Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 199
Đi qua sân, chúng tôi đều sửng sốt. Ở đây có người học mỹ thuật, bố cục nhà đều đã thẩm định mỹ thuật và thưởng thức. Dù chưa dạy phong thủy thì thẩm định mỹ thuật cũng đã dạy rằng cửa chính của nhà và cửa cổng không thể thẳng tắp với nhau. Mà trong cổ đại, cửa nhà và cổng thẳng tắp với nhau lại rất nhiều, loại cách cục này là phong cách của kiến trúc xưa. Để hóa giải vấn đề này, thường ở sân họ sẽ xây bình phong chắn trước cửa.
Về bình phong kia, có rất nhiều cách gọi. Có một cách gọi là chống cương thi. Cương thi không biết đi vòng, bình phong sẽ ngăn cương thi vào sân.
Nhà Hoàng Phúc Vinh vậy mà cũng có bình phong.
Thứ này thường nhà giàu mới có! Có bạn nói: “A, sân nhà mình không phù hợp để xây bình phong.” Bình phong thường chỉ những ngôi nhà lớn mới có, những nhà nhỏ sân nhỏ, từ cửa nhà ra cổng chỉ một chút đã tới.
Hoàng Phúc Vinh nói: “Nhà này đã xây từ lâu, là một trong những ngôi nhà đầu tiên trong thôn mình. Mình cũng không biết vì sao lúc ấy lại xây như vậy. Các bạn vào nhà đi.”
Cửa chính nhà là vào phòng khách, hai bên có hai phòng. Phòng khách có tủ lạnh, quầy TV, một cái bàn, một bộ sô pha cũ. Thật giống như những ngôi nhà bình thường khác ở nông thôn. Một bà già đang ngồi trong phòng khách, ngơ ngơ ngác ngác, miệng lẩm bẩm gì đó. Ánh mắt của bà ấy không có tiêu cự, thậm chí từ khi chúng tôi đi vào cũng không hề nhìn về phía chúng tôi.
Hoàng Phúc Vinh giới thiệu đây là mẹ của cậu ấy. Mẹ cậu ấy tâm trí giờ đã không còn bình thường, hi vọng mọi người an tĩnh một chút.
Sau khi cậu ấy nói những lời này, tất cả mọi người đều không hé răng nói chuyện, nhiều người như vậy chỉ còn những tiếng bước chân nhẹ nhàng. Hoàng Phúc Vinh nói: “Để mình đưa các cậu vào xem phòng kia.”
Nói xong, đoàn người chúng tôi đi về căn phòng bên phải. Ngay ở lúc này, đột nhiên mẹ Hoàng Phúc Vinh kêu lên: “Đừng đi vào! Đừng đi vào! Hắn còn ở trong đó, hắn còn ở trong đó! Nhốt hắn lại! Hắn còn ở trong đó! Hắn sẽ hại Phúc Vinh! Đừng đi vào, đừng cho hắn ra!”
Trong lòng tôi thót một cái, chẳng lẽ quỷ hồn của ba cậu ấy vẫn còn trong phòng?
Bước chân tôi ngừng lại. Nhưng mấy người bạn của tôi cũng có người không hề dừng bước, cứ như vậy bước vào trong phòng, sau đó nói: “A, ở nông thôn thật thích, thật mát mẻ!”
Sau cậu ta không nói là âm khí mát mẻ? Nhà ở nông thôn mát mẻ là loại nhà ngói, là nhà xây bằng gạch xanh chứ không phải loại nhà xi măng mái bằng như này.
Chưa cần nói trong phòng thế này, tôi đứng ở ngoài cửa nhìn vào bên trong đã thấy sợ hãi. Bởi vì trên tường trong phòng kia có rất nhiều vết máu, chỉ thấy thôi tôi đã dựng hết lông tơ.
Không riêng gì tôi, tất cả mọi người đều chú ý tới vết máu trên tường kia. Những vết máu đó rõ ràng đã dùng nước để rửa, nhưng nhà ở nông thôn không dùng sơn, trên tường chỉ là trát vữa, máu bắn vào đã ngấm vào lớp vữa. Loại này dùng nước rửa cũng không sạch được hết, thậm chí lại càng khiến vết máu loang ra.
Lúc này vết trên tường là như vậy, vết máu bị loang ra thành một mảng lớn.
Hoàng Phúc Vinh thấy ánh mắt chúng tôi liền giải thích: “Ba mình… ba mình ở trong phòng này, dùng máy mài chạy bằng điện tự cắt đứt cổ mình.”
Chẳng trách máu lại bắn lên tường!
Trong phòng còn có một chiếc giường, đồ đạc trên giường đã dọn sạch, có lẽ sau khi đưa tang đều đã đốt đi. Phòng này giờ là phòng trống.
Khúc Thiên đi vào trong phòng kia, vỗ vỗ vào mấy người bạn đã bước vào phòng, nói: “Mấy bạn đi ra ngoài một chút đi.”
Anh ấy rất nghiêm túc khiến mấy người bạn nghe theo. Khúc Thiên vẫy vẫy tay với tôi, bảo tôi đi vào phòng, rồi nói: “Đo lường một chút, nhìn xem thiện hay là ác.”
- --
Sant: Hẹn các bạn thứ 2 nhé
Về bình phong kia, có rất nhiều cách gọi. Có một cách gọi là chống cương thi. Cương thi không biết đi vòng, bình phong sẽ ngăn cương thi vào sân.
Nhà Hoàng Phúc Vinh vậy mà cũng có bình phong.
Thứ này thường nhà giàu mới có! Có bạn nói: “A, sân nhà mình không phù hợp để xây bình phong.” Bình phong thường chỉ những ngôi nhà lớn mới có, những nhà nhỏ sân nhỏ, từ cửa nhà ra cổng chỉ một chút đã tới.
Hoàng Phúc Vinh nói: “Nhà này đã xây từ lâu, là một trong những ngôi nhà đầu tiên trong thôn mình. Mình cũng không biết vì sao lúc ấy lại xây như vậy. Các bạn vào nhà đi.”
Cửa chính nhà là vào phòng khách, hai bên có hai phòng. Phòng khách có tủ lạnh, quầy TV, một cái bàn, một bộ sô pha cũ. Thật giống như những ngôi nhà bình thường khác ở nông thôn. Một bà già đang ngồi trong phòng khách, ngơ ngơ ngác ngác, miệng lẩm bẩm gì đó. Ánh mắt của bà ấy không có tiêu cự, thậm chí từ khi chúng tôi đi vào cũng không hề nhìn về phía chúng tôi.
Hoàng Phúc Vinh giới thiệu đây là mẹ của cậu ấy. Mẹ cậu ấy tâm trí giờ đã không còn bình thường, hi vọng mọi người an tĩnh một chút.
Sau khi cậu ấy nói những lời này, tất cả mọi người đều không hé răng nói chuyện, nhiều người như vậy chỉ còn những tiếng bước chân nhẹ nhàng. Hoàng Phúc Vinh nói: “Để mình đưa các cậu vào xem phòng kia.”
Nói xong, đoàn người chúng tôi đi về căn phòng bên phải. Ngay ở lúc này, đột nhiên mẹ Hoàng Phúc Vinh kêu lên: “Đừng đi vào! Đừng đi vào! Hắn còn ở trong đó, hắn còn ở trong đó! Nhốt hắn lại! Hắn còn ở trong đó! Hắn sẽ hại Phúc Vinh! Đừng đi vào, đừng cho hắn ra!”
Trong lòng tôi thót một cái, chẳng lẽ quỷ hồn của ba cậu ấy vẫn còn trong phòng?
Bước chân tôi ngừng lại. Nhưng mấy người bạn của tôi cũng có người không hề dừng bước, cứ như vậy bước vào trong phòng, sau đó nói: “A, ở nông thôn thật thích, thật mát mẻ!”
Sau cậu ta không nói là âm khí mát mẻ? Nhà ở nông thôn mát mẻ là loại nhà ngói, là nhà xây bằng gạch xanh chứ không phải loại nhà xi măng mái bằng như này.
Chưa cần nói trong phòng thế này, tôi đứng ở ngoài cửa nhìn vào bên trong đã thấy sợ hãi. Bởi vì trên tường trong phòng kia có rất nhiều vết máu, chỉ thấy thôi tôi đã dựng hết lông tơ.
Không riêng gì tôi, tất cả mọi người đều chú ý tới vết máu trên tường kia. Những vết máu đó rõ ràng đã dùng nước để rửa, nhưng nhà ở nông thôn không dùng sơn, trên tường chỉ là trát vữa, máu bắn vào đã ngấm vào lớp vữa. Loại này dùng nước rửa cũng không sạch được hết, thậm chí lại càng khiến vết máu loang ra.
Lúc này vết trên tường là như vậy, vết máu bị loang ra thành một mảng lớn.
Hoàng Phúc Vinh thấy ánh mắt chúng tôi liền giải thích: “Ba mình… ba mình ở trong phòng này, dùng máy mài chạy bằng điện tự cắt đứt cổ mình.”
Chẳng trách máu lại bắn lên tường!
Trong phòng còn có một chiếc giường, đồ đạc trên giường đã dọn sạch, có lẽ sau khi đưa tang đều đã đốt đi. Phòng này giờ là phòng trống.
Khúc Thiên đi vào trong phòng kia, vỗ vỗ vào mấy người bạn đã bước vào phòng, nói: “Mấy bạn đi ra ngoài một chút đi.”
Anh ấy rất nghiêm túc khiến mấy người bạn nghe theo. Khúc Thiên vẫy vẫy tay với tôi, bảo tôi đi vào phòng, rồi nói: “Đo lường một chút, nhìn xem thiện hay là ác.”
- --
Sant: Hẹn các bạn thứ 2 nhé
Bình luận facebook