Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 180
Người đàn ông ngậm chặt miệng, không nói gì, để mặc cho máu chảy ra từ vết thương do súng bắn trên chân.
Lê Hoàng Việt tức giận di chuyển cò súng, từng bước uy hiếp: “Không nói, tôi bắn vỡ đầu anh!”
Trái tim nhỏ bé của đội trưởng Dư không còn chịu đựng được nữa, cố gắng bước tới chờ thời cơ chộp lấy khẩu súng, nếu tiếp tục chậm trễ, máu trong cơ thể chảy ra quá nhiều sẽ trực tiếp dẫn đến ra cái chết.
Người này hiện tại là manh mối và nhân chứng duy nhất, hắn không thể chết.
“Tổng giám đốc Lê, có thể tôi biết Trần Khả Như đang ở đâu!”
Đột nhiên, đội trưởng Dư lo lắng, nghĩ đến một chiếc xe đẩy cỡ vừa khác. Trước đây, sự chú ý của họ tập trung vào Trịnh Nhật Minh đến mức bỏ quên một manh mối hữu ích.
Cảm thấy lời anh ta nói có tính xác thực, Lê Hoàng Việt buông tay ra, người cảnh sát mất súng nhanh chóng lấy lại, nhưng trán anh ta lại lấm tấm mồ hôi lạnh, là cảnh sát hình sự, chuyện mất súng là một sự cố vô cùng lớn, nếu chỉ bị khai thì vẫn còn là nhẹ.
May mắn thay, chiếc xe kia vẫn chưa bị bị mất dấu, chắc chắn nếu không có vấn đề gì thì họ có thể đuổi kịp.
Nhưng chỉ mong Trần Khả Như không có chuyện gì.
Bọn họ không trực tiếp bắn chết Trịnh Nhật Minh, thay vào đó cố ý giấu người trong một chiếc xe đẩy và bí mật mang đi, chính là sợ rằng làm cảnh sát cảm nhận được tiếng tiếng cho nên đã làm rất cẩn thận.
Tập đoàn MK.
“Ồ, ngọn gió nào đã đưa chủ tịch Phan của chúng ta đến đây, thật là một vinh hạnh.”
Lương Huy lễ phép chào hỏi, “Người đâu, mau phục vụ trà cho chủ tịch Phan của chúng ta đi, mời ngồi!”
Khuôn mặt thanh tú tao nhã của Phan Huỳnh Đông trở nên lạnh lùng, cả người duỗi thẳng, xua tay, thản nhiên nói: “Không cần. Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây? Trong lòng Tổng giám đốc Lương hiểu hơn ai hết.”
“Chủ tịch Phan nói cái gì vậy? Tại sao tôi nghe không lại hiểu.”
Lương Huy giả bộ ngớ ngẩn, nhưng gương mặt tươi cười không dấu được điều tận sâu trong ánh mắt.
Phan Huỳnh Đông mím môi, mặc dù sớm đã biết Lương Huy không phải là đối tác tốt, khoảng thời gian trước luôn luôn do dự, cân nhắc hết lần này đến lần khác.
Hôm nay anh ta đến thành phố Hồ Chí Minh, chỉ vì đang điều tra một dự án đầu tư ở đây, anh ta lại vô tình biết được chuyện của Trần Khả Như.
“Lương Huy, cô ấy đang ở trong tay anh, anh muốn làm cái quái gì?”
Đừng tưởng rằng anh ta không biết, ở biệt thự Sơn Lâm và vụ án nổ súng ngày hôm qua ở khách sạn Cadencia, anh đều phát thám tử tư âm thầm theo dõi Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt sau đó báo cáo hết cho mình.
Lương Huy dường như đã đoán trước được điều đó, nhưng lại giả vờ đột nhiên nhận ra: “Chủ tịch Phan nghiêm trọng quá, tôi vừa mới nhớ tới mối quan hệ chặt chẽ của mình ở trong đó, chủ yếu là do chị gái tôi nhìn Trần Khả Như không vừa mắt, tôi không biết đã thuyết phục chị ấy bao nhiêu lần. Suy cho cùng sự hợp tác của chúng ta,cũng cần đạt được một chút thành ý. Tối hôm qua, Trần Khả Như đã sút chút nữa đánh vỡ đầu tôi.
Lương Huy cúi đầu, khu vực được quấn băng gạc rõ ràng dễ nhận thấy.
“Tổng giám đốc Lương chủ động nói đến chuyện hợp tác với tôi, lẽ nào đến một chút quyết đoán cũng không có?”
“Haha…”
Lương Huy nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Cuối cùng, cả hai cùng nhất trí đạt đến một thỏa thuận. “Hợp tác vui vẻ.”
Lúc rời đi, Lương Huy dơ tay ra, Phan Huỳnh Đông chạm nhẹ một cái rồi lập tức thu tay lại, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét và khinh bỉ vô cùng sống động.
Lương Huy nhân phẩm thấp kém, so với đặt hết niềm tin cho anh ta, rất có khả năng vướng phải rất nhiều rắc rối.
Tuy nhiên, vì đã quyết định thì không có quyền hối hận.
Lê Hoàng Việt không chỉ là một người nguy hiểm, mà hơn nữa là anh ta không thể bảo vệ được cô.
Khi nhìn thấy Phan Huỳnh Đông rời đi, Lương Như không thể chờ đợi được nữa vội vàng đi ra, bà ta hỏi dữ dội: “Tại sao anh lại đưa ra yêu sách của mình? Chị đã nói, chị ghét Trần Khả Như và chị không muốn nhìn thấy cô ta còn sống.”
Lương Huy đè vai bà ta xuống thuyết phục: “Chị gái yêu quý, trước đây chị không phải là cũng biết con gái của Tô Mi sống rất tốt sao? Sao bây giờ lại nhất quyết phải trừ khử cô ta vậy? Hơn nữa, em mượn sức Phan Huỳnh Đông là vì quyền được phát biểu trong công ty về sau này sao? Lão già kia một ngày không giao quyền lực cùng cổ phần, chúng ta cả đời này sẽ là cổ đông nhỏ, ngang hàng với những lão già bất tài vô dụng khác!”
“Chỉ cần hạng mục mà em đang lên kế hoạch thành công, công ty sẽ trải qua những thay đổi kinh thiên động địa, cho dù đến lúc đó lão già có trở lại cũng sẽ không có cách nào…”
Lương Huy vô cùng phấn khích, người thành công lớn không dính vào chuyện tầm thường, có sự hậu thuẫn mạnh mẽ của Phan Huỳnh Đông và ngân hàng ACB, muốn làm chuyện gì, chẳng phải cũng sẽ đều thuận lợi suôn sẻ sao? Làm giả ăn thật.
Lương Như hiện lên vẻ oán hận trong mắt, thôi bỏ đi, không nên nóng nảy nhất thời, dù sao chỉ cần bà ta có có tâm, cơ hội sẽ có rất nhiều.
Trần Khả Như, cho cô nhảy nhót mấy ngày!
Một bờ sông của thành phố Hồ Chí Minh.
Mặt trăng đen kịt, gió thổi vi vu.
Một chiếc Volkswagen màu đen đang phóng nhanh bỗng phanh gấp lại, người đàn ông lái xe văng ra khỏi ghế lái. Cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi hiện lên một cách vô cùng sống động.
Anh ta cũng không phải là người ngu xuẩn, bị người khác theo dõi cũng không biết sao? Anh ta là một người chuyên cướp của giết người, tất nhiên sẽ phải cẩn thận dè dặt.
Phối hợp với đối phương quanh quẩn mấy vòng, lợi dụng cơ hội thông qua một chốt đèn đỏ giao thông, anh ta mới hoàn toàn thuận lợi cắt đuôi bọn họ.
Theo chỉ thị của ông chủ, động tác nhất định phải nhanh.
Người đàn ông mở cốp xe rồi dùng sức kéo xe đẩy ra,người bên trong liên tục phát ra những tiếng lầm bầm yếu ớt.
Trần Khả Như bị trói chéo cánh tay ra sau lưng, trong miệng nhét một miếng vải, cả người cuộn tròn trong một khoảng nhỏ, bắp thịt đang căng cứng, dần suy kiệt, sau một thời gian dài va chạm, lắc lư, không gian chật hẹp không đủ không khí để lưu thông… Cô vẫn có thể mở mắt, hít thở không khí một cách thèm thuồng, thật sự phải cảm tạ trời đất.
Nhưng vỏn vẹn chỉ là một chút như vậy.
Người đàn ông sờ lên đôi má mịn màng của cô, tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc khi khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại trở thành quỷ dưới nước!”
Trần Khả Như lập tức mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Một cơn gió thoảng qua, thổi vào cổ khiến cô mát lạnh.
Tiếng triều cường ở ven sông vỗ mạnh tác động vào bờ, dưới ánh đèn đường mờ mịt, gần đó không có một bóng người.
Cô đã đi qua cửa tử thần không biết bao nhiêu lần trước đó, ý nghĩ trong đầu cô lúc này rất rõ ràng: cô không muốn chết, cô muốn sống.
“Nếu đã không nỡ, vậy thì thả tôi đi là được rồi.”
Trần Khả Như nghiêm túc nói, thanh cao là cái gì, nếu như cầu xin lòng thương xót có thể khiến đối phương mềm lòng, tại sao lại không làm?
Người đàn ông rục rịch chuyển động, sau đó dồn nén lại sự yếu lòng của mình, tàn nhẫn nói: “Thật đáng trách, mạng của cô không tốt. Ngày hôm qua cô rõ ràng đã chạy trốn được rồi. Sao hôm nay lại rơi vào tay ông chủ một lần nữa? Ông chủ của chúng tôi trước đây là một ông trùm buôn ma túy mở sòng bạc. Có cái gì mà ông ta không dám làm?” Nếu hôm nay cô chạy được rồi, loại người lòng dạ độc ác tính toán chi li như bọn họ, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô đây?”
Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Buôn ma túy, mở sòng bạc?
Điều này hoàn toàn khác với nhận thức của cô, giống như một băng nhóm tội phạm, âm mưu xấu xa, tình hình vô cùng tồi tệ, ấn tượng đối với Lương Huy và đám người của anh ta quả thực căm ghét đến tận xương tuỷ
“Yên tâm đi, tôi sẽ dứt khoát hơn một chút.”
Không ngờ người đàn ông lại đem cả xe đẩy cả người, ném xuống sông không chút do dự như vậy.
Trần Khả Như không kịp kêu cứu, chính xác mà nói thì cô không có cơ hội để kêu cứu.
Không ai có thể giúp cô.
Cô cảm thấy mình như một tảng đá ở bên đường, gió mạnh gào thét cho đến khi cơ thể cô chìm trong nước sông lạnh lẽo, và cái lạnh không thể ngăn được xâm chiếm lấy cơ thể cô, đóng băng đến tận xương sau đó xuyên vào tim cô.
Lần này cô thực sự sắp chết, không biết bơi, bị trói chặt.
Sự vật vã và cảm giác nghẹt thở khi đang tỉnh táo khiến con người ta càng thêm tuyệt vọng.
“Dừng tay!”
Có một tiếng quát hoảng hốt lo sợ vang lên.
Người đàn ông vừa thấy có người đến thì hoảng sợ nhảy vào ghế lái rồi bỏ đi.
Phan Huỳnh Đông nhìn thấy Trần Khả Như liền rơi nước mắt, anh ta căn bản không kịp cảm nhận Lương Huy đáng khinh đến mức nào, anh ta không giữ lời hứa, cởi bỏ chiếc áo khoác dày cộp sau đó lao đầu xuống dòng nước lạnh.
Trần Khả Như, em nhất định không được xảy ra chuyện!
…
Đội trưởng Dư và Lê Hoàng Việt đang khua chuông gõ mõ truy lùng dấu vết, bọn họ đã cử người theo dõi trên đường, tin rằng rất nhanh sẽ sớm có phương hướng chính xác.
“Đội trưởng, là chiếc Volkswagen này, biển số xe này!
Đột nhiên, một cảnh sát điên cuồng gào lên đầy lo lắng.
Mọi người nhìn thấy một chiếc xe ô tô ngược chiều lao như bay tới, đâm thẳng về phía trước.
Lời nói còn chưa dứt câu, mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Đội trưởng Dư đã ra lệnh hỗ trợ và trực tiếp điều động một vài xe cảnh sát để phong tỏa mọi người trong thời gian ngắn nhất, tài xế trong xe không còn nơi nào để trốn, cũng không thể trốn được.
Người này rõ ràng là rất tham sống sợ chết, sau khi đội trưởng Dư đập mạnh cho vài phát, đã thành thật khai nhận địa điểm.
“Cho nên, dựa theo sự phân phó của ông chủ, anh đã ném người xuống sông?”
Đội trưởng Dư quỷ dị hỏi, tóc tai dựng đứng.
Người đàn ông sợ hãi gật đầu.
Trong tích tắc, nắm đấm to như bao cát rơi xuống.
Là Lê Hoàng Việt.
Anh đấm đá anh ta rất dữ dội, người đàn ông không ngừng rên rỉ.
Đội trưởng Dư day day trán và thuyết phục: “Tổng giám đốc Lê, đánh chết người thì không tốt đâu.”
Anh nghĩ phải mất nhiều thời gian để thuyết phục Lê Hoàng Việt, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cú đánh chỉ kéo dài chưa đầy một phút, Lê Hoàng Việt nhanh chóng lên xe Bentley của mình, nhấn ga chạy thẳng đi, lạng lách và biến mất khỏi đám đông trước.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi cứu con tin!” Đội trưởng Dư quát mọi người, lên xe, đuổi theo người.
Nếu còn không đi, người sắp chết chìm rồi!
Khi người đàn ông sống dở chết dở bị còng tay lại, anh ta khóc không ra nước mắt, cổ họng chua xót: Sao mấy thanh niên tầm tuổi này lại bốc đồng thế, lời của anh ta còn chưa kịp nói xong, đã bắt đầu đánh rồi.
Người chưa chết.
Người không phải được cứu rồi sao?!
“Đi, thành thật một chút!”
…
Cả đoạn đường đều tăng ga chạm đến tốc độ cao nhất, nếu không phải đêm khuya vắng người và xe cộ qua lại thì chắc chắn đã xảy ra một vụ lái xe liều chết rồi.
Đội trưởng Dư ở đằng sau bọn họ dùng hết sức đuổi theo,cả con đường tràn ngập tiếng xe cảnh sát.
Lê Hoàng Việt và Lê Chí Cường đã đến bờ sông cuối con đường trong thành phố, một không gian yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.
Sau khi xuống xe, cả hai đang tìm kiếm dấu vết và manh mối ở bờ sông gần đó.
Đột nhiên, một vật thể màu đen trôi nổi trên sông cách đó không xa, đúng, không sai, đó là một chiếc xe đẩy.
Như vậy, người đang ở dưới nước?
Lê Hoàng Việt được cảm nhận được cảm giác đau xé rách tâm can lần trước, lại một lần nữa dâng lên trong tim, đại não như muốn giết hết tất cả, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Trong khi Lê Hoàng Việt đang lạnh lùng nhưng vô cùng nhanh lẹ cởi áo khoác ra, Lê Chí Cường phát hiện áo khoác của một người đàn ông, ướt sũng trên nền đất, còn có cả dấu chân in hằn dưới đất…
Anh ta vội vàng ngăn đối phương lại và nói: “Tổng giám đốc Lê, anh đừng đi xuống, tôi đoán là cô ấy đã được cứu rồi!”
Lê Hoàng Việt tức giận di chuyển cò súng, từng bước uy hiếp: “Không nói, tôi bắn vỡ đầu anh!”
Trái tim nhỏ bé của đội trưởng Dư không còn chịu đựng được nữa, cố gắng bước tới chờ thời cơ chộp lấy khẩu súng, nếu tiếp tục chậm trễ, máu trong cơ thể chảy ra quá nhiều sẽ trực tiếp dẫn đến ra cái chết.
Người này hiện tại là manh mối và nhân chứng duy nhất, hắn không thể chết.
“Tổng giám đốc Lê, có thể tôi biết Trần Khả Như đang ở đâu!”
Đột nhiên, đội trưởng Dư lo lắng, nghĩ đến một chiếc xe đẩy cỡ vừa khác. Trước đây, sự chú ý của họ tập trung vào Trịnh Nhật Minh đến mức bỏ quên một manh mối hữu ích.
Cảm thấy lời anh ta nói có tính xác thực, Lê Hoàng Việt buông tay ra, người cảnh sát mất súng nhanh chóng lấy lại, nhưng trán anh ta lại lấm tấm mồ hôi lạnh, là cảnh sát hình sự, chuyện mất súng là một sự cố vô cùng lớn, nếu chỉ bị khai thì vẫn còn là nhẹ.
May mắn thay, chiếc xe kia vẫn chưa bị bị mất dấu, chắc chắn nếu không có vấn đề gì thì họ có thể đuổi kịp.
Nhưng chỉ mong Trần Khả Như không có chuyện gì.
Bọn họ không trực tiếp bắn chết Trịnh Nhật Minh, thay vào đó cố ý giấu người trong một chiếc xe đẩy và bí mật mang đi, chính là sợ rằng làm cảnh sát cảm nhận được tiếng tiếng cho nên đã làm rất cẩn thận.
Tập đoàn MK.
“Ồ, ngọn gió nào đã đưa chủ tịch Phan của chúng ta đến đây, thật là một vinh hạnh.”
Lương Huy lễ phép chào hỏi, “Người đâu, mau phục vụ trà cho chủ tịch Phan của chúng ta đi, mời ngồi!”
Khuôn mặt thanh tú tao nhã của Phan Huỳnh Đông trở nên lạnh lùng, cả người duỗi thẳng, xua tay, thản nhiên nói: “Không cần. Tại sao tôi lại xuất hiện ở đây? Trong lòng Tổng giám đốc Lương hiểu hơn ai hết.”
“Chủ tịch Phan nói cái gì vậy? Tại sao tôi nghe không lại hiểu.”
Lương Huy giả bộ ngớ ngẩn, nhưng gương mặt tươi cười không dấu được điều tận sâu trong ánh mắt.
Phan Huỳnh Đông mím môi, mặc dù sớm đã biết Lương Huy không phải là đối tác tốt, khoảng thời gian trước luôn luôn do dự, cân nhắc hết lần này đến lần khác.
Hôm nay anh ta đến thành phố Hồ Chí Minh, chỉ vì đang điều tra một dự án đầu tư ở đây, anh ta lại vô tình biết được chuyện của Trần Khả Như.
“Lương Huy, cô ấy đang ở trong tay anh, anh muốn làm cái quái gì?”
Đừng tưởng rằng anh ta không biết, ở biệt thự Sơn Lâm và vụ án nổ súng ngày hôm qua ở khách sạn Cadencia, anh đều phát thám tử tư âm thầm theo dõi Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt sau đó báo cáo hết cho mình.
Lương Huy dường như đã đoán trước được điều đó, nhưng lại giả vờ đột nhiên nhận ra: “Chủ tịch Phan nghiêm trọng quá, tôi vừa mới nhớ tới mối quan hệ chặt chẽ của mình ở trong đó, chủ yếu là do chị gái tôi nhìn Trần Khả Như không vừa mắt, tôi không biết đã thuyết phục chị ấy bao nhiêu lần. Suy cho cùng sự hợp tác của chúng ta,cũng cần đạt được một chút thành ý. Tối hôm qua, Trần Khả Như đã sút chút nữa đánh vỡ đầu tôi.
Lương Huy cúi đầu, khu vực được quấn băng gạc rõ ràng dễ nhận thấy.
“Tổng giám đốc Lương chủ động nói đến chuyện hợp tác với tôi, lẽ nào đến một chút quyết đoán cũng không có?”
“Haha…”
Lương Huy nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Cuối cùng, cả hai cùng nhất trí đạt đến một thỏa thuận. “Hợp tác vui vẻ.”
Lúc rời đi, Lương Huy dơ tay ra, Phan Huỳnh Đông chạm nhẹ một cái rồi lập tức thu tay lại, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét và khinh bỉ vô cùng sống động.
Lương Huy nhân phẩm thấp kém, so với đặt hết niềm tin cho anh ta, rất có khả năng vướng phải rất nhiều rắc rối.
Tuy nhiên, vì đã quyết định thì không có quyền hối hận.
Lê Hoàng Việt không chỉ là một người nguy hiểm, mà hơn nữa là anh ta không thể bảo vệ được cô.
Khi nhìn thấy Phan Huỳnh Đông rời đi, Lương Như không thể chờ đợi được nữa vội vàng đi ra, bà ta hỏi dữ dội: “Tại sao anh lại đưa ra yêu sách của mình? Chị đã nói, chị ghét Trần Khả Như và chị không muốn nhìn thấy cô ta còn sống.”
Lương Huy đè vai bà ta xuống thuyết phục: “Chị gái yêu quý, trước đây chị không phải là cũng biết con gái của Tô Mi sống rất tốt sao? Sao bây giờ lại nhất quyết phải trừ khử cô ta vậy? Hơn nữa, em mượn sức Phan Huỳnh Đông là vì quyền được phát biểu trong công ty về sau này sao? Lão già kia một ngày không giao quyền lực cùng cổ phần, chúng ta cả đời này sẽ là cổ đông nhỏ, ngang hàng với những lão già bất tài vô dụng khác!”
“Chỉ cần hạng mục mà em đang lên kế hoạch thành công, công ty sẽ trải qua những thay đổi kinh thiên động địa, cho dù đến lúc đó lão già có trở lại cũng sẽ không có cách nào…”
Lương Huy vô cùng phấn khích, người thành công lớn không dính vào chuyện tầm thường, có sự hậu thuẫn mạnh mẽ của Phan Huỳnh Đông và ngân hàng ACB, muốn làm chuyện gì, chẳng phải cũng sẽ đều thuận lợi suôn sẻ sao? Làm giả ăn thật.
Lương Như hiện lên vẻ oán hận trong mắt, thôi bỏ đi, không nên nóng nảy nhất thời, dù sao chỉ cần bà ta có có tâm, cơ hội sẽ có rất nhiều.
Trần Khả Như, cho cô nhảy nhót mấy ngày!
Một bờ sông của thành phố Hồ Chí Minh.
Mặt trăng đen kịt, gió thổi vi vu.
Một chiếc Volkswagen màu đen đang phóng nhanh bỗng phanh gấp lại, người đàn ông lái xe văng ra khỏi ghế lái. Cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi hiện lên một cách vô cùng sống động.
Anh ta cũng không phải là người ngu xuẩn, bị người khác theo dõi cũng không biết sao? Anh ta là một người chuyên cướp của giết người, tất nhiên sẽ phải cẩn thận dè dặt.
Phối hợp với đối phương quanh quẩn mấy vòng, lợi dụng cơ hội thông qua một chốt đèn đỏ giao thông, anh ta mới hoàn toàn thuận lợi cắt đuôi bọn họ.
Theo chỉ thị của ông chủ, động tác nhất định phải nhanh.
Người đàn ông mở cốp xe rồi dùng sức kéo xe đẩy ra,người bên trong liên tục phát ra những tiếng lầm bầm yếu ớt.
Trần Khả Như bị trói chéo cánh tay ra sau lưng, trong miệng nhét một miếng vải, cả người cuộn tròn trong một khoảng nhỏ, bắp thịt đang căng cứng, dần suy kiệt, sau một thời gian dài va chạm, lắc lư, không gian chật hẹp không đủ không khí để lưu thông… Cô vẫn có thể mở mắt, hít thở không khí một cách thèm thuồng, thật sự phải cảm tạ trời đất.
Nhưng vỏn vẹn chỉ là một chút như vậy.
Người đàn ông sờ lên đôi má mịn màng của cô, tiếc nuối nói: “Thật đáng tiếc khi khuôn mặt xinh đẹp như vậy lại trở thành quỷ dưới nước!”
Trần Khả Như lập tức mở to mắt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Một cơn gió thoảng qua, thổi vào cổ khiến cô mát lạnh.
Tiếng triều cường ở ven sông vỗ mạnh tác động vào bờ, dưới ánh đèn đường mờ mịt, gần đó không có một bóng người.
Cô đã đi qua cửa tử thần không biết bao nhiêu lần trước đó, ý nghĩ trong đầu cô lúc này rất rõ ràng: cô không muốn chết, cô muốn sống.
“Nếu đã không nỡ, vậy thì thả tôi đi là được rồi.”
Trần Khả Như nghiêm túc nói, thanh cao là cái gì, nếu như cầu xin lòng thương xót có thể khiến đối phương mềm lòng, tại sao lại không làm?
Người đàn ông rục rịch chuyển động, sau đó dồn nén lại sự yếu lòng của mình, tàn nhẫn nói: “Thật đáng trách, mạng của cô không tốt. Ngày hôm qua cô rõ ràng đã chạy trốn được rồi. Sao hôm nay lại rơi vào tay ông chủ một lần nữa? Ông chủ của chúng tôi trước đây là một ông trùm buôn ma túy mở sòng bạc. Có cái gì mà ông ta không dám làm?” Nếu hôm nay cô chạy được rồi, loại người lòng dạ độc ác tính toán chi li như bọn họ, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô đây?”
Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy ớn lạnh.
Buôn ma túy, mở sòng bạc?
Điều này hoàn toàn khác với nhận thức của cô, giống như một băng nhóm tội phạm, âm mưu xấu xa, tình hình vô cùng tồi tệ, ấn tượng đối với Lương Huy và đám người của anh ta quả thực căm ghét đến tận xương tuỷ
“Yên tâm đi, tôi sẽ dứt khoát hơn một chút.”
Không ngờ người đàn ông lại đem cả xe đẩy cả người, ném xuống sông không chút do dự như vậy.
Trần Khả Như không kịp kêu cứu, chính xác mà nói thì cô không có cơ hội để kêu cứu.
Không ai có thể giúp cô.
Cô cảm thấy mình như một tảng đá ở bên đường, gió mạnh gào thét cho đến khi cơ thể cô chìm trong nước sông lạnh lẽo, và cái lạnh không thể ngăn được xâm chiếm lấy cơ thể cô, đóng băng đến tận xương sau đó xuyên vào tim cô.
Lần này cô thực sự sắp chết, không biết bơi, bị trói chặt.
Sự vật vã và cảm giác nghẹt thở khi đang tỉnh táo khiến con người ta càng thêm tuyệt vọng.
“Dừng tay!”
Có một tiếng quát hoảng hốt lo sợ vang lên.
Người đàn ông vừa thấy có người đến thì hoảng sợ nhảy vào ghế lái rồi bỏ đi.
Phan Huỳnh Đông nhìn thấy Trần Khả Như liền rơi nước mắt, anh ta căn bản không kịp cảm nhận Lương Huy đáng khinh đến mức nào, anh ta không giữ lời hứa, cởi bỏ chiếc áo khoác dày cộp sau đó lao đầu xuống dòng nước lạnh.
Trần Khả Như, em nhất định không được xảy ra chuyện!
…
Đội trưởng Dư và Lê Hoàng Việt đang khua chuông gõ mõ truy lùng dấu vết, bọn họ đã cử người theo dõi trên đường, tin rằng rất nhanh sẽ sớm có phương hướng chính xác.
“Đội trưởng, là chiếc Volkswagen này, biển số xe này!
Đột nhiên, một cảnh sát điên cuồng gào lên đầy lo lắng.
Mọi người nhìn thấy một chiếc xe ô tô ngược chiều lao như bay tới, đâm thẳng về phía trước.
Lời nói còn chưa dứt câu, mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Đội trưởng Dư đã ra lệnh hỗ trợ và trực tiếp điều động một vài xe cảnh sát để phong tỏa mọi người trong thời gian ngắn nhất, tài xế trong xe không còn nơi nào để trốn, cũng không thể trốn được.
Người này rõ ràng là rất tham sống sợ chết, sau khi đội trưởng Dư đập mạnh cho vài phát, đã thành thật khai nhận địa điểm.
“Cho nên, dựa theo sự phân phó của ông chủ, anh đã ném người xuống sông?”
Đội trưởng Dư quỷ dị hỏi, tóc tai dựng đứng.
Người đàn ông sợ hãi gật đầu.
Trong tích tắc, nắm đấm to như bao cát rơi xuống.
Là Lê Hoàng Việt.
Anh đấm đá anh ta rất dữ dội, người đàn ông không ngừng rên rỉ.
Đội trưởng Dư day day trán và thuyết phục: “Tổng giám đốc Lê, đánh chết người thì không tốt đâu.”
Anh nghĩ phải mất nhiều thời gian để thuyết phục Lê Hoàng Việt, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, cú đánh chỉ kéo dài chưa đầy một phút, Lê Hoàng Việt nhanh chóng lên xe Bentley của mình, nhấn ga chạy thẳng đi, lạng lách và biến mất khỏi đám đông trước.
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau đi cứu con tin!” Đội trưởng Dư quát mọi người, lên xe, đuổi theo người.
Nếu còn không đi, người sắp chết chìm rồi!
Khi người đàn ông sống dở chết dở bị còng tay lại, anh ta khóc không ra nước mắt, cổ họng chua xót: Sao mấy thanh niên tầm tuổi này lại bốc đồng thế, lời của anh ta còn chưa kịp nói xong, đã bắt đầu đánh rồi.
Người chưa chết.
Người không phải được cứu rồi sao?!
“Đi, thành thật một chút!”
…
Cả đoạn đường đều tăng ga chạm đến tốc độ cao nhất, nếu không phải đêm khuya vắng người và xe cộ qua lại thì chắc chắn đã xảy ra một vụ lái xe liều chết rồi.
Đội trưởng Dư ở đằng sau bọn họ dùng hết sức đuổi theo,cả con đường tràn ngập tiếng xe cảnh sát.
Lê Hoàng Việt và Lê Chí Cường đã đến bờ sông cuối con đường trong thành phố, một không gian yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.
Sau khi xuống xe, cả hai đang tìm kiếm dấu vết và manh mối ở bờ sông gần đó.
Đột nhiên, một vật thể màu đen trôi nổi trên sông cách đó không xa, đúng, không sai, đó là một chiếc xe đẩy.
Như vậy, người đang ở dưới nước?
Lê Hoàng Việt được cảm nhận được cảm giác đau xé rách tâm can lần trước, lại một lần nữa dâng lên trong tim, đại não như muốn giết hết tất cả, trong đầu chỉ có một ý nghĩ.
Trong khi Lê Hoàng Việt đang lạnh lùng nhưng vô cùng nhanh lẹ cởi áo khoác ra, Lê Chí Cường phát hiện áo khoác của một người đàn ông, ướt sũng trên nền đất, còn có cả dấu chân in hằn dưới đất…
Anh ta vội vàng ngăn đối phương lại và nói: “Tổng giám đốc Lê, anh đừng đi xuống, tôi đoán là cô ấy đã được cứu rồi!”