Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 20 - Chuyện tốt cho thể xác và tinh thần
Cô lấy một chiếc chăn từ trong tủ ra, nửa để lót nửa để đắp, sô pha đủ lớn nên tạm chấp nhận ngủ được. Lúc ở bệnh viện trực ban, cô ngồi ngủ trên ghế và nằm trên bàn ngủ cũng đã quen rồi. Cô buộc mình không suy nghĩ nữa rồi nhắm mắt đi ngủ.
Chỉ một lát sau, tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên từ trên sô pha. Dưới ánh sáng mờ ảo, chỉ thấy thân mình nho nhỏ của cô cuộn tròn thành một cục. Cả người gần như bị tấm chăn màu trắng bao lấy… Lê Hoàng Việt không ngừng nhìn về phía cô, lồng ngực chợt nóng lên… Sao lại thế này?
Những chữ cái trên máy tính dần mờ đi, đôi mắt của anh luôn không ngừng đặt trên chiếc váy ngủ màu đỏ của Trần Khả Như… Sắc mặt anh trầm xuống, chắc chắn vừa nãy Nguyễn Phương Thanh đã cho anh uống thứ gì kỳ quái, làm cả người anh đều không tỉnh táo.
Trần Khả Như, tôi sẽ không bị cô dụ dỗ nữa đâu. Ngay sau đó, anh tắt máy tính, tắt đèn rồi đi ngủ. Phòng ngủ yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của Trần Khả Như, cùng với người nào đó lăn qua lộn lại không ngủ được.
Lê Hoàng Việt tắm nước lạnh xong đi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt dừng lại ở nơi nào đó thì thấy trên sô pha trống không, hóa ra cô gái này đã lăn xuống đất từ bao giờ. Khóe miệng anh hơi cong lên, sô pha hẹp như vậy... Đáng đời. Anh vừa mới vui sướng khi người gặp họa? Thật ra Trần Khả Như không đáng ghét như trong tưởng tượng, ít ra cô cũng không dính người như những cô gái khác?
Năm phút sau.
Trần Khả Như nhận ra tình trạng xấu hổ của mình, đã qua hai phút hai mươi giây, không, hai mươi hai giây… Thời điểm rớt xuống sô pha, đương nhiên cô đã nhận ra, chỉ là đúng lúc đó Lê Hoàng Việt lại đi ra từ trong phòng tắm, cô không dám nhúc nhích, tính nằm trên mặt đất cho mát mẻ một chút.
Không ngờ Lê Hoàng Việt lại bế cô lên. Lúc ấy, lực cánh tay mạnh mẽ của anh làm cô cảm thấy tim đập nhanh hơn. Địa ngục và thiên đường, khô héo và nở rộ, chỉ trong nháy mắt.
Anh sẽ quăng cô ra ngoài, hay là...
Lê Hoàng Việt đặt cô lên giường lớn ở bên kia, sau đó không có hành động tiếp theo. Cô không biết đó là cảm giác mất mát hay cảm xúc gì khác, lòng cô không thể bình tĩnh được. Ngọn lửa trong cơ thể như bừng cháy dữ dội hơn, làm sao bây giờ?
Tiếng Lê Hoàng Việt sột soạt rất lớn, chắc là chưa ngủ, nếu bây giờ cô đi tắm nước lạnh, có thể sẽ bị cho rằng đang giả bộ ngủ không?
Trong lúc Trần Khả Như đang suy nghĩ miên man, giọng nói trầm thấp của Lê Hoàng Việt chợt vang lên bên tai: “Trần Khả Như, cô chưa ngủ đúng không?”
Sao anh lại biết? Người cô bỗng nhiên cứng đờ, ngừng thở, không khí xung quanh gần như đóng băng.
“Đừng giả vờ, có lẽ tôi đã uống phải thuốc kích dục, cô cũng vậy đúng không…”
Giọng nói Lê Hoàng Việt vô cùng hùng hổ doạ người, mang theo chút khàn khàn và có cảm giác như anh đang kiềm chế điều gì đó. Lê Hoàng Việt lau mồ hôi trên trán, bỗng nhiên anh nghiêng người, chiếc giường lớn rung lên.
Cho nên… Anh muốn làm sao? Mí mắt của cô giật liên tục.
Anh quyết đoán nói: “Trần Khả Như, nếu chúng ta đều khó chịu thì cứ làm đi, dù sao cũng là chuyện tốt cho thể xác và tinh thần.” Trần Khả Như không có cảm giác gì. Người đàn ông không biết xấu hổ này, rõ ràng lúc trước còn nói lời lẽ đứng đắn từ chối, bây giờ lại như vậy.
“…” Cô không muốn.
“Không nói gì, coi như cô đã cam chịu.”
Một thân mình nóng rực dựa vào người Trần Khả Như, cơ thể đang nóng như lửa nhưng trong đầu cô vẫn duy trì một tia tỉnh táo, “Lê Hoàng Việt, đừng…”
Nhưng đã chậm. Lòng bàn tay to lớn của anh đốt cháy lớp váy ren mỏng manh, tàn sát bừa bãi, lực tay càng lúc càng lớn như muốn khảm vào da thịt cô.
“Sao phải áp lực chứ? Trần Khả Như, cô dám nói tôi không làm cô thỏa mãn không?”
Đôi môi của anh che phủ lên cổ cô, anh làm việc này như một phương thức thỏa mãn dục vọng. Cô đột nhiên tỉnh táo lại rồi giãy giụa, cô nghĩ: Lê Hoàng Việt, vì sao mỗi khi tôi sinh ra một tia hy vọng với anh, anh đều phá vỡ nó.
Được rồi.
Nếu anh muốn, tôi sẽ cho. Lê Hoàng Việt bỗng nhiên cảm giác được cô không còn kháng cự nữa, anh có chút buồn bực, nhưng sau đó lại nghĩ cô gái này chỉ đang làm ra vẻ.
“Đừng quên mang bao, tôi không muốn gặp phiền phức.”
Trong lòng cô tràn ngập chua xót, cơ thể bị sự nóng bỏng bao phủ.
“Không cần cô nhắc, sao tôi có thể làm theo mong muốn của mẹ chứ!”
Dứt lời, động tác của anh không còn từ từ chậm rãi nữa, mà xoay người một cái, nhanh chóng đè cô xuống. Cô tự biết thân biết phận.
Nhưng Lê Hoàng Việt lại không thoải mái, bên ngoài có bao nhiêu người con gái muốn mang thai con của anh, để có thể vào cửa lớn của nhà họ Lê. Dựa theo tính cách mưu mô của Trần Khả Như, đáng lẽ phải phối hợp với Nguyễn Phương Thanh, thuận lợi mang thai chứ?
Nhưng cô lại không muốn. Chẳng lẽ kỹ thuật diễn của cô quá tốt, ngay cả mình cũng bị che mắt sao?
Mặc kệ.
Lê Hoàng Việt gạt những suy nghĩ qua một bên, buồn cười chính là cô gái này nghĩ một đường nói một nẻo. Anh có thể kết luận, Trần Khả Như không thật lòng. Ví dụ như, bây giờ cô rõ ràng đang động tình với đôi mắt ngập nước, nhưng lại cắn chặt răng… Làm bộ làm tịch…
Nghĩ đến đây, Lê Hoàng Việt cúi đầu xuống cắn lên chiếc cổ non mịn của cô.
“A…”
Cuối cùng Trần Khả Như không nhịn được kêu lên, tên khốn này, dám cắn cô, là chó sao? Cô tỉnh táo trợn mắt với anh, mái tóc dài rối loạn, ánh mắt trong veo nhưng sắc bén. Giờ phút này, khuôn mặt thanh tú của cô trở nên cực kỳ quyến rũ. Lê Hoàng Việt bỗng xúc động, trong mắt anh dường như chỉ còn một màu đỏ sẫm.
“Lê Hoàng Việt, nếu xong rồi, lập tức…”
Lời nói của cô còn chưa dứt, hô hấp trong miệng đã bị cướp đi, đầu óc cô trống rỗng, đôi mắt lại mở to. Không thể tin nổi. Những lần trước, cô cảm nhận được Lê Hoàng Việt thích trực tiếp làm, không thích hôn môi, nhưng… Đêm nay anh làm sao vậy?
“Có ai nói với cô hôn môi là phải nhắm mắt chưa?”
Hôn môi?
Cô hôn môi với Lê Hoàng Việt!
Ngoài sự nhục nhã, trong lòng lại tràn đầy rung động. Đầu óc hỗn loạn của Trần Khả Như lại bị từng đợt sóng nhiệt cuốn đi. Kỹ thuật của Lê Hoàng Việt thật sự quá tốt, cô có thể từ từ cảm nhận được sau vài lần.
Đàn ông có khả năng không dạy cũng hiểu, mà được thực hành từ rất nhiều người phụ nữ. Mỗi khi nghĩ đến anh và những người phụ nữ khác cũng làm chuyện như vậy, Trần Khả Như thật sự rất hận bản thân. Vì sao cô lại thích một người đàn ông xấu xa như thế này chứ…
Một đêm nồng đậm.
Cảnh xuân trong phòng ngủ vẫn chưa kết thúc.
……
Trần Khả Như tỉnh dậy, mở mắt ra thì thấy Lê Mỹ Hoa đang đứng trong phòng, hai tay khoanh trước ngực, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn chằm vào cô. Dáng vẻ giống như người bắt gian của Lê Mỹ Hoa làm Trần Khả Như giật mình sửng sốt.
“Trần Khả Như, sao cô đê tiện vậy, vừa trở về đã đổi cách câu dẫn anh trai tôi. Đừng cho rằng bây giờ thái độ của mẹ tôi đối với cô tốt hơn một chút, mà cô đã muốn ăn vạ nhà họ Lê chúng tôi. Tôi cảnh cáo cô, vị trí con dâu nhà họ Lê của cô không còn lâu đâu.”
Biểu cảm và giọng điệu của Lê Mỹ Hoa vô cùng oán giận. Cô ta nghe thấy những âm thanh kì lạ vang lên từ trong phòng anh trai suốt buổi tối hôm qua, nên biết ngay Trần Khả Như đã làm chuyện tốt gì. Buổi sáng cô ta xấu hổ hỏi anh trai, tại sao anh biết rõ Trần Khả Như là loại con gái hư hỏng mà vẫn chạm vào cô? Anh trai lại nói không sao cả, chỉ làm theo ý mẹ thôi.
Trần Khả Như nhíu mày, chẳng lẽ mình giống như một quả hồng mềm, làm ai cũng muốn đến ăn hiếp? Đặc biệt là bây giờ người cô rất đau nhức, tên khốn Lê Hoàng Việt kia, dám lấy cớ không tìm thấy rồi không dùng đồ bảo vệ. Làm cho cô vừa cử động thì cả người đều dính dính… Nếu không có chăn che đi, chỉ sợ cô sẽ xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Mà bây giờ sự khiêu khích của Lê Mỹ Hoa khiến cô không thoải mái, mọi khi cô đều có thể làm như không thấy, nhưng giờ phút này cô không muốn nhịn, “Lê Mỹ Hoa, lập tức ra ngoài cho tôi.”
Lê Mỹ Hoa nhướng mày, kinh ngạc giận dữ: “Trần Khả Như, thái độ của cô là sao chứ?” Trước kia cô ta cảm thấy Trần Khả Như sẽ không dám có thái độ như vậy với mình.
“Thái độ của cô như thế nào thì thái độ của tôi cũng như thế đó.”
Trần Khả Như xoa xoa huyệt thái dương, lạnh lùng nói: “Nếu cô có bản lĩnh yêu cầu anh trai cô đừng chạm vào tôi, hoặc mau đi xử lý thủ tục ly hôn thì tôi sẽ rất biết ơn. Còn nếu cô không có năng lực đó, chỉ biết lý luận suông trước mặt tôi, thì đừng ở đó dạy đời!”
“Cô... cô dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy, Trần Khả Như, cô dùng thủ đoạn gì để tiến vào nhà họ Lê mọi người đều biết rõ. Cô còn dám nổi giận với tôi! Tôi sẽ mách anh trai để anh ấy dạy dỗ cô!”
Lê Mỹ Hoa nói vài câu tàn nhẫn, rõ ràng không đủ tự tin. Bởi vì cô ta biết, chỉ có Lê Hoàng Việt mới có quyền quyết định chuyện hôn nhân của hai người. Cho dù cô ta chán ghét như thế nào thì cũng chỉ có thể khua môi múa mép.
Lúc Trần Khả Như cho rằng cuối cùng cũng đuổi được Lê Mỹ Hoa đi thì cô ta lại quay lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Trần Khả Như, cô đắc ý cái gì chứ, không phải anh trai tôi chỉ có mình cô. Mấy ngày nay anh ấy đang quen một ngôi sao nữ, cô với cô ấy còn không cùng đẳng cấp!”
Ngôi sao nữ? Người cô ta nói đến chính là Đàm Thu Trang. Trong lòng Trần Khả Như hơi lạnh, gần đây cô phát hiện những cô gái bên người Lê Hoàng Việt, cho dù là bạn gái hay em gái, đều nói chuyện rất ác độc. Không đau khổ sao? Đương nhiên rất đau khổ, nhưng yếu ớt trước mặt họ thì chỉ làm họ đắc ý hơn thôi.
Cô ngước mắt lên, trong ánh mắt lộ ra một tia kiên cường và thản nhiên: “Không cùng đẳng cấp sao? Ít ra tôi và anh trai cô đã có giấy đăng kí kết hôn, chuyện vợ chồng chúng tôi, không cần cô lo lắng.”
“Trần Khả Như, cô …”
“Đi ra ngoài thì đóng cửa lại. Lê Mỹ Hoa, dù sao cô cũng là con gái của nhà họ Lê, về sau nếu lấy một người đàn ông tốt thì nên sửa cái tính tiểu thư đi.”
“Tôi lấy ai cần cô quan tâm sao, cô …”
Đúng lúc này, Nguyễn Phương Thanh xuất hiện: “Ồn quá, từ xa đã nghe thấy tiếng hai đứa cãi nhau… Sao hai con lại cứ như vậy chứ?”
“Mẹ, Trần Khả Như ăn hiếp con, còn nguyền rủa con không lấy được chồng.” Lê Mỹ Hoa mách tội, dáng vẻ vô cùng tủi thân.
Chỉ một lát sau, tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên từ trên sô pha. Dưới ánh sáng mờ ảo, chỉ thấy thân mình nho nhỏ của cô cuộn tròn thành một cục. Cả người gần như bị tấm chăn màu trắng bao lấy… Lê Hoàng Việt không ngừng nhìn về phía cô, lồng ngực chợt nóng lên… Sao lại thế này?
Những chữ cái trên máy tính dần mờ đi, đôi mắt của anh luôn không ngừng đặt trên chiếc váy ngủ màu đỏ của Trần Khả Như… Sắc mặt anh trầm xuống, chắc chắn vừa nãy Nguyễn Phương Thanh đã cho anh uống thứ gì kỳ quái, làm cả người anh đều không tỉnh táo.
Trần Khả Như, tôi sẽ không bị cô dụ dỗ nữa đâu. Ngay sau đó, anh tắt máy tính, tắt đèn rồi đi ngủ. Phòng ngủ yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở đều đều của Trần Khả Như, cùng với người nào đó lăn qua lộn lại không ngủ được.
Lê Hoàng Việt tắm nước lạnh xong đi ra khỏi phòng tắm, ánh mắt dừng lại ở nơi nào đó thì thấy trên sô pha trống không, hóa ra cô gái này đã lăn xuống đất từ bao giờ. Khóe miệng anh hơi cong lên, sô pha hẹp như vậy... Đáng đời. Anh vừa mới vui sướng khi người gặp họa? Thật ra Trần Khả Như không đáng ghét như trong tưởng tượng, ít ra cô cũng không dính người như những cô gái khác?
Năm phút sau.
Trần Khả Như nhận ra tình trạng xấu hổ của mình, đã qua hai phút hai mươi giây, không, hai mươi hai giây… Thời điểm rớt xuống sô pha, đương nhiên cô đã nhận ra, chỉ là đúng lúc đó Lê Hoàng Việt lại đi ra từ trong phòng tắm, cô không dám nhúc nhích, tính nằm trên mặt đất cho mát mẻ một chút.
Không ngờ Lê Hoàng Việt lại bế cô lên. Lúc ấy, lực cánh tay mạnh mẽ của anh làm cô cảm thấy tim đập nhanh hơn. Địa ngục và thiên đường, khô héo và nở rộ, chỉ trong nháy mắt.
Anh sẽ quăng cô ra ngoài, hay là...
Lê Hoàng Việt đặt cô lên giường lớn ở bên kia, sau đó không có hành động tiếp theo. Cô không biết đó là cảm giác mất mát hay cảm xúc gì khác, lòng cô không thể bình tĩnh được. Ngọn lửa trong cơ thể như bừng cháy dữ dội hơn, làm sao bây giờ?
Tiếng Lê Hoàng Việt sột soạt rất lớn, chắc là chưa ngủ, nếu bây giờ cô đi tắm nước lạnh, có thể sẽ bị cho rằng đang giả bộ ngủ không?
Trong lúc Trần Khả Như đang suy nghĩ miên man, giọng nói trầm thấp của Lê Hoàng Việt chợt vang lên bên tai: “Trần Khả Như, cô chưa ngủ đúng không?”
Sao anh lại biết? Người cô bỗng nhiên cứng đờ, ngừng thở, không khí xung quanh gần như đóng băng.
“Đừng giả vờ, có lẽ tôi đã uống phải thuốc kích dục, cô cũng vậy đúng không…”
Giọng nói Lê Hoàng Việt vô cùng hùng hổ doạ người, mang theo chút khàn khàn và có cảm giác như anh đang kiềm chế điều gì đó. Lê Hoàng Việt lau mồ hôi trên trán, bỗng nhiên anh nghiêng người, chiếc giường lớn rung lên.
Cho nên… Anh muốn làm sao? Mí mắt của cô giật liên tục.
Anh quyết đoán nói: “Trần Khả Như, nếu chúng ta đều khó chịu thì cứ làm đi, dù sao cũng là chuyện tốt cho thể xác và tinh thần.” Trần Khả Như không có cảm giác gì. Người đàn ông không biết xấu hổ này, rõ ràng lúc trước còn nói lời lẽ đứng đắn từ chối, bây giờ lại như vậy.
“…” Cô không muốn.
“Không nói gì, coi như cô đã cam chịu.”
Một thân mình nóng rực dựa vào người Trần Khả Như, cơ thể đang nóng như lửa nhưng trong đầu cô vẫn duy trì một tia tỉnh táo, “Lê Hoàng Việt, đừng…”
Nhưng đã chậm. Lòng bàn tay to lớn của anh đốt cháy lớp váy ren mỏng manh, tàn sát bừa bãi, lực tay càng lúc càng lớn như muốn khảm vào da thịt cô.
“Sao phải áp lực chứ? Trần Khả Như, cô dám nói tôi không làm cô thỏa mãn không?”
Đôi môi của anh che phủ lên cổ cô, anh làm việc này như một phương thức thỏa mãn dục vọng. Cô đột nhiên tỉnh táo lại rồi giãy giụa, cô nghĩ: Lê Hoàng Việt, vì sao mỗi khi tôi sinh ra một tia hy vọng với anh, anh đều phá vỡ nó.
Được rồi.
Nếu anh muốn, tôi sẽ cho. Lê Hoàng Việt bỗng nhiên cảm giác được cô không còn kháng cự nữa, anh có chút buồn bực, nhưng sau đó lại nghĩ cô gái này chỉ đang làm ra vẻ.
“Đừng quên mang bao, tôi không muốn gặp phiền phức.”
Trong lòng cô tràn ngập chua xót, cơ thể bị sự nóng bỏng bao phủ.
“Không cần cô nhắc, sao tôi có thể làm theo mong muốn của mẹ chứ!”
Dứt lời, động tác của anh không còn từ từ chậm rãi nữa, mà xoay người một cái, nhanh chóng đè cô xuống. Cô tự biết thân biết phận.
Nhưng Lê Hoàng Việt lại không thoải mái, bên ngoài có bao nhiêu người con gái muốn mang thai con của anh, để có thể vào cửa lớn của nhà họ Lê. Dựa theo tính cách mưu mô của Trần Khả Như, đáng lẽ phải phối hợp với Nguyễn Phương Thanh, thuận lợi mang thai chứ?
Nhưng cô lại không muốn. Chẳng lẽ kỹ thuật diễn của cô quá tốt, ngay cả mình cũng bị che mắt sao?
Mặc kệ.
Lê Hoàng Việt gạt những suy nghĩ qua một bên, buồn cười chính là cô gái này nghĩ một đường nói một nẻo. Anh có thể kết luận, Trần Khả Như không thật lòng. Ví dụ như, bây giờ cô rõ ràng đang động tình với đôi mắt ngập nước, nhưng lại cắn chặt răng… Làm bộ làm tịch…
Nghĩ đến đây, Lê Hoàng Việt cúi đầu xuống cắn lên chiếc cổ non mịn của cô.
“A…”
Cuối cùng Trần Khả Như không nhịn được kêu lên, tên khốn này, dám cắn cô, là chó sao? Cô tỉnh táo trợn mắt với anh, mái tóc dài rối loạn, ánh mắt trong veo nhưng sắc bén. Giờ phút này, khuôn mặt thanh tú của cô trở nên cực kỳ quyến rũ. Lê Hoàng Việt bỗng xúc động, trong mắt anh dường như chỉ còn một màu đỏ sẫm.
“Lê Hoàng Việt, nếu xong rồi, lập tức…”
Lời nói của cô còn chưa dứt, hô hấp trong miệng đã bị cướp đi, đầu óc cô trống rỗng, đôi mắt lại mở to. Không thể tin nổi. Những lần trước, cô cảm nhận được Lê Hoàng Việt thích trực tiếp làm, không thích hôn môi, nhưng… Đêm nay anh làm sao vậy?
“Có ai nói với cô hôn môi là phải nhắm mắt chưa?”
Hôn môi?
Cô hôn môi với Lê Hoàng Việt!
Ngoài sự nhục nhã, trong lòng lại tràn đầy rung động. Đầu óc hỗn loạn của Trần Khả Như lại bị từng đợt sóng nhiệt cuốn đi. Kỹ thuật của Lê Hoàng Việt thật sự quá tốt, cô có thể từ từ cảm nhận được sau vài lần.
Đàn ông có khả năng không dạy cũng hiểu, mà được thực hành từ rất nhiều người phụ nữ. Mỗi khi nghĩ đến anh và những người phụ nữ khác cũng làm chuyện như vậy, Trần Khả Như thật sự rất hận bản thân. Vì sao cô lại thích một người đàn ông xấu xa như thế này chứ…
Một đêm nồng đậm.
Cảnh xuân trong phòng ngủ vẫn chưa kết thúc.
……
Trần Khả Như tỉnh dậy, mở mắt ra thì thấy Lê Mỹ Hoa đang đứng trong phòng, hai tay khoanh trước ngực, dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn chằm vào cô. Dáng vẻ giống như người bắt gian của Lê Mỹ Hoa làm Trần Khả Như giật mình sửng sốt.
“Trần Khả Như, sao cô đê tiện vậy, vừa trở về đã đổi cách câu dẫn anh trai tôi. Đừng cho rằng bây giờ thái độ của mẹ tôi đối với cô tốt hơn một chút, mà cô đã muốn ăn vạ nhà họ Lê chúng tôi. Tôi cảnh cáo cô, vị trí con dâu nhà họ Lê của cô không còn lâu đâu.”
Biểu cảm và giọng điệu của Lê Mỹ Hoa vô cùng oán giận. Cô ta nghe thấy những âm thanh kì lạ vang lên từ trong phòng anh trai suốt buổi tối hôm qua, nên biết ngay Trần Khả Như đã làm chuyện tốt gì. Buổi sáng cô ta xấu hổ hỏi anh trai, tại sao anh biết rõ Trần Khả Như là loại con gái hư hỏng mà vẫn chạm vào cô? Anh trai lại nói không sao cả, chỉ làm theo ý mẹ thôi.
Trần Khả Như nhíu mày, chẳng lẽ mình giống như một quả hồng mềm, làm ai cũng muốn đến ăn hiếp? Đặc biệt là bây giờ người cô rất đau nhức, tên khốn Lê Hoàng Việt kia, dám lấy cớ không tìm thấy rồi không dùng đồ bảo vệ. Làm cho cô vừa cử động thì cả người đều dính dính… Nếu không có chăn che đi, chỉ sợ cô sẽ xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Mà bây giờ sự khiêu khích của Lê Mỹ Hoa khiến cô không thoải mái, mọi khi cô đều có thể làm như không thấy, nhưng giờ phút này cô không muốn nhịn, “Lê Mỹ Hoa, lập tức ra ngoài cho tôi.”
Lê Mỹ Hoa nhướng mày, kinh ngạc giận dữ: “Trần Khả Như, thái độ của cô là sao chứ?” Trước kia cô ta cảm thấy Trần Khả Như sẽ không dám có thái độ như vậy với mình.
“Thái độ của cô như thế nào thì thái độ của tôi cũng như thế đó.”
Trần Khả Như xoa xoa huyệt thái dương, lạnh lùng nói: “Nếu cô có bản lĩnh yêu cầu anh trai cô đừng chạm vào tôi, hoặc mau đi xử lý thủ tục ly hôn thì tôi sẽ rất biết ơn. Còn nếu cô không có năng lực đó, chỉ biết lý luận suông trước mặt tôi, thì đừng ở đó dạy đời!”
“Cô... cô dựa vào cái gì mà kiêu ngạo như vậy, Trần Khả Như, cô dùng thủ đoạn gì để tiến vào nhà họ Lê mọi người đều biết rõ. Cô còn dám nổi giận với tôi! Tôi sẽ mách anh trai để anh ấy dạy dỗ cô!”
Lê Mỹ Hoa nói vài câu tàn nhẫn, rõ ràng không đủ tự tin. Bởi vì cô ta biết, chỉ có Lê Hoàng Việt mới có quyền quyết định chuyện hôn nhân của hai người. Cho dù cô ta chán ghét như thế nào thì cũng chỉ có thể khua môi múa mép.
Lúc Trần Khả Như cho rằng cuối cùng cũng đuổi được Lê Mỹ Hoa đi thì cô ta lại quay lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Trần Khả Như, cô đắc ý cái gì chứ, không phải anh trai tôi chỉ có mình cô. Mấy ngày nay anh ấy đang quen một ngôi sao nữ, cô với cô ấy còn không cùng đẳng cấp!”
Ngôi sao nữ? Người cô ta nói đến chính là Đàm Thu Trang. Trong lòng Trần Khả Như hơi lạnh, gần đây cô phát hiện những cô gái bên người Lê Hoàng Việt, cho dù là bạn gái hay em gái, đều nói chuyện rất ác độc. Không đau khổ sao? Đương nhiên rất đau khổ, nhưng yếu ớt trước mặt họ thì chỉ làm họ đắc ý hơn thôi.
Cô ngước mắt lên, trong ánh mắt lộ ra một tia kiên cường và thản nhiên: “Không cùng đẳng cấp sao? Ít ra tôi và anh trai cô đã có giấy đăng kí kết hôn, chuyện vợ chồng chúng tôi, không cần cô lo lắng.”
“Trần Khả Như, cô …”
“Đi ra ngoài thì đóng cửa lại. Lê Mỹ Hoa, dù sao cô cũng là con gái của nhà họ Lê, về sau nếu lấy một người đàn ông tốt thì nên sửa cái tính tiểu thư đi.”
“Tôi lấy ai cần cô quan tâm sao, cô …”
Đúng lúc này, Nguyễn Phương Thanh xuất hiện: “Ồn quá, từ xa đã nghe thấy tiếng hai đứa cãi nhau… Sao hai con lại cứ như vậy chứ?”
“Mẹ, Trần Khả Như ăn hiếp con, còn nguyền rủa con không lấy được chồng.” Lê Mỹ Hoa mách tội, dáng vẻ vô cùng tủi thân.
Bình luận facebook