Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 117 TÔI ĐẾN TÌM NGỰ TƯ
CHƯƠNG 117: TÔI ĐẾN TÌM NGỰ TƯ
Biết rồi thì sao, sớm muộn gì cũng phải biết, cô rũ mắt, bình tĩnh gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Đưa thẻ và xe của em cho bà ta rồi?”
“Vâng.”
“Sao em luôn luôn không nghe lời khuyên của anh vậy?”
Ngự Tứ đột nhiên đứng lên, nhìn cô chằm chằm, trên gương mặt đầy sự tức giận:
“Em nói anh biết em làm như vậy có ý nghĩa gì không? Anh sẽ không cảm ơn em, sẽ không nhận tình cảm của em, em cũng không cần phải vì anh mà đi thương lượng với bà ta!”
Khi biết xe của Cố Duyên vô cớ mất tích, nghe thấy cô nói với Phong Hách cô đã quẹt thẻ vàng của cô, anh đã đoán được Cố Duyên nhất định đã đi gặp bà hai rồi. Bởi vì hôm qua bà hai cũng tìm anh, cũng đưa ra điều kiện giao dịch với anh.
Cố Duyên cũng không sợ cơn tức giận của anh, chỉ cười nhạt, nói:
“Ngự Tứ, trước kia em vì anh mà nhịn bao nhiêu, trả giả thế nào, em có bao giờ cần anh cảm ơn không? Cảm ơn với em mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì cả. Em muốn làm chuyện này, em có suy nghĩ và dự định của riêng mình, anh không cần cưỡng ép suy nghĩ của anh lên đầu em.”
“Em…”
Ngự Tứ nghiến răng:
“Đúng là điên rồi.”
“Vậy anh cứ coi như em bị điên rồi đi.”
Cố Duyên giơ vết thương trên tay lên:
“Cảm ơn anh đã băng bó cho em, em đi trước đây.”
Nói xong, cô xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Chính là vì biết Ngự Tứ sẽ không đồng ý để cô đi, cho nên cô mới không báo cho anh mà hẹn gặp bà hai, bây giờ quả nhiên Ngự Tứ tức giận rồi.
Cố Duyên đến phòng Lăng Tiêm Hà nói chuyện với bà một lúc, Lăng Tiêm Hà nhắc cô đến phòng đọc sách của Phong Hách, cô đứng dậy, cùng Lăng Tiêm Hà đến phòng đọc sách.
Trên đường đến phòng đọc sách, Cố Duyên hỏi Lăng Tiêm Hà:
“Mẹ, cha tìm con có chuyện gì vậy?”
“Mẹ nghĩ chắc là chuyện hôn nhân của con và Ngự Tứ.”
Bước chân của Cố Duyên bỗng chốc dừng lại, hôn sự của cô và Ngự Tứ? Đúng vậy, hiện tại cô và Ngự Tứ vẫn là vợ chồng hợp pháp, nhưng Ngự Tứ lại quay về bên Ngọc Ngân rồi, mối quan hệ này sớm muộn gì cũng phải làm rõ.
Đi đến phòng ngủ của Phong Hách, Phong Hách đang gọi điện thoại, Cố Duyên và Lăng Tiêm Hà ngồi ở sofa đợi, Phong Hách nghe điện thoại xong thì đi đến. Cố Duyên cười nói:
“Cha, vừa hay con cũng có việc tìm cha.”
“Ừm, con nói trước đi.”
Phong Hách ngồi xuống bên cạnh Lăng Tiêm Hà, châm điếu xì gà.
“Chính là chuyện công việc của con, không biết công ty chi nhánh bên thành phố Hàn có chức vị phù hợp với con không, con muốn đến đó làm việc.”
Cố Duyên nói, cô đã suy nghĩ mấy ngày hôm nay mới đưa ra được quyết định này.
Rời khỏi thành phố Tương, bắt đầu một cuộc sống mới, cô tin bản thân mình nhất định có thể làm được.
“Con muốn rời đi sao?”
Phong Hách ngạc nhiên.
Lăng Tiêm Hà cũng kinh ngạc, lập tức kéo tay cô:
“Tình Nhi, con khó khăn lắm mới quay về được, sao lại muốn rời đi? Mẹ không nỡ xa con.”
Cố Duyên vỗ lên cánh tay bà, trấn an bà:
“Mẹ, thành phố Hàn không xa lắm, mỗi tháng con có thể về nhà thăm mẹ.”
“Nó không giống nhau, mẹ muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy con.”
Phong Hách ý bảo Lăng Tiêm Hà bình tĩnh, sau đó nghiêm mặt hỏi Cố Duyên:
“Con quyết định rời xa Ngự Tứ sao?”
Trong lòng Cố Duyên siết lại, đương nhiên cô không muốn bỏ đi, suy cho cùng thì gặp được một người mình yêu cũng không dễ dàng gì. Nhưng tình hình trước mắt cho phép cô muốn hay không muốn sao? Khi Ngự Tứ quyết định quay về bên Ngọc Ngân, cô còn có thể nói không muốn sao?
“Cha, cha cũng đã nhìn thấy rồi, Ngự Tứ và Ngọc Ngân…”
Cô không nói nữa, không muốn nói ra sự thật phía sau.
Phong Hách lại nói:
“Ngự Tứ trước giờ chưa từng nói muốn ly hôn với con, nó quay về bên Ngọc Ngân là vì Ngọc Ngân cần nó, sức khỏe của Ngọc Ngân vẫn chưa khỏe lại, ngay cả cha cũng nhìn ra được nó vẫn yêu con, lẽ nào con không nhìn ra sao?”
Phong Hách dừng một chút, lại nói:
“Trước đây cha để con nghĩ thông suốt, là vì cũng tưởng rằng Ngự Tứ thực sự quay về bên Ngọc Ngân giống con, nhưng mấy ngày nay ta quan sát nó rất kỹ, phát hiện mọi chuyện không giống như chúng ta tưởng tượng.”
“Đúng vậy, Phong Thanh, nhìn ra được con cũng thích Ngự Tứ, nếu đã thích, vậy thì đợi Ngự Tứ làm yên lòng Ngọc Ngân rồi quay về bên cạnh con, hai con sẽ hạnh phúc vui vẻ giống như trước kia.”
Lăng Tiêm Hà cũng nói thêm vào.
Cố Duyên cười khổ, đợi, phải đợi đến khi nào? Khi nào Ngọc Ngân mới có thể khỏe lại? Đợi đến khi cô ta khỏe lại rồi, tình cảm cùng với Ngự Tứ cũng đã đến mức khó chia lìa rồi?
Ngự Tứ cũng từng nói với cô, muốn cô đợi, anh sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.
“Cha, mẹ, con sẽ đợi, nhưng hy vọng hai người có thể hiểu được chỗ khó của con, để con rời đi, đi xa một chút, đối với con, Ngự Tứ và Ngọc Ngân đều có lợi, không phải sao?”
Phong Hách và Lăng Tiêm Hà nhìn nhau, không lên tiếng.
Đương nhiên bọn họ biết nỗi khổ trong lòng Cố Duyên, cũng biết cô khó chịu thế nào khi đối mặt với Ngọc Ngân và Ngự Tứ, nếu đã vậy cũng không thể ép cô ở lại được nữa.
Cố Duyên suy nghĩ một lúc, lại nói:
“Cha, vẫn còn một chuyện con muốn nói với cha, con bán xe cha tặng con rồi, dù sao thì rời đi rồi cũng không dùng được nữa.”
“Con thích là được rồi, đợi đến khi sang bên kia, cha sẽ mua cho con chiếc khác.”
Mấy thứ vật chất kia với Phong Hách mà nói không có gì đáng kể cả.
“Không cần đâu, cha cũng biết, bình thường con không thích lái xe của mình.”
Cố Duyên chột dạ, cô không dám nói cho Phong Hách biết cô đưa xe cho bà hai rồi.
Phong Hách cười lớn, nói:
“Đến lúc đó hẵng nói.”
Cố Duyên nghĩ đến mục địch đến đây, hỏi:
“Cha, cha tìm con có việc gì sao?”
“Không có gì, cũng chỉ muốn hỏi chuyện giữa con và Ngự Tứ mà thôi.”
“Vâng.”
Cố Duyên gật đầu.
Cố Duyên nói chuyện với Phong Hách và Lăng Tiêm Hà một lúc lâu sau mới rời khỏi phòng đọc sách, quay về phòng mình.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, Cố Duyên nằm trên giường, im lặng, bình thản. Cô hy vọng bản thân có thể trải qua một đêm như vậy, nhưng trong lòng lại bắt đắt đầu xao động. Lời nói của Phong Hách vẫn quanh quẩn bên tai cô, hình ảnh Ngự Tứ và Ngọc Ngân vẫn lượn lờ trước mắt cô.
Cô nghĩ, đáy lòng mình rốt cuộc vẫn không đủ kiên định.
Phong Hách nhanh chóng sắp xếp chức vị cho cô, công ty của mình, cũng không có gì khó làm. Đêm trước khi rời khỏi thành phố Tương, Cố Duyên chủ động đến trước phòng Ngự Tứ tìm anh.
Phòng ngủ của Ngự Tứ nằm cạnh phòng của Ngọc Ngân, là để tiện chăm sóc cho cô ta.
Đứng trước cánh cửa gỗ khắc hoa, trong lòng Cố Duyên có vị chua xót không nói lên lới, cô và Ngự Tứ là vợ chồng, là vợ chồng hợp pháp, nhưng lại rơi vào cảnh bản thân muốn vào phòng của anh, muốn tìm anh còn phải nghĩ đến cảm giác của Ngọc Ngân.
Cô ngập ngừng gõ cửa, cửa mở, hình bóng của Ngọc Ngân xuất hiện trước mắt cô.
“Tình Nhi, cô đến tìm Ngự Tứ sao?”
Ngọc Ngân luôn cười híp mắt, cho dù với ai cũng vậy.
“Ừm, có tiện không?”
Cố Duyên không tiện vào trong, chỉ có thể đứng ở cửa đợi.
Ngọc Ngân quay đầu nhìn bên trong, còn chưa kịp trả lời, giọng nói của Ngự Tứ từ bên trong truyền đến:
“Tiện, vào đi.”
Cố Duyên đi qua người Ngọc Ngân, vào phòng, dường như Ngự Tứ đang nghịch laptop, thấy Cố Duyên đi vào, gập máy tính lại nói với Ngọc Ngân:
“Ngọc Ngân, máy tính cứ để chỗ anh, lát nữa anh sửa giúp em.”
“Vậy em ra ngoài trước.”
Ngọc Ngân cười cười vẫy tay với Cố Duyên, xoay người rời khỏi phòng ngủ của Ngự Tứ.
Ngự Tứ bảo Cố Duyên ngồi trên sofa, rót nước cho cô. Xoay người nhìn thấy Cố Duyên đang nhìn chằm chằm vào túi đồ ăn vặt trên bàn, anh đặt ly nước trước mặt cô, cẩn thận thu dọn túi ăn vặt trên bàn.
“Hình như Ngọc Ngân rất thích ăn đồ ngọt.”
Cố Duyên nói bâng quơ.
Ngự Tứ lại nhìn thẳng vào cô:
“Tìm anh có chuyện gì?”
“Không có việc gì không thể tìm anh sao?”
Cô cười.
“Không phải không thể, là sẽ không tìm.”
Được rồi, anh nói rất đúng, vào giờ phút quan trọng này, không có việc gì quả thực cô sẽ không tìm anh.
Cô cầm ly nước uống một ngụm, thấy Ngự Tứ nhìn chằm chằm ngón tay bị thương của cô, cô thu ngón tay mình lại, nói:
“Ngự Tứ, em hy vọng anh có thể đến bệnh viện Á Ân làm kiểm tra toàn diện.”
“Tay đỡ hơn chưa?”
Ngự Tứ luôn thích hỏi một đằng trả lời một nẻo hỏi cô.
“Đỡ rồi.”
Cố Duyên gật đầu.
Ngự Tứ di chuyển ánh mắt từ vết thương của cô, nhìn xuyên qua bên ngoài cửa sổ, hờ hững đáp:
“Vô dụng thôi, anh đã làm kiểm tra như vậy ở hơn mười nước phát triển rồi, ai cũng không giúp được anh.”
“Lần này không giống vậy…”
“Không có gì khác cả.”
Ngự Tứ cắt đứt lời cô, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, nói sang chuyện khác:
“Ngày mai không phải em sẽ rời khỏi thành phố Tương sao? Còn không nghỉ ngơi sớm một chút?”
Biết rằng anh sẽ từ chối, Cố Duyên cũng không biết làm sao.
Cô nhìn ra được tâm trạng của Ngự Tứ không tốt, nhưng lại không hiểu rốt cuộc là vì sao, khi tâm trang Ngự Tứ không tốt sẽ rất khó nói chuyện, cô nghĩ hay là thôi đi, đợi khi nào tâm trạng anh tốt rồi lại khuyên anh sau.
“Vậy em về phòng nghỉ ngơi trước.”
Cố Duyên đứng lên, đứng dậy đi về phía cửa phòng ngủ.
Ngoài cửa, Hà Ngọc Ngân vẫn chưa đi, thấy cô ra ngoài thì cười híp mắt, nói:
“Sao nhanh vậy?”
“Cũng không có chuyện gì, cho nên cũng nhanh.”
Khi Cố Duyên nói, ra ngoài liếc nhìn Ngự Tứ, nhìn thấy sự hờ hững trong mắt anh, cảm thấy anh muốn nói lại thôi.
Cô đứng ở cửa đợi anh mở miệng, nhưng anh lại bị Ngọc Ngân kéo vào trong phòng.
Sáng ngày hôm sau, trên bàn ăn không nhìn thấy bóng dáng của Ngự Tứ và Ngọc Ngân, Lăng Tiêm Hà nói với cô sáng sớm Ngọc Ngân đã quấn lấy Ngự Tứ đi thể dục buổi sáng với cô ta rồi.
Cố Duyên gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Lăng Tiêm Hà thấy cô cúi đầu chỉ lo ăn sáng thì biết trong lòng cô nhất định khó chịu, vì vậy cẩn thận nói:
“Nếu không… đợi Ngự Tứ quay về, con với nó cùng nhau nói chuyện, để nó đưa ra quyết định rõ ràng.”
“Không cần!”
Cố Duyên vội vàng nói:
“Con lo Ngọc Ngân sẽ đau lòng.”
Ngọc Ngân nhất định sẽ đau lòng, hơn nữa sẽ rất cực đoan, nếu đúng như Dao Trụ nói, cô ta là người phụ nữ có ý muốn chiếm làm của riêng mãnh liệt như vậy, nhất định sẽ làm đủ thứ khiến người ta không sao ngăn cản được.
“Con nhìn con xem, chỉ biết nghĩ cho người khác.”
Cô bất đắc dĩ cười:
“Mẹ, bây giờ mẹ để Ngự Tứ chọn, anh ấy cũng chưa chắc sẽ chọn con, tình yêu không thể cưỡng ép, vẫn nên thuận theo tự nhiên đi.”
“Tình Nhi nhà chúng ta rất rộng lượng.”
Phong Hách cười ha hả, vỗ lên vai Cố Duyên:
“Giống cha.”
“Cha…”
Cố Duyên rót đầy ly sữa cho ông.
Phong Hách thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc dặn dò:
“Một mình ở bên ngoài phải cẩn thận, có chuyện gì cứ gọi điện cho cha mẹ, không muốn ở đó thì nhanh chóng quay về.”
“Cha, cha đã nói mấy chục lần rồi đó! Không phải nói với cha rồi sao, con có bạn ở đó.”
“Già rồi, thích lải nhải, con đứng chấp nhặt với ông ấy.”
Lăng Tiêm Hà cười nói.
“Cha, hai người từ từ ăn, con đi trước.”
Cố Duyên đứng dậy rời khỏi bàn ăn, kéo vali từ trong phòng chuẩn bị đi.
Lăng Tiêm Hà khăng khăng muốn tiễn cô, lại bị cô từ chối, cuối cùng bà chỉ đành để tài xế đưa cô đến trạm xe lửa.
Cố Duyên vừa mới đi, Ngự Tứ và Ngọc Ngân trở về, trên người hai người đều mặc quần áo thể thao, hiển nhiên vừa mới chạy bộ về. Nhìn thấy Lăng Tiêm Hà và Phong Hách đứng ở ngoài cửa, Ngọc Ngân mỉm cười hỏi:
“Cha mẹ, hai người đứng ngoài cửa làm gì?”
“Không có gì, Thanh Nhi vừa mới đi.”
Phong Hách cười, nhìn Ngự Tứ.
Ngự Tứ cụp mắt, anh hiểu ánh mắt của Phong Hách muốn nói cái gì.
“Cái gì? Thanh Nhi đi rồi? Không phải nói ngồi tuyến buổi trưa sao?”
Ngọc Ngân ngạc nhiên.
“Nó đổi ý rồi.”
Lăng Tiêm Hà kéo tay Phong Thanh:
“Vào nhà thôi, trong nhà ấm hơn.”
Ngọc Ngân cười gật đầu, cùng nhau vào trong nhà.
Cố Duyên đến vừa hay đúng lúc, còn có mấy phút nữa là có thể lên xe, cô cầm vé xe trên tay, trong lòng có chút ngẩn ngơ.
Xung quanh người đi kẻ lại, tiếng loa phát thanh, âm thanh ồn áo nhức tai.
Cô vốn có thể bảo tài xế đưa cô đến thành phố Hàn mất bốn tiếng, nhưng cô sợ sự cô quạnh trong xe, sự hỗn loạn cùng tiếng ồn ào ở trạm xe lửa với cô mà nói cũng tốt hơn là một mình.
Thành phố Hà cách thành phố Tương cũng không xa lắm, nhưng cô lại cảm thấy bản thân giống như đã rời xa hoàn toàn vậy. Cảm giác lưu luyến này khiến tâm tình cô càng thêm nặng nề và hoảng hốt.
Lần trước khi từ đây đến thành phố Hàn, trong lòng cô không hề khó chịu như vậy, bởi vì lần trước không có Ngọc Ngân, khi không có Ngọc Ngân, Ngự Tứ vẫn hoàn toàn thuộc về cô!
“Cô đưa vé xe ra đây.”
Cố Duyên nghe thấy một giọng nữ vang lên, mới giật mình mình đã đi đến cửa soát vé rồi.
Cô vội vàng lấy vé xe từ trong trong túi xách, không đợi nhân viên trạm xe nhận lấy, vé xe đã bị một bàn tay của một người đàn ông giật lấy. Cố Duyên và nhân viên trạm xe đều ngẩn người, theo bản năng quay đầu nhìn.
Ngự Tứ, là Ngự Tứ, Cố Duyên càng thêm kinh ngạc.
Biết rồi thì sao, sớm muộn gì cũng phải biết, cô rũ mắt, bình tĩnh gật đầu:
“Đúng vậy.”
“Đưa thẻ và xe của em cho bà ta rồi?”
“Vâng.”
“Sao em luôn luôn không nghe lời khuyên của anh vậy?”
Ngự Tứ đột nhiên đứng lên, nhìn cô chằm chằm, trên gương mặt đầy sự tức giận:
“Em nói anh biết em làm như vậy có ý nghĩa gì không? Anh sẽ không cảm ơn em, sẽ không nhận tình cảm của em, em cũng không cần phải vì anh mà đi thương lượng với bà ta!”
Khi biết xe của Cố Duyên vô cớ mất tích, nghe thấy cô nói với Phong Hách cô đã quẹt thẻ vàng của cô, anh đã đoán được Cố Duyên nhất định đã đi gặp bà hai rồi. Bởi vì hôm qua bà hai cũng tìm anh, cũng đưa ra điều kiện giao dịch với anh.
Cố Duyên cũng không sợ cơn tức giận của anh, chỉ cười nhạt, nói:
“Ngự Tứ, trước kia em vì anh mà nhịn bao nhiêu, trả giả thế nào, em có bao giờ cần anh cảm ơn không? Cảm ơn với em mà nói không có bất kỳ ý nghĩa gì cả. Em muốn làm chuyện này, em có suy nghĩ và dự định của riêng mình, anh không cần cưỡng ép suy nghĩ của anh lên đầu em.”
“Em…”
Ngự Tứ nghiến răng:
“Đúng là điên rồi.”
“Vậy anh cứ coi như em bị điên rồi đi.”
Cố Duyên giơ vết thương trên tay lên:
“Cảm ơn anh đã băng bó cho em, em đi trước đây.”
Nói xong, cô xoay người đi ra khỏi phòng ngủ.
Chính là vì biết Ngự Tứ sẽ không đồng ý để cô đi, cho nên cô mới không báo cho anh mà hẹn gặp bà hai, bây giờ quả nhiên Ngự Tứ tức giận rồi.
Cố Duyên đến phòng Lăng Tiêm Hà nói chuyện với bà một lúc, Lăng Tiêm Hà nhắc cô đến phòng đọc sách của Phong Hách, cô đứng dậy, cùng Lăng Tiêm Hà đến phòng đọc sách.
Trên đường đến phòng đọc sách, Cố Duyên hỏi Lăng Tiêm Hà:
“Mẹ, cha tìm con có chuyện gì vậy?”
“Mẹ nghĩ chắc là chuyện hôn nhân của con và Ngự Tứ.”
Bước chân của Cố Duyên bỗng chốc dừng lại, hôn sự của cô và Ngự Tứ? Đúng vậy, hiện tại cô và Ngự Tứ vẫn là vợ chồng hợp pháp, nhưng Ngự Tứ lại quay về bên Ngọc Ngân rồi, mối quan hệ này sớm muộn gì cũng phải làm rõ.
Đi đến phòng ngủ của Phong Hách, Phong Hách đang gọi điện thoại, Cố Duyên và Lăng Tiêm Hà ngồi ở sofa đợi, Phong Hách nghe điện thoại xong thì đi đến. Cố Duyên cười nói:
“Cha, vừa hay con cũng có việc tìm cha.”
“Ừm, con nói trước đi.”
Phong Hách ngồi xuống bên cạnh Lăng Tiêm Hà, châm điếu xì gà.
“Chính là chuyện công việc của con, không biết công ty chi nhánh bên thành phố Hàn có chức vị phù hợp với con không, con muốn đến đó làm việc.”
Cố Duyên nói, cô đã suy nghĩ mấy ngày hôm nay mới đưa ra được quyết định này.
Rời khỏi thành phố Tương, bắt đầu một cuộc sống mới, cô tin bản thân mình nhất định có thể làm được.
“Con muốn rời đi sao?”
Phong Hách ngạc nhiên.
Lăng Tiêm Hà cũng kinh ngạc, lập tức kéo tay cô:
“Tình Nhi, con khó khăn lắm mới quay về được, sao lại muốn rời đi? Mẹ không nỡ xa con.”
Cố Duyên vỗ lên cánh tay bà, trấn an bà:
“Mẹ, thành phố Hàn không xa lắm, mỗi tháng con có thể về nhà thăm mẹ.”
“Nó không giống nhau, mẹ muốn mỗi ngày đều có thể nhìn thấy con.”
Phong Hách ý bảo Lăng Tiêm Hà bình tĩnh, sau đó nghiêm mặt hỏi Cố Duyên:
“Con quyết định rời xa Ngự Tứ sao?”
Trong lòng Cố Duyên siết lại, đương nhiên cô không muốn bỏ đi, suy cho cùng thì gặp được một người mình yêu cũng không dễ dàng gì. Nhưng tình hình trước mắt cho phép cô muốn hay không muốn sao? Khi Ngự Tứ quyết định quay về bên Ngọc Ngân, cô còn có thể nói không muốn sao?
“Cha, cha cũng đã nhìn thấy rồi, Ngự Tứ và Ngọc Ngân…”
Cô không nói nữa, không muốn nói ra sự thật phía sau.
Phong Hách lại nói:
“Ngự Tứ trước giờ chưa từng nói muốn ly hôn với con, nó quay về bên Ngọc Ngân là vì Ngọc Ngân cần nó, sức khỏe của Ngọc Ngân vẫn chưa khỏe lại, ngay cả cha cũng nhìn ra được nó vẫn yêu con, lẽ nào con không nhìn ra sao?”
Phong Hách dừng một chút, lại nói:
“Trước đây cha để con nghĩ thông suốt, là vì cũng tưởng rằng Ngự Tứ thực sự quay về bên Ngọc Ngân giống con, nhưng mấy ngày nay ta quan sát nó rất kỹ, phát hiện mọi chuyện không giống như chúng ta tưởng tượng.”
“Đúng vậy, Phong Thanh, nhìn ra được con cũng thích Ngự Tứ, nếu đã thích, vậy thì đợi Ngự Tứ làm yên lòng Ngọc Ngân rồi quay về bên cạnh con, hai con sẽ hạnh phúc vui vẻ giống như trước kia.”
Lăng Tiêm Hà cũng nói thêm vào.
Cố Duyên cười khổ, đợi, phải đợi đến khi nào? Khi nào Ngọc Ngân mới có thể khỏe lại? Đợi đến khi cô ta khỏe lại rồi, tình cảm cùng với Ngự Tứ cũng đã đến mức khó chia lìa rồi?
Ngự Tứ cũng từng nói với cô, muốn cô đợi, anh sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng.
“Cha, mẹ, con sẽ đợi, nhưng hy vọng hai người có thể hiểu được chỗ khó của con, để con rời đi, đi xa một chút, đối với con, Ngự Tứ và Ngọc Ngân đều có lợi, không phải sao?”
Phong Hách và Lăng Tiêm Hà nhìn nhau, không lên tiếng.
Đương nhiên bọn họ biết nỗi khổ trong lòng Cố Duyên, cũng biết cô khó chịu thế nào khi đối mặt với Ngọc Ngân và Ngự Tứ, nếu đã vậy cũng không thể ép cô ở lại được nữa.
Cố Duyên suy nghĩ một lúc, lại nói:
“Cha, vẫn còn một chuyện con muốn nói với cha, con bán xe cha tặng con rồi, dù sao thì rời đi rồi cũng không dùng được nữa.”
“Con thích là được rồi, đợi đến khi sang bên kia, cha sẽ mua cho con chiếc khác.”
Mấy thứ vật chất kia với Phong Hách mà nói không có gì đáng kể cả.
“Không cần đâu, cha cũng biết, bình thường con không thích lái xe của mình.”
Cố Duyên chột dạ, cô không dám nói cho Phong Hách biết cô đưa xe cho bà hai rồi.
Phong Hách cười lớn, nói:
“Đến lúc đó hẵng nói.”
Cố Duyên nghĩ đến mục địch đến đây, hỏi:
“Cha, cha tìm con có việc gì sao?”
“Không có gì, cũng chỉ muốn hỏi chuyện giữa con và Ngự Tứ mà thôi.”
“Vâng.”
Cố Duyên gật đầu.
Cố Duyên nói chuyện với Phong Hách và Lăng Tiêm Hà một lúc lâu sau mới rời khỏi phòng đọc sách, quay về phòng mình.
Trong phòng ngủ yên tĩnh, ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ chiếu vào bên trong, Cố Duyên nằm trên giường, im lặng, bình thản. Cô hy vọng bản thân có thể trải qua một đêm như vậy, nhưng trong lòng lại bắt đắt đầu xao động. Lời nói của Phong Hách vẫn quanh quẩn bên tai cô, hình ảnh Ngự Tứ và Ngọc Ngân vẫn lượn lờ trước mắt cô.
Cô nghĩ, đáy lòng mình rốt cuộc vẫn không đủ kiên định.
Phong Hách nhanh chóng sắp xếp chức vị cho cô, công ty của mình, cũng không có gì khó làm. Đêm trước khi rời khỏi thành phố Tương, Cố Duyên chủ động đến trước phòng Ngự Tứ tìm anh.
Phòng ngủ của Ngự Tứ nằm cạnh phòng của Ngọc Ngân, là để tiện chăm sóc cho cô ta.
Đứng trước cánh cửa gỗ khắc hoa, trong lòng Cố Duyên có vị chua xót không nói lên lới, cô và Ngự Tứ là vợ chồng, là vợ chồng hợp pháp, nhưng lại rơi vào cảnh bản thân muốn vào phòng của anh, muốn tìm anh còn phải nghĩ đến cảm giác của Ngọc Ngân.
Cô ngập ngừng gõ cửa, cửa mở, hình bóng của Ngọc Ngân xuất hiện trước mắt cô.
“Tình Nhi, cô đến tìm Ngự Tứ sao?”
Ngọc Ngân luôn cười híp mắt, cho dù với ai cũng vậy.
“Ừm, có tiện không?”
Cố Duyên không tiện vào trong, chỉ có thể đứng ở cửa đợi.
Ngọc Ngân quay đầu nhìn bên trong, còn chưa kịp trả lời, giọng nói của Ngự Tứ từ bên trong truyền đến:
“Tiện, vào đi.”
Cố Duyên đi qua người Ngọc Ngân, vào phòng, dường như Ngự Tứ đang nghịch laptop, thấy Cố Duyên đi vào, gập máy tính lại nói với Ngọc Ngân:
“Ngọc Ngân, máy tính cứ để chỗ anh, lát nữa anh sửa giúp em.”
“Vậy em ra ngoài trước.”
Ngọc Ngân cười cười vẫy tay với Cố Duyên, xoay người rời khỏi phòng ngủ của Ngự Tứ.
Ngự Tứ bảo Cố Duyên ngồi trên sofa, rót nước cho cô. Xoay người nhìn thấy Cố Duyên đang nhìn chằm chằm vào túi đồ ăn vặt trên bàn, anh đặt ly nước trước mặt cô, cẩn thận thu dọn túi ăn vặt trên bàn.
“Hình như Ngọc Ngân rất thích ăn đồ ngọt.”
Cố Duyên nói bâng quơ.
Ngự Tứ lại nhìn thẳng vào cô:
“Tìm anh có chuyện gì?”
“Không có việc gì không thể tìm anh sao?”
Cô cười.
“Không phải không thể, là sẽ không tìm.”
Được rồi, anh nói rất đúng, vào giờ phút quan trọng này, không có việc gì quả thực cô sẽ không tìm anh.
Cô cầm ly nước uống một ngụm, thấy Ngự Tứ nhìn chằm chằm ngón tay bị thương của cô, cô thu ngón tay mình lại, nói:
“Ngự Tứ, em hy vọng anh có thể đến bệnh viện Á Ân làm kiểm tra toàn diện.”
“Tay đỡ hơn chưa?”
Ngự Tứ luôn thích hỏi một đằng trả lời một nẻo hỏi cô.
“Đỡ rồi.”
Cố Duyên gật đầu.
Ngự Tứ di chuyển ánh mắt từ vết thương của cô, nhìn xuyên qua bên ngoài cửa sổ, hờ hững đáp:
“Vô dụng thôi, anh đã làm kiểm tra như vậy ở hơn mười nước phát triển rồi, ai cũng không giúp được anh.”
“Lần này không giống vậy…”
“Không có gì khác cả.”
Ngự Tứ cắt đứt lời cô, sau đó dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, nói sang chuyện khác:
“Ngày mai không phải em sẽ rời khỏi thành phố Tương sao? Còn không nghỉ ngơi sớm một chút?”
Biết rằng anh sẽ từ chối, Cố Duyên cũng không biết làm sao.
Cô nhìn ra được tâm trạng của Ngự Tứ không tốt, nhưng lại không hiểu rốt cuộc là vì sao, khi tâm trang Ngự Tứ không tốt sẽ rất khó nói chuyện, cô nghĩ hay là thôi đi, đợi khi nào tâm trạng anh tốt rồi lại khuyên anh sau.
“Vậy em về phòng nghỉ ngơi trước.”
Cố Duyên đứng lên, đứng dậy đi về phía cửa phòng ngủ.
Ngoài cửa, Hà Ngọc Ngân vẫn chưa đi, thấy cô ra ngoài thì cười híp mắt, nói:
“Sao nhanh vậy?”
“Cũng không có chuyện gì, cho nên cũng nhanh.”
Khi Cố Duyên nói, ra ngoài liếc nhìn Ngự Tứ, nhìn thấy sự hờ hững trong mắt anh, cảm thấy anh muốn nói lại thôi.
Cô đứng ở cửa đợi anh mở miệng, nhưng anh lại bị Ngọc Ngân kéo vào trong phòng.
Sáng ngày hôm sau, trên bàn ăn không nhìn thấy bóng dáng của Ngự Tứ và Ngọc Ngân, Lăng Tiêm Hà nói với cô sáng sớm Ngọc Ngân đã quấn lấy Ngự Tứ đi thể dục buổi sáng với cô ta rồi.
Cố Duyên gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Lăng Tiêm Hà thấy cô cúi đầu chỉ lo ăn sáng thì biết trong lòng cô nhất định khó chịu, vì vậy cẩn thận nói:
“Nếu không… đợi Ngự Tứ quay về, con với nó cùng nhau nói chuyện, để nó đưa ra quyết định rõ ràng.”
“Không cần!”
Cố Duyên vội vàng nói:
“Con lo Ngọc Ngân sẽ đau lòng.”
Ngọc Ngân nhất định sẽ đau lòng, hơn nữa sẽ rất cực đoan, nếu đúng như Dao Trụ nói, cô ta là người phụ nữ có ý muốn chiếm làm của riêng mãnh liệt như vậy, nhất định sẽ làm đủ thứ khiến người ta không sao ngăn cản được.
“Con nhìn con xem, chỉ biết nghĩ cho người khác.”
Cô bất đắc dĩ cười:
“Mẹ, bây giờ mẹ để Ngự Tứ chọn, anh ấy cũng chưa chắc sẽ chọn con, tình yêu không thể cưỡng ép, vẫn nên thuận theo tự nhiên đi.”
“Tình Nhi nhà chúng ta rất rộng lượng.”
Phong Hách cười ha hả, vỗ lên vai Cố Duyên:
“Giống cha.”
“Cha…”
Cố Duyên rót đầy ly sữa cho ông.
Phong Hách thu lại nụ cười trên mặt, nghiêm túc dặn dò:
“Một mình ở bên ngoài phải cẩn thận, có chuyện gì cứ gọi điện cho cha mẹ, không muốn ở đó thì nhanh chóng quay về.”
“Cha, cha đã nói mấy chục lần rồi đó! Không phải nói với cha rồi sao, con có bạn ở đó.”
“Già rồi, thích lải nhải, con đứng chấp nhặt với ông ấy.”
Lăng Tiêm Hà cười nói.
“Cha, hai người từ từ ăn, con đi trước.”
Cố Duyên đứng dậy rời khỏi bàn ăn, kéo vali từ trong phòng chuẩn bị đi.
Lăng Tiêm Hà khăng khăng muốn tiễn cô, lại bị cô từ chối, cuối cùng bà chỉ đành để tài xế đưa cô đến trạm xe lửa.
Cố Duyên vừa mới đi, Ngự Tứ và Ngọc Ngân trở về, trên người hai người đều mặc quần áo thể thao, hiển nhiên vừa mới chạy bộ về. Nhìn thấy Lăng Tiêm Hà và Phong Hách đứng ở ngoài cửa, Ngọc Ngân mỉm cười hỏi:
“Cha mẹ, hai người đứng ngoài cửa làm gì?”
“Không có gì, Thanh Nhi vừa mới đi.”
Phong Hách cười, nhìn Ngự Tứ.
Ngự Tứ cụp mắt, anh hiểu ánh mắt của Phong Hách muốn nói cái gì.
“Cái gì? Thanh Nhi đi rồi? Không phải nói ngồi tuyến buổi trưa sao?”
Ngọc Ngân ngạc nhiên.
“Nó đổi ý rồi.”
Lăng Tiêm Hà kéo tay Phong Thanh:
“Vào nhà thôi, trong nhà ấm hơn.”
Ngọc Ngân cười gật đầu, cùng nhau vào trong nhà.
Cố Duyên đến vừa hay đúng lúc, còn có mấy phút nữa là có thể lên xe, cô cầm vé xe trên tay, trong lòng có chút ngẩn ngơ.
Xung quanh người đi kẻ lại, tiếng loa phát thanh, âm thanh ồn áo nhức tai.
Cô vốn có thể bảo tài xế đưa cô đến thành phố Hàn mất bốn tiếng, nhưng cô sợ sự cô quạnh trong xe, sự hỗn loạn cùng tiếng ồn ào ở trạm xe lửa với cô mà nói cũng tốt hơn là một mình.
Thành phố Hà cách thành phố Tương cũng không xa lắm, nhưng cô lại cảm thấy bản thân giống như đã rời xa hoàn toàn vậy. Cảm giác lưu luyến này khiến tâm tình cô càng thêm nặng nề và hoảng hốt.
Lần trước khi từ đây đến thành phố Hàn, trong lòng cô không hề khó chịu như vậy, bởi vì lần trước không có Ngọc Ngân, khi không có Ngọc Ngân, Ngự Tứ vẫn hoàn toàn thuộc về cô!
“Cô đưa vé xe ra đây.”
Cố Duyên nghe thấy một giọng nữ vang lên, mới giật mình mình đã đi đến cửa soát vé rồi.
Cô vội vàng lấy vé xe từ trong trong túi xách, không đợi nhân viên trạm xe nhận lấy, vé xe đã bị một bàn tay của một người đàn ông giật lấy. Cố Duyên và nhân viên trạm xe đều ngẩn người, theo bản năng quay đầu nhìn.
Ngự Tứ, là Ngự Tứ, Cố Duyên càng thêm kinh ngạc.
Bình luận facebook