Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 224
Điện thoại bị ngắt đột ngột. Lòng tôi loạn, cảm giác tức giận vì Tổ Hàng không giữ lời đã biến mất hoàn toàn, thay thế vào đó là cảm giác lo lắng. Chuyện tối hôm qua anh ấy sẽ không quên, cho nên anh ấy không tới nhất định là có nguyên nhân. Hiện tại cũng không liên lạc được, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Không, Khúc Thiên không ở nhà, như vậy Tổ Hàng đã dùng thân phận của Khúc Thiên để đi ra ngoài. Đó không phải giống như kế hoạch Khúc Thiên ở nhà còn Tổ Hàng đến nhà tôi. Nói cách khác, thời gian Tổ Hàng ra khỏi cửa hẳn không phải buổi tối, lúc đó anh ấy không thể dùng thân phận Tổ Hàng để ra khỏi cửa. Trời còn chưa tối anh ấy đã ra ngoài rồi. Mà sau đó khi trời tối anh ấy không thể đến nhà tôi đúng hẹn. Nhất định anh ấy đã vướng phải chuyện gì đó, hơn nữa chuyện này rất quan trọng.
Chuyện quan trọng đối với Tổ Hàng mà nói, hẳn đó là chuyện có liên quan tới Sầm Gia thôn.
Tôi do dự một chút, vừa nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân vừa gọi điện thoại cho chị Kim Tử. Nếu bên kia có chuyện thì hẳn chị ấy cũng biết.
Điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người nghe máy, tín hiệu cũng không tốt lắm. Tôi vội vàng nói: “A lô, chị Kim Tử, không thấy Tổ Hàng đâu. Có chuyện gì ạ? A lô? Chị Kim Tử? Chị Kim Tử?” Trong điện thoại chỉ có tiếng lạo xạo, không nghe thấy tiếng nói chuyện nào.
Tôi nhìn tín hiệu điện thoại, vẫn đầy vạch, chẳng lẽ tín hiệu bên chị ấy không tốt? Tôi ngắt cuộc gọi, gọi lại lần nữa nhưng tình hình vẫn giống như thế.
Tôi gọi điện thoại cho Linh Tử, thông báo thuê bao ngoài vùng phủ sóng. Tôi nôn nóng, những người tôi quen có khả năng biết chuyện gì xảy ra đều không cách nào liên lạc. Biết tìm ai bây giờ? Còn có ai có khả năng biết tin tức của bọn họ? Đúng rồi, chồng của chị Kim Tử.
Nhưng tôi không có số điện thoại của anh ấy. Tôi biết cửa hàng của anh ấy, sau khi gọi cho 114 để hỏi, tìm được số điện thoại của nhân viên cửa hàng, sau khi nói chuyện với thư ký tôi mới được nói chuyện với chồng chị Kim Tử.
Tôi vội vàng hỏi: “Anh có biết chị Kim Tử đang ở đâu không? Không thấy Tổ Hàng đâu. Tối hôm qua anh ấy nói sẽ đến nhà em nhưng không thấy. Điện thoại của chị Kim Tử cũng không gọi được, Linh Tử cũng thế.”
Bên kia điện thoại ngừng một chút, nói: “Hôm qua bọn họ nhận được điện thoại của bệnh viện, nói đi bệnh viện tâm thần, hẳn Sầm Vũ Hoa đã xảy ra chuyện. Em có…”
Anh ấy còn chưa nói xong tôi đã vội ngắt điện thoại, cầm theo đồ rồi xuống lầu.
Ở cửa hàng dưới lầu một, ba tôi đang tiếp khách, thấy tôi đi xuống còn định lên tiếng chào thì tôi đã chạy ra khỏi nhà, bắt xe đi.
Đến khi tôi tới bệnh viện tâm thần, một chiếc xe màu đen cũng dừng lại bên cạnh, là xe của chị Kim Tử. Sau khi anh ấy đậu xe xong liền cùng tôi đi tìm Sầm Vũ Hoa.
Trên đường vào viện, anh ấy còn nói: “Em đừng nôn nóng, trước kia gặp chuyện lớn bọn họ đều bình an về nhà, chuyện lần này sẽ không sao đâu.”
Anh ấy nói như vậy nhưng cũng có thể nhận ra anh ấy có bao nhiêu khẩn trương. Khi anh ấy nói chuyện đều thỉnh thoảng lại thở dài.
Phòng bệnh của Sầm Vũ Hoa tôi đã tới, rất nhanh tôi có thể tìm được. Ở trong văn phòng của bác sĩ, một cụ già đi cùng một bác gái trung niên đang ký tên gì đó, tôi cũng không rảnh lo phép tắc, tiến đến nói: “Bác sĩ, Sầm Vũ Hoa đâu? Tôi quen cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy.”
Tôi vừa nói xong, trong văn phòng, một bác sĩ cùng hai người phụ nữ đều nhìn về phía tôi. Tôi ngẩn người, hỏi: “Cô ấy… cô ấy làm sao ạ? Có phải đã xảy ra chuyện gì?”
Một phụ nữ trong đó bật khóc, nói: “Vũ Hoa chết rồi, 5 giờ chiều ngày hôm qua nó chạy ra khỏi phòng bệnh, trong vườn cây nhỏ ở phía sau bệnh viện đã bị một bệnh nhân tâm thần khác… đã chết.”
Bà ấy không tiếp tục nói được nữa, có lẽ là quá thương tâm.
Chồng chị Kim Tử hỏi: “Xin hỏi hai vị là?”
“Chúng tôi ở cô nhi viện, Vũ Hoa lớn lên ở chỗ chúng tôi.”
“Vậy ba người tới tìm Sầm Vũ Hoa đâu? Bọn họ đi đâu?”
Bác sĩ nhận giấy tờ đã được người phụ nữ ký tên, vừa xem vừa nói: “Bọn họ tới xem nơi xảy ra chuyện. Giấy tờ ký xong rồi, chúng tôi sẽ để người trong nhà tang lễ đưa thi thể đi.”
Người phụ nữ lại òa khóc.
===
Sant: Hẹn các bạn ngày mai
Không, Khúc Thiên không ở nhà, như vậy Tổ Hàng đã dùng thân phận của Khúc Thiên để đi ra ngoài. Đó không phải giống như kế hoạch Khúc Thiên ở nhà còn Tổ Hàng đến nhà tôi. Nói cách khác, thời gian Tổ Hàng ra khỏi cửa hẳn không phải buổi tối, lúc đó anh ấy không thể dùng thân phận Tổ Hàng để ra khỏi cửa. Trời còn chưa tối anh ấy đã ra ngoài rồi. Mà sau đó khi trời tối anh ấy không thể đến nhà tôi đúng hẹn. Nhất định anh ấy đã vướng phải chuyện gì đó, hơn nữa chuyện này rất quan trọng.
Chuyện quan trọng đối với Tổ Hàng mà nói, hẳn đó là chuyện có liên quan tới Sầm Gia thôn.
Tôi do dự một chút, vừa nhanh chóng đi vệ sinh cá nhân vừa gọi điện thoại cho chị Kim Tử. Nếu bên kia có chuyện thì hẳn chị ấy cũng biết.
Điện thoại vang lên một hồi lâu mới có người nghe máy, tín hiệu cũng không tốt lắm. Tôi vội vàng nói: “A lô, chị Kim Tử, không thấy Tổ Hàng đâu. Có chuyện gì ạ? A lô? Chị Kim Tử? Chị Kim Tử?” Trong điện thoại chỉ có tiếng lạo xạo, không nghe thấy tiếng nói chuyện nào.
Tôi nhìn tín hiệu điện thoại, vẫn đầy vạch, chẳng lẽ tín hiệu bên chị ấy không tốt? Tôi ngắt cuộc gọi, gọi lại lần nữa nhưng tình hình vẫn giống như thế.
Tôi gọi điện thoại cho Linh Tử, thông báo thuê bao ngoài vùng phủ sóng. Tôi nôn nóng, những người tôi quen có khả năng biết chuyện gì xảy ra đều không cách nào liên lạc. Biết tìm ai bây giờ? Còn có ai có khả năng biết tin tức của bọn họ? Đúng rồi, chồng của chị Kim Tử.
Nhưng tôi không có số điện thoại của anh ấy. Tôi biết cửa hàng của anh ấy, sau khi gọi cho 114 để hỏi, tìm được số điện thoại của nhân viên cửa hàng, sau khi nói chuyện với thư ký tôi mới được nói chuyện với chồng chị Kim Tử.
Tôi vội vàng hỏi: “Anh có biết chị Kim Tử đang ở đâu không? Không thấy Tổ Hàng đâu. Tối hôm qua anh ấy nói sẽ đến nhà em nhưng không thấy. Điện thoại của chị Kim Tử cũng không gọi được, Linh Tử cũng thế.”
Bên kia điện thoại ngừng một chút, nói: “Hôm qua bọn họ nhận được điện thoại của bệnh viện, nói đi bệnh viện tâm thần, hẳn Sầm Vũ Hoa đã xảy ra chuyện. Em có…”
Anh ấy còn chưa nói xong tôi đã vội ngắt điện thoại, cầm theo đồ rồi xuống lầu.
Ở cửa hàng dưới lầu một, ba tôi đang tiếp khách, thấy tôi đi xuống còn định lên tiếng chào thì tôi đã chạy ra khỏi nhà, bắt xe đi.
Đến khi tôi tới bệnh viện tâm thần, một chiếc xe màu đen cũng dừng lại bên cạnh, là xe của chị Kim Tử. Sau khi anh ấy đậu xe xong liền cùng tôi đi tìm Sầm Vũ Hoa.
Trên đường vào viện, anh ấy còn nói: “Em đừng nôn nóng, trước kia gặp chuyện lớn bọn họ đều bình an về nhà, chuyện lần này sẽ không sao đâu.”
Anh ấy nói như vậy nhưng cũng có thể nhận ra anh ấy có bao nhiêu khẩn trương. Khi anh ấy nói chuyện đều thỉnh thoảng lại thở dài.
Phòng bệnh của Sầm Vũ Hoa tôi đã tới, rất nhanh tôi có thể tìm được. Ở trong văn phòng của bác sĩ, một cụ già đi cùng một bác gái trung niên đang ký tên gì đó, tôi cũng không rảnh lo phép tắc, tiến đến nói: “Bác sĩ, Sầm Vũ Hoa đâu? Tôi quen cô ấy, tôi muốn gặp cô ấy.”
Tôi vừa nói xong, trong văn phòng, một bác sĩ cùng hai người phụ nữ đều nhìn về phía tôi. Tôi ngẩn người, hỏi: “Cô ấy… cô ấy làm sao ạ? Có phải đã xảy ra chuyện gì?”
Một phụ nữ trong đó bật khóc, nói: “Vũ Hoa chết rồi, 5 giờ chiều ngày hôm qua nó chạy ra khỏi phòng bệnh, trong vườn cây nhỏ ở phía sau bệnh viện đã bị một bệnh nhân tâm thần khác… đã chết.”
Bà ấy không tiếp tục nói được nữa, có lẽ là quá thương tâm.
Chồng chị Kim Tử hỏi: “Xin hỏi hai vị là?”
“Chúng tôi ở cô nhi viện, Vũ Hoa lớn lên ở chỗ chúng tôi.”
“Vậy ba người tới tìm Sầm Vũ Hoa đâu? Bọn họ đi đâu?”
Bác sĩ nhận giấy tờ đã được người phụ nữ ký tên, vừa xem vừa nói: “Bọn họ tới xem nơi xảy ra chuyện. Giấy tờ ký xong rồi, chúng tôi sẽ để người trong nhà tang lễ đưa thi thể đi.”
Người phụ nữ lại òa khóc.
===
Sant: Hẹn các bạn ngày mai
Bình luận facebook