Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 179
Trần Khả Như chắc rằng Trịnh Nhật Minh phải đang cân nhắc xem anh ta có cần tra google hay không.
Đồng thời anh ta cũng đang quan sát cô, phán đoán độ đáng tin trong lời nói của cô.
Trần Khả Như ăn mặc không tầm thường, còn thường xuyên mặc đồ hiệu nổi tiếng, khí chất hơn người. Hiện tại đứng giữa 10 tỷ đã sắp đến tay và 20 tỷ mập mờ chưa rõ ràng?
Không còn nghi ngờ gì nữa.
“Cô không cần tốn thời gian nữa, chỉ phí sức thôi. Một lúc nữa tôi đã cầm tiền trên tay, sẽ giao cô ra.” Trịnh Nhật Minh nghĩ xong, đáy mắt lộ ra vẻ cố chấp, dường như không có cách nào lay chuyển được.
Trần Khả Như sốt sắng thuyết phục: “Chồng tôi hiện đang ở thành phố Hồ Chí Minh, hơn nữa tập đoàn Á Châu cũng có nhiều chi nhánh và cơ sở kinh doanh ở thành phố này. Thậm chí, bây giờ điều chỉnh vốn lưu động để lấy tiền mặt cũng không có vấn đề gì.”
Tiếng chuông điện thoại kịch liệt vang lên như có thể xuyên qua tầng hầm ẩm thấp.
“Alo, tổng giám đốc Lương, đã đến rồi à? Các người cứ trực tiếp vào đi…”
Trịnh Nhật Minh hào hứng nói về địa chỉ, cuối cùng không quên nhắc về tiền và chuyện về chứng minh thư.
Sau khi nhận được câu trả lời chính xác từ đầu dây bên kia, Trịnh Nhật Minh đắc thắng mỉm cười.
Hắn tiếp tục thu dọn hành lý, Trần Khả Như cuộn mình một chỗ, trên trán chảy đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy bóng dáng của tử thần đang từng bước từng bước đến gần.
Bên ngoài tòa nhà nơi cô đang ở, cảnh sát đã triển khai lực lượng bao vây đông đảo.
Đội trưởng Dư và mọi người ở đối diện với một tòa nhà mười lăm tầng, mỗi tầng có khoảng tám phòng, rất khó khăn, nếu kiểm tra từng người một thì rất mất thời gian và nhân lực không đủ, dễ dẫn đến bứt dây động rừng và ảnh hưởng đến sự an toàn của con tin.
Do tòa nhà dân cư này đã lâu đời nên hầu như không có thiết bị giám sát xung quanh, hầu hết đều là nơi ở tập trung của những người lao động thấp hoặc những người có trình độ học vấn khác nhau nên tình hình rất phức tạp.
“Đội trưởng Dư, các anh sắp xếp kiểm tra danh sách những người thuê phòng. Tên thật trên hệ thống và giấy phép cư trú tạm thời là những điều bắt buộc đối với việc thuê nhà. Có lẽ sẽ loại trừ được vài tầng và hộ gia đình.”
Lê Hoàng Việt đang ngồi trong xe nghe thấy cách chỉ đạo của đội trưởng Dư, vẻ mặt căng thẳng, đột nhiên nói, giọng nói vẫn bình tĩnh như nước.
“Tổng giám đốc Lê, anh nói đúng, hy vọng rất nhỏ, nhưng ít nhất có thể loại trừ một ít.”
Đội trưởng Dư thật ra cũng có chút áy náy, vốn định đợi Trịnh Nhật Minh xuất hiện lần nữa, hoặc sa lưới khi có người tới giao dịch với mình,còn mò kim đáy bể này thì phí thời gian thôi, nhưng tổng giám đốc Lê đã đề cập tới, anh không thể nào thẳng thừng bảo bỏ được.
“Đội trưởng Dư, hai người vừa rồi anh cử đi theo Trịnh Nhật Minh đang ở đâu vậy? Đưa tôi cùng đến lối vào sảnh tòa nhà dân cư xem xem.”
Lê Hoàng Việt cả người vô cùng sốt ruột, như ngồi trên đống lửa.
Sự do dự thoáng qua của đội trưởng Dư, anh tốt bụng nhắc nhở: “Không sao, nhưng tổng giám đốc Lê, anh phải chú ý đến sự an toàn của bản thân.”
Lê Hoàng Việt trả lời, sau khi xuống xe cơ thể anh rất nhanh nhẹn và vô cùng cường tráng, người cảnh sát đi theo Trịnh Nhật Minh cũng không dám lại gần, bởi vì bản thân Trịnh Nhật Minh cũng là một cảnh sát hình sự có năng lực rất tốt của tổ trinh sát, nếu không phải lần này con gái anh ta làm bại lộ thân phận. Và cảnh sát đang được chỉ đạo thay ca để giám sát, e rằng ngay cả nơi ẩn nấp của hắn cũng khó bị phát hiện. Đội trưởng Dư thở dài, đối với chỉ số IQ và thể lực của tổng giám đốc Lê, không đi làm cảnh sát hình sự thực sự đáng tiếc cho ngành cảnh sát.
Lê Hoàng Việt liếc nhìn xung quanh, trong đại sảnh tòa nhà là màu vàng đen cũ kĩ của tầng một, một người gác cửa già ngủ gật đang nằm trên bàn ngáy to, thỉnh thoảng phát ra những tiếng ngáy kỳ lạ.
Hai người cảnh sát muốn đánh thức ông, nhưng Lê Hoàng Việt ngăn lại, “Đánh thức rồi chắc gì ông ta đã biết cái gì.”
Tòa nhà này hư hỏng đã lâu, có thể nói là tòa nhà này đã xuống cấp trầm trọng vô cùng nguy hiểm, nhưng có rất nhiều người ở nên không sợ có vấn đề gì. Lê Hoàng Việt lạnh lùng, vẻ mặt gần như đóng băng, không có thời gian quan tâm đến những người không liên quan, chính vì tòa nhà thuộc loại xuống cấp trầm trọng không có camera,mới vô cớ đem đến thêm cho bọn họ biết bao nhiêu khó khăn.
“Anh ta biến mất ở lối thoát hiểm bên phải.”
Người cảnh sát chỉ về một hướng đi, Lê Hoàng Việt liếc nhìn lối vào cầu thang hẹp, ánh mắt lại trở lại trên chiếc thang máy dán đầy những mẩu quảng cáo nhỏ, vẻ mặt trầm ngâm.
Một người khác cho biết: “Cái thang máy cũ này tồn tại nguy cơ mất an toàn vô cùng nguy hiểm, nên nhiều người chọn cách leo cầu thang bộ”.
Ba người bước vào lối thoát hiểm, lúc đó Lê Hoàng Việt đang suy nghĩ một vấn đề, một ngôi nhà đã xuống cấp một chút cũng không sao, những người có trách nhiệm trốn tránh làm ngơ cũng có thể bỏ qua, nhưng thang máy chắc chắn là một hình ảnh khiến trong lòng anh cứ mãi vật lộn, không được phép xảy ra chút sơ xuất nào. Có lẽ trước đây tòa nhà này chưa từng xảy ra tai nạn gì vì vậy nó vẫn còn nguyên vẹn cho đến ngày hôm nay?
Kim đồng hồ chuyển động từng phút từng giây, đã tám giờ tối.
Trước tòa nhà dân cư càng ngày càng có nhiều người ra vào, không có lợi cho sự quan sát của cảnh sát.
Đội trưởng Dư cầm ống nhòm quan sát, không dám buông lỏng cảnh giác, đột nhiên bụng dưới kêu lên sùng sục, gương mặt của anh ta trở nên khác thường, dặn dò những người khác tiếp tục giám sát, có phát hiện bất kì điều gì khả nghi, lập tức báo cáo qua bộ đàm.
Tình cờ có một nhà vệ sinh công cộng gần đó, đội trưởng Dư đã giải quyết mọi thứ trong vòng năm phút, không ngờ rằng sự cố lại xảy ra trong vòng năm phút đó.
Bên trong tòa nhà.
Lê Hoàng Việt cùng hai cảnh sát vẫn còn đang quanh quẩn trong hành lang,anh đột nhiên hỏi: “Các anh vừa nhìn thấy Trịnh Nhật Minh trực tiếp đi tới cửa cầu thang bộ, hay là nhìn thấy anh ta có hướng đến thang máy, mới đi vào?”
Nghe xong, cả hai đều lặng im suy nghĩ.
Lê Hoàng Việt như bị bóp nghẹt ở cổ họng, bắp thịt ngưng tụ lại một chỗ, anh nói: “Nghĩ cho kỹ vào! Mau lên!”
“Trực tiếp đi vào.”
Một người nhanh chóng đáp: “Tôi chắc chắn.”
“Rất tốt.”
Lê Hoàng Việt lấy lại lý trí, suy luận một cách chắc chắn, “Theo suy nghĩ của một người bình thường, một người nếu đi thẳng vào cầu thang. Vậy thì tầng anh ta sống nhiều nhất là tầng một hoặc tầng hai, còn tầng ba sẽ có thể do dự vì nó xa và lâu hơn nhiều.”
Cả hai không khỏi thầm thán phục, tư duy và phản ứng của tổng giám đốc Lê quá nhanh khiến người thường không thể theo kịp.
“Các anh lập tức thông báo cho cảnh sát Dư, triển khai toàn bộ lực lượng cảnh sát, tập trung điều tra tất cả các phòng ở tầng một và tầng hai.” Lê Hoàng Việt lập tức ra lệnh, “Nhớ kỹ, không được bỏ sót phòng nào”.
Anh có phong thái bẩm sinh của một vị anh hùng, ở trong công ty thì không bao giờ nói hai lời,luôn giữ lời hứa, ra ngoài vẫn không thay đổi tính cách ấy, ngoài ra lời nói và việc làm của anh đều có tính thuyết phục rất cao, khiến hai cảnh sát đều phải nể phục.
“Vâng, tổng giám đốc Lê.”
Có điều gì đó trong tâm trí Lê Hoàng Việt như tia chớp thoáng chốc lóe lên, là cái gì? Anh liên tục tìm kiếm trong tâm trí, và cuối cùng, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt long lanh của anh.
Đúng rồi, là cái nút của tầng hầm hiển thị trong thanh máy!
“Đợi đã!”
Anh hô to: “Vẫn còn tầng âm, đúng vậy, Trịnh Nhật Minh rất có thể trốn ở tầng âm!”
“Đúng.”
Bộ não của hai sĩ quan cảnh sát đã đi từ: Làm sao tổng giám đốc Lê phán đoán được phạm vi số tầng, trực tiếp tiến tới mức độ sùng bái mù quáng và tin tường vô điều kiện.
Đội trưởng Dư cách đó vài chục mét đi vệ sinh xong, hỏi: “Có phát hiện điều gì bất thường không?”
“…… Không có.”
“Anh có chút ngập ngừng là có ý gì?”
“Không phải, đội trưởng vừa nãy có nói rằng Trịnh Nhật Minh hiểu rõ thủ đoạn phá án của cảnh sát. Anh ta biết cách cải trang và thay đổi hình dạng. Chúng ta cũng phải lưu tâm điều này,không có người phụ nữ trẻ nào na ná giống với Trần Khả Như bước ra, mà chính là một người đàn ông đẩy một chiếc xe đẩy cỡ vừa đi ra… ”
Viên cảnh sát ngồi ở ghế phụ phía trước do dự, nhất thời ngẩn ra, đang suy nghĩ liệu một người phụ nữ gầy gò có thể nhét vào xe đẩy được hay không! Và họ đã xác định rằng danh tính của người đàn ông không phải là Trịnh Nhật Minh, chiều cao và hình dạng của anh ta không đồng nhất.
Đội trưởng Dư già dặn kinh nghiệm,đưa ra kết luận: “Có khả năng.”
“Đội trưởng, chúng ta đã có đồng chí đuổi theo chiếc xe đó.”
“Làm tốt lắm, tiếp tục theo dõi.”
Đối với chuyện như thế này,không thể bỏ sót bất kỳ điều gì dù là nhỏ nhất, tóm lại là phòng còn hơn chữa
Theo phán đoán của Lê Hoàng Việt,đội trưởng Dư huy động toàn bộ lực lượng hành động, những người cảnh sát chia thành nhiều hướng thay nhau tiến vào các tòa nhà dân cư.
Khi đội trưởng Dư và Lê Hoàng Việt gặp nhau, cả hai đều đang ở dưới tầng hầm dưới mặt đất.
Cuộc khám xét bao vây kín không có một kẽ hở, thần kinh của mọi người trên đều rất căng thẳng, chỉ còn một phòng chưa mở cửa, đội trưởng Dư điều hai viên cảnh sát vạm vỡ đẩy cửa xông vào.
Âm thanh mạnh mẽ hai bên cánh cửa vang lên, cánh cửa mạnh mẽ mở ra, dưới tầng hầm vang lên một tiếng vang chói tai.
Các nhân viên cảnh sát cẩn thận cầm súng lẻn vào, bởi vì Trịnh Nhật Minh có trang bị vũ khí, nhưng tất cả chỉ là một mớ hỗn độn bên trong ngổn ngang, quần áo, vật dụng cá nhân vương vãi, còng tay dễ nhận thấy trên đầu giường sắt, ai cũng có lý do để tin. Đây là nơi ẩn náu trước đó của Trịnh Nhật Minh.
Điều khiến người khác nan giản nhất là Trịnh Nhật Minh và con tin đã biến mất.
Thế nhưng điều này lại xảy ra dưới sự giám sát chặt chẽ của cảnh sát, quả thực vô cùng nhục nhã!
Đội trưởng Dư tự trách và căn hận bản thân, Lê Hoàng Việt càng làm cho chuyện đó trở nên tồi tệ hơn, rốt cuộc vẫn là muộn hơn một bước!
Các cạnh và góc giữa đôi lông mày tuấn tú của anh trở nên sắc nét và rõ ràng,có một quầng sáng hiện lên trong mắt.
Lúc này, bộ đàm khẩn cấp của đội trưởng Dư phát ra tiếng kêu khẩn cấp: “Đội trưởng, chúng tôi vừa tìm thấy một chiếc xe đẩy màu đen có hình dáng khả nghi, đã bị chặn lại. Anh mau đến xem thử đi!”
“Nghe lệnh của tôi, tất cả sơ tán khỏi tòa nhà dân cư, để lại một vài người canh gác trông giữ ở cửa ra vào.”
Khi mọi người di tản, đột nhiên có tiếng súng từ đường phố trước cửa, tiếng ồn ào của người đi đường qua lại, người người cảm thấy bất an, ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Cảnh sát Dư nhíu mày lao ra trước, một phát bắn trúng chân tên côn đồ đang bỏ chạy, hắn gục xuống lập tức có người bắt lấy còng tay lại.
Không ngờ rằng tên côn đồ này dám trước mặt bao người nổ súng. hơn nữa còn làm bị thương đồng đội của anh, nhất thời tình hình ở hiện trường có chút hỗn loạn
Xe cứu thương và xe cảnh sát lần lượt được điều động đến ngã tư ngăn hết lối đi khiến đoạn đường ùn tắc.
Đội trưởng Dư quyết đoán kịp thời phong tỏa ngã tư, ngăn các phương tiện đi vào.
Lê Chí Cường dùng ánh mắt kiên định chạy tới chiếc xe đẩy màu đen, anh nhìn nhân viên đang mở khóa kéo của chiếc xe đẩy, nhưng ánh mắt nhất thời sắc bén lạnh lẽo tự như lưỡi dao!
Người đâu?
Trần Khả Như đâu?
Lúc này, Lê Chí Cường và mọi người mới chú ý tới người trong xe đẩy không phải là Trần Khả Như mà là Trịnh Nhật Minh, người đang không ngừng phát ra những tiếng lầm bầm, trong miệng bịt chặt bằng giẻ lau, thân thể gần như biến dạng.
Đội trưởng Dư nhìn thoáng qua, lập tức nói: “Bắt Trịnh Nhật Minh về đồn, người bị bắn, cầm máu trước!”
Lê Hoàng Việt trực tiếp giật lấy khẩu súng của một cảnh sát, chĩa vào thái dương của người đàn ông bị bắn vào chân, hung hăng hỏi: “Trần Khả Như ở đâu? Các người đưa cô ấy đi đâu rồi? Nói mau!”
“Tổng giám đốc Lê, anh không thể…”
Đội trưởng Dư toát mồ hôi hột, căng thẳng tột độ, vì sợ Lê Hoàng Việt dùng một phút súng cướp đi tính mạng một người, trước mặt nhiều như như vậy sẽ phạm phải một sai lầm to lớn không thể nào sửa chữa.
Luật pháp quy định rằng ngay cả cảnh sát không có giấy phép sử dụng súng cũng không được trang bị súng và sử dụng súng, chưa kể là một người dân thường như Lê Hoàng Việt.
Đồng thời anh ta cũng đang quan sát cô, phán đoán độ đáng tin trong lời nói của cô.
Trần Khả Như ăn mặc không tầm thường, còn thường xuyên mặc đồ hiệu nổi tiếng, khí chất hơn người. Hiện tại đứng giữa 10 tỷ đã sắp đến tay và 20 tỷ mập mờ chưa rõ ràng?
Không còn nghi ngờ gì nữa.
“Cô không cần tốn thời gian nữa, chỉ phí sức thôi. Một lúc nữa tôi đã cầm tiền trên tay, sẽ giao cô ra.” Trịnh Nhật Minh nghĩ xong, đáy mắt lộ ra vẻ cố chấp, dường như không có cách nào lay chuyển được.
Trần Khả Như sốt sắng thuyết phục: “Chồng tôi hiện đang ở thành phố Hồ Chí Minh, hơn nữa tập đoàn Á Châu cũng có nhiều chi nhánh và cơ sở kinh doanh ở thành phố này. Thậm chí, bây giờ điều chỉnh vốn lưu động để lấy tiền mặt cũng không có vấn đề gì.”
Tiếng chuông điện thoại kịch liệt vang lên như có thể xuyên qua tầng hầm ẩm thấp.
“Alo, tổng giám đốc Lương, đã đến rồi à? Các người cứ trực tiếp vào đi…”
Trịnh Nhật Minh hào hứng nói về địa chỉ, cuối cùng không quên nhắc về tiền và chuyện về chứng minh thư.
Sau khi nhận được câu trả lời chính xác từ đầu dây bên kia, Trịnh Nhật Minh đắc thắng mỉm cười.
Hắn tiếp tục thu dọn hành lý, Trần Khả Như cuộn mình một chỗ, trên trán chảy đầy mồ hôi, chỉ cảm thấy bóng dáng của tử thần đang từng bước từng bước đến gần.
Bên ngoài tòa nhà nơi cô đang ở, cảnh sát đã triển khai lực lượng bao vây đông đảo.
Đội trưởng Dư và mọi người ở đối diện với một tòa nhà mười lăm tầng, mỗi tầng có khoảng tám phòng, rất khó khăn, nếu kiểm tra từng người một thì rất mất thời gian và nhân lực không đủ, dễ dẫn đến bứt dây động rừng và ảnh hưởng đến sự an toàn của con tin.
Do tòa nhà dân cư này đã lâu đời nên hầu như không có thiết bị giám sát xung quanh, hầu hết đều là nơi ở tập trung của những người lao động thấp hoặc những người có trình độ học vấn khác nhau nên tình hình rất phức tạp.
“Đội trưởng Dư, các anh sắp xếp kiểm tra danh sách những người thuê phòng. Tên thật trên hệ thống và giấy phép cư trú tạm thời là những điều bắt buộc đối với việc thuê nhà. Có lẽ sẽ loại trừ được vài tầng và hộ gia đình.”
Lê Hoàng Việt đang ngồi trong xe nghe thấy cách chỉ đạo của đội trưởng Dư, vẻ mặt căng thẳng, đột nhiên nói, giọng nói vẫn bình tĩnh như nước.
“Tổng giám đốc Lê, anh nói đúng, hy vọng rất nhỏ, nhưng ít nhất có thể loại trừ một ít.”
Đội trưởng Dư thật ra cũng có chút áy náy, vốn định đợi Trịnh Nhật Minh xuất hiện lần nữa, hoặc sa lưới khi có người tới giao dịch với mình,còn mò kim đáy bể này thì phí thời gian thôi, nhưng tổng giám đốc Lê đã đề cập tới, anh không thể nào thẳng thừng bảo bỏ được.
“Đội trưởng Dư, hai người vừa rồi anh cử đi theo Trịnh Nhật Minh đang ở đâu vậy? Đưa tôi cùng đến lối vào sảnh tòa nhà dân cư xem xem.”
Lê Hoàng Việt cả người vô cùng sốt ruột, như ngồi trên đống lửa.
Sự do dự thoáng qua của đội trưởng Dư, anh tốt bụng nhắc nhở: “Không sao, nhưng tổng giám đốc Lê, anh phải chú ý đến sự an toàn của bản thân.”
Lê Hoàng Việt trả lời, sau khi xuống xe cơ thể anh rất nhanh nhẹn và vô cùng cường tráng, người cảnh sát đi theo Trịnh Nhật Minh cũng không dám lại gần, bởi vì bản thân Trịnh Nhật Minh cũng là một cảnh sát hình sự có năng lực rất tốt của tổ trinh sát, nếu không phải lần này con gái anh ta làm bại lộ thân phận. Và cảnh sát đang được chỉ đạo thay ca để giám sát, e rằng ngay cả nơi ẩn nấp của hắn cũng khó bị phát hiện. Đội trưởng Dư thở dài, đối với chỉ số IQ và thể lực của tổng giám đốc Lê, không đi làm cảnh sát hình sự thực sự đáng tiếc cho ngành cảnh sát.
Lê Hoàng Việt liếc nhìn xung quanh, trong đại sảnh tòa nhà là màu vàng đen cũ kĩ của tầng một, một người gác cửa già ngủ gật đang nằm trên bàn ngáy to, thỉnh thoảng phát ra những tiếng ngáy kỳ lạ.
Hai người cảnh sát muốn đánh thức ông, nhưng Lê Hoàng Việt ngăn lại, “Đánh thức rồi chắc gì ông ta đã biết cái gì.”
Tòa nhà này hư hỏng đã lâu, có thể nói là tòa nhà này đã xuống cấp trầm trọng vô cùng nguy hiểm, nhưng có rất nhiều người ở nên không sợ có vấn đề gì. Lê Hoàng Việt lạnh lùng, vẻ mặt gần như đóng băng, không có thời gian quan tâm đến những người không liên quan, chính vì tòa nhà thuộc loại xuống cấp trầm trọng không có camera,mới vô cớ đem đến thêm cho bọn họ biết bao nhiêu khó khăn.
“Anh ta biến mất ở lối thoát hiểm bên phải.”
Người cảnh sát chỉ về một hướng đi, Lê Hoàng Việt liếc nhìn lối vào cầu thang hẹp, ánh mắt lại trở lại trên chiếc thang máy dán đầy những mẩu quảng cáo nhỏ, vẻ mặt trầm ngâm.
Một người khác cho biết: “Cái thang máy cũ này tồn tại nguy cơ mất an toàn vô cùng nguy hiểm, nên nhiều người chọn cách leo cầu thang bộ”.
Ba người bước vào lối thoát hiểm, lúc đó Lê Hoàng Việt đang suy nghĩ một vấn đề, một ngôi nhà đã xuống cấp một chút cũng không sao, những người có trách nhiệm trốn tránh làm ngơ cũng có thể bỏ qua, nhưng thang máy chắc chắn là một hình ảnh khiến trong lòng anh cứ mãi vật lộn, không được phép xảy ra chút sơ xuất nào. Có lẽ trước đây tòa nhà này chưa từng xảy ra tai nạn gì vì vậy nó vẫn còn nguyên vẹn cho đến ngày hôm nay?
Kim đồng hồ chuyển động từng phút từng giây, đã tám giờ tối.
Trước tòa nhà dân cư càng ngày càng có nhiều người ra vào, không có lợi cho sự quan sát của cảnh sát.
Đội trưởng Dư cầm ống nhòm quan sát, không dám buông lỏng cảnh giác, đột nhiên bụng dưới kêu lên sùng sục, gương mặt của anh ta trở nên khác thường, dặn dò những người khác tiếp tục giám sát, có phát hiện bất kì điều gì khả nghi, lập tức báo cáo qua bộ đàm.
Tình cờ có một nhà vệ sinh công cộng gần đó, đội trưởng Dư đã giải quyết mọi thứ trong vòng năm phút, không ngờ rằng sự cố lại xảy ra trong vòng năm phút đó.
Bên trong tòa nhà.
Lê Hoàng Việt cùng hai cảnh sát vẫn còn đang quanh quẩn trong hành lang,anh đột nhiên hỏi: “Các anh vừa nhìn thấy Trịnh Nhật Minh trực tiếp đi tới cửa cầu thang bộ, hay là nhìn thấy anh ta có hướng đến thang máy, mới đi vào?”
Nghe xong, cả hai đều lặng im suy nghĩ.
Lê Hoàng Việt như bị bóp nghẹt ở cổ họng, bắp thịt ngưng tụ lại một chỗ, anh nói: “Nghĩ cho kỹ vào! Mau lên!”
“Trực tiếp đi vào.”
Một người nhanh chóng đáp: “Tôi chắc chắn.”
“Rất tốt.”
Lê Hoàng Việt lấy lại lý trí, suy luận một cách chắc chắn, “Theo suy nghĩ của một người bình thường, một người nếu đi thẳng vào cầu thang. Vậy thì tầng anh ta sống nhiều nhất là tầng một hoặc tầng hai, còn tầng ba sẽ có thể do dự vì nó xa và lâu hơn nhiều.”
Cả hai không khỏi thầm thán phục, tư duy và phản ứng của tổng giám đốc Lê quá nhanh khiến người thường không thể theo kịp.
“Các anh lập tức thông báo cho cảnh sát Dư, triển khai toàn bộ lực lượng cảnh sát, tập trung điều tra tất cả các phòng ở tầng một và tầng hai.” Lê Hoàng Việt lập tức ra lệnh, “Nhớ kỹ, không được bỏ sót phòng nào”.
Anh có phong thái bẩm sinh của một vị anh hùng, ở trong công ty thì không bao giờ nói hai lời,luôn giữ lời hứa, ra ngoài vẫn không thay đổi tính cách ấy, ngoài ra lời nói và việc làm của anh đều có tính thuyết phục rất cao, khiến hai cảnh sát đều phải nể phục.
“Vâng, tổng giám đốc Lê.”
Có điều gì đó trong tâm trí Lê Hoàng Việt như tia chớp thoáng chốc lóe lên, là cái gì? Anh liên tục tìm kiếm trong tâm trí, và cuối cùng, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt long lanh của anh.
Đúng rồi, là cái nút của tầng hầm hiển thị trong thanh máy!
“Đợi đã!”
Anh hô to: “Vẫn còn tầng âm, đúng vậy, Trịnh Nhật Minh rất có thể trốn ở tầng âm!”
“Đúng.”
Bộ não của hai sĩ quan cảnh sát đã đi từ: Làm sao tổng giám đốc Lê phán đoán được phạm vi số tầng, trực tiếp tiến tới mức độ sùng bái mù quáng và tin tường vô điều kiện.
Đội trưởng Dư cách đó vài chục mét đi vệ sinh xong, hỏi: “Có phát hiện điều gì bất thường không?”
“…… Không có.”
“Anh có chút ngập ngừng là có ý gì?”
“Không phải, đội trưởng vừa nãy có nói rằng Trịnh Nhật Minh hiểu rõ thủ đoạn phá án của cảnh sát. Anh ta biết cách cải trang và thay đổi hình dạng. Chúng ta cũng phải lưu tâm điều này,không có người phụ nữ trẻ nào na ná giống với Trần Khả Như bước ra, mà chính là một người đàn ông đẩy một chiếc xe đẩy cỡ vừa đi ra… ”
Viên cảnh sát ngồi ở ghế phụ phía trước do dự, nhất thời ngẩn ra, đang suy nghĩ liệu một người phụ nữ gầy gò có thể nhét vào xe đẩy được hay không! Và họ đã xác định rằng danh tính của người đàn ông không phải là Trịnh Nhật Minh, chiều cao và hình dạng của anh ta không đồng nhất.
Đội trưởng Dư già dặn kinh nghiệm,đưa ra kết luận: “Có khả năng.”
“Đội trưởng, chúng ta đã có đồng chí đuổi theo chiếc xe đó.”
“Làm tốt lắm, tiếp tục theo dõi.”
Đối với chuyện như thế này,không thể bỏ sót bất kỳ điều gì dù là nhỏ nhất, tóm lại là phòng còn hơn chữa
Theo phán đoán của Lê Hoàng Việt,đội trưởng Dư huy động toàn bộ lực lượng hành động, những người cảnh sát chia thành nhiều hướng thay nhau tiến vào các tòa nhà dân cư.
Khi đội trưởng Dư và Lê Hoàng Việt gặp nhau, cả hai đều đang ở dưới tầng hầm dưới mặt đất.
Cuộc khám xét bao vây kín không có một kẽ hở, thần kinh của mọi người trên đều rất căng thẳng, chỉ còn một phòng chưa mở cửa, đội trưởng Dư điều hai viên cảnh sát vạm vỡ đẩy cửa xông vào.
Âm thanh mạnh mẽ hai bên cánh cửa vang lên, cánh cửa mạnh mẽ mở ra, dưới tầng hầm vang lên một tiếng vang chói tai.
Các nhân viên cảnh sát cẩn thận cầm súng lẻn vào, bởi vì Trịnh Nhật Minh có trang bị vũ khí, nhưng tất cả chỉ là một mớ hỗn độn bên trong ngổn ngang, quần áo, vật dụng cá nhân vương vãi, còng tay dễ nhận thấy trên đầu giường sắt, ai cũng có lý do để tin. Đây là nơi ẩn náu trước đó của Trịnh Nhật Minh.
Điều khiến người khác nan giản nhất là Trịnh Nhật Minh và con tin đã biến mất.
Thế nhưng điều này lại xảy ra dưới sự giám sát chặt chẽ của cảnh sát, quả thực vô cùng nhục nhã!
Đội trưởng Dư tự trách và căn hận bản thân, Lê Hoàng Việt càng làm cho chuyện đó trở nên tồi tệ hơn, rốt cuộc vẫn là muộn hơn một bước!
Các cạnh và góc giữa đôi lông mày tuấn tú của anh trở nên sắc nét và rõ ràng,có một quầng sáng hiện lên trong mắt.
Lúc này, bộ đàm khẩn cấp của đội trưởng Dư phát ra tiếng kêu khẩn cấp: “Đội trưởng, chúng tôi vừa tìm thấy một chiếc xe đẩy màu đen có hình dáng khả nghi, đã bị chặn lại. Anh mau đến xem thử đi!”
“Nghe lệnh của tôi, tất cả sơ tán khỏi tòa nhà dân cư, để lại một vài người canh gác trông giữ ở cửa ra vào.”
Khi mọi người di tản, đột nhiên có tiếng súng từ đường phố trước cửa, tiếng ồn ào của người đi đường qua lại, người người cảm thấy bất an, ba chân bốn cẳng chạy trốn.
Cảnh sát Dư nhíu mày lao ra trước, một phát bắn trúng chân tên côn đồ đang bỏ chạy, hắn gục xuống lập tức có người bắt lấy còng tay lại.
Không ngờ rằng tên côn đồ này dám trước mặt bao người nổ súng. hơn nữa còn làm bị thương đồng đội của anh, nhất thời tình hình ở hiện trường có chút hỗn loạn
Xe cứu thương và xe cảnh sát lần lượt được điều động đến ngã tư ngăn hết lối đi khiến đoạn đường ùn tắc.
Đội trưởng Dư quyết đoán kịp thời phong tỏa ngã tư, ngăn các phương tiện đi vào.
Lê Chí Cường dùng ánh mắt kiên định chạy tới chiếc xe đẩy màu đen, anh nhìn nhân viên đang mở khóa kéo của chiếc xe đẩy, nhưng ánh mắt nhất thời sắc bén lạnh lẽo tự như lưỡi dao!
Người đâu?
Trần Khả Như đâu?
Lúc này, Lê Chí Cường và mọi người mới chú ý tới người trong xe đẩy không phải là Trần Khả Như mà là Trịnh Nhật Minh, người đang không ngừng phát ra những tiếng lầm bầm, trong miệng bịt chặt bằng giẻ lau, thân thể gần như biến dạng.
Đội trưởng Dư nhìn thoáng qua, lập tức nói: “Bắt Trịnh Nhật Minh về đồn, người bị bắn, cầm máu trước!”
Lê Hoàng Việt trực tiếp giật lấy khẩu súng của một cảnh sát, chĩa vào thái dương của người đàn ông bị bắn vào chân, hung hăng hỏi: “Trần Khả Như ở đâu? Các người đưa cô ấy đi đâu rồi? Nói mau!”
“Tổng giám đốc Lê, anh không thể…”
Đội trưởng Dư toát mồ hôi hột, căng thẳng tột độ, vì sợ Lê Hoàng Việt dùng một phút súng cướp đi tính mạng một người, trước mặt nhiều như như vậy sẽ phạm phải một sai lầm to lớn không thể nào sửa chữa.
Luật pháp quy định rằng ngay cả cảnh sát không có giấy phép sử dụng súng cũng không được trang bị súng và sử dụng súng, chưa kể là một người dân thường như Lê Hoàng Việt.
Bình luận facebook