Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Tôi cười ha hả, không trả lời cô ấy. Sau khi dùng điện thoại đo các hướng, tôi tìm được một phòng thích hợp, phòng 14. Chính là thư phòng nhà bọn họ. Sau khi trao đổi với ba của Đàm Thiến, liền quyết định đem thư phòng kia thành phòng vẽ tranh cho con gái. Dù sao thời gian hoàn thành tác phẩm tốt nghiệp còn chưa đầy hai tháng, ba cậu ấy có thể nhường nhịn một chút.
Ba cậu ấy dù không tin phong thủy nhưng coi đây là chiều theo bọn trẻ, xua xua tay, tùy bọn con quyết định.
Ở trong phòng kia, tôi đem tháp Văn Xương đặt trên bàn đọc sách của ba cậu ấy, Khúc Thiên dựa vào khung cửa nói: “Dùng bốn cốc thủy tinh, đổ vào một ít nước, đặt ở bốn hướng đông tây nam bắc xung quanh tháp Văn Xương. Thủy chủ trí, giúp tăng năng lượng.”
Đàm Thiến lập tức gật gật đầu, chạy vào phòng bếp chuẩn bị ly nước. Ly nước chỉ chứa một nửa nước thôi, Khúc Thiên còn đặc biệt yêu cầu, nước kia phải luôn thật sạch, nếu bẩn thì phải thay. Trong phong thủy rất cấm kỵ nước bẩn.
Đã chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi giúp Đàm Thiến chuyển bàn vẽ, notebook… tới thư phòng này. Bàn vẽ kia là lớp chúng tôi cùng làm, khi mở ra bàn vẽ sẽ rất lớn. Lúc chúng tôi mang vàng, tôi còn không cẩn thận khiến bàn vẽ va phải giá sách.
Khúc Thiên vẫn ở kia tiếp tục giúp kết nối máy tính, nghe được tiếng động liền ngẩng đầu nhìn chúng tôi một chút, cũng không nói gì. Nhưng đột nhiên sắc mặt anh ấy thay đổi, buông giắc cắm trong tay, đi tới trước ngăn tủ kia, ngẩng đầu nhìn đồ vật bên trên kệ tủ. Tôi tò mò đi theo nhìn xem, đó là một đồ vật bằng vải đỏ hình trụ, cũng không biết là thứ gì.
Khúc Thiên chuyển ghế tới gần kệ, đứng lên ghế rồi nhấc khối vải đỏ kia lên.
Đàm Thiến nói: “Đó là cái gì thế? Nhà tớ trước kia không có thứ này.”
Tấm vải đỏ được nhấc lên, tôi thấy một vật hình trụ màu đen ở dưới, hình như trên hình trụ còn khắc gì đó. “Đây là cái gì?”
“Điêu Long Đại Lương, một phần của nó.” Khúc Thiên nói. Tôi nghi hoặc nhíu nhíu mi, anh ấy thấy tôi như vậy liền nói tiếp: “Khi ở Sầm Gia thôn, chính là đồ vật được dính da người trên bề mặt ấy.”
Da đầu tôi trong nháy mắt tê dại.
Tôi sao có thể quên được đêm khủng bố đấy? Cảm giác chạm phải da người trên đầu ngón tay tôi, lúc này dường như lại xuất hiện trở lại. Tôi không nhịn được đem tay xoa lên quần jean, không nhìn đồ vật kia nữa, cố gắng không cho não mình suy nghĩ tới thứ kinh khủng này.
Biểu tình trên mặt Khúc Thiên ngày càng nghiêm túc, anh nhảy xuống khỏi ghế, đi ra ngoài phòng khách. Ở ngoài phòng khách, mẹ Đàm Thiến đang gấp quần áo mới thu vào, ba Đàm Thiến đang xem tin tức. Khúc Thiên liền hỏi: “Chú, đồ vật trong tủ ở thư phòng kia, là ai cho chú ạ?”
“A, sao thế?” Ba Đàm Thiến tỏ vẻ khó hiểu. Nhìn cảnh này, tôi cảm giác được ông ấy thật không biết sự lợi hại của thứ này.
Khúc Thiên nói: “Đồ vật kia vốn là của nhà cháu, bị chia thành 9 phần. Mới tháng trước cháu còn về quê để tìm nó.”
“Cái này à, đó là ngươi ta đưa cho chú. Còn dặn chú phải dùng vải đỏ để bọc lại, có vẻ rất thần bí.”
“Là ai đưa?”
“Một người bạn của chú. Không phải cháu nghi ngờ bạn chú trộm đồ vật nhà cháu chứ? Cái này chú có thể đảm bảo, nhân phẩm của người này không có vấn đề. Nếu không cháu gọi điện thoại về quê cháu hỏi thử xem, nói không chừng chỉ là đồ vật giống nhau mà thôi.”
Khúc Thiên cười: “Có lẽ do cháu nhìn lầm.” Anh ấy nói, hướng tới ba Đàm Thiến mỉm cười.
Trong lòng tôi nổi lên thắc mắc, Điêu Long Đại Lương, sao anh ấy có thể nhìn lầm được? Đừng nói tới thứ đồ vật kia nhiều thần khí nhiều trân quý, chỉ cần nhìn việc nó phải được bọc bằng vải đỏ đã thức khiến người khác hoài nghi.
Sau khi sắp xếp đồ cho Đàm Thiến xong xuôi, tôi cùng Khúc Thiên liền đi về. Trên đường về xe liên tiếp phải dừng đèn đỏ, đi đi dừng dừng khiến người ta thật không thoải mái. Tôi hỏi: “Đồ hôm nay chính là đồ của Sầm Gia. Lần trước chúng ta đi, nó còn ở trên mặt đất, chúng ta cũng không hề động tới.”
“Chúng ta không động tới, không có nghĩa là người khác không động tới.”
“Nhưng đó là ngôi làng quỷ, người đi vào rất ít, muốn đem thứ lớn như vậy ra hẳn bọn họ phải lái xe vào. Hay chúng ta đi hỏi thăm một chút xem gần đây có xe nào đi vào không.”
“Không cần hỏi, hiện tại chúng ta đã biết đối phương bắt đầu bố trí một lần nữa. Giờ khắc này sao lại phải rút dây động rừng khiến bọn chúng thay đổi kế hoạch. Anh muốn xem rốt cuộc bọn chúng muốn cái gì.”
“Cho nên vừa rồi anh mới nói với ba Đàm Thiến là anh nhìn nhầm?”
“Ừ.”
Người đàn ông này… thật khó lường. Tôi đột nhiên có cảm giác này. Nếu ngày nào đó tôi chọc tới anh ấy, anh ấy sẽ tuyệt đối không nương tay.
Ba cậu ấy dù không tin phong thủy nhưng coi đây là chiều theo bọn trẻ, xua xua tay, tùy bọn con quyết định.
Ở trong phòng kia, tôi đem tháp Văn Xương đặt trên bàn đọc sách của ba cậu ấy, Khúc Thiên dựa vào khung cửa nói: “Dùng bốn cốc thủy tinh, đổ vào một ít nước, đặt ở bốn hướng đông tây nam bắc xung quanh tháp Văn Xương. Thủy chủ trí, giúp tăng năng lượng.”
Đàm Thiến lập tức gật gật đầu, chạy vào phòng bếp chuẩn bị ly nước. Ly nước chỉ chứa một nửa nước thôi, Khúc Thiên còn đặc biệt yêu cầu, nước kia phải luôn thật sạch, nếu bẩn thì phải thay. Trong phong thủy rất cấm kỵ nước bẩn.
Đã chuẩn bị xong xuôi, chúng tôi giúp Đàm Thiến chuyển bàn vẽ, notebook… tới thư phòng này. Bàn vẽ kia là lớp chúng tôi cùng làm, khi mở ra bàn vẽ sẽ rất lớn. Lúc chúng tôi mang vàng, tôi còn không cẩn thận khiến bàn vẽ va phải giá sách.
Khúc Thiên vẫn ở kia tiếp tục giúp kết nối máy tính, nghe được tiếng động liền ngẩng đầu nhìn chúng tôi một chút, cũng không nói gì. Nhưng đột nhiên sắc mặt anh ấy thay đổi, buông giắc cắm trong tay, đi tới trước ngăn tủ kia, ngẩng đầu nhìn đồ vật bên trên kệ tủ. Tôi tò mò đi theo nhìn xem, đó là một đồ vật bằng vải đỏ hình trụ, cũng không biết là thứ gì.
Khúc Thiên chuyển ghế tới gần kệ, đứng lên ghế rồi nhấc khối vải đỏ kia lên.
Đàm Thiến nói: “Đó là cái gì thế? Nhà tớ trước kia không có thứ này.”
Tấm vải đỏ được nhấc lên, tôi thấy một vật hình trụ màu đen ở dưới, hình như trên hình trụ còn khắc gì đó. “Đây là cái gì?”
“Điêu Long Đại Lương, một phần của nó.” Khúc Thiên nói. Tôi nghi hoặc nhíu nhíu mi, anh ấy thấy tôi như vậy liền nói tiếp: “Khi ở Sầm Gia thôn, chính là đồ vật được dính da người trên bề mặt ấy.”
Da đầu tôi trong nháy mắt tê dại.
Tôi sao có thể quên được đêm khủng bố đấy? Cảm giác chạm phải da người trên đầu ngón tay tôi, lúc này dường như lại xuất hiện trở lại. Tôi không nhịn được đem tay xoa lên quần jean, không nhìn đồ vật kia nữa, cố gắng không cho não mình suy nghĩ tới thứ kinh khủng này.
Biểu tình trên mặt Khúc Thiên ngày càng nghiêm túc, anh nhảy xuống khỏi ghế, đi ra ngoài phòng khách. Ở ngoài phòng khách, mẹ Đàm Thiến đang gấp quần áo mới thu vào, ba Đàm Thiến đang xem tin tức. Khúc Thiên liền hỏi: “Chú, đồ vật trong tủ ở thư phòng kia, là ai cho chú ạ?”
“A, sao thế?” Ba Đàm Thiến tỏ vẻ khó hiểu. Nhìn cảnh này, tôi cảm giác được ông ấy thật không biết sự lợi hại của thứ này.
Khúc Thiên nói: “Đồ vật kia vốn là của nhà cháu, bị chia thành 9 phần. Mới tháng trước cháu còn về quê để tìm nó.”
“Cái này à, đó là ngươi ta đưa cho chú. Còn dặn chú phải dùng vải đỏ để bọc lại, có vẻ rất thần bí.”
“Là ai đưa?”
“Một người bạn của chú. Không phải cháu nghi ngờ bạn chú trộm đồ vật nhà cháu chứ? Cái này chú có thể đảm bảo, nhân phẩm của người này không có vấn đề. Nếu không cháu gọi điện thoại về quê cháu hỏi thử xem, nói không chừng chỉ là đồ vật giống nhau mà thôi.”
Khúc Thiên cười: “Có lẽ do cháu nhìn lầm.” Anh ấy nói, hướng tới ba Đàm Thiến mỉm cười.
Trong lòng tôi nổi lên thắc mắc, Điêu Long Đại Lương, sao anh ấy có thể nhìn lầm được? Đừng nói tới thứ đồ vật kia nhiều thần khí nhiều trân quý, chỉ cần nhìn việc nó phải được bọc bằng vải đỏ đã thức khiến người khác hoài nghi.
Sau khi sắp xếp đồ cho Đàm Thiến xong xuôi, tôi cùng Khúc Thiên liền đi về. Trên đường về xe liên tiếp phải dừng đèn đỏ, đi đi dừng dừng khiến người ta thật không thoải mái. Tôi hỏi: “Đồ hôm nay chính là đồ của Sầm Gia. Lần trước chúng ta đi, nó còn ở trên mặt đất, chúng ta cũng không hề động tới.”
“Chúng ta không động tới, không có nghĩa là người khác không động tới.”
“Nhưng đó là ngôi làng quỷ, người đi vào rất ít, muốn đem thứ lớn như vậy ra hẳn bọn họ phải lái xe vào. Hay chúng ta đi hỏi thăm một chút xem gần đây có xe nào đi vào không.”
“Không cần hỏi, hiện tại chúng ta đã biết đối phương bắt đầu bố trí một lần nữa. Giờ khắc này sao lại phải rút dây động rừng khiến bọn chúng thay đổi kế hoạch. Anh muốn xem rốt cuộc bọn chúng muốn cái gì.”
“Cho nên vừa rồi anh mới nói với ba Đàm Thiến là anh nhìn nhầm?”
“Ừ.”
Người đàn ông này… thật khó lường. Tôi đột nhiên có cảm giác này. Nếu ngày nào đó tôi chọc tới anh ấy, anh ấy sẽ tuyệt đối không nương tay.
Bình luận facebook