Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 229
Cho nên khi Tổ Hàng nói “Cô ta đi rồi.” Lúc sau lòng tôi vẫn còn đầy mơ hồ.
Trên taxi, tôi không nói một lời, nhìn cảnh phố bên ngoài đang chảy ngược về sau, tràn nghi hoặc.
“Sầm Mai, cô có thể tin tưởng tôi. Cô lại đây, tôi để cô cắn một miếng, cô sẽ nhanh hồi phục.”
Sầm Mai có thể thông qua máu của Tổ Hàng để khôi phục, điều đó chứng tỏ cô ấy yêu Tổ Hàng. Không phải là người yêu nhất thì cũng là người thân nhất.
Tổ Hàng đề nghị tức Tổ Hàng biết điều này.
Tổ Hàng nguyện ý để Sầm Mai cắn!
Càng nghĩ tôi lại càng tức giận. Nếu Sầm Mai quan trọng như vậy, vậy tôi thì sao? Sao tôi lại cảm thấy mình càng ngày càng giống tiểu tam? Cho dù có giấy kết hôn thì cũng chỉ là kết hôn với tiểu tam.
Về đến nhà, Sầm Tổ Hàng tắm rửa sạch sẽ cho thân thể của Khúc Thiên, sau đó gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ của Khúc Thiên, bảo họ không cần báo công an. Khi Tổ Hàng gọi điện thì tôi đi tắm, tôi cũng không biết anh ấy nói thế nào để thuyết phục ba mẹ Khúc Thiên.
Tôi nằm ở trên giường, nhìn Sầm Tổ Hàng đáng chết vẫn đang nghiên cứu cuốn gia phả kia. Tuy rằng tôi biết chuyện này sẽ giúp anh ấy có những lý giải mới về cuốn gia phả, anh ấy cũng chỉ đang giải quyết vấn đề thôi, tôi hẳn nên thông cảm. Nhưng hiện thực tôi lại không thể như vậy, hiện thực là tôi rất tức giận, càng nghĩ càng giận, càng ngày càng cảm giác tôi mới là tiểu tam.
Cho nên tôi xuống giường, kéo cánh tay của Sầm Tổ Hàng cắn một phát thật mạnh.
Sầm Tổ Hàng sửng sốt một chút, cũng không ngăn cản tôi mà cứ để tôi cắn. Tôi càng nảy sinh ác độc cắn mạnh hơn, cắn rất tốt, cắn rất thoải mái rồi tôi mới ném tay anh ấy đi: “Được rồi, em ngủ.”
Thấy tôi lên giường trùm chăn, anh ấy mới nói: “Đừng để ý, đối với anh thì Sầm Mai chỉ là đồng nghiệp trong quá khứ. Anh biết em đang giận cô ta.”
“Phải, em đang giận! Anh nguyện ý cho Sầm Mai cắn một miếng, em còn ước gì đem anh cho cô ta ăn toàn bộ luôn. Hừ!”
Anh ấy cười đau khổ, không nói gì, vẫn nhìn lên màn hình máy tính như cũ.
Vì muốn duy trì thân phận của Khúc Thiên, hôm sau Khúc Thiên vẫn phải về nhà. Anh ấy về nhà rồi tôi cũng chỉ có thể đi tìm Đàm Thiến, đi theo Đàm Thiến cùng đi tìm việc. Hoàng Y Y tương đối may mắn, đã được một công ty quảng cáo nhận vào làm. Kỳ thật tôi cảm thấy lựa chọn cô ấy không phải công ty quảng cáo, mà là ông chủ của công ty quảng cáo.
Đôi khi ở thời điểm bị người khác từ chối, cầm lấy hồ sơ lý lịch của mình nhìn mọi người vội vã trên đường phố, tôi cảm thấy bị từ chối cũng không tồi. Ít nhất không cần giống như mấy ngày nay, lo lắng hãi hùng, mỗi ngày đều vội vã muốn chết. Tôi cũng không phù hợp với cuộc sống mạo hiểm này. Tôi chỉ nghĩ, vô cùng cùng đơn giản, bình bình an an mới là cuộc sống tôi thích nhất.
Cho dù được như bây giờ, bị người từ chối cũng được.
Đàm Thiến thì cau mày, cảm giác như sắp khóc. Điều kiện nhà cô ấy cũng không đến mức cô ấy không tìm được việc sẽ khó khăn, nhưng cô ấy vẫn hy vọng có thể nhanh chóng có được công việc.
Chúng tôi bắt đầu hướng ra ngoài ngoại ô thành phố để tìm việc, trung tâm thành phố là tinh anh mà, chúng tôi còn chưa phải là tinh anh.
Ở thành phố chúng tôi có một khu vực mới mở. Khu vực kia cách nội thành rất xa, ngồi xe bus phải mất một giờ, lái xe phải mất nửa giờ. Hơn nữa trên đường còn có rất nhiều núi. Chỉ có một con đường tuyệt đẹp vờn quanh những chân núi.
Khu mới kia khá tốt, với tôi đó là một huyện thành nhỏ. Nơi đó có rất nhiều nhà máy, thường xuyên tuyển người làm. Nếu làm việc ở chỗ này thì có thể thuê nhà, tiện nghi sinh hoạt cũng rất đầy đủ.
Chỗ đầu tiên chúng tôi tìm được là một xưởng nhỏ, vừa thấy hai chúng tôi đã nói: “Chỗ chúng tôi hai cô không làm được. Các cô thấy không, ở chỗ chúng tôi mọi người đều phải xuống xưởng. Cho dù là nữ, là nhân viên văn phòng thì cũng phải xuống xưởng liên hệ gì đó. Phân xưởng dây chuyền sản xuất, mọi người không thể vắng mặt được. Hai cô không phải là kiểu người có thể xuống xưởng.”
Nói rồi anh ta chỉ vào một cô gái đang ôm một đống giấy tờ, nói: “Đây mới là người có thể làm việc.”
Tôi không có gì để phản bác.
Khác biệt thật sự rất lớn. Người ta mặc quần áo thể thao, đi giày đế bằng, còn chúng tôi đi phỏng vấn còn mặc váy và đi giày cao gót. Sao lại nhận lời phỏng vấn nơi có tiêu chí thấp như vậy.
Phỏng vấn thất bại, vừa mới ra khỏi xưởng kia thì nghe được tiếng mắng chửi. Phụ nữ có mấy ai không thích xem náo nhiệt? Tôi cùng Đàm Thiến lập tức chen vào trong đám người nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
Trên taxi, tôi không nói một lời, nhìn cảnh phố bên ngoài đang chảy ngược về sau, tràn nghi hoặc.
“Sầm Mai, cô có thể tin tưởng tôi. Cô lại đây, tôi để cô cắn một miếng, cô sẽ nhanh hồi phục.”
Sầm Mai có thể thông qua máu của Tổ Hàng để khôi phục, điều đó chứng tỏ cô ấy yêu Tổ Hàng. Không phải là người yêu nhất thì cũng là người thân nhất.
Tổ Hàng đề nghị tức Tổ Hàng biết điều này.
Tổ Hàng nguyện ý để Sầm Mai cắn!
Càng nghĩ tôi lại càng tức giận. Nếu Sầm Mai quan trọng như vậy, vậy tôi thì sao? Sao tôi lại cảm thấy mình càng ngày càng giống tiểu tam? Cho dù có giấy kết hôn thì cũng chỉ là kết hôn với tiểu tam.
Về đến nhà, Sầm Tổ Hàng tắm rửa sạch sẽ cho thân thể của Khúc Thiên, sau đó gọi điện thoại thông báo cho cha mẹ của Khúc Thiên, bảo họ không cần báo công an. Khi Tổ Hàng gọi điện thì tôi đi tắm, tôi cũng không biết anh ấy nói thế nào để thuyết phục ba mẹ Khúc Thiên.
Tôi nằm ở trên giường, nhìn Sầm Tổ Hàng đáng chết vẫn đang nghiên cứu cuốn gia phả kia. Tuy rằng tôi biết chuyện này sẽ giúp anh ấy có những lý giải mới về cuốn gia phả, anh ấy cũng chỉ đang giải quyết vấn đề thôi, tôi hẳn nên thông cảm. Nhưng hiện thực tôi lại không thể như vậy, hiện thực là tôi rất tức giận, càng nghĩ càng giận, càng ngày càng cảm giác tôi mới là tiểu tam.
Cho nên tôi xuống giường, kéo cánh tay của Sầm Tổ Hàng cắn một phát thật mạnh.
Sầm Tổ Hàng sửng sốt một chút, cũng không ngăn cản tôi mà cứ để tôi cắn. Tôi càng nảy sinh ác độc cắn mạnh hơn, cắn rất tốt, cắn rất thoải mái rồi tôi mới ném tay anh ấy đi: “Được rồi, em ngủ.”
Thấy tôi lên giường trùm chăn, anh ấy mới nói: “Đừng để ý, đối với anh thì Sầm Mai chỉ là đồng nghiệp trong quá khứ. Anh biết em đang giận cô ta.”
“Phải, em đang giận! Anh nguyện ý cho Sầm Mai cắn một miếng, em còn ước gì đem anh cho cô ta ăn toàn bộ luôn. Hừ!”
Anh ấy cười đau khổ, không nói gì, vẫn nhìn lên màn hình máy tính như cũ.
Vì muốn duy trì thân phận của Khúc Thiên, hôm sau Khúc Thiên vẫn phải về nhà. Anh ấy về nhà rồi tôi cũng chỉ có thể đi tìm Đàm Thiến, đi theo Đàm Thiến cùng đi tìm việc. Hoàng Y Y tương đối may mắn, đã được một công ty quảng cáo nhận vào làm. Kỳ thật tôi cảm thấy lựa chọn cô ấy không phải công ty quảng cáo, mà là ông chủ của công ty quảng cáo.
Đôi khi ở thời điểm bị người khác từ chối, cầm lấy hồ sơ lý lịch của mình nhìn mọi người vội vã trên đường phố, tôi cảm thấy bị từ chối cũng không tồi. Ít nhất không cần giống như mấy ngày nay, lo lắng hãi hùng, mỗi ngày đều vội vã muốn chết. Tôi cũng không phù hợp với cuộc sống mạo hiểm này. Tôi chỉ nghĩ, vô cùng cùng đơn giản, bình bình an an mới là cuộc sống tôi thích nhất.
Cho dù được như bây giờ, bị người từ chối cũng được.
Đàm Thiến thì cau mày, cảm giác như sắp khóc. Điều kiện nhà cô ấy cũng không đến mức cô ấy không tìm được việc sẽ khó khăn, nhưng cô ấy vẫn hy vọng có thể nhanh chóng có được công việc.
Chúng tôi bắt đầu hướng ra ngoài ngoại ô thành phố để tìm việc, trung tâm thành phố là tinh anh mà, chúng tôi còn chưa phải là tinh anh.
Ở thành phố chúng tôi có một khu vực mới mở. Khu vực kia cách nội thành rất xa, ngồi xe bus phải mất một giờ, lái xe phải mất nửa giờ. Hơn nữa trên đường còn có rất nhiều núi. Chỉ có một con đường tuyệt đẹp vờn quanh những chân núi.
Khu mới kia khá tốt, với tôi đó là một huyện thành nhỏ. Nơi đó có rất nhiều nhà máy, thường xuyên tuyển người làm. Nếu làm việc ở chỗ này thì có thể thuê nhà, tiện nghi sinh hoạt cũng rất đầy đủ.
Chỗ đầu tiên chúng tôi tìm được là một xưởng nhỏ, vừa thấy hai chúng tôi đã nói: “Chỗ chúng tôi hai cô không làm được. Các cô thấy không, ở chỗ chúng tôi mọi người đều phải xuống xưởng. Cho dù là nữ, là nhân viên văn phòng thì cũng phải xuống xưởng liên hệ gì đó. Phân xưởng dây chuyền sản xuất, mọi người không thể vắng mặt được. Hai cô không phải là kiểu người có thể xuống xưởng.”
Nói rồi anh ta chỉ vào một cô gái đang ôm một đống giấy tờ, nói: “Đây mới là người có thể làm việc.”
Tôi không có gì để phản bác.
Khác biệt thật sự rất lớn. Người ta mặc quần áo thể thao, đi giày đế bằng, còn chúng tôi đi phỏng vấn còn mặc váy và đi giày cao gót. Sao lại nhận lời phỏng vấn nơi có tiêu chí thấp như vậy.
Phỏng vấn thất bại, vừa mới ra khỏi xưởng kia thì nghe được tiếng mắng chửi. Phụ nữ có mấy ai không thích xem náo nhiệt? Tôi cùng Đàm Thiến lập tức chen vào trong đám người nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
Bình luận facebook