Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15 - Vứt nó đi
Phan Huỳnh Đông?
Không ngờ anh ta lại có hứng thú với một đôi giày rách! Người phụ nữ Trần Khả Như này đúng là có bản lĩnh quyến rũ đàn ông. Nhưng mà trước khi anh chơi chán, cô đừng mong có thể thoát được!
“Vứt nó đi!”
“Dạ?” Lê Chí Cường hơi ngẩn ra.
Lê Hoàng Việt tức giận lặp lại: “Tôi bảo cậu vứt món đồ trong tay vào thùng rác đi!”
“… Vâng.”
Lê Chí Cường đã đi theo Lê Hoàng Việt sáu năm rồi. Anh ta cực kỳ kính phục người đàn ông chưa đến ba mươi hai tuổi đã là chủ tịch của công ty này. Anh không chỉ là người có thủ đoạn trên thương trường, làm việc mạnh mẽ, nhanh chóng, quyết đoán mà hơn nữa chỉ trong vài năm anh đã biến tập đoàn Á Châu trở thành tập đoàn số một thành phố Đà Nẵng. Anh chính là người tình trong mộng của các cô gái ở thành phố này, ở nhà có vợ ở ngoài có hoa thơm.
Anh ta cũng thầm biết được Lê Hoàng Việt không thích Trần Khả Như, anh chẳng coi cô ra gì nhưng tình huống hôm nay là thế nào chứ? Lúc nãy Lê Hoàng Việt bảo anh ta đi mua váy theo kích cỡ nào đó, hơn nữa còn là mua cho vợ!
Điều quan trọng là khi nghe thấy tin cô khoác áo của người khác thì anh lại muốn vứt bộ váy mấy chục triệu đi… Chủ tịch Lê tức giận rất giống như đang ghen tuông người yêu!
Nhưng vẫn khá đúng với phong cách của Lê Hoàng Việt. Bởi vì xe riêng của Lê Hoàng Việt đã tặng cho Đàm Thu Trang cho nên anh ngồi xe của Lê Chí Cường.
Sau khi lên xe, Lê Chí Cường hỏi: “Chủ tịch Lê, bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Đột nhiên trong đầu Lê Hoàng Việt vụt qua hình ảnh của biệt thự Di Linh nhưng nó nhanh chóng bị chiếm chỗ bởi sự tức giận. Anh thấp giọng đáp: “Về công ty.”
“Vâng.”
Lê Chí Cường cảm nhận rõ được anh đang buồn bực. Vốn dĩ người đẹp đã sà vào lòng, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng nhưng không hiểu tại sao anh lại cự tuyệt Đàm Thu Trang. Chung cư Phước Thành ở tầng cao nhất của công ty là nơi Lê Hoàng Việt thường ở, anh chưa từng đưa phụ nữ về nhà. Nếu anh có nhu cầu thì sẽ đi khách sạn thuê phòng.
Mà kể ra thì mấy ngày nay đời sống của tổng giám đốc Việt cũng “thanh tịnh” đi nhiều, đã khá lâu chưa thấy anh đi khách sạn. Có hơi khác thường.
Đêm.
Ánh trăng ảm đạm.
Trần Khả Như lật đật mãi cũng không tài nào ngủ được, cảm giác đau đớn hiện lên rõ rệt. Cô càng muốn xóa bỏ đi gương mặt của Lê Hoàng Việt ra khỏi đầu thì anh lại càng giống như hạt mầm sinh sôi nảy nở…
Lê Hoàng Việt, rốt cuộc anh muốn thế nào? Nếu như anh thật sự hứng thú với cơ thể này, vậy đành chờ đến khi anh chơi chán thì thôi. Một tuần, một tháng… chắc là sẽ không quá lâu đâu.
Cô nghỉ ngơi hai ngày, đến ngày thứ ba Trần Khả Như tiếp tục đi làm, trạng thái tinh thần đã khôi phục như thường ngày. Buổi chiều, sau khi làm liên tục hai ca phẫu thuật cô cảm thấy hơi mệt mỏi. Cả ngày hôm nay Vũ Tuyết Trang thấy cô như có nỗi niềm khó nói, chắc là vì chuyện mà cô phải đi vội vàng hôm nọ.
Quả nhiên sau khi tan làm, Vũ Tuyết Trang không nhịn được nữa hỏi hết mọi thứ: “Chị Khả Như, sao hôm đó chị lại đi sớm vậy? Đúng rồi, vào buổi tiệc sinh nhật của Xuân Mai đó hình như em đã nhìn thấy tên đàn ông cặn bã nhà chị. À không, là chồng chị Lê Hoàng Việt!” Vấn đề quan trọng là Lê Hoàng Việt lại đổi một người phụ nữ khác, lần này không phải em vợ mà là nữ minh tinh.
Chồng? Cách xưng hô này nghe thật chế giễu vô cùng, khóe miệng Trần Khả Như cong lên thành một hình cung lạnh lùng.
“Xin lỗi, hôm đó chị vẫn chưa nói với em một tiếng.” Cô cảm thấy hơi có lỗi.
“Không sao.” Vũ Tuyết Trang đáp lời. Dù cho bác sĩ Như có kiên cường đi chăng nữa thì cũng không thể chống đỡ nổi mấy ả tình nhân liên tiếp gây sự như thế.
Vũ Tuyết Trang lại thầm mắng mấy lần tên đàn ông cặn bã kia, đàn ông đẹp trai lại có tiền chắc chắn sẽ lăng nhăng: “Chị Khả Như, thật ra tại sao chị không ly hôn với Lê Hoàng Việt chứ? Dù sao mọi người cũng không biết chị đã ngầm kết hôn. Hơn nữa cho dù biết chị từng ly hôn thì em tin rằng chị vẫn cứ có địa vị như cũ thôi. Bác sĩ nam độc thân trong bệnh viện đều đang nhìn chằm chằm vào chị đấy…”
“Chị cũng đâu phải thịt ba chỉ, nhìn chằm chằm chị làm gì?” Trần Khả Như hơi cong khóe miệng, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Chị Khả Như, vừa nãy… chị còn biết nói đùa sao?” Vũ Tuyết Trang cực kỳ kinh ngạc giống như vừa phát hiện ra lục địa mới.
Trần Khả Như: “…” Rất kỳ lạ sao?
Vũ Tuyết Trang đáp: “Bác sĩ Như, biệt danh của chị chính là người đẹp lạnh lùng, chị nổi danh vì sự lạnh lùng đấy. Chị cười thôi là đã đủ lạ thường rồi, biết đùa thì chính là điều rất rất rất kỳ lạ.”
“Khoa não có bác sĩ Hùng, khoa nội có bác sĩ Tùng… đều đã hỏi em số zalo của chị mấy lần rồi đó, nhưng em không hề cho.”
“Thật ra thì em cho cũng không sao, dù gì thì bình thường chị không hay dùng zalo.” Trần Khả Như nhún vai, cô tỏ vẻ không có vấn đề gì.
“… Chị Khả Như, thực ra thì em nói nhiều như vậy cũng chỉ muốn nói rằng chị đúng là một người phụ nữ rất xuất sắc, bất kể là ngoại hình, khí chất hay năng lực làm việc. Hai người mà chồng chị tìm, còn chưa được bằng phân nửa đẳng cấp của chị, thật không biết ánh mắt của anh ta bị làm sao nữa!”
“Tuyết Trang, chuyện của chị và anh ấy không chỉ đơn giản như em nhìn thấy đâu. Bọn chị sẽ ly hôn nhưng chắc chắn không phải do chị đề cập.” Ở trước mặt Lê Hoàng Việt, trước nay cô đều không có quyền lựa chọn.
Hai người cùng đi ra cổng bệnh viện, bỗng có một giọng trẻ con giống như chuông bạc vang lên làm gián đoạn câu hỏi của Vũ Tuyết Trang.
“Chị Tuyết Trang, chị Khả Như!”
Xuân Mai vui vẻ chạy tới, khuôn mặt cô bé cười tươi hớn hở khiến cho gò má dần dần trở nên ửng hồng.
“Xuân Mai, sao em lại tới đây, thời gian tái khám còn chưa đến mà?”
“Chị Khả Như, là bố em có chuyện tìm chị cho nên em cũng đi theo.”
Xuân Mai vừa nói xong, hình ảnh Phan Huỳnh Đông mặc một bộ comple màu đen cũng lập tức xuất hiện trước mặt hai người. Phong độ nho nhã, khí chất dịu dàng.
“Cô Khả Như, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
“Anh Huỳnh Đông, chào anh!”
Đôi mắt Trần Khả Như khẽ chuyển động nhưng biểu cảm vẫn không có gì kỳ lạ. Bởi vì việc lần trước nên cô còn hơi xấu hổ, tạm thời cô không thể bình tĩnh như không đối diện với ánh mắt của bất kỳ người nào.
Máu trong người Vũ Tuyết Trang lại bắt đầu sôi sục, lần trước cô ấy đã nhìn ra Phan Huỳnh Đông mời chị Khả Như nhảy rất nhiều lần, chắc chắn là có ý với chị ấy. Ánh mắt của cô nhìn rất chuẩn, thật ra làm mẹ kế cũng không đáng sợ lắm, chỉ cần con gái của chồng cũng yêu thương mình thì chẳng phải sẽ còn thân thiết hơn cả mẹ đẻ sao.
Không ngờ anh ta lại có hứng thú với một đôi giày rách! Người phụ nữ Trần Khả Như này đúng là có bản lĩnh quyến rũ đàn ông. Nhưng mà trước khi anh chơi chán, cô đừng mong có thể thoát được!
“Vứt nó đi!”
“Dạ?” Lê Chí Cường hơi ngẩn ra.
Lê Hoàng Việt tức giận lặp lại: “Tôi bảo cậu vứt món đồ trong tay vào thùng rác đi!”
“… Vâng.”
Lê Chí Cường đã đi theo Lê Hoàng Việt sáu năm rồi. Anh ta cực kỳ kính phục người đàn ông chưa đến ba mươi hai tuổi đã là chủ tịch của công ty này. Anh không chỉ là người có thủ đoạn trên thương trường, làm việc mạnh mẽ, nhanh chóng, quyết đoán mà hơn nữa chỉ trong vài năm anh đã biến tập đoàn Á Châu trở thành tập đoàn số một thành phố Đà Nẵng. Anh chính là người tình trong mộng của các cô gái ở thành phố này, ở nhà có vợ ở ngoài có hoa thơm.
Anh ta cũng thầm biết được Lê Hoàng Việt không thích Trần Khả Như, anh chẳng coi cô ra gì nhưng tình huống hôm nay là thế nào chứ? Lúc nãy Lê Hoàng Việt bảo anh ta đi mua váy theo kích cỡ nào đó, hơn nữa còn là mua cho vợ!
Điều quan trọng là khi nghe thấy tin cô khoác áo của người khác thì anh lại muốn vứt bộ váy mấy chục triệu đi… Chủ tịch Lê tức giận rất giống như đang ghen tuông người yêu!
Nhưng vẫn khá đúng với phong cách của Lê Hoàng Việt. Bởi vì xe riêng của Lê Hoàng Việt đã tặng cho Đàm Thu Trang cho nên anh ngồi xe của Lê Chí Cường.
Sau khi lên xe, Lê Chí Cường hỏi: “Chủ tịch Lê, bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Đột nhiên trong đầu Lê Hoàng Việt vụt qua hình ảnh của biệt thự Di Linh nhưng nó nhanh chóng bị chiếm chỗ bởi sự tức giận. Anh thấp giọng đáp: “Về công ty.”
“Vâng.”
Lê Chí Cường cảm nhận rõ được anh đang buồn bực. Vốn dĩ người đẹp đã sà vào lòng, một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng nhưng không hiểu tại sao anh lại cự tuyệt Đàm Thu Trang. Chung cư Phước Thành ở tầng cao nhất của công ty là nơi Lê Hoàng Việt thường ở, anh chưa từng đưa phụ nữ về nhà. Nếu anh có nhu cầu thì sẽ đi khách sạn thuê phòng.
Mà kể ra thì mấy ngày nay đời sống của tổng giám đốc Việt cũng “thanh tịnh” đi nhiều, đã khá lâu chưa thấy anh đi khách sạn. Có hơi khác thường.
Đêm.
Ánh trăng ảm đạm.
Trần Khả Như lật đật mãi cũng không tài nào ngủ được, cảm giác đau đớn hiện lên rõ rệt. Cô càng muốn xóa bỏ đi gương mặt của Lê Hoàng Việt ra khỏi đầu thì anh lại càng giống như hạt mầm sinh sôi nảy nở…
Lê Hoàng Việt, rốt cuộc anh muốn thế nào? Nếu như anh thật sự hứng thú với cơ thể này, vậy đành chờ đến khi anh chơi chán thì thôi. Một tuần, một tháng… chắc là sẽ không quá lâu đâu.
Cô nghỉ ngơi hai ngày, đến ngày thứ ba Trần Khả Như tiếp tục đi làm, trạng thái tinh thần đã khôi phục như thường ngày. Buổi chiều, sau khi làm liên tục hai ca phẫu thuật cô cảm thấy hơi mệt mỏi. Cả ngày hôm nay Vũ Tuyết Trang thấy cô như có nỗi niềm khó nói, chắc là vì chuyện mà cô phải đi vội vàng hôm nọ.
Quả nhiên sau khi tan làm, Vũ Tuyết Trang không nhịn được nữa hỏi hết mọi thứ: “Chị Khả Như, sao hôm đó chị lại đi sớm vậy? Đúng rồi, vào buổi tiệc sinh nhật của Xuân Mai đó hình như em đã nhìn thấy tên đàn ông cặn bã nhà chị. À không, là chồng chị Lê Hoàng Việt!” Vấn đề quan trọng là Lê Hoàng Việt lại đổi một người phụ nữ khác, lần này không phải em vợ mà là nữ minh tinh.
Chồng? Cách xưng hô này nghe thật chế giễu vô cùng, khóe miệng Trần Khả Như cong lên thành một hình cung lạnh lùng.
“Xin lỗi, hôm đó chị vẫn chưa nói với em một tiếng.” Cô cảm thấy hơi có lỗi.
“Không sao.” Vũ Tuyết Trang đáp lời. Dù cho bác sĩ Như có kiên cường đi chăng nữa thì cũng không thể chống đỡ nổi mấy ả tình nhân liên tiếp gây sự như thế.
Vũ Tuyết Trang lại thầm mắng mấy lần tên đàn ông cặn bã kia, đàn ông đẹp trai lại có tiền chắc chắn sẽ lăng nhăng: “Chị Khả Như, thật ra tại sao chị không ly hôn với Lê Hoàng Việt chứ? Dù sao mọi người cũng không biết chị đã ngầm kết hôn. Hơn nữa cho dù biết chị từng ly hôn thì em tin rằng chị vẫn cứ có địa vị như cũ thôi. Bác sĩ nam độc thân trong bệnh viện đều đang nhìn chằm chằm vào chị đấy…”
“Chị cũng đâu phải thịt ba chỉ, nhìn chằm chằm chị làm gì?” Trần Khả Như hơi cong khóe miệng, trong mắt tràn đầy ý cười.
“Chị Khả Như, vừa nãy… chị còn biết nói đùa sao?” Vũ Tuyết Trang cực kỳ kinh ngạc giống như vừa phát hiện ra lục địa mới.
Trần Khả Như: “…” Rất kỳ lạ sao?
Vũ Tuyết Trang đáp: “Bác sĩ Như, biệt danh của chị chính là người đẹp lạnh lùng, chị nổi danh vì sự lạnh lùng đấy. Chị cười thôi là đã đủ lạ thường rồi, biết đùa thì chính là điều rất rất rất kỳ lạ.”
“Khoa não có bác sĩ Hùng, khoa nội có bác sĩ Tùng… đều đã hỏi em số zalo của chị mấy lần rồi đó, nhưng em không hề cho.”
“Thật ra thì em cho cũng không sao, dù gì thì bình thường chị không hay dùng zalo.” Trần Khả Như nhún vai, cô tỏ vẻ không có vấn đề gì.
“… Chị Khả Như, thực ra thì em nói nhiều như vậy cũng chỉ muốn nói rằng chị đúng là một người phụ nữ rất xuất sắc, bất kể là ngoại hình, khí chất hay năng lực làm việc. Hai người mà chồng chị tìm, còn chưa được bằng phân nửa đẳng cấp của chị, thật không biết ánh mắt của anh ta bị làm sao nữa!”
“Tuyết Trang, chuyện của chị và anh ấy không chỉ đơn giản như em nhìn thấy đâu. Bọn chị sẽ ly hôn nhưng chắc chắn không phải do chị đề cập.” Ở trước mặt Lê Hoàng Việt, trước nay cô đều không có quyền lựa chọn.
Hai người cùng đi ra cổng bệnh viện, bỗng có một giọng trẻ con giống như chuông bạc vang lên làm gián đoạn câu hỏi của Vũ Tuyết Trang.
“Chị Tuyết Trang, chị Khả Như!”
Xuân Mai vui vẻ chạy tới, khuôn mặt cô bé cười tươi hớn hở khiến cho gò má dần dần trở nên ửng hồng.
“Xuân Mai, sao em lại tới đây, thời gian tái khám còn chưa đến mà?”
“Chị Khả Như, là bố em có chuyện tìm chị cho nên em cũng đi theo.”
Xuân Mai vừa nói xong, hình ảnh Phan Huỳnh Đông mặc một bộ comple màu đen cũng lập tức xuất hiện trước mặt hai người. Phong độ nho nhã, khí chất dịu dàng.
“Cô Khả Như, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
“Anh Huỳnh Đông, chào anh!”
Đôi mắt Trần Khả Như khẽ chuyển động nhưng biểu cảm vẫn không có gì kỳ lạ. Bởi vì việc lần trước nên cô còn hơi xấu hổ, tạm thời cô không thể bình tĩnh như không đối diện với ánh mắt của bất kỳ người nào.
Máu trong người Vũ Tuyết Trang lại bắt đầu sôi sục, lần trước cô ấy đã nhìn ra Phan Huỳnh Đông mời chị Khả Như nhảy rất nhiều lần, chắc chắn là có ý với chị ấy. Ánh mắt của cô nhìn rất chuẩn, thật ra làm mẹ kế cũng không đáng sợ lắm, chỉ cần con gái của chồng cũng yêu thương mình thì chẳng phải sẽ còn thân thiết hơn cả mẹ đẻ sao.
Bình luận facebook