Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 236
Linh Tử đi một chiếc xe thể thao, kiểu dáng rất sang trọng, đưa tôi tới nhà mới.
Tôi cho rằng nhà mới sẽ không khác nhiều nhà bọn họ đang ở. Cùng lắm thì vì nhiều người ở mà sẽ thuê căn hộ ba phòng ngủ. Nhưng khi xe dừng lại tôi lại sợ ngây người. Đó là một căn biệt thự ở khu sang trọng nhất thành phố.
Linh Tử dùng chìa khóa mở cửa, nhìn tôi đang ngây người kinh ngạc, nói: “Ngây người cái gì, mau vào đi. Cô không đói à, đi nhanh một chút.”
Đi theo anh ta vào nhà, tôi càng thấy khẩn trương. Cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Đơn giản mà nói, là tôi cảm thấy style ăn mặc của tôi thật có lỗi với nơi này.
Vào cửa biệt thự, bên trái là đại sảnh, đại sảnh rất lớn, lớn bằng ba cửa hàng mặt tiền nhà tôi. Lại còn được trang hoàng theo phong cách châu Âu, sô pha phong cách cung điện lộng lẫy đầy thu hút.
Còn bên phái, sau khi mở cửa chính là nhà ăn. Bàn ăn thật lớn, khăn trải bàn hoa lệ, có điều rất rõ ràng là không được sử dụng. Phía sau phòng ăn là phòng bếp. Linh Tử đặt thùng đồ của tôi ở nhà ăn, đưa tôi đi về phía phòng bếp.
Phòng bếp rất lớn, một phòng bếp có thể đặt toàn bộ cửa hàng nhà tôi. Trên bàn nhỏ đặt trong phòng bếp, Tiểu Mặc đang ăn cơm, Sầm Hằng bê một bát canh ra, nói: “Cuối cùng cũng được ăn. Hai người tới thật đúng lúc, tôi đã tính đề phần trong nồi.”
Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Ăn cơm đi, ăn cơm. Chờ hai người tới suýt chết đói rồi.”
Chúng tôi ăn cơm ở phòng bếp, bốn người, bàn vẫn là quá lớn. Khi ăn cơm, tôi hỏi qua tình hình nơi này, mới biết được Tiểu Mạc kia nhìn qua thì rất bình thường nhưng lại là con của đại gia giàu nhất nhì thành phố chúng tôi. Căn biệt thự này không phải là thuê mà được dùng làm phòng kinh doanh bất động sản, các căn khác bán xong rồi, phòng kinh doanh cứ vậy để không. Hiện tại anh ta muốn tới đây ở cũng không có vấn đề gì.
Linh Tử còn nói: “Các phòng đều ở lầu hai, lầu hai được bố trí bốn phòng ngủ ba phòng vệ sinh, chỉ mấy ngày nữa Sầm Tổ Hàng tới đây ở cũng thuận tiện. Lát nữa tôi sẽ đưa cô tới phòng của cô.”
Mọi người bắt đầu ở chung.
Ăn cơm xong, rửa bát đều là Sầm Hằng làm. Tôi mới nhận ra anh cảnh sát này thật hiền lành. Sầm Hằng vẫn gọi tôi là em gái, tôi cảm thấy khó nghe nên bảo anh ta cứ gọi tôi là Khả Nhân, còn tôi cũng gọi anh ta là Sầm Hằng.
Phòng đã được thu dọn, ngay cả chăn nệm cũng cảm giác như mới tinh. Sau khi nghe bọn họ nói mới biết được, vì chỉ có một ngày để chuẩn bị cho nhà này để ở, bọn họ đã mời mười nhân viên thiết kế nội thất tới sắp xếp lại ngôi nhà. Phòng tôi ở có phong cách châu Âu, đầu giường rất cao, trên giường có rèm mái vòm. Không thấy tủ quần áo, mở cửa phòng ra là một phòng tôi tưởng là phòng vệ sinh, không ngờ đó là phòng để quần áo. Tủ quần áo là tường, ở giữa phòng có ghế sô pha. Phòng tắm ở bên cạnh phòng quần áo, chỉ là, cái này thật sự là buồng vệ sinh sao? Bồn tắm hình tròn màu đen, trên tường có một cái gương lớn. Đây là dùng để tắm rửa sao?
Xem xong phòng tắm, trở lại phòng, tôi mới chú ý tới một ban công lớn của phòng, trên ban công có nuôi cá. Tôi không biết loại cá này, là hai con cá màu đỏ. Tôi nhíu mi, nếu là văn phòng nhà đất, để tiến tài thì nên nuôi cá màu đen. Mà nơi này hẳn thật lâu đã không dùng đến, số cá này hẳn mới được bọn họ mang tới. Linh Tử hiểu phong thủy, sao cậu ta lại nuôi cá màu đỏ?
Vào buổi tối đầu tiên ở đó, Tổ Hàng vẫn chưa tới đây, lại bởi vì quá hưng phấn, hơn nữa ở nơi hoa lệ như vậy tôi không quen, tôi dùng rất nhiều thời gian nằm dài trên giường gọi điện thoại. Trước tiên nói với ba tôi việc tôi chuyển chỗ ở, là Khúc Thiên sắp xếp, ông không nói gì cả. Rồi nói với Đàm Thiến nơi tôi chuyển đến. Cô ấy cũng không nói gì. Sau đó là gọi điện thoại cho Khúc Thiên, đáng tiếc, anh ấy không nghe máy.
Buổi tối đầu tiên vẫn là mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Khi tôi tỉnh lại, Khúc Thiên đã tới. Khúc Thiên, hoặc có thể nói là Sầm Tổ Hàng mang theo một rương hành lý nhỏ vào phòng. Tôi còn mơ mơ màng màng ở trên giường thì đã thấy anh ấy quát xuống lầu một: “Linh Tử! Cậu có ý gì?”
Anh ấy kêu to như vậy khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo. Tôi rất ít khi thấy anh ấy có dạng này, cảm thấy anh ấy thật sự tức giận. Nhưng chuyện này có gì đáng tức giận đâu?
Dưới lầu, Linh Tử cười nói: “Có ý tứ gì là sao? Phòng tốt nhất đã cho anh dùng, Tiểu Mạc nhà tôi còn chưa có ý kiến. Nếu anh không muốn thì đổi phòng đi.”
===
Sant: Hẹn các bạn ngày mai
Tôi cho rằng nhà mới sẽ không khác nhiều nhà bọn họ đang ở. Cùng lắm thì vì nhiều người ở mà sẽ thuê căn hộ ba phòng ngủ. Nhưng khi xe dừng lại tôi lại sợ ngây người. Đó là một căn biệt thự ở khu sang trọng nhất thành phố.
Linh Tử dùng chìa khóa mở cửa, nhìn tôi đang ngây người kinh ngạc, nói: “Ngây người cái gì, mau vào đi. Cô không đói à, đi nhanh một chút.”
Đi theo anh ta vào nhà, tôi càng thấy khẩn trương. Cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Đơn giản mà nói, là tôi cảm thấy style ăn mặc của tôi thật có lỗi với nơi này.
Vào cửa biệt thự, bên trái là đại sảnh, đại sảnh rất lớn, lớn bằng ba cửa hàng mặt tiền nhà tôi. Lại còn được trang hoàng theo phong cách châu Âu, sô pha phong cách cung điện lộng lẫy đầy thu hút.
Còn bên phái, sau khi mở cửa chính là nhà ăn. Bàn ăn thật lớn, khăn trải bàn hoa lệ, có điều rất rõ ràng là không được sử dụng. Phía sau phòng ăn là phòng bếp. Linh Tử đặt thùng đồ của tôi ở nhà ăn, đưa tôi đi về phía phòng bếp.
Phòng bếp rất lớn, một phòng bếp có thể đặt toàn bộ cửa hàng nhà tôi. Trên bàn nhỏ đặt trong phòng bếp, Tiểu Mặc đang ăn cơm, Sầm Hằng bê một bát canh ra, nói: “Cuối cùng cũng được ăn. Hai người tới thật đúng lúc, tôi đã tính đề phần trong nồi.”
Tiểu Mạc ngẩng đầu nhìn tôi, nói: “Ăn cơm đi, ăn cơm. Chờ hai người tới suýt chết đói rồi.”
Chúng tôi ăn cơm ở phòng bếp, bốn người, bàn vẫn là quá lớn. Khi ăn cơm, tôi hỏi qua tình hình nơi này, mới biết được Tiểu Mạc kia nhìn qua thì rất bình thường nhưng lại là con của đại gia giàu nhất nhì thành phố chúng tôi. Căn biệt thự này không phải là thuê mà được dùng làm phòng kinh doanh bất động sản, các căn khác bán xong rồi, phòng kinh doanh cứ vậy để không. Hiện tại anh ta muốn tới đây ở cũng không có vấn đề gì.
Linh Tử còn nói: “Các phòng đều ở lầu hai, lầu hai được bố trí bốn phòng ngủ ba phòng vệ sinh, chỉ mấy ngày nữa Sầm Tổ Hàng tới đây ở cũng thuận tiện. Lát nữa tôi sẽ đưa cô tới phòng của cô.”
Mọi người bắt đầu ở chung.
Ăn cơm xong, rửa bát đều là Sầm Hằng làm. Tôi mới nhận ra anh cảnh sát này thật hiền lành. Sầm Hằng vẫn gọi tôi là em gái, tôi cảm thấy khó nghe nên bảo anh ta cứ gọi tôi là Khả Nhân, còn tôi cũng gọi anh ta là Sầm Hằng.
Phòng đã được thu dọn, ngay cả chăn nệm cũng cảm giác như mới tinh. Sau khi nghe bọn họ nói mới biết được, vì chỉ có một ngày để chuẩn bị cho nhà này để ở, bọn họ đã mời mười nhân viên thiết kế nội thất tới sắp xếp lại ngôi nhà. Phòng tôi ở có phong cách châu Âu, đầu giường rất cao, trên giường có rèm mái vòm. Không thấy tủ quần áo, mở cửa phòng ra là một phòng tôi tưởng là phòng vệ sinh, không ngờ đó là phòng để quần áo. Tủ quần áo là tường, ở giữa phòng có ghế sô pha. Phòng tắm ở bên cạnh phòng quần áo, chỉ là, cái này thật sự là buồng vệ sinh sao? Bồn tắm hình tròn màu đen, trên tường có một cái gương lớn. Đây là dùng để tắm rửa sao?
Xem xong phòng tắm, trở lại phòng, tôi mới chú ý tới một ban công lớn của phòng, trên ban công có nuôi cá. Tôi không biết loại cá này, là hai con cá màu đỏ. Tôi nhíu mi, nếu là văn phòng nhà đất, để tiến tài thì nên nuôi cá màu đen. Mà nơi này hẳn thật lâu đã không dùng đến, số cá này hẳn mới được bọn họ mang tới. Linh Tử hiểu phong thủy, sao cậu ta lại nuôi cá màu đỏ?
Vào buổi tối đầu tiên ở đó, Tổ Hàng vẫn chưa tới đây, lại bởi vì quá hưng phấn, hơn nữa ở nơi hoa lệ như vậy tôi không quen, tôi dùng rất nhiều thời gian nằm dài trên giường gọi điện thoại. Trước tiên nói với ba tôi việc tôi chuyển chỗ ở, là Khúc Thiên sắp xếp, ông không nói gì cả. Rồi nói với Đàm Thiến nơi tôi chuyển đến. Cô ấy cũng không nói gì. Sau đó là gọi điện thoại cho Khúc Thiên, đáng tiếc, anh ấy không nghe máy.
Buổi tối đầu tiên vẫn là mơ mơ hồ hồ chìm vào giấc ngủ.
Khi tôi tỉnh lại, Khúc Thiên đã tới. Khúc Thiên, hoặc có thể nói là Sầm Tổ Hàng mang theo một rương hành lý nhỏ vào phòng. Tôi còn mơ mơ màng màng ở trên giường thì đã thấy anh ấy quát xuống lầu một: “Linh Tử! Cậu có ý gì?”
Anh ấy kêu to như vậy khiến tôi hoàn toàn tỉnh táo. Tôi rất ít khi thấy anh ấy có dạng này, cảm thấy anh ấy thật sự tức giận. Nhưng chuyện này có gì đáng tức giận đâu?
Dưới lầu, Linh Tử cười nói: “Có ý tứ gì là sao? Phòng tốt nhất đã cho anh dùng, Tiểu Mạc nhà tôi còn chưa có ý kiến. Nếu anh không muốn thì đổi phòng đi.”
===
Sant: Hẹn các bạn ngày mai
Bình luận facebook