Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 67 - Chúc mừng chị nhé Bác sĩ Trần
Dưới tình huống bình thường, dù trời có sập xuống Bác sĩ Trần vẫn có thể bình tĩnh như không có gì.
Cho nên tình huống hiện tại khá là nghiêm trọng.
Trần Khả Như vẫn còn đang sững sờ, mấy lần trước cô có dùng thuốc tránh thai khẩn cấp sau khi làm, về sau khi làm hòa với Lê Hoàng Việt rồi thì đối phương có mang đồ bảo hộ. Chỉ là một việc nhỏ này thôi cũng khiến Lê Hoàng Việt không vui.
Thế nhưng hai lần gần đây nhất, cô quá chìm đắm trong vui sướng nên quên mất nhắc nhở đối phương, họ hoàn toàn không làm bất kỳ một biện pháp phòng tránh nào, kể cả đêm hôm qua...
Gay go nhất là, lẽ ra chu kỳ kinh nguyệt của cô phải đến vào hôm kia, dù mấy ngày nay cảm xúc dao động lớn có thể khiến kỳ kinh nguyệt đến chậm, nhưng hiện giờ điều cô lo lắng nhất là vấn đề trước tiên, nếu bây giờ tiếp tục uống thì chẳng phải là sai lầm nối tiếp sai lầm sao?
"Chị Khả Như, chị không nói gì làm em áy náy chết mất!"
Vũ Tuyết Trang đứng bên cạnh cô giậm chân, sốt ruột đến mức cả người đều nóng nảy.
Cuối cùng Trần Khả Như cũng khôi phục tinh thần, lúc này trên gương mặt cô nở một nụ cười nhợt nhạt, thật sự không có cách nào nặn ra được hơn nữa.
Mặc dù cô cũng từng mổ lấy thai cho người khác rồi, nhưng vừa tự mình tưởng tượng chuyện này có thể xảy ra, trong lòng cô vô cùng rối bời.
"Vũ Tuyết Trang, có khả năng chị có em bé rồi."
Cô yên lặng cắn môi, không ai hay biết trong lòng cô rối ren như thể bão táp mưa sa, trời đất thay đổi.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
"Cái gì cơ?"
Vũ Tuyết Trang bất ngờ bật thốt lên, sau đó dường như cảm nhận được ánh mắt khác thường của người xung quanh bèn che miệng lại ngay, hồi lâu sự kinh ngạc trong đáy mắt vẫn chưa thể ngừng lại.
Song chỉ vỏn vẹn có vài giây đồng hồ, Trần Khả Như đã bị Vũ Tuyết Trang kéo vào trong phòng làm việc, khóa trái cửa.
Kỳ lạ là Trần Khả Như lại để yên cho cô ấy thích làm gì thì làm, không có bất kỳ phản ứng gì.
Chỉ thấy khuôn mặt cô ấy nghiêm trọng, híp mắt, nâng mặt, dùng ánh mắt gần như là trắng trợn nhìn chằm chằm Trần Khả Như.
Thật lâu sau đó cô ấy mới cười tinh nghịch, lớn tiếng nói: "Chị Khả Như, đây là chuyện vui mà, biểu cảm này của chị là sao đây?"
Vẻ mặt của Trần Khả Như không nới lỏng ra chút nào: "Hai tháng nay chị đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp ít nhất là ba lần, nhưng trong tháng này có hai lần không dùng bất kỳ biện pháp phòng tránh nào."
Vũ Tuyết Trang hít vào một hơi: "Chị Khả Như, chị điên rồi à! Chị là bác sĩ, chị phải biết phụ nữ chúng ta uống thuốc này vào sẽ dẫn đến rối loạn nội tiết tố, kinh nguyệt không đều..."
Chị ấy là bác sĩ, sao lại mắc sai lầm liên tiếp như vậy, một lần thì thôi, lại còn tận ba lần!
Chị tự coi mình là Ultraman đấy à!
Uống thứ này không tốt cho cơ thể, nếu như dùng trong thời gian dài, nghiêm trọng thì có thể bị mất kinh, gây bất thường ở thai nhi, mấy tháng trong viện cô đã gặp nhiều trường hợp như vậy rồi.
Quan trọng là, chị Khả Như, chị và tên Lê căn bã ngang nhiên làm nhiều lần như vậy lúc nào?! Làm công tác bảo mật tốt thật đấy!
"Vũ Tuyết Trang, chị biết mà, đừng truy xét nguyên nhân chị uống thuốc tận ba lần được không? Trước hết làm xét nghiệm máu giúp chị đi!" Da đầu Trần Khả Như nóng ran, cô cũng biết là có hại, nhưng vào lúc đó cô không có biện pháp nào khác.
Mặc dù hiện giờ lòng cô cũng sâu không thấy đáy.
"Được, làm xét nghiệm máu!" Khuôn mặt Vũ Tuyết Trang lộ vẻ bối rối, thấy biểu cảm của đối phương cũng cứng đờ, bèn an ủi nói: "Chị Khả Như, không sao đâu, loại thuốc này không chứa các thành phần gây đột biến, nhỡ ra mà có thì trên lý thuyết và lâm sàng cũng không gây ảnh hưởng trực tiếp đến thai nhi mà."
"Ừm, có điều chị uống nhiều lắm, điều kiện thân thể và tử cung của chị hiện tại không có lợi với việc mang thai." Trần Khả Như nghiêm chỉnh nói. Vũ Tuyết Trang không thể tin được làm sao Trần Khả Như có thể dùng thái độ chuyên nghiệp như vậy để nói ra lời này, cho nên hồi nãy ngay từ khi bắt đầu cô đã ý thức được việc này, nên gương mặt mới biến sắc như thế. Hiện tại, Trần Khả Như cũng bình tĩnh lại rồi, cô bình tĩnh như thể bác sĩ đang giải thích tình trạng bệnh thông thường và những rủi ro có thể gặp cho bệnh nhân vậy.
"Chị Khả Như, chị nhất định không được bi quan, có rất nhiều phụ nữ mang thai uống thuốc giống như chị ở khoa phụ sản chúng ta, nhưng đại đa số họ đều sinh nở được, không phải đều không có vấn đề gì đấy sao?"
"Có lẽ là vậy."
Sau khi hai người thay đổi đồng phục làm việc, Vũ Tuyết Trang cùng cô đi lấy máu, quá trình chờ đợi tương đối dài.
Rõ ràng là làm xét nghiệm chỉ cần nửa tiếng, tuy nhiên đồng nghiệp làm xét nghiệm máu vừa thấy người đến là Bác sĩ Trần chắc chắn sẽ ưu tiên cho, cô không phải lăn tăn vấn đề chen hàng, tất cả các nghành nghề đều có quy tắc như vậy.
Với Trần Khả Như mà nói, đây chắc chắn là một sự giày vò.
Cả người cô lạnh như băng đứng trước cửa văn phòng.
Chủ nhiệm Phan mở cửa cho cô, sau đó dặn dò người đồng nghiệp phụ trách sắp xếp cho Bác sĩ Trần không có ca mổ nào trong hai ngày này, chỉ cần ngồi đợi trong phòng làm việc.
Thái độ thì khỏi cần nói, còn ân cần hơn cả trước kia.
Nếu không phải hôm nay trong lòng cô đang rối loạn, sợ lúc mổ mắc sai lầm thì nhất định sẽ không nhận sự chăm sóc đặc biệt này của chủ nhiệm Phan.
Chẳng lẽ bà chủ tổng giám đốc thì không cần làm việc sao?
Sau khi Vũ Tuyết Trang xong việc thì đi vào trong phòng làm việc, thấy Trần Khả Như mặt mũi phờ phạc, ánh mắt mờ mịt nhìn ra xa, góc nghiêng thật đúng là động lòng người.
Sống lưng cô vẫn luôn thẳng tắp, ngồi ở đó bày ra khí chất kiên cường bất khuất khiến người ta bất giác mà đau lòng.
"Chị Khả Như, đừng lo lắng quá."
"Ừm."
Cô khẽ gật đầu.
Vũ Tuyết Trang đến bên cạnh cô, sóng vai cùng cô đưa mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, tầng lầu không cao nhưng vẫn đầy đủ ánh mặt trời.
Câu nói "gần mực thì đen, gần đèn thì rạng" đúng là không hề sai, Vũ Tuyết Trang phát hiện từ khi mình đi theo Trần Khả Như, trong lòng tĩnh lặng hơn không ít, đại đa số thời điểm đều có thể bình tĩnh suy xét.
"Chị Khả Như, chị đừng trách em nhiều chuyện, em cũng hiểu nỗi lo của chị, không phải chị lo lắng chất lượng thai nhi, mà là vấn đề có mang thai hay không."
Ánh mắt Trần Khả Như lóe lên sự kinh ngạc, cô nghiêng mặt sang, con ngươi co lại liếc nhìn Vũ Tuyết Trang một cái.
Cô vốn cho rằng Vũ Tuyết Trang vẫn còn nhỏ tuổi, chưa từng trải, có lẽ sẽ không nhìn ra được.
Người bạn duy nhất bên cạnh cô là Vũ Tuyết Trang.
Vốn dĩ bề ngoài cô ấy luôn hi hi ha ha, nhưng mà cũng rất hiểu cô đấy chứ.
"Đúng vậy." Cô không phủ nhận, chỉ là nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Chị Khả Như, chắc là chị sẽ không, sẽ không... chứ?"
Nét mặt của Vũ Tuyết Trang càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng có cảm giác kỳ lạ như thể sắp có chuyện lớn xảy ra... Cô ấy cắn răng nói: "Chị Khả Như, đứa bé này không phải là, không phải là của Lê cặn bã sao?"
Nói xong, chính cô ấy cũng có cảm tưởng như nuốt phải ruồi.
Trần Khả Như: "..."
Thấy đối phương không nói gì, Vũ Tuyết Trang tiếp tục nhận lỗi: "Em sai rồi, cô giáo, chị tha lỗi cho em đi. Trong lòng em chị là một người con gái si tình, đơn phương Lê cặn bã bốn năm, bí mật kết hôn hai năm... Thật là một người vợ tuyệt vời, làm sao chị có thể ngoại tình chứ! Lúc nãy em thấy bầu không khí rất nhiêm trọng, thật sự em chỉ đùa vui chút thôi!"
"Không cần phải giải thích đâu, thật ra là chị không có lòng tin vào bản thân."
Trần Khả Như không có tâm trạng nào để cười, thản nhiên nói.
"Không có lòng tin, lẽ nào chị sợ tổng giám đốc Lê không thích đứa bé?" Vũ Tuyết Trang nói thêm: "Là bình thường vốn không thích trẻ con, hay là không thích con của chị?"
Trần Khả Như không trả lời.
Rõ ràng chuyện đã qua rồi, nhưng những ký ức đó giống như mầm bệnh, luôn có thể luồn lách đi khắp mọi nơi trong đầu cô.
Lê Hoàng Việt từng nói rằng, cô không xứng sinh con cho anh!
Bây giờ thì không biết thế nào.
Những ký ức đã qua vô cùng rõ ràng, khiến cô lo nghĩ rất nhiều.
Vũ Tuyết Trang nghĩ nghĩ rồi nói: "Chị Khả Như, em cho rằng chị nên nói rõ ràng với tổng giám đốc Lê đi, đừng có chuyện gì cũng tự mình gánh vác, lúc phải mang áo mưa thì phải mang, cho dù có là thời điểm hai người vừa mới làm lành, nếu tổng giám đốc Lê cũng không đối xử với chị như vậy, thì bây giờ đã không phải lo được lo mất thế này rồi. Nói không chừng anh ta còn rất quan tâm chị, chỉ mong sao được sinh em bé với chị đấy!"
Lời nói của Vũ Tuyết Trang trong nháy mắt đã khiến cô có hi vọng, trong lòng hơi chộn rộn.
Chỉ là, cô vừa mới bước ra một bước, thật ra là cô không nắm chắc, hay đúng hơn là không có dũng khí bước ra bước thứ hai.
Cô nghĩ ít nhất khi Lê Hoàng Việt còn chưa mở miệng nói gì, cô không nên ôm suy nghĩ được ăn cả ngã về không.
Làm người không nên đòi hỏi nhiều quá, nếu không thì hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Trần Khả Như nói như thế khiến Vũ Tuyết Trang không thể hiểu được.
Rõ ràng là một việc rất đơn giản, sao phải phức tạp thế làm gì?
"Chị Khả Như, chị nghĩ nhiều quá rồi, thế là không đáng yêu đâu!" Vũ Tuyết Trang đưa ra kết luận.
"Phải vậy không?"
Bên tai Trần Khả Như vang lên lời nói của Lê Hoàng Việt, anh nói, Trần Khả Như, phụ nữ quá cố chấp không đáng yêu, tương tự, phụ nữ quá thông minh cũng không đáng yêu.
Nhưng bản chất của cô cứ cố tình phải là người không đáng yêu.
"Nhưng mà chị Khả Như này, em cảm thấy tổng giám đốc Lê nhà chị bây giờ chắc chắn không muốn có con." Vũ Tuyết Trang đột nhiên nói chắc như đinh đóng cột.
"Tại sao?"
Tim Trần Khả Như đập thình thịch.
"Bởi vì hai người sau một thời gian xa cách còn nồng thắm hơn cả đêm trăng mật, trạng thái bây giờ giống như thuở mới yêu vậy. Với lại tuổi của hai người vừa khéo đúng độ tuổi tràn đầy sinh lực, nhất là tổng giám đốc Lê, nếu có con thì làm sao hưởng thụ được thế giới hai người lãng mạn nữa!" Vũ Tuyết Trang nói, gương mặt lộ ra biểu cảm rất bỉ ổi.
Trần Khả Như: "..." Cảm giác bản thân không có cách nào nói chuyện bình thường với Vũ Tuyết Trang nữa rồi, cô xin rút lại đánh giá vừa nãy về Vũ Tuyết Trang.
Cô đã lầm rồi.
"Reng reng..."
Tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc vang lên từng hồi thúc giục.
"Nhất định là có kết quả rồi, em nghe cho!"
Vũ Tuyết Trang giơ ngón tay ý bảo cô im lặng, chạy như tên bắn vọt qua: "Alo..."
Một lúc sau cô ấy cúp điện thoại, nhe rằng cười: "Chị Khả Như, chúc mừng chị!"
Chúc mừng?
Trần Khả Như có cảm giác cơ thể sinh ra từng đợt buốt lạnh, hít thở không thông, không chỉ vậy mà còn run rẩy buồn nôn.
"Là kết quả âm tính, không có thai! Ha ha, thế là chị yên tâm rồi nhé!"
Yên tâm, đúng là rất yên tâm.
Khóe môi Trần Khả Như hơi giương lên, nhưng tại sao cô cũng không vui lắm, ngược lại trong đó có cảm giác trống trải, thất vọng như đánh mất thứ gì đan xen.
"Chỉ có điều, chị Khả Như ơi, chu kỳ kinh nguyệt của chị đợt này chắc chắn là bị rối loạn rồi. Sau này không được uống thuốc linh tinh nữa, ừm, phải bổ sung thêm một số loại vitamin..."
Vũ Tuyết Trang vừa nhắc nhở vừa vô cùng nghiêm túc kê đơn thuốc cho cô.
"Được."
Trần Khả Như đồng ý hết.
Vũ Tuyết Trang câu được câu không tán dóc vài chuyện khác, đột nhiên nhắc tới Bác sĩ Đặng, hai ngày trước Đặng Việt Luân chủ động xin được điều đến bệnh viện ở một thị trấn nhỏ.
Thật là dại dột, loại bệnh viện nhỏ xíu đó làm sao so được với Bệnh viện An Tâm chứ.
Trần Khả Như ốc còn không mang nổi mình ốc làm gì có thời gian đi quan tâm đến Đặng Việt Luân, người cô không thích thì mãi mãi cô cũng sẽ không liếc mắt nhìn họ một cái.
Cho dù anh ta trốn tránh cũng được, chữa lành vết thương cũng thế, không liên quan gì đến cô hết.
Lúc sắp đến giờ tan tầm, Lê Hoàng Việt gọi điện thoại cho cô, mời cô cùng ăn tối.
Ăn tối sao?
Giống như đây là lần đầu tiên của cô và anh vậy.
Người đến đón cô ở cổng lớn không phải Lê Hoàng Việt, mà là Lê Chí Cường.
"Bà chủ, tôi ở đây!"
Lê Chí Cường giải thích với Trần Khả Như: "Gần đây tập đoàn Á Châu mở rộng một hạng mục thành phố giải trí, tổng giám đốc Lê còn có việc chưa làm xong nên không tự mình đến đón."
Cho nên tình huống hiện tại khá là nghiêm trọng.
Trần Khả Như vẫn còn đang sững sờ, mấy lần trước cô có dùng thuốc tránh thai khẩn cấp sau khi làm, về sau khi làm hòa với Lê Hoàng Việt rồi thì đối phương có mang đồ bảo hộ. Chỉ là một việc nhỏ này thôi cũng khiến Lê Hoàng Việt không vui.
Thế nhưng hai lần gần đây nhất, cô quá chìm đắm trong vui sướng nên quên mất nhắc nhở đối phương, họ hoàn toàn không làm bất kỳ một biện pháp phòng tránh nào, kể cả đêm hôm qua...
Gay go nhất là, lẽ ra chu kỳ kinh nguyệt của cô phải đến vào hôm kia, dù mấy ngày nay cảm xúc dao động lớn có thể khiến kỳ kinh nguyệt đến chậm, nhưng hiện giờ điều cô lo lắng nhất là vấn đề trước tiên, nếu bây giờ tiếp tục uống thì chẳng phải là sai lầm nối tiếp sai lầm sao?
"Chị Khả Như, chị không nói gì làm em áy náy chết mất!"
Vũ Tuyết Trang đứng bên cạnh cô giậm chân, sốt ruột đến mức cả người đều nóng nảy.
Cuối cùng Trần Khả Như cũng khôi phục tinh thần, lúc này trên gương mặt cô nở một nụ cười nhợt nhạt, thật sự không có cách nào nặn ra được hơn nữa.
Mặc dù cô cũng từng mổ lấy thai cho người khác rồi, nhưng vừa tự mình tưởng tượng chuyện này có thể xảy ra, trong lòng cô vô cùng rối bời.
"Vũ Tuyết Trang, có khả năng chị có em bé rồi."
Cô yên lặng cắn môi, không ai hay biết trong lòng cô rối ren như thể bão táp mưa sa, trời đất thay đổi.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
"Cái gì cơ?"
Vũ Tuyết Trang bất ngờ bật thốt lên, sau đó dường như cảm nhận được ánh mắt khác thường của người xung quanh bèn che miệng lại ngay, hồi lâu sự kinh ngạc trong đáy mắt vẫn chưa thể ngừng lại.
Song chỉ vỏn vẹn có vài giây đồng hồ, Trần Khả Như đã bị Vũ Tuyết Trang kéo vào trong phòng làm việc, khóa trái cửa.
Kỳ lạ là Trần Khả Như lại để yên cho cô ấy thích làm gì thì làm, không có bất kỳ phản ứng gì.
Chỉ thấy khuôn mặt cô ấy nghiêm trọng, híp mắt, nâng mặt, dùng ánh mắt gần như là trắng trợn nhìn chằm chằm Trần Khả Như.
Thật lâu sau đó cô ấy mới cười tinh nghịch, lớn tiếng nói: "Chị Khả Như, đây là chuyện vui mà, biểu cảm này của chị là sao đây?"
Vẻ mặt của Trần Khả Như không nới lỏng ra chút nào: "Hai tháng nay chị đã uống thuốc tránh thai khẩn cấp ít nhất là ba lần, nhưng trong tháng này có hai lần không dùng bất kỳ biện pháp phòng tránh nào."
Vũ Tuyết Trang hít vào một hơi: "Chị Khả Như, chị điên rồi à! Chị là bác sĩ, chị phải biết phụ nữ chúng ta uống thuốc này vào sẽ dẫn đến rối loạn nội tiết tố, kinh nguyệt không đều..."
Chị ấy là bác sĩ, sao lại mắc sai lầm liên tiếp như vậy, một lần thì thôi, lại còn tận ba lần!
Chị tự coi mình là Ultraman đấy à!
Uống thứ này không tốt cho cơ thể, nếu như dùng trong thời gian dài, nghiêm trọng thì có thể bị mất kinh, gây bất thường ở thai nhi, mấy tháng trong viện cô đã gặp nhiều trường hợp như vậy rồi.
Quan trọng là, chị Khả Như, chị và tên Lê căn bã ngang nhiên làm nhiều lần như vậy lúc nào?! Làm công tác bảo mật tốt thật đấy!
"Vũ Tuyết Trang, chị biết mà, đừng truy xét nguyên nhân chị uống thuốc tận ba lần được không? Trước hết làm xét nghiệm máu giúp chị đi!" Da đầu Trần Khả Như nóng ran, cô cũng biết là có hại, nhưng vào lúc đó cô không có biện pháp nào khác.
Mặc dù hiện giờ lòng cô cũng sâu không thấy đáy.
"Được, làm xét nghiệm máu!" Khuôn mặt Vũ Tuyết Trang lộ vẻ bối rối, thấy biểu cảm của đối phương cũng cứng đờ, bèn an ủi nói: "Chị Khả Như, không sao đâu, loại thuốc này không chứa các thành phần gây đột biến, nhỡ ra mà có thì trên lý thuyết và lâm sàng cũng không gây ảnh hưởng trực tiếp đến thai nhi mà."
"Ừm, có điều chị uống nhiều lắm, điều kiện thân thể và tử cung của chị hiện tại không có lợi với việc mang thai." Trần Khả Như nghiêm chỉnh nói. Vũ Tuyết Trang không thể tin được làm sao Trần Khả Như có thể dùng thái độ chuyên nghiệp như vậy để nói ra lời này, cho nên hồi nãy ngay từ khi bắt đầu cô đã ý thức được việc này, nên gương mặt mới biến sắc như thế. Hiện tại, Trần Khả Như cũng bình tĩnh lại rồi, cô bình tĩnh như thể bác sĩ đang giải thích tình trạng bệnh thông thường và những rủi ro có thể gặp cho bệnh nhân vậy.
"Chị Khả Như, chị nhất định không được bi quan, có rất nhiều phụ nữ mang thai uống thuốc giống như chị ở khoa phụ sản chúng ta, nhưng đại đa số họ đều sinh nở được, không phải đều không có vấn đề gì đấy sao?"
"Có lẽ là vậy."
Sau khi hai người thay đổi đồng phục làm việc, Vũ Tuyết Trang cùng cô đi lấy máu, quá trình chờ đợi tương đối dài.
Rõ ràng là làm xét nghiệm chỉ cần nửa tiếng, tuy nhiên đồng nghiệp làm xét nghiệm máu vừa thấy người đến là Bác sĩ Trần chắc chắn sẽ ưu tiên cho, cô không phải lăn tăn vấn đề chen hàng, tất cả các nghành nghề đều có quy tắc như vậy.
Với Trần Khả Như mà nói, đây chắc chắn là một sự giày vò.
Cả người cô lạnh như băng đứng trước cửa văn phòng.
Chủ nhiệm Phan mở cửa cho cô, sau đó dặn dò người đồng nghiệp phụ trách sắp xếp cho Bác sĩ Trần không có ca mổ nào trong hai ngày này, chỉ cần ngồi đợi trong phòng làm việc.
Thái độ thì khỏi cần nói, còn ân cần hơn cả trước kia.
Nếu không phải hôm nay trong lòng cô đang rối loạn, sợ lúc mổ mắc sai lầm thì nhất định sẽ không nhận sự chăm sóc đặc biệt này của chủ nhiệm Phan.
Chẳng lẽ bà chủ tổng giám đốc thì không cần làm việc sao?
Sau khi Vũ Tuyết Trang xong việc thì đi vào trong phòng làm việc, thấy Trần Khả Như mặt mũi phờ phạc, ánh mắt mờ mịt nhìn ra xa, góc nghiêng thật đúng là động lòng người.
Sống lưng cô vẫn luôn thẳng tắp, ngồi ở đó bày ra khí chất kiên cường bất khuất khiến người ta bất giác mà đau lòng.
"Chị Khả Như, đừng lo lắng quá."
"Ừm."
Cô khẽ gật đầu.
Vũ Tuyết Trang đến bên cạnh cô, sóng vai cùng cô đưa mắt nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, tầng lầu không cao nhưng vẫn đầy đủ ánh mặt trời.
Câu nói "gần mực thì đen, gần đèn thì rạng" đúng là không hề sai, Vũ Tuyết Trang phát hiện từ khi mình đi theo Trần Khả Như, trong lòng tĩnh lặng hơn không ít, đại đa số thời điểm đều có thể bình tĩnh suy xét.
"Chị Khả Như, chị đừng trách em nhiều chuyện, em cũng hiểu nỗi lo của chị, không phải chị lo lắng chất lượng thai nhi, mà là vấn đề có mang thai hay không."
Ánh mắt Trần Khả Như lóe lên sự kinh ngạc, cô nghiêng mặt sang, con ngươi co lại liếc nhìn Vũ Tuyết Trang một cái.
Cô vốn cho rằng Vũ Tuyết Trang vẫn còn nhỏ tuổi, chưa từng trải, có lẽ sẽ không nhìn ra được.
Người bạn duy nhất bên cạnh cô là Vũ Tuyết Trang.
Vốn dĩ bề ngoài cô ấy luôn hi hi ha ha, nhưng mà cũng rất hiểu cô đấy chứ.
"Đúng vậy." Cô không phủ nhận, chỉ là nhẹ nhàng thở ra một hơi.
"Chị Khả Như, chắc là chị sẽ không, sẽ không... chứ?"
Nét mặt của Vũ Tuyết Trang càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng có cảm giác kỳ lạ như thể sắp có chuyện lớn xảy ra... Cô ấy cắn răng nói: "Chị Khả Như, đứa bé này không phải là, không phải là của Lê cặn bã sao?"
Nói xong, chính cô ấy cũng có cảm tưởng như nuốt phải ruồi.
Trần Khả Như: "..."
Thấy đối phương không nói gì, Vũ Tuyết Trang tiếp tục nhận lỗi: "Em sai rồi, cô giáo, chị tha lỗi cho em đi. Trong lòng em chị là một người con gái si tình, đơn phương Lê cặn bã bốn năm, bí mật kết hôn hai năm... Thật là một người vợ tuyệt vời, làm sao chị có thể ngoại tình chứ! Lúc nãy em thấy bầu không khí rất nhiêm trọng, thật sự em chỉ đùa vui chút thôi!"
"Không cần phải giải thích đâu, thật ra là chị không có lòng tin vào bản thân."
Trần Khả Như không có tâm trạng nào để cười, thản nhiên nói.
"Không có lòng tin, lẽ nào chị sợ tổng giám đốc Lê không thích đứa bé?" Vũ Tuyết Trang nói thêm: "Là bình thường vốn không thích trẻ con, hay là không thích con của chị?"
Trần Khả Như không trả lời.
Rõ ràng chuyện đã qua rồi, nhưng những ký ức đó giống như mầm bệnh, luôn có thể luồn lách đi khắp mọi nơi trong đầu cô.
Lê Hoàng Việt từng nói rằng, cô không xứng sinh con cho anh!
Bây giờ thì không biết thế nào.
Những ký ức đã qua vô cùng rõ ràng, khiến cô lo nghĩ rất nhiều.
Vũ Tuyết Trang nghĩ nghĩ rồi nói: "Chị Khả Như, em cho rằng chị nên nói rõ ràng với tổng giám đốc Lê đi, đừng có chuyện gì cũng tự mình gánh vác, lúc phải mang áo mưa thì phải mang, cho dù có là thời điểm hai người vừa mới làm lành, nếu tổng giám đốc Lê cũng không đối xử với chị như vậy, thì bây giờ đã không phải lo được lo mất thế này rồi. Nói không chừng anh ta còn rất quan tâm chị, chỉ mong sao được sinh em bé với chị đấy!"
Lời nói của Vũ Tuyết Trang trong nháy mắt đã khiến cô có hi vọng, trong lòng hơi chộn rộn.
Chỉ là, cô vừa mới bước ra một bước, thật ra là cô không nắm chắc, hay đúng hơn là không có dũng khí bước ra bước thứ hai.
Cô nghĩ ít nhất khi Lê Hoàng Việt còn chưa mở miệng nói gì, cô không nên ôm suy nghĩ được ăn cả ngã về không.
Làm người không nên đòi hỏi nhiều quá, nếu không thì hi vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Trần Khả Như nói như thế khiến Vũ Tuyết Trang không thể hiểu được.
Rõ ràng là một việc rất đơn giản, sao phải phức tạp thế làm gì?
"Chị Khả Như, chị nghĩ nhiều quá rồi, thế là không đáng yêu đâu!" Vũ Tuyết Trang đưa ra kết luận.
"Phải vậy không?"
Bên tai Trần Khả Như vang lên lời nói của Lê Hoàng Việt, anh nói, Trần Khả Như, phụ nữ quá cố chấp không đáng yêu, tương tự, phụ nữ quá thông minh cũng không đáng yêu.
Nhưng bản chất của cô cứ cố tình phải là người không đáng yêu.
"Nhưng mà chị Khả Như này, em cảm thấy tổng giám đốc Lê nhà chị bây giờ chắc chắn không muốn có con." Vũ Tuyết Trang đột nhiên nói chắc như đinh đóng cột.
"Tại sao?"
Tim Trần Khả Như đập thình thịch.
"Bởi vì hai người sau một thời gian xa cách còn nồng thắm hơn cả đêm trăng mật, trạng thái bây giờ giống như thuở mới yêu vậy. Với lại tuổi của hai người vừa khéo đúng độ tuổi tràn đầy sinh lực, nhất là tổng giám đốc Lê, nếu có con thì làm sao hưởng thụ được thế giới hai người lãng mạn nữa!" Vũ Tuyết Trang nói, gương mặt lộ ra biểu cảm rất bỉ ổi.
Trần Khả Như: "..." Cảm giác bản thân không có cách nào nói chuyện bình thường với Vũ Tuyết Trang nữa rồi, cô xin rút lại đánh giá vừa nãy về Vũ Tuyết Trang.
Cô đã lầm rồi.
"Reng reng..."
Tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc vang lên từng hồi thúc giục.
"Nhất định là có kết quả rồi, em nghe cho!"
Vũ Tuyết Trang giơ ngón tay ý bảo cô im lặng, chạy như tên bắn vọt qua: "Alo..."
Một lúc sau cô ấy cúp điện thoại, nhe rằng cười: "Chị Khả Như, chúc mừng chị!"
Chúc mừng?
Trần Khả Như có cảm giác cơ thể sinh ra từng đợt buốt lạnh, hít thở không thông, không chỉ vậy mà còn run rẩy buồn nôn.
"Là kết quả âm tính, không có thai! Ha ha, thế là chị yên tâm rồi nhé!"
Yên tâm, đúng là rất yên tâm.
Khóe môi Trần Khả Như hơi giương lên, nhưng tại sao cô cũng không vui lắm, ngược lại trong đó có cảm giác trống trải, thất vọng như đánh mất thứ gì đan xen.
"Chỉ có điều, chị Khả Như ơi, chu kỳ kinh nguyệt của chị đợt này chắc chắn là bị rối loạn rồi. Sau này không được uống thuốc linh tinh nữa, ừm, phải bổ sung thêm một số loại vitamin..."
Vũ Tuyết Trang vừa nhắc nhở vừa vô cùng nghiêm túc kê đơn thuốc cho cô.
"Được."
Trần Khả Như đồng ý hết.
Vũ Tuyết Trang câu được câu không tán dóc vài chuyện khác, đột nhiên nhắc tới Bác sĩ Đặng, hai ngày trước Đặng Việt Luân chủ động xin được điều đến bệnh viện ở một thị trấn nhỏ.
Thật là dại dột, loại bệnh viện nhỏ xíu đó làm sao so được với Bệnh viện An Tâm chứ.
Trần Khả Như ốc còn không mang nổi mình ốc làm gì có thời gian đi quan tâm đến Đặng Việt Luân, người cô không thích thì mãi mãi cô cũng sẽ không liếc mắt nhìn họ một cái.
Cho dù anh ta trốn tránh cũng được, chữa lành vết thương cũng thế, không liên quan gì đến cô hết.
Lúc sắp đến giờ tan tầm, Lê Hoàng Việt gọi điện thoại cho cô, mời cô cùng ăn tối.
Ăn tối sao?
Giống như đây là lần đầu tiên của cô và anh vậy.
Người đến đón cô ở cổng lớn không phải Lê Hoàng Việt, mà là Lê Chí Cường.
"Bà chủ, tôi ở đây!"
Lê Chí Cường giải thích với Trần Khả Như: "Gần đây tập đoàn Á Châu mở rộng một hạng mục thành phố giải trí, tổng giám đốc Lê còn có việc chưa làm xong nên không tự mình đến đón."
Bình luận facebook