Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110 - Em hình như đã giết ai đó
Cho dù Đàm Thu Trang có nói thế nào đi chăng nữa, thì cũng chẳng khác gì đánh vào không khí, không chút gì khiêu khích được Trần Khả Như. Đàm Thu Trang đối diện với cô, không cam lòng, hổn hến thốt lên: "Trần Khả Như, tôi là tấm gương cho cô. Bây giờ Lê Hoàng Việt đang cưng chiều cô. Sớm muộn một ngày, anh ta sẽ quẳng cô đi như quẳng miếng rẻ rách. Cô chẳng có gì phải tự hào cả."
Người Trần Khả Như hơi ngừng lại. Đột nhiên, cô quay người, góc nghiêng mỹ lệ hiện ra: "Cảm ơn tấm lòng của cô. Tuy tôi không chắc khi nào tôi sẽ không còn được anh ấy yêu chiều, nhưng ít ra tôi vẫn là vợ hợp pháp của Lê Hoàng Việt, hẳn là phải hơn tuesday chứ?".
Cô nói một cách bình tĩnh, với một vẻ mặt lạnh nhạt.
Tuy nhiên, thái độ bình thản và thờ ơ này còn đáng mỉa mai hơn.
Đàm Thu Trang nghiến răng nghiến lợi, nhưng đột nhiên cô ta áp lại cơn giận, trên đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười kỳ lạ: "Trần Khả Như, chuyện axit sulfuric là tôi làm".
Đôi chân Trần Khả Như đột ngột dừng lại, "Cô nói cái gì?"
Cô ta dường như đang làm mình phát cáu.
Đàm Thu Trang cười tươi như hoa, bước lại gần cô, rồi vượt trước cô, "Ngạc nhiên không, biết tại sao tôi được thả ra không?"
Đôi mắt Trần Khả Như hơi giật giật, tựa như đang suy nghĩ về tính trung thực trong lời nói của cô ta.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Cô ta ép sát bên tai Trần Khả Như, miệng thở ra mùi nước hoa nồng nặc: “Bởi vì dù sao Lục Tư Thành cũng là một người hoài cổ… Tôi với anh ấy một đêm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa. Mà tôi lại là nghệ sỹ của 123 Entertainment... ".
"Cô cho rằng lời của cô đáng tin hả?"
Trần Khả hơi chun mũi, nghiêng mắt liếc cô ta, ánh mắt đầy lý trí. Nếu đổi sang một người phụ nữ khác, cho dù cô ấy không thẹn quá hóa giận, thì ít nhất cũng sẽ cãi nhau với cô ta, nhưng người này thì không.
Trần Khả Như không giống những người phụ nữ bình thường, cái loại không dùng đến não.Vừa quan sát biểu hiện của cô, Đàm Thu Trang vừa cười vừa thản nhiên nói: "Nếu không tin, cô có thể hỏi Tổng giám đốc Việt?"
Trần Khả Như nhếch mép cười: "Cô cho rằng tôi sẽ nghe lời cô?"
"Trần Khả Như, cô nghĩ tại sao ngày hôm đó, Lê Hoàng Vệt chắn axit sulfuric cho cô tại lễ khai mạc của khu vui chơi Cực Quang. Bởi vì cô là người phát ngôn của khu vui chơi Cực Quang và là vợ của tổng giám đốc, làm sao có thể để cô gặp tai nạn? Còn có, mấy vệ sĩ xung quanh anh ấy không phải người thường, họ tuyệt đối sẽ không để anh ấy rơi vào nguy hiểm. Lê Hoàng Việt không bao giờ làm gì mà không chắc chắn! "
Đàm Thu Trang gằn từng chữ, như thể cô ta đã làm đủ bài tập về nhà và chuẩn bị sẵn sàng.
Rõ ràng trước đó cô đã tính trước, cho dù Đàm Thu Trang có nói gì cô cũng sẽ không tin. Nhưng tại sao, lời nói của Fang Yuner rất hợp tình hợp lý, câu trước khớp câu sau, trùng khớp bản tích phân tích của Lê Hoàng Việt.
Trần Khả Như cảm nhận được rõ ràng, có vài giây trong lòng cô dao động.
Cô vẫn chưa tin tưởng 100% vào Lê Hoàng Việt.
Tại sao lại như vậy?
"Lời nói dối của cô nghe rất bùi tai, nhưng đáng tiếc, tôi một chữ cũng không tin." Trần Khả Như mặt không chút thay đổi nói hết câu, mở cửa nhà vệ sinh, lưu lại cho Đàm Thu Trang dáng hình lãnh lẽo đang dần khuất bóng.
Dù đã cố gắng ổn định bước chân, nhưng cô không thể tự chủ mà ngày một nhanh hơn. Lý trí trong đầu cảnh báo cô đừng tin vào bất cứ điều gì trước khi Lê Hoàng Việt tự mình thú nhận.
"Trần Khả Như, đừng tự lừa mình dối người, Lê Hoàng Việt chiều chuộng cô, thật ra là vì giá trị hiện tại của cô. Một khi mày quá giới hạn hoặc anh ta chán rồi, cô chẳng là cái thá gì. Tôi là tấm gương tốt nhất cho cô. Tôi bị dị ứng đều do Lê Hoàng Việt sai người làm... ".
Giọng của Đàm Thu Trang cứ văng vẳng bên tai cô, kéo dài. Lê Hoàng Việt thích cô và quan tâm cô, sao có thể chỉ vì cô là người phát ngôn của Khu giải trí Cực Quang... buồn cười, thật quá buồn cười!
Sau khi Trần Khả Như trở lại chỗ ngồi của mình, Vũ Tuyết Trang và Lê Chí Cường vẫn không hay không biết, đấu võ mồm với nhau.
Cô trằn trọc cả tối, thỉnh thoảng lại nói hùa vài câu, vẻ mặt thất thần.
Thỉnh thoảng, cô bất giác đưa mắt nhìn về phía người Đàm Thu Trang cách đó không xa. Cô ta và một đạo diễn bụng bự có vẻ trò chuyện rất vui vẻ, cười vô cùng hớn hở. Nếu những gì Đàm Thu Trang nói là giả, làm sao cô ta không chút sợ hãi?
Chẳng lẽ cô ta không lo lắng chút nào? Nếu lời nói dối bị vạch trần, Lê Hoàng Việt sẽ xử lý cô ta?
Trần Khả Như phân vân.
Một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa?
Nghĩ tới là buồn nôn. Phải chăng đến khi máu chảy đầm đìa, lòng đau như cắt, cô mới biết tiếp thu.
Lê Hoàng Việt nói rằng anh chưa bao giờ chạm vào Đàm Thu Trang. Nhưng bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, Lê Hoàng Việt trước đó là một người cực kỳ phóng đãng, làm sao có thể không động chạm gì?
Nghĩ sao cũng không ra.
Lê Hoàng Việt đã qua lại với bao nhiêu phụ nữ, cô làm sao truy xét được.
Buổi lễ kỷ niệm hàng năm kết thúc trong sự lơ đãng của Trần Khả Như. Sau khi cô và Lê Chí Cường đưa Vũ Tuyết Trang về nhà, mười phút sau, Lê Chí Cường nhắc nhở: "Thưa chị, tới rồi."
Đàm Thu Trang hoàn hồn lại, phát giác không biết mình đã đến biệt thự Di Linh từ bao giờ. "Trợ lý Cường, bây giờ anh có rảnh không?"
“Hả?” Mặc dù Lê Chí Cường không hiểu suy nghĩ của phụ nữ, nhưng anh thấy rõ ràng đêm nay Trần Khả Như có gì đó không ổn, anh lắc đầu, “Em không bận gì".
"Vậy đi bộ với tôi một lát?"
"Vâng, bà chủ".
Trong màn đêm tĩnh mịch, không thấy rõ ánh đèn của từng ngôi nhà trong khu biệt thự, những con đường xanh mướt có vẻ yên tĩnh lạ thường.
"Trợ lý Cường, anh cạnh anh Hoàng Việt bao lâu rồi?"
"Vừa tốt nghiệp đã đi theo anh ấy, được 5 năm rồi."
"5 năm, anh ấy hẳn rất tin tưởng anh."
"Tin tưởng thì không dám chắc, em chỉ là cấp dưới của anh ấy".
Vừa hỏi vừa trả lời, Lê Chí Cường cảm thấy đêm nay Trần Khả Như hơi kỳ. Trước đó không sao, nhưng lúc này lại có vẻ đa sầu đa cảm, "Bà chủ, chị không khỏe hả?"
“Không, tôi chỉ đột nhiên muốn nói chuyện với ai đó.” Cô nhíu nhíu lông mày, nghiêm túc nói: “Nếu tôi hỏi anh một chuyện, anh có thể nói thật không?"
Thưa chị, chị cứ nói?"
Vẻ mặt của Lê Chí Cường nghiêm túc, không hề có ý nói đùa. Trong khoảng thời gian này, quan hệ của giám đốc và vợ có thể nói là tiến triển nhảy vọt, anh từng nghĩ hai người sẽ tiếp tục ngọt ngào như vậy...
"Cái vụ người đại diện trước kia, người mà tổng giám đốc của anh chỉ định vốn không phải Đàm Thu Trang chứ. Hôm đấy, anh ấy cố tình đưa tôi đến khu vui chơi Cực Quang, đúng không? Đàm Thu Trang bị thương... mọi thứ đều diễn cho tôi xem, đúng hay không?".
"Lời vừa phát ra, vẻ mặt Lê Chí Cường trở nên lúng túng, hết sức cố gắng phủ nhận: "Thưa chi, rốt cuộc chị nghe ai nói bậy bạ gì vậy, chuyện này không thể nào!"
Dứt lời, đôi mắt Trần Khả Như tưởng như thấu suốt, Lê Chí Cường có cảm giác trong lòng hổ thẹn, như thể đối phương đã nhìn thấu lời nói dối khập khiễng của anh ta... Thực sự kỳ lạ, anh ta không phải là thiếu niên non nớt, đi theo giám đốc Việt đã gặp, đã tiếp xúc với bao người, bao việc lớn nhưng vẫn không dám nói dối trước mặt bà chủ.
"Tôi muốn nghe sự thật."
“Anh Việt không cố tình lừa chị, chỉ là, đây là cách làm việc của anh ấy từ trước tới nay, không… anh ấy muốn chị dễ dàng đồng ý hơn một chút…” Lê Chí Cường thấy mình đúng là đồ ngốc, trình độ tiếng Việt của anh sắp về lại thời sơ sinh. Trần Khả Như cười, "Thật ra chỉ cần anh ấy nói ra, tôi làm sao không đồng ý. Anh ấy là người thông minh như vậy, nhưng lại thích lòng vòng, tính toán người khác..."
“Thưa chị, tuy rằng tâm tư của anh Việt có hơi thâm trầm, nhưng anh ấy đối với chị không giống thế. Chị ngàn lần đừng nghĩ ngợi nhiều, không muốn chị biết, bởi vì lo lắng chị sẽ hiểu lầm”. Trên trán Lê Chí Cường lấm tấm mồ hôi, cố gắng nói tốt cho giám đốc Việt.
"Giám đốc của anh định thế nào với Đàm Thu Trang?"
Trần Khả Như không cho Lê Chí Cường thời gian kịp nghĩ, tiếp tục hỏi.
“Đàm Thu Trang? Giám đốc Việt không có kế hoạch gì cả.” Lê Chí Cường vô thức trả lời trước khi anh có thể kịp nhảy số theo suy nghĩ của bà chủ.
"Được rồi, tôi biết rồi".
Từ Mộ: "..." Biết cái gì? Anh ta đã nói gì đâu.
Sau khi Trần Khả Như rời đi, trong đầu anh ta có chút lùng bùng. "Thưa chị, anh Việt vừa nhờ tôi nói với chị rằng tối nay anh ấy đi công tác, sẽ không về, chị tự đi ngủ sớm nhé."
Lê Chí Cường còn đang rất nhốn nháo, lập tức gọi điện thoại cho giám đốc Việt. Giọng nói ngọt ngào của cô nhân viên chăm sóc khách hàng từ trong điện thoại vang lên, cuộc gọi anh gọi tạm thời không liên lạc được, anh vui lòng gọi lại sau.
Cái quái gì thế!
Vừa rồi vì khu giải trí Cực Quang mà bỏ qua hai dự án trọng điểm còn lại. Một là dự án nghỉ dưỡng, người bán đã thương lượng giá dự định với Á Châu, nhưng đột nhiên nuốt lời, muốn bán cho người khác. Đây là cơ hội kinh doanh sinh lời, Lê Hoàng Việt đương nhiên không chịu bỏ lỡ hợp đồng, bay tới thương lượng.
Không chỉ vậy, hai khoản vay ngân hàng của Á Châu ở các thành phố lân cận cũng có vấn đề... Tóm lại, giống như có ai đó đang nhắm vào tập đoàn Á Châu. Nhưng ở Việt Nam, không có nhiều công ty có thể cạnh được với Á Châu. Trước mắt, chỉ có thể tìm ra đối thủ là công ty túi da MK.
Lê Chí Cường thở dài, nhà họ Lê đang trong thời buổi rối loạn, anh Việt có rất nhiều việc cần giải quyết. Nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ liên quan đến bà chủ mà làm phiền anh Việt, thì quá tùy tiện rồi.
Huống chi, bà chủ là một người phụ nữ thông minh và khôn ngoan. Chị ấy còn rất quan tâm đến giám đốc, hẳn là có chút chuyện vặt, chắc sẽ không sao đâu.
Đàm Thu Trang không lừa dối cô hoàn toàn. Ít nhất hai hoặc ba chuyện là sự thật. Lê Hoàng Việt lợi dụng cô. Lê Hoàng Việt thích thao túng mọi người. Lê Hoàng Việt không thích bộc bạch lời thực lòng. Lê Hoàng Việt là người thâm sâu không thấy đáy, không sao thấu được lòng dạ.
.....
Vậy thì sao?
Phụ nữ giỏi suy nghĩ miên man, nhưng họ sẽ kiên trì tới phút cuối, chỉ cần chưa hết hy vọng là còn kiên trì.
Cô sẽ không dễ dàng tha cho Đàm Thu Trang, cho dù ở mặt nào. Hơn nữa, lời Đàm Thu Trang chỉ có thể tin một nửa.
Nếu không có sự xác nhận của Lê Hoàng Việt, cô sẽ không dễ dàng đưa ra bất kỳ kết luận nào.
Phẩm chất và tính khí của Lê Hoàng Việt không có liên quan với việc liệu cô có tiếp tục yêu anh hay không.
Nửa đêm, khi cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, điện thoại của Trần Khả Hân nối đuôi kêu từng hồi, làm cô khỏi phải ngủ nữa. Giọng nói hoảng sợ của Trần Khả Như phát ra, "Chị ơi, cứu em, mau đến cứu em!"
Trần Khả Như xoa xoa thái dương: "Trần Khả Hân, cô lại muốn giở trò gì?".
Vừa nãy đi quá nhanh khỏi lễ kỷ niệm của 123 Entertainment mà thực sự quên hoàn toàn chuyện của Trần Khả Hân, cũng không biết con bé này đã câu kéo được bao nhiêu người trong bữa tiệc.
"Em không đùa đâu, chị ơi, chị phải cứu em... lần này em chết chắc rồi, bố nhất định sẽ giết em... làm sao bây giờ, em phải làm gì bây giờ... Em không cố ý..."
“Thế cuối cùng là chuyện gì xảy ra, cô đang ở đâu?” Giọng của Trần Khả Như vang lên. Cô chợt nhận ra rằng chắc hẳn đã xảy ra chuyện lớn. Cô vẫn chưa chắc được liệu Trần Khả Hân có đang diễn trò hay không và có thực sự hoảng loạn hay không.
"Sau bữa tiệc em ở trên tầng ba của khách sạn... Hình...Hình như... Chị ơi, hình như em đã giết người..."
Người Trần Khả Như hơi ngừng lại. Đột nhiên, cô quay người, góc nghiêng mỹ lệ hiện ra: "Cảm ơn tấm lòng của cô. Tuy tôi không chắc khi nào tôi sẽ không còn được anh ấy yêu chiều, nhưng ít ra tôi vẫn là vợ hợp pháp của Lê Hoàng Việt, hẳn là phải hơn tuesday chứ?".
Cô nói một cách bình tĩnh, với một vẻ mặt lạnh nhạt.
Tuy nhiên, thái độ bình thản và thờ ơ này còn đáng mỉa mai hơn.
Đàm Thu Trang nghiến răng nghiến lợi, nhưng đột nhiên cô ta áp lại cơn giận, trên đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười kỳ lạ: "Trần Khả Như, chuyện axit sulfuric là tôi làm".
Đôi chân Trần Khả Như đột ngột dừng lại, "Cô nói cái gì?"
Cô ta dường như đang làm mình phát cáu.
Đàm Thu Trang cười tươi như hoa, bước lại gần cô, rồi vượt trước cô, "Ngạc nhiên không, biết tại sao tôi được thả ra không?"
Đôi mắt Trần Khả Như hơi giật giật, tựa như đang suy nghĩ về tính trung thực trong lời nói của cô ta.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Cô ta ép sát bên tai Trần Khả Như, miệng thở ra mùi nước hoa nồng nặc: “Bởi vì dù sao Lục Tư Thành cũng là một người hoài cổ… Tôi với anh ấy một đêm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa. Mà tôi lại là nghệ sỹ của 123 Entertainment... ".
"Cô cho rằng lời của cô đáng tin hả?"
Trần Khả hơi chun mũi, nghiêng mắt liếc cô ta, ánh mắt đầy lý trí. Nếu đổi sang một người phụ nữ khác, cho dù cô ấy không thẹn quá hóa giận, thì ít nhất cũng sẽ cãi nhau với cô ta, nhưng người này thì không.
Trần Khả Như không giống những người phụ nữ bình thường, cái loại không dùng đến não.Vừa quan sát biểu hiện của cô, Đàm Thu Trang vừa cười vừa thản nhiên nói: "Nếu không tin, cô có thể hỏi Tổng giám đốc Việt?"
Trần Khả Như nhếch mép cười: "Cô cho rằng tôi sẽ nghe lời cô?"
"Trần Khả Như, cô nghĩ tại sao ngày hôm đó, Lê Hoàng Vệt chắn axit sulfuric cho cô tại lễ khai mạc của khu vui chơi Cực Quang. Bởi vì cô là người phát ngôn của khu vui chơi Cực Quang và là vợ của tổng giám đốc, làm sao có thể để cô gặp tai nạn? Còn có, mấy vệ sĩ xung quanh anh ấy không phải người thường, họ tuyệt đối sẽ không để anh ấy rơi vào nguy hiểm. Lê Hoàng Việt không bao giờ làm gì mà không chắc chắn! "
Đàm Thu Trang gằn từng chữ, như thể cô ta đã làm đủ bài tập về nhà và chuẩn bị sẵn sàng.
Rõ ràng trước đó cô đã tính trước, cho dù Đàm Thu Trang có nói gì cô cũng sẽ không tin. Nhưng tại sao, lời nói của Fang Yuner rất hợp tình hợp lý, câu trước khớp câu sau, trùng khớp bản tích phân tích của Lê Hoàng Việt.
Trần Khả Như cảm nhận được rõ ràng, có vài giây trong lòng cô dao động.
Cô vẫn chưa tin tưởng 100% vào Lê Hoàng Việt.
Tại sao lại như vậy?
"Lời nói dối của cô nghe rất bùi tai, nhưng đáng tiếc, tôi một chữ cũng không tin." Trần Khả Như mặt không chút thay đổi nói hết câu, mở cửa nhà vệ sinh, lưu lại cho Đàm Thu Trang dáng hình lãnh lẽo đang dần khuất bóng.
Dù đã cố gắng ổn định bước chân, nhưng cô không thể tự chủ mà ngày một nhanh hơn. Lý trí trong đầu cảnh báo cô đừng tin vào bất cứ điều gì trước khi Lê Hoàng Việt tự mình thú nhận.
"Trần Khả Như, đừng tự lừa mình dối người, Lê Hoàng Việt chiều chuộng cô, thật ra là vì giá trị hiện tại của cô. Một khi mày quá giới hạn hoặc anh ta chán rồi, cô chẳng là cái thá gì. Tôi là tấm gương tốt nhất cho cô. Tôi bị dị ứng đều do Lê Hoàng Việt sai người làm... ".
Giọng của Đàm Thu Trang cứ văng vẳng bên tai cô, kéo dài. Lê Hoàng Việt thích cô và quan tâm cô, sao có thể chỉ vì cô là người phát ngôn của Khu giải trí Cực Quang... buồn cười, thật quá buồn cười!
Sau khi Trần Khả Như trở lại chỗ ngồi của mình, Vũ Tuyết Trang và Lê Chí Cường vẫn không hay không biết, đấu võ mồm với nhau.
Cô trằn trọc cả tối, thỉnh thoảng lại nói hùa vài câu, vẻ mặt thất thần.
Thỉnh thoảng, cô bất giác đưa mắt nhìn về phía người Đàm Thu Trang cách đó không xa. Cô ta và một đạo diễn bụng bự có vẻ trò chuyện rất vui vẻ, cười vô cùng hớn hở. Nếu những gì Đàm Thu Trang nói là giả, làm sao cô ta không chút sợ hãi?
Chẳng lẽ cô ta không lo lắng chút nào? Nếu lời nói dối bị vạch trần, Lê Hoàng Việt sẽ xử lý cô ta?
Trần Khả Như phân vân.
Một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa?
Nghĩ tới là buồn nôn. Phải chăng đến khi máu chảy đầm đìa, lòng đau như cắt, cô mới biết tiếp thu.
Lê Hoàng Việt nói rằng anh chưa bao giờ chạm vào Đàm Thu Trang. Nhưng bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, Lê Hoàng Việt trước đó là một người cực kỳ phóng đãng, làm sao có thể không động chạm gì?
Nghĩ sao cũng không ra.
Lê Hoàng Việt đã qua lại với bao nhiêu phụ nữ, cô làm sao truy xét được.
Buổi lễ kỷ niệm hàng năm kết thúc trong sự lơ đãng của Trần Khả Như. Sau khi cô và Lê Chí Cường đưa Vũ Tuyết Trang về nhà, mười phút sau, Lê Chí Cường nhắc nhở: "Thưa chị, tới rồi."
Đàm Thu Trang hoàn hồn lại, phát giác không biết mình đã đến biệt thự Di Linh từ bao giờ. "Trợ lý Cường, bây giờ anh có rảnh không?"
“Hả?” Mặc dù Lê Chí Cường không hiểu suy nghĩ của phụ nữ, nhưng anh thấy rõ ràng đêm nay Trần Khả Như có gì đó không ổn, anh lắc đầu, “Em không bận gì".
"Vậy đi bộ với tôi một lát?"
"Vâng, bà chủ".
Trong màn đêm tĩnh mịch, không thấy rõ ánh đèn của từng ngôi nhà trong khu biệt thự, những con đường xanh mướt có vẻ yên tĩnh lạ thường.
"Trợ lý Cường, anh cạnh anh Hoàng Việt bao lâu rồi?"
"Vừa tốt nghiệp đã đi theo anh ấy, được 5 năm rồi."
"5 năm, anh ấy hẳn rất tin tưởng anh."
"Tin tưởng thì không dám chắc, em chỉ là cấp dưới của anh ấy".
Vừa hỏi vừa trả lời, Lê Chí Cường cảm thấy đêm nay Trần Khả Như hơi kỳ. Trước đó không sao, nhưng lúc này lại có vẻ đa sầu đa cảm, "Bà chủ, chị không khỏe hả?"
“Không, tôi chỉ đột nhiên muốn nói chuyện với ai đó.” Cô nhíu nhíu lông mày, nghiêm túc nói: “Nếu tôi hỏi anh một chuyện, anh có thể nói thật không?"
Thưa chị, chị cứ nói?"
Vẻ mặt của Lê Chí Cường nghiêm túc, không hề có ý nói đùa. Trong khoảng thời gian này, quan hệ của giám đốc và vợ có thể nói là tiến triển nhảy vọt, anh từng nghĩ hai người sẽ tiếp tục ngọt ngào như vậy...
"Cái vụ người đại diện trước kia, người mà tổng giám đốc của anh chỉ định vốn không phải Đàm Thu Trang chứ. Hôm đấy, anh ấy cố tình đưa tôi đến khu vui chơi Cực Quang, đúng không? Đàm Thu Trang bị thương... mọi thứ đều diễn cho tôi xem, đúng hay không?".
"Lời vừa phát ra, vẻ mặt Lê Chí Cường trở nên lúng túng, hết sức cố gắng phủ nhận: "Thưa chi, rốt cuộc chị nghe ai nói bậy bạ gì vậy, chuyện này không thể nào!"
Dứt lời, đôi mắt Trần Khả Như tưởng như thấu suốt, Lê Chí Cường có cảm giác trong lòng hổ thẹn, như thể đối phương đã nhìn thấu lời nói dối khập khiễng của anh ta... Thực sự kỳ lạ, anh ta không phải là thiếu niên non nớt, đi theo giám đốc Việt đã gặp, đã tiếp xúc với bao người, bao việc lớn nhưng vẫn không dám nói dối trước mặt bà chủ.
"Tôi muốn nghe sự thật."
“Anh Việt không cố tình lừa chị, chỉ là, đây là cách làm việc của anh ấy từ trước tới nay, không… anh ấy muốn chị dễ dàng đồng ý hơn một chút…” Lê Chí Cường thấy mình đúng là đồ ngốc, trình độ tiếng Việt của anh sắp về lại thời sơ sinh. Trần Khả Như cười, "Thật ra chỉ cần anh ấy nói ra, tôi làm sao không đồng ý. Anh ấy là người thông minh như vậy, nhưng lại thích lòng vòng, tính toán người khác..."
“Thưa chị, tuy rằng tâm tư của anh Việt có hơi thâm trầm, nhưng anh ấy đối với chị không giống thế. Chị ngàn lần đừng nghĩ ngợi nhiều, không muốn chị biết, bởi vì lo lắng chị sẽ hiểu lầm”. Trên trán Lê Chí Cường lấm tấm mồ hôi, cố gắng nói tốt cho giám đốc Việt.
"Giám đốc của anh định thế nào với Đàm Thu Trang?"
Trần Khả Như không cho Lê Chí Cường thời gian kịp nghĩ, tiếp tục hỏi.
“Đàm Thu Trang? Giám đốc Việt không có kế hoạch gì cả.” Lê Chí Cường vô thức trả lời trước khi anh có thể kịp nhảy số theo suy nghĩ của bà chủ.
"Được rồi, tôi biết rồi".
Từ Mộ: "..." Biết cái gì? Anh ta đã nói gì đâu.
Sau khi Trần Khả Như rời đi, trong đầu anh ta có chút lùng bùng. "Thưa chị, anh Việt vừa nhờ tôi nói với chị rằng tối nay anh ấy đi công tác, sẽ không về, chị tự đi ngủ sớm nhé."
Lê Chí Cường còn đang rất nhốn nháo, lập tức gọi điện thoại cho giám đốc Việt. Giọng nói ngọt ngào của cô nhân viên chăm sóc khách hàng từ trong điện thoại vang lên, cuộc gọi anh gọi tạm thời không liên lạc được, anh vui lòng gọi lại sau.
Cái quái gì thế!
Vừa rồi vì khu giải trí Cực Quang mà bỏ qua hai dự án trọng điểm còn lại. Một là dự án nghỉ dưỡng, người bán đã thương lượng giá dự định với Á Châu, nhưng đột nhiên nuốt lời, muốn bán cho người khác. Đây là cơ hội kinh doanh sinh lời, Lê Hoàng Việt đương nhiên không chịu bỏ lỡ hợp đồng, bay tới thương lượng.
Không chỉ vậy, hai khoản vay ngân hàng của Á Châu ở các thành phố lân cận cũng có vấn đề... Tóm lại, giống như có ai đó đang nhắm vào tập đoàn Á Châu. Nhưng ở Việt Nam, không có nhiều công ty có thể cạnh được với Á Châu. Trước mắt, chỉ có thể tìm ra đối thủ là công ty túi da MK.
Lê Chí Cường thở dài, nhà họ Lê đang trong thời buổi rối loạn, anh Việt có rất nhiều việc cần giải quyết. Nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ liên quan đến bà chủ mà làm phiền anh Việt, thì quá tùy tiện rồi.
Huống chi, bà chủ là một người phụ nữ thông minh và khôn ngoan. Chị ấy còn rất quan tâm đến giám đốc, hẳn là có chút chuyện vặt, chắc sẽ không sao đâu.
Đàm Thu Trang không lừa dối cô hoàn toàn. Ít nhất hai hoặc ba chuyện là sự thật. Lê Hoàng Việt lợi dụng cô. Lê Hoàng Việt thích thao túng mọi người. Lê Hoàng Việt không thích bộc bạch lời thực lòng. Lê Hoàng Việt là người thâm sâu không thấy đáy, không sao thấu được lòng dạ.
.....
Vậy thì sao?
Phụ nữ giỏi suy nghĩ miên man, nhưng họ sẽ kiên trì tới phút cuối, chỉ cần chưa hết hy vọng là còn kiên trì.
Cô sẽ không dễ dàng tha cho Đàm Thu Trang, cho dù ở mặt nào. Hơn nữa, lời Đàm Thu Trang chỉ có thể tin một nửa.
Nếu không có sự xác nhận của Lê Hoàng Việt, cô sẽ không dễ dàng đưa ra bất kỳ kết luận nào.
Phẩm chất và tính khí của Lê Hoàng Việt không có liên quan với việc liệu cô có tiếp tục yêu anh hay không.
Nửa đêm, khi cô chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, điện thoại của Trần Khả Hân nối đuôi kêu từng hồi, làm cô khỏi phải ngủ nữa. Giọng nói hoảng sợ của Trần Khả Như phát ra, "Chị ơi, cứu em, mau đến cứu em!"
Trần Khả Như xoa xoa thái dương: "Trần Khả Hân, cô lại muốn giở trò gì?".
Vừa nãy đi quá nhanh khỏi lễ kỷ niệm của 123 Entertainment mà thực sự quên hoàn toàn chuyện của Trần Khả Hân, cũng không biết con bé này đã câu kéo được bao nhiêu người trong bữa tiệc.
"Em không đùa đâu, chị ơi, chị phải cứu em... lần này em chết chắc rồi, bố nhất định sẽ giết em... làm sao bây giờ, em phải làm gì bây giờ... Em không cố ý..."
“Thế cuối cùng là chuyện gì xảy ra, cô đang ở đâu?” Giọng của Trần Khả Như vang lên. Cô chợt nhận ra rằng chắc hẳn đã xảy ra chuyện lớn. Cô vẫn chưa chắc được liệu Trần Khả Hân có đang diễn trò hay không và có thực sự hoảng loạn hay không.
"Sau bữa tiệc em ở trên tầng ba của khách sạn... Hình...Hình như... Chị ơi, hình như em đã giết người..."
Bình luận facebook