Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 69
Khi xe đến trường học thì đã là thời gian chuẩn bị tới giờ học đêm. Bữa tối chúng tôi chưa ăn, nhưng chúng tôi đều không ai đề cập đến, chỉ đi về tòa nhà kia. Lúc này, những sinh viên chăm chỉ đều tới thư viện tự học, không chăm chỉ đều đi hẹn hò, tòa nhà bỏ hoang nơi góc này căn bản là không ai chú ý tới.
Hơn nữa đèn đường bên này cũng hỏng rồi. Đi vòng qua hồ, đường bắt đầu không dễ đi. Rốt cuộc mười mấy năm không có ai đi tới con đường này. Tôi rất nhiều lần bị vấp suýt ngã, chỉ có thể lấy điện thoại ra bật đèn pin mờ mờ để đi. Còn người đàn ông kia đi rất nhanh, rất vững vàng khiến tôi có chút theo không kịp. Anh ta cũng không để ý đến tôi mà đi thẳng vào tòa nhà.
Tôi nhanh chóng đi theo vào, tuy rằng rất sợ hãi, tuy rằng tim đập rất nhanh, tuy rằng lông trên người đã dựng đứng, tuy rằng chân đã mềm nhũn nhưng tôi vẫn căng hết da đầu để đi vào. Khúc Thiên vẫn còn ở trong đó.
Đến khi tôi lên lầu hai, Khúc Thiên đã đứng lên! Khúc Thiên! Đứng lên!
“A!” Tôi hét một tiếng, nhanh chóng bịt miệng mình lại. Còn người đàn ông kia đang đứng ở giữa phòng khiêu vũ, hoảng sợ nhìn vào góc tường kia. Tôi đã hiểu, người đàn ông kia theo tôi tới đây là bởi vì Sầm Tổ Hàng nhập vào người anh ta, khống chế ý thức của anh ta. Còn hiện tại Sầm Tổ Hàng đã về lại trong thân thể Khúc Thiên.
Khúc Thiên hơi hơi mỉm cười, nói: “Các người nói chuyện đi. Người ta đã mang đến, điều cô đã đồng ý thì đừng quên thực hiện.” Nói xong anh ấy đi về phía tôi. Nhưng người đàn ông kia so với hành động của anh ấy còn nhanh hơn, xoay người chạy thẳng về phía cửa, mặt đầy kinh hoảng.
Cửa phòng khiêu vũ, lần nữa lại đống rầm một tiếng dù không có gió thổi. Dưới ánh sáng không mạnh lắm của điện thoại, cảnh vật cũng không quá rõ ràng, mơ hồ có thể cảm nhận được trên tường kia có thứ gì đó. Tôi không dám dùng điện thoại chiếu đèn lên nó.
Chỉ là… muốn đóng cửa thì cũng phải chờ chúng tôi đi ra ngoài đã chứ. Ánh sáng đèn pin trên điện thoại của tôi chiếu vào người đàn ông kia, anh ta đang đập cửa kêu lên đầy sợ hãi, nhưng chỉ có tiếng a a phát ra. Chân anh ta mềm nhũn chậm rãi ngồi xuống, dưới thân đã là một bãi nước, có lẽ là nước tiểu.
Khúc Thiên kéo tôi lùi lại phía sau vài bước, nhường lại nơi đó.
Trong không khí đã lạnh đi mấy độ, tiếng khàn khàn kia lại vang lên: “Anh rốt cuộc đã tới, em chờ anh đã lâu. Anh nói tốt nghiệp xong chúng ta sẽ kết hôn.”
“Mỹ Tĩnh, Mỹ Tĩnh… đừng làm anh sợ. Đừng làm anh sợ, em đã chết, đã chết rồi.” Người đàn ông kia vừa khóc vừa nói.
“Anh đã kết hôn? Anh không cần em nữa?” Giọng nói kia lộ ra sự thất vọng, thậm chí tuyệt vọng. Cô ta ở chỗ này đã đợi nhiều năm như vậy, sao có thể không đoán được kết quả này? Chỉ là hiện tại rốt cuộc phải đối mặt, cho nên cô ta mới có thể thống khổ như vậy. Như vậy chi bằng cứ vĩnh vĩnh viễn viễn ở chỗ này chờ. (theo dõi tại fb.com/sant.gacsach)
Giọng nói kia càng ngày càng phẫn nộ, tôi có thể cảm nhận được rất rõ ràng có một luồng hơi lạnh đang tới gần phía cửa.
Khúc Thiên lặng lẽ móc ra một lá phù màu vàng, lăng không* vẽ lên phù, gấp phù thành hình tam giác như thường thấy, sau đó ném đi. (*lăng không: đưa tay vẽ trên không khí)
Lá phù kia như đánh trúng gì đó trong không khí, thay đổi phương hướng rồi rơi xuống đất. Khúc Thiên nói: “Người cô đã gặp được, như vậy coi như tâm nguyện đã hoàn thành. Hãy rời khỏi đây đi, muốn tôi dẫn đường cho cô không?”
Giọng khàn khàn kia đột nhiên quát lên: “Tôi muốn anh ta đi cùng tôi.”
Nói xong, người đàn ông trên mặt đất bỗng nhiên trợn mắt, miệng há to, tay ôm lấy cổ mình, hoàn toàn giống như đang tự bóp cổ vậy.
Khúc Thiên nói nhỏ: “Thật không biết tốt xấu.”
Dứt lời, tôi thấy được một bóng hình từ thân thể Khúc Thiên xông ra, sau đó Khúc Thiên mềm oặt ngả xuống, thấy sắp ngã xuống đất, tôi liền chạy nhanh tới đỡ lấy. Nhưng đây là thân thể đàn ông, tôi căn bản đỡ không nổi, chỉ có thể từ từ hạ anh ấy xuống đất, để cơ thể ấy dựa vào tôi.
Thân ảnh màu đen kia lao về phía người đàn ông, tốc độ rất nhanh. Khi thân ảnh kia lướt tới bên cạnh, người đàn ông kia đã có thể thở, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, bò lăn đến bên cạnh tôi.
Không biết có phải vì quan hệ giữa tôi và Sầm Tổ Hàng không, nhưng trong bóng tối tôi cũng có thể thấy rõ được anh ấy. Tôi thấy anh ấy giơ tay lên, lau lau khóe môi, máu từ đầu ngón tay chảy xuống. Anh ấy nhỏ giọng nói: “Không thấy ngon chút nào, bị cháy quá rồi.”
Hơn nữa đèn đường bên này cũng hỏng rồi. Đi vòng qua hồ, đường bắt đầu không dễ đi. Rốt cuộc mười mấy năm không có ai đi tới con đường này. Tôi rất nhiều lần bị vấp suýt ngã, chỉ có thể lấy điện thoại ra bật đèn pin mờ mờ để đi. Còn người đàn ông kia đi rất nhanh, rất vững vàng khiến tôi có chút theo không kịp. Anh ta cũng không để ý đến tôi mà đi thẳng vào tòa nhà.
Tôi nhanh chóng đi theo vào, tuy rằng rất sợ hãi, tuy rằng tim đập rất nhanh, tuy rằng lông trên người đã dựng đứng, tuy rằng chân đã mềm nhũn nhưng tôi vẫn căng hết da đầu để đi vào. Khúc Thiên vẫn còn ở trong đó.
Đến khi tôi lên lầu hai, Khúc Thiên đã đứng lên! Khúc Thiên! Đứng lên!
“A!” Tôi hét một tiếng, nhanh chóng bịt miệng mình lại. Còn người đàn ông kia đang đứng ở giữa phòng khiêu vũ, hoảng sợ nhìn vào góc tường kia. Tôi đã hiểu, người đàn ông kia theo tôi tới đây là bởi vì Sầm Tổ Hàng nhập vào người anh ta, khống chế ý thức của anh ta. Còn hiện tại Sầm Tổ Hàng đã về lại trong thân thể Khúc Thiên.
Khúc Thiên hơi hơi mỉm cười, nói: “Các người nói chuyện đi. Người ta đã mang đến, điều cô đã đồng ý thì đừng quên thực hiện.” Nói xong anh ấy đi về phía tôi. Nhưng người đàn ông kia so với hành động của anh ấy còn nhanh hơn, xoay người chạy thẳng về phía cửa, mặt đầy kinh hoảng.
Cửa phòng khiêu vũ, lần nữa lại đống rầm một tiếng dù không có gió thổi. Dưới ánh sáng không mạnh lắm của điện thoại, cảnh vật cũng không quá rõ ràng, mơ hồ có thể cảm nhận được trên tường kia có thứ gì đó. Tôi không dám dùng điện thoại chiếu đèn lên nó.
Chỉ là… muốn đóng cửa thì cũng phải chờ chúng tôi đi ra ngoài đã chứ. Ánh sáng đèn pin trên điện thoại của tôi chiếu vào người đàn ông kia, anh ta đang đập cửa kêu lên đầy sợ hãi, nhưng chỉ có tiếng a a phát ra. Chân anh ta mềm nhũn chậm rãi ngồi xuống, dưới thân đã là một bãi nước, có lẽ là nước tiểu.
Khúc Thiên kéo tôi lùi lại phía sau vài bước, nhường lại nơi đó.
Trong không khí đã lạnh đi mấy độ, tiếng khàn khàn kia lại vang lên: “Anh rốt cuộc đã tới, em chờ anh đã lâu. Anh nói tốt nghiệp xong chúng ta sẽ kết hôn.”
“Mỹ Tĩnh, Mỹ Tĩnh… đừng làm anh sợ. Đừng làm anh sợ, em đã chết, đã chết rồi.” Người đàn ông kia vừa khóc vừa nói.
“Anh đã kết hôn? Anh không cần em nữa?” Giọng nói kia lộ ra sự thất vọng, thậm chí tuyệt vọng. Cô ta ở chỗ này đã đợi nhiều năm như vậy, sao có thể không đoán được kết quả này? Chỉ là hiện tại rốt cuộc phải đối mặt, cho nên cô ta mới có thể thống khổ như vậy. Như vậy chi bằng cứ vĩnh vĩnh viễn viễn ở chỗ này chờ. (theo dõi tại fb.com/sant.gacsach)
Giọng nói kia càng ngày càng phẫn nộ, tôi có thể cảm nhận được rất rõ ràng có một luồng hơi lạnh đang tới gần phía cửa.
Khúc Thiên lặng lẽ móc ra một lá phù màu vàng, lăng không* vẽ lên phù, gấp phù thành hình tam giác như thường thấy, sau đó ném đi. (*lăng không: đưa tay vẽ trên không khí)
Lá phù kia như đánh trúng gì đó trong không khí, thay đổi phương hướng rồi rơi xuống đất. Khúc Thiên nói: “Người cô đã gặp được, như vậy coi như tâm nguyện đã hoàn thành. Hãy rời khỏi đây đi, muốn tôi dẫn đường cho cô không?”
Giọng khàn khàn kia đột nhiên quát lên: “Tôi muốn anh ta đi cùng tôi.”
Nói xong, người đàn ông trên mặt đất bỗng nhiên trợn mắt, miệng há to, tay ôm lấy cổ mình, hoàn toàn giống như đang tự bóp cổ vậy.
Khúc Thiên nói nhỏ: “Thật không biết tốt xấu.”
Dứt lời, tôi thấy được một bóng hình từ thân thể Khúc Thiên xông ra, sau đó Khúc Thiên mềm oặt ngả xuống, thấy sắp ngã xuống đất, tôi liền chạy nhanh tới đỡ lấy. Nhưng đây là thân thể đàn ông, tôi căn bản đỡ không nổi, chỉ có thể từ từ hạ anh ấy xuống đất, để cơ thể ấy dựa vào tôi.
Thân ảnh màu đen kia lao về phía người đàn ông, tốc độ rất nhanh. Khi thân ảnh kia lướt tới bên cạnh, người đàn ông kia đã có thể thở, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, bò lăn đến bên cạnh tôi.
Không biết có phải vì quan hệ giữa tôi và Sầm Tổ Hàng không, nhưng trong bóng tối tôi cũng có thể thấy rõ được anh ấy. Tôi thấy anh ấy giơ tay lên, lau lau khóe môi, máu từ đầu ngón tay chảy xuống. Anh ấy nhỏ giọng nói: “Không thấy ngon chút nào, bị cháy quá rồi.”
Bình luận facebook