Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
Tôi nghi hoặc, không nghĩ ra sẽ là ai, có điều gì quan trọng. Nhìn Tổ Hàng lái xe, hoặc có thể nói là Khúc Thiên, môi anh ấy mấp máy, mi hơi nhíu lại, bộ dáng rất nghiêm túc, có lẽ rất coi trọng chuyện này. Rốt cuộc hoàng phù kia là đồ của Sầm gia.
Vào thôn, Hoàng Phúc Vinh chỉ đường, đi một vòng thật lớn mới tới một ngôi nhà vách đất. Thật sự là một ngôi nhà vách đất đấy, cho dù ngay cả ở nông thôn cũng hiếm thấy được loại nhà này.
Tổ Hàng đỗ xe, sau đó chúng tôi đi vào trong ngôi nhà bằng đất kia. Hoàng Phúc Vinh dùng ngôn ngữ địa phương lên tiếng gọi, một ông già từ trong nhà run rẩy đi ra. Nhìn qua, ông ta cũng ít nhất phải hơn tám mươi tuổi rồi. Tóc đã bạc hết, không râu, da mặt đã nhăn lại khiến không còn thấy rõ đôi mắt đang mở hay nhắm, nhìn tôi và Tổ Hàng một lượt.
Ông ta không nói gì, tôi hỏi trước: “Ông, ông tìm bọn cháu ạ?”
Nói xong tôi mới nhớ ra, vừa rồi Hoàng Phúc Vinh đã dùng tiếng địa phương nói với ông già, tôi dùng tiếng phổ thông không biết ông ta có nghe hiểu được không.
Ông già kia nói chuyện, chỉ là vừa nói thì cổ đã không tự chủ được mà run rầy: “Các ngươi bảo người phá bình phong?”
“Là chúng tôi!” Tổ Hàng nói.
“Lấy ra đồ vật bên trong?”
“Phải!”
Bởi vì trả lời ông ta luôn là Tổ Hàng cho nên ông ta tự nhiên quay về phía Tổ Hàng, hỏi: “Ngươi họ Sầm?”
Tổ Hàng do dự một chút, chỉ vào tôi nói: “Cô ấy là con cháu họ Sầm.”
Ông già chuyển hướng về phía tôi, miệng lẩm bẩm: “Là nữ à!” Nói xong ông ta run rẩy đi vào trong nhà.
Tôi nghi hoặc lên tiếng: “Ông ta có ý tứ gì? Cứ vậy là xong rồi? Bảo chúng ta tới cho ông ta nhìn một chút là xong?”
“Từ từ. Người già hoạt động chậm.” Tổ Hàng nói.
Hoàng Phúc Vinh cũng nói: “Đúng vậy, cổ của ông ấy còn sẽ thỉnh thoảng run rẩy, rất nhiều người nói Lục Đà sẽ không sống được quá sang năm.”
“Lục Đà?”
Quả nhiên, ông già Lục Đà lại đi ra, chỉ là trong tay ông ta cầm theo một chiếc hộp đen, là bọc trong một tấm vải đen hình vuông nhỏ nhỏ. Ông ta vừa đi về phía chúng tôi vừa nói: “Khi nhà Hoàng Phúc Vinh xây bình phong, thầy phong thủy kia nói, nếu về sau có người phá bình phong đi, còn mang họ Sầm thì đưa cái này cho họ. Hiện tại vật này đã đưa các ngươi, ta cũng yên tâm.”
Tổ Hàng nhận lấy chiếc hộp kia. Tại ngôi nhà đất này ngay cả một chỗ ngồi cũng không có, anh ấy ngồi bệt xuống viên đá ở cửa, mở miếng vải đen kia ra.
Tôi ở bên cạnh nói nhỏ: “Mở ra lúc này không tốt.”
“Có tốt hay không thì cũng phải xem bên trong này là cái gì.”
Bỏ miếng đen ra, bên trong là vải đỏ. Xem chất vải cùng màu sắc thì hẳn cùng với miếng vải đỏ được đào ra từ trong bình phong.
Mở vải đỏ ra, thứ bên trong tôi biết, là chiếc hộp khóa Lỗ Ban, giống hệt với chiếc hộp là sính lễ Minh hôn của tôi và Tổ Hàng. Tôi giật mình nhìn chiếc hộp kia chằm chằm, chiếc hộp lại lần nữa xuất hiện có thể giải thích được khá nhiều điều.
Có lẽ chiếc hộp này là thứ dùng để giữ bí mật quen thuộc của người Sầm gia, vậy thì hộp của Ngụy Hoa từ đâu mà có? Chiếc hộp này sẽ giữ thứ gì? Liệu có thể lại là một tiểu quỷ được luyện hóa không?
Nhìn hành động của Tổ Hàng như muốn mở ra, tôi nhanh chóng giữ lấy tay anh ấy: “Đừng mở. Em đã mở loại hộp này, sẽ xảy ra chuyện.”
“Yên tâm, anh sẽ cẩn thận.”
Anh ấy đẩy mấy cái nút trên mặt hộp, kết quả khóa mở ra! Vậy mà có thể mở ra! Sầm Tổ Hàng cũng quá thần kỳ rồi, cái này cũng mở ra được. Hơn nữa lại dùng thời gian ngắn như vậy. Nhớ trước đây Kim Tử, Linh Tử mở không được mới tìm tôi để phá giúp. Cái này không hổ là đồ vật nhà bọn họ.
Hộp mở ra bình thường, không gây bất kỳ tổn thương nào cả, như vậy ít nhất nó cũng an toàn.
Vào thôn, Hoàng Phúc Vinh chỉ đường, đi một vòng thật lớn mới tới một ngôi nhà vách đất. Thật sự là một ngôi nhà vách đất đấy, cho dù ngay cả ở nông thôn cũng hiếm thấy được loại nhà này.
Tổ Hàng đỗ xe, sau đó chúng tôi đi vào trong ngôi nhà bằng đất kia. Hoàng Phúc Vinh dùng ngôn ngữ địa phương lên tiếng gọi, một ông già từ trong nhà run rẩy đi ra. Nhìn qua, ông ta cũng ít nhất phải hơn tám mươi tuổi rồi. Tóc đã bạc hết, không râu, da mặt đã nhăn lại khiến không còn thấy rõ đôi mắt đang mở hay nhắm, nhìn tôi và Tổ Hàng một lượt.
Ông ta không nói gì, tôi hỏi trước: “Ông, ông tìm bọn cháu ạ?”
Nói xong tôi mới nhớ ra, vừa rồi Hoàng Phúc Vinh đã dùng tiếng địa phương nói với ông già, tôi dùng tiếng phổ thông không biết ông ta có nghe hiểu được không.
Ông già kia nói chuyện, chỉ là vừa nói thì cổ đã không tự chủ được mà run rầy: “Các ngươi bảo người phá bình phong?”
“Là chúng tôi!” Tổ Hàng nói.
“Lấy ra đồ vật bên trong?”
“Phải!”
Bởi vì trả lời ông ta luôn là Tổ Hàng cho nên ông ta tự nhiên quay về phía Tổ Hàng, hỏi: “Ngươi họ Sầm?”
Tổ Hàng do dự một chút, chỉ vào tôi nói: “Cô ấy là con cháu họ Sầm.”
Ông già chuyển hướng về phía tôi, miệng lẩm bẩm: “Là nữ à!” Nói xong ông ta run rẩy đi vào trong nhà.
Tôi nghi hoặc lên tiếng: “Ông ta có ý tứ gì? Cứ vậy là xong rồi? Bảo chúng ta tới cho ông ta nhìn một chút là xong?”
“Từ từ. Người già hoạt động chậm.” Tổ Hàng nói.
Hoàng Phúc Vinh cũng nói: “Đúng vậy, cổ của ông ấy còn sẽ thỉnh thoảng run rẩy, rất nhiều người nói Lục Đà sẽ không sống được quá sang năm.”
“Lục Đà?”
Quả nhiên, ông già Lục Đà lại đi ra, chỉ là trong tay ông ta cầm theo một chiếc hộp đen, là bọc trong một tấm vải đen hình vuông nhỏ nhỏ. Ông ta vừa đi về phía chúng tôi vừa nói: “Khi nhà Hoàng Phúc Vinh xây bình phong, thầy phong thủy kia nói, nếu về sau có người phá bình phong đi, còn mang họ Sầm thì đưa cái này cho họ. Hiện tại vật này đã đưa các ngươi, ta cũng yên tâm.”
Tổ Hàng nhận lấy chiếc hộp kia. Tại ngôi nhà đất này ngay cả một chỗ ngồi cũng không có, anh ấy ngồi bệt xuống viên đá ở cửa, mở miếng vải đen kia ra.
Tôi ở bên cạnh nói nhỏ: “Mở ra lúc này không tốt.”
“Có tốt hay không thì cũng phải xem bên trong này là cái gì.”
Bỏ miếng đen ra, bên trong là vải đỏ. Xem chất vải cùng màu sắc thì hẳn cùng với miếng vải đỏ được đào ra từ trong bình phong.
Mở vải đỏ ra, thứ bên trong tôi biết, là chiếc hộp khóa Lỗ Ban, giống hệt với chiếc hộp là sính lễ Minh hôn của tôi và Tổ Hàng. Tôi giật mình nhìn chiếc hộp kia chằm chằm, chiếc hộp lại lần nữa xuất hiện có thể giải thích được khá nhiều điều.
Có lẽ chiếc hộp này là thứ dùng để giữ bí mật quen thuộc của người Sầm gia, vậy thì hộp của Ngụy Hoa từ đâu mà có? Chiếc hộp này sẽ giữ thứ gì? Liệu có thể lại là một tiểu quỷ được luyện hóa không?
Nhìn hành động của Tổ Hàng như muốn mở ra, tôi nhanh chóng giữ lấy tay anh ấy: “Đừng mở. Em đã mở loại hộp này, sẽ xảy ra chuyện.”
“Yên tâm, anh sẽ cẩn thận.”
Anh ấy đẩy mấy cái nút trên mặt hộp, kết quả khóa mở ra! Vậy mà có thể mở ra! Sầm Tổ Hàng cũng quá thần kỳ rồi, cái này cũng mở ra được. Hơn nữa lại dùng thời gian ngắn như vậy. Nhớ trước đây Kim Tử, Linh Tử mở không được mới tìm tôi để phá giúp. Cái này không hổ là đồ vật nhà bọn họ.
Hộp mở ra bình thường, không gây bất kỳ tổn thương nào cả, như vậy ít nhất nó cũng an toàn.
Bình luận facebook