Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1643
Chương 1643
Phần còn lại thì hãy để cho cô ta tự do phát huy sức tưởng tượng đi.
Hơn nữa, dựa vào trình độ ngu xuẩn của người phụ nữ này thì không bao lâu nữa, chính bản thân cô ta sẽ nói cho anh biết ngay thôi.
Quả thật, không ngoài dự tính của Phạm Nhật Minh, Vân Nhã Phương vừa nghe thấy những lời nói này của người đàn ông thì cô ta chỉ cảm thấy sự mập mờ trong đó, khuôn mặt cũng thẹn thùng tươi cười và nói: “Tổng giám đốc Minh… Chuyện tối qua, người ta… Sau này, người ta sẽ là người của anh, người ta có thể đến công ty của anh không?”
Trong lòng Phạm Nhật Minh đang cười giễu, nụ cười trên mặt anh lại có chút thay đổi.
Anh bày ra dáng vẻ vừa do dự vừa xoắn xuýt.
Bằng trí thông minh của Phạm Nhật Minh, dường như chỉ bằng những câu nói này của Vân Nhã Phương thì anh đã có thể đoán ra chuyện tối hôm qua.
Tám mươi phần trăm là cô ta đã bị người đàn ông khác đưa đi khỏi quán bar và kết quả là cô ta đã nhận nhầm người đó chính là anh.
Phạm Nhật Minh cũng không hề phủ nhận, dứt khoát trực tiếp ngầm thừa nhận chuyện đó. Đúng lúc anh có thể dựa vào điều này để thúc đẩy kế hoạch của mình.
Lúc này, Vân Nhã Phương trông thấy sắc mặt trên mặt người đàn ông không giống như suy nghĩ trong tưởng tượng của mình khiến trong lòng cô ta không khỏi giật mình, vội vàng hỏi: “Sao vậy tổng giám đốc Minh? Anh, vì sao anh lại có dáng vẻ này?”
Ở trước mặt Phạm Nhật Minh thì Vân Nhã Phương chính là một con thỏ trắng. Anh muốn để cô ta trông thấy cái gì thì cô ta cũng chỉ có thể trông thấy cái đó.
Lúc này, người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc rồi cau mày và thở dài ra vẻ như anh đã phải đưa ra một quyết định khó khăn, nói: “Quên đi. Sau này, chúng ta vẫn đừng nên gặp mặt thì hơn.”
“Hả? Vì sao?”
Câu nói bất ngờ này của Phạm Nhật Minh thật sự đã dọa cho Vân Nhã Phương cảm thấy sợ.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của cô ta trở nên kích động hơn. Lúc đứng lên, cô ta cũng không quan tâm hình tượng của mình mà hỏi thẳng: “Tổng giám đốc Minh, là em đã làm sai chuyện gì hay sao? Vì sao anh, anh lại nói những lời này?”
Trông thấy phản ứng của Vân Nhã Phương, đôi lông mày của Phạm Nhật Minh càng nhíu chặt, anh nói: “Không phải là cô làm sai.”
Anh ngừng một chút, chăm chú nhìn vào Vân Nhã Phương, hai con ngươi sâu thẳm dường như đang ám chỉ điều gì đó với cô ta.
“Vì thân phận của cô…”
“…”
Vân Nhã Phương đã hiểu, chính vì là những chuyện trước đó mà cô đã từng làm với Tưởng Vinh Hoa nên Phạm Nhật Minh mới có thể nói những lời kia.
Cô ta gần như không hề suy nghĩ, mặt mũi tràn đầy sự chân thành và thề thốt: “Tổng giám đốc Minh, em cũng là người của anh rồi. Sau này, em nhất định chỉ làm việc cho một mình anh. Em hứa.”
Tuy nhiên, vẻ do dự trên mặt Phạm Nhật Minh vẫn chưa biến mất, anh ẩn ý nói: “Cô cũng đã nói những lời này với sếp cũ phải không?”
Vân Nhã Phương sửng sốt, ngay từ đầu cô ta cũng chưa kịp phản ứng rằng những lời nói này của Phạm Nhật Minh có ý gì.
Phần còn lại thì hãy để cho cô ta tự do phát huy sức tưởng tượng đi.
Hơn nữa, dựa vào trình độ ngu xuẩn của người phụ nữ này thì không bao lâu nữa, chính bản thân cô ta sẽ nói cho anh biết ngay thôi.
Quả thật, không ngoài dự tính của Phạm Nhật Minh, Vân Nhã Phương vừa nghe thấy những lời nói này của người đàn ông thì cô ta chỉ cảm thấy sự mập mờ trong đó, khuôn mặt cũng thẹn thùng tươi cười và nói: “Tổng giám đốc Minh… Chuyện tối qua, người ta… Sau này, người ta sẽ là người của anh, người ta có thể đến công ty của anh không?”
Trong lòng Phạm Nhật Minh đang cười giễu, nụ cười trên mặt anh lại có chút thay đổi.
Anh bày ra dáng vẻ vừa do dự vừa xoắn xuýt.
Bằng trí thông minh của Phạm Nhật Minh, dường như chỉ bằng những câu nói này của Vân Nhã Phương thì anh đã có thể đoán ra chuyện tối hôm qua.
Tám mươi phần trăm là cô ta đã bị người đàn ông khác đưa đi khỏi quán bar và kết quả là cô ta đã nhận nhầm người đó chính là anh.
Phạm Nhật Minh cũng không hề phủ nhận, dứt khoát trực tiếp ngầm thừa nhận chuyện đó. Đúng lúc anh có thể dựa vào điều này để thúc đẩy kế hoạch của mình.
Lúc này, Vân Nhã Phương trông thấy sắc mặt trên mặt người đàn ông không giống như suy nghĩ trong tưởng tượng của mình khiến trong lòng cô ta không khỏi giật mình, vội vàng hỏi: “Sao vậy tổng giám đốc Minh? Anh, vì sao anh lại có dáng vẻ này?”
Ở trước mặt Phạm Nhật Minh thì Vân Nhã Phương chính là một con thỏ trắng. Anh muốn để cô ta trông thấy cái gì thì cô ta cũng chỉ có thể trông thấy cái đó.
Lúc này, người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô ta một lúc rồi cau mày và thở dài ra vẻ như anh đã phải đưa ra một quyết định khó khăn, nói: “Quên đi. Sau này, chúng ta vẫn đừng nên gặp mặt thì hơn.”
“Hả? Vì sao?”
Câu nói bất ngờ này của Phạm Nhật Minh thật sự đã dọa cho Vân Nhã Phương cảm thấy sợ.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của cô ta trở nên kích động hơn. Lúc đứng lên, cô ta cũng không quan tâm hình tượng của mình mà hỏi thẳng: “Tổng giám đốc Minh, là em đã làm sai chuyện gì hay sao? Vì sao anh, anh lại nói những lời này?”
Trông thấy phản ứng của Vân Nhã Phương, đôi lông mày của Phạm Nhật Minh càng nhíu chặt, anh nói: “Không phải là cô làm sai.”
Anh ngừng một chút, chăm chú nhìn vào Vân Nhã Phương, hai con ngươi sâu thẳm dường như đang ám chỉ điều gì đó với cô ta.
“Vì thân phận của cô…”
“…”
Vân Nhã Phương đã hiểu, chính vì là những chuyện trước đó mà cô đã từng làm với Tưởng Vinh Hoa nên Phạm Nhật Minh mới có thể nói những lời kia.
Cô ta gần như không hề suy nghĩ, mặt mũi tràn đầy sự chân thành và thề thốt: “Tổng giám đốc Minh, em cũng là người của anh rồi. Sau này, em nhất định chỉ làm việc cho một mình anh. Em hứa.”
Tuy nhiên, vẻ do dự trên mặt Phạm Nhật Minh vẫn chưa biến mất, anh ẩn ý nói: “Cô cũng đã nói những lời này với sếp cũ phải không?”
Vân Nhã Phương sửng sốt, ngay từ đầu cô ta cũng chưa kịp phản ứng rằng những lời nói này của Phạm Nhật Minh có ý gì.