Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1654
Chương 1654
Phạm Nhật Minh dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Còn về tình cảnh bây giờ của cô thì chỉ là do cô tự làm tự chịu mà thôi.”
Nhớ đến việc người phụ nữ này đã liên kết với Tưởng Vinh Hoa để bắt nạt Khánh Linh đủ điều thì Phạm Nhật Minh còn chưa cho cô ta vào trong tù đã là sự nhân từ lớn nhất của anh rồi. Thế mà cô ta còn dám ảo tưởng anh sẽ giúp cô ta vượt qua cửa ải khó khăn sao?
“Phạm Nhật Minh! Sao anh có thể máu lạnh vô tình đến như thế hả? Rốt cuộc thì tôi có chỗ nào kém hơn Nguyễn Khánh Linh chứ hả?”
Vân Nhã Phương cứ như bị thương nặng, cô ta nắm chặt cổ áo của mình, hơi thở có phần dồn dập.
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh che giấu nụ cười trong đáy mắt, ánh mắt mà anh nhìn Vân Nhã Phương cứ như đang nhìn một đống rác rưởi bẩn nhất trên đời này. Anh cười giễu cợt: “Cô mà cũng xứng để so sánh với Khánh Linh hay sao?”
“Tôi cảnh cáo cô.” Phạm Nhật Minh hơi tới gần Vân Nhã Phương, đôi mắt sâu như biển rộng với con ngươi đen nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, giọng anh vô cùng lạnh lùng: “Nếu cô dám động tới một cọng lông của cô ấy thì cho dù phải lên trời hay xuống đất thì tôi cũng đều có thể tìm được cô và khiến cho cô sống không bằng chết, cô đã hiểu chưa?”
Vân Nhã Phương ngồi đối diện với Sở Mặc Phàm, cô ta đã sớm bị lời nói của anh dọa đến mức nhũn cả chân.
Cô ta biết người đàn ông này máu lạnh vô tình, anh là loại người nói được thì chắc chắn sẽ làm được.
Cho dù trong lòng cô ta có tuyệt vọng như thế nào hay không cam lòng như thế nào thì bây giờ cô ta cũng chỉ có thể gật đầu, giọng nói rất thống khổ: “Tôi… đã hiểu.”
Khi cô ta nói xong thì Phạm Nhật Minh buông tay ra.
Nhưng mà cả người Vân Nhã Phương cũng không còn sức lực nào, cô ta té ngã trên mặt đất.
Nhưng Phạm Nhật Minh lại làm như không thấy.
Anh xoay người bỏ đi và không hề có ý nghĩ sẽ liếc mắt nhìn người phụ nữ này thêm một lần nào nữa.
Chẳng qua sau khi Phạm Nhật Minh xoay người lại thì anh lại bất ngờ thấy Nguyễn Khánh Linh đang đứng ở vị trí cách đó không xa.
Không biết cô đã đứng ở đó từ lúc nào, nhìn xuyên qua đám người kia thì anh đã thấy cô đã đứng ngay phía sau anh rồi.
Cô nhìn thấy anh thì trên mặt nở một nụ cười. Lúc cô cười trông giống như một ngọn đèn đang phát sáng ở trong đêm tối, ánh sáng rực rỡ đó khiến cho những người ở phía sau đều trở nên ảm đạm và nhạt nhòa.
Từ đó ở trong mắt anh, giữa đất trời rộng lớn này cũng chỉ còn lại bóng dáng nho nhỏ của cô.
Trong nháy mắt, người đàn ông đã thu lại toàn bộ khí thế của mình, giống như một con hổ đang thu lại móng vuốt sắc bén. Anh yên lặng thoải mái bước đến trước mặt Nguyễn Khánh Linh, anh không để ý tới ánh mắt của nhiều người mà cứ trực tiếp kéo cô lại rồi ôm cô vào trong lồng ngực của mình.
Anh cúi đầu, sự dịu dàng trong mắt anh như hóa thành một dòng nước ấm mùa xuân có thể khiến người ta chết chìm trong đó.
“Sao em lại đến sớm như vậy?”
Da mặt Nguyễn Khánh Linh mỏng nên đối với sự dịu dàng và bảo vệ của Phạm Nhật Minh, khuôn mặt cô đã ửng hồng lên rồi. Cô nhẹ nhàng kéo góc áo của người đàn ông rồi nhẹ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài trước đã nhé?”
Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô, trái tim mềm nhũn đi, anh cười nói: “Được.”
Vì thế, hai vợ chồng son ôm lấy nhau đi ra ngoài, đám người cũng dần dần tản đi.
Phạm Nhật Minh dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Còn về tình cảnh bây giờ của cô thì chỉ là do cô tự làm tự chịu mà thôi.”
Nhớ đến việc người phụ nữ này đã liên kết với Tưởng Vinh Hoa để bắt nạt Khánh Linh đủ điều thì Phạm Nhật Minh còn chưa cho cô ta vào trong tù đã là sự nhân từ lớn nhất của anh rồi. Thế mà cô ta còn dám ảo tưởng anh sẽ giúp cô ta vượt qua cửa ải khó khăn sao?
“Phạm Nhật Minh! Sao anh có thể máu lạnh vô tình đến như thế hả? Rốt cuộc thì tôi có chỗ nào kém hơn Nguyễn Khánh Linh chứ hả?”
Vân Nhã Phương cứ như bị thương nặng, cô ta nắm chặt cổ áo của mình, hơi thở có phần dồn dập.
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh che giấu nụ cười trong đáy mắt, ánh mắt mà anh nhìn Vân Nhã Phương cứ như đang nhìn một đống rác rưởi bẩn nhất trên đời này. Anh cười giễu cợt: “Cô mà cũng xứng để so sánh với Khánh Linh hay sao?”
“Tôi cảnh cáo cô.” Phạm Nhật Minh hơi tới gần Vân Nhã Phương, đôi mắt sâu như biển rộng với con ngươi đen nhìn chằm chằm vào mắt cô ta, giọng anh vô cùng lạnh lùng: “Nếu cô dám động tới một cọng lông của cô ấy thì cho dù phải lên trời hay xuống đất thì tôi cũng đều có thể tìm được cô và khiến cho cô sống không bằng chết, cô đã hiểu chưa?”
Vân Nhã Phương ngồi đối diện với Sở Mặc Phàm, cô ta đã sớm bị lời nói của anh dọa đến mức nhũn cả chân.
Cô ta biết người đàn ông này máu lạnh vô tình, anh là loại người nói được thì chắc chắn sẽ làm được.
Cho dù trong lòng cô ta có tuyệt vọng như thế nào hay không cam lòng như thế nào thì bây giờ cô ta cũng chỉ có thể gật đầu, giọng nói rất thống khổ: “Tôi… đã hiểu.”
Khi cô ta nói xong thì Phạm Nhật Minh buông tay ra.
Nhưng mà cả người Vân Nhã Phương cũng không còn sức lực nào, cô ta té ngã trên mặt đất.
Nhưng Phạm Nhật Minh lại làm như không thấy.
Anh xoay người bỏ đi và không hề có ý nghĩ sẽ liếc mắt nhìn người phụ nữ này thêm một lần nào nữa.
Chẳng qua sau khi Phạm Nhật Minh xoay người lại thì anh lại bất ngờ thấy Nguyễn Khánh Linh đang đứng ở vị trí cách đó không xa.
Không biết cô đã đứng ở đó từ lúc nào, nhìn xuyên qua đám người kia thì anh đã thấy cô đã đứng ngay phía sau anh rồi.
Cô nhìn thấy anh thì trên mặt nở một nụ cười. Lúc cô cười trông giống như một ngọn đèn đang phát sáng ở trong đêm tối, ánh sáng rực rỡ đó khiến cho những người ở phía sau đều trở nên ảm đạm và nhạt nhòa.
Từ đó ở trong mắt anh, giữa đất trời rộng lớn này cũng chỉ còn lại bóng dáng nho nhỏ của cô.
Trong nháy mắt, người đàn ông đã thu lại toàn bộ khí thế của mình, giống như một con hổ đang thu lại móng vuốt sắc bén. Anh yên lặng thoải mái bước đến trước mặt Nguyễn Khánh Linh, anh không để ý tới ánh mắt của nhiều người mà cứ trực tiếp kéo cô lại rồi ôm cô vào trong lồng ngực của mình.
Anh cúi đầu, sự dịu dàng trong mắt anh như hóa thành một dòng nước ấm mùa xuân có thể khiến người ta chết chìm trong đó.
“Sao em lại đến sớm như vậy?”
Da mặt Nguyễn Khánh Linh mỏng nên đối với sự dịu dàng và bảo vệ của Phạm Nhật Minh, khuôn mặt cô đã ửng hồng lên rồi. Cô nhẹ nhàng kéo góc áo của người đàn ông rồi nhẹ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài trước đã nhé?”
Phạm Nhật Minh nhìn thấy cô, trái tim mềm nhũn đi, anh cười nói: “Được.”
Vì thế, hai vợ chồng son ôm lấy nhau đi ra ngoài, đám người cũng dần dần tản đi.