Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 0
Màn hình điện thoại di động ở đầu giường hiển thị thơi gian là một giờ ba mươi lăm phút. Tôi đã tỉnh. Này đã là ngày thứ bảy liên tục tôi nằm mơ. Ở trong mơ luôn có một đôi tay vuốt ve thân thể tôi từng phân một từ trên xuống dưới. Thật sự chính là từng phân một từ trên xuống dưới, ngay cả nơi mà chỉ có thể nghĩ đến nhưng không tưởng tượng được đều bị sờ vào. Hơn nữa tôi rõ ràng cảm giác được đôi tay kia lạnh băng không một chút hơi ấm.
Cái chính là, mặc kệ tôi sợ hãi thế nào nhưng thân thể tôi giống như bị bóng đè, làm thế nào cũng không cử động được. Mỗi một động tác của đôi tay kia tôi đều nhớ rất rõ ràng, hắn sờ trán tôi, sờ lên gương mặt tôi, môi tôi, cổ tôi, ngực tôi,eo tôi, chân tôi… Thậm chí đôi đôi tay lạnh băng kia khi sờ đến xx của tôi khiến tôi khóc cũng không ra tiếng.
Mỗi một lần tôi mở mắt được đều là một giờ ba mươi lăm phút, một phút không lệch.
Tôi là con gái một chủ tiệm đồ cổ, ba tôi luôn bán đồ cổ. Dù ông ấy không học đạo nhưng ông cũng hiểu biết một ít. Dù vậy tôi thấy ba tôi không quá thích hợp để tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra. Từ rất nhỏ tôi đã không có mẹ, loại chuyện như này tôi biết nói với ba tôi thế nào.
Ngay ngày hôm sau gặp tình huống này tôi liền lên internet tìm hiểu. Có người nói đặt một chiếc kéo dưới gối, cũng có người nói phải để kiếm gỗ đào, tiền Ngũ Đế gì gì đó. Nhà tôi chính là tiệm đồ cổ, mấy thứ này đều có, thậm chí tôi có thể đảm bảo đồ ở nhà tôi là đồ thật.
Nhưng một chút tác dụng đều không có, chuyện này vẫn tiếp tục diễn ra đã bảy ngày.
Ngày hôm qua tôi đã mặt dày nói với ba tôi. Đương nhiên tôi không nói đôi tay kia đã sờ soạng nơi nhạy cảm của tôi, tôi chỉ nói hắn ta sờ tay chân gi đó.
Hôm nay ba đưa tôi tìm tới một thầy phong thủy. Một thầy phong thủy rất trẻ tuổi, còn đeo một chiếc khuyên tai. Nếu không phải trước kia đã gặp qua anh ta, ba tôi cũng quen biết anh thầy phong thủy này thì như thế nào cũng không thể tưởng được anh ta chính là thầy phong thủy.
Mà tôi cũng đã từng gặp anh ta. Đó là đã nhiều năm trước, anh ta cầm một hộp khóa Lỗ Ban* bảo tôi mở ra. Sau khi mở được, anh ta cầm đi một phù ấn bên trong hộp, những thứ còn lại và cả hộp đều đưa cho tôi. Kỳ thật hẳn chiếc hộp kia giá trị không ít tiền đâu.
*Khóa Lỗ Ban: Còn được gọi là khóa Khổng Minh. Các hộp khóa Lỗ Ban có nhiều kiểu dáng cũng như cách mở khác nhau, thường là vô cùng khó.
Thầy phong thủy nói, kỳ thật chuyện này ai cũng biết rất khó giải trừ, ngay cả chết cũng không được, chỉ có chờ đầu thai, hà tất phải khiến anh ta khó xử. Ba tôi với anh ta cãi nhau, thậm chí còn đánh anh ta một đấm nhưng anh ta không đánh trả.
Lời bọn họ nói tôi nghe không hiểu lắm, hình như nói cái gì Minh hôn.
Về đến nhà, ba tôi bảo tôi vào Tàng Trân Các của ông. Đó là một gian nhỏ trong phòng của ông được gia cố cẩn thận, có thêm camera cùng các tủ sắt nhỏ, đồ vật bên trong đầu là trấn điếm chi bảo không bán.
Ông lấy trong một két sắt ra cái hộp khóa Lỗ Ban kia, bên trong có bộ quần áo nhỏ bằng giấy màu đỏ, đôi giày đỏ, còn có cây trầm và vòng tay.
Ba tôi không nói lời nào, chỉ ngồi dựa vào chiếc ghế bên cạnh rồi hút thuốc. Ông rất ít khi hút thuốc, nhất định là có chuyện khó giải quyết.
“Ba, cái này là sao vậy?” Tôi hỏi.
“Lúc trước con mở chiếc hộp này đã bị thương ở tay phải không?” Ông hỏi, nói xong ông còn thở dài.
Chuyện đã trải qua nhiều năm, khi đó tôi có bị thương ở tay không thì tới bây giờ tôi cũng không khẳng định được. Ba tôi tiếp tục nói: “Đây là sính lễ Minh hôn. Máu của con đã dính trên đó đồng nghĩa với con đã kết Minh hôn! Minh hôn đã kết rồi thì không có biện pháp, ngay cả khi con chết. Chỉ có chờ đến khi con chuyển kiếp thì Minh hôn này mới kết thúc.”
Tôi hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Từ nhỏ đến lớn tôi đều sinh sống ở cửa hàng đồ cổ này, chịu ảnh hưởng của ba nên tôi rất tin vào phong thủy. Nhưng cho dù vậy cũng không có nghĩa tôi có thể nhận một người chồng là quỷ đi, tôi mới 21 tuổi, đời này còn chưa lớn đủ. Tôi gấp đến độ sắp phát khóc: “Ba, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Buổi tối hắn đến tìm thì con tìm cách nói chuyện với hắn.”
“Nói chuyện gì a?” Trong đầu tôi trống rỗng, căn bản không biết phải làm sao bây giờ, nhưng tôi rất rõ ràng chính mình tuyệt đối không muốn cái gọi là Minh hôn này.
“Ba làm sao biết được nên nói chuyện gì? Ai bảo mở chiếc hộp cũng có thể để chảy máu!” Ba tôi bất chợt tức giận quát lên, tôi trong lúc nhất thời liền thật sự òa khóc.
Khóc có lợi ích gì đâu? Thời gian trôi qua một phút, thứ nên đối mặt vẫn cần phải đối mặt.
Cái chính là, mặc kệ tôi sợ hãi thế nào nhưng thân thể tôi giống như bị bóng đè, làm thế nào cũng không cử động được. Mỗi một động tác của đôi tay kia tôi đều nhớ rất rõ ràng, hắn sờ trán tôi, sờ lên gương mặt tôi, môi tôi, cổ tôi, ngực tôi,eo tôi, chân tôi… Thậm chí đôi đôi tay lạnh băng kia khi sờ đến xx của tôi khiến tôi khóc cũng không ra tiếng.
Mỗi một lần tôi mở mắt được đều là một giờ ba mươi lăm phút, một phút không lệch.
Tôi là con gái một chủ tiệm đồ cổ, ba tôi luôn bán đồ cổ. Dù ông ấy không học đạo nhưng ông cũng hiểu biết một ít. Dù vậy tôi thấy ba tôi không quá thích hợp để tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra. Từ rất nhỏ tôi đã không có mẹ, loại chuyện như này tôi biết nói với ba tôi thế nào.
Ngay ngày hôm sau gặp tình huống này tôi liền lên internet tìm hiểu. Có người nói đặt một chiếc kéo dưới gối, cũng có người nói phải để kiếm gỗ đào, tiền Ngũ Đế gì gì đó. Nhà tôi chính là tiệm đồ cổ, mấy thứ này đều có, thậm chí tôi có thể đảm bảo đồ ở nhà tôi là đồ thật.
Nhưng một chút tác dụng đều không có, chuyện này vẫn tiếp tục diễn ra đã bảy ngày.
Ngày hôm qua tôi đã mặt dày nói với ba tôi. Đương nhiên tôi không nói đôi tay kia đã sờ soạng nơi nhạy cảm của tôi, tôi chỉ nói hắn ta sờ tay chân gi đó.
Hôm nay ba đưa tôi tìm tới một thầy phong thủy. Một thầy phong thủy rất trẻ tuổi, còn đeo một chiếc khuyên tai. Nếu không phải trước kia đã gặp qua anh ta, ba tôi cũng quen biết anh thầy phong thủy này thì như thế nào cũng không thể tưởng được anh ta chính là thầy phong thủy.
Mà tôi cũng đã từng gặp anh ta. Đó là đã nhiều năm trước, anh ta cầm một hộp khóa Lỗ Ban* bảo tôi mở ra. Sau khi mở được, anh ta cầm đi một phù ấn bên trong hộp, những thứ còn lại và cả hộp đều đưa cho tôi. Kỳ thật hẳn chiếc hộp kia giá trị không ít tiền đâu.
*Khóa Lỗ Ban: Còn được gọi là khóa Khổng Minh. Các hộp khóa Lỗ Ban có nhiều kiểu dáng cũng như cách mở khác nhau, thường là vô cùng khó.
Thầy phong thủy nói, kỳ thật chuyện này ai cũng biết rất khó giải trừ, ngay cả chết cũng không được, chỉ có chờ đầu thai, hà tất phải khiến anh ta khó xử. Ba tôi với anh ta cãi nhau, thậm chí còn đánh anh ta một đấm nhưng anh ta không đánh trả.
Lời bọn họ nói tôi nghe không hiểu lắm, hình như nói cái gì Minh hôn.
Về đến nhà, ba tôi bảo tôi vào Tàng Trân Các của ông. Đó là một gian nhỏ trong phòng của ông được gia cố cẩn thận, có thêm camera cùng các tủ sắt nhỏ, đồ vật bên trong đầu là trấn điếm chi bảo không bán.
Ông lấy trong một két sắt ra cái hộp khóa Lỗ Ban kia, bên trong có bộ quần áo nhỏ bằng giấy màu đỏ, đôi giày đỏ, còn có cây trầm và vòng tay.
Ba tôi không nói lời nào, chỉ ngồi dựa vào chiếc ghế bên cạnh rồi hút thuốc. Ông rất ít khi hút thuốc, nhất định là có chuyện khó giải quyết.
“Ba, cái này là sao vậy?” Tôi hỏi.
“Lúc trước con mở chiếc hộp này đã bị thương ở tay phải không?” Ông hỏi, nói xong ông còn thở dài.
Chuyện đã trải qua nhiều năm, khi đó tôi có bị thương ở tay không thì tới bây giờ tôi cũng không khẳng định được. Ba tôi tiếp tục nói: “Đây là sính lễ Minh hôn. Máu của con đã dính trên đó đồng nghĩa với con đã kết Minh hôn! Minh hôn đã kết rồi thì không có biện pháp, ngay cả khi con chết. Chỉ có chờ đến khi con chuyển kiếp thì Minh hôn này mới kết thúc.”
Tôi hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Từ nhỏ đến lớn tôi đều sinh sống ở cửa hàng đồ cổ này, chịu ảnh hưởng của ba nên tôi rất tin vào phong thủy. Nhưng cho dù vậy cũng không có nghĩa tôi có thể nhận một người chồng là quỷ đi, tôi mới 21 tuổi, đời này còn chưa lớn đủ. Tôi gấp đến độ sắp phát khóc: “Ba, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Buổi tối hắn đến tìm thì con tìm cách nói chuyện với hắn.”
“Nói chuyện gì a?” Trong đầu tôi trống rỗng, căn bản không biết phải làm sao bây giờ, nhưng tôi rất rõ ràng chính mình tuyệt đối không muốn cái gọi là Minh hôn này.
“Ba làm sao biết được nên nói chuyện gì? Ai bảo mở chiếc hộp cũng có thể để chảy máu!” Ba tôi bất chợt tức giận quát lên, tôi trong lúc nhất thời liền thật sự òa khóc.
Khóc có lợi ích gì đâu? Thời gian trôi qua một phút, thứ nên đối mặt vẫn cần phải đối mặt.
Bình luận facebook