Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1867
Chương 1867
Lãnh Nhược Giai vốn đã ghét loại người làm chuyện mờ ám.
Lại thêm một trong hai người này là Vân Minh Nguyệt, cô ta càng ghét hơn, cũng xem thường hành vi mờ ám này của Diệp Trúc Sương.
Cho nên cô ta không chút do dự mà đứng ra ủng hộ Nguyễn Khánh Linh.
Diệp Trúc Sương trông thấy người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, sắc mặt cô ta hơi thay đổi.
Người phụ nữ này chẳng phải là người ban đầu chế giễu cô ta hay sao? Cô ta có quan hệ gì với Nguyễn Khánh Linh? Chẳng lẽ hai người quen biết nhau?
Có điều, tính tình kiêu căng của Diệp Trúc Sương cũng không cho phép cô ta dừng tay vào lúc này, cô ta khăng khăng nói: “Tôi không biết cô có ý gì, tôi nhảy với cô ấy thì sao nào?”
Lãnh Nhược Giai cũng không phải là Nguyễn Khánh Linh, cô ta sẽ không nói nhiều lời với người mà mình ghét.
Cô ta trực tiếp trào phúng lại: “Cô bị ngu hay là mắt có vấn đề? Không thấy cô ấy đang mang thai à? So bì khiêu vũ với một người đang mang thai, cô hay nhỉ?”
“Cô!” Diệp Trúc Sương bị cô ta nói đến nỗi sắc mặt đỏ lên trong nháy mắt.
“Hay là để tôi so với cô?”
Lãnh Nhược Giai nhìn cô ta, cười lạnh nói.
Diệp Trúc Sương nhìn người phụ nữ ở trước mắt, dung mạo của cô ấy còn đẹp hơn mình một chút, dáng người cũng lả lướt hấp dẫn, cô ta không muốn so với Lãnh Nhược Giai…
Vừa rồi đã mất mặt một lần rồi, cô ta không muốn mất mặt thêm lần nữa.
Cho nên dù Diệp Trúc Sương có không cam lòng thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cô ta cũng không dám lỗ mãng, cùng lắm chỉ có thể lườm Lãnh Nhược Giai một cái, tức đến nổ phổi mà đi xuống sân khấu.
Mà sau khi cô ta xuống sân khấu, ánh mắt khác thường, chỉ trích của mọi người cũng tập trung lên người cô ta.
Những lời nói vừa rồi của Lãnh Nhược Giai đã khiến tất cả mọi người biết ý đồ không thể lộ ra ánh sáng trong lòng cô ta, lần này bị bại lộ ở trước mặt mọi người, lập tức khiến cô ta trở thành mục tiêu công kích.
Vành mắt Diệp Trúc Sương đỏ lên, cô ta không tự chủ được mà dùng tay che mặt, muốn ngăn cản ánh mắt của những người kia, cô ta bước nhanh rời khỏi hội trường, cố gắng kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống, nhưng mà trong nội tâm cô ta cũng bởi vì chuyện này mà chôn xuống một cọc rễ hận.
Sau khi cô ta rời đi, Nguyễn Khánh Linh và Lãnh Nhược Giai cũng xuống sân khấu.
Hai người đứng chung một chỗ, mặt đối mặt nhìn nhau, nhất thời không ai nói gì.
Bởi vì lúc trước hai người cũng từng vì Phạm Nhật Minh mà tranh tài như vậy, có điều, lúc ấy phương thức mà Lãnh Nhược Giai dùng lại rõ ràng ngay thẳng hơn nhiều, cũng là vì như thế, Nguyễn Khánh Linh mới không ghét nổi cô ta.
Sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, cô lại có thêm mấy phần cảm ơn đối với Lãnh Nhược Giai.
Nguyễn Khánh Linh phá vỡ cục diện bế tắc, cô mỉm cười, ôn hòa nói: “Lãnh Nhược Giai, vừa rồi cảm ơn cô.”
Lãnh Nhược Giai nhìn cô, chỉ thấy ánh mắt lành lạnh chân thành của người phụ nữ, cô ấy chưa từng bị ai nhìn như vậy nên không khỏi có chút bứt rứt, cô ấy bỗng cảm thấy miệng khô khốc, bèn khua tay nói: “Cô không cần cảm ơn tôi, nếu thay bằng người khác thì tôi cũng vẫn sẽ đứng ra như thường.”
Nói xong, cô ấy bèn bưng ly rượu ở bên cạnh lên, uống hết rượu bên trong.
Nhưng Lãnh Nhược Giai vừa nhấc mắt lại ngoài ý muốn đối diện với một ánh mắt lạnh lùng.
Lãnh Hàn Vũ đứng ở cách đó không xa mà nhìn cô ấy, bên cạnh anh ta còn có Vân Minh Nguyệt đang đứng, người phụ nữ kia cúi đầu, hình như còn đang dùng tay lau mắt, dáng vẻ như đang uất ức lắm.
Lãnh Nhược Giai vốn đã ghét loại người làm chuyện mờ ám.
Lại thêm một trong hai người này là Vân Minh Nguyệt, cô ta càng ghét hơn, cũng xem thường hành vi mờ ám này của Diệp Trúc Sương.
Cho nên cô ta không chút do dự mà đứng ra ủng hộ Nguyễn Khánh Linh.
Diệp Trúc Sương trông thấy người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, sắc mặt cô ta hơi thay đổi.
Người phụ nữ này chẳng phải là người ban đầu chế giễu cô ta hay sao? Cô ta có quan hệ gì với Nguyễn Khánh Linh? Chẳng lẽ hai người quen biết nhau?
Có điều, tính tình kiêu căng của Diệp Trúc Sương cũng không cho phép cô ta dừng tay vào lúc này, cô ta khăng khăng nói: “Tôi không biết cô có ý gì, tôi nhảy với cô ấy thì sao nào?”
Lãnh Nhược Giai cũng không phải là Nguyễn Khánh Linh, cô ta sẽ không nói nhiều lời với người mà mình ghét.
Cô ta trực tiếp trào phúng lại: “Cô bị ngu hay là mắt có vấn đề? Không thấy cô ấy đang mang thai à? So bì khiêu vũ với một người đang mang thai, cô hay nhỉ?”
“Cô!” Diệp Trúc Sương bị cô ta nói đến nỗi sắc mặt đỏ lên trong nháy mắt.
“Hay là để tôi so với cô?”
Lãnh Nhược Giai nhìn cô ta, cười lạnh nói.
Diệp Trúc Sương nhìn người phụ nữ ở trước mắt, dung mạo của cô ấy còn đẹp hơn mình một chút, dáng người cũng lả lướt hấp dẫn, cô ta không muốn so với Lãnh Nhược Giai…
Vừa rồi đã mất mặt một lần rồi, cô ta không muốn mất mặt thêm lần nữa.
Cho nên dù Diệp Trúc Sương có không cam lòng thế nào đi chăng nữa thì bây giờ cô ta cũng không dám lỗ mãng, cùng lắm chỉ có thể lườm Lãnh Nhược Giai một cái, tức đến nổ phổi mà đi xuống sân khấu.
Mà sau khi cô ta xuống sân khấu, ánh mắt khác thường, chỉ trích của mọi người cũng tập trung lên người cô ta.
Những lời nói vừa rồi của Lãnh Nhược Giai đã khiến tất cả mọi người biết ý đồ không thể lộ ra ánh sáng trong lòng cô ta, lần này bị bại lộ ở trước mặt mọi người, lập tức khiến cô ta trở thành mục tiêu công kích.
Vành mắt Diệp Trúc Sương đỏ lên, cô ta không tự chủ được mà dùng tay che mặt, muốn ngăn cản ánh mắt của những người kia, cô ta bước nhanh rời khỏi hội trường, cố gắng kiềm chế không cho nước mắt rơi xuống, nhưng mà trong nội tâm cô ta cũng bởi vì chuyện này mà chôn xuống một cọc rễ hận.
Sau khi cô ta rời đi, Nguyễn Khánh Linh và Lãnh Nhược Giai cũng xuống sân khấu.
Hai người đứng chung một chỗ, mặt đối mặt nhìn nhau, nhất thời không ai nói gì.
Bởi vì lúc trước hai người cũng từng vì Phạm Nhật Minh mà tranh tài như vậy, có điều, lúc ấy phương thức mà Lãnh Nhược Giai dùng lại rõ ràng ngay thẳng hơn nhiều, cũng là vì như thế, Nguyễn Khánh Linh mới không ghét nổi cô ta.
Sau khi xảy ra chuyện vừa rồi, cô lại có thêm mấy phần cảm ơn đối với Lãnh Nhược Giai.
Nguyễn Khánh Linh phá vỡ cục diện bế tắc, cô mỉm cười, ôn hòa nói: “Lãnh Nhược Giai, vừa rồi cảm ơn cô.”
Lãnh Nhược Giai nhìn cô, chỉ thấy ánh mắt lành lạnh chân thành của người phụ nữ, cô ấy chưa từng bị ai nhìn như vậy nên không khỏi có chút bứt rứt, cô ấy bỗng cảm thấy miệng khô khốc, bèn khua tay nói: “Cô không cần cảm ơn tôi, nếu thay bằng người khác thì tôi cũng vẫn sẽ đứng ra như thường.”
Nói xong, cô ấy bèn bưng ly rượu ở bên cạnh lên, uống hết rượu bên trong.
Nhưng Lãnh Nhược Giai vừa nhấc mắt lại ngoài ý muốn đối diện với một ánh mắt lạnh lùng.
Lãnh Hàn Vũ đứng ở cách đó không xa mà nhìn cô ấy, bên cạnh anh ta còn có Vân Minh Nguyệt đang đứng, người phụ nữ kia cúi đầu, hình như còn đang dùng tay lau mắt, dáng vẻ như đang uất ức lắm.
Bình luận facebook