Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 255
“Oa, thật sự sẽ thay đổi a.”
“Im lặng nào.” Anh ấy cười với tôi. Đàn ông có một bệnh chung, khi phụ nữ kinh ngạc sẽ khiến bọn họ càng có tự tin. Tôi đột nhiên cũng nở nụ cười, điều này không phải chứng tỏ lão quỷ Sầm Tổ Hàng này vẫn có một chút tính cách của con người sao.
Tàn hương tiếp tục rơi xuống, chỉ một lúc sau đã cháy gần hết, Sầm Tổ Hàng lại châm thêm một nén cắm vào chỗ bên cạnh, vẫn đè lên lá bùa như trước. Tàn hương lại tiếp tục tạo thành đường trên mặt đất.
Khi tàn hương không di động nữa, một bản đồ chỉ đường lộ ra. Tổ Hàng rút chân hương trên mặt đất, dùng tay lấy cát xóa dấu vết trên mặt đất.
“Lên xe đi. Cách nơi này không xa, nhanh lên không sẽ bị mất dấu.”
Lên xe, anh ấy lái xe vòng quanh con đường nhỏ uốn lượn phía sau trường học. Nơi này vốn dĩ chính là khuôn viên mới, ở phía sau vườn của trường lại càng thêm hoang vu.
Ngoại trừ một ngọn núi đá, thật sự không thấy còn có gì đặc biệt. Lương Dật thật sự đến nơi này sao?
Khi tôi còn đang nghi vấn trong lòng thì chiếc xe của Lương Dật xuất hiện, xe dừng ở một tòa nhà dưới chân ngọn núi. Ngôi nhà này không giống như nhà xây để ở mà nó có vẻ giống như khách sạn của mấy chục năm trước. Có một hành lang cũng là ban công, mé trong có năm phòng, trên dưới hai tầng là mười phòng.
Nhưng những phòng này đều không có cánh cửa sổ, giống như xây một nửa thì không có tiền vậy. Mà ngôi nhà này tuyệt đối không phải mới xây gần đây, trên tường đã loang lổ dấu vết rêu xanh che kín cả tòa nhà. Đây là một tòa nhà bỏ hoang tiêu biểu.
Tôi xuống xe, bất chợt nói ra suy nghĩ này: “Đây là nhà hoang tiêu biểu nhỉ.”
“Đây là nhà ma tiêu biểu.” Tổ Hàng nói, khóa xe lại rồi đi về phía tòa nhà.
Tôi vội vàng đi theo, kéo lấy tay anh ấy nói: “Là nhà ma mà anh còn đi?” Sau khi nghe anh ấy nói tôi mới nhận thấy, không biết là vì nguyên nhân gì nhưng giữa ban ngày ban mặt mà tòa nhà này trông vẫn rất âm u.
Dù không có cánh cửa sổ, ánh mặt trời nơi này vẫn nhợt nhạt đi mấy phần. Thậm chí nhiều nơi còn không có ánh mặt trời chiếu tới.
Một tòa nhà như vậy hẳn không có người ở, cũng không có điện nước. Gần đây cũng không có nguồn nước nào, vậy thì sao rêu xanh lại mọc tốt như thế? Hơi nước ở đây là từ đâu tới?
Là oán khí, oán khí hóa thành hơi nước, điều này tôi biết. Có hơi nước thì tường sẽ đầy rêu xanh. Thật sự chính là nhà ma a.
Anh ấy cười: “Chỉ là mấy tên tiểu quỷ, đi xem Lương Dật rốt cuộc làm gì?”
“Tiểu quỷ à? Vậy có phải là em cũng không cần phải sợ?”
“Phải, quỷ khí trên người em so với chúng còn nhiều hơn.”
Nghe anh ấy nói, mặt tôi đỏ bừng, cười ngượng ngùng. Trên người tôi có quỷ khí còn không phải bời vì chuyện kia sao? Lúc này dũng khí của tôi cũng tăng lên, đi về phía tòa nhà kia.
Tòa nhà không có cánh cửa sổ, muốn thấy Lương Dật rất dễ. Cậu ta đang ở phòng thứ 2 trên lầu 2. Chỉ là cậu ta giống như đang ngây ngẩn, cứ đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Khi chúng tôi lái xe tới đây chắc chắn sẽ có tiếng xe, chúng tôi ở đây nói chuyện hẳn cậu ta ở đó cũng có thể nghe được. Tiếng chúng tôi đi lên lầu, cậu ta cũng nên nghe được mới phải, nhưng vì cái gì mà cậu ta lại một chút phản ứng cũng không có?
Lên tới lầu hai, Tổ Hàng đưa tay ra hiệu tôi đứng yên tại chỗ, tự mình vào căn phòng kia xem Lương Dật. Tôi dừng bước, nhìn Tổ Hàng đi thêm vài bước vào căn phòng kia.
Bỗng một cơn lạnh ập tới từ phía sau tôi khiến tôi lạnh cả sống lưng, toàn thân nổi da gà. Đây là cảm giác gặp ma. Tôi chậm rãi xoay người nhìn lại thì thấy ở một nơi không xa, một cô gái mặc một cái váy màu trắng, sắc mặt trắng bệch như màu áo, tái nhợt như trang giấy, ánh mắt vô hồn không một chút tiêu cự. Váy màu trắng của cô ta có loang lổ vết máu.
Trực giác khiến tôi cảm thấy, cô gái này… sinh non? Phá thai? Đẻ non? Dù sao bộ dáng kia chính là cảm giác mất con.
Những phụ nữ như vậy đều có oán khí rất nặng.
Đáng sợ nhất chính là, ban ngày ban mặt có thể gặp quỷ! Tôi đưa tay vỗ vỗ Tổ Hàng ở phía trước, nhưng Tổ Hàng đã không còn ở nơi tôi có thể duỗi tay tới.
Tôi khẩn trương đến mức chân không còn di chuyển được, run run nói: “Tổ… Tổ Hàng!”
“Trả con cho ta, trả con cho ta! Con của ta đâu? Con ta đâu?” Âm thanh này xuất hiện trong đầu tôi, không hề chui qua lỗ tai mà tự nhiên xuất hiện ở trong đầu.
Tôi thầm kêu lên trong lòng: Gặp quỷ giữa ban ngày! Gặp quỷ giữa ban ngày!
“Im lặng nào.” Anh ấy cười với tôi. Đàn ông có một bệnh chung, khi phụ nữ kinh ngạc sẽ khiến bọn họ càng có tự tin. Tôi đột nhiên cũng nở nụ cười, điều này không phải chứng tỏ lão quỷ Sầm Tổ Hàng này vẫn có một chút tính cách của con người sao.
Tàn hương tiếp tục rơi xuống, chỉ một lúc sau đã cháy gần hết, Sầm Tổ Hàng lại châm thêm một nén cắm vào chỗ bên cạnh, vẫn đè lên lá bùa như trước. Tàn hương lại tiếp tục tạo thành đường trên mặt đất.
Khi tàn hương không di động nữa, một bản đồ chỉ đường lộ ra. Tổ Hàng rút chân hương trên mặt đất, dùng tay lấy cát xóa dấu vết trên mặt đất.
“Lên xe đi. Cách nơi này không xa, nhanh lên không sẽ bị mất dấu.”
Lên xe, anh ấy lái xe vòng quanh con đường nhỏ uốn lượn phía sau trường học. Nơi này vốn dĩ chính là khuôn viên mới, ở phía sau vườn của trường lại càng thêm hoang vu.
Ngoại trừ một ngọn núi đá, thật sự không thấy còn có gì đặc biệt. Lương Dật thật sự đến nơi này sao?
Khi tôi còn đang nghi vấn trong lòng thì chiếc xe của Lương Dật xuất hiện, xe dừng ở một tòa nhà dưới chân ngọn núi. Ngôi nhà này không giống như nhà xây để ở mà nó có vẻ giống như khách sạn của mấy chục năm trước. Có một hành lang cũng là ban công, mé trong có năm phòng, trên dưới hai tầng là mười phòng.
Nhưng những phòng này đều không có cánh cửa sổ, giống như xây một nửa thì không có tiền vậy. Mà ngôi nhà này tuyệt đối không phải mới xây gần đây, trên tường đã loang lổ dấu vết rêu xanh che kín cả tòa nhà. Đây là một tòa nhà bỏ hoang tiêu biểu.
Tôi xuống xe, bất chợt nói ra suy nghĩ này: “Đây là nhà hoang tiêu biểu nhỉ.”
“Đây là nhà ma tiêu biểu.” Tổ Hàng nói, khóa xe lại rồi đi về phía tòa nhà.
Tôi vội vàng đi theo, kéo lấy tay anh ấy nói: “Là nhà ma mà anh còn đi?” Sau khi nghe anh ấy nói tôi mới nhận thấy, không biết là vì nguyên nhân gì nhưng giữa ban ngày ban mặt mà tòa nhà này trông vẫn rất âm u.
Dù không có cánh cửa sổ, ánh mặt trời nơi này vẫn nhợt nhạt đi mấy phần. Thậm chí nhiều nơi còn không có ánh mặt trời chiếu tới.
Một tòa nhà như vậy hẳn không có người ở, cũng không có điện nước. Gần đây cũng không có nguồn nước nào, vậy thì sao rêu xanh lại mọc tốt như thế? Hơi nước ở đây là từ đâu tới?
Là oán khí, oán khí hóa thành hơi nước, điều này tôi biết. Có hơi nước thì tường sẽ đầy rêu xanh. Thật sự chính là nhà ma a.
Anh ấy cười: “Chỉ là mấy tên tiểu quỷ, đi xem Lương Dật rốt cuộc làm gì?”
“Tiểu quỷ à? Vậy có phải là em cũng không cần phải sợ?”
“Phải, quỷ khí trên người em so với chúng còn nhiều hơn.”
Nghe anh ấy nói, mặt tôi đỏ bừng, cười ngượng ngùng. Trên người tôi có quỷ khí còn không phải bời vì chuyện kia sao? Lúc này dũng khí của tôi cũng tăng lên, đi về phía tòa nhà kia.
Tòa nhà không có cánh cửa sổ, muốn thấy Lương Dật rất dễ. Cậu ta đang ở phòng thứ 2 trên lầu 2. Chỉ là cậu ta giống như đang ngây ngẩn, cứ đứng ở nơi đó không nhúc nhích.
Khi chúng tôi lái xe tới đây chắc chắn sẽ có tiếng xe, chúng tôi ở đây nói chuyện hẳn cậu ta ở đó cũng có thể nghe được. Tiếng chúng tôi đi lên lầu, cậu ta cũng nên nghe được mới phải, nhưng vì cái gì mà cậu ta lại một chút phản ứng cũng không có?
Lên tới lầu hai, Tổ Hàng đưa tay ra hiệu tôi đứng yên tại chỗ, tự mình vào căn phòng kia xem Lương Dật. Tôi dừng bước, nhìn Tổ Hàng đi thêm vài bước vào căn phòng kia.
Bỗng một cơn lạnh ập tới từ phía sau tôi khiến tôi lạnh cả sống lưng, toàn thân nổi da gà. Đây là cảm giác gặp ma. Tôi chậm rãi xoay người nhìn lại thì thấy ở một nơi không xa, một cô gái mặc một cái váy màu trắng, sắc mặt trắng bệch như màu áo, tái nhợt như trang giấy, ánh mắt vô hồn không một chút tiêu cự. Váy màu trắng của cô ta có loang lổ vết máu.
Trực giác khiến tôi cảm thấy, cô gái này… sinh non? Phá thai? Đẻ non? Dù sao bộ dáng kia chính là cảm giác mất con.
Những phụ nữ như vậy đều có oán khí rất nặng.
Đáng sợ nhất chính là, ban ngày ban mặt có thể gặp quỷ! Tôi đưa tay vỗ vỗ Tổ Hàng ở phía trước, nhưng Tổ Hàng đã không còn ở nơi tôi có thể duỗi tay tới.
Tôi khẩn trương đến mức chân không còn di chuyển được, run run nói: “Tổ… Tổ Hàng!”
“Trả con cho ta, trả con cho ta! Con của ta đâu? Con ta đâu?” Âm thanh này xuất hiện trong đầu tôi, không hề chui qua lỗ tai mà tự nhiên xuất hiện ở trong đầu.
Tôi thầm kêu lên trong lòng: Gặp quỷ giữa ban ngày! Gặp quỷ giữa ban ngày!
Bình luận facebook