Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 42: Không phải đồ vật đáng quý trọng
Nguyễn Khánh Nga lặng lẽ quan sát xung quanh một lượt rồi mới làm bộ lơ đăng hỏi. "Di Lê à, anh Tuấn không có ở nhà sao?" "Ừ." Bà Lê cười nói: "Nó bình thường không hay ở nhà lắm."
Nguyễn Khánh Nga dạ một tiếng, trong lòng cảm thấy mất mát.
Cô ta chọn đến vào lúc này vốn là muốn có thể ở lại ăn bữa cơm với nhà họ, nếu như Lê Tuấn có ở nhà thì cô ta càng có cơ hội để hâm nóng tình cảm với anh ta rồi.
Nhưng đáng tiếc Lê Tuấn không có ở nhà.
Trong đầu của Nguyễn Khánh Nga nhớ tới lời nói của Đặng Phượng, cô ta cổ xốc lại tinh thần, quyết định rằng cứ lấy lòng của bà Lê trước đã.
Nhưng Nguyễn Khánh Nga đã đợi gần nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy bà Lê mời cô ta ở lại ăn cơm cùng bọn họ
Nguyễn Khánh Nga vẫn không chịu từ bỏ ý định, thầm nghĩ hay là chở tới lúc dùng bữa, cô ta chuẩn bị rời đi thì bà Lê mới mời cô ta ở lại?
Đúng lúc này, bà Vương đi tới, nói nhỏ với bà Lê: “Bà chủ à, bữa tối đã chuẩn bị xong hết rồi." “Được rồi.
Bà Lê gật đầu.
Nguyễn Khánh Nga cũng nghe thấy được, cô ta nghĩ rằng chắc lúc này bà Lê sẽ giữ cô ta ở lại dùng bữa. Nhưng không giống như Nguyễn Khánh Nga nghĩ, từ đầu đến cuối bà Lê vẫn cười nói với cô ta mà không hề có ý định giữ cô ta lại. ong
Lúc này, cho dù da mặt của Nguyễn Khánh Nga có dày như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục ngồi lại được.
Vì vậy, cô ta đành đứng dậy, võ đầu của mình: “Ôi, xem cháu bị đăng trí chưa này, cháu còn có hẹn với bạn đi uống trà nên giờ phải đi trước rồi, dì với chủ mau đi ăn cơm đi ạ"
Thấy vậy, bà Lê cũng mim cười, lại bảo bà Vương mang tới một túi quà đóng gói tinh xảo, đưa cho Nguyễn Khánh Nga. "Khánh Nga à, đây là lúc trước dì đi gặp thầy Tổng, xin thầy thêu cho một chiếc khăn lụa, giờ di tặng lại cho cháu"
Thầy Tổng! Là thầy có tay nghề thêu đẹp nhất ở trêи thế giới sao, mọi tác phẩm của ông đều gần như là tuyệt phẩm, vì vậy mà giá cao tới mức khiến người ta phải líu lưỡi.
Bà Lê chỉ tùy tiện mà đã xin được một tác phẩm vô giá.
Thấy vậy, bà Vương ngầm nghĩ một chút cũng thấy hợp lý nên nói: “Vậy được, vẫn kém so với đồ cậu chủ mang về cho bà chủ, nhưng mà cô Nga tặng tổ yến cũng là rất có lòng" ong
Lúc này, một nụ cười hiện lên trêи khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của bà Lê, nhưng đó lại là nụ cười khinh thường. “Cô ta muốn lấy con trai tôi nên mới làm thế thôi" “Ý của bà chủ là sao?" Bà Vương dò hỏi.
Bà Lê bưng tách trà lên, tao nhã nói: “Nhìn mặt cũng được nhưng lại quá nông cạn, không xứng với Lê Tuấn" Bà ta đột nhiên nhíu mày: “Trái lại, Nguyễn Khánh Linh phù hợp hơn nhiều." “Trước kia tôi đã gặp hai lần, là một cô gái đơn thuần và lương thiện, mấy bài viết của cô ấy trêи tạp chí tôi cũng đã xem qua, đều rất thuyết phục, chặt chẽ.” Bà Lê dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Lê Tuấn cũng rất thích cô ấy nhưng đáng tiếc đã giả tới nhà họ Phạm rồi." "Đúng thế. Bà Vương cũng cảm thấy tiếc nuối. Trước kia khi cô cả nhà họ Nguyễn vẫn còn ở nhà thì cậu chủ cử hai ba bữa lại tới nhà họ Nguyễn. Sau này, khi cô ấy đi du học, cậu chủ cũng không còn tới nhà họ Nguyễn nữa.
Nguyễn Khánh Nga dạ một tiếng, trong lòng cảm thấy mất mát.
Cô ta chọn đến vào lúc này vốn là muốn có thể ở lại ăn bữa cơm với nhà họ, nếu như Lê Tuấn có ở nhà thì cô ta càng có cơ hội để hâm nóng tình cảm với anh ta rồi.
Nhưng đáng tiếc Lê Tuấn không có ở nhà.
Trong đầu của Nguyễn Khánh Nga nhớ tới lời nói của Đặng Phượng, cô ta cổ xốc lại tinh thần, quyết định rằng cứ lấy lòng của bà Lê trước đã.
Nhưng Nguyễn Khánh Nga đã đợi gần nửa ngày rồi mà vẫn chưa thấy bà Lê mời cô ta ở lại ăn cơm cùng bọn họ
Nguyễn Khánh Nga vẫn không chịu từ bỏ ý định, thầm nghĩ hay là chở tới lúc dùng bữa, cô ta chuẩn bị rời đi thì bà Lê mới mời cô ta ở lại?
Đúng lúc này, bà Vương đi tới, nói nhỏ với bà Lê: “Bà chủ à, bữa tối đã chuẩn bị xong hết rồi." “Được rồi.
Bà Lê gật đầu.
Nguyễn Khánh Nga cũng nghe thấy được, cô ta nghĩ rằng chắc lúc này bà Lê sẽ giữ cô ta ở lại dùng bữa. Nhưng không giống như Nguyễn Khánh Nga nghĩ, từ đầu đến cuối bà Lê vẫn cười nói với cô ta mà không hề có ý định giữ cô ta lại. ong
Lúc này, cho dù da mặt của Nguyễn Khánh Nga có dày như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục ngồi lại được.
Vì vậy, cô ta đành đứng dậy, võ đầu của mình: “Ôi, xem cháu bị đăng trí chưa này, cháu còn có hẹn với bạn đi uống trà nên giờ phải đi trước rồi, dì với chủ mau đi ăn cơm đi ạ"
Thấy vậy, bà Lê cũng mim cười, lại bảo bà Vương mang tới một túi quà đóng gói tinh xảo, đưa cho Nguyễn Khánh Nga. "Khánh Nga à, đây là lúc trước dì đi gặp thầy Tổng, xin thầy thêu cho một chiếc khăn lụa, giờ di tặng lại cho cháu"
Thầy Tổng! Là thầy có tay nghề thêu đẹp nhất ở trêи thế giới sao, mọi tác phẩm của ông đều gần như là tuyệt phẩm, vì vậy mà giá cao tới mức khiến người ta phải líu lưỡi.
Bà Lê chỉ tùy tiện mà đã xin được một tác phẩm vô giá.
Thấy vậy, bà Vương ngầm nghĩ một chút cũng thấy hợp lý nên nói: “Vậy được, vẫn kém so với đồ cậu chủ mang về cho bà chủ, nhưng mà cô Nga tặng tổ yến cũng là rất có lòng" ong
Lúc này, một nụ cười hiện lên trêи khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của bà Lê, nhưng đó lại là nụ cười khinh thường. “Cô ta muốn lấy con trai tôi nên mới làm thế thôi" “Ý của bà chủ là sao?" Bà Vương dò hỏi.
Bà Lê bưng tách trà lên, tao nhã nói: “Nhìn mặt cũng được nhưng lại quá nông cạn, không xứng với Lê Tuấn" Bà ta đột nhiên nhíu mày: “Trái lại, Nguyễn Khánh Linh phù hợp hơn nhiều." “Trước kia tôi đã gặp hai lần, là một cô gái đơn thuần và lương thiện, mấy bài viết của cô ấy trêи tạp chí tôi cũng đã xem qua, đều rất thuyết phục, chặt chẽ.” Bà Lê dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Lê Tuấn cũng rất thích cô ấy nhưng đáng tiếc đã giả tới nhà họ Phạm rồi." "Đúng thế. Bà Vương cũng cảm thấy tiếc nuối. Trước kia khi cô cả nhà họ Nguyễn vẫn còn ở nhà thì cậu chủ cử hai ba bữa lại tới nhà họ Nguyễn. Sau này, khi cô ấy đi du học, cậu chủ cũng không còn tới nhà họ Nguyễn nữa.