Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
CHƯƠNG 48 NGỰ TƯ, CHỊ KHÔNG TRÁCH EM
CHƯƠNG 48: NGỰ TƯ, CHỊ KHÔNG TRÁCH EM
Bà hai đặt tờ báo xuống bàn, sau đó cúi đầu uống canh.
Ông Ngự thì bị chọc giận, ông ngước mắt trừng Cố Duyên: “Chuyện này là như thế nào? Cô mau giải thích rõ cho tôi.”
Cố Duyên mở miệng, nhưng lại nói không nên lời.
Dung Kim lập tức nói chen vào: “Mọi người nhìn xem, im lặng chính là thừa nhận, chính cô ta cũng không giải thích được.”
Ông Ngự vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía của Cố Duyên, hờ hững nói: “Duyên Duyên, cô thực sự không muốn giải thích sao?”
Cố Duyên đứng ở bên cạnh bàn ăn, rõ ràng cô là người có lỗi nhưng dáng vẻ vẫn rất bình tĩnh: “Cha, con chỉ gặp mặt anh ta có vài lần, không có bất kỳ quan hệ nào cả, con biết là cha không tin con, nhưng những gì con có thể nói chỉ có như thế.”
“Ai mà tin được? Đã hôn môi rồi mà còn nói là không có quan hệ gì? Cô có thể lừa được Ngự Tứ nhưng có thể lừa được mọi ngươi sao?” Dung Kim luôn lên tiếng vào những lúc cần thiết, không chừa lối thoát cho Cố Duyên.
Ông Ngự tức giận nhìn về phía Dung Kim, hiển nhiên là ông cảm thấy khó chịu về sự lắm mồm của Dung Kim, sau đó lại quay sang nói với Cố Duyên: “Vậy thì cô nói xem bức ảnh này là thế nào, là thật hay là giả.”
“Là thật, nhưng đó chỉ là đùa giỡn, là để tạm biệt mà thôi, chứ không liên quan đến tình yêu nam nữ.” Cô cũng không nói dối, bởi vì đối với cô thì nụ hôn này không có bất kỳ ý nghĩa nào, cô chỉ coi đó là một nụ hôn vô tâm của Phong Tùy mà thôi. Có lẽ anh cũng đã hôn rất nhiều người phụ nữ, chứ không phải chỉ có mình cô.
Dung Kim lại muốn lên tiếng những lập tức bị bà hai trừng trở về.
Bà hai hỏi: “Trò đùa này có phải là hơi quá không? Có nước nào lại hôn tạm biệt ở trên môi không?”
Bà ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cố Duyên, chẳng lẽ Ngự Tứ không tốt với cô sao? Tuy IQ của nó không cao, nhưng nó cũng là chồng của cô, chẳng lẽ cô không nên tôn trọng và bảo vệ nó sao? Nếu nó là một người đàn ông bình thường thì đã sớm đuổi cô ra khỏi nhà rồi?”
Ngự Tứ vốn đang im lặng không nói gì, nhưng khi nghe thấy bà ta nói vậy thì lập tức lên tiếng: “Mẹ hai, chị còn đánh con nữa, con không muốn chị làm vợ của con, con chán ghét chị, mẹ hai, mẹ tìm cho con một người vợ khác mà không đánh con đi.”
Tìm một người vợ khác cho anh, Cố Duyên không biết phải nói gì, thì ra năm người vợ trước của anh cũng bị đuổi đi như thế này sao?
Ngự Tứ! Tốt nhất là anh đừng hối hận! Cố Duyên thầm mắng ở trong lòng.
Bà hai nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Ngự Tứ rồi mỉm cười nói: “Con nói với mẹ cũng vô ích thôi, nếu muốn thì nói với cha con ấy, chỉ có ông ấy mới làm chủ được cho con.”
Ngự Tứ lập tức quay sang nói với ông Ngự, trong giọng nói mang theo sự thỉnh cầu: “Cha, cha đuổi chị ra ngoài đi, chị dâu cả nói chị thích người đàn ông khác, chứ không thích con, chị còn đánh con nữa, con không muốn chị làm vợ của con!”
Ông Ngự chỉ có thể thở dài, im lặng không lên tiếng.
Cố Duyên đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn về phía mọi người trong cái nhà này, cho dù đã sống cùng nhau trong một khoảng thời gian dài nhưng tất cả đều xa lạ, ngay cả Ngự Tứ cũng trở nên xa lạ, không còn giống với trước đây. Người nhà như vậy thì không cần cũng được!
Ông Ngự im lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, sau đó nhìn Cố Duyên rồi nói: “Duyên Duyên, nhà họ Ngự là gia tộc có danh tiếng, thể diện rất quan trọng. Bây giờ cô đã khiến cho mặt mũi của nhà họ Ngự mất hết, nên nếu cô còn ở lại đây thì sẽ trở thành trò cười cho mọi người mà thôi. Nếu Ngự Tứ đã nói thể thì cô hãy đi đi, rời khỏi ngôi nhà này, rồi đi tìm người đàn ông mà cô thích đi.”
Cố Duyên cũng chỉ đợi những lời này thôi, nếu như người đứng đầu nhà họ Ngự đã để cho cô rời khỏi thì cô sẽ ra đi trong vui vẻ. Sau này cô cũng sẽ không lo bọn họ sẽ đổi ý, sẽ lại nhốt cô trong cái nhà tù này nữa.
Cô cười nhạt, nói: “Cha, con sẽ rời khỏi đây.”
“Mau đi đi! Sao không mau đi đi!” Ngự Tứ không nhịn được mà la ầm lên.
Cố Duyên cũng không để ý đến việc phải rời khỏi nhà họ Ngự, sau này sẽ không phải làm người nhà với loại người như bà hai nữa, nhưng mà Ngự Tứ, người đàn ông mà cô đã từng thật lòng đối đãi, từng thật lòng yêu thương nay lại có thái độ như thế này.
Ngự Tứ, anh đúng là máu lạnh! Đúng là tuyệt tình!
Cố Duyên trừng mắt nhìn anh, nước mắt ngập tràn khóe mi.
Cô khóc, bởi vì hai người đã từng là vợ chồng, cô còn có tình cảm với người đàn ông này nữa, và còn nghĩ là anh sẽ đối xử tốt với cô. Sau khi khóc xong thì bọn họ sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, từ này ai đi đường của người nấy.
Cô đã ở trong cái nhà này được gần ba tháng, thời gian nói dài không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn.
Cố Duyên đi dạo một vòng trong phòng ngủ, sau đó nhận ra không có món đồ nào mà cô có thể mang đi được.
Lúc cô đến nơi này là hai bàn tay trắng, bây giờ khi phải rời khỏi, cô nhìn về phía tủ quần áo, quần áo ở trong đó cũng không nhiều, đều là do quản gia của nhà họ Ngự mang đến cho cô. Nếu đã là đồ của nhà họ Ngự thì cô sẽ không mang đi, dù chỉ là một món.
Bộ quần áo mà cô mặc hôm trung thu, và cũng là bộ quần áo đã đẩy Mễ Nhiên vào cái chết được treo ở một góc trong tủ. Cô đã từng thích bộ quần áo này bao nhiêu thì giờ lại chán ghét nó bấy nhiêu, vậy mà hôm nay nó lại trở thành món đồ duy nhất mà cô mang đi được.
Cố Duyên lấy bộ quần áo khiến cho Dung Kim và Mễ Nhiên ghen tỵ đến đỏ mắt xuống, sau đó gấp lại một cách cẩn thận, nhưng mà không để nó vào vali mà ném thẳng vào sọt rác không chút do dự.
Việc gặp gỡ và quen biết với Phong Tùy giống như một giấc mơ vậy, không hề có cảm giác chân thực. Cô cũng hy vọng sau khi bắt đầu một cuộc sống mới thì sẽ không gặp lại anh nữa, giống như là cô không cần bộ quần áo này vậy.
Cô rời khỏi phòng ngủ, khi đi ngang qua vườn hoa thì thấy Ngự Tứ đang chơi tennis với Dung Kim và Mộng Châu. Lúc Dung Kim nhìn thấy Cố Duyên đi qua thì lập tức né tránh, muốn cho quả bóng tennis đập vào gáy cô, nhưng Cố Duyên lại nhanh chóng tránh được, có thể nói là tránh được nguy hiểm trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Dung Kim chạy lại nhặt quả bóng, nhìn cô rồi lên tiếng đùa cợt: “Ôi chao, còn chưa đi sao? Hay là cô không muốn đi? Còn muốn quấn lấy Ngự Tứ và tiếp tục làm con dâu nhà giàu?”
Cố Duyên mỉm cười, không tức cũng không giận, cô liếc nhìn cô ta rồi nói: “Đương nhiên là tôi sẽ đi, chẳng qua là muốn tạm biệt mấy người trước khi đi thôi, dù sao chúng ta cũng từng là chị em dâu, nên hy vọng sau này chị cũng sẽ đắc ý như bây giờ.”
Cố Duyên nói xong thì đi đến trước mặt của Ngự Tứ, nhưng anh không muốn nói chuyện với cô, khi anh xoay người muốn đi thì bị Cố Duyên kéo lại, cô nhìn anh một cách chăm chú: “Ngự Tứ, chị không trách em, những ngày tháng sau này em phải sống cho tốt.”
Ngự Tứ quay đầu sang chỗ khác và không nói gì cả, mọi người ở đây cũng không thấy được vẻ mặt của anh.
Cô Duyệt cũng không hy vọng đối phương có thể nói câu tạm biệt với mình trong lúc này, vì vậy cô xoay người rồi rảo bước đi về phía cổng lớn.
“Nào, chúng ta cùng chơi tiếp nào, Ngự Tứ, nhanh đi nhặt bóng về đi.” Dung Kim trở về vị trí phát bóng rồi ra lệnh cho Ngự Tứ.
Ngự Tứ ném quả bóng trong tay xuống dưới đất, rồi vừa đi về phòng vừa nói: “Em không chơi nữa, không vui gì cả.”
“Này, dù em không muốn chơi thì bọn chị còn muốn chơi, sao còn không nhanh đi nhặt bóng cho chị? Ngự Tứ… em không nghe thấy sao?” Dung Kim đứng đó, không ngừng dẫm chân rồi la hét om sòm, nhưng mà Ngự Tứ lúc này lại cứ vẫn đi thẳng, không thèm quay đầu lại.
“Bỏ đi, em thấy tâm trạng của nó không được tốt, nên chị đừng bắt nạt nó nữa.” Mộng Châu nhìn theo bóng lưng của Ngự Tứ rồi lên tiếng trấn an Dung Kim.
Dung Kim lập tức nở một nụ cười trào phúng: “Tâm trạng của nó không tốt? Nó còn có lúc tâm trạng không tốt cơ đấy? Đúng là buồn cười mà.”
“Người ngốc cũng có cảm xúc mà, người phụ nữ ở trên xe với người đàn ông khác dù gì cũng là vợ của nó đó, nếu người khác rơi vào hoàn cảnh này nhất định sẽ nổi trận lôi đình rồi.” Một người phụ nữ khác lên tiếng, mọi người nghe thấy vậy cũng cười theo.
Cố Duyên ra khỏi nhà họ Ngự nhưng lại không biết sau này nên đi đâu, tuy chưa quá khuya nhưng xung quanh đã vô cùng yên tĩnh, không có lấy một bóng người hay xe. Cố Duyên đứng ở bên vệ đường, nhưng nhất thời không biết đi đâu về đâu.
Trở về nhà họ Cố? Nơi đó là sự lựa chọn tốt nhất trong lúc này, nhưng nếu cô trở về như vậy thì sẽ bị mọi người trong nhà gặng hỏi nguyên nhân, sau đó nhất định sẽ biết chuyện cô bị nhà họ Ngự đuổi ra khỏi nhà.
Cô không sợ sẽ bị mất mặt, mà sợ ông nội và cha mẹ lo lắng, còn có Phong Thanh nữa, nếu như anh ấy biết chuyện cô bị nhà họ Ngự đuổi ra khỏi nhà thì sao cô có thể chịu nổi chứ? Cô đã từng thề sẽ tìm một người đàn ông còn tốt hơn anh, nhưng mà mới có ba năm thôi mà cô đã thua anh xa như vậy.
Không thể về nhà mẹ đẻ, cũng không có tiền thuê khách sạn, nên giờ cô chỉ có thể đi đến chỗ của hai chị em Dương Sương Sương và Dương Xinh Xinh thôi.
Cố Duyên gọi điện thoại cho Dương Xinh Xinh, không biết là Dương Xinh Xinh đang vui chơi ở trong quán bar nào nữa, âm thanh ở đó vừa ầm ĩ lại vừa hỗn loạn, miễn cưỡng lắm cô mới nghe được giọng của Dương Xinh Xinh: “Duyên Duyên! Nếu có chuyện gì thì để mai nói nhé!”
Cô vừa nói dứt lời liền lập tức tắt máy, Cố Duyên cũng bó tay nên chỉ đành gọi điện cho Dương Sương Sương, nhưng không may là Dương Sương Sương cũng đang tắt máy.
Cố Duyên không tìm được ai nên định trực tiếp đi về nhà họ Dương, nhưng là lúc này lại là lúc nhiệt độ xuống thấp, gió đêm thổi mạnh, nơi này căn bản là không bắt được xe. Thỉnh thoảng cũng có xe chạy qua nhưng đều nhanh chóng lao qua.
Cuối cùng thì cũng có một chiếc xe nguyện ý tạt vào vệ đường và thả chậm tốc độ, sau đó dừng lại ở trước mặt cô.
Nhưng mà nó lại là chiếc Bentley mà cô không muốn gặp lại nhất, chiếc Bentley của Phong Tùy.
Cửa xe mở ra, sau đó A Kim với dáng vẻ cung kính như thường ngày xuất hiện: “Cô Cố, xin chào, anh Phong bảo tôi tới đón cô đi đến biệt thự cạnh biển, nơi đó chính là chỗ ở sau này của cô.”
A, tin tức của anh Phong này cũng nhanh và chuẩn thật, mới một lúc mà đã biết tin cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Ngự rồi, hơn nữa còn cử tài xế đến đúng giờ như vậy, Cố Duyên nghĩ đến đây lại cười lạnh trong lòng.
Nhưng mà, cho dù tối nay cô không có nơi để đi thì cũng sẽ không đến biệt thự cạnh biển và sống chung với anh ta, tuyệt đối sẽ không.
Cô nhìn A Kim rồi lạnh lùng nói: “Thay tôi cảm ơn ý tốt của anh ta, nhưng mà tôi không cần anh ta thay tôi quyết định cuộc sống của mình, cho nên căn biệt thự bên biển kia để cho anh ta và cô Dao Trụ ở đi, còn tôi không cần.”
“Cô Cố…”
“Còn có chuyện gì sao? Nếu không có thì anh trở về đi.”
A Kim ngập ngừng một lúc rồi nói: “Cô Cố, tôi chỉ muốn nói là anh Phong rất quan tâm đến cô, anh Phong cũng chưa từng để ý đến một người con gái nào nhiều như thế, nên tôi hy vọng cô có thể quý trọng phần tình cảm này của anh ấy.”
“Tôi tin, nhưng tôi cũng không cảm thấy có điểm nào đáng trân trọng cả.”
A Kim cảm thấy không hiểu nên hỏi lại: “Tại sao cô Cố lại nói như vậy?”
“Đợi đến khi đứa bé ra đời mà anh ta còn giữ được phần tình cảm này thì lúc đó tôi quý trọng cũng chưa muộn. Còn bây giờ mong anh chuyển lời cho anh ta, đứa bé này cũng là một khúc ruột của tôi, nên tôi sẽ càng yêu thương nó hơn anh ta, và tôi sẽ dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ nó nên mong anh ta cứ yên tâm.”
Đến bây giờ thì Cố Duyên vẫn không tin là Phong Tùy có tình cảm với cô, nếu như không có đứa bé ở trong bụng thì anh ta sẽ để ý đến một người phụ nữ bình thường như cô sao? Chắc chắn là sẽ không, bởi vì bên người anh ta cũng có không ít phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, khéo hiểu lòng người.
Lúc trước khi ở biệt thư sát biển thì cô cũng đã nói rõ rồi, cô không bao giờ muốn dựa vào đứa con để đòi hỏi bất cứ thứ gì.
“Xem ra thành kiến của cô Cố với anh Phong rất sâu.” A Kim bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói: “Cho dù cô Cố không muốn đi đến biệt thự cạnh biển thì chắc cũng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, hơn nữa bây giờ cũng rất lạnh, hay là để tôi chở cô đến nơi mà cô muốn nhé.”
A Kim thấy Cố Duyên lại muốn từ chối thì vội vàng nói: “Nếu cô không muốn dính líu đến anh Phong thì hãy coi như là tôi đang phục vụ cô, còn nếu cô vẫn không đồng ý thì có thể trả tiền xe cho tôi, coi như là tôi kiếm thêm ở bên ngoài vậy.”
Cố Duyên không hiểu tại sao A Kim có thể dùng vẻ mặt nghiêm túc để nói ra những lời nói đùa như vậy. Nhưng mà khi nhìn dáng vẻ thành thật đó của anh ta thì cô không đành lòng từ chối. Cô do dự một lúc rồi cuối cùng cũng gật đầu.
Còn A Kim thấy cô đồng ý thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng mở cửa xe cho cô.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, sau đó từ từ hướng về phía nội thành theo yêu cầu của Cố Duyên.
Hai chị em nhà họ Dương ở trong một ngôi nhà nhỏ có hai tầng, cha mẹ của họ bởi vì công việc nên sống ở một thành phố khác, rất ít khi về nhà. Mấy năm nay chỉ có hai chị em của họ ở đó.
Khi Cố Duyên bảo A Kim lái xe đến nhà họ Dương thì tình cờ gặp được hai chị em Sương Sương và Xinh Xinh vừa xuống xe taxi. Xinh Xinh có vẻ đã uống say nên cả người đều dựa lên người của Sương Sương, hơn nữa bước chân còn rất loạng choạng.
Có lẽ Xinh Xinh đã say quá rồi nên cô ấy vừa cười vừa hát mất bài đồng dao của trẻ em, sau đó còn lớn tiếng ồn ào: “Chị, chị có biết vị quản lí Lâm lúc nãy lái xe gì không? BMW! Là BMW đó, còn tay quản lí Trần kia tính là gì chứ? Hắn ta mới là quản lí của quán bar mà thôi, chả là cái đinh gỉ gì cả, mà lại còn dám đá em? Em đá hắn thì có! Đá chết hắn!”
Dương Sương Sương lên tiếng an ủi: “Xinh Xinh, được rồi, em đã mắng hắn ta một đêm rồi mà không mệt sao? Quản lí Trần đang yên ổn lại vì em mà bị đuổi việc, nên em đừng mắng chửi nữa, mà tích đức chút đi, ngoan, chúng ta về nhà ngủ thôi.”
“Đáng đời anh ta, ai bảo anh ta đá em? Không đúng, là em bỏ rơi anh ta, là em đá anh ta…”
Bà hai đặt tờ báo xuống bàn, sau đó cúi đầu uống canh.
Ông Ngự thì bị chọc giận, ông ngước mắt trừng Cố Duyên: “Chuyện này là như thế nào? Cô mau giải thích rõ cho tôi.”
Cố Duyên mở miệng, nhưng lại nói không nên lời.
Dung Kim lập tức nói chen vào: “Mọi người nhìn xem, im lặng chính là thừa nhận, chính cô ta cũng không giải thích được.”
Ông Ngự vẫn cứ nhìn chằm chằm về phía của Cố Duyên, hờ hững nói: “Duyên Duyên, cô thực sự không muốn giải thích sao?”
Cố Duyên đứng ở bên cạnh bàn ăn, rõ ràng cô là người có lỗi nhưng dáng vẻ vẫn rất bình tĩnh: “Cha, con chỉ gặp mặt anh ta có vài lần, không có bất kỳ quan hệ nào cả, con biết là cha không tin con, nhưng những gì con có thể nói chỉ có như thế.”
“Ai mà tin được? Đã hôn môi rồi mà còn nói là không có quan hệ gì? Cô có thể lừa được Ngự Tứ nhưng có thể lừa được mọi ngươi sao?” Dung Kim luôn lên tiếng vào những lúc cần thiết, không chừa lối thoát cho Cố Duyên.
Ông Ngự tức giận nhìn về phía Dung Kim, hiển nhiên là ông cảm thấy khó chịu về sự lắm mồm của Dung Kim, sau đó lại quay sang nói với Cố Duyên: “Vậy thì cô nói xem bức ảnh này là thế nào, là thật hay là giả.”
“Là thật, nhưng đó chỉ là đùa giỡn, là để tạm biệt mà thôi, chứ không liên quan đến tình yêu nam nữ.” Cô cũng không nói dối, bởi vì đối với cô thì nụ hôn này không có bất kỳ ý nghĩa nào, cô chỉ coi đó là một nụ hôn vô tâm của Phong Tùy mà thôi. Có lẽ anh cũng đã hôn rất nhiều người phụ nữ, chứ không phải chỉ có mình cô.
Dung Kim lại muốn lên tiếng những lập tức bị bà hai trừng trở về.
Bà hai hỏi: “Trò đùa này có phải là hơi quá không? Có nước nào lại hôn tạm biệt ở trên môi không?”
Bà ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Cố Duyên, chẳng lẽ Ngự Tứ không tốt với cô sao? Tuy IQ của nó không cao, nhưng nó cũng là chồng của cô, chẳng lẽ cô không nên tôn trọng và bảo vệ nó sao? Nếu nó là một người đàn ông bình thường thì đã sớm đuổi cô ra khỏi nhà rồi?”
Ngự Tứ vốn đang im lặng không nói gì, nhưng khi nghe thấy bà ta nói vậy thì lập tức lên tiếng: “Mẹ hai, chị còn đánh con nữa, con không muốn chị làm vợ của con, con chán ghét chị, mẹ hai, mẹ tìm cho con một người vợ khác mà không đánh con đi.”
Tìm một người vợ khác cho anh, Cố Duyên không biết phải nói gì, thì ra năm người vợ trước của anh cũng bị đuổi đi như thế này sao?
Ngự Tứ! Tốt nhất là anh đừng hối hận! Cố Duyên thầm mắng ở trong lòng.
Bà hai nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Ngự Tứ rồi mỉm cười nói: “Con nói với mẹ cũng vô ích thôi, nếu muốn thì nói với cha con ấy, chỉ có ông ấy mới làm chủ được cho con.”
Ngự Tứ lập tức quay sang nói với ông Ngự, trong giọng nói mang theo sự thỉnh cầu: “Cha, cha đuổi chị ra ngoài đi, chị dâu cả nói chị thích người đàn ông khác, chứ không thích con, chị còn đánh con nữa, con không muốn chị làm vợ của con!”
Ông Ngự chỉ có thể thở dài, im lặng không lên tiếng.
Cố Duyên đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn về phía mọi người trong cái nhà này, cho dù đã sống cùng nhau trong một khoảng thời gian dài nhưng tất cả đều xa lạ, ngay cả Ngự Tứ cũng trở nên xa lạ, không còn giống với trước đây. Người nhà như vậy thì không cần cũng được!
Ông Ngự im lặng một lúc lâu mới ngẩng đầu lên, sau đó nhìn Cố Duyên rồi nói: “Duyên Duyên, nhà họ Ngự là gia tộc có danh tiếng, thể diện rất quan trọng. Bây giờ cô đã khiến cho mặt mũi của nhà họ Ngự mất hết, nên nếu cô còn ở lại đây thì sẽ trở thành trò cười cho mọi người mà thôi. Nếu Ngự Tứ đã nói thể thì cô hãy đi đi, rời khỏi ngôi nhà này, rồi đi tìm người đàn ông mà cô thích đi.”
Cố Duyên cũng chỉ đợi những lời này thôi, nếu như người đứng đầu nhà họ Ngự đã để cho cô rời khỏi thì cô sẽ ra đi trong vui vẻ. Sau này cô cũng sẽ không lo bọn họ sẽ đổi ý, sẽ lại nhốt cô trong cái nhà tù này nữa.
Cô cười nhạt, nói: “Cha, con sẽ rời khỏi đây.”
“Mau đi đi! Sao không mau đi đi!” Ngự Tứ không nhịn được mà la ầm lên.
Cố Duyên cũng không để ý đến việc phải rời khỏi nhà họ Ngự, sau này sẽ không phải làm người nhà với loại người như bà hai nữa, nhưng mà Ngự Tứ, người đàn ông mà cô đã từng thật lòng đối đãi, từng thật lòng yêu thương nay lại có thái độ như thế này.
Ngự Tứ, anh đúng là máu lạnh! Đúng là tuyệt tình!
Cố Duyên trừng mắt nhìn anh, nước mắt ngập tràn khóe mi.
Cô khóc, bởi vì hai người đã từng là vợ chồng, cô còn có tình cảm với người đàn ông này nữa, và còn nghĩ là anh sẽ đối xử tốt với cô. Sau khi khóc xong thì bọn họ sẽ không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, từ này ai đi đường của người nấy.
Cô đã ở trong cái nhà này được gần ba tháng, thời gian nói dài không dài, mà nói ngắn cũng không ngắn.
Cố Duyên đi dạo một vòng trong phòng ngủ, sau đó nhận ra không có món đồ nào mà cô có thể mang đi được.
Lúc cô đến nơi này là hai bàn tay trắng, bây giờ khi phải rời khỏi, cô nhìn về phía tủ quần áo, quần áo ở trong đó cũng không nhiều, đều là do quản gia của nhà họ Ngự mang đến cho cô. Nếu đã là đồ của nhà họ Ngự thì cô sẽ không mang đi, dù chỉ là một món.
Bộ quần áo mà cô mặc hôm trung thu, và cũng là bộ quần áo đã đẩy Mễ Nhiên vào cái chết được treo ở một góc trong tủ. Cô đã từng thích bộ quần áo này bao nhiêu thì giờ lại chán ghét nó bấy nhiêu, vậy mà hôm nay nó lại trở thành món đồ duy nhất mà cô mang đi được.
Cố Duyên lấy bộ quần áo khiến cho Dung Kim và Mễ Nhiên ghen tỵ đến đỏ mắt xuống, sau đó gấp lại một cách cẩn thận, nhưng mà không để nó vào vali mà ném thẳng vào sọt rác không chút do dự.
Việc gặp gỡ và quen biết với Phong Tùy giống như một giấc mơ vậy, không hề có cảm giác chân thực. Cô cũng hy vọng sau khi bắt đầu một cuộc sống mới thì sẽ không gặp lại anh nữa, giống như là cô không cần bộ quần áo này vậy.
Cô rời khỏi phòng ngủ, khi đi ngang qua vườn hoa thì thấy Ngự Tứ đang chơi tennis với Dung Kim và Mộng Châu. Lúc Dung Kim nhìn thấy Cố Duyên đi qua thì lập tức né tránh, muốn cho quả bóng tennis đập vào gáy cô, nhưng Cố Duyên lại nhanh chóng tránh được, có thể nói là tránh được nguy hiểm trong lúc ngàn cân treo sợi tóc.
Dung Kim chạy lại nhặt quả bóng, nhìn cô rồi lên tiếng đùa cợt: “Ôi chao, còn chưa đi sao? Hay là cô không muốn đi? Còn muốn quấn lấy Ngự Tứ và tiếp tục làm con dâu nhà giàu?”
Cố Duyên mỉm cười, không tức cũng không giận, cô liếc nhìn cô ta rồi nói: “Đương nhiên là tôi sẽ đi, chẳng qua là muốn tạm biệt mấy người trước khi đi thôi, dù sao chúng ta cũng từng là chị em dâu, nên hy vọng sau này chị cũng sẽ đắc ý như bây giờ.”
Cố Duyên nói xong thì đi đến trước mặt của Ngự Tứ, nhưng anh không muốn nói chuyện với cô, khi anh xoay người muốn đi thì bị Cố Duyên kéo lại, cô nhìn anh một cách chăm chú: “Ngự Tứ, chị không trách em, những ngày tháng sau này em phải sống cho tốt.”
Ngự Tứ quay đầu sang chỗ khác và không nói gì cả, mọi người ở đây cũng không thấy được vẻ mặt của anh.
Cô Duyệt cũng không hy vọng đối phương có thể nói câu tạm biệt với mình trong lúc này, vì vậy cô xoay người rồi rảo bước đi về phía cổng lớn.
“Nào, chúng ta cùng chơi tiếp nào, Ngự Tứ, nhanh đi nhặt bóng về đi.” Dung Kim trở về vị trí phát bóng rồi ra lệnh cho Ngự Tứ.
Ngự Tứ ném quả bóng trong tay xuống dưới đất, rồi vừa đi về phòng vừa nói: “Em không chơi nữa, không vui gì cả.”
“Này, dù em không muốn chơi thì bọn chị còn muốn chơi, sao còn không nhanh đi nhặt bóng cho chị? Ngự Tứ… em không nghe thấy sao?” Dung Kim đứng đó, không ngừng dẫm chân rồi la hét om sòm, nhưng mà Ngự Tứ lúc này lại cứ vẫn đi thẳng, không thèm quay đầu lại.
“Bỏ đi, em thấy tâm trạng của nó không được tốt, nên chị đừng bắt nạt nó nữa.” Mộng Châu nhìn theo bóng lưng của Ngự Tứ rồi lên tiếng trấn an Dung Kim.
Dung Kim lập tức nở một nụ cười trào phúng: “Tâm trạng của nó không tốt? Nó còn có lúc tâm trạng không tốt cơ đấy? Đúng là buồn cười mà.”
“Người ngốc cũng có cảm xúc mà, người phụ nữ ở trên xe với người đàn ông khác dù gì cũng là vợ của nó đó, nếu người khác rơi vào hoàn cảnh này nhất định sẽ nổi trận lôi đình rồi.” Một người phụ nữ khác lên tiếng, mọi người nghe thấy vậy cũng cười theo.
Cố Duyên ra khỏi nhà họ Ngự nhưng lại không biết sau này nên đi đâu, tuy chưa quá khuya nhưng xung quanh đã vô cùng yên tĩnh, không có lấy một bóng người hay xe. Cố Duyên đứng ở bên vệ đường, nhưng nhất thời không biết đi đâu về đâu.
Trở về nhà họ Cố? Nơi đó là sự lựa chọn tốt nhất trong lúc này, nhưng nếu cô trở về như vậy thì sẽ bị mọi người trong nhà gặng hỏi nguyên nhân, sau đó nhất định sẽ biết chuyện cô bị nhà họ Ngự đuổi ra khỏi nhà.
Cô không sợ sẽ bị mất mặt, mà sợ ông nội và cha mẹ lo lắng, còn có Phong Thanh nữa, nếu như anh ấy biết chuyện cô bị nhà họ Ngự đuổi ra khỏi nhà thì sao cô có thể chịu nổi chứ? Cô đã từng thề sẽ tìm một người đàn ông còn tốt hơn anh, nhưng mà mới có ba năm thôi mà cô đã thua anh xa như vậy.
Không thể về nhà mẹ đẻ, cũng không có tiền thuê khách sạn, nên giờ cô chỉ có thể đi đến chỗ của hai chị em Dương Sương Sương và Dương Xinh Xinh thôi.
Cố Duyên gọi điện thoại cho Dương Xinh Xinh, không biết là Dương Xinh Xinh đang vui chơi ở trong quán bar nào nữa, âm thanh ở đó vừa ầm ĩ lại vừa hỗn loạn, miễn cưỡng lắm cô mới nghe được giọng của Dương Xinh Xinh: “Duyên Duyên! Nếu có chuyện gì thì để mai nói nhé!”
Cô vừa nói dứt lời liền lập tức tắt máy, Cố Duyên cũng bó tay nên chỉ đành gọi điện cho Dương Sương Sương, nhưng không may là Dương Sương Sương cũng đang tắt máy.
Cố Duyên không tìm được ai nên định trực tiếp đi về nhà họ Dương, nhưng là lúc này lại là lúc nhiệt độ xuống thấp, gió đêm thổi mạnh, nơi này căn bản là không bắt được xe. Thỉnh thoảng cũng có xe chạy qua nhưng đều nhanh chóng lao qua.
Cuối cùng thì cũng có một chiếc xe nguyện ý tạt vào vệ đường và thả chậm tốc độ, sau đó dừng lại ở trước mặt cô.
Nhưng mà nó lại là chiếc Bentley mà cô không muốn gặp lại nhất, chiếc Bentley của Phong Tùy.
Cửa xe mở ra, sau đó A Kim với dáng vẻ cung kính như thường ngày xuất hiện: “Cô Cố, xin chào, anh Phong bảo tôi tới đón cô đi đến biệt thự cạnh biển, nơi đó chính là chỗ ở sau này của cô.”
A, tin tức của anh Phong này cũng nhanh và chuẩn thật, mới một lúc mà đã biết tin cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Ngự rồi, hơn nữa còn cử tài xế đến đúng giờ như vậy, Cố Duyên nghĩ đến đây lại cười lạnh trong lòng.
Nhưng mà, cho dù tối nay cô không có nơi để đi thì cũng sẽ không đến biệt thự cạnh biển và sống chung với anh ta, tuyệt đối sẽ không.
Cô nhìn A Kim rồi lạnh lùng nói: “Thay tôi cảm ơn ý tốt của anh ta, nhưng mà tôi không cần anh ta thay tôi quyết định cuộc sống của mình, cho nên căn biệt thự bên biển kia để cho anh ta và cô Dao Trụ ở đi, còn tôi không cần.”
“Cô Cố…”
“Còn có chuyện gì sao? Nếu không có thì anh trở về đi.”
A Kim ngập ngừng một lúc rồi nói: “Cô Cố, tôi chỉ muốn nói là anh Phong rất quan tâm đến cô, anh Phong cũng chưa từng để ý đến một người con gái nào nhiều như thế, nên tôi hy vọng cô có thể quý trọng phần tình cảm này của anh ấy.”
“Tôi tin, nhưng tôi cũng không cảm thấy có điểm nào đáng trân trọng cả.”
A Kim cảm thấy không hiểu nên hỏi lại: “Tại sao cô Cố lại nói như vậy?”
“Đợi đến khi đứa bé ra đời mà anh ta còn giữ được phần tình cảm này thì lúc đó tôi quý trọng cũng chưa muộn. Còn bây giờ mong anh chuyển lời cho anh ta, đứa bé này cũng là một khúc ruột của tôi, nên tôi sẽ càng yêu thương nó hơn anh ta, và tôi sẽ dùng cả tính mạng của mình để bảo vệ nó nên mong anh ta cứ yên tâm.”
Đến bây giờ thì Cố Duyên vẫn không tin là Phong Tùy có tình cảm với cô, nếu như không có đứa bé ở trong bụng thì anh ta sẽ để ý đến một người phụ nữ bình thường như cô sao? Chắc chắn là sẽ không, bởi vì bên người anh ta cũng có không ít phụ nữ xinh đẹp, quyến rũ, khéo hiểu lòng người.
Lúc trước khi ở biệt thư sát biển thì cô cũng đã nói rõ rồi, cô không bao giờ muốn dựa vào đứa con để đòi hỏi bất cứ thứ gì.
“Xem ra thành kiến của cô Cố với anh Phong rất sâu.” A Kim bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói: “Cho dù cô Cố không muốn đi đến biệt thự cạnh biển thì chắc cũng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, hơn nữa bây giờ cũng rất lạnh, hay là để tôi chở cô đến nơi mà cô muốn nhé.”
A Kim thấy Cố Duyên lại muốn từ chối thì vội vàng nói: “Nếu cô không muốn dính líu đến anh Phong thì hãy coi như là tôi đang phục vụ cô, còn nếu cô vẫn không đồng ý thì có thể trả tiền xe cho tôi, coi như là tôi kiếm thêm ở bên ngoài vậy.”
Cố Duyên không hiểu tại sao A Kim có thể dùng vẻ mặt nghiêm túc để nói ra những lời nói đùa như vậy. Nhưng mà khi nhìn dáng vẻ thành thật đó của anh ta thì cô không đành lòng từ chối. Cô do dự một lúc rồi cuối cùng cũng gật đầu.
Còn A Kim thấy cô đồng ý thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng mở cửa xe cho cô.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, sau đó từ từ hướng về phía nội thành theo yêu cầu của Cố Duyên.
Hai chị em nhà họ Dương ở trong một ngôi nhà nhỏ có hai tầng, cha mẹ của họ bởi vì công việc nên sống ở một thành phố khác, rất ít khi về nhà. Mấy năm nay chỉ có hai chị em của họ ở đó.
Khi Cố Duyên bảo A Kim lái xe đến nhà họ Dương thì tình cờ gặp được hai chị em Sương Sương và Xinh Xinh vừa xuống xe taxi. Xinh Xinh có vẻ đã uống say nên cả người đều dựa lên người của Sương Sương, hơn nữa bước chân còn rất loạng choạng.
Có lẽ Xinh Xinh đã say quá rồi nên cô ấy vừa cười vừa hát mất bài đồng dao của trẻ em, sau đó còn lớn tiếng ồn ào: “Chị, chị có biết vị quản lí Lâm lúc nãy lái xe gì không? BMW! Là BMW đó, còn tay quản lí Trần kia tính là gì chứ? Hắn ta mới là quản lí của quán bar mà thôi, chả là cái đinh gỉ gì cả, mà lại còn dám đá em? Em đá hắn thì có! Đá chết hắn!”
Dương Sương Sương lên tiếng an ủi: “Xinh Xinh, được rồi, em đã mắng hắn ta một đêm rồi mà không mệt sao? Quản lí Trần đang yên ổn lại vì em mà bị đuổi việc, nên em đừng mắng chửi nữa, mà tích đức chút đi, ngoan, chúng ta về nhà ngủ thôi.”
“Đáng đời anh ta, ai bảo anh ta đá em? Không đúng, là em bỏ rơi anh ta, là em đá anh ta…”
Bình luận facebook