Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 177
“Tổ Hàng? Chuyện gì thế? Thấy Sầm Mai phải không? Cô ấy khiến anh bị thương? Anh bị thương sao?” Tôi hỏi.
Anh ấy không trả lời, Linh Tử vội vàng nói: “Được rồi, về nhà rồi nói. Hai người từ từ đi ra, tôi chạy trước lấy xe.”
Trước khi rời đi Linh Tử nói nhỏ vào tai tôi: “Nếu anh ta phát điên thì hãy nghĩ cách cho anh ta uống máu của cô. Dù anh ta phát điên cũng sẽ nhận ra máu của cô.”
Tôi gật đầu, tuy rằng không hiểu nhưng hiện tại tôi chỉ muốn trước tiên về nhà. Tôi không biết thân thể Khúc Thiên bị thương thì có thể ảnh hưởng tới Tổ Hàng hay không. Hơn nữa bị thương nặng như vậy, lỡ như thân thể Khúc Thiên không dùng được nữa thì phải làm sao bây giờ?
Tôi nắm lấy tay Khúc Thiên, kéo anh ấy ra khỏi ngõ nhỏ. Anh ấy đi dường như đều phải rất cố gắng, tôi phải kéo anh ấy mới đi được. Bây giờ đã là rất muộn, ngõ nhỏ này không có ai qua lại, chúng tôi đi rất chậm cho đến khi Linh Tử lái xe tới.
Ở trên xe, không ai trong chúng tôi nói gì, không khí nặng nề như đọng lại với nhau.
Linh Tử đưa chúng tôi lên nhà, anh ấy cũng theo vào nhà. Nhìn bộ dáng Khúc Thiên, tôi tìm quần áo rồi bảo Linh Tử thay quần áo cho Khúc Thiên, lau khô vết máu trên người. Máu trên đầu đã sớm khô lại, Linh Tử nói Khúc Thiên vốn dĩ là người chết, máu từ thân thể anh ấy chảy ra rất dễ khô lại.
Chúng tôi mất hai giờ mới lau sạch sẽ người cho Khúc Thiên được. Nhưng Khúc Thiên cứ như vậy ngồi trên ghế sô pha, một câu cũng không nói.
Khi Linh Tử chuẩn bị ra về, tôi cản lại, hỏi: “Vậy Tổ Hàng phải làm sao?”
Linh Tử nhìn Khúc Thiên ngồi trên ghế sô pha, nói: “Cô dùng đũa kẹp vào ngón giữa tay trái, cố gắng kéo ra, đem kéo Sầm Tổ Hàng ra là được. Quỷ thì sao có thể bị thương được. Anh ta vẫn còn nghe hiểu chúng tôi nói, không có vấn đề gì đâu. Tôi đi về trước.”
Linh Tử đi rồi tôi càng thấy bất an. Hiện tại chỉ còn mình tôi cùng Khúc Thiên. Khúc Thiên đã xử lý xong, vậy Sầm Tổ Hàng thì sao? Tôi phải tự mình đối mặt?
Tôi cầm chiếc đũa thấp thỏm ngồi trên ghế đối diện Khúc Thiên, nhỏ giọng nói: “Tổ Hàng? Em mang anh ra nhé?” Anh ấy không có chút phản ứng, vẫn cúi đầu cau mày như cũ.
Tôi không thích bộ dáng này của anh ấy, cảm giác anh ấy vẫn còn chìm đắm trong thế giới của Sầm Mai. Dù thế giới đó đối với anh ấy không tốt nhưng anh ấy lại không ra được. Tôi lấy đũa kẹp ngón giữa tay trái của anh ấy, dùng sức kéo ra bên ngoài.
Sầm Tổ Hàng bị tôi kéo ra, ngã xuống bên cạnh sô pha. Nhìn anh ấy không có gì là không ổn, trên người cũng không có vết máu.
Anh đưa tay bóp thái dương, nhíu nhíu mày, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhàn nhạt nói: “Em đi ngủ trước đi, để anh bình tĩnh một chút.” Anh ấy đứng lên, tới ban thờ ở phòng khách, rút ra một nén nhang, bật lửa. Tôi hỏi: “Anh thấy Sầm Mai?”
Độc tác đốt hương của anh ấy hơi khựng lại một chút, mới nói: “Ừ. Anh không muốn nói về chuyện này.” Anh ấy cầm nén hương đã cháy đi ra ban công, đồng thời cầm một quả táo để cắm hương vào.
Tôi thở dài một cái, giống như ngực đang bị thứ gì đó đè chặt. Tôi lo lắng cho anh ấy như vậy, vậy mà anh ấy không chút nào để ý tới tôi. Tôi thở phì phì đi tới ban công, anh ấy vừa mới cắm hương vào quả táo, tôi kéo anh ấy đối diện tôi, khẽ kêu lên: “Anh có ý tứ gì? Anh không muốn nói chuyện này? Anh cho rằng em muốn à? Em ước gì Sầm Mai không hề xuất hiện. Sao Khúc Thiên lại bị thương? Anh đã gặp gì trong âm lâu?”
Anh ấy không nói gì, xoay người tựa vào lan can của ban công nhìn ra bầu trời bên ngoài. Bầu trời âm u, cảm giác như sắp mưa.
Thấy bộ dáng này của anh ấy, tôi càng thêm tức giận, quát lên: “Nói một câu thì chết à!”
Anh ấy vẫn im lặng. Cảm giác nặng nề trong lòng tôi càng bành trướng. Tức giận, tôi kéo tay anh ấy cắn một cái. Tôi biết tôi làm như vậy có bao nhiêu ấu trĩ, nhưng tôi thật sự tức giận, thật sự không còn nghĩ được nhiều, thật sự không tự chủ được mà cắn anh ấy một cái.
- --
Anh ấy không trả lời, Linh Tử vội vàng nói: “Được rồi, về nhà rồi nói. Hai người từ từ đi ra, tôi chạy trước lấy xe.”
Trước khi rời đi Linh Tử nói nhỏ vào tai tôi: “Nếu anh ta phát điên thì hãy nghĩ cách cho anh ta uống máu của cô. Dù anh ta phát điên cũng sẽ nhận ra máu của cô.”
Tôi gật đầu, tuy rằng không hiểu nhưng hiện tại tôi chỉ muốn trước tiên về nhà. Tôi không biết thân thể Khúc Thiên bị thương thì có thể ảnh hưởng tới Tổ Hàng hay không. Hơn nữa bị thương nặng như vậy, lỡ như thân thể Khúc Thiên không dùng được nữa thì phải làm sao bây giờ?
Tôi nắm lấy tay Khúc Thiên, kéo anh ấy ra khỏi ngõ nhỏ. Anh ấy đi dường như đều phải rất cố gắng, tôi phải kéo anh ấy mới đi được. Bây giờ đã là rất muộn, ngõ nhỏ này không có ai qua lại, chúng tôi đi rất chậm cho đến khi Linh Tử lái xe tới.
Ở trên xe, không ai trong chúng tôi nói gì, không khí nặng nề như đọng lại với nhau.
Linh Tử đưa chúng tôi lên nhà, anh ấy cũng theo vào nhà. Nhìn bộ dáng Khúc Thiên, tôi tìm quần áo rồi bảo Linh Tử thay quần áo cho Khúc Thiên, lau khô vết máu trên người. Máu trên đầu đã sớm khô lại, Linh Tử nói Khúc Thiên vốn dĩ là người chết, máu từ thân thể anh ấy chảy ra rất dễ khô lại.
Chúng tôi mất hai giờ mới lau sạch sẽ người cho Khúc Thiên được. Nhưng Khúc Thiên cứ như vậy ngồi trên ghế sô pha, một câu cũng không nói.
Khi Linh Tử chuẩn bị ra về, tôi cản lại, hỏi: “Vậy Tổ Hàng phải làm sao?”
Linh Tử nhìn Khúc Thiên ngồi trên ghế sô pha, nói: “Cô dùng đũa kẹp vào ngón giữa tay trái, cố gắng kéo ra, đem kéo Sầm Tổ Hàng ra là được. Quỷ thì sao có thể bị thương được. Anh ta vẫn còn nghe hiểu chúng tôi nói, không có vấn đề gì đâu. Tôi đi về trước.”
Linh Tử đi rồi tôi càng thấy bất an. Hiện tại chỉ còn mình tôi cùng Khúc Thiên. Khúc Thiên đã xử lý xong, vậy Sầm Tổ Hàng thì sao? Tôi phải tự mình đối mặt?
Tôi cầm chiếc đũa thấp thỏm ngồi trên ghế đối diện Khúc Thiên, nhỏ giọng nói: “Tổ Hàng? Em mang anh ra nhé?” Anh ấy không có chút phản ứng, vẫn cúi đầu cau mày như cũ.
Tôi không thích bộ dáng này của anh ấy, cảm giác anh ấy vẫn còn chìm đắm trong thế giới của Sầm Mai. Dù thế giới đó đối với anh ấy không tốt nhưng anh ấy lại không ra được. Tôi lấy đũa kẹp ngón giữa tay trái của anh ấy, dùng sức kéo ra bên ngoài.
Sầm Tổ Hàng bị tôi kéo ra, ngã xuống bên cạnh sô pha. Nhìn anh ấy không có gì là không ổn, trên người cũng không có vết máu.
Anh đưa tay bóp thái dương, nhíu nhíu mày, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhàn nhạt nói: “Em đi ngủ trước đi, để anh bình tĩnh một chút.” Anh ấy đứng lên, tới ban thờ ở phòng khách, rút ra một nén nhang, bật lửa. Tôi hỏi: “Anh thấy Sầm Mai?”
Độc tác đốt hương của anh ấy hơi khựng lại một chút, mới nói: “Ừ. Anh không muốn nói về chuyện này.” Anh ấy cầm nén hương đã cháy đi ra ban công, đồng thời cầm một quả táo để cắm hương vào.
Tôi thở dài một cái, giống như ngực đang bị thứ gì đó đè chặt. Tôi lo lắng cho anh ấy như vậy, vậy mà anh ấy không chút nào để ý tới tôi. Tôi thở phì phì đi tới ban công, anh ấy vừa mới cắm hương vào quả táo, tôi kéo anh ấy đối diện tôi, khẽ kêu lên: “Anh có ý tứ gì? Anh không muốn nói chuyện này? Anh cho rằng em muốn à? Em ước gì Sầm Mai không hề xuất hiện. Sao Khúc Thiên lại bị thương? Anh đã gặp gì trong âm lâu?”
Anh ấy không nói gì, xoay người tựa vào lan can của ban công nhìn ra bầu trời bên ngoài. Bầu trời âm u, cảm giác như sắp mưa.
Thấy bộ dáng này của anh ấy, tôi càng thêm tức giận, quát lên: “Nói một câu thì chết à!”
Anh ấy vẫn im lặng. Cảm giác nặng nề trong lòng tôi càng bành trướng. Tức giận, tôi kéo tay anh ấy cắn một cái. Tôi biết tôi làm như vậy có bao nhiêu ấu trĩ, nhưng tôi thật sự tức giận, thật sự không còn nghĩ được nhiều, thật sự không tự chủ được mà cắn anh ấy một cái.
- --
Bình luận facebook