Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 293 - Điểm khả ngờ nhất
Hứa Mặc vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng Lê Hoàng Việt, trong mắt của anh là sự phẫn nộ, ngập tràn phẫn nộ.
“Tổng giám đốc Việt, tôi cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.”
Mặc dù kết quả đã quá rõ ràng, nhưng Hứa Mặc vẫn cảm thấy không thể nào chấp nhận được, cũng không thể tin được: “Tôi đã đi tìm mẫu máu của bà chủ để lại ở các bệnh viện khác, nói không chừng, đã có người đã đánh tráo, cố ý giở trò gian để kim thiền thoát xác.”
Dứt lời, Hứa Mặc vội vàng chạy ra ngoài.
Lê Hoàng Việt ở trong phòng xét nghiệm ngây người rất lâu, ánh mắt của anh nhìn không chớp mắt vào thi thể người phụ nữ, áo cưới còn sót lại dính vào da thành một cục cháy đen, nên tất nhiên không thể nhận ra dáng dấp ban đầu.
Nhưng ánh mắt của anh chuyên chú nhìn như lão tăng nhập định, anh bất động, như thể anh muốn nhìn ra chỗ hổng mới bằng lòng bỏ qua.
Đội trưởng Dư nhìn một lúc, anh ta thấy hơi không đành lòng. Sự thật chính là sự thật, không thể thay đổi, theo suy nghĩ của anh, tốn tâm sức đổi trắng thay đen là gần như không thể, khả năng cực nhỏ.
Trần Khả Như đã mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng không phải lần nào cũng may mắn như vậy.
Anh ta định đi tra phương tiện gây tai nạn, có thể đó sẽ là bước đột phá. Đây không phải là một vụ giết người đơn giản, nói không chừng có thể sẽ có manh mối trong đó.
Chỉ trong nháy mắt, màn đêm bao trùm, nuốt chửng mọi thứ.
Tin tức ngày hôm nay náo nhiệt chưa từng có, tập đoàn Á Châu tập đoàn ra sức đè xuống nhưng vẫn không ngăn được dư luận và những suy đoán gần như sát với sự thật. Trong một ngày, người phụ nữ may mắn nhất hạnh phúc nhất ở thành phố An Khánh đã chết thật rồi, không thể sống nữa.
Mọi người không hẹn mà cùng đồng tình với Lê Hoàng Việt. Vì mọi người đều biết, khoảng một năm trước, tổng giám đốc Việt mất đi người vợ thân yêu, nên tính tình thay đổi nghiêm trọng, vô cùng đau xót. Anh dành hết tình cảm cho vợ, vốn tưởng rằng mất đi sẽ lấy lại được, nhưng không ngờ cuối cùng giấc mộng Hoàng Lương cho dù đẹp vẫn trở thành công dã tràng như xưa.
Buổi tối, cước bộ của Hứa Mặc chần chừ, khuôn mặt anh ta lộ vẻ bi thương.
Anh ta cầm mấy tờ báo cáo xác định DNA trong tay, dù có làm bao nhiêu lần, đổi bao nhiêu bác sĩ, kết quả vẫn giống nhau, thi thể kia đúng là Trần Khả Như.
Còn xác suất đột nhiên nhảy ra một người chị em sinh đôi quả thực là điều viển vông, ngay cả Hứa Mặc cũng không thể thuyết phục chính mình.
Khi bước vào phòng xét nghiệm, anh ta ném mấy tờ xét nghiệm vào thùng rác bên cạnh, rồi đổi vẻ mặt làm như không có chuyện gì xảy ra. Anh ta đang định thuyết phục Lê Hoàng Việt bằng những suy luận như có anh chị em sinh đôi, cho dù điều đó có thể tin hay không. Anh ta đẩy cửa ra thì phát hiện tổng giám đốc Việt lại đang nằm ngửa bên cạnh cái xác, quả thực khiến người ta sởn tóc gáy, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng!
“Tổng giám đốc Việt, anh...” điên rồi sao?
Trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi và hoảng sợ, anh ta vội vàng đi tới, trực tiếp kéo Lê Hoàng Việt xuống, anh ta vừa bi thương vừa bất đắc dĩ nói: “Người chết không thể sống lại, anh không bỏ được mợ chủ, lần này cô ấy không thể sống lại, dù anh làm cái gì cũng chẳng ích gì nữa!”
Lê Hoàng Việt hơi kinh ngạc, bằng không sao anh lại dễ dàng bị đối phương chiếm thế thượng phong. Vẻ mặt anh bình tĩnh và thâm sâu, tựa như đang yên lặng nghe đối phương nói, đợi tâm trạng Hứa Mặc bình tĩnh trở lại, anh nói: “Hứa Mặc.”
“Dạ?” Vẻ mặt Hứa Mặc trở nên xấu hổ, trong chốc lát anh ta nghẹn lời. Được rồi, anh ta thừa nhận vừa rồi mình không bình tĩnh, nhưng ai nhìn thấy hình ảnh vừa rồi cũng sẽ kích động.
Lê Hoàng Việt vì Trần Khả Như, đúng là điên rồi.
“Anh tới xem một chút, quan sát kỹ thi thể này thử đi?”
Khuôn mặt Lê Hoàng Việt nghiêm lại, rồi anh rất nghiêm túc mà vẫy tay với anh ta.
Hứa Mặc muốn nói nhưng kẹt ở cổ họng không nói ra được. Trạng thái bây giờ của tổng giám đốc Việt rất kỳ lạ, mình mà làm theo anh, thì liệu sẽ điên theo sao?
Hứa Mặc bất chấp khó khăn thắt bụng mà nghe theo, mặc dù anh ta là đàn ông trưởng thành, nhưng vẫn không có dũng khí đối mặt với da thịt đen sì máu thịt be bét. Anh ta nhịn lại sự khó chịu trong bụng, nhỏ giọng hỏi: “Quan sát cái gì?”
Lê Hoàng Việt đang đứng thẳng người, lông mày và đôi mắt anh sắc bén, rồi nghiêm nghị phân tích: “Vẻ ngoài của người phụ nữ này gần giống với Trần Khả Như, kể cả trang phục trang sức ở trên người, nên bác sĩ pháp y trực tiếp làm kiểm tra DNA và thấy đồng nhất, vì vậy tất cả mọi người chúng ta đều bỏ quên những khác biệt bên trong cơ thể.”
“Có ý gì?”
Hứa Mặc đột nhiên nhíu mày suy nghĩ thông suốt, nhưng trong lòng anh ta vẫn còn hơi khó hiểu, càng nghe lại càng như lọt vào trong sương mù.
Lê Hoàng Việt tiếp tục nói: “Người phụ nữ của tôi bị cháy sạch nên hoàn toàn thay đổi, nhưng sao tôi không cảm thấy gì cả, tôi không thể nói mình khó chịu, cho nên tôi đang tìm sự khác biệt trên cơ thể. Và điểm rõ ràng nhất chính là chiều cao, tôi phát hiện ra thi thể này cao khoảng 1m65, mà Trần Khả Như là 1m68, cách ba cm.”
Hứa Mặc càng nghe càng phấn khởi, anh ta không khỏi vỗ tay tán dương tổng giám đốc Việt!
Cho nên vừa rồi tổng giám đốc Việt nằm bên cạnh thi thể không phải là vì phát điên, mà là vì đang đưa ra những giả thiết táo bạo và muốn tự mình kiểm chứng chúng một cách cẩn thận.
Hứa Mặc bỗng chốc bừng tỉnh, anh ta nhanh chóng nói: “Tổng giám đốc Việt, việc này không nên chậm trễ, tôi sẽ để bác sĩ pháp y kiểm tra lại!”
“Ừ, đi thôi.”
Lê Hoàng Việt thở dài một hơi, nhưng trên mặt anh vẫn không hề thả lỏng.
Không lâu sau, bác sĩ pháp y tới.
Một giây trước, bọn họ còn rất không tình nguyện, vì dù sao kết quả DNA cũng được đưa ra, còn các xét nghiệm thể chất khác vốn là dư thừa. Tuy nhiên nếu thân nhân của người chết đã yêu cầu, thì bọn họ chỉ cần tiến hành giải phẫu và xác nhận nguyên nhân cái chết.
Lê Hoàng Việt và Hứa Mặc mặc bộ quần áo chống vi khuẩn đặc biệt, rồi đứng xem toàn bộ quá trình.
Hứa Mặc hơi nghiêng mặt sang một bên, cảnh tượng này quá máu me, nhưng tổng giám đốc Việt lại khác, mắt anh không chớp nhìn chăm chú vào cả quá trình, nhưng nỗi lo lắng và dày vò trong lòng chỉ nhiều hơn chứ không ít.
Sau gần một tiếng đồng hồ sống trong hồi hộp, bác sĩ pháp y công bố kết quả xét nghiệm này. Người chết có tuổi tác khoảng hai mươi tới hai mươi lăm tuổi, người cao đúng là từ 1m6 tới 1m65, cơ thể trung bình, hay nói kỹ hơn thì người này đúng là hơi khác so với đặc điểm ngoại hình của Trần Khả Như.
Nhưng dù vậy, những khác biệt ấy cũng không thể lật ngược lại những kết luận trước đó.
Lê Hoàng Việt hỏi: “Trong y học, có khả năng xuất hiện hai người khác nhau có cùng DNA không? Ví dụ như cấy ghép...”
Anh không phải là một chuyên gia y tế, nên trong chốc lát anh không nghĩ ra nên sử dụng một thuật ngữ chuyên môn nào thích hợp hơn để mô tả. Nhưng có một điều anh vô cùng vững tin, đó là người phụ nữ bị chết cháy chắc chắn không phải Trần Khả Như.
Bác sĩ pháp y không lập tức phản bác, mà là lâm vào trầm tư, mấy phút sau anh ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Tổng giám đốc Việt, xin anh chờ tôi năm phút, tôi đi tra tư liệu.”
Lúc đó, Hứa Mặc cảm thấy máu trong người như sắp sôi lên, chân tướng vụ án tai nạn xe kỳ lạ dường như dần dần sắp nổi lên mặt nước.
“Hứa Mặc, cậu lập tức liên hệ với đội trưởng Dư, bảo anh ta tập trung vào việc điều tra hải quan, hàng không, và sân bay tư nhân ở thành phố An Khánh, mặt khác... việc theo dõi Mike và Lạc Kỳ không thể dừng lại, dù có ra nước ngoài thì cũng phải đuổi theo theo dõi.”
Lê Hoàng Việt vừa nhanh chóng ra lệnh, vừa ảo não. Quả thực là vì nhìn thấy sợi dây chuyền và chiếc nhẫn trên người người phụ nữ đã khiến anh hiểu lầm, lý trí của anh mất hết, cho nên mới mất đi sự phán đoán đúng đắn, còn có thể bỏ lỡ thời gian vàng đi cứu người, nói không chừng hiện tại Trần Khả Như đã rời khỏi thành phố An Khánh, ra khỏi nước.
Hứa Mặc nghe theo gọi điện thoại, về việc điều tra thuộc về đội trưởng Dư, cho dù không nói với anh ta, thì anh ta cũng sẽ hoàn thành tốt.
Sau năm phút, bác sĩ pháp y quay lại với một xấp tài liệu.
“Tổng giám đốc Việt, về ý tưởng mà anh vừa nói, tôi đã tìm thấy một trường hợp cách đây vài năm, nó chứng minh việc hiến tặng tủy xương thực sự có thể thay đổi axit deoxyribonucleic, tức DNA trong máu của một người được hiến khác trong một thời gian ngắn.”
Tất cả những người có mặt đều nghiêm túc, vẻ mặt lộ ra vẻ kinh hãi, nghĩ kỹ lại, thì ngoại trừ nguyên nhân này, cũng không có cách nào để bào chữa nữa.
Hứa Mặc nghi ngờ: “Tổng giám đốc Việt, lần trước bà chủ bị Mike lừa gạt đến thành phố lân cận, có phải đã bị lấy tủy xương không?”
Anh ta lập tức nghĩ ra, điều này rất có thể.
Bác sĩ pháp y đưa ra một phán đoán táo bạo: “Cho nên thi thể người phụ nữ này có khả năng là người hiến tặng.”
Hai mắt Lê Hoàng Việt lúc sáng lúc tối, rồi đột nhiên lóe sáng: “Nếu tôi không đoán sai, thì cô gái đã chết này là con gái của Trương Phước Thành và Lương Như, Trương Băng.”
Theo bản tự báo cáo của Trần Khả Như khi cô quay về từ thành phố lân cận có thể biết được lúc đó cô chưa được hiến tặng tủy xương thành công, bởi vì Trương Băng ra nước ngoài trước thời hạn. Lúc này phán đoán của Lê Hoàng Việt ít nhiều khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nghĩ kỹ lại thì trừ lý do đó ra thì không có khả năng nào khác.
Đây là là một kế hoạch được bố trí cẩn thận.
Ngay sau đó Trương Phước Thành đến, và bí ẩn đã được giải đáp hoàn toàn.
Trương Băng thực sự đã chết, chỉ một ngày trước khi Trương Phước Thành tới tham gia hôn lễ của Trần Khả Như. Nghe Lê Hoàng Việt và bác sĩ pháp y phân tích, Trương Phước Thành vội vã gọi điện thoại liên hệ với một bệnh viện nước ngoài, nhưng kỳ lại là phản ứng của bệnh viện khiến người ta rất khó tin, thi thể cô Trương Băng được giữ nguyên vẹn trong tủ đông, và không có dấu hiệu bị trộm.
Điều này vượt xa dự liệu của mọi người.
“Dù không phải Trương Băng, thì cũng có thể là người khác, nói chung cô ấy chưa chết, tôi tin cô ấy còn sống.”
Lê Hoàng Việt không nói gì, sự cố chấp trong mắt không ai lay động nổi.
Sau đó, đội trưởng Dư lại đến bệnh viện, Hứa Mặc nhờ anh ta giúp điều tra tất cả những người mất tích trong thành phố An Khánh thậm chí toàn quốc trong một tháng qua ở độ tuổi hai mươi tới hai mươi lăm, thân cao 1m6 tới 1m65, cùng nhóm máu với Trần Khả Như, đã từng tiến hành ghép tủy và giới tính nữ. Không loại trừ việc Trần Khả Như đã hiến tủy trước đó.
Mặc dù phạm vi lớn nhưng không quá khó để điều tra.
Bây giờ, Hứa Mặc chỉ hy vọng có thể chứng thực được phán đoán của tổng giám đốc Việt, cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng được.
“ Tôi sẽ về nước trước, có cái gì cần tôi giúp thì cứ nói.” Ánh mắt Trương Phước Thành tối lại, ông ta không nghĩ tới chuyện lại trở nên như vậy.
Ông ta không phải là một người bố tốt, cho dù là từ trước hay hiện tại cũng chưa làm được gì cho nó.
“Đợi đã.” Lê Hoàng Việt lên tiếng gọi ông ta lại. Trương Phước Thành dừng bước và quay đầu, chỉ nghe thấy đối phương nói: “Ông có biết mẹ của Trần Khả Như, Tô Mi, rốt cuộc là ai không?”
“Ba mươi năm trước, lúc hai người qua lại, có từng gặp người nhà của bà ấy không? Ông có chắc chắn bà ấy đến từ thành phố An Khánh không?”
Lê Hoàng Việt hỏi Trương Phước Thành ba vấn đề anh cần hỏi.
“Tổng giám đốc Việt, tôi cảm thấy chuyện này hơi kỳ lạ.”
Mặc dù kết quả đã quá rõ ràng, nhưng Hứa Mặc vẫn cảm thấy không thể nào chấp nhận được, cũng không thể tin được: “Tôi đã đi tìm mẫu máu của bà chủ để lại ở các bệnh viện khác, nói không chừng, đã có người đã đánh tráo, cố ý giở trò gian để kim thiền thoát xác.”
Dứt lời, Hứa Mặc vội vàng chạy ra ngoài.
Lê Hoàng Việt ở trong phòng xét nghiệm ngây người rất lâu, ánh mắt của anh nhìn không chớp mắt vào thi thể người phụ nữ, áo cưới còn sót lại dính vào da thành một cục cháy đen, nên tất nhiên không thể nhận ra dáng dấp ban đầu.
Nhưng ánh mắt của anh chuyên chú nhìn như lão tăng nhập định, anh bất động, như thể anh muốn nhìn ra chỗ hổng mới bằng lòng bỏ qua.
Đội trưởng Dư nhìn một lúc, anh ta thấy hơi không đành lòng. Sự thật chính là sự thật, không thể thay đổi, theo suy nghĩ của anh, tốn tâm sức đổi trắng thay đen là gần như không thể, khả năng cực nhỏ.
Trần Khả Như đã mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng không phải lần nào cũng may mắn như vậy.
Anh ta định đi tra phương tiện gây tai nạn, có thể đó sẽ là bước đột phá. Đây không phải là một vụ giết người đơn giản, nói không chừng có thể sẽ có manh mối trong đó.
Chỉ trong nháy mắt, màn đêm bao trùm, nuốt chửng mọi thứ.
Tin tức ngày hôm nay náo nhiệt chưa từng có, tập đoàn Á Châu tập đoàn ra sức đè xuống nhưng vẫn không ngăn được dư luận và những suy đoán gần như sát với sự thật. Trong một ngày, người phụ nữ may mắn nhất hạnh phúc nhất ở thành phố An Khánh đã chết thật rồi, không thể sống nữa.
Mọi người không hẹn mà cùng đồng tình với Lê Hoàng Việt. Vì mọi người đều biết, khoảng một năm trước, tổng giám đốc Việt mất đi người vợ thân yêu, nên tính tình thay đổi nghiêm trọng, vô cùng đau xót. Anh dành hết tình cảm cho vợ, vốn tưởng rằng mất đi sẽ lấy lại được, nhưng không ngờ cuối cùng giấc mộng Hoàng Lương cho dù đẹp vẫn trở thành công dã tràng như xưa.
Buổi tối, cước bộ của Hứa Mặc chần chừ, khuôn mặt anh ta lộ vẻ bi thương.
Anh ta cầm mấy tờ báo cáo xác định DNA trong tay, dù có làm bao nhiêu lần, đổi bao nhiêu bác sĩ, kết quả vẫn giống nhau, thi thể kia đúng là Trần Khả Như.
Còn xác suất đột nhiên nhảy ra một người chị em sinh đôi quả thực là điều viển vông, ngay cả Hứa Mặc cũng không thể thuyết phục chính mình.
Khi bước vào phòng xét nghiệm, anh ta ném mấy tờ xét nghiệm vào thùng rác bên cạnh, rồi đổi vẻ mặt làm như không có chuyện gì xảy ra. Anh ta đang định thuyết phục Lê Hoàng Việt bằng những suy luận như có anh chị em sinh đôi, cho dù điều đó có thể tin hay không. Anh ta đẩy cửa ra thì phát hiện tổng giám đốc Việt lại đang nằm ngửa bên cạnh cái xác, quả thực khiến người ta sởn tóc gáy, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng!
“Tổng giám đốc Việt, anh...” điên rồi sao?
Trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi và hoảng sợ, anh ta vội vàng đi tới, trực tiếp kéo Lê Hoàng Việt xuống, anh ta vừa bi thương vừa bất đắc dĩ nói: “Người chết không thể sống lại, anh không bỏ được mợ chủ, lần này cô ấy không thể sống lại, dù anh làm cái gì cũng chẳng ích gì nữa!”
Lê Hoàng Việt hơi kinh ngạc, bằng không sao anh lại dễ dàng bị đối phương chiếm thế thượng phong. Vẻ mặt anh bình tĩnh và thâm sâu, tựa như đang yên lặng nghe đối phương nói, đợi tâm trạng Hứa Mặc bình tĩnh trở lại, anh nói: “Hứa Mặc.”
“Dạ?” Vẻ mặt Hứa Mặc trở nên xấu hổ, trong chốc lát anh ta nghẹn lời. Được rồi, anh ta thừa nhận vừa rồi mình không bình tĩnh, nhưng ai nhìn thấy hình ảnh vừa rồi cũng sẽ kích động.
Lê Hoàng Việt vì Trần Khả Như, đúng là điên rồi.
“Anh tới xem một chút, quan sát kỹ thi thể này thử đi?”
Khuôn mặt Lê Hoàng Việt nghiêm lại, rồi anh rất nghiêm túc mà vẫy tay với anh ta.
Hứa Mặc muốn nói nhưng kẹt ở cổ họng không nói ra được. Trạng thái bây giờ của tổng giám đốc Việt rất kỳ lạ, mình mà làm theo anh, thì liệu sẽ điên theo sao?
Hứa Mặc bất chấp khó khăn thắt bụng mà nghe theo, mặc dù anh ta là đàn ông trưởng thành, nhưng vẫn không có dũng khí đối mặt với da thịt đen sì máu thịt be bét. Anh ta nhịn lại sự khó chịu trong bụng, nhỏ giọng hỏi: “Quan sát cái gì?”
Lê Hoàng Việt đang đứng thẳng người, lông mày và đôi mắt anh sắc bén, rồi nghiêm nghị phân tích: “Vẻ ngoài của người phụ nữ này gần giống với Trần Khả Như, kể cả trang phục trang sức ở trên người, nên bác sĩ pháp y trực tiếp làm kiểm tra DNA và thấy đồng nhất, vì vậy tất cả mọi người chúng ta đều bỏ quên những khác biệt bên trong cơ thể.”
“Có ý gì?”
Hứa Mặc đột nhiên nhíu mày suy nghĩ thông suốt, nhưng trong lòng anh ta vẫn còn hơi khó hiểu, càng nghe lại càng như lọt vào trong sương mù.
Lê Hoàng Việt tiếp tục nói: “Người phụ nữ của tôi bị cháy sạch nên hoàn toàn thay đổi, nhưng sao tôi không cảm thấy gì cả, tôi không thể nói mình khó chịu, cho nên tôi đang tìm sự khác biệt trên cơ thể. Và điểm rõ ràng nhất chính là chiều cao, tôi phát hiện ra thi thể này cao khoảng 1m65, mà Trần Khả Như là 1m68, cách ba cm.”
Hứa Mặc càng nghe càng phấn khởi, anh ta không khỏi vỗ tay tán dương tổng giám đốc Việt!
Cho nên vừa rồi tổng giám đốc Việt nằm bên cạnh thi thể không phải là vì phát điên, mà là vì đang đưa ra những giả thiết táo bạo và muốn tự mình kiểm chứng chúng một cách cẩn thận.
Hứa Mặc bỗng chốc bừng tỉnh, anh ta nhanh chóng nói: “Tổng giám đốc Việt, việc này không nên chậm trễ, tôi sẽ để bác sĩ pháp y kiểm tra lại!”
“Ừ, đi thôi.”
Lê Hoàng Việt thở dài một hơi, nhưng trên mặt anh vẫn không hề thả lỏng.
Không lâu sau, bác sĩ pháp y tới.
Một giây trước, bọn họ còn rất không tình nguyện, vì dù sao kết quả DNA cũng được đưa ra, còn các xét nghiệm thể chất khác vốn là dư thừa. Tuy nhiên nếu thân nhân của người chết đã yêu cầu, thì bọn họ chỉ cần tiến hành giải phẫu và xác nhận nguyên nhân cái chết.
Lê Hoàng Việt và Hứa Mặc mặc bộ quần áo chống vi khuẩn đặc biệt, rồi đứng xem toàn bộ quá trình.
Hứa Mặc hơi nghiêng mặt sang một bên, cảnh tượng này quá máu me, nhưng tổng giám đốc Việt lại khác, mắt anh không chớp nhìn chăm chú vào cả quá trình, nhưng nỗi lo lắng và dày vò trong lòng chỉ nhiều hơn chứ không ít.
Sau gần một tiếng đồng hồ sống trong hồi hộp, bác sĩ pháp y công bố kết quả xét nghiệm này. Người chết có tuổi tác khoảng hai mươi tới hai mươi lăm tuổi, người cao đúng là từ 1m6 tới 1m65, cơ thể trung bình, hay nói kỹ hơn thì người này đúng là hơi khác so với đặc điểm ngoại hình của Trần Khả Như.
Nhưng dù vậy, những khác biệt ấy cũng không thể lật ngược lại những kết luận trước đó.
Lê Hoàng Việt hỏi: “Trong y học, có khả năng xuất hiện hai người khác nhau có cùng DNA không? Ví dụ như cấy ghép...”
Anh không phải là một chuyên gia y tế, nên trong chốc lát anh không nghĩ ra nên sử dụng một thuật ngữ chuyên môn nào thích hợp hơn để mô tả. Nhưng có một điều anh vô cùng vững tin, đó là người phụ nữ bị chết cháy chắc chắn không phải Trần Khả Như.
Bác sĩ pháp y không lập tức phản bác, mà là lâm vào trầm tư, mấy phút sau anh ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Tổng giám đốc Việt, xin anh chờ tôi năm phút, tôi đi tra tư liệu.”
Lúc đó, Hứa Mặc cảm thấy máu trong người như sắp sôi lên, chân tướng vụ án tai nạn xe kỳ lạ dường như dần dần sắp nổi lên mặt nước.
“Hứa Mặc, cậu lập tức liên hệ với đội trưởng Dư, bảo anh ta tập trung vào việc điều tra hải quan, hàng không, và sân bay tư nhân ở thành phố An Khánh, mặt khác... việc theo dõi Mike và Lạc Kỳ không thể dừng lại, dù có ra nước ngoài thì cũng phải đuổi theo theo dõi.”
Lê Hoàng Việt vừa nhanh chóng ra lệnh, vừa ảo não. Quả thực là vì nhìn thấy sợi dây chuyền và chiếc nhẫn trên người người phụ nữ đã khiến anh hiểu lầm, lý trí của anh mất hết, cho nên mới mất đi sự phán đoán đúng đắn, còn có thể bỏ lỡ thời gian vàng đi cứu người, nói không chừng hiện tại Trần Khả Như đã rời khỏi thành phố An Khánh, ra khỏi nước.
Hứa Mặc nghe theo gọi điện thoại, về việc điều tra thuộc về đội trưởng Dư, cho dù không nói với anh ta, thì anh ta cũng sẽ hoàn thành tốt.
Sau năm phút, bác sĩ pháp y quay lại với một xấp tài liệu.
“Tổng giám đốc Việt, về ý tưởng mà anh vừa nói, tôi đã tìm thấy một trường hợp cách đây vài năm, nó chứng minh việc hiến tặng tủy xương thực sự có thể thay đổi axit deoxyribonucleic, tức DNA trong máu của một người được hiến khác trong một thời gian ngắn.”
Tất cả những người có mặt đều nghiêm túc, vẻ mặt lộ ra vẻ kinh hãi, nghĩ kỹ lại, thì ngoại trừ nguyên nhân này, cũng không có cách nào để bào chữa nữa.
Hứa Mặc nghi ngờ: “Tổng giám đốc Việt, lần trước bà chủ bị Mike lừa gạt đến thành phố lân cận, có phải đã bị lấy tủy xương không?”
Anh ta lập tức nghĩ ra, điều này rất có thể.
Bác sĩ pháp y đưa ra một phán đoán táo bạo: “Cho nên thi thể người phụ nữ này có khả năng là người hiến tặng.”
Hai mắt Lê Hoàng Việt lúc sáng lúc tối, rồi đột nhiên lóe sáng: “Nếu tôi không đoán sai, thì cô gái đã chết này là con gái của Trương Phước Thành và Lương Như, Trương Băng.”
Theo bản tự báo cáo của Trần Khả Như khi cô quay về từ thành phố lân cận có thể biết được lúc đó cô chưa được hiến tặng tủy xương thành công, bởi vì Trương Băng ra nước ngoài trước thời hạn. Lúc này phán đoán của Lê Hoàng Việt ít nhiều khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nghĩ kỹ lại thì trừ lý do đó ra thì không có khả năng nào khác.
Đây là là một kế hoạch được bố trí cẩn thận.
Ngay sau đó Trương Phước Thành đến, và bí ẩn đã được giải đáp hoàn toàn.
Trương Băng thực sự đã chết, chỉ một ngày trước khi Trương Phước Thành tới tham gia hôn lễ của Trần Khả Như. Nghe Lê Hoàng Việt và bác sĩ pháp y phân tích, Trương Phước Thành vội vã gọi điện thoại liên hệ với một bệnh viện nước ngoài, nhưng kỳ lại là phản ứng của bệnh viện khiến người ta rất khó tin, thi thể cô Trương Băng được giữ nguyên vẹn trong tủ đông, và không có dấu hiệu bị trộm.
Điều này vượt xa dự liệu của mọi người.
“Dù không phải Trương Băng, thì cũng có thể là người khác, nói chung cô ấy chưa chết, tôi tin cô ấy còn sống.”
Lê Hoàng Việt không nói gì, sự cố chấp trong mắt không ai lay động nổi.
Sau đó, đội trưởng Dư lại đến bệnh viện, Hứa Mặc nhờ anh ta giúp điều tra tất cả những người mất tích trong thành phố An Khánh thậm chí toàn quốc trong một tháng qua ở độ tuổi hai mươi tới hai mươi lăm, thân cao 1m6 tới 1m65, cùng nhóm máu với Trần Khả Như, đã từng tiến hành ghép tủy và giới tính nữ. Không loại trừ việc Trần Khả Như đã hiến tủy trước đó.
Mặc dù phạm vi lớn nhưng không quá khó để điều tra.
Bây giờ, Hứa Mặc chỉ hy vọng có thể chứng thực được phán đoán của tổng giám đốc Việt, cho dù chỉ có một tia hy vọng cũng được.
“ Tôi sẽ về nước trước, có cái gì cần tôi giúp thì cứ nói.” Ánh mắt Trương Phước Thành tối lại, ông ta không nghĩ tới chuyện lại trở nên như vậy.
Ông ta không phải là một người bố tốt, cho dù là từ trước hay hiện tại cũng chưa làm được gì cho nó.
“Đợi đã.” Lê Hoàng Việt lên tiếng gọi ông ta lại. Trương Phước Thành dừng bước và quay đầu, chỉ nghe thấy đối phương nói: “Ông có biết mẹ của Trần Khả Như, Tô Mi, rốt cuộc là ai không?”
“Ba mươi năm trước, lúc hai người qua lại, có từng gặp người nhà của bà ấy không? Ông có chắc chắn bà ấy đến từ thành phố An Khánh không?”
Lê Hoàng Việt hỏi Trương Phước Thành ba vấn đề anh cần hỏi.
Bình luận facebook