Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 202
Chương 202: Trần Khả Như, cô đê tiện như vậy sao
“Vũ Tuyết Trang, chị không đi đâu.”
Cô nhẹ nhàng vuốt ve bả vai của đối phương, bên trong đôi mắt cô là ánh sáng dìu dịu.
“Được rồi, chị Khả Như, nếu chị nói dối, cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho chị đâu. Hơn nữa công việc của chị tốt như thế, tùy tiện tìm một người cũng đều có thể cách xa Lê Hoàng Việt tới mười bảy mười tám con phố. Quan trọng nhất là đạo đức tốt, anh Huỳnh Đông cũng không tệ, dù hơi lớn tuổi một chút, nhưng có thể hiểu được trái tim của chị, tôn trọng chị.”
Vũ Tuyết Trang liên tục lải nhải, Trần Khả Như lẳng lặng nghe, thấy huyệt thái dương hơi đau.
“Vũ Tuyết Trang, chị muốn ở một mình, em đi về trước đi.”
“Nhưng mà chị Khả Như…”
Vũ Tuyết Trang sao có thể yên tâm để một mình Trần Khả Như ở lại, người phụ nữ bị hủy hôn, nhất là khi để cô ấy ở một mình, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Em biết tính của chị mà, đừng ngăn cản chị.”
“… Vậy thôi ạ.”
Vũ Tuyết Trang sau này có từng nghĩ lại, mình rốt cuộc cũng chỉ là bạn bè, không thể thay thế thân phận người yêu để an ủi cô.
Thứ mà chị Khả Như thiếu thốn là tình cảm, không phải tình bạn.
Cô bực bội, lập tức gọi một cú điện thoại cho Lê Chí Cường. Quả nhiên là tất cả quạ trên đời đều đen, đàn ông không có một tên nào tốt. Bản tình của Lê Chí Cường và Lê Hoàng Việt đều bạc tình bạc nghĩa, bội bạc như nhau.
Cô không nể tình chút nào, thoải mái lưu loát mắng một trận, mắng xong mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Từ đầu đến cuối, Lê Chí Cường không hề trả lời, chỉ im lặng nghe cô trút giận, oán trách.
Kéo lấy tay cầm vali, Trần Khả Như đi ra khỏi khu biệt thự Di Linh trống vắng.
Buổi chiều ánh nắng chan hòa, nhưng người ta lại không cảm thấy ấm áp chút nào, vì ánh sáng hư ảo đang dần dần bị xay nghiền, vỡ nát, không còn dư lại chút nào trong cơn gió lạnh thổi phần phật của mùa đông.
Xuyên qua dòng xe cộ và dòng người, cô đi bộ ở chẳng có mục đích bờ sông trong công viên.
Gió thổi làm rối mái tóc xoăn của cô, khăn quàng cổ dài, áo khoác len kiểu Âu rộng thùng thình bao lấy cô, giống như không thấy được cả người, nhẹ nhàng như muốn bay theo gió.
Cuối cùng, cô dừng lại trước thanh chắn bảo vệ ở bờ sông, bên cạnh có khoảng ba mươi centimét xích sắt cản lại, nhưng, mọi người đều biết, chỉ cần người ta muốn nhảy, độ cao như thế này chẳng là gì cả.
Nước sông sâu, đã từng có thật nhiều người từng tự sát ở đây, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện mấy người chết đuối.
Tháng trước Trần Khả Như suýt nữa mất mạng trong dòng nước sông, cô đã quá quen thuộc với cảm giác bị chết chìm. Lạnh, lạnh đến mức thấm vào trong cơ thể, trong máu. Ngạt thở, hít thở không được làm cho người ta hận mình không thể ngừng hô hấp sớm vài phút.
Khi đó, cô không nỡ chết, bởi vì có người cô không bỏ được.
Hiện nay, cô lại có một ngàn một vạn lý do để đi tìm cái chết.
Trần Khả Như nhắm mắt lại, hai chân giẫm lên khối gạch đá lớn, cảm nhận cơn gió gào thét thổi đến từ mặt sông.
Cả cơ thể mảnh mai của cô trông giống như một con bươm bướm đang giương cánh muốn bay.
Người qua đường nhìn qua, đứng từ xa bàn tán: “Ôi, mọi người nhìn kia, có phải người phụ nữ kia muốn tự sát không?”
“Hình như là vậy.”
“…”
Trần Khả Như giả ngơ, cô không hề động đậy mà chỉ nhắm mắt lại suy nghĩ, điều chỉnh lại suy nghĩ của mình từng chút một.
Sự bình tĩnh có thể sẽ làm người ta bị trầm cảm.
Cô phải tiếp tục ở lại thành phố Đà Nẵng, tận mắt nhìn thấy Lê Hoàng Việt kết hôn với Trần Phương Liên, không biết giới hạn mà ngọt ngào trước mặt cô, sau đó cả đời sống dưới bóng ma của bọn họ ư?
Không, cô không chịu đựng được.
Ly hôn, ký tên, kết hôn.
Lê Hoàng Việt nhanh chóng làm xong hết tất cả những chuyện này như vậy, liệu có phải đã tính kế, lập mưu từ lâu không?
Phải hay không phải, có còn quan trọng không?
Cô nặng nề hít vào một hơi, không tài nào vùi lấp nổi sự trống rỗng trong lòng, cuối cùng chỉ có thể để mặc cho mưa to gió lớn mạnh mẽ đâm xuyên qua vết thương, chảy đầy máu, hận không thể chết thật cho xong, lúc đó cô mới có thể không cần phải suy nghĩ làm thế để vượt qua những ngày tháng không có anh sau này, cả ngày lẫn đêm đều dài dằng dặc! Đau đớn như bị moi tim cào phổi!
Thân thể của cô bắt đầu nghiêng về phía trước, mũi chân cô dịch ra một khoảng một phần tư.
Muốn chết sao?
Nước sông lạnh âm mấy độ, tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Chỉ cần cô dùng thêm một chút sức nữa là đủ rồi.
Sẽ không còn ai ngu ngốc như Phan Huỳnh Đông nhảy xuống cứu cô nữa.
Ngay vào lúc mũi giày của cô sắp dịch thêm một khoảng một phần ba nữa, cơ thể lại bị dùng sức ôm chặt.
Kín không kẽ hở.
Cô hơi bất ngờ, trong thoáng chốc ngửi được cơ thể ấm áp quen thuộc, hơi thở và cả mùi khói thuốc nồng nặng.
Là Lê Hoàng Việt!
“Thả tôi ra!”
Cô mở to mắt, rồi giãy dụa kịch liệt.
Đã rất nhiều ngày không gặp nhau, cô lưu luyến lồng ngực của anh, nhưng nó cũng là thứ làm cô như bị kim châm đau nhói.
Những ngày gần đây, bóng lưng lạnh lùng tuyệt tình của anh ở trong bữa tiệc thi thoảng lại xuất hiện trong ký ức, nhắc nhở cô. Ký ức sống động, tàn khốc như thế, lại hiện ra rõ mồn một trước mắt Trần Khả Như.
Cô cố hết sức giãy dụa trong ngực anh nhưng không được. Rõ ràng, cô rất muốn xa cách, hận mình không thể tránh anh thật xa.
Lê Hoàng Việt vẻ mặt nặng nề, hạ thấp giọng: “Trần Khả Như, cô đang muốn tìm cái chết sao?”
Muốn chết?
Khóe miệng của Trần Khả Như bỗng cong lên chế giễu: Anh quả thật đang cứu cô?
Một câu chuyện vừa buồn cười vừa đáng buồn.
“Lê Hoàng Việt, anh buông tôi ra, tôi không đi tìm cái chết, chuyện này không liên quan tới anh.”
Vẻ mặt của cô trở nên lạnh lùng, trái tim ấm áp đã đông thành một khối băng lạnh, cô đã từng tưởng tượng rất nhiều, tưởng tượng hết lần này đến lần khác về cảnh Lê Hoàng Việt suy nghĩ lại, giải thích với cô.
Nhưng lần nào cũng nhận lấy tuyệt vọng.
Lê Hoàng Việt bỗng nhiên buông cô ra khiến cô không kịp chuẩn bị.
Nhiệt độ trên đầu ngón tay truyền vào trong đôi mắt đen như mực, sâu không thấy đáy.
Trần Khả Như cố gắng đứng thẳng, vào lúc Lê Hoàng Việt buông tay, cô quả thật vẫn không bỏ anh được, có vài lần, thân thể cô muốn nhanh hơn trí óc, suýt chút nữa, suýt chút nữa là cô sẽ bắt lấy, ôm lấy anh rồi làm những chuyện không còn chút thể diện mà cô không thể khống chế được.
Cô ngước mắt, thẫn thờ hỏi: “Tổng giám đốc Việt, chúng ta đã ly hôn, bây giờ anh có là gì của tôi đâu, không cần phải để ý chuyện sống chết của người vợ trước như tôi nhỉ?”
Giọng cô nghe chế giễu, oán hận vô cùng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Trần Khả Như cảm thấy Lê Hoàng Việt hơi gầy hơn một chút, góc cạnh càng thêm rõ ràng, hai đầu lông mày tiều tụy nhíu chặt.
Sao lại như vậy?
Bây giờ không phải anh đang khăng khít không rời với Trần Phương Liên, nối lại tình xưa, hưởng thụ niềm vui đoàn tụ gia đình ba người hay sao?
Đúng vậy, làm sao mà không phải được. Mẹ chồng cũ của cô cũng vui vẻ vô cùng, vì người phụ nữ mà bà chán ghét đã rời đi, cháu trai ruột của nhà họ Lê đã trở về.
Quả nhiên, cô chỉ là thứ dư thừa.
Lê Hoàng Việt, anh không cần giả bộ ra vẻ như thế, làm tôi sinh ra ảo giác?
Lê Hoàng Việt nghiêng mặt đi, để lại cho cô sườn mặt lạnh lùng: “Tốt xấu gì chúng ta cũng từng là vợ chồng, nếu cô chết, người bên ngoài sẽ bàn tán như thế nào, vợ trước của Tổng giám đốc Tập đoàn Á Châu đau khổ vì tình, không chịu ly hôn nên nhảy sông tự sát?”
“Trần Khả Như, cô đê tiện như vậy sao? Không có tôi, cô sống không nổi nữa sao?”
Hai bờ môi trên dưới của anh hết đóng rồi lại mở, không hề tốn sức chút nào nhưng từng câu một đều xuyên vào tim cô, cứ chọn chỗ cô đau đớn nhất mà ra tay.
Cổ họng của Trần Khả Như sưng lên ê ẩm, hai mắt cay xè, nhưng cô nhịn xuống, không cho nước mắt yếu đuối chảy ra.
Cô hít vào một hơi thật sâu, run giọng nói: “Lê Hoàng Việt, anh có dám, nhìn thẳng vào tôi mà nói không?”
Lê Hoàng Việt quay mặt lại, mặt mày vẫn điển trai như cũ, nhưng cô lại không thể tìm lại được cảm giác tim đập thình thịch khi ấy, mà lại bị nỗi đau buồn khôn xiết nuốt chửng, đau lòng nhiều hơn là động lòng.
Nước mắt trong suốt đọng lại trong mắt cô, sự cố chấp kiên cường như cũng đọng lại theo.
Nước mắt dường như sắp rơi xuống, nhưng lại kiên cường chẳng hề rơi một giọt nào.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, bên trong cặp mắt sáng không còn sự yêu thương sâu sắc, mà chỉ còn lại sự trầm mặc khó đoán.
Giọng nói anh lạnh lùng trầm thấp, gằn từng chữ một từ trong cổ họng: “Trần Khả Như, đừng có mà nảy sinh ý định khóc lóc, quấy rối hay làm trò hề nào đó để thay đổi chuyện gì, lần trước tôi đã nói rất rõ ràng với cô, sau này chúng ta không còn bất kì quan hệ gì nữa.”
“Lê Hoàng Việt, anh biết không, tôi vốn không hề tin.”
Cô không cẩn thận chớp mắt một cái, nước mắt cũng rơi xuống theo, một giọt nhanh chóng lăn xuống.
Nhiệt độ gần thanh chắn bờ sông rất thấp, vào lúc nước mắt xẹt qua gương mặt cô thì cứ như là vụn băng đang ma sát khuôn mặt mềm mại, vô cùng đau nhức.
Đau, nhưng sao bằng được nỗi đau trong lòng.
Cô cố gắng dùng giọng nói không nghẹn, nói: “Tôi cho rằng anh bị cô ta uy hiếp, nắm được điểm yếu nào đó rất quan trọng. Lê Hoàng Việt, mỗi lần anh bán đứng tôi, tôi đều không trách anh. Không ngờ rằng, tôi đã sai hoàn toàn, anh không hề nói đùa, lần này là thật, anh không muốn, tiếp tục chung sống với tôi nữa…”
Thân thể Lê Hoàng Việt căng cứng, ai cũng không thể hiểu rõ anh đang suy nghĩ chuyện gì, ánh mắt anh rất khó lường, không hề để lộ điều gì.
Đứng cách anh một mét, Trần Khả Như rõ ràng cảm giác được cơ thể của anh thả lỏng, rồi lại cứng ngắc, cứ như thế lặp đi lặp lại, yên lặng đấu tranh với cơ thể.
Cuối cùng, cánh môi mỏng của anh nhếch lên, không hề có chút tình cảm nào nói: “Không ai uy hiếp tôi, lời hứa ban đầu tôi hứa với cô, tôi xin được nuốt lời. Mẹ tôi nói không sai, con cái nhà họ Lê không thể ở mãi bên ngoài được. Trần Khả Như, nếu cô cảm thấy không công bằng, thì hãy rời khỏi thành phố Đà Nẵng đi.”
Đột nhiên, Trần Khả Như như bị ai cướp lấy hơi thở, thịch, thịch, chỉ còn nghe được tiếng tim đập chậm chạp của chính mình bên tai.
Nuốt lời? Rời khỏi?
Tiếng của chiếc radio đã cũ vang lên, vô cùng máy móc chói tai.
Cô lảo đảo lui về sau nửa bước, thân thể xiêu vẹo, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Lê Hoàng Việt ngoắc tay, khi đầu ngón tay anh chỉ chạm được không khí lạnh lẽo thì lại rụt trở về, lông mày nhíu chặt rồi lại khôi phục vẻ bình tĩnh, lạnh lùng.
Anh có thể niêm phong lại tình cảm trong lòng, xây thành xây lũy thật cao để không có gì có thể phá học được.
“Lê Hoàng Việt, đồ khốn nạn!”
Bụp một tiếng, tiếng va chạm giữa cơ bắp và làn da vang lên rõ rệt.
Với tốc độ nhanh như chớp, Phan Huỳnh Đông vốn hào hoa phong nhã ra tay đấm chính xác vào má trái của Lê Hoàng Việt.
Trên khuôn mặt kiêu căng, lạnh lùng của Lê Hoàng Việt nhanh chóng xuất hiện vết sưng đỏ, khóe miệng bị rách chảy máu.
Phan Huỳnh Đông vô cùng tức giận, nhưng khi anh ta giơ tay lên một lần nữa thì lại bị đối phương bình tĩnh chặn được, Lê Hoàng Việt không hề khách khí nói: “Anh còn định đánh tôi lần thứ hai?”
Lê Hoàng Việt vốn không thể bị đánh lén.
Không biết do khi nãy bị thất thần, hay là như thế nào.
“Lê Hoàng Việt, loại người như anh, tôi đánh một ngàn lần, một vạn lần đều quá ít. Ban đầu quả nhiên tôi không hề nhìn lầm, anh là một con người vô tình vô nghĩa. Anh căn bản chỉ muốn chiếm hữu mà không hề yêu cô ấy. Vào lúc cần cô ấy thì lợi dụng, lúc không cần thì vô tình vứt bỏ! Tôi thật sự vô cùng hối hận!”
Phan Huỳnh Đông không kiềm chế nổi cơn giận mà lên án anh, đơn giản là những tội ác tày trời.
Lê Hoàng Việt dùng sức đẩy anh ta ra, Phan Huỳnh Đông lung lay lùi lại một bước, khó khăn lắm mới dừng lại được ở trước đoạn xích sắt cạnh bờ sông mà không bị té xuống.
Ngay sau đó, Lê Hoàng Việt lại nhẹ nhàng chế giễu: “Phan Huỳnh Đông, đừng nói như thể mình vĩ đại lắm. Tôi ly hôn với Trần Khả Như, anh hẳn là người vui vẻ nhất đúng không, bởi vì cơ hội của anh đã tới, không phải sao?”
“Lê Hoàng Việt!”
“Vũ Tuyết Trang, chị không đi đâu.”
Cô nhẹ nhàng vuốt ve bả vai của đối phương, bên trong đôi mắt cô là ánh sáng dìu dịu.
“Được rồi, chị Khả Như, nếu chị nói dối, cả đời này em cũng sẽ không tha thứ cho chị đâu. Hơn nữa công việc của chị tốt như thế, tùy tiện tìm một người cũng đều có thể cách xa Lê Hoàng Việt tới mười bảy mười tám con phố. Quan trọng nhất là đạo đức tốt, anh Huỳnh Đông cũng không tệ, dù hơi lớn tuổi một chút, nhưng có thể hiểu được trái tim của chị, tôn trọng chị.”
Vũ Tuyết Trang liên tục lải nhải, Trần Khả Như lẳng lặng nghe, thấy huyệt thái dương hơi đau.
“Vũ Tuyết Trang, chị muốn ở một mình, em đi về trước đi.”
“Nhưng mà chị Khả Như…”
Vũ Tuyết Trang sao có thể yên tâm để một mình Trần Khả Như ở lại, người phụ nữ bị hủy hôn, nhất là khi để cô ấy ở một mình, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Em biết tính của chị mà, đừng ngăn cản chị.”
“… Vậy thôi ạ.”
Vũ Tuyết Trang sau này có từng nghĩ lại, mình rốt cuộc cũng chỉ là bạn bè, không thể thay thế thân phận người yêu để an ủi cô.
Thứ mà chị Khả Như thiếu thốn là tình cảm, không phải tình bạn.
Cô bực bội, lập tức gọi một cú điện thoại cho Lê Chí Cường. Quả nhiên là tất cả quạ trên đời đều đen, đàn ông không có một tên nào tốt. Bản tình của Lê Chí Cường và Lê Hoàng Việt đều bạc tình bạc nghĩa, bội bạc như nhau.
Cô không nể tình chút nào, thoải mái lưu loát mắng một trận, mắng xong mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.
Từ đầu đến cuối, Lê Chí Cường không hề trả lời, chỉ im lặng nghe cô trút giận, oán trách.
Kéo lấy tay cầm vali, Trần Khả Như đi ra khỏi khu biệt thự Di Linh trống vắng.
Buổi chiều ánh nắng chan hòa, nhưng người ta lại không cảm thấy ấm áp chút nào, vì ánh sáng hư ảo đang dần dần bị xay nghiền, vỡ nát, không còn dư lại chút nào trong cơn gió lạnh thổi phần phật của mùa đông.
Xuyên qua dòng xe cộ và dòng người, cô đi bộ ở chẳng có mục đích bờ sông trong công viên.
Gió thổi làm rối mái tóc xoăn của cô, khăn quàng cổ dài, áo khoác len kiểu Âu rộng thùng thình bao lấy cô, giống như không thấy được cả người, nhẹ nhàng như muốn bay theo gió.
Cuối cùng, cô dừng lại trước thanh chắn bảo vệ ở bờ sông, bên cạnh có khoảng ba mươi centimét xích sắt cản lại, nhưng, mọi người đều biết, chỉ cần người ta muốn nhảy, độ cao như thế này chẳng là gì cả.
Nước sông sâu, đã từng có thật nhiều người từng tự sát ở đây, kiểu gì cũng sẽ xuất hiện mấy người chết đuối.
Tháng trước Trần Khả Như suýt nữa mất mạng trong dòng nước sông, cô đã quá quen thuộc với cảm giác bị chết chìm. Lạnh, lạnh đến mức thấm vào trong cơ thể, trong máu. Ngạt thở, hít thở không được làm cho người ta hận mình không thể ngừng hô hấp sớm vài phút.
Khi đó, cô không nỡ chết, bởi vì có người cô không bỏ được.
Hiện nay, cô lại có một ngàn một vạn lý do để đi tìm cái chết.
Trần Khả Như nhắm mắt lại, hai chân giẫm lên khối gạch đá lớn, cảm nhận cơn gió gào thét thổi đến từ mặt sông.
Cả cơ thể mảnh mai của cô trông giống như một con bươm bướm đang giương cánh muốn bay.
Người qua đường nhìn qua, đứng từ xa bàn tán: “Ôi, mọi người nhìn kia, có phải người phụ nữ kia muốn tự sát không?”
“Hình như là vậy.”
“…”
Trần Khả Như giả ngơ, cô không hề động đậy mà chỉ nhắm mắt lại suy nghĩ, điều chỉnh lại suy nghĩ của mình từng chút một.
Sự bình tĩnh có thể sẽ làm người ta bị trầm cảm.
Cô phải tiếp tục ở lại thành phố Đà Nẵng, tận mắt nhìn thấy Lê Hoàng Việt kết hôn với Trần Phương Liên, không biết giới hạn mà ngọt ngào trước mặt cô, sau đó cả đời sống dưới bóng ma của bọn họ ư?
Không, cô không chịu đựng được.
Ly hôn, ký tên, kết hôn.
Lê Hoàng Việt nhanh chóng làm xong hết tất cả những chuyện này như vậy, liệu có phải đã tính kế, lập mưu từ lâu không?
Phải hay không phải, có còn quan trọng không?
Cô nặng nề hít vào một hơi, không tài nào vùi lấp nổi sự trống rỗng trong lòng, cuối cùng chỉ có thể để mặc cho mưa to gió lớn mạnh mẽ đâm xuyên qua vết thương, chảy đầy máu, hận không thể chết thật cho xong, lúc đó cô mới có thể không cần phải suy nghĩ làm thế để vượt qua những ngày tháng không có anh sau này, cả ngày lẫn đêm đều dài dằng dặc! Đau đớn như bị moi tim cào phổi!
Thân thể của cô bắt đầu nghiêng về phía trước, mũi chân cô dịch ra một khoảng một phần tư.
Muốn chết sao?
Nước sông lạnh âm mấy độ, tuyệt đối không có khả năng sống sót.
Chỉ cần cô dùng thêm một chút sức nữa là đủ rồi.
Sẽ không còn ai ngu ngốc như Phan Huỳnh Đông nhảy xuống cứu cô nữa.
Ngay vào lúc mũi giày của cô sắp dịch thêm một khoảng một phần ba nữa, cơ thể lại bị dùng sức ôm chặt.
Kín không kẽ hở.
Cô hơi bất ngờ, trong thoáng chốc ngửi được cơ thể ấm áp quen thuộc, hơi thở và cả mùi khói thuốc nồng nặng.
Là Lê Hoàng Việt!
“Thả tôi ra!”
Cô mở to mắt, rồi giãy dụa kịch liệt.
Đã rất nhiều ngày không gặp nhau, cô lưu luyến lồng ngực của anh, nhưng nó cũng là thứ làm cô như bị kim châm đau nhói.
Những ngày gần đây, bóng lưng lạnh lùng tuyệt tình của anh ở trong bữa tiệc thi thoảng lại xuất hiện trong ký ức, nhắc nhở cô. Ký ức sống động, tàn khốc như thế, lại hiện ra rõ mồn một trước mắt Trần Khả Như.
Cô cố hết sức giãy dụa trong ngực anh nhưng không được. Rõ ràng, cô rất muốn xa cách, hận mình không thể tránh anh thật xa.
Lê Hoàng Việt vẻ mặt nặng nề, hạ thấp giọng: “Trần Khả Như, cô đang muốn tìm cái chết sao?”
Muốn chết?
Khóe miệng của Trần Khả Như bỗng cong lên chế giễu: Anh quả thật đang cứu cô?
Một câu chuyện vừa buồn cười vừa đáng buồn.
“Lê Hoàng Việt, anh buông tôi ra, tôi không đi tìm cái chết, chuyện này không liên quan tới anh.”
Vẻ mặt của cô trở nên lạnh lùng, trái tim ấm áp đã đông thành một khối băng lạnh, cô đã từng tưởng tượng rất nhiều, tưởng tượng hết lần này đến lần khác về cảnh Lê Hoàng Việt suy nghĩ lại, giải thích với cô.
Nhưng lần nào cũng nhận lấy tuyệt vọng.
Lê Hoàng Việt bỗng nhiên buông cô ra khiến cô không kịp chuẩn bị.
Nhiệt độ trên đầu ngón tay truyền vào trong đôi mắt đen như mực, sâu không thấy đáy.
Trần Khả Như cố gắng đứng thẳng, vào lúc Lê Hoàng Việt buông tay, cô quả thật vẫn không bỏ anh được, có vài lần, thân thể cô muốn nhanh hơn trí óc, suýt chút nữa, suýt chút nữa là cô sẽ bắt lấy, ôm lấy anh rồi làm những chuyện không còn chút thể diện mà cô không thể khống chế được.
Cô ngước mắt, thẫn thờ hỏi: “Tổng giám đốc Việt, chúng ta đã ly hôn, bây giờ anh có là gì của tôi đâu, không cần phải để ý chuyện sống chết của người vợ trước như tôi nhỉ?”
Giọng cô nghe chế giễu, oán hận vô cùng.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Trần Khả Như cảm thấy Lê Hoàng Việt hơi gầy hơn một chút, góc cạnh càng thêm rõ ràng, hai đầu lông mày tiều tụy nhíu chặt.
Sao lại như vậy?
Bây giờ không phải anh đang khăng khít không rời với Trần Phương Liên, nối lại tình xưa, hưởng thụ niềm vui đoàn tụ gia đình ba người hay sao?
Đúng vậy, làm sao mà không phải được. Mẹ chồng cũ của cô cũng vui vẻ vô cùng, vì người phụ nữ mà bà chán ghét đã rời đi, cháu trai ruột của nhà họ Lê đã trở về.
Quả nhiên, cô chỉ là thứ dư thừa.
Lê Hoàng Việt, anh không cần giả bộ ra vẻ như thế, làm tôi sinh ra ảo giác?
Lê Hoàng Việt nghiêng mặt đi, để lại cho cô sườn mặt lạnh lùng: “Tốt xấu gì chúng ta cũng từng là vợ chồng, nếu cô chết, người bên ngoài sẽ bàn tán như thế nào, vợ trước của Tổng giám đốc Tập đoàn Á Châu đau khổ vì tình, không chịu ly hôn nên nhảy sông tự sát?”
“Trần Khả Như, cô đê tiện như vậy sao? Không có tôi, cô sống không nổi nữa sao?”
Hai bờ môi trên dưới của anh hết đóng rồi lại mở, không hề tốn sức chút nào nhưng từng câu một đều xuyên vào tim cô, cứ chọn chỗ cô đau đớn nhất mà ra tay.
Cổ họng của Trần Khả Như sưng lên ê ẩm, hai mắt cay xè, nhưng cô nhịn xuống, không cho nước mắt yếu đuối chảy ra.
Cô hít vào một hơi thật sâu, run giọng nói: “Lê Hoàng Việt, anh có dám, nhìn thẳng vào tôi mà nói không?”
Lê Hoàng Việt quay mặt lại, mặt mày vẫn điển trai như cũ, nhưng cô lại không thể tìm lại được cảm giác tim đập thình thịch khi ấy, mà lại bị nỗi đau buồn khôn xiết nuốt chửng, đau lòng nhiều hơn là động lòng.
Nước mắt trong suốt đọng lại trong mắt cô, sự cố chấp kiên cường như cũng đọng lại theo.
Nước mắt dường như sắp rơi xuống, nhưng lại kiên cường chẳng hề rơi một giọt nào.
Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, bên trong cặp mắt sáng không còn sự yêu thương sâu sắc, mà chỉ còn lại sự trầm mặc khó đoán.
Giọng nói anh lạnh lùng trầm thấp, gằn từng chữ một từ trong cổ họng: “Trần Khả Như, đừng có mà nảy sinh ý định khóc lóc, quấy rối hay làm trò hề nào đó để thay đổi chuyện gì, lần trước tôi đã nói rất rõ ràng với cô, sau này chúng ta không còn bất kì quan hệ gì nữa.”
“Lê Hoàng Việt, anh biết không, tôi vốn không hề tin.”
Cô không cẩn thận chớp mắt một cái, nước mắt cũng rơi xuống theo, một giọt nhanh chóng lăn xuống.
Nhiệt độ gần thanh chắn bờ sông rất thấp, vào lúc nước mắt xẹt qua gương mặt cô thì cứ như là vụn băng đang ma sát khuôn mặt mềm mại, vô cùng đau nhức.
Đau, nhưng sao bằng được nỗi đau trong lòng.
Cô cố gắng dùng giọng nói không nghẹn, nói: “Tôi cho rằng anh bị cô ta uy hiếp, nắm được điểm yếu nào đó rất quan trọng. Lê Hoàng Việt, mỗi lần anh bán đứng tôi, tôi đều không trách anh. Không ngờ rằng, tôi đã sai hoàn toàn, anh không hề nói đùa, lần này là thật, anh không muốn, tiếp tục chung sống với tôi nữa…”
Thân thể Lê Hoàng Việt căng cứng, ai cũng không thể hiểu rõ anh đang suy nghĩ chuyện gì, ánh mắt anh rất khó lường, không hề để lộ điều gì.
Đứng cách anh một mét, Trần Khả Như rõ ràng cảm giác được cơ thể của anh thả lỏng, rồi lại cứng ngắc, cứ như thế lặp đi lặp lại, yên lặng đấu tranh với cơ thể.
Cuối cùng, cánh môi mỏng của anh nhếch lên, không hề có chút tình cảm nào nói: “Không ai uy hiếp tôi, lời hứa ban đầu tôi hứa với cô, tôi xin được nuốt lời. Mẹ tôi nói không sai, con cái nhà họ Lê không thể ở mãi bên ngoài được. Trần Khả Như, nếu cô cảm thấy không công bằng, thì hãy rời khỏi thành phố Đà Nẵng đi.”
Đột nhiên, Trần Khả Như như bị ai cướp lấy hơi thở, thịch, thịch, chỉ còn nghe được tiếng tim đập chậm chạp của chính mình bên tai.
Nuốt lời? Rời khỏi?
Tiếng của chiếc radio đã cũ vang lên, vô cùng máy móc chói tai.
Cô lảo đảo lui về sau nửa bước, thân thể xiêu vẹo, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Lê Hoàng Việt ngoắc tay, khi đầu ngón tay anh chỉ chạm được không khí lạnh lẽo thì lại rụt trở về, lông mày nhíu chặt rồi lại khôi phục vẻ bình tĩnh, lạnh lùng.
Anh có thể niêm phong lại tình cảm trong lòng, xây thành xây lũy thật cao để không có gì có thể phá học được.
“Lê Hoàng Việt, đồ khốn nạn!”
Bụp một tiếng, tiếng va chạm giữa cơ bắp và làn da vang lên rõ rệt.
Với tốc độ nhanh như chớp, Phan Huỳnh Đông vốn hào hoa phong nhã ra tay đấm chính xác vào má trái của Lê Hoàng Việt.
Trên khuôn mặt kiêu căng, lạnh lùng của Lê Hoàng Việt nhanh chóng xuất hiện vết sưng đỏ, khóe miệng bị rách chảy máu.
Phan Huỳnh Đông vô cùng tức giận, nhưng khi anh ta giơ tay lên một lần nữa thì lại bị đối phương bình tĩnh chặn được, Lê Hoàng Việt không hề khách khí nói: “Anh còn định đánh tôi lần thứ hai?”
Lê Hoàng Việt vốn không thể bị đánh lén.
Không biết do khi nãy bị thất thần, hay là như thế nào.
“Lê Hoàng Việt, loại người như anh, tôi đánh một ngàn lần, một vạn lần đều quá ít. Ban đầu quả nhiên tôi không hề nhìn lầm, anh là một con người vô tình vô nghĩa. Anh căn bản chỉ muốn chiếm hữu mà không hề yêu cô ấy. Vào lúc cần cô ấy thì lợi dụng, lúc không cần thì vô tình vứt bỏ! Tôi thật sự vô cùng hối hận!”
Phan Huỳnh Đông không kiềm chế nổi cơn giận mà lên án anh, đơn giản là những tội ác tày trời.
Lê Hoàng Việt dùng sức đẩy anh ta ra, Phan Huỳnh Đông lung lay lùi lại một bước, khó khăn lắm mới dừng lại được ở trước đoạn xích sắt cạnh bờ sông mà không bị té xuống.
Ngay sau đó, Lê Hoàng Việt lại nhẹ nhàng chế giễu: “Phan Huỳnh Đông, đừng nói như thể mình vĩ đại lắm. Tôi ly hôn với Trần Khả Như, anh hẳn là người vui vẻ nhất đúng không, bởi vì cơ hội của anh đã tới, không phải sao?”
“Lê Hoàng Việt!”
Bình luận facebook