Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 124 CHƯA TỪNG TRÁCH EM
CHƯƠNG 124: CHƯA TỪNG TRÁCH EM
“Anh đến rồi.”
Ngọc Ngân tựa vào cánh cửa, mỏng manh khiến người ta nhìn có cảm giác thương xót.
“Nghe nói em bị ốm, đã đỡn hơn chưa?”
Ngự Tứ mỉm cười.
“Buổi tối hôm trước ngâm nước lạnh, nửa đêm hôm trước toàn thân rét run, sau nửa đêm lại nóng, đã lâu không sốt rồi, vừa sốt thì không ngừng, nhưng giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
Ngọc Ngân giang hai cánh tay trước mặt anh xoay một vòng:
“Nhìn xem, đỡ hơn nhiều rồi, không cần lo lắng.”
Vừa dứt lời, cô nhanh chóng ngã xuống đất.
“Cẩn thận.”
Ngự Tứ nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô ta, đỡ lấy cô ta. Tuy Ngọc Ngân không ngã, nhưng trên khuôn mặt lại vô cùng sợ hãi. Cô ta cầm lại cánh tay Ngự Tứ, đốt ngón tay trắng bệch, đầu ngón tay bấm sâu vào da thịt Ngự Tứ, vết máu đỏ tươi dính lên móng tay cô ta.
Ngự Tứ nhíu mày, nhịn đau, không nói tiếng nào, mặc cô ta phát tiết.
Tay Ngọc Ngân không rời khỏi bàn tay của anh, máu cũng không ngừng chảy, từng giọt rơi xuống đất. Rơi xuống đất còn có thêm cả nước mắt của Ngọc Ngân.
Cuối cùng cô ta không nhịn được nữa, khóc òa lên. Tiếng khóc này dường như chứa đựng mọi sự bất mãn của cô ta, ấm ức và đau lòng…
Ngự Tứ rất ít khi thấy cô ta như vậy, cũng không có kinh nghiệm ứng phó. Anh lập tức đứng im không nhúc nhích, nghe thấy tiếng khóc của Ngọc Ngân ngày càng lớn, sau đó lại nhỏ dần. Nghe cô ta vừa khóc vừa chất vấn:
“Ngự Tứ, sao anh có thể thay lòng như vậy? Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Lẽ nào anh quên lời hứa lúc trước rồi sao? Anh từng nói muốn ở bên em cả đời…”
Ngự Tứ thấy cô thực sự ốm rồi, thực sự đứng không nổi nữa, không nói gì cả, ôm ngang cô ta lên đi vào trong phòng, đặt cô ta lên giường.
“Cho dù anh thay lòng, em cũng nên yêu thương bản thân mình.”
Anh nói, yên lặng nhìn cô.
“Vậy còn lời hứa của anh thì sao?”
Ngọc Ngân nước mắt ngắn nước mắt dài.
“Lời hứa…”
Ngự Tứ nhẹ hít một hơi, cười khổ:
“Anh không muốn tổn thương em, nhưng cũng không muốn nói dối em, thực sự rất lo lắng.”
Đúng vậy, thực sự lo lắng, anh từng làm tổn thương vô số phụ nữ, cũng có vô số phụ nữ khóc còn thảm thương hơn cả Ngọc Ngân, cũng có vô số người phụ nữ không chỉ đơn giản dùng móng tay bấm vào cánh tay anh, còn muốn dùng súng bắn anh. Nhưng khi đối diện với Ngọc Ngân vẫn không biết làm thế nào, bởi vì anh từng thật lòng yêu cô ta.
Ngọc Ngân khóc thút thít không nói lời nào, hiển nhiên ôm lấy trái tim đã bị anh làm tổn thương đợi anh tiếp tục nói.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng Ngự Tứ nói:
“Chúng ta đều phải thừa nhận, cho dù là sự gặp gỡ hay tình yêu, hứa hẹn của chúng ta đều do Phong Thanh mà ra. Em chưa từng nói với anh thân phận thực sự của em, đột nhiên lấy thân phận Phong Thanh bước vào thế giới của anh, em hoàn hảo diễn tròn vai diễn đóng giả cô ấy. Anh toàn tâm toàn ý cưng chiều em, yêu em, cho em lời hừa hẹn, cho đến khi Phong Thanh thực sự xuất hiện, anh mới biết người anh yêu là cô ấy, là Phong Thanh trong trí nhớ của anh…”
Anh vốn không muốn nói ra những lời này, bởi vì không đành lòng, nhưng hôm nay lại không thể không nói.
Ngọc Ngân lau nước mắt trên mặt:
“Anh đang trách em gạt anh sao? Nhưng em cũng là bất đắc dĩ, cha mẹ không để em tiết lộ thân phận với bất kỳ ai.”
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh:
“Quan trọng nhất đó là em yêu anh, khi cha mẹ cầm ảnh chụp của anh và Phong Thanh, nói với em thân phận của anh và Phong Thanh cùng quan hệ với nhà họ Phong, em đã yêu sâu đậm anh rồi.”
“Anh chưa từng trách em.”
Ngự Tứ lắc đầu:
“Chuyện trước kia anh không muốn dây dưa thêm nữa, bởi vì Phong Thanh đã quay về bên anh, có truy xét thêm nữa cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Vậy anh nói cho em biết, rốt cuộc anh có từng yêu em không?”
Ngọc Ngân đột nhiên cầm tay anh, bàn tay kia… vừa mới chảy máu, rất đau.
Anh vẫn không kêu lên, chịu đau:
“Đã từng, không có Phong Thanh, có lẽ chúng ta vẫn sẽ yêu nhau.”
“Em cũng nghĩ vậy, bằng không khi nhìn thấy em dưới tầng hầm nhà Dao Trụ, anh sẽ không kích động như vậy, những ngày em nghỉ ngơi cũng sẽ không cưng chiều em như thế.”
“Ngọc Ngân, em vẫn không chịu hiểu, em chết rối sống lại, sao anh có thể không kích động? Em vì yêu anh mà chịu nhiều đau khổ như vậy, sao anh có thể vứt bỏ em ở bệnh viện không quan tâm? Nhưng em biết những ngày đó anh trải qua thế nào không? Vì thân thể em không tốt lo sẽ đả kích em, luôn ở cạnh em, sau đó trơ mắt nhìn Cố Duyên vì chúng ta mà đau lòng khổ sở, anh rất đau lòng.”
“Anh cũng biết em vì anh mà chịu nhiều đau khổ sao? Em tưởng rằng anh đã quên rồi.”
“Anh không quên, cho nên anh hy vọng em có thể sớm tìm được hạnh phúc của mình, hy vọng em vui vẻ.”
“Anh vẫn quan tâm em có ổn hay không sao?”
“Đương nhiên quan tâm.”
Có lời nói này của anh là đủ rồi, cô ta buông tay, cho dù anh có yêu thân phận Phong Thanh này cũng được.
Ngự Tứ tiếp tục nói:
“Nhưng hiện giờ anh chỉ yêu Cố Duyên, hơn nữa bọn anh đã kết hôn, hy vọng em có thể hiểu.”
“Em hiểu, nhưng em vẫn đau lòng, em nói em nghĩ thông rồi, anh tin rằng em thực sự đã nghĩ thông suốt sao?”
Ngọc Ngân lắc đầu, cười đau khổ:
“Muốn buông bỏ một người nói sao mà dễ dàng? Ở dưới lòng đất hơn một năm, ngày đêm đều mong đợi anh có thể đến cứu em, nhưng cuối cùng mong đợi được lại là anh thay lòng đổi dạ, anh cảm thấy em có thể chấp nhận sao?”
Không thể, anh biết, cũng có thể hiểu được, trước kia anh chạy đến vịnh, nhìn thấy xe của Phong Thanh được vớt từ dưới biển lên, tim như tan vỡ.
Cảm giác mất đi người mình yêu, anh nếm không ít hơn người khác!
“Sẽ có một ngày, em sẽ quên anh.”
“Em cũng đang đợi ngày đó, hy vọng thực sự sẽ có ngày đó.”
Ngọc Ngân nhắm mắt lại, yếu ớt nói:
“Nói nhiều như vậy, có hơi khát rồi.”
Ngự Tứ đứng dậy, đi đến bình nước rót ly nước ấm cho cô, Ngọc Ngân nhận lấy uống một ngụm, cười nhạt:
“Tình Nhi ngay cả đến nhìn em cũng không dám sao?”
Ngự Tứ nhận lấy ly cô ta đưa, để lại lên bàn, nói:
“Cô ấy đang ở dưới tầng uống trà với mẹ.”
“Cô ấy đẩy em ngã xuống nước, hại em bị ốm mãi không khỏi, trong lòng nhất định rất áy náy, không dám đến cũng là bình thường.”
“Anh tin cô ấy không phải là cố ý.”
“Em cũng tin.”
Ngọc Ngân đột nhiên cười, lại tiếp tục nhắm mắt:
“Chờ đợi mong mỏi anh có thể đến thăm em, kết quả lại bị làm tổn thương, không có ai tự chuốc vạ vào mình giống em cả.”
“Ngọc Ngân…”
Ngự Tứ vốn cũng không biết nên nói gì cho phải, vừa mới mở miệng đã bị Ngọc Ngân cắt đứt:
“Không cần nói nữa, nói nữa tim của em sẽ không chịu nổi.”
“Vậy được rồi, em nghỉ ngơi đi, nhớ nghe lời bác sĩ, khi nên tiêm thì vẫn phải tiêm.”
Ngự Tứ nói xong thì lùi ra sau một bước, đang muốn xoay người rời đi, Ngọc Ngân lại đột nhiên mở to hai mắt gầm lên:
“Ngự Tứ!”
Ngự Tứ bị cô ta dọa giật mình, nhìn gương mặt cô ta nhăn nhó vì giận dữ.
“Nếu anh vì muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình, không cần phải giả bộ quan tâm em có tiêm hay không, em không cần!”
Ngọc Ngân giận dữ nói.
Ngự Tứ lại không nói được thêm nữa, anh tiếp tục lùi lại, xoay người, đi ra khỏi phòng ngủ.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng khóc của cô ta, vì tức giận chuyển thành bi thương, khóc vô cùng đau khổ, từng tiếng gọi tên anh. Anh nhắm mắt lại, kiên quyết bỏ đi!
Ngự Tứ đi xuống tầng, Cố Duyên và Lăng Tiêm Hà vừa hay đi vào trong nhà, nhìn qua cửa sổ, anh nhìn thấy ánh hoàng hôn bên ngoài đã lặn, trời sắp tối rồi.
Lăng Tiêm Hà cười khanh khách bảo bọn họ ở lại ăn cơm xong hãy đi, Ngự Tứ nhận được ánh mắt cầu cứu của Cố Duyên, mỉm cười nói:
“Không được rồi, tối nay con còn có chút chuyện, đổi ngày khác vậy.”
“Thật sao? Thực sự có việc?”
Lăng Tiêm Hà xoay người nhìn Cố Duyên, thấy Cố Duyên gật đầu, chỉ đành buông tha tiếp tục nói.
“Vậy được rồi, trên đường trở về cẩn thận một chút.”
Lăng Tiêm Hà buông tay Cố Duyên, nhìn cô:
“Con không lên thăm Ngọc Ngân sao?”
Đúng vậy, người cũng đã đến rồi, không lên thăm sao được, cô gật đầu:
“Con lên thăm cô ấy, thuận tiện tạm biệt cô ấy.”
Cố Duyên muốn lên tầng, Ngự Tứ đi đến bên cạnh cô:
“Có muốn anh đi cùng em không?”
Tâm tình của Ngọc Ngân không ổn định, anh lo sau khi nhìn thấy Cố Duyên, cô ta sẽ càng kích động hơn.
Cố Duyên lắc đầu nói:
“Không cần đâu, em rất nhanh sẽ xuống.”
Ở chung một chỗ với Ngọc Ngân cô cũng không ở lâu được, quan trong nhất đó là có Ngự Tứ, cô và Ngự Tứ đều rất thận trọng. Bởi vì trọng tâm câu chuyện giữa cô và Ngọc Ngân ngoại trừ Ngự Tứ, còn có gì khác?
Bước từng bước lên tầng, càng đến gần phòng ngủ của Ngọc Ngân, bước chân càng trở nên nặng nề. Cố Duyên không nhịn được cười khổ trong lòng, bản thân lại sợ Ngọc Ngân đến như vậy? Rõ ràng cô mới là cô chủ thực sự của nhà họ Phong, sao lại sợ Ngọc Ngân như vậy?
Trong tiềm thức của cô, cô sợ nghe thấy những lời cô không muốn nghe thấy từ trong miệng Ngọc Ngân, cho dù là quá khứ của Ngọc Ngân và Ngự Tứ, hay những lời nói mập mờ của cô ta.
Nhưng nói cho cùng… căn nhà này vẫn không đủ lớn, cô rất nhanh đã đi đến phòng ngủ của Ngọc Ngân. Cô gõ cửa đi vào trong, vừa hay nhìn thấy Ngọc Ngân đang dùng khăn tay lau nước mắt. Ngọc Ngân như vậy, khiến cô vốn đang lúng túng càng thêm không biết nên làm sao cho phải.
Rốt cuộc Ngự Tứ đã nói gì với cô ta? Thấy bộ dáng của Ngọc Ngân, không giống như bị cảm động mà khóc, vậy nhất định là vì đau lòng mà khóc.
“Cô vẫn ổn chứ?”
Cố Duyên đi đến, đứng trước giường nhìn cô ta.
Ngọc Ngân không khóc nữa, cô ta lau hết nước mắt trên mặt, ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, nhìn Cố Duyên nói:
“Tôi không ổn.”
“….”
“Cô có biết vì sao tôi không ổn không?”
“….”
Cố Duyên tiếp tục im lặng, bởi vì thực sự không biết nên trả lời cô ta thế nào.
Ngọc Ngân khẽ cắn môi:
“Bởi vì Ngự Tứ nói với tôi những lời rất tuyệt tình.”
Nhìn thấy nước mắt của cô ta, Cố Duyên cũng đã đoán được như vậy rồi.
“Ngự Tứ anh ấy…”
Cố Duyên mở miệng, rất lâu sau mới nói:
“Anh ấy không cố ý làm tổn thương cô.”
“Ý của cô là anh ấy bất đắc dĩ mới tổn thương tôi? Vì sao? Là vì cô ép anh ấy sao? Cô ép anh ấy làm như vậy sao?”
Ngọc Ngân hùng hổ dọa người.
Cố Duyên bất lực chống đỡ.
Ngọc Ngân lại nói thêm một câu:
“Thế nhưng Ngự Tứ cũng nói một câu khiến tôi có cảm giác được khích lệ gấp đôi, anh ấy nói nếu như không phải cô trở về, anh ấy vẫn sẽ yêu tôi, cô nghe rõ chưa, anh ấy nói nếu như không có cô, anh ấy vẫn sẽ yêu tôi.”
Ngự Tứ nói vậy sao? Cho dù là vậy, Cố Duyên cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Cô im lặng một lúc, không trả lời Ngọc Ngân, mà là đổi giọng nói:
“Ngọc Ngân, chuyện giữa cô và Ngự Tứ liên quan gì đến chuyện của chúng tôi, tôi lên đây chỉ để xem bệnh tình của cô đã đỡ hơn chưa, với lại nói lời tạm biệt, chúng tôi phải đi rồi.”
Ngọc Ngân thở dài, cười:
“Tình Nhi, cô là người thông minh.”
“Cảm ơn, tôi đi trước.”
“Đi đi, đừng để Ngự Tứ nóng lòng đợi.”
Cố Duyên không muốn suy nghĩ thêm về câu nói vừa rồi của cô ta, cũng không muốn nói thêm nữa, xoay người rời khỏi phòng ngủ của cô ta.
Tất cả mọi người đều cho rằng bệnh tình của Ngọc Ngân sẽ không khỏi nhanh như vậy, không ngờ sang ngày thứ tư giống như đã khỏi hẳn, hơn nữa còn rất khỏe mạnh chạy đến biệt thự Nguy Hùng.
Hôm nay Ngự Tứ vẫn theo lẽ thường đến Phong Thị đón Cố Duyên tan làm, Cố Duyên quyết định đích thân xuống bếp nấu bữa tối, vì vậy kéo Ngự Tứ đi siêu thị mua đồ. Khi về đến nhà trời đã tối, Ngự Tứ vừa mới dừng xe, Cố Duyên đã nhìn thấy Lăng Tiêm Hà và Ngọc Ngân đang cười tủm tỉm đứng ở bậc thang trước cửa nhà cô.
Trên xe hai người đều hơi ngẩn ra, nhìn nhau, nhanh chóng đẩy cửa xuống xe.
“Mẹ, Ngọc Ngân, sao hai người lại đến đây?”
Cố Duyên bước lên đón, tươi cười hỏi.
Lăng Tiêm Hà cười nói:
“Mẹ làm chút bánh ngọt, nghĩ hai con nhất định lại nói bận không qua được, vừa hay Ngọc Ngân cũng đã khỏi bệnh cũng muốn ra ngoài đi dạo, vì vậy mới đến đây.”
Ngọc Ngân cũng cười rạng rỡ:
“Sao vậy? Không hoan nghênh chúng tôi sao?”
“Anh đến rồi.”
Ngọc Ngân tựa vào cánh cửa, mỏng manh khiến người ta nhìn có cảm giác thương xót.
“Nghe nói em bị ốm, đã đỡn hơn chưa?”
Ngự Tứ mỉm cười.
“Buổi tối hôm trước ngâm nước lạnh, nửa đêm hôm trước toàn thân rét run, sau nửa đêm lại nóng, đã lâu không sốt rồi, vừa sốt thì không ngừng, nhưng giờ đỡ hơn nhiều rồi.”
Ngọc Ngân giang hai cánh tay trước mặt anh xoay một vòng:
“Nhìn xem, đỡ hơn nhiều rồi, không cần lo lắng.”
Vừa dứt lời, cô nhanh chóng ngã xuống đất.
“Cẩn thận.”
Ngự Tứ nhanh tay nhanh mắt, nhanh chóng bắt lấy cánh tay cô ta, đỡ lấy cô ta. Tuy Ngọc Ngân không ngã, nhưng trên khuôn mặt lại vô cùng sợ hãi. Cô ta cầm lại cánh tay Ngự Tứ, đốt ngón tay trắng bệch, đầu ngón tay bấm sâu vào da thịt Ngự Tứ, vết máu đỏ tươi dính lên móng tay cô ta.
Ngự Tứ nhíu mày, nhịn đau, không nói tiếng nào, mặc cô ta phát tiết.
Tay Ngọc Ngân không rời khỏi bàn tay của anh, máu cũng không ngừng chảy, từng giọt rơi xuống đất. Rơi xuống đất còn có thêm cả nước mắt của Ngọc Ngân.
Cuối cùng cô ta không nhịn được nữa, khóc òa lên. Tiếng khóc này dường như chứa đựng mọi sự bất mãn của cô ta, ấm ức và đau lòng…
Ngự Tứ rất ít khi thấy cô ta như vậy, cũng không có kinh nghiệm ứng phó. Anh lập tức đứng im không nhúc nhích, nghe thấy tiếng khóc của Ngọc Ngân ngày càng lớn, sau đó lại nhỏ dần. Nghe cô ta vừa khóc vừa chất vấn:
“Ngự Tứ, sao anh có thể thay lòng như vậy? Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Lẽ nào anh quên lời hứa lúc trước rồi sao? Anh từng nói muốn ở bên em cả đời…”
Ngự Tứ thấy cô thực sự ốm rồi, thực sự đứng không nổi nữa, không nói gì cả, ôm ngang cô ta lên đi vào trong phòng, đặt cô ta lên giường.
“Cho dù anh thay lòng, em cũng nên yêu thương bản thân mình.”
Anh nói, yên lặng nhìn cô.
“Vậy còn lời hứa của anh thì sao?”
Ngọc Ngân nước mắt ngắn nước mắt dài.
“Lời hứa…”
Ngự Tứ nhẹ hít một hơi, cười khổ:
“Anh không muốn tổn thương em, nhưng cũng không muốn nói dối em, thực sự rất lo lắng.”
Đúng vậy, thực sự lo lắng, anh từng làm tổn thương vô số phụ nữ, cũng có vô số phụ nữ khóc còn thảm thương hơn cả Ngọc Ngân, cũng có vô số người phụ nữ không chỉ đơn giản dùng móng tay bấm vào cánh tay anh, còn muốn dùng súng bắn anh. Nhưng khi đối diện với Ngọc Ngân vẫn không biết làm thế nào, bởi vì anh từng thật lòng yêu cô ta.
Ngọc Ngân khóc thút thít không nói lời nào, hiển nhiên ôm lấy trái tim đã bị anh làm tổn thương đợi anh tiếp tục nói.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng Ngự Tứ nói:
“Chúng ta đều phải thừa nhận, cho dù là sự gặp gỡ hay tình yêu, hứa hẹn của chúng ta đều do Phong Thanh mà ra. Em chưa từng nói với anh thân phận thực sự của em, đột nhiên lấy thân phận Phong Thanh bước vào thế giới của anh, em hoàn hảo diễn tròn vai diễn đóng giả cô ấy. Anh toàn tâm toàn ý cưng chiều em, yêu em, cho em lời hừa hẹn, cho đến khi Phong Thanh thực sự xuất hiện, anh mới biết người anh yêu là cô ấy, là Phong Thanh trong trí nhớ của anh…”
Anh vốn không muốn nói ra những lời này, bởi vì không đành lòng, nhưng hôm nay lại không thể không nói.
Ngọc Ngân lau nước mắt trên mặt:
“Anh đang trách em gạt anh sao? Nhưng em cũng là bất đắc dĩ, cha mẹ không để em tiết lộ thân phận với bất kỳ ai.”
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào anh:
“Quan trọng nhất đó là em yêu anh, khi cha mẹ cầm ảnh chụp của anh và Phong Thanh, nói với em thân phận của anh và Phong Thanh cùng quan hệ với nhà họ Phong, em đã yêu sâu đậm anh rồi.”
“Anh chưa từng trách em.”
Ngự Tứ lắc đầu:
“Chuyện trước kia anh không muốn dây dưa thêm nữa, bởi vì Phong Thanh đã quay về bên anh, có truy xét thêm nữa cũng không còn ý nghĩa gì nữa.”
“Vậy anh nói cho em biết, rốt cuộc anh có từng yêu em không?”
Ngọc Ngân đột nhiên cầm tay anh, bàn tay kia… vừa mới chảy máu, rất đau.
Anh vẫn không kêu lên, chịu đau:
“Đã từng, không có Phong Thanh, có lẽ chúng ta vẫn sẽ yêu nhau.”
“Em cũng nghĩ vậy, bằng không khi nhìn thấy em dưới tầng hầm nhà Dao Trụ, anh sẽ không kích động như vậy, những ngày em nghỉ ngơi cũng sẽ không cưng chiều em như thế.”
“Ngọc Ngân, em vẫn không chịu hiểu, em chết rối sống lại, sao anh có thể không kích động? Em vì yêu anh mà chịu nhiều đau khổ như vậy, sao anh có thể vứt bỏ em ở bệnh viện không quan tâm? Nhưng em biết những ngày đó anh trải qua thế nào không? Vì thân thể em không tốt lo sẽ đả kích em, luôn ở cạnh em, sau đó trơ mắt nhìn Cố Duyên vì chúng ta mà đau lòng khổ sở, anh rất đau lòng.”
“Anh cũng biết em vì anh mà chịu nhiều đau khổ sao? Em tưởng rằng anh đã quên rồi.”
“Anh không quên, cho nên anh hy vọng em có thể sớm tìm được hạnh phúc của mình, hy vọng em vui vẻ.”
“Anh vẫn quan tâm em có ổn hay không sao?”
“Đương nhiên quan tâm.”
Có lời nói này của anh là đủ rồi, cô ta buông tay, cho dù anh có yêu thân phận Phong Thanh này cũng được.
Ngự Tứ tiếp tục nói:
“Nhưng hiện giờ anh chỉ yêu Cố Duyên, hơn nữa bọn anh đã kết hôn, hy vọng em có thể hiểu.”
“Em hiểu, nhưng em vẫn đau lòng, em nói em nghĩ thông rồi, anh tin rằng em thực sự đã nghĩ thông suốt sao?”
Ngọc Ngân lắc đầu, cười đau khổ:
“Muốn buông bỏ một người nói sao mà dễ dàng? Ở dưới lòng đất hơn một năm, ngày đêm đều mong đợi anh có thể đến cứu em, nhưng cuối cùng mong đợi được lại là anh thay lòng đổi dạ, anh cảm thấy em có thể chấp nhận sao?”
Không thể, anh biết, cũng có thể hiểu được, trước kia anh chạy đến vịnh, nhìn thấy xe của Phong Thanh được vớt từ dưới biển lên, tim như tan vỡ.
Cảm giác mất đi người mình yêu, anh nếm không ít hơn người khác!
“Sẽ có một ngày, em sẽ quên anh.”
“Em cũng đang đợi ngày đó, hy vọng thực sự sẽ có ngày đó.”
Ngọc Ngân nhắm mắt lại, yếu ớt nói:
“Nói nhiều như vậy, có hơi khát rồi.”
Ngự Tứ đứng dậy, đi đến bình nước rót ly nước ấm cho cô, Ngọc Ngân nhận lấy uống một ngụm, cười nhạt:
“Tình Nhi ngay cả đến nhìn em cũng không dám sao?”
Ngự Tứ nhận lấy ly cô ta đưa, để lại lên bàn, nói:
“Cô ấy đang ở dưới tầng uống trà với mẹ.”
“Cô ấy đẩy em ngã xuống nước, hại em bị ốm mãi không khỏi, trong lòng nhất định rất áy náy, không dám đến cũng là bình thường.”
“Anh tin cô ấy không phải là cố ý.”
“Em cũng tin.”
Ngọc Ngân đột nhiên cười, lại tiếp tục nhắm mắt:
“Chờ đợi mong mỏi anh có thể đến thăm em, kết quả lại bị làm tổn thương, không có ai tự chuốc vạ vào mình giống em cả.”
“Ngọc Ngân…”
Ngự Tứ vốn cũng không biết nên nói gì cho phải, vừa mới mở miệng đã bị Ngọc Ngân cắt đứt:
“Không cần nói nữa, nói nữa tim của em sẽ không chịu nổi.”
“Vậy được rồi, em nghỉ ngơi đi, nhớ nghe lời bác sĩ, khi nên tiêm thì vẫn phải tiêm.”
Ngự Tứ nói xong thì lùi ra sau một bước, đang muốn xoay người rời đi, Ngọc Ngân lại đột nhiên mở to hai mắt gầm lên:
“Ngự Tứ!”
Ngự Tứ bị cô ta dọa giật mình, nhìn gương mặt cô ta nhăn nhó vì giận dữ.
“Nếu anh vì muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình, không cần phải giả bộ quan tâm em có tiêm hay không, em không cần!”
Ngọc Ngân giận dữ nói.
Ngự Tứ lại không nói được thêm nữa, anh tiếp tục lùi lại, xoay người, đi ra khỏi phòng ngủ.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng khóc của cô ta, vì tức giận chuyển thành bi thương, khóc vô cùng đau khổ, từng tiếng gọi tên anh. Anh nhắm mắt lại, kiên quyết bỏ đi!
Ngự Tứ đi xuống tầng, Cố Duyên và Lăng Tiêm Hà vừa hay đi vào trong nhà, nhìn qua cửa sổ, anh nhìn thấy ánh hoàng hôn bên ngoài đã lặn, trời sắp tối rồi.
Lăng Tiêm Hà cười khanh khách bảo bọn họ ở lại ăn cơm xong hãy đi, Ngự Tứ nhận được ánh mắt cầu cứu của Cố Duyên, mỉm cười nói:
“Không được rồi, tối nay con còn có chút chuyện, đổi ngày khác vậy.”
“Thật sao? Thực sự có việc?”
Lăng Tiêm Hà xoay người nhìn Cố Duyên, thấy Cố Duyên gật đầu, chỉ đành buông tha tiếp tục nói.
“Vậy được rồi, trên đường trở về cẩn thận một chút.”
Lăng Tiêm Hà buông tay Cố Duyên, nhìn cô:
“Con không lên thăm Ngọc Ngân sao?”
Đúng vậy, người cũng đã đến rồi, không lên thăm sao được, cô gật đầu:
“Con lên thăm cô ấy, thuận tiện tạm biệt cô ấy.”
Cố Duyên muốn lên tầng, Ngự Tứ đi đến bên cạnh cô:
“Có muốn anh đi cùng em không?”
Tâm tình của Ngọc Ngân không ổn định, anh lo sau khi nhìn thấy Cố Duyên, cô ta sẽ càng kích động hơn.
Cố Duyên lắc đầu nói:
“Không cần đâu, em rất nhanh sẽ xuống.”
Ở chung một chỗ với Ngọc Ngân cô cũng không ở lâu được, quan trong nhất đó là có Ngự Tứ, cô và Ngự Tứ đều rất thận trọng. Bởi vì trọng tâm câu chuyện giữa cô và Ngọc Ngân ngoại trừ Ngự Tứ, còn có gì khác?
Bước từng bước lên tầng, càng đến gần phòng ngủ của Ngọc Ngân, bước chân càng trở nên nặng nề. Cố Duyên không nhịn được cười khổ trong lòng, bản thân lại sợ Ngọc Ngân đến như vậy? Rõ ràng cô mới là cô chủ thực sự của nhà họ Phong, sao lại sợ Ngọc Ngân như vậy?
Trong tiềm thức của cô, cô sợ nghe thấy những lời cô không muốn nghe thấy từ trong miệng Ngọc Ngân, cho dù là quá khứ của Ngọc Ngân và Ngự Tứ, hay những lời nói mập mờ của cô ta.
Nhưng nói cho cùng… căn nhà này vẫn không đủ lớn, cô rất nhanh đã đi đến phòng ngủ của Ngọc Ngân. Cô gõ cửa đi vào trong, vừa hay nhìn thấy Ngọc Ngân đang dùng khăn tay lau nước mắt. Ngọc Ngân như vậy, khiến cô vốn đang lúng túng càng thêm không biết nên làm sao cho phải.
Rốt cuộc Ngự Tứ đã nói gì với cô ta? Thấy bộ dáng của Ngọc Ngân, không giống như bị cảm động mà khóc, vậy nhất định là vì đau lòng mà khóc.
“Cô vẫn ổn chứ?”
Cố Duyên đi đến, đứng trước giường nhìn cô ta.
Ngọc Ngân không khóc nữa, cô ta lau hết nước mắt trên mặt, ngẩng khuôn mặt tái nhợt lên, nhìn Cố Duyên nói:
“Tôi không ổn.”
“….”
“Cô có biết vì sao tôi không ổn không?”
“….”
Cố Duyên tiếp tục im lặng, bởi vì thực sự không biết nên trả lời cô ta thế nào.
Ngọc Ngân khẽ cắn môi:
“Bởi vì Ngự Tứ nói với tôi những lời rất tuyệt tình.”
Nhìn thấy nước mắt của cô ta, Cố Duyên cũng đã đoán được như vậy rồi.
“Ngự Tứ anh ấy…”
Cố Duyên mở miệng, rất lâu sau mới nói:
“Anh ấy không cố ý làm tổn thương cô.”
“Ý của cô là anh ấy bất đắc dĩ mới tổn thương tôi? Vì sao? Là vì cô ép anh ấy sao? Cô ép anh ấy làm như vậy sao?”
Ngọc Ngân hùng hổ dọa người.
Cố Duyên bất lực chống đỡ.
Ngọc Ngân lại nói thêm một câu:
“Thế nhưng Ngự Tứ cũng nói một câu khiến tôi có cảm giác được khích lệ gấp đôi, anh ấy nói nếu như không phải cô trở về, anh ấy vẫn sẽ yêu tôi, cô nghe rõ chưa, anh ấy nói nếu như không có cô, anh ấy vẫn sẽ yêu tôi.”
Ngự Tứ nói vậy sao? Cho dù là vậy, Cố Duyên cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Cô im lặng một lúc, không trả lời Ngọc Ngân, mà là đổi giọng nói:
“Ngọc Ngân, chuyện giữa cô và Ngự Tứ liên quan gì đến chuyện của chúng tôi, tôi lên đây chỉ để xem bệnh tình của cô đã đỡ hơn chưa, với lại nói lời tạm biệt, chúng tôi phải đi rồi.”
Ngọc Ngân thở dài, cười:
“Tình Nhi, cô là người thông minh.”
“Cảm ơn, tôi đi trước.”
“Đi đi, đừng để Ngự Tứ nóng lòng đợi.”
Cố Duyên không muốn suy nghĩ thêm về câu nói vừa rồi của cô ta, cũng không muốn nói thêm nữa, xoay người rời khỏi phòng ngủ của cô ta.
Tất cả mọi người đều cho rằng bệnh tình của Ngọc Ngân sẽ không khỏi nhanh như vậy, không ngờ sang ngày thứ tư giống như đã khỏi hẳn, hơn nữa còn rất khỏe mạnh chạy đến biệt thự Nguy Hùng.
Hôm nay Ngự Tứ vẫn theo lẽ thường đến Phong Thị đón Cố Duyên tan làm, Cố Duyên quyết định đích thân xuống bếp nấu bữa tối, vì vậy kéo Ngự Tứ đi siêu thị mua đồ. Khi về đến nhà trời đã tối, Ngự Tứ vừa mới dừng xe, Cố Duyên đã nhìn thấy Lăng Tiêm Hà và Ngọc Ngân đang cười tủm tỉm đứng ở bậc thang trước cửa nhà cô.
Trên xe hai người đều hơi ngẩn ra, nhìn nhau, nhanh chóng đẩy cửa xuống xe.
“Mẹ, Ngọc Ngân, sao hai người lại đến đây?”
Cố Duyên bước lên đón, tươi cười hỏi.
Lăng Tiêm Hà cười nói:
“Mẹ làm chút bánh ngọt, nghĩ hai con nhất định lại nói bận không qua được, vừa hay Ngọc Ngân cũng đã khỏi bệnh cũng muốn ra ngoài đi dạo, vì vậy mới đến đây.”
Ngọc Ngân cũng cười rạng rỡ:
“Sao vậy? Không hoan nghênh chúng tôi sao?”
Bình luận facebook