• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Chồng Tôi Lòng Đen Tối (Kiều Thê Không Dễ Làm) (1 Viewer)

  • CHƯƠNG 58 QUẲNG EM XUỐNG

CHƯƠNG 58: QUẲNG EM XUỐNG

Mỗi lần nghe thấy tiếng tim đập của đứa bé, trên mặt Cố Duyên sẽ lộ ra nụ cười hạnh phúc, giống như đứa bé đang ở trong ngực cô, cô nhìn chăm chú vào Phong Tùy rồi mỉm cười: “Bác sĩ nói đây là âm thanh của xe lửa nhỏ.”

“Xe lửa nhỏ...” Phong Tùy giật mình, lập tức cũng cười theo: “Thực sự rất giống tiếng của xe lửa nhỏ.”

“Có điều nhóc này lái xe thật nhanh, nghe như sắp chệch đường ray vậy.”

“Mồm quạ đen!” Cố Duyên vỗ một cái vào mu bàn tay của anh, Phong Tùy trở tay túm lấy tay cô đặt bên miệng hôn, hai người cùng nhau nở nụ cười. Dáng vẻ hạnh phúc khiến cả cô y tá đứng một bên nhìn cũng thấy hâm mộ.

Từ bệnh viện đi ra, Cố Duyên ngoài ý muốn nhìn thấy Dương Xinh Xinh, Dương Xinh Xinh hình như đang chờ người, mà dừng bên người cô chính là chiếc Lamborghini Phong Tùy đưa cho cô kia, Cố Duyên ngẩn ra, đang muốn bắt chuyện với cô, lại bị Phong Tùy ngăn lại.

Phong Tùy nhìn thoáng qua Dương Xinh Xinh đang tựa trên thân xe nghịch di động, nói: “Buổi chiều anh có chút việc phải làm, kêu Dương Xinh Xinh qua đây đưa em về nhà, trên đường trở về em cẩn thận một chút.”

Việc này lại hợp ý của Cố Duyên, cô vẫn luôn lo lắng mình tiếp xúc với anh nhiều quá sẽ mang đến phiền phức cho anh, dù sao lời của Tô Uyên không thể tin hoàn toàn, việc này liên quan đến án mạng, hắn sẽ lãng phí một manh mối tốt như vậy không lợi dụng sao?

Không nghĩ nữa không nghĩ nữa, nhưng cô vẫn hỏi anh: “Anh có chuyện gì vậy?”

“Dù sao cũng không phải là đi tìm phụ nữ.” Phong Tùy cười véo mũi cô: “Được rồi, mau đi qua đó đi, anh không xuất hiện đâu.”

“Xinh Xinh cũng không phải người ngoài, anh sợ cái gì?”

“Không phải em dạy anh sao, mọi việc phải cẩn thận, luôn nhắc nhở mình là một tội phạm trốn tù bị truy nã toàn thành phố.”

Cố Duyên căng thẳng trong lòng: “Không phải là anh muốn rời khỏi thành phố Tương đấy chứ?”

“Yên tâm, anh sẽ không rời đi.”

“Anh Phong anh có thể đừng tự tin như vậy không?” Cố Duyên không chịu nổi mà trợn mắt khinh bỉ: “Em nói là sợ anh rời đi bao giờ, sợ anh đi tìm phụ nữ khác bao giờ? Anh muốn làm gì là quyền tự do của anh thôi.”

Trước khi đi còn phải chịu đau lòng như thế, trái tim Phong Tùy chợt thấy buồn.

Ngồi trên xe của Dương Xinh Xinh, trái tim Cố Duyên vẫn còn căng thẳng, không phải bởi vì kĩ thuật lái xe của Dương Xinh Xinh không ổn, thật ra thì cô gái này mới vừa tậu được con xe tốt, còn đang hưng phấn, lái xe rất nhanh.

Dương Xinh Xinh từng làm tài xế một thời gian cho khách sạn nào đó, cho nên kĩ thuật lái xe vẫn rất nhuần nhuyễn.

Cô quay đầu nhìn Cố Duyên đã hơi tái mặt, nói một câu rất phóng khoáng: “Duyên Duyên, biểu cảm này của cậu rất sỉ nhục kỹ thuật lái xe của tớ đấy biết không? Hít sâu, thả lỏng, cảm nhận cảm giác ngồi xe sang một cách xinh đẹp nào.”

“Xinh Xinh, cậu có thể lái chậm một chút không?” Cố Duyên rất cạn lời.

Dương Xinh Xinh dường như quên mất một điều, Cố Duyên đi theo Phong Tùy, xe sang nào mà chưa từng ngồi, nhà đẹp nào mà chưa từng ở chứ.

“Lái xe thể thao mà tốc độ quá chậm sẽ bị người ta khinh bỉ.” Dương Xinh Xinh nhớ tới lời dặn của Phong Tùy với mình, chỉ cần có Cố Duyên ở trên xe, tốc độ xe không được vượt lên quá 100, nên thêm câu: “Cậu đừng nói cho sếp lớn là tớ đưa cậu đi hóng gió nhé, đỡ phải để anh ta tức lên lại thu mất xe, tớ sẽ chẳng biết kêu ai mất.”

“Cậu còn không chậm lại nữa tớ sẽ lập tức gọi điện thoại nói cho anh ấy biết.”

“Cậu dám, tớ quẳng cậu xuống giờ.”

“...”

Lúc này, xe đang lái trên con đường núi ngoằn ngoèo đâm ra bãi biển nào đó, trên đường ít người, chỉ có dòng xe qua lại nhanh chóng. Nếu thực sự quẳng cô xuống, cô thực sự chỉ có thể dựa vào hai chân mình đi về.

Dương Xinh Xinh còn đang bận cảm nhận cái xe sang trọng của cô, sau khi rời đi từ cửa bệnh viện không trực tiếp đưa Cố Duyên về nhà, mà chở cô đến chỗ điên cuồng mà bọn đua xe thích nhất này.

Nếu như để Phong Tùy biết thì không xử cô chết là không được, điều này cô rất rõ ràng, đương nhiên, trong ý thức của cô, chỉ cần Cố Duyên không nói, vậy chỉ có trời biết đất biết, cậu biết tớ biết sếp lớn không biết đâu.

Dương Xinh Xinh đang mơ mộng ảo tưởng Phong Tùy không thể làm gì cô, điện thoại đột nhiên vang lên, cô thoáng giảm tốc độ xe, cầm điện thoại lên vừa nhìn thì thấy một dãy số quen thuộc. Cô chột dạ ngẩn người, ấn nút nhận: “Anh A Kim, có gì chỉ dạy?”

Nghe thấy tên A Kim, Cố Duyên nghi ngờ nghiêng đầu sang nhìn Dương Xinh Xinh.

Bên đầu kia điện thoại giọng nói A Kim rất nghiêm túc: “Cô Dương hình như quên mất cam đoan với anh Phong.”

“Ơ... không đâu.” Dương Xinh Xinh mơ hồ rồi tùy tiện đáp.

“Lúc này dẫn cô Cố đến chỗ Đà Lân đua xe, cô Dương thấy thích hợp sao?” A Kim lạnh giọng.

Dương Xinh Xinh ngạc nhiên, nhanh chóng liếc mắt nhìn Cố Duyên, thấy cô từ đầu đến cuối không hề móc điện thoại ra, không phải cô đánh tiếng, A Kim sao lại biết cô dẫn Cố Duyên phóng thật nhanh tới Đà Lân?

Dương Xinh Xinh nhanh chóng động não, cái khó ló cái khôn: “À... Là Duyên Duyên nói muốn đến bờ biển giải sầu một lát, nên tôi mới dẫn cô ấy đi, hơn nữa tốc độ xe không hề nhanh, ừ, không sai, chính là như vậy, không tin anh hỏi Duyên Duyên đi.”

“Cô Dương, mời cô lập tức đi chậm lại rồi quay đầu xe về.”

“...”

Cúp điện thoại, Dương Xinh Xinh khó hiểu vì sao A Kim lại biết cô đi đâu, suy tư một lát, cô đột nhiên quay sang nổi điên với Cố Duyên: “Cố Duyên! Sếp lớn nhà cậu ghê tởm thật? Tìm người theo dõi tớ?”

“Có không? Sao tớ không biết?” Cố Duyên tỏ vẻ vô tội.

“Cậu nhìn xem chiếc Audi phía sau hình như từ chỗ thành thị đã bắt đầu đi theo chúng ta kìa?” Dương Xinh Xinh nhìn thoáng qua chiếc xe Audi trong kính chiếu hậu. Cô đã sớm phát hiện ra chiếc Audi đi theo ở phía sau rồi, chỉ là không chú ý tới, nghĩ có thể người ta chỉ vừa hay cũng đến cùng một chỗ với cô, cũng là du khách đến bờ biển Đà Lân mà thôi.

Nhận được điện thoại của A Kim xong, cô mới đột nhiên tỉnh ngộ, nếu như không phái người theo dõi, A Kim làm sao biết cô có lái xe quá tốc độ hay không, làm sao biết hiện tại cô đang trên đường đến Đà Lân? Nhìn chiếc xe phía sau, cô càng nghĩ càng giận, thật mất tự do quá đi!

Cố Duyên nghe cô nói vậy, cũng nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, quả nhiên phát hiện có một chiếc Audi theo ở phía sau, tài xế xe Audi là một người đàn ông trung niên đeo kính râm, không nhìn rõ mặt mũi, mơ hồ có thể nhìn ra phía sau còn có hai người đang ngồi.

Trên xe có ba bốn người, không giống như đi theo dõi, Cố Duyên thầm nghĩ Dương Xinh Xinh có phải quá nhạy cảm rồi không.

“Xem tớ cắt đuôi anh ta thế nào đây, Duyên Duyên ngồi vững vào.” Dương Xinh Xinh nói xong, nhấn chân ga lập tức tăng tốc.

Cố Duyên cuống quít nắm chặt tay vịn trên mui xe, lo lắng nói: “Xinh Xinh, chú ý an toàn...” Cô quay đầu nhìn lại, phát hiện xe Audi thế mà cũng tăng tốc theo, từ xa xa gấp gáp chạy đuổi tới.

Lẽ nào bọn họ thực sự đang theo dõi sao? Phong Tùy thực sự phái người theo dõi các cô?

“Thấy chưa, tớ nói không sai chứ, nhãi nhép, còn muốn đua với tớ? Không biết tự lượng sức mình!” Dương Xinh Xinh vừa mắng vừa điều khiển tay lái, nhanh chóng lượn trái lượn phải trên quốc lộ. Mà Cố Duyên chỉ có thể nắm tay vịn giữ thăng bằng trên xe thật chặt, vừa vội vàng hô: “Xinh Xinh, cậu đừng tăng tốc nữa, cậu chạy nhầm đường rồi, đây là đâu hả...”

Dương Xinh Xinh quá kích động, chăm chăm muốn cắt đuôi xe Audi phía sau, căn bản không nhận thấy mình đang chạy trên một con đường đổ nát xa lạ, mà xe Audi phía sau cứ đuổi theo không ngừng, như thể muốn chống đối cô.

Chạy khoảng chừng mười phút, Cố Duyên đột nhiên thét chói tai: “Cẩn thận! Phía trước cùng đường rồi...!”

Dương Xinh Xinh khẩn cấp giảm tốc độ rồi dừng xe, phát hiện phía trước quả nhiên là một con đường chết, thảo nào trên con đường này không có dấu vết xe chạy.

Dương Xinh Xinh dừng xe, xe Audi phía sau cũng dừng theo, cô tức giận đẩy cửa xe ra xuống xe, trực tiếp xông đến trước mặt xe Audi, lập tức thoá mạ gã đàn ông ngồi ở chỗ tài xế: “Này! Các người rốt cuộc muốn đi theo tới khi nào? Theo đuôi người ta như thế có ý gì? Lẽ nào sếp lớn nhà các người không biết tôn trọng người ta chút nào sao?”

Cửa xe Audi mở ra, bốn gã đàn ông đeo kính râm đồng thời bước ra khỏi xe, bọn họ không để ý đến Dương Xinh Xinh, mà đi tới trước mặt Cố Duyên. Khí thế hùng hổ, biểu cảm hèn mọn, nhìn thế nào cũng không giống người của Phong Tùy.

Bọn họ đi đến trước mặt Cố Duyên rồi đứng lại, nhìn cô đầy vẻ mỉa mai nói: “Cô Cố, muốn lén lút gặp cô quả thật không dễ dàng. Mày muốn bọn tao trói mày lên xe, hay là tự mình lên xe? Cho mày ba giây để chọn.”

“Các người là ai?” Cố Duyên nhìn chằm chằm bọn họ hỏi.

“Ai thì sao? Mày còn có thể tiếp tục chạy sao?” Tên cầm đầu kia đột nhiên giơ tay, hung hăng quăng một bạt tai vào mặt Cố Duyên: “Chính mày đã làm gì mà mày còn không rõ sao? Hả?”

Cố Duyên căn bản không ngờ tới bọn họ lại đột nhiên đánh người, sức của đối phương cực lớn làm cô lập tức không đứng vững mà té sang bên cạnh, may mắn bên cạnh chính là xe, mới không khiến cô té lăn ra đất.

Dương Xinh Xinh thấy bọn họ đánh người, gấp gáp xông lên: “Này! Các người sao lại đánh người chứ? Các người rốt cuộc là ai?”

Lúc này, Dương Xinh Xinh và Cố Duyên đều ý thức được đám người này tuyệt đối không phải do Phong Tùy phái tới, nếu như là người của Phong Tùy sao có thể động đến cô chứ? Bọn họ tôn kính cô còn không kịp kìa!

Cố Duyên không hiểu bọn họ nói những lời này là có ý gì, cô đã làm gì? Đúng vậy, cô đã làm gì chứ? Rốt cuộc đã làm gì mà khiến bọn họ kiên quyết đuổi theo cô cả một chặng đường như vậy, vây cô tới cái chỗ kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay này?

Xem ra sáng sớm hôm nay trên đường đi bệnh viện không phải là do cô đa nghi, mà thực sự có người đang theo dõi cô, chọn lúc bao vây cô.

“Tôi không rõ anh đang nói gì.” Cố Duyên bưng khuôn mặt đau đớn, lom lom nhìn hắn rồi từ từ đứng thẳng người lên.

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, hung ác nói: “Dù sao mày cũng phải chết, vậy thì để mày chết cũng được rõ ràng nha, con gái phó thị trưởng Đới bị mày sát hại phải không? Giết người rồi, mày cho rằng mày còn có thể sống bình yên sao?”

Thì ra là do cái chết của Đới Mễ Nhiên, điều này Cố Duyên quả thực thấy bất ngờ, nói như vậy đám người này là tay chân của phó thị trưởng Đới rồi. Vốn tưởng rằng việc này đã qua, không ngờ lâu như vậy còn có người tới gây sự với cô.

“Đới Mễ Nhiên chết là do cô ta tự làm tự chịu, không thể tính là do lỗi của tôi được.” Trong lòng cô rất chột dạ, rất sợ, nhưng biểu hiện thì lại là vẻ không hề sợ hãi mà trợn mắt nhìn bọn họ.

Làm sao bây giờ? Cô nên làm gì bây giờ? Đám người này có vẻ hung dữ như vậy, không hề có ý muốn bỏ qua cho cô. Ở cái chỗ ngay cả bóng người cũng không thấy này, dựa vào năng lực của cô và Dương Xinh Xinh làm sao có thể đấu lại bọn họ?

“Con đàn bà chết tiệt, chết đến nơi rồi còn mạnh miệng như vậy!” Người đàn ông kia lại giáng một bạt tai vào mặt Cố Duyên, cũng tiện tay móc ra một con dao nhíp từ trong túi để lên mặt cô: “Xem ra tao thấy trước tiên phải hủy gương mặt này của mày mới được.”

Dao nhỏ để ở hai má của cô, giọt máu nhỏ rỉ ra, trên mặt tràn ra càng nhiều đau đớn, Cố Duyên bị ép phải lui lại một chút, cơ thể tì trên cửa xe, trái tim, bởi vì sợ mà đập thình thịch.

Xe dạng mui trần, dù trời lạnh, Dương Xinh Xinh luôn thích xe mui trần để thể hiện phong cách. Cố Duyên bị ép cho không còn đường lui, trong lòng khẽ động, thừa dịp đối phương không chú ý mạnh mẽ nhảy vào thùng xe. Sau đó nổ máy xe, quay đầu cực nhanh, đâm vào gã vừa đánh cô kia.

Gã đàn ông ngã xuống đất, máu chảy thành sông, Cố Duyên sợ đến ngớ người.

“Duyên Duyên, đi mau!” Dương Xinh Xinh thấy cơ hội tới, nhanh chóng xông lại kéo cửa xe ra lên xe.

Cố Duyên bị cô thúc giục, giờ mới tỉnh táo lại, bất chấp người trong vũng máu sống hay chết, nhấn chân ga phóng về phía trước. Mấy tên còn lại muốn lên trước chặn lại, lại nhìn đồng bọn trong vũng máu mà sợ rụt lại, nhanh chóng tránh ra.

Hai gã đàn ông trong đó thấy Cố Duyên chạy mất, vội vội vàng vàng lên xe Audi mau chóng đuổi theo.

Kĩ năng lái xe và độ gan dạ của Cố Duyên đều không so được với Dương Xinh Xinh, nhưng để cắt đuôi xe Audi, cô không thể không lái xe nhanh lên. Trái tim càng đập càng nhanh, nhanh đến mức cả chân tay cũng run rẩy theo.

Cô muốn cầu cứu, nhưng không biết nên cầu cứu ai mới được, cuối cùng cô kêu Dương Xinh Xinh giúp cô gọi cho Phong Thanh, sau khi gặp chuyện, người đầu tiên cô nghĩ tới vẫn là Phong Thanh, vẫn là anh ấy. Nhưng người nghe điện thoại lại không phải anh ấy, mà là Tô Điền, Tô Điền nói với giọng tràn đầy địch ý hỏi thẳng cô: “Cô tìm Phong Thanh làm gì?”

“Bảo Phong Thanh tới cứu tôi, Tô Điền, tôi muốn tìm Phong Thanh...!” Cô gấp đến độ khóc luôn.

Tô Điền ban đầu hơi sững sờ, rồi lập tức nói mà mặt không chút thay đổi: “Phong Thanh không rảnh.” Nói xong cúp điện thoại.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom