Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 240
Chương 240: Chị mắc phải chứng sợ hãi mọi thứ trước khi kết hôn rồi
“Như vậy anh, ừm, Trần Khả Như, ngày mai hai người đi đăng kí kết hôn lại, chỉ mỗi vậy thì thiếu thành ý quá! Anh nghĩ là anh chỉ cần nói chuyện cùng với người ta, cùng ăn cơm, cùng ngủ cùng làm mấy chuyện vô vị đó à…”
Lê Chí Cường càng nói càng như được tiếp thêm sức mạnh, thậm chí còn khua tay múa chân, nhưng rất nhanh anh ta liền phát hiện không khí xung quanh càng ngày càng lạnh, sắc mặt BOSS của anh ta thì càng ngày càng khó nhìn, ánh mắt càng thêm nguy hiểm và sắc bén, ngay lập tức liền ngậm miệng không nói lời nào nữa, đầu cúi thấp xuống một chút.
Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng bản thân sẽ bị quát mắng, thật sự lúc nãy đã vượt quá thân phân cấp dưới mà mạo phạm cấp trên, ấy vậy mà lại không có.
Mặt mũi của Lê Hoàng Việt bắt đầu giãn ra, anh gật gật đầu: “Anh nói có lý lắm.”
Lê Chí Cường lau mồ hôi một phen: “….” Nếu đã nói đúng, vậy tại sao lúc nãy bộ dạng của anh lại chẳng khác gì một vị hung thần ác sát muốn ăn thịt người như thế chứ!
Lê Hoàng Việt dường như đang suy nghĩ điều gì đó, lúc ngước mắt lên, hơi vẫy vẫy tay: “Nói tiếp đi.”
“Tổng giám đốc Việt, vậy việc cần thiết trước mặt hiện nay của anh là tìm một đội chuyên nghiệp, vẽ ra một kế hoạch cầu hôn, điều quan trọng nhất là, chiến thuật, sách lược, cần phải gây bất ngờ cho bà chủ!”
Ngay lúc cảm xúc của Lê Chí Cường hết sức sục sôi, Lê Hoàng Việt nói thêm một câu: “Lê Chí Cường, tôi nhớ anh vẫn còn là trai ế từ trong bụng mẹ mà?”
Ánh sáng trong mắt của đối phương mang theo vài phần biết rõ và sắc bén, khiến cho vẻ mặt của Lê Chí Cường có chút ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn thanh tú khẽ đỏ lên vì thẹn thùng: “Tổng giám đốc Việt, anh nghe được lời đồn này ở đâu vậy… Hồi học đại học tôi từng có bạn gái mà…”
“Ồ? Thế à, tôi còn tưởng mấy cái lý luận của anh chỉ là lý luận suông đấy.”
“Tổng giám đốc Việt, tuy chưa từng nhìn thấy thịt heo nhưng dù sao cũng đã nhìn qua heo chạy mà, hơn nữa đây đều là kiến thức phổ thông, mỗi cô gái đều thích được dỗ dành, dễ bị lừa gạt, chỉ sợ là nếu anh vì cô ấy mà ra sống vào chết, có lẽ còn không bằng nghe được mấy lời ngon tiếng ngọt hay một cái hôn lễ long trọng thôi… Vốn dĩ ba năm trước khi hai người kết hôn, bà chủ cũng đã rất uất ức rồi…”
Lê Chí Cường không biết xấu hổ mà nói ra, trong hai năm nay, Lê Hoàng Việt luôn sớm nắng chiều mưa, sáng tìm hoa, chiều yêu liễu, trăng hoa, bỏ mặc người vợ đường đường chính chính ở sau đầu.
Thực sự cho đến tận bây giờ, mọi người đều hiểu, năm đó Lê Hoàng Việt là nuốt không trôi việc bị Trần Phương Liên làm cho mất hết mặt mũi, đồng thời là vì sự kiêu ngạo và bộp chộp của tuổi trẻ, không thể dễ dàng tha thứ cho việc bị phụ nữ lừa gạt và ngấm ngằm mưu tính mình, thế nên mới sa đọa như vậy… Sau này, anh vừa yêu vừa hận cùng với Trần Khả Như, từ ghét bỏ đến việc bị hấp dẫn rồi tới không thể kiềm chế, ngay cả khi Trần Phương Liên đã trở về, cách cư xử của anh vẫn rất lạnh nhạt như cũ.
“Anh ra ngoài trước đi.”
Lê Hoàng Việt nhíu mày, suy nghĩ sâu xa, phẩy phẩy tay với anh ta.
“Vâng, Tổng giám đốc Việt.” Trước khi đi, Lê Hoàng Việt lại dặn dò: “Tổng giám đốc Việt, mấy cái văn kiện này, tốt hơn hết anh nên xem lại thêm một lần…”
Bên kia, hoàn toàn không có một tiếng trả lời.
Lê Chí Cường lắc đầu, khẽ cảm khái trong lòng. Đúng là đàn ông khi vấp vào cái bẫy tình yêu, cho dù bình thường anh ta cơ trí và sáng suốt đến thế nào, chỉ cần đến gần bà chủ, thì đều trở thành đồng loại của đám hổ giấy, vừa xuyên liền thủng, rõ ràng là thích chết đi được nhưng vẫn muốn giữ lấy sĩ diện.
Không khí ngày Hạ, dù là sáng sớm, trong không khí vẫn lởn vởn những hơi nóng.
Dưới cây đa xanh um tươi tốt, trong phòng khám vẫn có một vài người tới khám, nhưng có còn hơn không, có người còn đang ngủ gà ngủ gật.
Trên đường, Trần Khả Như đều nghĩ về câu nói của Lê Hoàng Việt, cùng với khuôn mặt mất mát kia của anh, có muốn phục hôn với anh không, khiến cho cô thức tỉnh. Lê Hoàng Việt là vì bất an, giống như nỗi bất an trong tiềm thức của cô, chỉ hy vọng sự từ chối đó sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người bọn họ, mong rằng đoạn thời gian gian nan và xấu hổ này mau chóng qua đi, để cô và Lê Hoàng Việt có thể sống cuộc sống bình yên và an ổn như những người yêu nhau bình thường.
“Chị Khả Như, chào buổi sáng!”
“Bác sĩ Như, cô tới rồi.”
Minh Lâm đã đến nhà trẻ từ sáng sớm, vì vậy hôm nay trong phòng khám chỉ có hai người Vũ Tuyết Trang và Trần Văn Bảo, chỉ là, ứng phó với việc khám bệnh nhỏ nhặt lẻ tẻ còn được, chứ còn phẫu thuật, bên chỗ của cô căn bản không có đủ tuổi nghề để làm, đợi đến khi có giấy phê chuẩn đủ tư cách xuống, có lẽ sẽ mất một thời gian khá dài.
“Ừ, hai ngày hôm nay mọi thứ vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn, vẫn ổn, có em là đệ tử của chị ở đây, chị còn lo lắng cái gì chứ.”
Vũ Tuyết Trang vỗ ngực, vô cùng tự hào nói.
“Đúng đó, Bác sĩ Trang rất giỏi nha.”
Trong lúc Vũ Tuyết Trang nói chuyện, Trần Văn Bảo vô cùng thật thà mà nhìn cô ấy, trong ánh mắt không tự chủ mà mang theo vài phần ái mộ.
Đến Trần Khả Như cũng có thể nhìn ra, Trần Văn Bảo có ý với Vũ Tuyết Trang, chỉ là cô gái nhỏ bình thường vẫn tùy tiện, không chú ý việc vặt vãnh, đối với việc tình cảm vẫn còn có chút thật thà, đến tám phần là Trần Văn Bảo không phải chỉ đùa giỡn.
Chỉ là, hai người như vậy mà sống cùng nhau, thực sự khiến cho Trần Khả Như có chút lo lắng nha.
Giờ nghỉ trưa, Trần Văn Bảo lên lầu nghỉ trưa, cuối cùng thì Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang cũng đã có cơ hội để nói chuyện với nhau.
Hôm qua khi mọi người nhìn chằm chằm vào chuyện được phát sóng trực tiếp trên TV và internet, trái tim người nào người nấy đều vì hai người mà quắn quéo lên hết, lúc cao lúc thấp, nặng nề vô cùng, may là hai người không có chuyện gì, người chết là Lương Huy, cũng coi như là một cái kết viên mãn và vui vẻ.
Trần Khả Như cũng chỉ là một cô gái nho nhã yếu đuối, lại phải trải qua hết chuyện này tới chuyện kia, khiến trái tim Vũ Tuyết Trang vô cùng đau xót, chuyện tình yêu này cũng quá vất vả rồi!
“Chị Khả Như, cổ chị bị thương à?”
Vũ Tuyết Trang tiến sát lại gần, tiến đến rồi mạnh bạo đẩy cái cổ áo của cô ra: “Để em xem xem, là trận nổ tối qua khiến chị bị thương à?”
“Chị không sao.” Trần Khả Như vội vàng hấp tấp dùng tay che lại, chân thụt lùi về sau nửa bước, sắc mặt có chút thẹn thùng giải thích: “Không phải, trận nổ tối qua chị không bị thương, là tối qua bị muỗi cắn.”
Con bé Vũ Tuyết Trang bình thường vốn là một đứa trẻ lanh lợi, lúc này tại sao lại bắt đầu giả ngây giả ngô chứ, chẳng lẽ đến dấu hôn cũng không biết sao?
“Muỗi á?”
Vũ Tuyết Trang híp mắt, cười nói: “Chị mà không nói em còn tưởng là dấu hôn cơ, sau khi nghĩ lại thì em càng chắc đó không thể là dấu hôn được, ban ngày hai người các chị mới từ cõi chết trở về, thở hồng hộc, cả người sức cùng lực kiệt, buổi tối sao có thể có sức lăn giường chứ! Dù gấp như thế nào cũng phải nhịn một hai ngày nha.”
Cô ấy tự tiện xoa vai của Trần Khả Như: “Chị Khả Như, chị nói xem có đúng hay không?”
Đôi mắt hạnh nhân của Vũ Tuyết Trang nhìn chăm chú khiến cô có chút hốt hoảng không hiểu, sau đó cô che giấu sự lúng túng của mình rồi ho nhẹ, nói: “Ừ, đương nhiên…”
Trong lòng có chút chột dạ… Được rồi, cô và Lê Hoàng Việt thiếu chút nữa đã lăn giường rồi… Đến tận bây giờ hai cổ tay vẫn có chút chua xót nha.
Kể từ sau khi Vũ Tuyết Trang gặp lại Trần Khả Như, cô ấy cũng đã vào trong nhóm của Trần Khả Như với vai trò là người hỗ trợ, đồng thời cũng đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác, lời nói công kích càng thêm không chút nể tình gì.
Tất cả những sinh vật giống đực xuất hiện xung quanh Trần Khả Như, cũng đều khó mà may mắn thoát khỏi.
Theo lời bản thân cô ấy nói, sau này không còn ai có thể bắt nạt chị được nữa, nếu ai dám bắt nạt chị, dù là Thần chết em cũng sẽ giết, dù là Phật em cũng sẽ giết.
“Chuyện của Tống Quốc Minh là chuyện gì vậy? Đang yên đang lành là người thực vật sao lại tỉnh lại rồi? Chị Khả Như, chị nghĩ xem, hồi trước cậu ta yêu chị như thế, có khi nào lại lòi ra một mối nguy khác không?” Vũ Tuyết Trang lo lắng hỏi.
“Không sao, bây giờ em cảm thấy tình cảm giữa chị và Lê Hoàng Việt còn có thể phát sinh chuyện bất ngờ và hối hận gì nữa chứ?”
Doãn Lưu Tô thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy, sau khi Lương Huy chết đi, mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp, kể cả Lương Như, dù đã trốn ra nước ngoài, phía bên Cảnh sát vẫn nắm giữ chứng cứ cô ta và Lương Huy âm mưu giết người, chỉ cần phát lệnh truy nã, nếu như cô ta muốn về nước, chỉ sợ là bị tống ngay vào tù.”
“Cũng phải ha.”
Vũ Tuyết Trang nghĩ thầm, bên cạnh bọn họ, những người tính toàn bằng mọi cách hãm hại người khác đều lần lượt ra đi, người thì bị thương, người thì hoá điên, chỉ có Lê Cặn Bã và chị Khả Như vẫn yêu nhau như cũ, đây không phải là duyên phận trời định sao.
“Sau cơn mưa, trời lại sáng rồi, hai người có dự định gì chưa? Tổ chức tuần trăng mật, làm một đứa bé, thế nào?” Vũ Tuyết Trang khẽ nhăn mày, khuôn mặt cười đen tối, trí tưởng tượng phong phú không mấy thích hợp với trẻ em.
Trần Khả Như đang thu dọn bệnh án trên bàn ở bên cạnh, lúc nghe vậy, ánh mắt lướt qua chút vẻ khác thường trong giây lát, đầu ngón tay giống như bị điện giật, chần chừ một lát mới nói: “Chị suy nghĩ cẩn thận lại rồi, chị quyết định không phụ hôn nữa.”
“Tại sao chứ?”
Vũ Tuyết Trang vỗ vỗ bàn, khuôn mặt khó hiểu: “Chẳng lẽ chị không biết, yêu nhau mà không lấy mục đích là kết hôn đều là đùa giỡn lưu manh sao?”
Trần Khả Như suy nghĩ một hồi, nói: “…. Tức là chị muốn đùa giỡn lưu manh với Lê Hoàng Việt chứ không muốn có quan hệ gì với anh ta.”
Trong lòng Vũ Tuyết Trang thẩm nghĩ, tư tưởng của chị từ lúc nào lại phóng khoáng như vậy, chẳng lẽ hôm qua đầu chị bị trận nổ làm cho hư rồi, nếu không với trạng thái vội vàng của Lê Hoàng Việt lúc này, đến mức hận không thể móc toàn bộ trái tim, gan, phổi ra, cho nên chuyện phục hôn tuyệt đối không có hại.
Cô thăm dò hỏi: “Chị Khả Như, không phải chị không có lòng tin với hôn nhân đấy chứ, hay là sợ sau này có chuyện sẽ xảy ra, nên không dám?” Lúc trước được nâng lên cao như vậy, lại bởi vì nguyên nhân như vậy nên bị ngã xuống một cú đau đớn, cô ấy và Lê Cặn Bã đều là người có tội, đâm vô số vết dao trên vết thương của chị ấy, cho tới hiện tại cũng chưa có cách nào nào buông tội lỗi đó xuống được.
“Không phải, chỉ là chị rất thích trạng thái bây giờ, không muốn thay đổi cho lắm.”
“Thật vậy sao?”
Vũ Tuyết Trang nhìn chằm chằm cô hồi lâu, Trần Khả Như vốn dĩ có một khuôn mặt như tiên nữ, sướng vui hay đau buồn cũng không hiện rõ lên mặt, sóng to gió lớn đều đã qua rồi, hẳn là phải không có vấn đề gì mới đúng.
Một lúc sau, cô ấy kết luận: “Chị Khả Như, em biết rồi, chắc chắn chị bị chứng sợ hãi trước hôn nhân rồi. Bởi vì hồi trước cuộc hôn nhân kia của chị và Lê Hoàng Việt không yêu không thích, lễ cưới làm rất vội vàng, vì lẽ đó nên trong tiềm thức của chị coi việc phục hôn thành kết hôn, cho nên mới thận trọng như thế, chắc chắn không sai được…”
“Thám tử vĩ đại à, có bệnh nhân đến rồi.”
Nhìn thấy Trần Khả Như đánh trống lảng khỏi vấn đề của mình, Vũ Tuyết Trang càng thêm khẳng định. Có điều, cô ấy cũng không tán thành việc chị ấy đáp ứng lời cầu hôn của Lê Hoàng Việt dễ dàng như vậy, quá thuận lợi, đối phương sẽ không hiểu được sự quý trọng, phụ nữ phải rụt rè, phải biến bản thân trở nên có giá trị.
“Chị Khả Như, em nói cho chỉ biết nhé, chị không thể nhẹ dạ, nhất định phải hành anh ta tới nửa năm vào.”
“Bác sĩ Trang, chuẩn bị ống kim tiêm cẩn thận vào.”
“Chị Khả Như…”
“Bác sĩ Trang, làm việc trước đi, có gì một lát ít bệnh nhân đi rồi nói tiếp.”
“… Được rồi.”
Lê Hoàng Việt không phải là một người đàn ông dễ dàng đánh mất hy vọng, những gì anh muốn, anh nhất định phải có được.
Thế nhưng Trần Khả Như không biết, nếu như anh thật sự có cách khiến cho cô cảm động, không biết bản thân cô còn có thể giữa được tấm lòng trọn vẹn như ban đầu hay không.
Chỉ là một hình thức thôi mà, đối với anh mà nói, quan trọng đến thế sao?
Đến chiều, đầu tiên Lê Hoàng Việt gửi cho Trần Khả Như một cái tin nhắn, đại ý nói là hôm nay anh có công việc, có thể sẽ xã giao đến tối muộn, nên không đến đón cô được. Sau đó, anh xin lỗi vì thái độ lúc sáng nay, ham muốn chiếm hữu quá mạnh, sau này sẽ cho cô một ít không gian riêng tư…
Ban đầu Trần Khả Như còn tưởng điện thoại của đối phương đã bị trộm, giọng điệu này của Lê Hoàng Việt tuyệt đối không thể nói ra, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?
Cô gửi một cái dấu hỏi đi, vậy mà Lê Hoàng Việt lại trả lời bằng một cái icon hình trái tim! Còn nói thêm: “Không cần nghi ngờ, là chính anh gửi đó.”
Icon trái tim?
Vãi thật, mấy thứ ấu trĩ như này, rốt cuộc là ai dạy anh chứ?
Trong lúc Trần Khả Như còn đang dở khóc dở cười, Vũ Tuyết Trang đã tiến về phía cô, duỗi cái cổ dài ra, đang định nhìn trộm thì Trần Khả Như đã nhanh chóng khóa màn hình lại, khóe miệng lộ ra một ý cười hờn dỗi.
Đúng lúc này, Minh Lâm đã đi học về, thằng bé chủ động nói muốn tới bệnh viện thăm Tống Quốc Minh.
“Như vậy anh, ừm, Trần Khả Như, ngày mai hai người đi đăng kí kết hôn lại, chỉ mỗi vậy thì thiếu thành ý quá! Anh nghĩ là anh chỉ cần nói chuyện cùng với người ta, cùng ăn cơm, cùng ngủ cùng làm mấy chuyện vô vị đó à…”
Lê Chí Cường càng nói càng như được tiếp thêm sức mạnh, thậm chí còn khua tay múa chân, nhưng rất nhanh anh ta liền phát hiện không khí xung quanh càng ngày càng lạnh, sắc mặt BOSS của anh ta thì càng ngày càng khó nhìn, ánh mắt càng thêm nguy hiểm và sắc bén, ngay lập tức liền ngậm miệng không nói lời nào nữa, đầu cúi thấp xuống một chút.
Vốn dĩ anh ta nghĩ rằng bản thân sẽ bị quát mắng, thật sự lúc nãy đã vượt quá thân phân cấp dưới mà mạo phạm cấp trên, ấy vậy mà lại không có.
Mặt mũi của Lê Hoàng Việt bắt đầu giãn ra, anh gật gật đầu: “Anh nói có lý lắm.”
Lê Chí Cường lau mồ hôi một phen: “….” Nếu đã nói đúng, vậy tại sao lúc nãy bộ dạng của anh lại chẳng khác gì một vị hung thần ác sát muốn ăn thịt người như thế chứ!
Lê Hoàng Việt dường như đang suy nghĩ điều gì đó, lúc ngước mắt lên, hơi vẫy vẫy tay: “Nói tiếp đi.”
“Tổng giám đốc Việt, vậy việc cần thiết trước mặt hiện nay của anh là tìm một đội chuyên nghiệp, vẽ ra một kế hoạch cầu hôn, điều quan trọng nhất là, chiến thuật, sách lược, cần phải gây bất ngờ cho bà chủ!”
Ngay lúc cảm xúc của Lê Chí Cường hết sức sục sôi, Lê Hoàng Việt nói thêm một câu: “Lê Chí Cường, tôi nhớ anh vẫn còn là trai ế từ trong bụng mẹ mà?”
Ánh sáng trong mắt của đối phương mang theo vài phần biết rõ và sắc bén, khiến cho vẻ mặt của Lê Chí Cường có chút ngượng ngùng, khuôn mặt trắng nõn thanh tú khẽ đỏ lên vì thẹn thùng: “Tổng giám đốc Việt, anh nghe được lời đồn này ở đâu vậy… Hồi học đại học tôi từng có bạn gái mà…”
“Ồ? Thế à, tôi còn tưởng mấy cái lý luận của anh chỉ là lý luận suông đấy.”
“Tổng giám đốc Việt, tuy chưa từng nhìn thấy thịt heo nhưng dù sao cũng đã nhìn qua heo chạy mà, hơn nữa đây đều là kiến thức phổ thông, mỗi cô gái đều thích được dỗ dành, dễ bị lừa gạt, chỉ sợ là nếu anh vì cô ấy mà ra sống vào chết, có lẽ còn không bằng nghe được mấy lời ngon tiếng ngọt hay một cái hôn lễ long trọng thôi… Vốn dĩ ba năm trước khi hai người kết hôn, bà chủ cũng đã rất uất ức rồi…”
Lê Chí Cường không biết xấu hổ mà nói ra, trong hai năm nay, Lê Hoàng Việt luôn sớm nắng chiều mưa, sáng tìm hoa, chiều yêu liễu, trăng hoa, bỏ mặc người vợ đường đường chính chính ở sau đầu.
Thực sự cho đến tận bây giờ, mọi người đều hiểu, năm đó Lê Hoàng Việt là nuốt không trôi việc bị Trần Phương Liên làm cho mất hết mặt mũi, đồng thời là vì sự kiêu ngạo và bộp chộp của tuổi trẻ, không thể dễ dàng tha thứ cho việc bị phụ nữ lừa gạt và ngấm ngằm mưu tính mình, thế nên mới sa đọa như vậy… Sau này, anh vừa yêu vừa hận cùng với Trần Khả Như, từ ghét bỏ đến việc bị hấp dẫn rồi tới không thể kiềm chế, ngay cả khi Trần Phương Liên đã trở về, cách cư xử của anh vẫn rất lạnh nhạt như cũ.
“Anh ra ngoài trước đi.”
Lê Hoàng Việt nhíu mày, suy nghĩ sâu xa, phẩy phẩy tay với anh ta.
“Vâng, Tổng giám đốc Việt.” Trước khi đi, Lê Hoàng Việt lại dặn dò: “Tổng giám đốc Việt, mấy cái văn kiện này, tốt hơn hết anh nên xem lại thêm một lần…”
Bên kia, hoàn toàn không có một tiếng trả lời.
Lê Chí Cường lắc đầu, khẽ cảm khái trong lòng. Đúng là đàn ông khi vấp vào cái bẫy tình yêu, cho dù bình thường anh ta cơ trí và sáng suốt đến thế nào, chỉ cần đến gần bà chủ, thì đều trở thành đồng loại của đám hổ giấy, vừa xuyên liền thủng, rõ ràng là thích chết đi được nhưng vẫn muốn giữ lấy sĩ diện.
Không khí ngày Hạ, dù là sáng sớm, trong không khí vẫn lởn vởn những hơi nóng.
Dưới cây đa xanh um tươi tốt, trong phòng khám vẫn có một vài người tới khám, nhưng có còn hơn không, có người còn đang ngủ gà ngủ gật.
Trên đường, Trần Khả Như đều nghĩ về câu nói của Lê Hoàng Việt, cùng với khuôn mặt mất mát kia của anh, có muốn phục hôn với anh không, khiến cho cô thức tỉnh. Lê Hoàng Việt là vì bất an, giống như nỗi bất an trong tiềm thức của cô, chỉ hy vọng sự từ chối đó sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người bọn họ, mong rằng đoạn thời gian gian nan và xấu hổ này mau chóng qua đi, để cô và Lê Hoàng Việt có thể sống cuộc sống bình yên và an ổn như những người yêu nhau bình thường.
“Chị Khả Như, chào buổi sáng!”
“Bác sĩ Như, cô tới rồi.”
Minh Lâm đã đến nhà trẻ từ sáng sớm, vì vậy hôm nay trong phòng khám chỉ có hai người Vũ Tuyết Trang và Trần Văn Bảo, chỉ là, ứng phó với việc khám bệnh nhỏ nhặt lẻ tẻ còn được, chứ còn phẫu thuật, bên chỗ của cô căn bản không có đủ tuổi nghề để làm, đợi đến khi có giấy phê chuẩn đủ tư cách xuống, có lẽ sẽ mất một thời gian khá dài.
“Ừ, hai ngày hôm nay mọi thứ vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn, vẫn ổn, có em là đệ tử của chị ở đây, chị còn lo lắng cái gì chứ.”
Vũ Tuyết Trang vỗ ngực, vô cùng tự hào nói.
“Đúng đó, Bác sĩ Trang rất giỏi nha.”
Trong lúc Vũ Tuyết Trang nói chuyện, Trần Văn Bảo vô cùng thật thà mà nhìn cô ấy, trong ánh mắt không tự chủ mà mang theo vài phần ái mộ.
Đến Trần Khả Như cũng có thể nhìn ra, Trần Văn Bảo có ý với Vũ Tuyết Trang, chỉ là cô gái nhỏ bình thường vẫn tùy tiện, không chú ý việc vặt vãnh, đối với việc tình cảm vẫn còn có chút thật thà, đến tám phần là Trần Văn Bảo không phải chỉ đùa giỡn.
Chỉ là, hai người như vậy mà sống cùng nhau, thực sự khiến cho Trần Khả Như có chút lo lắng nha.
Giờ nghỉ trưa, Trần Văn Bảo lên lầu nghỉ trưa, cuối cùng thì Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang cũng đã có cơ hội để nói chuyện với nhau.
Hôm qua khi mọi người nhìn chằm chằm vào chuyện được phát sóng trực tiếp trên TV và internet, trái tim người nào người nấy đều vì hai người mà quắn quéo lên hết, lúc cao lúc thấp, nặng nề vô cùng, may là hai người không có chuyện gì, người chết là Lương Huy, cũng coi như là một cái kết viên mãn và vui vẻ.
Trần Khả Như cũng chỉ là một cô gái nho nhã yếu đuối, lại phải trải qua hết chuyện này tới chuyện kia, khiến trái tim Vũ Tuyết Trang vô cùng đau xót, chuyện tình yêu này cũng quá vất vả rồi!
“Chị Khả Như, cổ chị bị thương à?”
Vũ Tuyết Trang tiến sát lại gần, tiến đến rồi mạnh bạo đẩy cái cổ áo của cô ra: “Để em xem xem, là trận nổ tối qua khiến chị bị thương à?”
“Chị không sao.” Trần Khả Như vội vàng hấp tấp dùng tay che lại, chân thụt lùi về sau nửa bước, sắc mặt có chút thẹn thùng giải thích: “Không phải, trận nổ tối qua chị không bị thương, là tối qua bị muỗi cắn.”
Con bé Vũ Tuyết Trang bình thường vốn là một đứa trẻ lanh lợi, lúc này tại sao lại bắt đầu giả ngây giả ngô chứ, chẳng lẽ đến dấu hôn cũng không biết sao?
“Muỗi á?”
Vũ Tuyết Trang híp mắt, cười nói: “Chị mà không nói em còn tưởng là dấu hôn cơ, sau khi nghĩ lại thì em càng chắc đó không thể là dấu hôn được, ban ngày hai người các chị mới từ cõi chết trở về, thở hồng hộc, cả người sức cùng lực kiệt, buổi tối sao có thể có sức lăn giường chứ! Dù gấp như thế nào cũng phải nhịn một hai ngày nha.”
Cô ấy tự tiện xoa vai của Trần Khả Như: “Chị Khả Như, chị nói xem có đúng hay không?”
Đôi mắt hạnh nhân của Vũ Tuyết Trang nhìn chăm chú khiến cô có chút hốt hoảng không hiểu, sau đó cô che giấu sự lúng túng của mình rồi ho nhẹ, nói: “Ừ, đương nhiên…”
Trong lòng có chút chột dạ… Được rồi, cô và Lê Hoàng Việt thiếu chút nữa đã lăn giường rồi… Đến tận bây giờ hai cổ tay vẫn có chút chua xót nha.
Kể từ sau khi Vũ Tuyết Trang gặp lại Trần Khả Như, cô ấy cũng đã vào trong nhóm của Trần Khả Như với vai trò là người hỗ trợ, đồng thời cũng đặt mình vào trong hoàn cảnh của người khác, lời nói công kích càng thêm không chút nể tình gì.
Tất cả những sinh vật giống đực xuất hiện xung quanh Trần Khả Như, cũng đều khó mà may mắn thoát khỏi.
Theo lời bản thân cô ấy nói, sau này không còn ai có thể bắt nạt chị được nữa, nếu ai dám bắt nạt chị, dù là Thần chết em cũng sẽ giết, dù là Phật em cũng sẽ giết.
“Chuyện của Tống Quốc Minh là chuyện gì vậy? Đang yên đang lành là người thực vật sao lại tỉnh lại rồi? Chị Khả Như, chị nghĩ xem, hồi trước cậu ta yêu chị như thế, có khi nào lại lòi ra một mối nguy khác không?” Vũ Tuyết Trang lo lắng hỏi.
“Không sao, bây giờ em cảm thấy tình cảm giữa chị và Lê Hoàng Việt còn có thể phát sinh chuyện bất ngờ và hối hận gì nữa chứ?”
Doãn Lưu Tô thở dài một hơi, đột nhiên cảm thấy, sau khi Lương Huy chết đi, mọi chuyện đều trở nên tốt đẹp, kể cả Lương Như, dù đã trốn ra nước ngoài, phía bên Cảnh sát vẫn nắm giữ chứng cứ cô ta và Lương Huy âm mưu giết người, chỉ cần phát lệnh truy nã, nếu như cô ta muốn về nước, chỉ sợ là bị tống ngay vào tù.”
“Cũng phải ha.”
Vũ Tuyết Trang nghĩ thầm, bên cạnh bọn họ, những người tính toàn bằng mọi cách hãm hại người khác đều lần lượt ra đi, người thì bị thương, người thì hoá điên, chỉ có Lê Cặn Bã và chị Khả Như vẫn yêu nhau như cũ, đây không phải là duyên phận trời định sao.
“Sau cơn mưa, trời lại sáng rồi, hai người có dự định gì chưa? Tổ chức tuần trăng mật, làm một đứa bé, thế nào?” Vũ Tuyết Trang khẽ nhăn mày, khuôn mặt cười đen tối, trí tưởng tượng phong phú không mấy thích hợp với trẻ em.
Trần Khả Như đang thu dọn bệnh án trên bàn ở bên cạnh, lúc nghe vậy, ánh mắt lướt qua chút vẻ khác thường trong giây lát, đầu ngón tay giống như bị điện giật, chần chừ một lát mới nói: “Chị suy nghĩ cẩn thận lại rồi, chị quyết định không phụ hôn nữa.”
“Tại sao chứ?”
Vũ Tuyết Trang vỗ vỗ bàn, khuôn mặt khó hiểu: “Chẳng lẽ chị không biết, yêu nhau mà không lấy mục đích là kết hôn đều là đùa giỡn lưu manh sao?”
Trần Khả Như suy nghĩ một hồi, nói: “…. Tức là chị muốn đùa giỡn lưu manh với Lê Hoàng Việt chứ không muốn có quan hệ gì với anh ta.”
Trong lòng Vũ Tuyết Trang thẩm nghĩ, tư tưởng của chị từ lúc nào lại phóng khoáng như vậy, chẳng lẽ hôm qua đầu chị bị trận nổ làm cho hư rồi, nếu không với trạng thái vội vàng của Lê Hoàng Việt lúc này, đến mức hận không thể móc toàn bộ trái tim, gan, phổi ra, cho nên chuyện phục hôn tuyệt đối không có hại.
Cô thăm dò hỏi: “Chị Khả Như, không phải chị không có lòng tin với hôn nhân đấy chứ, hay là sợ sau này có chuyện sẽ xảy ra, nên không dám?” Lúc trước được nâng lên cao như vậy, lại bởi vì nguyên nhân như vậy nên bị ngã xuống một cú đau đớn, cô ấy và Lê Cặn Bã đều là người có tội, đâm vô số vết dao trên vết thương của chị ấy, cho tới hiện tại cũng chưa có cách nào nào buông tội lỗi đó xuống được.
“Không phải, chỉ là chị rất thích trạng thái bây giờ, không muốn thay đổi cho lắm.”
“Thật vậy sao?”
Vũ Tuyết Trang nhìn chằm chằm cô hồi lâu, Trần Khả Như vốn dĩ có một khuôn mặt như tiên nữ, sướng vui hay đau buồn cũng không hiện rõ lên mặt, sóng to gió lớn đều đã qua rồi, hẳn là phải không có vấn đề gì mới đúng.
Một lúc sau, cô ấy kết luận: “Chị Khả Như, em biết rồi, chắc chắn chị bị chứng sợ hãi trước hôn nhân rồi. Bởi vì hồi trước cuộc hôn nhân kia của chị và Lê Hoàng Việt không yêu không thích, lễ cưới làm rất vội vàng, vì lẽ đó nên trong tiềm thức của chị coi việc phục hôn thành kết hôn, cho nên mới thận trọng như thế, chắc chắn không sai được…”
“Thám tử vĩ đại à, có bệnh nhân đến rồi.”
Nhìn thấy Trần Khả Như đánh trống lảng khỏi vấn đề của mình, Vũ Tuyết Trang càng thêm khẳng định. Có điều, cô ấy cũng không tán thành việc chị ấy đáp ứng lời cầu hôn của Lê Hoàng Việt dễ dàng như vậy, quá thuận lợi, đối phương sẽ không hiểu được sự quý trọng, phụ nữ phải rụt rè, phải biến bản thân trở nên có giá trị.
“Chị Khả Như, em nói cho chỉ biết nhé, chị không thể nhẹ dạ, nhất định phải hành anh ta tới nửa năm vào.”
“Bác sĩ Trang, chuẩn bị ống kim tiêm cẩn thận vào.”
“Chị Khả Như…”
“Bác sĩ Trang, làm việc trước đi, có gì một lát ít bệnh nhân đi rồi nói tiếp.”
“… Được rồi.”
Lê Hoàng Việt không phải là một người đàn ông dễ dàng đánh mất hy vọng, những gì anh muốn, anh nhất định phải có được.
Thế nhưng Trần Khả Như không biết, nếu như anh thật sự có cách khiến cho cô cảm động, không biết bản thân cô còn có thể giữa được tấm lòng trọn vẹn như ban đầu hay không.
Chỉ là một hình thức thôi mà, đối với anh mà nói, quan trọng đến thế sao?
Đến chiều, đầu tiên Lê Hoàng Việt gửi cho Trần Khả Như một cái tin nhắn, đại ý nói là hôm nay anh có công việc, có thể sẽ xã giao đến tối muộn, nên không đến đón cô được. Sau đó, anh xin lỗi vì thái độ lúc sáng nay, ham muốn chiếm hữu quá mạnh, sau này sẽ cho cô một ít không gian riêng tư…
Ban đầu Trần Khả Như còn tưởng điện thoại của đối phương đã bị trộm, giọng điệu này của Lê Hoàng Việt tuyệt đối không thể nói ra, rốt cuộc là có chuyện gì chứ?
Cô gửi một cái dấu hỏi đi, vậy mà Lê Hoàng Việt lại trả lời bằng một cái icon hình trái tim! Còn nói thêm: “Không cần nghi ngờ, là chính anh gửi đó.”
Icon trái tim?
Vãi thật, mấy thứ ấu trĩ như này, rốt cuộc là ai dạy anh chứ?
Trong lúc Trần Khả Như còn đang dở khóc dở cười, Vũ Tuyết Trang đã tiến về phía cô, duỗi cái cổ dài ra, đang định nhìn trộm thì Trần Khả Như đã nhanh chóng khóa màn hình lại, khóe miệng lộ ra một ý cười hờn dỗi.
Đúng lúc này, Minh Lâm đã đi học về, thằng bé chủ động nói muốn tới bệnh viện thăm Tống Quốc Minh.
Bình luận facebook