Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 175
Lúc đó Trần Khả Như không nghĩ tới, cho dù không có cô giúp đỡ, Trương Phước Thành vẫn có cách thoát thân.
Lòng người quá phức tạp, cô quá ngây thơ rồi.
Hai người đi thang máy lên lầu hai, đổi sang thang bộ đến lối cửa an toàn. Dọc đường không bị cản trở. Có lẽ Lương Huy và quán rượu đã đạt được thỏa thuận, đặc biệt dành riêng khu vực đó cho ông ta.
Hơi thở Trương Phước Thành yếu ớt, đi đâu tất cả đều theo ý của Trần Khả Như.
Khi đến lối ra bên cạnh, gương mặt ông ấy ngày càng mờ mịt và xanh xao.
Từ căn phòng ấm áp bước ra, Trần Khả Như chợt rùng mình.
Cô đang định nói điều gì đó như lời từ biệt, thì Trương Phước Thành đã giành trước: “Mặc vào.”
Ông ấy cởi chiếc áo khoác dày và chậm rãi đưa về phía cô, đôi mắt sâu thẳm, gương mặt lạnh lùng.
“Không cần.”
Cô cảm thấy sự quan tâm này có chút khác thường, nhưng vẫn xua tay từ chối.
Cô liếc qua cơ thể của Trương Phước Thành, còn không nhiều mỡ bằng cô, khả năng chống lạnh tương đối thấp.
“Hai vị rất thông minh đấy”
Tiếng quát lạnh lùng, xen lẫn tiếng nghiến răng và sự mỉa mai.
Thần kinh Trần Khả Như căng thẳng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm, bàn chân lại chuẩn bị nhũn ra lần nữa, trượt xuống
Là Lương Huy.
Ông ta không đến bệnh viện để băng bó vết thương mà há miệng chờ sung.
Chỉ có Lương Huy, không thấy Lương Như và những người khác, có lẽ đang trông chừng trong các lối khác.
“Trần Khả Như, cô rất gian xảo và mưu mô. Nhưng thật đáng tiếc, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mấy người chạy không thoát được. Tôi vừa ra tay, một phát chết luôn, đầu xuôi đuôi lọt.
Vết thương trên trán của Lương Huy đã không còn chảy nhiều máu nữa. Quyết tâm giết người của ông ta đã vượt xa chuyện gây náo loạn, ông ta thà tạo ra một cuộc hoảng loạn còn hơn. Do địa vị của mình ở thành phố Hồ Chí Minh, ông ta không còn sợ cảnh sát.
Tử tù ở trong tù còn có thể thay đổi, trên đời này có gì là không thể?
Vừa nghĩ về việc con đàn bà Trần Khả Như đập đầu, lại đùa bỡn bọn họ chạy tứ túng, Lương Huy tức giận không biết trút vào đâu, lửa giận lên đến đỉnh điểm.
“Chị Khả Như, em tới cứu chị đây, mau lên xe!”
Giọng nói của Vũ Tuyết Trang hòa với vận tốc siêu nhanh của chiếc xe từ đối diện ập vào.
Một chiếc xe ô tô màu tối hung hãn lao tới, đèn pha loé sáng, Lương Huy nguy hiểm né tránh. Vũ Tuyết Trang ngồi kế vị trí lái xe, vẫy tay với cô qua cửa xe: “Mau lên xe! Nhanh lên một chút!”
“Là bạn cháu.”
Trần Khả Như không chút do dự kéo cánh tay của Trương Phước Thành. Sau khi mở cửa xe, trong thời khắc nguy cấp, hai người theo sát nhau lên xe.
“Đoàng” tiếng súng đột ngột vang lên.
Trần Khả Như thấy rõ tia lửa bắn ra cửa xe. Không phải chuyện đùa, đạn lên nòng, nếu không cẩn thận là bị bắn như chơi.
Lương Huy bắn liên tiếp mấy phát, nhưng đa phần không chính xác, chỉ bắn vào thân xe kiên cố. Pằng pằng đoàng đoàng, cứ như trong phim Fast and furious.
Ngay khi cửa xe chuẩn bị đóng lại, một viên đạn xuyên vào.
“Cẩn thận…”
Thời khắc kia, tiếng kinh hô của Vũ Tuyết Trang, sự sung sướng trong mắt Lương Như, hết thảy tựa như biến thành hư không.
Súng là do Lương Như bắn.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một thân hình liều mình đè cô lại.
Tiếng đạn ma sát với da thịt, cùng tiếng kêu bực bội của Trương Phước Thành, tất cả đều lọt vào tai.
Ống kính quay chậm kết thúc, chiếc xe an toàn vào khúc cua.
“Chú có sao không?”
Hai má Trần Khả Như phờ phạc như tuyết. Trong mắt thoáng vui buồn hợp tan cùng kinh ngạc. Tại sao Trương Phước Thành lại nhào qua đỡ đạn cho cô?
Vấn đề này quẩn quanh trong đầu cô rất lâu.
Cô chạm vào nó, chỗ trúng đạn là phía bả vai bên phải. Đặt Trương Phước Thành gượng gạo nằm ngang, Trần Khả Như tạm thời băng bó cho ông ấy để cầm máu. Cô là một bác sĩ, quen nhìn sinh tử, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một người già yếu vì cô cứu mà chịu cảnh nguy hiểm đến tính mạng.
Trương Phước Thành khép hờ mắt, không nói chuyện, hơi thở gấp gáp dị thường.
“Bác tài xế, mau đến bệnh viện gần nhất.”
Vũ Tuyết Trang không có thời gian để hỏi toàn bộ câu chuyện, may mà bác sĩ Allen đã cử tài xế đến đón họ ở cửa. Nếu không, đổi sang taxi thông thường mà chạm trán cuộc xả súng vừa rồi, thì tránh sao, e rằng cũng không kịp.
“Không thành vấn đề.”
Người lái xe cũng là một người Anh, không ngờ anh ta lại biết tiếng Việt, thành ra không có vấn đề gì trong giao tiếp.
Vũ Tuyết Trang hết lần này tới lần khác quay đầu lại, dùng đèn xe nhìn lén khuôn mặt của Trương Phước Thành, nhưng cô ấy không nhận ra là ai. May vừa nãy cô ấy chăm chăm co đầu lại để tránh đạn. Được rồi, thực ra đạn tập trung ở nửa sau xe, cũng thấy rõ người kia bị bắn là vì bảo vệ chị Khả Như.
Động tác tay Trần Khả Như lưu loát, thay ông ấy xử lý vết thương. Cho dù mặt liệt, nhưng lo lắng trong mắt không giống giả vờ.
Một người không thân không thích, không quen không biết, lại đỡ đạn cho người khác ư?
Vũ Tuyết Trang không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Khi xe của họ đang đậu trước bệnh viện, radio trong xe đang phát tin khẩn cấp.
Vũ Tuyết Trang vô thức nhấn nút, giọng phát thanh viên dần trở nên rõ ràng.
“Bây giờ chúng tôi xin gián đoạn bằng một tin khẩn cấp. Vào khoảng 11 giờ 20 phút tối, có một vụ nổ súng ở lối vào khách sạn Cadencia. Nghi phạm đã bỏ trốn sau khi bị bắn. Nếu bệnh viện hoặc phòng khám tư nhân nào trong thành phố tiếp nhận những bệnh nhân như vậy, hãy nhanh chóng gọi cảnh sát, cảm ơn các công dân đã hợp tác.
“Nghi phạm?
Vũ Tuyết Trang chợt nuốt từng ngụm nước bọt, đầu trong nháy mắt cứng ngắc. Má nó, có nhầm không đấy, người kia là nghi phạm?
Sắc mặt Trần Khả Như trở nên âm trầm, khẳng định: “Ông ấy không phải là kẻ tình nghi. Mấy kẻ nổ súng kia mới là tội phạm nghiêm trọng.
Vũ Tuyết Trang sửng sốt: “A, vậy bọn mới chính kẻ gian nhưng lại gắp lửa bỏ tay người, cấu kết với cảnh sát địa phương, cổ ý đuổi tận giết tuyệt?”
“Đúng.”
Trần Khả Như dĩ nhiên tin rằng không phải ai trong đồn cảnh sát cũng đều mở mắt vì lợi, mà họ đã bị Lương Huy lừa.
Con ngươi Vũ Tuyết Trang chuyển động nhanh như chớp, đại khái đã hiểu kha khá ngọn nguồn mọi chuyện, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, lo lắng hỏi: “Chị Khả Như, với nhân phẩm của chị, em chắc chắn tin tưởng. Mà ông bác này trông cũng không giống người xấu. Nhưng vấn đề của chúng ta bây giờ, bệnh viện và phòng khám tư nhân đều không vào được, biết đi đâu, giúp ông ấy lấy viên đạn ra?
“Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chiếc xe đã đậu ở cổng bệnh viện nhưng không biết phải làm gì.
Trần Khả Như nhíu mày, nhìn Trương Phước Thành hô hấp càng ngày càng yếu, sắc mặt tái bợt. Ông ấy có nhấc miệng, nhưng không nói được lời nào.
Cuộc đời không phải là một bộ phim truyền hình, một người thể chất yếu sau khi bị bắn, không thể hôn mê ngay lập tức. Bạn có thể trông cậy người đó anh dũng đến phút cuối, hoặc liên tục nói lời trăn trối.
Cảm giác nghẹt thở khó chịu tràn lan trong lòng Trần Khả Như.
Vũ Tuyết Trang buồn rầu, ảm đạm nói: “Bây giờ mà lái xe ra khỏi Sài Gòn tìm bệnh viện khác, ông ấy nhất định sẽ không cầm cự được.” Cũng may lúc nãy không phải Trần Khả Như bị bắn, nếu không cô thật sự sẽ phát điên mất.
Mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng Vũ Tuyết Trang và Trần Khả Như đều hiểu rằng, các nguyên tố kim loại nặng có trong viên đạn ở trong cơ thể người thời gian dài rất dễ khiến cơ thể bị nhiễm trùng và nhiễm độc… Tình trạng hiện tại của Trương Phước Thành không phải không thể thực hiện.
Trần Khả Như đột nhiên nói với vẻ mặt nghiêm nghị, kiên định nói: “Bác tài, phiền anh dừng lại ở tiệm thuốc gần đó, cảm ơn.”
Tài xe nghe bản tin xong nhưng không làm gì, nên rõ ràng ông ấy đang đứng về phía họ. Trần Khả Như đã gây rắc rối cho người khác, vì vậy cũng không quan tâm có gây phiền nhiều hơn không.
“OK.”
Ông ấy đáp lại rất thoải mái.
Vũ Tuyết Trang cảm kích nói: “Bác tài, bác là người nước ngoài biết làm rõ phải trái. Bác yên tâm, chồng bác sĩ Khả Như của chúng tôi sẽ trả ơn hậu hĩnh cho bác, cho dù bồi thường xe mới cũng không thành vấn đề.”
Tài xế không nói gì, mỉm cười.
Trần Khả Như biết rằng Vũ Tuyết Trang đang giả bộ, nhưng cô ấy không có tâm tư ngăn cản. Cô chỉ hy vọng, mình có thể dùng toàn lực cứu sống Trương Phước Thành. Còn những thứ khác, sau này hãy nói.
Dưới sự chỉ huy của Trần Khả Như, họ đã dừng xe ba lần. Vũ Tuyết Trang mua vật tư y tế có sẵn từ ba hiệu thuốc mở cửa 24/24.
“Chị Khả Như, tuy rằng chị biết giải phẫu một chút, nhưng chị chắc có thể lấy viên đạn ra chứ?”
Giọng nói của Tuyết Trang lo sợ, bất an nói. Lấy đạn không giống mấy tiết mục trên TV, nếu không cố định vết thương sẽ rất dễ bị nhiễm trùng. Ngay cả dù có đi bệnh viện bình thường cũng không thể đảm bảo tính mạng an toàn 100%.
“Chị vừa gọi điện cho bác sĩ Vưu chuyên về ngoại khoa. Đợi lát nữa, chúng ta tìm được chỗ thích hợp để phẫu thuật, ông ấy sẽ hướng dẫn chị làm qua video.”
Lúc Trần Khả Như nói chuyện, lông mày khẽ run lên, trong mắt hiện lên vẻ kiên định và rõ ràng.
Không biết từ lúc nào, cô nắm chặt lòng bàn tay già nua của Trương Phước Thành, nặng nề nói: “Trương Phước Thành, chú phải cố gắng lên.”
Hơi thở của ông ấy yếu ớt, Trần Khả Như có thể cảm nhận được, người kia hẳn là có thể nghe thấy.
Vũ Tuyết Trang đang loay hoay tìm nơi để phẫu thuật, khách sạn, quán rượu… Cô ấy cuống cuồng vò đầu bứt tóc. Sao đầu óc lúc này lại rỗng không thế. Nếu chị Khả Như không nói gì, cô cũng không nghĩ ra cách nào sao?
“Hai bạn, nếu không tôi đưa các bạn đến phòng khám tư của bác sĩ Allen ở thành phố Hồ Chí Minh?”
Trên thực tế, tài xế đã đi theo hướng đó rồi.
Vũ Tuyết Trang và Trần Khả Như không thể nghĩ ra lời gì khác hơn ngoài biết ơn. Hơn nữa, tài xế cũng trấn an họ, bác sĩ Allen là một bác sĩ tốt bụng. Ngay cả khi ông ấy có mặt cũng sẽ đồng ý.
Năm phút sau, họ đã đến nơi.
Phòng khám tư của bác sĩ Allen sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp. Vì bác sĩ Allen là bác sĩ sản phụ khoa, nên về cơ bản các thiết bị và dụng cụ phẫu thuật phòng này khác với phòng phẫu thuật chuyên dụng. Đương nhiên, đây là lúc dùng đến các thiết bị y tế mà Vũ Tuyết Trang đã mua.
Sau khi điều chỉnh xong cuộc gọi video với bác sĩ Vưu bên mảng ngoại khoa, Vũ Tuyết Trang rất biết ơn vì điện thoại di động của cô có độ phân giải pixel cao. Dù như vậy, cô cũng không thể làm phụ mổ cho Trần Khả Như.
“Không sao, em không thấy trước kia trên chiến trường, binh lính còn lấy đạn cho nhau à.”
Trần Khả Như đeo mặt nạ và găng tay vào, buộc mình phải bình tĩnh, việc gì cũng có lần đầu tiên.
“Cố lên, bác sĩ Khả Như, em tin chị.”
Vũ Tuyết Trang ở bên cạnh không ngừng thúc đẩy tinh thần của cô.
Ánh mắt Trần Khả Như phức tạp và rõ ràng: Trương Phước Thành, cháu nhất định phải cứu sống chủ.
Không chỉ vì chú đã cứu cháu, mà còn vì cháu là bác sĩ, cháu không thể cứ đứng đó nhìn một sinh mệnh chết trước mặt. Nếu cố gắng hết sức mà vẫn không thể thì đành chấp nhận.
Trong suốt ca phẫu thuật kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, không nói đến Trần Khả Như, ngay cả Vũ Tuyết Trang, người đang cầm điện thoại di động của cô, và bác sĩ Vưu, người đang chỉ huy một cách căng thẳng trong video, cũng kiệt sức không kém.
Ngay sau khi Trần Khả Như lấy viên đạn ra và khâu vết thương, Vũ Tuyết Trang mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại phát hoảng khi nghe thấy tiếng còi báo động kêu inh ỏi.
Lòng người quá phức tạp, cô quá ngây thơ rồi.
Hai người đi thang máy lên lầu hai, đổi sang thang bộ đến lối cửa an toàn. Dọc đường không bị cản trở. Có lẽ Lương Huy và quán rượu đã đạt được thỏa thuận, đặc biệt dành riêng khu vực đó cho ông ta.
Hơi thở Trương Phước Thành yếu ớt, đi đâu tất cả đều theo ý của Trần Khả Như.
Khi đến lối ra bên cạnh, gương mặt ông ấy ngày càng mờ mịt và xanh xao.
Từ căn phòng ấm áp bước ra, Trần Khả Như chợt rùng mình.
Cô đang định nói điều gì đó như lời từ biệt, thì Trương Phước Thành đã giành trước: “Mặc vào.”
Ông ấy cởi chiếc áo khoác dày và chậm rãi đưa về phía cô, đôi mắt sâu thẳm, gương mặt lạnh lùng.
“Không cần.”
Cô cảm thấy sự quan tâm này có chút khác thường, nhưng vẫn xua tay từ chối.
Cô liếc qua cơ thể của Trương Phước Thành, còn không nhiều mỡ bằng cô, khả năng chống lạnh tương đối thấp.
“Hai vị rất thông minh đấy”
Tiếng quát lạnh lùng, xen lẫn tiếng nghiến răng và sự mỉa mai.
Thần kinh Trần Khả Như căng thẳng, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm, bàn chân lại chuẩn bị nhũn ra lần nữa, trượt xuống
Là Lương Huy.
Ông ta không đến bệnh viện để băng bó vết thương mà há miệng chờ sung.
Chỉ có Lương Huy, không thấy Lương Như và những người khác, có lẽ đang trông chừng trong các lối khác.
“Trần Khả Như, cô rất gian xảo và mưu mô. Nhưng thật đáng tiếc, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, mấy người chạy không thoát được. Tôi vừa ra tay, một phát chết luôn, đầu xuôi đuôi lọt.
Vết thương trên trán của Lương Huy đã không còn chảy nhiều máu nữa. Quyết tâm giết người của ông ta đã vượt xa chuyện gây náo loạn, ông ta thà tạo ra một cuộc hoảng loạn còn hơn. Do địa vị của mình ở thành phố Hồ Chí Minh, ông ta không còn sợ cảnh sát.
Tử tù ở trong tù còn có thể thay đổi, trên đời này có gì là không thể?
Vừa nghĩ về việc con đàn bà Trần Khả Như đập đầu, lại đùa bỡn bọn họ chạy tứ túng, Lương Huy tức giận không biết trút vào đâu, lửa giận lên đến đỉnh điểm.
“Chị Khả Như, em tới cứu chị đây, mau lên xe!”
Giọng nói của Vũ Tuyết Trang hòa với vận tốc siêu nhanh của chiếc xe từ đối diện ập vào.
Một chiếc xe ô tô màu tối hung hãn lao tới, đèn pha loé sáng, Lương Huy nguy hiểm né tránh. Vũ Tuyết Trang ngồi kế vị trí lái xe, vẫy tay với cô qua cửa xe: “Mau lên xe! Nhanh lên một chút!”
“Là bạn cháu.”
Trần Khả Như không chút do dự kéo cánh tay của Trương Phước Thành. Sau khi mở cửa xe, trong thời khắc nguy cấp, hai người theo sát nhau lên xe.
“Đoàng” tiếng súng đột ngột vang lên.
Trần Khả Như thấy rõ tia lửa bắn ra cửa xe. Không phải chuyện đùa, đạn lên nòng, nếu không cẩn thận là bị bắn như chơi.
Lương Huy bắn liên tiếp mấy phát, nhưng đa phần không chính xác, chỉ bắn vào thân xe kiên cố. Pằng pằng đoàng đoàng, cứ như trong phim Fast and furious.
Ngay khi cửa xe chuẩn bị đóng lại, một viên đạn xuyên vào.
“Cẩn thận…”
Thời khắc kia, tiếng kinh hô của Vũ Tuyết Trang, sự sung sướng trong mắt Lương Như, hết thảy tựa như biến thành hư không.
Súng là do Lương Như bắn.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, một thân hình liều mình đè cô lại.
Tiếng đạn ma sát với da thịt, cùng tiếng kêu bực bội của Trương Phước Thành, tất cả đều lọt vào tai.
Ống kính quay chậm kết thúc, chiếc xe an toàn vào khúc cua.
“Chú có sao không?”
Hai má Trần Khả Như phờ phạc như tuyết. Trong mắt thoáng vui buồn hợp tan cùng kinh ngạc. Tại sao Trương Phước Thành lại nhào qua đỡ đạn cho cô?
Vấn đề này quẩn quanh trong đầu cô rất lâu.
Cô chạm vào nó, chỗ trúng đạn là phía bả vai bên phải. Đặt Trương Phước Thành gượng gạo nằm ngang, Trần Khả Như tạm thời băng bó cho ông ấy để cầm máu. Cô là một bác sĩ, quen nhìn sinh tử, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một người già yếu vì cô cứu mà chịu cảnh nguy hiểm đến tính mạng.
Trương Phước Thành khép hờ mắt, không nói chuyện, hơi thở gấp gáp dị thường.
“Bác tài xế, mau đến bệnh viện gần nhất.”
Vũ Tuyết Trang không có thời gian để hỏi toàn bộ câu chuyện, may mà bác sĩ Allen đã cử tài xế đến đón họ ở cửa. Nếu không, đổi sang taxi thông thường mà chạm trán cuộc xả súng vừa rồi, thì tránh sao, e rằng cũng không kịp.
“Không thành vấn đề.”
Người lái xe cũng là một người Anh, không ngờ anh ta lại biết tiếng Việt, thành ra không có vấn đề gì trong giao tiếp.
Vũ Tuyết Trang hết lần này tới lần khác quay đầu lại, dùng đèn xe nhìn lén khuôn mặt của Trương Phước Thành, nhưng cô ấy không nhận ra là ai. May vừa nãy cô ấy chăm chăm co đầu lại để tránh đạn. Được rồi, thực ra đạn tập trung ở nửa sau xe, cũng thấy rõ người kia bị bắn là vì bảo vệ chị Khả Như.
Động tác tay Trần Khả Như lưu loát, thay ông ấy xử lý vết thương. Cho dù mặt liệt, nhưng lo lắng trong mắt không giống giả vờ.
Một người không thân không thích, không quen không biết, lại đỡ đạn cho người khác ư?
Vũ Tuyết Trang không khỏi cảm thấy kinh hãi.
Khi xe của họ đang đậu trước bệnh viện, radio trong xe đang phát tin khẩn cấp.
Vũ Tuyết Trang vô thức nhấn nút, giọng phát thanh viên dần trở nên rõ ràng.
“Bây giờ chúng tôi xin gián đoạn bằng một tin khẩn cấp. Vào khoảng 11 giờ 20 phút tối, có một vụ nổ súng ở lối vào khách sạn Cadencia. Nghi phạm đã bỏ trốn sau khi bị bắn. Nếu bệnh viện hoặc phòng khám tư nhân nào trong thành phố tiếp nhận những bệnh nhân như vậy, hãy nhanh chóng gọi cảnh sát, cảm ơn các công dân đã hợp tác.
“Nghi phạm?
Vũ Tuyết Trang chợt nuốt từng ngụm nước bọt, đầu trong nháy mắt cứng ngắc. Má nó, có nhầm không đấy, người kia là nghi phạm?
Sắc mặt Trần Khả Như trở nên âm trầm, khẳng định: “Ông ấy không phải là kẻ tình nghi. Mấy kẻ nổ súng kia mới là tội phạm nghiêm trọng.
Vũ Tuyết Trang sửng sốt: “A, vậy bọn mới chính kẻ gian nhưng lại gắp lửa bỏ tay người, cấu kết với cảnh sát địa phương, cổ ý đuổi tận giết tuyệt?”
“Đúng.”
Trần Khả Như dĩ nhiên tin rằng không phải ai trong đồn cảnh sát cũng đều mở mắt vì lợi, mà họ đã bị Lương Huy lừa.
Con ngươi Vũ Tuyết Trang chuyển động nhanh như chớp, đại khái đã hiểu kha khá ngọn nguồn mọi chuyện, trong lòng tràn đầy phẫn nộ, lo lắng hỏi: “Chị Khả Như, với nhân phẩm của chị, em chắc chắn tin tưởng. Mà ông bác này trông cũng không giống người xấu. Nhưng vấn đề của chúng ta bây giờ, bệnh viện và phòng khám tư nhân đều không vào được, biết đi đâu, giúp ông ấy lấy viên đạn ra?
“Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chiếc xe đã đậu ở cổng bệnh viện nhưng không biết phải làm gì.
Trần Khả Như nhíu mày, nhìn Trương Phước Thành hô hấp càng ngày càng yếu, sắc mặt tái bợt. Ông ấy có nhấc miệng, nhưng không nói được lời nào.
Cuộc đời không phải là một bộ phim truyền hình, một người thể chất yếu sau khi bị bắn, không thể hôn mê ngay lập tức. Bạn có thể trông cậy người đó anh dũng đến phút cuối, hoặc liên tục nói lời trăn trối.
Cảm giác nghẹt thở khó chịu tràn lan trong lòng Trần Khả Như.
Vũ Tuyết Trang buồn rầu, ảm đạm nói: “Bây giờ mà lái xe ra khỏi Sài Gòn tìm bệnh viện khác, ông ấy nhất định sẽ không cầm cự được.” Cũng may lúc nãy không phải Trần Khả Như bị bắn, nếu không cô thật sự sẽ phát điên mất.
Mặc dù máu đã ngừng chảy, nhưng Vũ Tuyết Trang và Trần Khả Như đều hiểu rằng, các nguyên tố kim loại nặng có trong viên đạn ở trong cơ thể người thời gian dài rất dễ khiến cơ thể bị nhiễm trùng và nhiễm độc… Tình trạng hiện tại của Trương Phước Thành không phải không thể thực hiện.
Trần Khả Như đột nhiên nói với vẻ mặt nghiêm nghị, kiên định nói: “Bác tài, phiền anh dừng lại ở tiệm thuốc gần đó, cảm ơn.”
Tài xe nghe bản tin xong nhưng không làm gì, nên rõ ràng ông ấy đang đứng về phía họ. Trần Khả Như đã gây rắc rối cho người khác, vì vậy cũng không quan tâm có gây phiền nhiều hơn không.
“OK.”
Ông ấy đáp lại rất thoải mái.
Vũ Tuyết Trang cảm kích nói: “Bác tài, bác là người nước ngoài biết làm rõ phải trái. Bác yên tâm, chồng bác sĩ Khả Như của chúng tôi sẽ trả ơn hậu hĩnh cho bác, cho dù bồi thường xe mới cũng không thành vấn đề.”
Tài xế không nói gì, mỉm cười.
Trần Khả Như biết rằng Vũ Tuyết Trang đang giả bộ, nhưng cô ấy không có tâm tư ngăn cản. Cô chỉ hy vọng, mình có thể dùng toàn lực cứu sống Trương Phước Thành. Còn những thứ khác, sau này hãy nói.
Dưới sự chỉ huy của Trần Khả Như, họ đã dừng xe ba lần. Vũ Tuyết Trang mua vật tư y tế có sẵn từ ba hiệu thuốc mở cửa 24/24.
“Chị Khả Như, tuy rằng chị biết giải phẫu một chút, nhưng chị chắc có thể lấy viên đạn ra chứ?”
Giọng nói của Tuyết Trang lo sợ, bất an nói. Lấy đạn không giống mấy tiết mục trên TV, nếu không cố định vết thương sẽ rất dễ bị nhiễm trùng. Ngay cả dù có đi bệnh viện bình thường cũng không thể đảm bảo tính mạng an toàn 100%.
“Chị vừa gọi điện cho bác sĩ Vưu chuyên về ngoại khoa. Đợi lát nữa, chúng ta tìm được chỗ thích hợp để phẫu thuật, ông ấy sẽ hướng dẫn chị làm qua video.”
Lúc Trần Khả Như nói chuyện, lông mày khẽ run lên, trong mắt hiện lên vẻ kiên định và rõ ràng.
Không biết từ lúc nào, cô nắm chặt lòng bàn tay già nua của Trương Phước Thành, nặng nề nói: “Trương Phước Thành, chú phải cố gắng lên.”
Hơi thở của ông ấy yếu ớt, Trần Khả Như có thể cảm nhận được, người kia hẳn là có thể nghe thấy.
Vũ Tuyết Trang đang loay hoay tìm nơi để phẫu thuật, khách sạn, quán rượu… Cô ấy cuống cuồng vò đầu bứt tóc. Sao đầu óc lúc này lại rỗng không thế. Nếu chị Khả Như không nói gì, cô cũng không nghĩ ra cách nào sao?
“Hai bạn, nếu không tôi đưa các bạn đến phòng khám tư của bác sĩ Allen ở thành phố Hồ Chí Minh?”
Trên thực tế, tài xế đã đi theo hướng đó rồi.
Vũ Tuyết Trang và Trần Khả Như không thể nghĩ ra lời gì khác hơn ngoài biết ơn. Hơn nữa, tài xế cũng trấn an họ, bác sĩ Allen là một bác sĩ tốt bụng. Ngay cả khi ông ấy có mặt cũng sẽ đồng ý.
Năm phút sau, họ đã đến nơi.
Phòng khám tư của bác sĩ Allen sạch sẽ, gọn gàng, ngăn nắp. Vì bác sĩ Allen là bác sĩ sản phụ khoa, nên về cơ bản các thiết bị và dụng cụ phẫu thuật phòng này khác với phòng phẫu thuật chuyên dụng. Đương nhiên, đây là lúc dùng đến các thiết bị y tế mà Vũ Tuyết Trang đã mua.
Sau khi điều chỉnh xong cuộc gọi video với bác sĩ Vưu bên mảng ngoại khoa, Vũ Tuyết Trang rất biết ơn vì điện thoại di động của cô có độ phân giải pixel cao. Dù như vậy, cô cũng không thể làm phụ mổ cho Trần Khả Như.
“Không sao, em không thấy trước kia trên chiến trường, binh lính còn lấy đạn cho nhau à.”
Trần Khả Như đeo mặt nạ và găng tay vào, buộc mình phải bình tĩnh, việc gì cũng có lần đầu tiên.
“Cố lên, bác sĩ Khả Như, em tin chị.”
Vũ Tuyết Trang ở bên cạnh không ngừng thúc đẩy tinh thần của cô.
Ánh mắt Trần Khả Như phức tạp và rõ ràng: Trương Phước Thành, cháu nhất định phải cứu sống chủ.
Không chỉ vì chú đã cứu cháu, mà còn vì cháu là bác sĩ, cháu không thể cứ đứng đó nhìn một sinh mệnh chết trước mặt. Nếu cố gắng hết sức mà vẫn không thể thì đành chấp nhận.
Trong suốt ca phẫu thuật kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, không nói đến Trần Khả Như, ngay cả Vũ Tuyết Trang, người đang cầm điện thoại di động của cô, và bác sĩ Vưu, người đang chỉ huy một cách căng thẳng trong video, cũng kiệt sức không kém.
Ngay sau khi Trần Khả Như lấy viên đạn ra và khâu vết thương, Vũ Tuyết Trang mới từ từ thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại phát hoảng khi nghe thấy tiếng còi báo động kêu inh ỏi.
Bình luận facebook