Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 245
Tôi tỉnh dậy đã là buổi chiều, xe dừng lại dưới cây đa tại bảng tên Sầm Gia thôn hiện tại. Trên xe chỉ có tôi cùng Khúc Thiên, tôi vẫn dựa vào người anh ấy, còn anh ấy đang ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Tôi nhanh chóng ngồi dậy, vội vàng có chút hoảng loạn sửa sang lại đầu tóc, che giấu đi sự bất an của mình. Rốt cuộc tối qua giữa chúng tôi đã xảy ra những chuyện không thoải mái.
Anh ấy không nói gì, chỉ đưa tay lấy một hộp cơm từ chỗ ngồi phía trước, đưa cho tôi: “Mọi người đều ăn rồi. Thấy em chưa tỉnh nên không gọi em dậy.”
Tôi nhận hộp cơm, lúc này cũng không biết nên nói gì. Anh ấy mở cửa xe xuống trước, anh ấy vừa xuống xe thì Kim Tử lên xe.
Chị Kim Tử cười nói: “Khả Nhân ngủ ngon chứ? Sầm Tổ Hàng của em không tồi, thấy em ngủ còn biết để dành hộp cơm cho em. Ăn nhanh đi, lát nữa sẽ vào thôn, tranh thủ ra trước khi trời tối. Có điều hiện tại đã hơn hai giờ chiều, có lẽ trước khi trời tối chúng ta ra không được.”
“A? Vì em sao? Xin lỗi, tối hôm qua em không ngủ được.”
Nghe Linh Tử nói tối qua em với Sầm Tổ Hàng ra ngoài, hai người đã đi đánh dã chiến ở đâu? Sáng nay chỉ thấy mình cậu ta trở về, rất kỳ quái nha.”
“Không…” Tôi cũng không biết phải nói gì, đành cắm cúi ăn cơm.
Ăn cơm xong, sửa sang lại đồ đạc một chút rồi xuất phát. Trên lưng mấy người đàn ông đều đeo ba lô lớn, Linh Tử nhìn Tổ Hàng, thở dài lắc đầu, nói: “Để lại cái bùa phân hồn vậy, còn lưu lại đường lui.”
Nhìn anh ta vẽ bùa, để lại trong xe, tôi mới suy nghĩ cẩn thận vì sao anh ta lại nhìn Tổ Hàng lắc đầu. Ở đây chỉ có anh ta và Tổ Hàng là làm được bùa phân hồn. Mà hiện tại bùa phân hồn của Tổ Hàng đã ở trên người tôi, cho nên chỉ có anh ta là còn làm được. Mà chị Kim Tử đã nói, Linh Tử dùng bùa phân hồn sẽ bị phản phệ. Dù vậy anh ta vẫn để lại bùa phân hồn này, phản phệ một chút cũng không quan trọng bằng mất cả mạng được.
Xe để lại ở dưới cây đa, chúng tôi đi bộ tới. Kỳ thận trận pháp kia đã bị Tổ Hàng phá hủy, xe có thể đi vào được, có điều đường rất nhỏ, đi vào sẽ không tiện, không bằng để lại xe ngoài này.
Đi trên con đường nhỏ, Tổ Hàng ở bên cạnh tôi nói khẽ: “Nếu mệt thì nói với anh, đêm nay có lẽ sẽ phải ở trong thôn qua đêm.”
Tôi gật đầu, không nói gì. Cái thôn kia vào ban đêm thật sự đáng sợ, ký ức lần trước với tôi mà nói vẫn rất rõ ràng.
Cuối con đường nhỏ là tới thôn, từng tòa nhà bằng đất đan xen rất có quy củ, chỉ là sớm đã bỏ hoang trơ lại những bức tường. Trên bãi đất trống cuối con đường nhỏ, bất ngờ có một chiếc xe con màu đen đậu ở đó.
Nhìn chiếc xe kia, cảm giác đầu tiên chính là, thật trùng hợp khi gặp nhau! Mặc kệ chiếc xe này là ai đi vào, là có quen hay không nhưng hẳn khả năng có liên quan tới chuyện này là rất lớn. Dường như có thể khẳng định đây chính là kẻ địch.
Chị Kim Tử nói: “Hay là chúng ta lui ra trước, ngày mai hãy vào?”
Linh Tử nói: “Chờ thêm một đêm có lẽ sẽ có biến cố lớn. Vì sao chúng ta muốn đến đây lại có người cũng muốn tới, trùng hợp như vậy sao? Chỉ có một khả năng, kẻ đó biết chúng ta muốn tới cho nên tới nhanh hơn chúng ta vài giờ mà thôi. Đi thôi, thôn lớn như vậy cũng không phải chúng ta sẽ đụng phải hắn ngay.”
Sầm Hằng nhìn thôn này, nuốt nước miếng sợ hãi: “Trước kia nhà tôi ở trong này à?”
Tổ Hàng chỉ vào phía Đông, nói: “Nhà cậu ở bên kia. Lát nữa sẽ đưa cậu đi xem, bây giờ chúng ta đến Từ đường trước.” Nói rồi anh ấy đi trước về một phía.
Anh ấy nói gia phả so với thực tế có sự thay đổi, như vậy chứng tỏ người viết gia phả muốn che giấu chân tướng sự việc. Người có thể viết gia phả chắc chắn là người đức cao vọng trọng trong gia tộc. Có bí mật gì mà phải dùng gia phả để che giấu, trong Từ đường có lẽ sẽ có dấu vết. Chỉ là nơi đây đã bỏ hoang nhiều năm như vậy, có rất nhiều người ngoài tới lục tìm cướp đoạt, có thể còn đồ vật nào sao?
Đi theo Tổ Hàng vào giữa thôn, lần nữa lại đi vào ngôi miếu ở cây đa cổ thụ, nhìn những tấm vải đỏ kia tôi lại run sợ. Lúc trước Ngụy Hoa đã từ nơi này đi ra ngoài. Mà nơi này Điêu Long Đại Lương còn rơi rụng trên mặt đất, cũng là da người đầy trên đất.
“Ài, nếu các người không thả Ngụy Hoa ra thì tốt rồi, lúc này đã vẫn được kê cao gối ngủ.” Linh Tử nói.
Tổ Hàng nhìn anh ta, vốn dĩ tôi cho rằng Tổ Hàng sẽ không nói, không ngờ anh ấy lại mở miệng: “Không thấy được à? Ngụy Hoa chỉ là một quân cờ, nếu quân cờ này thất bại thì sẽ có quân cờ khác xuất hiện. Thả Ngụy Hoa ra, nhưng nếu không phải Ngụy Hoa xuất hiện thì cũng sẽ có quân cờ khác xuất hiện.”
Tổ Hàng đưa chúng tôi đến một mảng sân có bờ tường bị đổ cạnh cây đa. Chúng tôi dẫm lên những viên gạch bằng đất đó đi vào. Bên trong có một phòng cửa đã bị rơi, đó chính là Từ Đường. Từ Đường được xây bằng gạch xanh nên không bị ảnh hưởng quá lớn.
Hai bên Từ đường đều có hàng rào bảo vệ, chỉ có thầy phong thủy mới có thể dùng. Bài vị bên trên đã hỗn độn, cũng may người vào đây không có ai dám động tới bài vị nơi này.
Tổ Hàng buông ba lô, lấy ra một nắm hương. Sầm Hằng rốt cuộc cũng có bộ dáng là con cháu Sầm gia, giúp đặt lại những bài vị đó.
Tôi nhanh chóng ngồi dậy, vội vàng có chút hoảng loạn sửa sang lại đầu tóc, che giấu đi sự bất an của mình. Rốt cuộc tối qua giữa chúng tôi đã xảy ra những chuyện không thoải mái.
Anh ấy không nói gì, chỉ đưa tay lấy một hộp cơm từ chỗ ngồi phía trước, đưa cho tôi: “Mọi người đều ăn rồi. Thấy em chưa tỉnh nên không gọi em dậy.”
Tôi nhận hộp cơm, lúc này cũng không biết nên nói gì. Anh ấy mở cửa xe xuống trước, anh ấy vừa xuống xe thì Kim Tử lên xe.
Chị Kim Tử cười nói: “Khả Nhân ngủ ngon chứ? Sầm Tổ Hàng của em không tồi, thấy em ngủ còn biết để dành hộp cơm cho em. Ăn nhanh đi, lát nữa sẽ vào thôn, tranh thủ ra trước khi trời tối. Có điều hiện tại đã hơn hai giờ chiều, có lẽ trước khi trời tối chúng ta ra không được.”
“A? Vì em sao? Xin lỗi, tối hôm qua em không ngủ được.”
Nghe Linh Tử nói tối qua em với Sầm Tổ Hàng ra ngoài, hai người đã đi đánh dã chiến ở đâu? Sáng nay chỉ thấy mình cậu ta trở về, rất kỳ quái nha.”
“Không…” Tôi cũng không biết phải nói gì, đành cắm cúi ăn cơm.
Ăn cơm xong, sửa sang lại đồ đạc một chút rồi xuất phát. Trên lưng mấy người đàn ông đều đeo ba lô lớn, Linh Tử nhìn Tổ Hàng, thở dài lắc đầu, nói: “Để lại cái bùa phân hồn vậy, còn lưu lại đường lui.”
Nhìn anh ta vẽ bùa, để lại trong xe, tôi mới suy nghĩ cẩn thận vì sao anh ta lại nhìn Tổ Hàng lắc đầu. Ở đây chỉ có anh ta và Tổ Hàng là làm được bùa phân hồn. Mà hiện tại bùa phân hồn của Tổ Hàng đã ở trên người tôi, cho nên chỉ có anh ta là còn làm được. Mà chị Kim Tử đã nói, Linh Tử dùng bùa phân hồn sẽ bị phản phệ. Dù vậy anh ta vẫn để lại bùa phân hồn này, phản phệ một chút cũng không quan trọng bằng mất cả mạng được.
Xe để lại ở dưới cây đa, chúng tôi đi bộ tới. Kỳ thận trận pháp kia đã bị Tổ Hàng phá hủy, xe có thể đi vào được, có điều đường rất nhỏ, đi vào sẽ không tiện, không bằng để lại xe ngoài này.
Đi trên con đường nhỏ, Tổ Hàng ở bên cạnh tôi nói khẽ: “Nếu mệt thì nói với anh, đêm nay có lẽ sẽ phải ở trong thôn qua đêm.”
Tôi gật đầu, không nói gì. Cái thôn kia vào ban đêm thật sự đáng sợ, ký ức lần trước với tôi mà nói vẫn rất rõ ràng.
Cuối con đường nhỏ là tới thôn, từng tòa nhà bằng đất đan xen rất có quy củ, chỉ là sớm đã bỏ hoang trơ lại những bức tường. Trên bãi đất trống cuối con đường nhỏ, bất ngờ có một chiếc xe con màu đen đậu ở đó.
Nhìn chiếc xe kia, cảm giác đầu tiên chính là, thật trùng hợp khi gặp nhau! Mặc kệ chiếc xe này là ai đi vào, là có quen hay không nhưng hẳn khả năng có liên quan tới chuyện này là rất lớn. Dường như có thể khẳng định đây chính là kẻ địch.
Chị Kim Tử nói: “Hay là chúng ta lui ra trước, ngày mai hãy vào?”
Linh Tử nói: “Chờ thêm một đêm có lẽ sẽ có biến cố lớn. Vì sao chúng ta muốn đến đây lại có người cũng muốn tới, trùng hợp như vậy sao? Chỉ có một khả năng, kẻ đó biết chúng ta muốn tới cho nên tới nhanh hơn chúng ta vài giờ mà thôi. Đi thôi, thôn lớn như vậy cũng không phải chúng ta sẽ đụng phải hắn ngay.”
Sầm Hằng nhìn thôn này, nuốt nước miếng sợ hãi: “Trước kia nhà tôi ở trong này à?”
Tổ Hàng chỉ vào phía Đông, nói: “Nhà cậu ở bên kia. Lát nữa sẽ đưa cậu đi xem, bây giờ chúng ta đến Từ đường trước.” Nói rồi anh ấy đi trước về một phía.
Anh ấy nói gia phả so với thực tế có sự thay đổi, như vậy chứng tỏ người viết gia phả muốn che giấu chân tướng sự việc. Người có thể viết gia phả chắc chắn là người đức cao vọng trọng trong gia tộc. Có bí mật gì mà phải dùng gia phả để che giấu, trong Từ đường có lẽ sẽ có dấu vết. Chỉ là nơi đây đã bỏ hoang nhiều năm như vậy, có rất nhiều người ngoài tới lục tìm cướp đoạt, có thể còn đồ vật nào sao?
Đi theo Tổ Hàng vào giữa thôn, lần nữa lại đi vào ngôi miếu ở cây đa cổ thụ, nhìn những tấm vải đỏ kia tôi lại run sợ. Lúc trước Ngụy Hoa đã từ nơi này đi ra ngoài. Mà nơi này Điêu Long Đại Lương còn rơi rụng trên mặt đất, cũng là da người đầy trên đất.
“Ài, nếu các người không thả Ngụy Hoa ra thì tốt rồi, lúc này đã vẫn được kê cao gối ngủ.” Linh Tử nói.
Tổ Hàng nhìn anh ta, vốn dĩ tôi cho rằng Tổ Hàng sẽ không nói, không ngờ anh ấy lại mở miệng: “Không thấy được à? Ngụy Hoa chỉ là một quân cờ, nếu quân cờ này thất bại thì sẽ có quân cờ khác xuất hiện. Thả Ngụy Hoa ra, nhưng nếu không phải Ngụy Hoa xuất hiện thì cũng sẽ có quân cờ khác xuất hiện.”
Tổ Hàng đưa chúng tôi đến một mảng sân có bờ tường bị đổ cạnh cây đa. Chúng tôi dẫm lên những viên gạch bằng đất đó đi vào. Bên trong có một phòng cửa đã bị rơi, đó chính là Từ Đường. Từ Đường được xây bằng gạch xanh nên không bị ảnh hưởng quá lớn.
Hai bên Từ đường đều có hàng rào bảo vệ, chỉ có thầy phong thủy mới có thể dùng. Bài vị bên trên đã hỗn độn, cũng may người vào đây không có ai dám động tới bài vị nơi này.
Tổ Hàng buông ba lô, lấy ra một nắm hương. Sầm Hằng rốt cuộc cũng có bộ dáng là con cháu Sầm gia, giúp đặt lại những bài vị đó.
Bình luận facebook