Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 231
Lê Hoàng Việt thờ ơ làm thinh, Trần Khả Như cúp điện thoại.
Một giây tiếp theo, anh nói theo phản xạ: “Ai cho em đồng ý hả?”
Anh nổi trận lôi đình, con ngươi bốc lên lửa giận như muốn ăn tươi nuốt sống cô, thái độ nơi đáy mắt lại cực kì cứng rắn.
Trần Khả Như vẫn không nói gì, vẻ mặt vô cùng nặng nề.
Lê Hoàng Việt không nói gì nữa, chỉ tóm lấy cổ tay cô, kéo ra bên ngoài một cách thô lỗ: “Trần Khả Như, tôi nói cho em biết, hiện tại, ngay lúc này, hai chúng ta rời khỏi thành phố An Khánh này, Lương Huy muốn giết bao nhiêu người là chuyện của anh ta, không liên quan gì đến chúng ta cả.”
Anh vừa đi vừa hùng hổ nói: “Ai có mệnh nấy, đây là định mệnh của bọn họ! Muốn trách thì trách vận may của bọn họ không được tốt đi!”
Phải, nói rất đúng, rất hợp lí.
Nhưng không ai tin tưởng.
Hai người vẫn kéo tay xuống dưới lầu, bước chân vội vã, Lê Hoàng Việt đẩy cô vào ghế phụ, bản thân nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khởi động xe muốn lái đi.
Trần Khả Như lẳng lặng nhìn gò má vàng vọt của anh, vầng trán anh đã lấm tấm mồ hôi, rõ ràng đang lo lắng muốn chết rồi, ngay cả động tác khởi động xe cũng trở nên luống cuống bấn loạn, mãi mà không làm được.
Sau cùng, cô nhìn thoáng qua mặt đồng hồ đeo trên tay, thở dài nói: “Đã ba phút rồi.”
Ý là, chỉ còn bảy phút, Lương Huy sẽ giết thêm một đứa trẻ.
Bọn họ không còn nhiều thời gian, nếu muốn đi, nhất định phải tới nơi trong vòng bảy phút.
“Tôi đưa em ra sân bay, không có lệnh của tôi, em không được phép trở về!”
Lê Hoàng Việt khởi động xe, đạp cần ga, xe ầm ầm lao như bay ra ngoài.
Ánh mặt trời hừng hực thiêu đốt lòng kiên trì của mọi người, thời gian như ngừng lại.
Mỗi một cú nhích của kim giây đều giống như một bước chân của Tử Thần, gần thêm chút nữa rồi.
Trên mặt các đội viên đã đầm đìa mồ hôi, không ai dám thở mạnh một hơi, bên cạnh, đám phụ huynh học sinh túm tụm thành nhóm, tiếng kêu khóc và rên rỉ dần dần lặng xuống, bầu không khí tĩnh mịch như đang lăng trì từng người, ba phút nữa thôi, Lương Huy sẽ giết một đứa trẻ, là bảo bối của một trong số bọn họ.
Có người không thể chịu nổi nữa, cất tiếng hỏi, giọng đầy lo lắng và sốt ruột: “Đội trưởng Dư ơi, tổng giám đốc Việt sẽ đến chứ?”
Vẻ mặt đội trưởng Dư cực kì nghiêm túc, môi mím chặt, một câu hỏi nhỏ ấy cũng đã làm khó người đàn ông rắn rỏi này rồi, ông không thể nào bảo đảm với bọn họ, cũng không có cách nào tin tưởng lời hứa hẹn của bất cứ ai, đối với bọn họ, mỗi một sinh mệnh, bất kể là trẻ hay già, đều xứng đáng được bọn họ bảo vệ bằng cả tính mạng.
Nếu như đến, là Tổng giám đốc Việt bọn họ nhân từ.
Nhưng nếu không xuất hiện thì cũng không được vì thế mà trách móc bọn họ.
Cảnh sát cam đoan tất cả mọi người đều sẽ an toàn, có lẽ bọn họ không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta giết nhiều người hơn.
Dư luận xung quanh khen chê không giống nhau, dù đặt chuyện này lên bất kì người nào cũng rất khó khăn khi lựa chọn, thời gian mười phút để suy nghĩ, quá ngắn.
Mặt trời đốt nóng lòng người, mẹ đám trẻ khóc cạn nước mắt, nhìn chằm chằm vào cửa phòng học, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Lúc tinh thần mọi người ở đây đều căng thẳng, giọng nói của Lương Huy lại vang lên: “Chỉ còn lại hai phút, xem ra Tổng giám đốc Việt và vợ của Tổng giám đốc của chúng ta không muốn xuất hiện rồi, tôi chỉ muốn gặp bọn họ, trò chuyện thôi, nhìn đi, hai người bọn họ thật ích kỷ quá, nếu như không phải bởi vì Lê Hoàng Việt, tôi cũng sẽ không bắt cóc giết người, nhớ cho kỹ, mỗi một người chết ở đây đều là do Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như, hai người bọn họ mới là kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện!” Đúng vậy, Lương Huy đang kích động xúi giục.
Trong nhóm phụ huynh có người bắt đầu gây rối, có người nói: “Cảnh sát Dư, các anh là cảnh sát nhân dân, nhất định phải cứu bọn nhỏ nhà chúng tôi, không thể liên lạc lại với Lê Hoàng Việt sao? Người kia nói là ông ta chỉ cần thấy bọn họ, sẽ thả mấy đứa nhỏ đi… Cảnh sát Dư, cầu xin anh!” Có một người, thì có hai người.
Phụ huynh liên tiếp quỳ xuống, đồng loạt khẩn cầu: “Cứu con chúng tôi, cứu con chúng tôi đi!”
“…” Tiếng phụ huynh cầu khẩn và thút thít nỉ non quẩn quanh bên tai Cảnh sát Dư, anh ta bấm điện thoại thêm lần nữa, đôi lông mày nhíu chặt lại, làm sao bây giờ đây, chẳng lẽ thật sự phải đợi một phút sau, một sinh mạng liền chấm dứt ư? Ngay lúc điện thoại vang lên tiếng tút tút nhắc nhở không có người trả lời, Lương Huy cũng bắt đầu đếm ngược, anh ta bắt đầu đếm từ giây thứ 30: “30, 29, 28, 27,…” Các phụ huynh và viên cảnh sát đều run rẩy, nhất là các phụ huynh đã khô cạn cả nước mắt, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Lúc đếm tới 20, Cảnh sát Dư nhanh chóng quyết đoán ra lệnh trong bộ đàm: “Toàn thể lính bắn tỉa và đặc cảnh chuẩn bị, mười tám giây sau xô cửa cùng tôi tấn công, nhanh chóng chế ngự nghi phạm, hạn chế thương vong đến mức thấp nhất!” Nói xong, mồ hôi lạnh trên trán Dư chảy theo chóp mũi rơi xuống mặt đất nóng hổi.
“Rõ!” Mọi người đồng thanh đáp lại.
Lúc này trong lòng Cảnh sát Dư biết rõ, Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như sẽ không xuất hiện, bọn họ có thân phận cao quý, giàu có, làm sao có thể hi sinh thân mình vì người ngoài? Dù sao thì bọn họ chỉ là người bình thường, nhận thức được sự tham lam sống sót trong bản chất con người, khó có thể lựa chọn, có thể thông cảm.
Hậu quả của đợt tấn công này rất rõ ràng, có lẽ sẽ chết một đứa nhỏ, hai đứa nhỏ, hoặc là một đồng chí…
Hậu quả không thể đoán trước được, nhưng trước mắt thì đây là biện pháp hiệu quả nhất, so với việc chết toàn bộ, không bằng cứu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
“Mười, chín, tám, bảy, sáu,…” Trong nháy mắt tất cả mọi người như ngừng thở, vài giây đồng hồ cũng đủ để hủy diệt hết tất cả.
Thình thịch, thình thịch.
Thanh âm xung quanh dừng lại, dường như đây là một thị trấn hoang.
Có lẽ trong một giây đồng hồ này, cảm xúc bọn họ đối với Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như là căm hận, oán trách.
Tất cả mọi chuyện rồi sẽ kết thúc, bọn họ nhất định sẽ bị xã hội và dư luận khiển trách.
Mất đạo đức thì như thế nào, đây là cách duy nhất để bọn họ phát tiết, giận cá chém thớt.
“Ba, hai, một…” “Chuẩn bị…” Bằng tốc độ ánh sáng, Lương Huy và cuộc tấn công của Cảnh sát Dư gần như đồng thời tiến hành, giết chóc và cứu nguy hết sức căng thẳng.
“Đợi đã!” Một giọng nam trầm ổn mạnh mẽ vang lên.
Lê Hoàng Việt lấy loa từ trong tay viên cảnh sát, hô: “Lương Huy, đừng giết người, chúng tôi tới rồi!” Tiếng súng trong dự đoán quả nhiên không vang lên.
Tất cả đều dừng lại, cảnh sát Dư nhanh chóng ra hiệu, đôi mắt của anh ta nheo lại, đi ra ngoài cổng, lại thấy bóng dáng một nam một nữ.
Đột nhiên, anh ta thở dài một hơi.
Lương Huy không nổ súng.
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy đôi nam nữ ấy nắm chặt tay nhau, tuy trên người lại có cảm giác vội vã, nhưng lại không giấu được sự cương nghị trong mắt và giữa hai chân mày.
Trong một giây cuối cùng, Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như xuất hiện.
Nam tuấn tú vô cùng, nữ xinh đẹp nghiêng thành.
Bọn họ mặc áo sơ mi trắng và quần giống nhau, nhìn thế nào cũng giống như một cặp do trời đất tạo nên, hoặc như là chiến sĩ dũng cảm.
Giờ phút này trong lòng mọi người, trong mắt dư luận xã hội, hình tượng của bọn họ trở nên to lớn hơn.
Phóng viên và nhiếp ảnh gia vừa mới bị xua đuổi tiếp tục chụp và livestream khoảnh khắc xúc động lòng người này.
Dù thế nào thì bọn họ cũng là anh hùng, xông thẳng vào suy nghĩ của mỗi người.
Lê Hoàng Việt tiếp tục lạnh lùng nói: “Chúng tôi tới rồi, Lương Huy, bây giờ anh có thể thực hiện lời hứa của mình, thả con của bọn họ ra đi.” Cuộc trò chuyện đang diễn ra.
“Thả?” Lương Huy cười nhạo, trong giọng nói lộ ra vẻ hung ác khắc nghiệt: “Tôi chỉ nói là tạm thời không giết tụi nó mà thôi, bây giờ hai người lập tức vào trong phòng học này, tôi có lời muốn đối mặt trực tiếp với hai người để nói.”
Lương Huy vô sỉ như thế nào, Lê Hoàng Việt biết rõ, đến trẻ con cũng không bỏ qua, sao có thể trông chờ vào tên cặn bã giết người không chớp nói lời giữ lời được chứ?
“Đúng rồi, tôi muốn nghe giọng của Trần Khả Như, dù sao thì cũng là bạn bè cũ, nếu hai vợ chồng mấy người không tới đủ, tôi sẽ tức giận, tôi tức giận thì sẽ muốn giết người! ”
Lương Huy tiếp tục uy hiếp, Trần Khả Như rất tức giận, hô lớn: “Anh yên tâm, tôi ở đây!” Quả thực, ngay mấy phút trước, Lê Hoàng Việt cố gắng phản đối Trần Khả Như đi mạo hiểm, nếu phải đi cứu người, Lê Hoàng Việt quyết định một mình gánh chịu.
Nhưng Trần Khả Như không cho phép, sao cô có thể an tâm cho được! May mắn hai người đều đến, nếu không Lương Huy vẫn sẽ không buông tha bất cứ ai.
Đúng lúc này, Cảnh sát Dư từ bên trong đi ra, ánh mắt của cả ba người chạm nhau.
Khuôn mặt Cảnh sát Dư cảm kích, trong mắt tràn ngập sự biết ơn.
“Lê Hoàng Việt, Trần Khả Như, bây giờ hai người lập tức vào đi, đúng rồi, bọn cớm, mấy người không được đánh lén, nếu không, trong một giây đồng hồ, tôi có thể giết rất nhiều người đó, không tin lời tôi thì thử xem! Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, cho thời gian một phút, không được kéo dài!” Nghe vậy, trong lòng mọi người lại trở nên vô cùng lo lắng.
“Hai người, tôi sẽ không khen ngợi hay nói gì hết, cảnh sát chúng tôi cố gắng giữ an toàn cho hai người!” “Ừ.” Lê Hoàng Việt đáp, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không nhẹ nhõm như thế.
Cửa sắt nhà trẻ mở ra, Lê Hoàng Việt kéo tay Trần Khả Như, từng bước tiến vào.
Nhiệt độ của đối phương xuyên qua bàn tay mềm mại, chậm rãi mà kiên định truyền tới trái tim của hai người.
Trong lòng Trần Khả Như hiểu rõ ý này là gì, Lương Huy bỏ nhiều công sức như vậy nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ, lúc này chỉ sợ là sự lành ít dữ nhiều, sự bảo vệ của cảnh sát còn tính làm gì nữa? Lương Huy đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, chỉ đợi đến lúc bọn họ mắc câu thôi.
Chỉ là, câu mà Lê Hoàng Việt nói với cô lúc lái xe, dù đã qua mười phút nhưng vẫn luôn tồn tại ở trong đầu cô.
Anh nói, Trần Khả Như, chỉ cần là chuyện em muốn làm, anh đều làm cùng em.
Cô rất ích kỷ, hoặc là trong mắt người khác thì có chút cực đoan, là cậy mạnh, thể hiện chủ nghĩa anh hùng cá nhân, còn kéo Lê Hoàng Việt xuống vực thẳm của cái chết.
Nhưng bây giờ cô bình thường trở lại.
Mắt Trần Khả Như liếc qua người đàn ông cao lớn ở bên cạnh, dường như càng có thêm dũng khí.
Cửa không khóa.
Lê Hoàng Việt đi vòng tới, rồi mở cửa, bên trong rất tối, lúc đi vào trong, mắt hai người không kịp thích ứng, dẫn đến không thể lập tức khôi phục thị lực được.
“Đóng cửa, nếu không tôi lập tức nổ súng, lập tức giết người.” Trong bóng tối, giọng nói của Lương Huy vang lên ở trong góc phòng.
Bọn nhỏ khóc thút thít tụ ở một chỗ, điều này có thể gây rối đối với sự quyết định của mọi người.
Trong lòng Trần Khả Như căng thẳng, Lê Hoàng Việt siết chặt tay cô, đồng thời đóng cửa lại.
Một giây tiếp theo, anh nói theo phản xạ: “Ai cho em đồng ý hả?”
Anh nổi trận lôi đình, con ngươi bốc lên lửa giận như muốn ăn tươi nuốt sống cô, thái độ nơi đáy mắt lại cực kì cứng rắn.
Trần Khả Như vẫn không nói gì, vẻ mặt vô cùng nặng nề.
Lê Hoàng Việt không nói gì nữa, chỉ tóm lấy cổ tay cô, kéo ra bên ngoài một cách thô lỗ: “Trần Khả Như, tôi nói cho em biết, hiện tại, ngay lúc này, hai chúng ta rời khỏi thành phố An Khánh này, Lương Huy muốn giết bao nhiêu người là chuyện của anh ta, không liên quan gì đến chúng ta cả.”
Anh vừa đi vừa hùng hổ nói: “Ai có mệnh nấy, đây là định mệnh của bọn họ! Muốn trách thì trách vận may của bọn họ không được tốt đi!”
Phải, nói rất đúng, rất hợp lí.
Nhưng không ai tin tưởng.
Hai người vẫn kéo tay xuống dưới lầu, bước chân vội vã, Lê Hoàng Việt đẩy cô vào ghế phụ, bản thân nhanh chóng ngồi vào ghế lái, khởi động xe muốn lái đi.
Trần Khả Như lẳng lặng nhìn gò má vàng vọt của anh, vầng trán anh đã lấm tấm mồ hôi, rõ ràng đang lo lắng muốn chết rồi, ngay cả động tác khởi động xe cũng trở nên luống cuống bấn loạn, mãi mà không làm được.
Sau cùng, cô nhìn thoáng qua mặt đồng hồ đeo trên tay, thở dài nói: “Đã ba phút rồi.”
Ý là, chỉ còn bảy phút, Lương Huy sẽ giết thêm một đứa trẻ.
Bọn họ không còn nhiều thời gian, nếu muốn đi, nhất định phải tới nơi trong vòng bảy phút.
“Tôi đưa em ra sân bay, không có lệnh của tôi, em không được phép trở về!”
Lê Hoàng Việt khởi động xe, đạp cần ga, xe ầm ầm lao như bay ra ngoài.
Ánh mặt trời hừng hực thiêu đốt lòng kiên trì của mọi người, thời gian như ngừng lại.
Mỗi một cú nhích của kim giây đều giống như một bước chân của Tử Thần, gần thêm chút nữa rồi.
Trên mặt các đội viên đã đầm đìa mồ hôi, không ai dám thở mạnh một hơi, bên cạnh, đám phụ huynh học sinh túm tụm thành nhóm, tiếng kêu khóc và rên rỉ dần dần lặng xuống, bầu không khí tĩnh mịch như đang lăng trì từng người, ba phút nữa thôi, Lương Huy sẽ giết một đứa trẻ, là bảo bối của một trong số bọn họ.
Có người không thể chịu nổi nữa, cất tiếng hỏi, giọng đầy lo lắng và sốt ruột: “Đội trưởng Dư ơi, tổng giám đốc Việt sẽ đến chứ?”
Vẻ mặt đội trưởng Dư cực kì nghiêm túc, môi mím chặt, một câu hỏi nhỏ ấy cũng đã làm khó người đàn ông rắn rỏi này rồi, ông không thể nào bảo đảm với bọn họ, cũng không có cách nào tin tưởng lời hứa hẹn của bất cứ ai, đối với bọn họ, mỗi một sinh mệnh, bất kể là trẻ hay già, đều xứng đáng được bọn họ bảo vệ bằng cả tính mạng.
Nếu như đến, là Tổng giám đốc Việt bọn họ nhân từ.
Nhưng nếu không xuất hiện thì cũng không được vì thế mà trách móc bọn họ.
Cảnh sát cam đoan tất cả mọi người đều sẽ an toàn, có lẽ bọn họ không làm được, chỉ có thể trơ mắt nhìn ông ta giết nhiều người hơn.
Dư luận xung quanh khen chê không giống nhau, dù đặt chuyện này lên bất kì người nào cũng rất khó khăn khi lựa chọn, thời gian mười phút để suy nghĩ, quá ngắn.
Mặt trời đốt nóng lòng người, mẹ đám trẻ khóc cạn nước mắt, nhìn chằm chằm vào cửa phòng học, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
Lúc tinh thần mọi người ở đây đều căng thẳng, giọng nói của Lương Huy lại vang lên: “Chỉ còn lại hai phút, xem ra Tổng giám đốc Việt và vợ của Tổng giám đốc của chúng ta không muốn xuất hiện rồi, tôi chỉ muốn gặp bọn họ, trò chuyện thôi, nhìn đi, hai người bọn họ thật ích kỷ quá, nếu như không phải bởi vì Lê Hoàng Việt, tôi cũng sẽ không bắt cóc giết người, nhớ cho kỹ, mỗi một người chết ở đây đều là do Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như, hai người bọn họ mới là kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện!” Đúng vậy, Lương Huy đang kích động xúi giục.
Trong nhóm phụ huynh có người bắt đầu gây rối, có người nói: “Cảnh sát Dư, các anh là cảnh sát nhân dân, nhất định phải cứu bọn nhỏ nhà chúng tôi, không thể liên lạc lại với Lê Hoàng Việt sao? Người kia nói là ông ta chỉ cần thấy bọn họ, sẽ thả mấy đứa nhỏ đi… Cảnh sát Dư, cầu xin anh!” Có một người, thì có hai người.
Phụ huynh liên tiếp quỳ xuống, đồng loạt khẩn cầu: “Cứu con chúng tôi, cứu con chúng tôi đi!”
“…” Tiếng phụ huynh cầu khẩn và thút thít nỉ non quẩn quanh bên tai Cảnh sát Dư, anh ta bấm điện thoại thêm lần nữa, đôi lông mày nhíu chặt lại, làm sao bây giờ đây, chẳng lẽ thật sự phải đợi một phút sau, một sinh mạng liền chấm dứt ư? Ngay lúc điện thoại vang lên tiếng tút tút nhắc nhở không có người trả lời, Lương Huy cũng bắt đầu đếm ngược, anh ta bắt đầu đếm từ giây thứ 30: “30, 29, 28, 27,…” Các phụ huynh và viên cảnh sát đều run rẩy, nhất là các phụ huynh đã khô cạn cả nước mắt, trong lòng sợ hãi vô cùng.
Lúc đếm tới 20, Cảnh sát Dư nhanh chóng quyết đoán ra lệnh trong bộ đàm: “Toàn thể lính bắn tỉa và đặc cảnh chuẩn bị, mười tám giây sau xô cửa cùng tôi tấn công, nhanh chóng chế ngự nghi phạm, hạn chế thương vong đến mức thấp nhất!” Nói xong, mồ hôi lạnh trên trán Dư chảy theo chóp mũi rơi xuống mặt đất nóng hổi.
“Rõ!” Mọi người đồng thanh đáp lại.
Lúc này trong lòng Cảnh sát Dư biết rõ, Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như sẽ không xuất hiện, bọn họ có thân phận cao quý, giàu có, làm sao có thể hi sinh thân mình vì người ngoài? Dù sao thì bọn họ chỉ là người bình thường, nhận thức được sự tham lam sống sót trong bản chất con người, khó có thể lựa chọn, có thể thông cảm.
Hậu quả của đợt tấn công này rất rõ ràng, có lẽ sẽ chết một đứa nhỏ, hai đứa nhỏ, hoặc là một đồng chí…
Hậu quả không thể đoán trước được, nhưng trước mắt thì đây là biện pháp hiệu quả nhất, so với việc chết toàn bộ, không bằng cứu được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
“Mười, chín, tám, bảy, sáu,…” Trong nháy mắt tất cả mọi người như ngừng thở, vài giây đồng hồ cũng đủ để hủy diệt hết tất cả.
Thình thịch, thình thịch.
Thanh âm xung quanh dừng lại, dường như đây là một thị trấn hoang.
Có lẽ trong một giây đồng hồ này, cảm xúc bọn họ đối với Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như là căm hận, oán trách.
Tất cả mọi chuyện rồi sẽ kết thúc, bọn họ nhất định sẽ bị xã hội và dư luận khiển trách.
Mất đạo đức thì như thế nào, đây là cách duy nhất để bọn họ phát tiết, giận cá chém thớt.
“Ba, hai, một…” “Chuẩn bị…” Bằng tốc độ ánh sáng, Lương Huy và cuộc tấn công của Cảnh sát Dư gần như đồng thời tiến hành, giết chóc và cứu nguy hết sức căng thẳng.
“Đợi đã!” Một giọng nam trầm ổn mạnh mẽ vang lên.
Lê Hoàng Việt lấy loa từ trong tay viên cảnh sát, hô: “Lương Huy, đừng giết người, chúng tôi tới rồi!” Tiếng súng trong dự đoán quả nhiên không vang lên.
Tất cả đều dừng lại, cảnh sát Dư nhanh chóng ra hiệu, đôi mắt của anh ta nheo lại, đi ra ngoài cổng, lại thấy bóng dáng một nam một nữ.
Đột nhiên, anh ta thở dài một hơi.
Lương Huy không nổ súng.
Mọi người nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy đôi nam nữ ấy nắm chặt tay nhau, tuy trên người lại có cảm giác vội vã, nhưng lại không giấu được sự cương nghị trong mắt và giữa hai chân mày.
Trong một giây cuối cùng, Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như xuất hiện.
Nam tuấn tú vô cùng, nữ xinh đẹp nghiêng thành.
Bọn họ mặc áo sơ mi trắng và quần giống nhau, nhìn thế nào cũng giống như một cặp do trời đất tạo nên, hoặc như là chiến sĩ dũng cảm.
Giờ phút này trong lòng mọi người, trong mắt dư luận xã hội, hình tượng của bọn họ trở nên to lớn hơn.
Phóng viên và nhiếp ảnh gia vừa mới bị xua đuổi tiếp tục chụp và livestream khoảnh khắc xúc động lòng người này.
Dù thế nào thì bọn họ cũng là anh hùng, xông thẳng vào suy nghĩ của mỗi người.
Lê Hoàng Việt tiếp tục lạnh lùng nói: “Chúng tôi tới rồi, Lương Huy, bây giờ anh có thể thực hiện lời hứa của mình, thả con của bọn họ ra đi.” Cuộc trò chuyện đang diễn ra.
“Thả?” Lương Huy cười nhạo, trong giọng nói lộ ra vẻ hung ác khắc nghiệt: “Tôi chỉ nói là tạm thời không giết tụi nó mà thôi, bây giờ hai người lập tức vào trong phòng học này, tôi có lời muốn đối mặt trực tiếp với hai người để nói.”
Lương Huy vô sỉ như thế nào, Lê Hoàng Việt biết rõ, đến trẻ con cũng không bỏ qua, sao có thể trông chờ vào tên cặn bã giết người không chớp nói lời giữ lời được chứ?
“Đúng rồi, tôi muốn nghe giọng của Trần Khả Như, dù sao thì cũng là bạn bè cũ, nếu hai vợ chồng mấy người không tới đủ, tôi sẽ tức giận, tôi tức giận thì sẽ muốn giết người! ”
Lương Huy tiếp tục uy hiếp, Trần Khả Như rất tức giận, hô lớn: “Anh yên tâm, tôi ở đây!” Quả thực, ngay mấy phút trước, Lê Hoàng Việt cố gắng phản đối Trần Khả Như đi mạo hiểm, nếu phải đi cứu người, Lê Hoàng Việt quyết định một mình gánh chịu.
Nhưng Trần Khả Như không cho phép, sao cô có thể an tâm cho được! May mắn hai người đều đến, nếu không Lương Huy vẫn sẽ không buông tha bất cứ ai.
Đúng lúc này, Cảnh sát Dư từ bên trong đi ra, ánh mắt của cả ba người chạm nhau.
Khuôn mặt Cảnh sát Dư cảm kích, trong mắt tràn ngập sự biết ơn.
“Lê Hoàng Việt, Trần Khả Như, bây giờ hai người lập tức vào đi, đúng rồi, bọn cớm, mấy người không được đánh lén, nếu không, trong một giây đồng hồ, tôi có thể giết rất nhiều người đó, không tin lời tôi thì thử xem! Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, cho thời gian một phút, không được kéo dài!” Nghe vậy, trong lòng mọi người lại trở nên vô cùng lo lắng.
“Hai người, tôi sẽ không khen ngợi hay nói gì hết, cảnh sát chúng tôi cố gắng giữ an toàn cho hai người!” “Ừ.” Lê Hoàng Việt đáp, khuôn mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không nhẹ nhõm như thế.
Cửa sắt nhà trẻ mở ra, Lê Hoàng Việt kéo tay Trần Khả Như, từng bước tiến vào.
Nhiệt độ của đối phương xuyên qua bàn tay mềm mại, chậm rãi mà kiên định truyền tới trái tim của hai người.
Trong lòng Trần Khả Như hiểu rõ ý này là gì, Lương Huy bỏ nhiều công sức như vậy nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ, lúc này chỉ sợ là sự lành ít dữ nhiều, sự bảo vệ của cảnh sát còn tính làm gì nữa? Lương Huy đã chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, chỉ đợi đến lúc bọn họ mắc câu thôi.
Chỉ là, câu mà Lê Hoàng Việt nói với cô lúc lái xe, dù đã qua mười phút nhưng vẫn luôn tồn tại ở trong đầu cô.
Anh nói, Trần Khả Như, chỉ cần là chuyện em muốn làm, anh đều làm cùng em.
Cô rất ích kỷ, hoặc là trong mắt người khác thì có chút cực đoan, là cậy mạnh, thể hiện chủ nghĩa anh hùng cá nhân, còn kéo Lê Hoàng Việt xuống vực thẳm của cái chết.
Nhưng bây giờ cô bình thường trở lại.
Mắt Trần Khả Như liếc qua người đàn ông cao lớn ở bên cạnh, dường như càng có thêm dũng khí.
Cửa không khóa.
Lê Hoàng Việt đi vòng tới, rồi mở cửa, bên trong rất tối, lúc đi vào trong, mắt hai người không kịp thích ứng, dẫn đến không thể lập tức khôi phục thị lực được.
“Đóng cửa, nếu không tôi lập tức nổ súng, lập tức giết người.” Trong bóng tối, giọng nói của Lương Huy vang lên ở trong góc phòng.
Bọn nhỏ khóc thút thít tụ ở một chỗ, điều này có thể gây rối đối với sự quyết định của mọi người.
Trong lòng Trần Khả Như căng thẳng, Lê Hoàng Việt siết chặt tay cô, đồng thời đóng cửa lại.
Bình luận facebook