Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 381 - Ngoại truyện Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân (1)
"Đào Cúc Vân, giao cho em bệnh nhân VIP ở giường năm đó. Chị vừa đi xin y tá trưởng, chị thật sự không chăm sóc nổi nữa rồi."
Buổi trưa, vừa nói chuyện với nhóm Vũ Tuyết Trang xong, chị My - y tá thân thiết của Đào Cúc Vân chạy đến phàn nàn với cô ấy.
Cô gái nhỏ bình thường siêng năng chăm chỉ, thái độ đúng mực, việc khó khăn thường ngày đều do cô ấy làm hết, có phàn nàn vài câu cũng chẳng sao, mọi người cũng đều đứng về phía cô.
Phòng bệnh VIP, đúng như tên gọi, là khu phòng bệnh cao cấp trong bệnh viện, dịch vụ được hưởng ở đây khác hẳn với những phòng bệnh bình thường, về cơ bản đều là người giàu có, quyền quý hoặc có địa vị. Bây giờ người có tiền trên thế giới này đều là những ông chú, bất chấp mạo hiểm mạng sống, hay khoe khoang và tự cao tự đại.
"Chị My, cảm ơn chị."
Mặc dù bệnh nhân ở đó khó chăm sóc, nhưng những người chăm sóc cũng sẽ nhận được thêm tiền thưởng và tiền bo tương ứng. Đào Cúc Vân đến từ nông thôn và gia đình cô ấy mới mua một căn nhà bằng tiền thế chấp. Cô ấy rất khó khăn về tài chính, vì vậy Đào Cúc Vân tự nhiên sẵn lòng làm việc này.
Chị My vỗ vai và nói: "Đào Cúc Vân, em phải chuẩn bị tâm lý, người phụ nữ kia là phu nhân của tập đoàn nào đó, khi có chuyện gì xảy ra sẽ bị kích động, hàng ngàn người bệnh đều đang tức giận với cô ấy... "
“Vâng, em biết.” Đào Cúc Vân thản nhiên trả lời. Bình thường không hiếm gặp những bệnh nhân khó tính và cố ý gây khó dễ, đây là điểm khác biệt giữa VIP và bình thường.
Mặc dù nói đã chuẩn bị tâm lý nhưng mức độ gây chuyện rắc rối của bệnh nhân giường năm vẫn khiến cô hơi bất ngờ. Vừa đi tới cửa, cô đã nghe thấy giọng người phụ nữ bực tức phát ra từ phòng bệnh: “Tôi không muốn ăn. Tôi không muốn ăn! Cút đi!”
Ngay sau đó là tiếng chiếc bát sứ rơi xuống đất vỡ vụn khiến người ta kinh hãi.
Y tá lặng lẽ dọn dẹp những mảnh vụn, mảnh vỡ trên mặt đất. Đào Cúc Vân đã lường trước được chuyện này, Phan Thanh Hương - vợ của chủ tịch tập đoàn Bình Tân, bốn mươi tám tuổi, mắc bệnh ung thư cổ tử cung, may mắn là được phát hiện sớm, tử cung và buồng trứng đã được cắt bỏ, về cơ bản không có sự lây lan. Ca phẫu thuật do bác sĩ Trần Khả Như thực hiện. Một người phụ nữ quyền quý, có thân phận danh giá như Phan Thanh Hương, cô ấy có tiền nhưng không thể mua được sức khỏe. Tâm trạng thất thường của một trái tim dễ vỡ khi chưa thể chấp nhận được cú sốc này là điều dễ hiểu.
Ai cũng biết về bệnh ung thư, các bác sĩ không thể đảm bảo 100% rằng sẽ không bị tái phát sau khi cắt bỏ!
"Tôi đã nói đừng làm phiền tôi!"
Phan Thanh Hương nằm nghiêng người, bắt đầu phát điên khi nghe thấy tiếng bước chân.
Đào Cúc Vân nhìn đống thuốc trên mặt bàn, lập tức mím môi, sốt sắng nói: "Thưa bà, bà vừa làm phẫu thuật xong, không uống thuốc, ăn uống đúng giờ, sức khỏe của bà làm sao có thể hồi phục được."
Nghe thấy vậy, Phan Thanh Hương quay mặt lại, khuôn mặt vốn xinh đẹp lúc này đã trở nên xanh xao vàng vọt, hai hàng lông mày cau lại, giữa hai lông mày ẩn chứa một chút nóng nảy, tức giận.
Phan Thanh Hương vẫn không hề xấu đi, chỉ là bây giờ tâm trạng của bà có chút đau buồn, tuyệt vọng.
"Cô là cái gì, mà dám lên mặt dạy tôi, tôi chỉ là không uống thuốc, có làm sao! Các người mặc kệ tôi để tôi chết trong bệnh viện cho xong!" Phan Thanh Hương chỉ nói hai câu nhưng giọng điệu lại khiến người ta khiếp sợ.
Đào Cúc Vân vốn có tâm lý vững vàng, cũng bị câu nói đó làm cho choáng váng, trong lòng thầm nghĩ nếu như Phan Thanh Hương chết trong bệnh viện thì các bác sĩ và y tá của bệnh viện sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn, chẳng trách chị My không dám chăm sóc.
"Thưa bà, tôi biết bà nhất định là gặp phải chuyện không vui, nhưng dù sao bà vẫn còn trẻ, đợi một thời gian khi sức khỏe hồi phục bà sẽ lại giống như người bình thường, nếu bà cứ như thế này thì gia đình bà sẽ lo lắng lắm."
Không biết câu nói nào đã đâm trúng ý của Phan Thanh Hương, bà ta bất ngờ tức giận và kích động nói: "Một nha đầu như cô thì biết cái gì mà nói. Từ nay tôi sẽ không còn là một người phụ nữ bình thường nữa. Tôi đã không nhìn thấy bóng dáng chồng và con trai tôi mấy ngày hôm nay rồi...Tôi không trả tiền để thuê một nha đầu đến dạy đời tôi. Bây giờ, đi ra ngoài ngay lập tức và nói với viện trưởng của cô, tôi muốn xuất viện! Tôi không thể ở lại đây nữa!"
Vừa nói, bà ta vừa hất chiếc bàn cạnh đầu giường, một đống lớn những viên thuốc đủ màu sắc trên bàn, từng viên rơi vãi, lăn trên nền nhà trắng tinh.
Đào Cúc Vân lần đầu tiên gặp phải trường hợp phức tạp này, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm đối phó, cảm thấy những bệnh nhân trước đây đều quá đơn giản! Xong rồi, cô ấy không những không thuyết phục được mà ngược lại còn chọc giận bà ta, phản tác dụng.
Nếu y tá trưởng biết... Trên trán Đào Cúc Vân đổ mồ hôi lạnh, cô cũng chỉ là cô gái hai mươi tư tuổi trên mặt hiện lên vẻ khó xử.
"Rốt cuộc là cái quái gì đã khiến quý cô Phan Thanh Hương tức giận như vậy chứ?" Một giọng nam với khuôn mặt tươi cười đậm chất hippie phá tan bầu không khí căng thẳng.
Có một hương thơm thoảng qua mũi, Đào Cúc Vân đưa mắt nhìn xung quanh, một bó hoa hồng đỏ rực bao trùm toàn bộ tầm mắt, đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng bệnh trong lành hơn rất nhiều.
Phụ nữ yêu hoa, không phân biệt tuổi tác, cũng không có gì là giả tạo.
Đặc biệt là với bó hoa to như vậy thì ít nhất cũng có đến trăm bông. Nhưng thứ khiến người ta chói mắt hơn cả màu đỏ hồng của bó hoa là khuôn mặt vô cùng điển trai và quyến rũ ở bên cạnh. Anh ta có một đôi mắt đào hoa biết cười, hàng lông mày đẹp và sống mũi cao thẳng tắp, làn da được chăm sóc tốt, và đôi môi màu mật ong quyến rũ, ngay cả nhìn thoáng qua cũng thấy bộ áo vest bóng bẩy, sang trọng mà anh ta mặc cũng toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng.
Khuôn mặt này, Đào Cúc Vân đã từng nhìn thấy.
Trong hôn lễ của bác sĩ Trần Khả Như và tổng giám đốc Lê Hoàng Việt, anh ấy là phù rể.
Đỗ Nhất Minh là một chàng công tử nhà giàu điển hình. Phong cách tổng thể của anh ấy rất giống với ngôi sao nước láng giềng. Dáng người đẹp, mái tóc xoăn rẽ ngôi giữa rất thời trang.
Đào Cúc Vân phải thừa nhận rằng, cô đã bị Đỗ Nhất Minh thu hút lần thứ hai. Mặc dù anh ta liếc nhìn cô, nhưng cô cảm thấy anh ta đã quên cô rồi. Cũng đã nhiều năm trôi qua kể từ đám cưới, ai lại nhớ đến một cô phù dâu nghèo tội nghiệp.
"Tiểu tử thối, anh còn biết trở về cơ đấy! Tôi còn tưởng hai cha con anh đang chờ để đến nhận xác tôi!" Đỗ Nhất Minh mang bó hoa tới trước mặt Phan Thanh Hương, bà ta có vẻ xúc động, ngước mắt lên nhìn rồi lại làm mặt căng thẳng, giả vờ tức giận.
"Mẹ, không phải là do con đang bận lo chuyện, phân chia công việc ở công ty sao, vừa xuống máy bay là con đi thẳng đến bệnh viện, thậm chí còn chưa được ăn."
Đỗ Nhất Minh mỉm cười ngồi xuống bên giường Phan Thanh Hương, trong nháy mắt, tâm trạng của Phan Thanh Hương đã có sự thay đổi lớn.
Đào Cúc Vân lúc này mới ngạc nhiên nhận ra, thì ra Phan Thanh Hương chính là mẹ của Đỗ Nhất Minh, mọi người đều gọi bà là phu nhân Đỗ, lẽ ra cô phải nghĩ đến điều đó từ lâu. Phan Thanh Hương bình thường nóng tính, sau khi nghe lời phàn nàn của con trai, Đỗ Nhất Minh còn nói vài lời nịnh nọt, cuối cùng cũng chịu uống thuốc và ăn xong.
Sau đó, cô biết được thì ra chồng của Phan Thanh Hương - cha của Đỗ Nhất Minh - Đỗ Trí Quốc, đã nuôi một vài người tình bên ngoài. Phan Thanh Hương ốm yếu, vốn dĩ đã không thể giữ được trái tim của chồng mình. Giờ đây, ngay cả chức năng cơ bản nhất của một người phụ nữ cũng không còn nữa... Từ khi bà nhập viện, Đỗ Trí Quốc tới đây được một lần... Là người phụ nữ, chắc chắn sẽ cảm thấy rất tuyệt vọng.
Đào Cúc Vân và người dọn dẹp vệ sinh cùng nhau dọn sạch đống thuốc trên mặt đất. Khi chuẩn bị rời đi, một giọng nam thoải mái truyền đến: "Cô y tá, vừa rồi không phải cố ý. Mẹ tôi tính khí không được tốt. Mong cô thông cảm."
Chính là anh ấy.
Khi Đào Cúc Vân nghiêng người, bóng dáng cao ráo của anh ấy bước đến bên cạnh cô. Vẻ ngoài của anh rất ưa nhìn, không nữ tính, cũng không quá cứng nhắc, giống như vẻ đẹp tự nhiên của một ngôi sao, nụ cười tỏa nắng, dễ dàng khiến trái tim thiếu nữ rung động.
Nhớ lại khi Vũ Tuyết Trang và Hứa Mặc chưa kết hôn, hai người họ đã xem phim đam mỹ Hàn Quốc và Thái Lan, thảo luận về những anh chàng đẹp trai. Lúc này, khi một anh chàng đẹp trai thực sự xuất hiện, Đào Cúc Vân phát hiện ra cô và Vũ Tuyết Trang không khác gì nhau, đều là hổ giấy. Bất cứ khi nào nhìn thấy ai đó đẹp trai một chút, tim sẽ đập nhanh hơn và nhịp thở trở nên gấp gáp... xấu hổ giống như nhau (à, cô ấy chưa từng yêu trước đây mà, đúng là một con thỏ trắng ngây thơ.)
Đôi mắt hai mí xinh đẹp của Đào Cúc Vân nhìn chằm chằm anh ta trong chốc lát, mấy giây sau, cô nhanh chóng thu lại ánh mắt ngượng ngùng của mình: "Anh à, đây là công việc của tôi."
Nói thật, cho dù Đào Cúc Vân có da mặt dày, vừa rồi cô ấy thực sự đã yếu đuối lắm rồi.
“Tôi đã nói mà, các y tá trong bệnh viện của chị dâu đều rất ân cần, hiểu chuyện, lương thiện, lại còn xinh đẹp.” Khi anh nói chuyện, đôi mắt đào hoa chớp chớp, ánh mắt nhìn thẳng, có loại từng phút từng giây đều khiến con gái ảo tưởng.
Anh ta đang quyến rũ cô sao?
Đào Cúc Vân đã xem rất nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình lãng mạn, biết rằng chuyện này rất bình thường, nhưng cô vẫn không thể làm chủ mình không rơi vào cái bẫy đó.
Cô đỏ mặt nói: "Cái đó... Tôi quay về làm việc trước."
Lúc quay người lại, Đào Cúc Vân thực sự rất bối rối, rõ ràng cô không muốn nói ra điều này, nhưng... cô không muốn làm cho mình trở nên ngốc nghếch. Tuổi của cô ấy cũng không còn nhỏ nữa và sẽ không nhầm lẫn giữa tiểu thuyết ngôn tình với thực tế.
Đào Cúc Vân xinh đẹp, với những đường nét thanh tú và vẻ ngoài trong sáng, thuần khiết, nhưng ở thành phố Đà Nẵng - nơi tràn ngập mỹ nữ này, cô như chìm nghỉm dưới đáy hồ, thậm chí đến bong bóng còn không nổi lên được. Cộng thêm tính cách nhút nhát, địa vị thấp kém, không có đặc điểm gì nổi trội khiến cô trông rất bình thường.
Cho nên giấc mơ về Lọ Lem và quý công tử cũng không đến lượt cô.
"Đợi chút."
Đỗ Nhất Minh đột nhiên gọi cô: "Cô tên là gì, tôi đã từng gặp cô chưa?"
Trong lòng Đào Cúc Vân nổi lên từng đợt sóng, anh ta rốt cuộc có nhớ hay không?
Đôi môi cô dường như hơi hé mở, ánh mắt bình tĩnh chờ mong. “Đợi đã, cô đừng nói, để tôi đoán.” Vừa định nói, Đỗ Nhất Minh đột nhiên đưa tay ra, cau mày suy nghĩ, tư thế và hành động của anh ta có vẻ mơ hồ, nghi hoặc.
"Trung tâm mua sắm?"
Lắc đầu.
"Đúng rồi, ở đâu đó trong thành phố?"
Lắc đầu.
"Bạn học của Lan Anh - em gái tôi?"
Lắc đầu.
"..." Đỗ Nhất Minh còn muốn nói gì đó, trên khuôn mặt đẹp trai bắt đầu hiện lên vẻ khó chịu.
Anh thề rằng đã từng gặp qua cô gái xinh đẹp, thuần khiết trước mặt này, nhưng đã một thời gian dài anh ta không tới nơi đó. Là một tay chơi, có nhiều mỹ nữ vây quanh, Đỗ Nhất Minh biết rất rõ. Chắc anh ta đang đoán cô là một trong số những người đó.
Đào Cúc Vân không thể đợi thêm được nữa, xem ra Đỗ Nhất Minh một chút cũng không còn nhớ về cô nữa rồi.
“Đỗ công tử, tôi thật sự phải trở lại làm việc rồi, thật lòng xin lỗi anh."
"Chờ đã, Đào Cúc Vân phải không, có thể cho tôi biết số điện thoại của cô được không?"
Đỗ Nhất Minh cũng thật là vô liêm sỉ, may mà thị lực của anh ta tốt, nhìn thấy giấy phép lao động của cô y tá trẻ, dường như cảm thấy mục đích của mình quá chính đáng, anh ta mỉm cười giải thích: "Cô y tá, đừng hiểu lầm ý tôi. Tôi chỉ là muốn biết tình trạng của mẹ tôi bất cứ lúc nào..."
Buổi trưa, vừa nói chuyện với nhóm Vũ Tuyết Trang xong, chị My - y tá thân thiết của Đào Cúc Vân chạy đến phàn nàn với cô ấy.
Cô gái nhỏ bình thường siêng năng chăm chỉ, thái độ đúng mực, việc khó khăn thường ngày đều do cô ấy làm hết, có phàn nàn vài câu cũng chẳng sao, mọi người cũng đều đứng về phía cô.
Phòng bệnh VIP, đúng như tên gọi, là khu phòng bệnh cao cấp trong bệnh viện, dịch vụ được hưởng ở đây khác hẳn với những phòng bệnh bình thường, về cơ bản đều là người giàu có, quyền quý hoặc có địa vị. Bây giờ người có tiền trên thế giới này đều là những ông chú, bất chấp mạo hiểm mạng sống, hay khoe khoang và tự cao tự đại.
"Chị My, cảm ơn chị."
Mặc dù bệnh nhân ở đó khó chăm sóc, nhưng những người chăm sóc cũng sẽ nhận được thêm tiền thưởng và tiền bo tương ứng. Đào Cúc Vân đến từ nông thôn và gia đình cô ấy mới mua một căn nhà bằng tiền thế chấp. Cô ấy rất khó khăn về tài chính, vì vậy Đào Cúc Vân tự nhiên sẵn lòng làm việc này.
Chị My vỗ vai và nói: "Đào Cúc Vân, em phải chuẩn bị tâm lý, người phụ nữ kia là phu nhân của tập đoàn nào đó, khi có chuyện gì xảy ra sẽ bị kích động, hàng ngàn người bệnh đều đang tức giận với cô ấy... "
“Vâng, em biết.” Đào Cúc Vân thản nhiên trả lời. Bình thường không hiếm gặp những bệnh nhân khó tính và cố ý gây khó dễ, đây là điểm khác biệt giữa VIP và bình thường.
Mặc dù nói đã chuẩn bị tâm lý nhưng mức độ gây chuyện rắc rối của bệnh nhân giường năm vẫn khiến cô hơi bất ngờ. Vừa đi tới cửa, cô đã nghe thấy giọng người phụ nữ bực tức phát ra từ phòng bệnh: “Tôi không muốn ăn. Tôi không muốn ăn! Cút đi!”
Ngay sau đó là tiếng chiếc bát sứ rơi xuống đất vỡ vụn khiến người ta kinh hãi.
Y tá lặng lẽ dọn dẹp những mảnh vụn, mảnh vỡ trên mặt đất. Đào Cúc Vân đã lường trước được chuyện này, Phan Thanh Hương - vợ của chủ tịch tập đoàn Bình Tân, bốn mươi tám tuổi, mắc bệnh ung thư cổ tử cung, may mắn là được phát hiện sớm, tử cung và buồng trứng đã được cắt bỏ, về cơ bản không có sự lây lan. Ca phẫu thuật do bác sĩ Trần Khả Như thực hiện. Một người phụ nữ quyền quý, có thân phận danh giá như Phan Thanh Hương, cô ấy có tiền nhưng không thể mua được sức khỏe. Tâm trạng thất thường của một trái tim dễ vỡ khi chưa thể chấp nhận được cú sốc này là điều dễ hiểu.
Ai cũng biết về bệnh ung thư, các bác sĩ không thể đảm bảo 100% rằng sẽ không bị tái phát sau khi cắt bỏ!
"Tôi đã nói đừng làm phiền tôi!"
Phan Thanh Hương nằm nghiêng người, bắt đầu phát điên khi nghe thấy tiếng bước chân.
Đào Cúc Vân nhìn đống thuốc trên mặt bàn, lập tức mím môi, sốt sắng nói: "Thưa bà, bà vừa làm phẫu thuật xong, không uống thuốc, ăn uống đúng giờ, sức khỏe của bà làm sao có thể hồi phục được."
Nghe thấy vậy, Phan Thanh Hương quay mặt lại, khuôn mặt vốn xinh đẹp lúc này đã trở nên xanh xao vàng vọt, hai hàng lông mày cau lại, giữa hai lông mày ẩn chứa một chút nóng nảy, tức giận.
Phan Thanh Hương vẫn không hề xấu đi, chỉ là bây giờ tâm trạng của bà có chút đau buồn, tuyệt vọng.
"Cô là cái gì, mà dám lên mặt dạy tôi, tôi chỉ là không uống thuốc, có làm sao! Các người mặc kệ tôi để tôi chết trong bệnh viện cho xong!" Phan Thanh Hương chỉ nói hai câu nhưng giọng điệu lại khiến người ta khiếp sợ.
Đào Cúc Vân vốn có tâm lý vững vàng, cũng bị câu nói đó làm cho choáng váng, trong lòng thầm nghĩ nếu như Phan Thanh Hương chết trong bệnh viện thì các bác sĩ và y tá của bệnh viện sẽ phải chịu trách nhiệm rất lớn, chẳng trách chị My không dám chăm sóc.
"Thưa bà, tôi biết bà nhất định là gặp phải chuyện không vui, nhưng dù sao bà vẫn còn trẻ, đợi một thời gian khi sức khỏe hồi phục bà sẽ lại giống như người bình thường, nếu bà cứ như thế này thì gia đình bà sẽ lo lắng lắm."
Không biết câu nói nào đã đâm trúng ý của Phan Thanh Hương, bà ta bất ngờ tức giận và kích động nói: "Một nha đầu như cô thì biết cái gì mà nói. Từ nay tôi sẽ không còn là một người phụ nữ bình thường nữa. Tôi đã không nhìn thấy bóng dáng chồng và con trai tôi mấy ngày hôm nay rồi...Tôi không trả tiền để thuê một nha đầu đến dạy đời tôi. Bây giờ, đi ra ngoài ngay lập tức và nói với viện trưởng của cô, tôi muốn xuất viện! Tôi không thể ở lại đây nữa!"
Vừa nói, bà ta vừa hất chiếc bàn cạnh đầu giường, một đống lớn những viên thuốc đủ màu sắc trên bàn, từng viên rơi vãi, lăn trên nền nhà trắng tinh.
Đào Cúc Vân lần đầu tiên gặp phải trường hợp phức tạp này, cô hoàn toàn không có kinh nghiệm đối phó, cảm thấy những bệnh nhân trước đây đều quá đơn giản! Xong rồi, cô ấy không những không thuyết phục được mà ngược lại còn chọc giận bà ta, phản tác dụng.
Nếu y tá trưởng biết... Trên trán Đào Cúc Vân đổ mồ hôi lạnh, cô cũng chỉ là cô gái hai mươi tư tuổi trên mặt hiện lên vẻ khó xử.
"Rốt cuộc là cái quái gì đã khiến quý cô Phan Thanh Hương tức giận như vậy chứ?" Một giọng nam với khuôn mặt tươi cười đậm chất hippie phá tan bầu không khí căng thẳng.
Có một hương thơm thoảng qua mũi, Đào Cúc Vân đưa mắt nhìn xung quanh, một bó hoa hồng đỏ rực bao trùm toàn bộ tầm mắt, đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng bệnh trong lành hơn rất nhiều.
Phụ nữ yêu hoa, không phân biệt tuổi tác, cũng không có gì là giả tạo.
Đặc biệt là với bó hoa to như vậy thì ít nhất cũng có đến trăm bông. Nhưng thứ khiến người ta chói mắt hơn cả màu đỏ hồng của bó hoa là khuôn mặt vô cùng điển trai và quyến rũ ở bên cạnh. Anh ta có một đôi mắt đào hoa biết cười, hàng lông mày đẹp và sống mũi cao thẳng tắp, làn da được chăm sóc tốt, và đôi môi màu mật ong quyến rũ, ngay cả nhìn thoáng qua cũng thấy bộ áo vest bóng bẩy, sang trọng mà anh ta mặc cũng toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng.
Khuôn mặt này, Đào Cúc Vân đã từng nhìn thấy.
Trong hôn lễ của bác sĩ Trần Khả Như và tổng giám đốc Lê Hoàng Việt, anh ấy là phù rể.
Đỗ Nhất Minh là một chàng công tử nhà giàu điển hình. Phong cách tổng thể của anh ấy rất giống với ngôi sao nước láng giềng. Dáng người đẹp, mái tóc xoăn rẽ ngôi giữa rất thời trang.
Đào Cúc Vân phải thừa nhận rằng, cô đã bị Đỗ Nhất Minh thu hút lần thứ hai. Mặc dù anh ta liếc nhìn cô, nhưng cô cảm thấy anh ta đã quên cô rồi. Cũng đã nhiều năm trôi qua kể từ đám cưới, ai lại nhớ đến một cô phù dâu nghèo tội nghiệp.
"Tiểu tử thối, anh còn biết trở về cơ đấy! Tôi còn tưởng hai cha con anh đang chờ để đến nhận xác tôi!" Đỗ Nhất Minh mang bó hoa tới trước mặt Phan Thanh Hương, bà ta có vẻ xúc động, ngước mắt lên nhìn rồi lại làm mặt căng thẳng, giả vờ tức giận.
"Mẹ, không phải là do con đang bận lo chuyện, phân chia công việc ở công ty sao, vừa xuống máy bay là con đi thẳng đến bệnh viện, thậm chí còn chưa được ăn."
Đỗ Nhất Minh mỉm cười ngồi xuống bên giường Phan Thanh Hương, trong nháy mắt, tâm trạng của Phan Thanh Hương đã có sự thay đổi lớn.
Đào Cúc Vân lúc này mới ngạc nhiên nhận ra, thì ra Phan Thanh Hương chính là mẹ của Đỗ Nhất Minh, mọi người đều gọi bà là phu nhân Đỗ, lẽ ra cô phải nghĩ đến điều đó từ lâu. Phan Thanh Hương bình thường nóng tính, sau khi nghe lời phàn nàn của con trai, Đỗ Nhất Minh còn nói vài lời nịnh nọt, cuối cùng cũng chịu uống thuốc và ăn xong.
Sau đó, cô biết được thì ra chồng của Phan Thanh Hương - cha của Đỗ Nhất Minh - Đỗ Trí Quốc, đã nuôi một vài người tình bên ngoài. Phan Thanh Hương ốm yếu, vốn dĩ đã không thể giữ được trái tim của chồng mình. Giờ đây, ngay cả chức năng cơ bản nhất của một người phụ nữ cũng không còn nữa... Từ khi bà nhập viện, Đỗ Trí Quốc tới đây được một lần... Là người phụ nữ, chắc chắn sẽ cảm thấy rất tuyệt vọng.
Đào Cúc Vân và người dọn dẹp vệ sinh cùng nhau dọn sạch đống thuốc trên mặt đất. Khi chuẩn bị rời đi, một giọng nam thoải mái truyền đến: "Cô y tá, vừa rồi không phải cố ý. Mẹ tôi tính khí không được tốt. Mong cô thông cảm."
Chính là anh ấy.
Khi Đào Cúc Vân nghiêng người, bóng dáng cao ráo của anh ấy bước đến bên cạnh cô. Vẻ ngoài của anh rất ưa nhìn, không nữ tính, cũng không quá cứng nhắc, giống như vẻ đẹp tự nhiên của một ngôi sao, nụ cười tỏa nắng, dễ dàng khiến trái tim thiếu nữ rung động.
Nhớ lại khi Vũ Tuyết Trang và Hứa Mặc chưa kết hôn, hai người họ đã xem phim đam mỹ Hàn Quốc và Thái Lan, thảo luận về những anh chàng đẹp trai. Lúc này, khi một anh chàng đẹp trai thực sự xuất hiện, Đào Cúc Vân phát hiện ra cô và Vũ Tuyết Trang không khác gì nhau, đều là hổ giấy. Bất cứ khi nào nhìn thấy ai đó đẹp trai một chút, tim sẽ đập nhanh hơn và nhịp thở trở nên gấp gáp... xấu hổ giống như nhau (à, cô ấy chưa từng yêu trước đây mà, đúng là một con thỏ trắng ngây thơ.)
Đôi mắt hai mí xinh đẹp của Đào Cúc Vân nhìn chằm chằm anh ta trong chốc lát, mấy giây sau, cô nhanh chóng thu lại ánh mắt ngượng ngùng của mình: "Anh à, đây là công việc của tôi."
Nói thật, cho dù Đào Cúc Vân có da mặt dày, vừa rồi cô ấy thực sự đã yếu đuối lắm rồi.
“Tôi đã nói mà, các y tá trong bệnh viện của chị dâu đều rất ân cần, hiểu chuyện, lương thiện, lại còn xinh đẹp.” Khi anh nói chuyện, đôi mắt đào hoa chớp chớp, ánh mắt nhìn thẳng, có loại từng phút từng giây đều khiến con gái ảo tưởng.
Anh ta đang quyến rũ cô sao?
Đào Cúc Vân đã xem rất nhiều tiểu thuyết và phim truyền hình lãng mạn, biết rằng chuyện này rất bình thường, nhưng cô vẫn không thể làm chủ mình không rơi vào cái bẫy đó.
Cô đỏ mặt nói: "Cái đó... Tôi quay về làm việc trước."
Lúc quay người lại, Đào Cúc Vân thực sự rất bối rối, rõ ràng cô không muốn nói ra điều này, nhưng... cô không muốn làm cho mình trở nên ngốc nghếch. Tuổi của cô ấy cũng không còn nhỏ nữa và sẽ không nhầm lẫn giữa tiểu thuyết ngôn tình với thực tế.
Đào Cúc Vân xinh đẹp, với những đường nét thanh tú và vẻ ngoài trong sáng, thuần khiết, nhưng ở thành phố Đà Nẵng - nơi tràn ngập mỹ nữ này, cô như chìm nghỉm dưới đáy hồ, thậm chí đến bong bóng còn không nổi lên được. Cộng thêm tính cách nhút nhát, địa vị thấp kém, không có đặc điểm gì nổi trội khiến cô trông rất bình thường.
Cho nên giấc mơ về Lọ Lem và quý công tử cũng không đến lượt cô.
"Đợi chút."
Đỗ Nhất Minh đột nhiên gọi cô: "Cô tên là gì, tôi đã từng gặp cô chưa?"
Trong lòng Đào Cúc Vân nổi lên từng đợt sóng, anh ta rốt cuộc có nhớ hay không?
Đôi môi cô dường như hơi hé mở, ánh mắt bình tĩnh chờ mong. “Đợi đã, cô đừng nói, để tôi đoán.” Vừa định nói, Đỗ Nhất Minh đột nhiên đưa tay ra, cau mày suy nghĩ, tư thế và hành động của anh ta có vẻ mơ hồ, nghi hoặc.
"Trung tâm mua sắm?"
Lắc đầu.
"Đúng rồi, ở đâu đó trong thành phố?"
Lắc đầu.
"Bạn học của Lan Anh - em gái tôi?"
Lắc đầu.
"..." Đỗ Nhất Minh còn muốn nói gì đó, trên khuôn mặt đẹp trai bắt đầu hiện lên vẻ khó chịu.
Anh thề rằng đã từng gặp qua cô gái xinh đẹp, thuần khiết trước mặt này, nhưng đã một thời gian dài anh ta không tới nơi đó. Là một tay chơi, có nhiều mỹ nữ vây quanh, Đỗ Nhất Minh biết rất rõ. Chắc anh ta đang đoán cô là một trong số những người đó.
Đào Cúc Vân không thể đợi thêm được nữa, xem ra Đỗ Nhất Minh một chút cũng không còn nhớ về cô nữa rồi.
“Đỗ công tử, tôi thật sự phải trở lại làm việc rồi, thật lòng xin lỗi anh."
"Chờ đã, Đào Cúc Vân phải không, có thể cho tôi biết số điện thoại của cô được không?"
Đỗ Nhất Minh cũng thật là vô liêm sỉ, may mà thị lực của anh ta tốt, nhìn thấy giấy phép lao động của cô y tá trẻ, dường như cảm thấy mục đích của mình quá chính đáng, anh ta mỉm cười giải thích: "Cô y tá, đừng hiểu lầm ý tôi. Tôi chỉ là muốn biết tình trạng của mẹ tôi bất cứ lúc nào..."
Bình luận facebook