Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 338 - Sự thật
Tim đập loạn xạ không không chế được.
Khuôn mặt cuối cùng cũng lộ ra ngoài một chút, rơi vào tầm mắt hai người.
Trong nháy mắt, Trần Khả Như cảm giác như bị thứ gì đó đâm vào, cơn lạnh buốt chợt trào lên, trong mắt khiếp sợ dị thường. . Đọc truyện tại _ TR UМtruyen.оR G _
"Trần Thế Phong?"
Lê Hoàng Việt nói thay cô, ánh mắt hung ác.
Khuôn mặt dưới vành mũ già nua, nếp nhăn hằn sâu, nhưng mặt mũi hồng hào, ánh mắt tinh nhuệ, vô cùng sáng rõ, rõ ràng là Trần Thế Phong, nhưng lại không giống ông ta, bởi vì ông ta nhìn rất bình thường.
Tại sao lại là ông a? Không phải ông ta bị điên, bị nhốt trong bệnh viện tâm thần sao?
“Là ông bắt con tôi?” Trần Khả Như suy nghĩ, trong lúc hỗn loạn nắm lấy điểm mấu chốt, nghi hoặc hỏi.
"Bây giờ mới nhớ, cũng cũng không ngu ngốc."
Trần Thế Phong cười nói, ánh mắt lạnh lùng hận ý.
“Vậy… suốt thời gian qua ông giả điên?” Trần Khả Như cảm thấy giọng mình run lên, họ đã bị diễn xuất ngoạn mục của Trần Thế Phong lừa dối bao lâu nay.
Đối phương xem thường: "Cô nói xem?"
Kể từ khi Trần Thế Phong giết Lương Như, liền trở nên quái lạ. Nếu Trần Thế Phong thực sự bị điên, làm thế nào ông ta có thể tìm chính xác vị trí khách sạn nơi Lương Như ở? Nhẽ ra họ nên sớm sinh nghi, nhưng ông ta ngụy trang quá giỏi, quá giống thật. Lúc đó cô và Lê Hoàng Việt đến thân còn lo chưa xong nên hoàn toàn không nghĩ tới Trần Thế Phong.
"Tại sao?"
Trần Khả Như tự hỏi, mình không làm gì có lỗi với Trần Thế Phong, trái lại sau khi ông ta đổ bệnh còn chăm sau đầy đủ.
Trần Thế Phong tức giận mắng: "Trần Khả Như, cô cho rằng cô đối tốt với tôi sao? Ngày xưa, tôi biết cô không phải con gái tôi, nhưng tôi luôn bao dung với cô. Không ngờ sau khi cô leo lên Lê Hoàng Việt, trở mặt, không thèm nhớ tình cha con, tôi xin cô mấy chục triệu mà cô cũng không cho, đồ vô ơn, ăn cháo đá bát!"
Ánh mắt Trần Khả Như cứng lại, châm biếm lại: "Tôi rất cảm kích ông đã nuôi lớn tôi, sau khi tôi đi làm, năm nào cũng biếu một phần cho mấy người. Công ty của ông rơi vào cảnh phá sản do quản lý kém cỏi. Chưa nói đến quan hệ giữa tôi và Lê Hoàng Việt lúc đó không tốt, Lê Hoàng Việt không có nghĩa vụ lau mông hộ ông, ta đã cho ông toàn bộ tiền tiết kiệm, nhưng ông lại không thỏa mãn, ác ý muốn làm hại tôi... "
Dứt lời, Trần Thế Phong không những không có chút hối hận mà còn tức giận nói: "Câm miệng! Đồ con gái bất hiếu! Mày cũng y Trương Phước Thành! Chúng mày nghĩ tao hại chết Tô Mi còn gì! Bây giờ mày và Trương Phước Thành nhận nhau rồi chứ gì? Ôi đúng là cha từ con hiếu mà, nghe nói ông ta cũng đến dự đám cưới của cô đúng không? Trần Khả Như, cô sống quá hạnh phúc, vậy nên cô đã quên mất, cô còn có một người cha nuôi tồn tại đúng không?"
Trước khi Trần Khả Như kịp lên tiếng, Lê Hoàng Việt đã nói: “Gieo nhân nào thì gặt quả ấy, ai cũng phải trả giá tương ứng cho việc mình làm. Trần Thế Phong, ông chọn giả điên giả dại để tránh sự trừng phạt của pháp luật, đến cuối lại điên luôn. Bây giờ lại chạy đến đây, chính là tự chọn diệt vong!"
Trần Khả Như phát giác, tư tưởng của mình suýt chút nữa bị Trần Thế Phong làm lệch lạc. Rõ ràng tất cả những điều này là do chính Trần Thế Phong gây ra. Cô đã hết tình hết nghĩa với ông ta, chuyện cô và Trương Phước Thành nhận nhau đều vì tâm nguyện của đối phương. Hơn nữa, Trần Thế Phong hoàn toàn không đối đãi với cô như một đứa con gái, không có gì cần phải áy náy.
Trần Thế Phong hung dữ đe dọa: "Lê Hoàng Việt, mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai? Mày, Trần Khả Như, và Trương Phước Thành, bao gồm cả con gái của mày, hôm nay, tao nhất quyết không tha cho đứa nào hết!"
Không nghi ngờ gì nữa, kẻ đứng sau sai khiến Võ Anh Thư và Lư Thiến bắt cóc con cô, chính là Trần Thế Phong.
Trước giờ trong lòng ông ta làm gì có cái gọi là tình thân, sao ông ta có thể thương cảm và xót xa cho một đứa trẻ chứ?
Trần Khả Như khiến lòng mình kiên cường, cứng cáp hơn, lúc này tỏ ra yếu đuối van xin cũng không thể đảo ngược tình thế.
Lê Hoàng Việt bình tĩnh bảo vệ Trần Khả Như, trong mắt hiện lên vẻ sâu xa: "Cho nên hiện tại ông dự định cùng chúng tôi lấy mạng đổi mạng sao?"
Anh không tin, Trần Thế Phong không phát hiện bên ngoài anh cũng có người sao? Hay là có chiêu sau? Yếu tố thuận lợi nhất của Trần Thế Phong là chênh lệch thời gian.
"Tao có con tim, cho dù cảnh sát tới, cũng chưa chắc làm gì được tao." Trần Thế Phong nhàn nhạt nói: "Trước hết, chúng mày chết hết ở đây đi."
Lại có một tiếng súng khác ở trên tầng. Ngay sau đó Trần Khả Như nhìn thấy một người đàn ông đang thô bạo kéo Trương Phước Thành. Thân hình gầy guộc của ông lê lết trên cầu thang như một du hồn, phất phơ một bộ xương khô, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Cổ họng của Trần Khả Như giật giật, cơ thể cô bất giác nghiêng về phía trước. Nếu Lê Hoàng Việt không giữ cô, cô thực sự sẽ mất kiểm soát. Trương Phước Thành vốn là người sắp chết, Trần Thế Phong cần gì phải hành hạ ông.
"Trương Phước Thành, tao không quên lúc ở biệt thự Sơn Lâm mày đã đối xử với tao thế nào!"
Trần Thế Phong nắm lấy cổ áo của Trương Phước Thành kéo lên, ánh mắt rất dữ tợn. Nhưng, Trương Phước Thành ngay cả hơi thở cũng mong manh, mắt nửa khép nửa mở nhìn ông ta, kéo dài hơi tàn, vô cùng chật vật, thê lương.
Ông ta nói tiếp: "Còn có Tô Mi, người phụ nữ tao yêu nhất, tất cả là vì mày, con đĩ Lương Như mới giết cô ấy! Nên mày muốn nhận con gái, muốn kết cục đoàn viên, tôi sẽ không để mày toại nguyện! Tao muốn mày nhìn thấy người thân của mình từng đứa chết hết!" Ông ta lúc này vô cùng kích động, khoái cảm trả thù càng ngày càng mạnh mẽ, tràn trề sung sướng!
Đợi một chút!
Trần Khả Như ngẫm lại: "Trần Thế Phong, chẳng lẽ ông không biết mẹ tôi Tô Mi vẫn chưa chết sao?"
"Mày nói gì?"
Trần Thế Phong đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi như muốn rớt ra nhìn cô trừng trừng, sao có thể? Ông ta lên tiếng phản đối: "Mày lừa tao!"
"Tôi không nói dối ông. Nếu ông có sức để trả thù Trương Phước Thành và tôi, tại sao không điều tra tại sao một năm trước tôi mất tích? Bởi vì tôi đến nước Ý, Tô Mi đã sớm quên sạch mọi chuyện ở Đà Nẵng rồi. Bây giờ bà có quyền lực tối cao, có một người chồng ân ái. Ông và Trương Phước Thành giống nhau, cùng lắm chỉ là con tốt thí! Vì một người phụ nữ như vậy, Trần Thế Phong, ông đúng là một trò đùa! "
"Mày nói gì!"
Khẩu súng trong tay Trần Thế Phong theo cơn tức giận trào dâng từ ngực lên mi tâm, giơ phắt lên. Ngay lúc ông ta định bóp cò, Trần Khả Như thấy rõ khẩu súng đang nhắm vào cô.
Đến mức này, không thành vấn đề, có mấy lời không nói, cô dù có chết cũng không cam lòng.
Cô sẽ không để Trần Thế Phong yên ổn đâu!
"Cẩn thận!"
Trong phút chốc, Lê Hoàng Việt quên mình ôm lấy cô.
Trần Khả Như lại cảm thấy máu trong cơ thể dồn lên não, tiếp theo là sự hỗn loạn và trống rỗng, kèm theo đó là tiếng ù tai và tiếng súng đan xen giữa không trung.
Sau vài giây, ý thức của cô trở lại bình thường.
"Hoàng Việt, anh..."
Những thứ cô sợ hãi hoàn toàn không xuất hiện, Lê Hoàng Việt vẫn nguyên vẹn không hề hấn gì.
Khi Trần Thế Phong bóp cò, các tay súng bắn tỉa bên ngoài đã bao vây biệt thự. Như Lê Hoàng Việt đã lo lắng trước đó, chuyến đi đến thành phố Hồ Chí Minh chắc hẳn rất nguy hiểm, nên anh đã chuẩn bị đầy đủ để dụ rắn ra khỏi hang.
Những người mà Trần Thế Phong mang theo, ngoại trừ những người đã đầu hàng, về cơ bản, trong ngoài đều bị tiêu diệt.
Hết thảy dường như đều kết thúc.
Không, không phải.
Trần Khả Như cúi đầu nhìn thoáng qua tình trạng của Trương Phước Thành, cúi xuống kiểm tra, hơi thở của ông ấy đã rất yếu ớt, cô vội nói: "Máy thở trên tầng, nhanh lên!"
Lúc Trần Khả Như đi cùng Trương Phước Thành đến bệnh viện cấp cứu, đã là hai mươi phút sau.Hơn một giờ đồng hồ trong phòng cấp cứu, cuối cùng cũng không thể giành ông từ tay thần chết.
Lúc Trần Khả Như đứng đợi ở hành lang, thực ra không còn hồi hộp và lo lắng như trước nữa. Thân hình như quỷ của Trương Phước Thành, nói thật là mỗi lần ho là tim cô như bị bóp chặt, nên khi bác sĩ thông báo kết quả, cô cũng không đến nỗi quá khó chấp nhận.
Chết chưa chắc không phải là giải thoát.
Đôi khi không phải ai cũng thích sống sót.
Trần Khả Như ngồi trên băng ghế lạnh lẽo rất lâu, Lê Hoàng Việt chưa đến bệnh viện vì đang đi cùng cảnh sát và những đồng đảng còn sống của Trần Thế Phong đi tìm con gái.
Dù sao cô cũng đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, chuyện thất vọng kiểu này không phải mới một hai lần.
Là ai cũng biết hy vọng rất mỏng manh, Trần Thế Phong sao có thể bỏ qua cho con cô chứ!
Người của Lê Hoàng Việt đã đưa Minh Khôi đến bệnh viện, đứa trẻ đã không gặp mẹ gần nửa ngày, đã khóc rất lâu. Trần Khả Như ôm dỗ một hồi, đặt Minh Khôi vào trong xe đẩy, đẩy vào hoa viên bệnh viện, không khí trong thực sự rất phiền muộn. Phải đến nửa giờ sau, Lê Chí Cường mới đến đón cô.
Trần Khả Như cảm thấy rằng tính cách u sầu và lạnh lùng của cô hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi bệnh viện, bác sĩ thực sự là một nghề làm người ta không thể nào khoái trá.
"Oe oe oe..."
Lúc Trần Khả Như thất thần, nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ. Cô quay lại thì thấy con trai trong xe đẩy đang ngủ rất ngon, không phải nó đang khóc, vậy đó là ai?
"Minh An không khóc, vậy để mẹ bé nhé?"
Giọng nói nhẹ nhàng nhẹ nhàng của Lê Hoàng Việt vang lên từ phía sau. Khi Trần Khả Như nghe rõ nội dung, toàn bộ lưng cô cứng đờ, vẻ mặt như đông cứng.
Mắt cô chua xót, cuối cùng cô cũng có dũng khí quay lại, thấy Lê Hoàng Việt đang ôm một đứa trẻ trên tay, cúi đầu âu yếm dỗ dành, nhưng tiếc là đứa trẻ không nghe, bé vẫn khóc oa oa, cộng thêm hành động và tư thế thì quá thiếu chuyên nghiệp, trông anh không giống một người cha mà như dân buôn người.
Hai mắt Trần Khả Như rưng rưng, nước mắt tưởng như có thể rơi bất cứ lúc nào.
Cho đến khi Lê Hoàng Việt nói: “Bà xã, con gái của chúng ta về rồi.” Phòng tuyến của cô hoàn toàn vụn vỡ, không cách nào khống chế được.
Có lẽ là tâm linh cảm ứng, ngay khi Trần Khả Như ôm Minh An, cô bé lập tức nín khóc. Nhưng Trần Khả Như lại vùi đầu khóc không ngừng, thậm chí khóc rất bi thương.
Lê Hoàng Việt không biết cô cảm động vì tiếng khóc của Minh Nguyệt hay vì cái chết của Trương Phước Thành, nói tóm lại, cảm thấy cô đang trút ra, cô kiềm chế đã lâu, cần được khóc thoải mái.
Rốt cuộc, Trần Thế Phong đã làm một việc tốt, không giết con gái của họ.
Lê Hoàng Việt dùng ngón tay ấm áp lau đi nước mắt trên mặt cô: "Bà xã, sau này anh sẽ không để em rơi lệ."
Khuôn mặt cuối cùng cũng lộ ra ngoài một chút, rơi vào tầm mắt hai người.
Trong nháy mắt, Trần Khả Như cảm giác như bị thứ gì đó đâm vào, cơn lạnh buốt chợt trào lên, trong mắt khiếp sợ dị thường. . Đọc truyện tại _ TR UМtruyen.оR G _
"Trần Thế Phong?"
Lê Hoàng Việt nói thay cô, ánh mắt hung ác.
Khuôn mặt dưới vành mũ già nua, nếp nhăn hằn sâu, nhưng mặt mũi hồng hào, ánh mắt tinh nhuệ, vô cùng sáng rõ, rõ ràng là Trần Thế Phong, nhưng lại không giống ông ta, bởi vì ông ta nhìn rất bình thường.
Tại sao lại là ông a? Không phải ông ta bị điên, bị nhốt trong bệnh viện tâm thần sao?
“Là ông bắt con tôi?” Trần Khả Như suy nghĩ, trong lúc hỗn loạn nắm lấy điểm mấu chốt, nghi hoặc hỏi.
"Bây giờ mới nhớ, cũng cũng không ngu ngốc."
Trần Thế Phong cười nói, ánh mắt lạnh lùng hận ý.
“Vậy… suốt thời gian qua ông giả điên?” Trần Khả Như cảm thấy giọng mình run lên, họ đã bị diễn xuất ngoạn mục của Trần Thế Phong lừa dối bao lâu nay.
Đối phương xem thường: "Cô nói xem?"
Kể từ khi Trần Thế Phong giết Lương Như, liền trở nên quái lạ. Nếu Trần Thế Phong thực sự bị điên, làm thế nào ông ta có thể tìm chính xác vị trí khách sạn nơi Lương Như ở? Nhẽ ra họ nên sớm sinh nghi, nhưng ông ta ngụy trang quá giỏi, quá giống thật. Lúc đó cô và Lê Hoàng Việt đến thân còn lo chưa xong nên hoàn toàn không nghĩ tới Trần Thế Phong.
"Tại sao?"
Trần Khả Như tự hỏi, mình không làm gì có lỗi với Trần Thế Phong, trái lại sau khi ông ta đổ bệnh còn chăm sau đầy đủ.
Trần Thế Phong tức giận mắng: "Trần Khả Như, cô cho rằng cô đối tốt với tôi sao? Ngày xưa, tôi biết cô không phải con gái tôi, nhưng tôi luôn bao dung với cô. Không ngờ sau khi cô leo lên Lê Hoàng Việt, trở mặt, không thèm nhớ tình cha con, tôi xin cô mấy chục triệu mà cô cũng không cho, đồ vô ơn, ăn cháo đá bát!"
Ánh mắt Trần Khả Như cứng lại, châm biếm lại: "Tôi rất cảm kích ông đã nuôi lớn tôi, sau khi tôi đi làm, năm nào cũng biếu một phần cho mấy người. Công ty của ông rơi vào cảnh phá sản do quản lý kém cỏi. Chưa nói đến quan hệ giữa tôi và Lê Hoàng Việt lúc đó không tốt, Lê Hoàng Việt không có nghĩa vụ lau mông hộ ông, ta đã cho ông toàn bộ tiền tiết kiệm, nhưng ông lại không thỏa mãn, ác ý muốn làm hại tôi... "
Dứt lời, Trần Thế Phong không những không có chút hối hận mà còn tức giận nói: "Câm miệng! Đồ con gái bất hiếu! Mày cũng y Trương Phước Thành! Chúng mày nghĩ tao hại chết Tô Mi còn gì! Bây giờ mày và Trương Phước Thành nhận nhau rồi chứ gì? Ôi đúng là cha từ con hiếu mà, nghe nói ông ta cũng đến dự đám cưới của cô đúng không? Trần Khả Như, cô sống quá hạnh phúc, vậy nên cô đã quên mất, cô còn có một người cha nuôi tồn tại đúng không?"
Trước khi Trần Khả Như kịp lên tiếng, Lê Hoàng Việt đã nói: “Gieo nhân nào thì gặt quả ấy, ai cũng phải trả giá tương ứng cho việc mình làm. Trần Thế Phong, ông chọn giả điên giả dại để tránh sự trừng phạt của pháp luật, đến cuối lại điên luôn. Bây giờ lại chạy đến đây, chính là tự chọn diệt vong!"
Trần Khả Như phát giác, tư tưởng của mình suýt chút nữa bị Trần Thế Phong làm lệch lạc. Rõ ràng tất cả những điều này là do chính Trần Thế Phong gây ra. Cô đã hết tình hết nghĩa với ông ta, chuyện cô và Trương Phước Thành nhận nhau đều vì tâm nguyện của đối phương. Hơn nữa, Trần Thế Phong hoàn toàn không đối đãi với cô như một đứa con gái, không có gì cần phải áy náy.
Trần Thế Phong hung dữ đe dọa: "Lê Hoàng Việt, mày nghĩ mày đang nói chuyện với ai? Mày, Trần Khả Như, và Trương Phước Thành, bao gồm cả con gái của mày, hôm nay, tao nhất quyết không tha cho đứa nào hết!"
Không nghi ngờ gì nữa, kẻ đứng sau sai khiến Võ Anh Thư và Lư Thiến bắt cóc con cô, chính là Trần Thế Phong.
Trước giờ trong lòng ông ta làm gì có cái gọi là tình thân, sao ông ta có thể thương cảm và xót xa cho một đứa trẻ chứ?
Trần Khả Như khiến lòng mình kiên cường, cứng cáp hơn, lúc này tỏ ra yếu đuối van xin cũng không thể đảo ngược tình thế.
Lê Hoàng Việt bình tĩnh bảo vệ Trần Khả Như, trong mắt hiện lên vẻ sâu xa: "Cho nên hiện tại ông dự định cùng chúng tôi lấy mạng đổi mạng sao?"
Anh không tin, Trần Thế Phong không phát hiện bên ngoài anh cũng có người sao? Hay là có chiêu sau? Yếu tố thuận lợi nhất của Trần Thế Phong là chênh lệch thời gian.
"Tao có con tim, cho dù cảnh sát tới, cũng chưa chắc làm gì được tao." Trần Thế Phong nhàn nhạt nói: "Trước hết, chúng mày chết hết ở đây đi."
Lại có một tiếng súng khác ở trên tầng. Ngay sau đó Trần Khả Như nhìn thấy một người đàn ông đang thô bạo kéo Trương Phước Thành. Thân hình gầy guộc của ông lê lết trên cầu thang như một du hồn, phất phơ một bộ xương khô, phát ra tiếng rên rỉ yếu ớt.
Cổ họng của Trần Khả Như giật giật, cơ thể cô bất giác nghiêng về phía trước. Nếu Lê Hoàng Việt không giữ cô, cô thực sự sẽ mất kiểm soát. Trương Phước Thành vốn là người sắp chết, Trần Thế Phong cần gì phải hành hạ ông.
"Trương Phước Thành, tao không quên lúc ở biệt thự Sơn Lâm mày đã đối xử với tao thế nào!"
Trần Thế Phong nắm lấy cổ áo của Trương Phước Thành kéo lên, ánh mắt rất dữ tợn. Nhưng, Trương Phước Thành ngay cả hơi thở cũng mong manh, mắt nửa khép nửa mở nhìn ông ta, kéo dài hơi tàn, vô cùng chật vật, thê lương.
Ông ta nói tiếp: "Còn có Tô Mi, người phụ nữ tao yêu nhất, tất cả là vì mày, con đĩ Lương Như mới giết cô ấy! Nên mày muốn nhận con gái, muốn kết cục đoàn viên, tôi sẽ không để mày toại nguyện! Tao muốn mày nhìn thấy người thân của mình từng đứa chết hết!" Ông ta lúc này vô cùng kích động, khoái cảm trả thù càng ngày càng mạnh mẽ, tràn trề sung sướng!
Đợi một chút!
Trần Khả Như ngẫm lại: "Trần Thế Phong, chẳng lẽ ông không biết mẹ tôi Tô Mi vẫn chưa chết sao?"
"Mày nói gì?"
Trần Thế Phong đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi như muốn rớt ra nhìn cô trừng trừng, sao có thể? Ông ta lên tiếng phản đối: "Mày lừa tao!"
"Tôi không nói dối ông. Nếu ông có sức để trả thù Trương Phước Thành và tôi, tại sao không điều tra tại sao một năm trước tôi mất tích? Bởi vì tôi đến nước Ý, Tô Mi đã sớm quên sạch mọi chuyện ở Đà Nẵng rồi. Bây giờ bà có quyền lực tối cao, có một người chồng ân ái. Ông và Trương Phước Thành giống nhau, cùng lắm chỉ là con tốt thí! Vì một người phụ nữ như vậy, Trần Thế Phong, ông đúng là một trò đùa! "
"Mày nói gì!"
Khẩu súng trong tay Trần Thế Phong theo cơn tức giận trào dâng từ ngực lên mi tâm, giơ phắt lên. Ngay lúc ông ta định bóp cò, Trần Khả Như thấy rõ khẩu súng đang nhắm vào cô.
Đến mức này, không thành vấn đề, có mấy lời không nói, cô dù có chết cũng không cam lòng.
Cô sẽ không để Trần Thế Phong yên ổn đâu!
"Cẩn thận!"
Trong phút chốc, Lê Hoàng Việt quên mình ôm lấy cô.
Trần Khả Như lại cảm thấy máu trong cơ thể dồn lên não, tiếp theo là sự hỗn loạn và trống rỗng, kèm theo đó là tiếng ù tai và tiếng súng đan xen giữa không trung.
Sau vài giây, ý thức của cô trở lại bình thường.
"Hoàng Việt, anh..."
Những thứ cô sợ hãi hoàn toàn không xuất hiện, Lê Hoàng Việt vẫn nguyên vẹn không hề hấn gì.
Khi Trần Thế Phong bóp cò, các tay súng bắn tỉa bên ngoài đã bao vây biệt thự. Như Lê Hoàng Việt đã lo lắng trước đó, chuyến đi đến thành phố Hồ Chí Minh chắc hẳn rất nguy hiểm, nên anh đã chuẩn bị đầy đủ để dụ rắn ra khỏi hang.
Những người mà Trần Thế Phong mang theo, ngoại trừ những người đã đầu hàng, về cơ bản, trong ngoài đều bị tiêu diệt.
Hết thảy dường như đều kết thúc.
Không, không phải.
Trần Khả Như cúi đầu nhìn thoáng qua tình trạng của Trương Phước Thành, cúi xuống kiểm tra, hơi thở của ông ấy đã rất yếu ớt, cô vội nói: "Máy thở trên tầng, nhanh lên!"
Lúc Trần Khả Như đi cùng Trương Phước Thành đến bệnh viện cấp cứu, đã là hai mươi phút sau.Hơn một giờ đồng hồ trong phòng cấp cứu, cuối cùng cũng không thể giành ông từ tay thần chết.
Lúc Trần Khả Như đứng đợi ở hành lang, thực ra không còn hồi hộp và lo lắng như trước nữa. Thân hình như quỷ của Trương Phước Thành, nói thật là mỗi lần ho là tim cô như bị bóp chặt, nên khi bác sĩ thông báo kết quả, cô cũng không đến nỗi quá khó chấp nhận.
Chết chưa chắc không phải là giải thoát.
Đôi khi không phải ai cũng thích sống sót.
Trần Khả Như ngồi trên băng ghế lạnh lẽo rất lâu, Lê Hoàng Việt chưa đến bệnh viện vì đang đi cùng cảnh sát và những đồng đảng còn sống của Trần Thế Phong đi tìm con gái.
Dù sao cô cũng đã chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất, chuyện thất vọng kiểu này không phải mới một hai lần.
Là ai cũng biết hy vọng rất mỏng manh, Trần Thế Phong sao có thể bỏ qua cho con cô chứ!
Người của Lê Hoàng Việt đã đưa Minh Khôi đến bệnh viện, đứa trẻ đã không gặp mẹ gần nửa ngày, đã khóc rất lâu. Trần Khả Như ôm dỗ một hồi, đặt Minh Khôi vào trong xe đẩy, đẩy vào hoa viên bệnh viện, không khí trong thực sự rất phiền muộn. Phải đến nửa giờ sau, Lê Chí Cường mới đến đón cô.
Trần Khả Như cảm thấy rằng tính cách u sầu và lạnh lùng của cô hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi bệnh viện, bác sĩ thực sự là một nghề làm người ta không thể nào khoái trá.
"Oe oe oe..."
Lúc Trần Khả Như thất thần, nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ. Cô quay lại thì thấy con trai trong xe đẩy đang ngủ rất ngon, không phải nó đang khóc, vậy đó là ai?
"Minh An không khóc, vậy để mẹ bé nhé?"
Giọng nói nhẹ nhàng nhẹ nhàng của Lê Hoàng Việt vang lên từ phía sau. Khi Trần Khả Như nghe rõ nội dung, toàn bộ lưng cô cứng đờ, vẻ mặt như đông cứng.
Mắt cô chua xót, cuối cùng cô cũng có dũng khí quay lại, thấy Lê Hoàng Việt đang ôm một đứa trẻ trên tay, cúi đầu âu yếm dỗ dành, nhưng tiếc là đứa trẻ không nghe, bé vẫn khóc oa oa, cộng thêm hành động và tư thế thì quá thiếu chuyên nghiệp, trông anh không giống một người cha mà như dân buôn người.
Hai mắt Trần Khả Như rưng rưng, nước mắt tưởng như có thể rơi bất cứ lúc nào.
Cho đến khi Lê Hoàng Việt nói: “Bà xã, con gái của chúng ta về rồi.” Phòng tuyến của cô hoàn toàn vụn vỡ, không cách nào khống chế được.
Có lẽ là tâm linh cảm ứng, ngay khi Trần Khả Như ôm Minh An, cô bé lập tức nín khóc. Nhưng Trần Khả Như lại vùi đầu khóc không ngừng, thậm chí khóc rất bi thương.
Lê Hoàng Việt không biết cô cảm động vì tiếng khóc của Minh Nguyệt hay vì cái chết của Trương Phước Thành, nói tóm lại, cảm thấy cô đang trút ra, cô kiềm chế đã lâu, cần được khóc thoải mái.
Rốt cuộc, Trần Thế Phong đã làm một việc tốt, không giết con gái của họ.
Lê Hoàng Việt dùng ngón tay ấm áp lau đi nước mắt trên mặt cô: "Bà xã, sau này anh sẽ không để em rơi lệ."
Bình luận facebook