Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 313 - Treo cổ công chúa Thư
Trần Khả Như cứ như bị ong đốt.
Một lúc lâu sau, đôi mắt bàng hoàng mới hồi lại.
Mất một lúc, cô mới cảm thấy môi run lên: "Còn mấy ngày nữa?"
"Ngày kia."
Emma đỏ bừng mắt, kích động nói: "Toàn bộ cung điện đều là người của hoàng tử Rocky. Mấy tâm phúc của công chúa Thư như chúng tôi đều bị đặc biệt trông coi. Cô Khả Như, sang tôi không thể đi vào, thừa dịp binh lính bên ngoài đổi ca, mới tìm được cách vào gặp cô."
"Emma, không phải tôi không muốn giúp bà và công chúa Thư. Bây giờ bằng chứng chắc chắn, chứng cứ xác thực, ta có thể làm gì chứ?"
Trần Khả Như bất lực nói, trước đây cô rất hận công chúa Thư, nhất là khi bị bà ta ép uống thuốc, hận không thể bỏ cái mạng này, chỉ đáng tiếc đời này đã đầu thai làm con bà ta.
Nhưng mấy hôm nay cô đã nghĩ thông suốt, có lẽ liên quan đến việc Lê Hoàng Việt ở cạnh cô, tâm trạng cô cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, đối với mọi chuyện cũng có thể nhìn nhận bình thường lại.
"Cô Khả Như, cô và tôi đều biết, không thể nào có chuyện công chúa Thư giết mẹ. Chắc là Rocky gài tang vật giá họa. Một khi công chúa Thư rớt đài, người được lợi nhất chính là cậu ta. Chỉ cần bây giờ cô có thể tra rõ nguồn gốc của thuốc độc, là có trả lại sự trong sạch cho bà ấy, đến lúc đó sự thật sẽ được đưa ra ánh sáng."
"Hiện tại tôi còn không thể tự bảo vệ bản thân, làm sao điều tra được?"
"Chúng ta có thể nhờ bá tước Mike giúp đỡ. Tôi nghĩ cậu ta nhất định cam tâm tình nguyện... Cô Khả Như, tôi đã lẻn tới, bị người khác phát hiện, tôi căn bản không có cách nào liên lạc với bá tước Mike."
Khi hai người đang chuyên chú nói chuyện thì bị người nào đó cắt ngang. Mặt Lê Hoàng Việt lạnh như băng sương, nghiêm nghị đuổi: "Bà là ai, ra ngoài ngay!"
"Tôi… đây..."
Emma đã gặp Lê Hoàng Việt, và vào lúc này, phong thái oai vệ của anh lộ ra thực sự khiến người ta bị kinh sợ và đè ép.
"Bà đi trước đi."
Bị bắt gặp đúng lúc này, Trần Khả Như cũng không có gì để che giấu, nói thẳng với đối phương.
Emma không biết làm sao, trước khi đi, một tia buồn bã và lo lắng lóe lên trong mắt bà.
Sau khi Trần Khả Như đóng cửa quay người lại. Lê Hoàng Việt đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng cô.
Môi Trần Khả Như mở ra rồi đóng lại, cổ họng có chút khô khốc, không biết nên nói gì.
Lê Hoàng Việt trầm giọng nói: "Công chúa Thư không liên quan gì đến em. Em không được phép nhúng tay vào!"
Trần Khả Như cảm thấy trong lòng có vướng mắc, tức giận nói: “Anh nghe thấy em đồng ý với bà ta lúc nào, rõ ràng từ đầu tới cuối em toàn từ chối!” Còn nữa, tại sao anh lại dùng giọng điệu ra lệnh.
Mới đổi tính được mấy ngày, chưa gì đã bị đánh quay lại nguyên hình rồi?
"Sau này không cho phép em gặp Mike!"
"… biết rồi."
Cuối cùng, Trần Khả Như vẫn rất khí lại đáp lại. Một lúc sau, cô đổi chủ đề và hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Lê Hoàng Việt nhẹ giọng nói: "Lê Chí Cường đã đến nước Ý, vừa mới liên lạc với anh."
Trần Khả Như không tiếp tục hỏi nữa, nghĩ Lê Hoàng Việt hẳn đã chuẩn bị chu toàn, nên mấy hôm nay mới rảnh thân, có tâm trạng thảnh thơi chơi với cô.
Trước khi đi ngủ, Lê Hoàng Việt ôm lấy cô.
"Bà xã, em nhớ, đối với những người đã làm tổn thương em, việc em không trả thù cũng coi như nhân từ với bọn họ lắm rồi!"
Mặc dù lời anh gay gắt nhưng Trần Khả Như nửa mê, nửa tỉnh, vẫn cảm nhận rõ ràng sự run rẩy nơi cổ họng và sự quan tâm từ trái tim anh, anh nâng niu kỹ càng như vậy vì rất sợ mất cô.
Không cần phải nói cũng biết lý do Lê Hoàng Việt không thích công chúa Thư, không muốn giúp bà ta.
Chỉ vì bà ta là mẹ cô, Lê Hoàng Việt mới nhắm một mắt mở một mắt bao dung.
Ngày hôm sau.
Khi Trần Khả Như tỉnh dậy, không có ai bên cạnh.
Chỉ có duy nhất một ngày.
Buổi sáng, nghe mấy người hầu gái bàn tán, hôm nay thi hài nữ hoàng được phong trong quan tài pha lê, hoàng gia tổ chức tang lễ hoành tráng, tiếng hát bi thương và nghiêm túc dị thường từ xa xa vang tới.
Thời tiết dường như rất phù hợp với bầu không khí lúc này, mây đen phủ trời, như những đợt sóng ngầm bí hiểm.
Ngày mai là ngày diễn ra lễ kế vị của Rocky và xử tử công chúa Thư. Trần Khả Như băn khoăn không biết có nên đi tìm Mike không... Thực ra việc này rất dễ, không phải cô mang tư tưởng thánh nữ nên muốn ra tay giúp. Dù rằng công chúa Thư đã làm rất nhiều chuyện tệ hại với cô, nhưng rốt cuộc bà ấy vẫn là mẹ cô. Hơn nữa, nếu cô không giữa chừng gây loạn, từ chối thì nữ hoàng Sarah cũng không bị kẻ xấu đầu độc.
Chao ôi... Hết thảy đều có nhân quả.
Nhìn lại cô chỉ là một người tầm thường, bị giam ở đây cả ngày, cũng không cách gì đi gặp Mike.
Buổi trưa, cô nhìn thấy bác sĩ Allen trong vườn, bác sĩ Allen mang theo một nữ bác sĩ trẻ, nghe nói đang điều trị cho Phi Phi.
Công chúa Phi Phi chưa lập gia đình, chưa có bạn trai, đang êm đẹp sao lại mắc bệnh phụ khoa? Nhưng cũng chẳng ai quy định, không có đàn ông thì phụ nữ không thể mắc bệnh phụ khoa.
Trần Khả Như không có thời gian quan tâm vấn đề này, trực tiếp hỏi bác sĩ Allen xem liệu ông có thể giúp đến bệnh viện mà nữ hoàng Sarah được cấp cứu, lấy hộ cô chẩn đoán và báo cáo tử vong được không. Có một điều Emma nói không sai, chỉ cần tìm ra nguồn gốc của chất độc, sự thật sẽ được phơi bày.
"... Cô Khả Như, tôi chỉ có thể nói sẽ cố hết sức. Dù sao những tài liệu mật như vậy cũng không dễ lấy được."
"Bác sĩ Allen, cảm ơn ông."
Trần Khả Như cực kỳ không muốn làm phiền bác sĩ Allen. Từ khi đến nước Ý, ông ấy đã giúp đỡ vợ chồng họ rất nhiều. Cũng may ông ấy là một bác sĩ già nhiệt tình, nếu không Lê Hoàng Việt và cô không biết bao giờ mới gặp được nhau.
Cuối cùng, cô mất tự nhiên bổ sung thêm: "Bác sĩ Allen, đừng nói với chồng tôi Lê Hoàng Việt chuyện tôi nhờ ông giúp đỡ được không?"
"Được, không vấn đề gì."
Đến tối, Trần Khả Như lên giường đi ngủ, giả bộ không có chuyện gì xảy ra, không hề đề cập tới chuyện ban sáng.
Lê Hoàng Việt ăn ý không hỏi cô ban ngày có gì xảy ra.
Đêm nay ngủ rất nông, thoáng cái đã sáng.
"Bà xã, hôm nay chúng ta chuẩn bị trở về thôi."
Lê Hoàng Việt lại gần, phả hơi nóng vào tai cô. Trần Khả Như đơ ra, không tránh kịp, kinh ngạc hỏi: "Có thật không?"
"Tất nhiên."
Anh đã nói thế thì chắc chắn không giả được.
Trong mắt Lê Hoàng Việt đầy dò xét: "Nhưng sao anh lại cảm thấy em không vui?"
Trần Khả Như mỉm cười: "Sao anh biết? Em chỉ đột nhiên cảm thấy, thực ra sống ở đây, Rocky cung phụng chúng ta hơn cả khách quý."
"Có thật không?"
"..."
Sáng sớm, Rocky đã sai người mời Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như đến nhà thờ thánh điện dự lễ. Cũng như các hoàng để cổ đại Việt nam trước khi lên ngôi cúng tổ, hoàng tộc nước Ý có chuyện lớn nhỏ gì đều đến nhà thờ thánh điện, đó là quy củ, không thể bỏ.
Lễ đăng quang hôm nay hoành tráng hơn lễ sắc phong mấy ngày trước, các mục sự và các thành viên hoàng thất trang phục lộng lẫy, cũng như đại diện các tầng lớp đều đến tham dự.
Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt đứng yên lặng chờ đợi quá trình rườm rà, trong lòng lo lắng nghĩ, đã gần trưa rồi, sao cô ấy lại không phát hiện ra động tĩnh gì! Không chỉ Lê Hoàng Việt không có động tĩnh, không biết bác sĩ Allen có lấy được tài liệu không! Thời khắc này làm người ta sốt ruột không thể tả.
Rocky là kẻ lòng dạ xấu xa, chẳng nhẽ cứ mặc cho anh ta tùy tiện thừa kế ngôi vua. Cho dù không phải là công chúa Thư, cũng không nên để cái loại hèn hạ, vô sỉ, sát hại bà ngoại mình lên ngôi!
Nếu không, trên thế giới này thực sự không có chính nghĩa và công bằng, và mọi thứ đều lẫn lộn.
Lê Hoàng Việt đứng thẳng tắp, dường như cảm nhận được sự lo lắng của người bên cạnh, bàn tay siết lấy đôi tay búp măng lạnh như băng của cô, Trần Khả Như tự nhiên đan tay với anh, cùng chung kẻ địch, sát cánh chiến đấu với cô mà nói, thế là quá viên mãn rồi.
"Đừng sốt ruột."
Anh nhẹ như muỗi buông ra một câu an ủi.
Trần Khả Như chỉ có thể theo dõi diễn biến. Ở trong nước, cô là bác sĩ sản phụ khoa, ở nước Ý, cô chẳng là gì cả, chỉ là một phụ nữ mang thai yếu ớt.
Lễ đăng quang kết thúc, cuối cùng cũng đến thời khắc mấu chốt nhất.
Rocky mặc bộ quân phục đặc biệt của hoàng gia nước Ý, khảm huân chương vàng, đội vương miện, chân đi giày da đen, tư thế hiên ngang, hăm hở. Khuôn mặt tuấn tú và thân hình cao ráo làm nổi bật khí chất quý tộc của anh ta. Nhưng sự hung bạo trong đôi mắt xanh thẳm của anh ta đã kéo cảm giác chính khí xuống.
Rocky lại bắt đầu cảm tạ các kiểu, mặt trầm xuống tỏ vẻ đau thương.
Phi!
Trần Khả Như chỉ muốn chửi rủa, mặt người dạ thú, kỹ năng diễn xuất quá vụng về.
"Bây giờ xin hãy cho phép tôi báo thù cho nữ hoàng, đem hung thủ đã sát hại bà, đại nghĩa diệt thân!"
Sau khi Rocky giơ tay lên, những người trong thánh điện ào ào theo anh ta ra, trong chốc lát, chỉ còn lại Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt.
Nguy rồi!
Rocky muốn giết công chúa Thư!
Trần Khả Như do dự, không chút nghĩ ngợi đuổi kịp, ngược lại ánh mắt Lê Hoàng Việt không rõ, cất bước theo.
Hai người bước ra quảng trường bên ngoài nhà thờ, bên ngoài đã đầy ắp người, xung quanh chật ních, bị quân lính dùng dây cảnh giới và hàng rào mang ra chặn lại, đứng gần chỉ có thành viên hoàng tộc với những người tham gia lễ đăng quang.
"Cô Khả Như, giám đốc Hoàng Việt, xin mời hai vị qua bên này."
Một tên tâm phúc của A Rocky bước tới, Trần Khả Như không biết nên cảm ơn hay chửi mắng, xem ra Rocky đang định để cô xem mẹ cô bị xử tử như thế nào.
Trên một cây thánh giá đặc thù giữa quảng trường, một người phụ nữ rất yếu bị trói bằng dây thừng.
Váy corset của bà ta làm bằng chất liệu thượng thừa nhưng dơ dáy không chịu nổi. Dưới mái đầu rũ xuống là khuôn mặt lấm lem, gần như không còn sức sống, búi tóc xốc xếch. Nếu không phải hai tay bà ta bị treo, e rằng người đã gục từ lâu rồi.
Tuy rằng không nhìn rõ thương thế trên người công chúa Thư, nhưng Trần Khả Như biết một người sĩ diện, ngang ngược và cao ngạo như công chúa Thư lại trở thành bộ dạng nhếch nhác như này, hẳn là khó chịu hơn chết, cho nên sẽ không mở mắt ra, coi như không thấy chịu cảnh bị người khác làm nhục.
Sau khi Rocky ra lệnh, Trần Khả Như nhìn thấy rõ rằng bốn người lính vất vả khiêng một vật lớn bằng gỗ tương tự như giá treo cổ ở và đặt nó trong phim cổ đại, đặt trước cây thánh giá.
Trong mắt cô ánh lên sự kinh ngạc và sợ hãi, miệng thảng thốt, hóa ra là Rocky định treo cổ công chúa Thư!
Binh lính cởi dây trói cho công chúa Thư, bà ta yếu ớt ngã khụy xuống đất như một tờ giấy.
Trong lòng Trần Khả Như khẽ run lên, chân phải vô thức chúi về phía trước, Lê Hoàng Việt tỉnh rụi nhìn phản ứng của cô
Một lúc lâu sau, đôi mắt bàng hoàng mới hồi lại.
Mất một lúc, cô mới cảm thấy môi run lên: "Còn mấy ngày nữa?"
"Ngày kia."
Emma đỏ bừng mắt, kích động nói: "Toàn bộ cung điện đều là người của hoàng tử Rocky. Mấy tâm phúc của công chúa Thư như chúng tôi đều bị đặc biệt trông coi. Cô Khả Như, sang tôi không thể đi vào, thừa dịp binh lính bên ngoài đổi ca, mới tìm được cách vào gặp cô."
"Emma, không phải tôi không muốn giúp bà và công chúa Thư. Bây giờ bằng chứng chắc chắn, chứng cứ xác thực, ta có thể làm gì chứ?"
Trần Khả Như bất lực nói, trước đây cô rất hận công chúa Thư, nhất là khi bị bà ta ép uống thuốc, hận không thể bỏ cái mạng này, chỉ đáng tiếc đời này đã đầu thai làm con bà ta.
Nhưng mấy hôm nay cô đã nghĩ thông suốt, có lẽ liên quan đến việc Lê Hoàng Việt ở cạnh cô, tâm trạng cô cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, đối với mọi chuyện cũng có thể nhìn nhận bình thường lại.
"Cô Khả Như, cô và tôi đều biết, không thể nào có chuyện công chúa Thư giết mẹ. Chắc là Rocky gài tang vật giá họa. Một khi công chúa Thư rớt đài, người được lợi nhất chính là cậu ta. Chỉ cần bây giờ cô có thể tra rõ nguồn gốc của thuốc độc, là có trả lại sự trong sạch cho bà ấy, đến lúc đó sự thật sẽ được đưa ra ánh sáng."
"Hiện tại tôi còn không thể tự bảo vệ bản thân, làm sao điều tra được?"
"Chúng ta có thể nhờ bá tước Mike giúp đỡ. Tôi nghĩ cậu ta nhất định cam tâm tình nguyện... Cô Khả Như, tôi đã lẻn tới, bị người khác phát hiện, tôi căn bản không có cách nào liên lạc với bá tước Mike."
Khi hai người đang chuyên chú nói chuyện thì bị người nào đó cắt ngang. Mặt Lê Hoàng Việt lạnh như băng sương, nghiêm nghị đuổi: "Bà là ai, ra ngoài ngay!"
"Tôi… đây..."
Emma đã gặp Lê Hoàng Việt, và vào lúc này, phong thái oai vệ của anh lộ ra thực sự khiến người ta bị kinh sợ và đè ép.
"Bà đi trước đi."
Bị bắt gặp đúng lúc này, Trần Khả Như cũng không có gì để che giấu, nói thẳng với đối phương.
Emma không biết làm sao, trước khi đi, một tia buồn bã và lo lắng lóe lên trong mắt bà.
Sau khi Trần Khả Như đóng cửa quay người lại. Lê Hoàng Việt đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm như muốn nhìn thấu tất cả suy nghĩ trong lòng cô.
Môi Trần Khả Như mở ra rồi đóng lại, cổ họng có chút khô khốc, không biết nên nói gì.
Lê Hoàng Việt trầm giọng nói: "Công chúa Thư không liên quan gì đến em. Em không được phép nhúng tay vào!"
Trần Khả Như cảm thấy trong lòng có vướng mắc, tức giận nói: “Anh nghe thấy em đồng ý với bà ta lúc nào, rõ ràng từ đầu tới cuối em toàn từ chối!” Còn nữa, tại sao anh lại dùng giọng điệu ra lệnh.
Mới đổi tính được mấy ngày, chưa gì đã bị đánh quay lại nguyên hình rồi?
"Sau này không cho phép em gặp Mike!"
"… biết rồi."
Cuối cùng, Trần Khả Như vẫn rất khí lại đáp lại. Một lúc sau, cô đổi chủ đề và hỏi: "Anh đi đâu vậy?"
Lê Hoàng Việt nhẹ giọng nói: "Lê Chí Cường đã đến nước Ý, vừa mới liên lạc với anh."
Trần Khả Như không tiếp tục hỏi nữa, nghĩ Lê Hoàng Việt hẳn đã chuẩn bị chu toàn, nên mấy hôm nay mới rảnh thân, có tâm trạng thảnh thơi chơi với cô.
Trước khi đi ngủ, Lê Hoàng Việt ôm lấy cô.
"Bà xã, em nhớ, đối với những người đã làm tổn thương em, việc em không trả thù cũng coi như nhân từ với bọn họ lắm rồi!"
Mặc dù lời anh gay gắt nhưng Trần Khả Như nửa mê, nửa tỉnh, vẫn cảm nhận rõ ràng sự run rẩy nơi cổ họng và sự quan tâm từ trái tim anh, anh nâng niu kỹ càng như vậy vì rất sợ mất cô.
Không cần phải nói cũng biết lý do Lê Hoàng Việt không thích công chúa Thư, không muốn giúp bà ta.
Chỉ vì bà ta là mẹ cô, Lê Hoàng Việt mới nhắm một mắt mở một mắt bao dung.
Ngày hôm sau.
Khi Trần Khả Như tỉnh dậy, không có ai bên cạnh.
Chỉ có duy nhất một ngày.
Buổi sáng, nghe mấy người hầu gái bàn tán, hôm nay thi hài nữ hoàng được phong trong quan tài pha lê, hoàng gia tổ chức tang lễ hoành tráng, tiếng hát bi thương và nghiêm túc dị thường từ xa xa vang tới.
Thời tiết dường như rất phù hợp với bầu không khí lúc này, mây đen phủ trời, như những đợt sóng ngầm bí hiểm.
Ngày mai là ngày diễn ra lễ kế vị của Rocky và xử tử công chúa Thư. Trần Khả Như băn khoăn không biết có nên đi tìm Mike không... Thực ra việc này rất dễ, không phải cô mang tư tưởng thánh nữ nên muốn ra tay giúp. Dù rằng công chúa Thư đã làm rất nhiều chuyện tệ hại với cô, nhưng rốt cuộc bà ấy vẫn là mẹ cô. Hơn nữa, nếu cô không giữa chừng gây loạn, từ chối thì nữ hoàng Sarah cũng không bị kẻ xấu đầu độc.
Chao ôi... Hết thảy đều có nhân quả.
Nhìn lại cô chỉ là một người tầm thường, bị giam ở đây cả ngày, cũng không cách gì đi gặp Mike.
Buổi trưa, cô nhìn thấy bác sĩ Allen trong vườn, bác sĩ Allen mang theo một nữ bác sĩ trẻ, nghe nói đang điều trị cho Phi Phi.
Công chúa Phi Phi chưa lập gia đình, chưa có bạn trai, đang êm đẹp sao lại mắc bệnh phụ khoa? Nhưng cũng chẳng ai quy định, không có đàn ông thì phụ nữ không thể mắc bệnh phụ khoa.
Trần Khả Như không có thời gian quan tâm vấn đề này, trực tiếp hỏi bác sĩ Allen xem liệu ông có thể giúp đến bệnh viện mà nữ hoàng Sarah được cấp cứu, lấy hộ cô chẩn đoán và báo cáo tử vong được không. Có một điều Emma nói không sai, chỉ cần tìm ra nguồn gốc của chất độc, sự thật sẽ được phơi bày.
"... Cô Khả Như, tôi chỉ có thể nói sẽ cố hết sức. Dù sao những tài liệu mật như vậy cũng không dễ lấy được."
"Bác sĩ Allen, cảm ơn ông."
Trần Khả Như cực kỳ không muốn làm phiền bác sĩ Allen. Từ khi đến nước Ý, ông ấy đã giúp đỡ vợ chồng họ rất nhiều. Cũng may ông ấy là một bác sĩ già nhiệt tình, nếu không Lê Hoàng Việt và cô không biết bao giờ mới gặp được nhau.
Cuối cùng, cô mất tự nhiên bổ sung thêm: "Bác sĩ Allen, đừng nói với chồng tôi Lê Hoàng Việt chuyện tôi nhờ ông giúp đỡ được không?"
"Được, không vấn đề gì."
Đến tối, Trần Khả Như lên giường đi ngủ, giả bộ không có chuyện gì xảy ra, không hề đề cập tới chuyện ban sáng.
Lê Hoàng Việt ăn ý không hỏi cô ban ngày có gì xảy ra.
Đêm nay ngủ rất nông, thoáng cái đã sáng.
"Bà xã, hôm nay chúng ta chuẩn bị trở về thôi."
Lê Hoàng Việt lại gần, phả hơi nóng vào tai cô. Trần Khả Như đơ ra, không tránh kịp, kinh ngạc hỏi: "Có thật không?"
"Tất nhiên."
Anh đã nói thế thì chắc chắn không giả được.
Trong mắt Lê Hoàng Việt đầy dò xét: "Nhưng sao anh lại cảm thấy em không vui?"
Trần Khả Như mỉm cười: "Sao anh biết? Em chỉ đột nhiên cảm thấy, thực ra sống ở đây, Rocky cung phụng chúng ta hơn cả khách quý."
"Có thật không?"
"..."
Sáng sớm, Rocky đã sai người mời Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như đến nhà thờ thánh điện dự lễ. Cũng như các hoàng để cổ đại Việt nam trước khi lên ngôi cúng tổ, hoàng tộc nước Ý có chuyện lớn nhỏ gì đều đến nhà thờ thánh điện, đó là quy củ, không thể bỏ.
Lễ đăng quang hôm nay hoành tráng hơn lễ sắc phong mấy ngày trước, các mục sự và các thành viên hoàng thất trang phục lộng lẫy, cũng như đại diện các tầng lớp đều đến tham dự.
Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt đứng yên lặng chờ đợi quá trình rườm rà, trong lòng lo lắng nghĩ, đã gần trưa rồi, sao cô ấy lại không phát hiện ra động tĩnh gì! Không chỉ Lê Hoàng Việt không có động tĩnh, không biết bác sĩ Allen có lấy được tài liệu không! Thời khắc này làm người ta sốt ruột không thể tả.
Rocky là kẻ lòng dạ xấu xa, chẳng nhẽ cứ mặc cho anh ta tùy tiện thừa kế ngôi vua. Cho dù không phải là công chúa Thư, cũng không nên để cái loại hèn hạ, vô sỉ, sát hại bà ngoại mình lên ngôi!
Nếu không, trên thế giới này thực sự không có chính nghĩa và công bằng, và mọi thứ đều lẫn lộn.
Lê Hoàng Việt đứng thẳng tắp, dường như cảm nhận được sự lo lắng của người bên cạnh, bàn tay siết lấy đôi tay búp măng lạnh như băng của cô, Trần Khả Như tự nhiên đan tay với anh, cùng chung kẻ địch, sát cánh chiến đấu với cô mà nói, thế là quá viên mãn rồi.
"Đừng sốt ruột."
Anh nhẹ như muỗi buông ra một câu an ủi.
Trần Khả Như chỉ có thể theo dõi diễn biến. Ở trong nước, cô là bác sĩ sản phụ khoa, ở nước Ý, cô chẳng là gì cả, chỉ là một phụ nữ mang thai yếu ớt.
Lễ đăng quang kết thúc, cuối cùng cũng đến thời khắc mấu chốt nhất.
Rocky mặc bộ quân phục đặc biệt của hoàng gia nước Ý, khảm huân chương vàng, đội vương miện, chân đi giày da đen, tư thế hiên ngang, hăm hở. Khuôn mặt tuấn tú và thân hình cao ráo làm nổi bật khí chất quý tộc của anh ta. Nhưng sự hung bạo trong đôi mắt xanh thẳm của anh ta đã kéo cảm giác chính khí xuống.
Rocky lại bắt đầu cảm tạ các kiểu, mặt trầm xuống tỏ vẻ đau thương.
Phi!
Trần Khả Như chỉ muốn chửi rủa, mặt người dạ thú, kỹ năng diễn xuất quá vụng về.
"Bây giờ xin hãy cho phép tôi báo thù cho nữ hoàng, đem hung thủ đã sát hại bà, đại nghĩa diệt thân!"
Sau khi Rocky giơ tay lên, những người trong thánh điện ào ào theo anh ta ra, trong chốc lát, chỉ còn lại Trần Khả Như và Lê Hoàng Việt.
Nguy rồi!
Rocky muốn giết công chúa Thư!
Trần Khả Như do dự, không chút nghĩ ngợi đuổi kịp, ngược lại ánh mắt Lê Hoàng Việt không rõ, cất bước theo.
Hai người bước ra quảng trường bên ngoài nhà thờ, bên ngoài đã đầy ắp người, xung quanh chật ních, bị quân lính dùng dây cảnh giới và hàng rào mang ra chặn lại, đứng gần chỉ có thành viên hoàng tộc với những người tham gia lễ đăng quang.
"Cô Khả Như, giám đốc Hoàng Việt, xin mời hai vị qua bên này."
Một tên tâm phúc của A Rocky bước tới, Trần Khả Như không biết nên cảm ơn hay chửi mắng, xem ra Rocky đang định để cô xem mẹ cô bị xử tử như thế nào.
Trên một cây thánh giá đặc thù giữa quảng trường, một người phụ nữ rất yếu bị trói bằng dây thừng.
Váy corset của bà ta làm bằng chất liệu thượng thừa nhưng dơ dáy không chịu nổi. Dưới mái đầu rũ xuống là khuôn mặt lấm lem, gần như không còn sức sống, búi tóc xốc xếch. Nếu không phải hai tay bà ta bị treo, e rằng người đã gục từ lâu rồi.
Tuy rằng không nhìn rõ thương thế trên người công chúa Thư, nhưng Trần Khả Như biết một người sĩ diện, ngang ngược và cao ngạo như công chúa Thư lại trở thành bộ dạng nhếch nhác như này, hẳn là khó chịu hơn chết, cho nên sẽ không mở mắt ra, coi như không thấy chịu cảnh bị người khác làm nhục.
Sau khi Rocky ra lệnh, Trần Khả Như nhìn thấy rõ rằng bốn người lính vất vả khiêng một vật lớn bằng gỗ tương tự như giá treo cổ ở và đặt nó trong phim cổ đại, đặt trước cây thánh giá.
Trong mắt cô ánh lên sự kinh ngạc và sợ hãi, miệng thảng thốt, hóa ra là Rocky định treo cổ công chúa Thư!
Binh lính cởi dây trói cho công chúa Thư, bà ta yếu ớt ngã khụy xuống đất như một tờ giấy.
Trong lòng Trần Khả Như khẽ run lên, chân phải vô thức chúi về phía trước, Lê Hoàng Việt tỉnh rụi nhìn phản ứng của cô
Bình luận facebook