Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 384 - Ngoại truyện Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân (4)
Đỗ Lan Anh nghiêm túc nói: “Anh, nói thật, anh già rồi, nghiêm túc tìm bạn gái kết hôn đi, đừng để dì lo lắng nữa.”
Đỗ Lan Anh là con gái nuôi của Đỗ Trí Quốc, trên danh nghĩa là em gái của Đỗ Nhất Minh nhưng trên thực tế, Phan Thanh Hương biết rõ Đỗ Lan Anh là con gái của tình nhân Đỗ Trí Quốc sinh ra, khi mới nhận nuôi cô ta, trong nhà đã ầm ỹ một trận.
Phan Thanh Hương không thích Đỗ Lan Anh, bà ta coi cô ta như cái gái trong mắt thế nên Đỗ Lan Anh cũng tránh mặt bà ta, hai người như hai kẻ xa lạ, chỉ có Đỗ Nhất Minh là bị kẹt ở giữa.
Đỗ Nhất Minh nói qua vài câu với em gái sau đó anh trở về phòng, nằm trên giường trằn trọc hồi lâu cũng không ngủ nổi, anh không khỏi nhớ tới dáng vẻ đáng thương khi rời đi của cô y tá kia.
Điên rồi! Điên rồi!
Đừng suy nghĩ nữa!
So với Đỗ Nhất Minh, Đào Cúc Vân lại càng khó chịu hơn, cô lăn qua lăn lại, khó chịu muốn chết đi được.
Người đàn ông này sao lại xấu xa vậy chứ! Cô xấu hổ không phải bởi vì ở thang máy có nhiều người mà là vì trách chính bản thân mình ngu xuẩn cứ không ngừng nhớ tới Đỗ Nhất Minh.
Chuyện ở thang máy là một minh chứng rõ ràng rằng Đỗ Nhất Minh đang trêu đùa cô, cô chẳng qua chỉ như một món đồ chơi của tên đàn ông đào hoa đó thôi.
Đào Cúc Vân cố gắng quên chuyện này đi thế nhưng đầu óc cô không ngừng oán thán, không thể nào phấn chấn lên nổi, tâm trạng cô không tốt chút nào, vốn dĩ cô đã không thích Đỗ Nhất Minh, bây giờ ấn tượng với anh càng tệ hơn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã một tuần trôi qua.
Nếu không phải lại xảy ra chuyện, cô còn tưởng cả đời này sẽ không gặp lại Đỗ Nhất Minh nữa.
Phan Thanh Hương đúng là xui xẻo, bị ung thư cổ tử cung đã đáng thương rồi, sau khi trở về còn bị ngã lúc đi tản bộ, hơn nữa còn gãy xương, phải đến bệnh viện làm phẫu thuật, sau khi xong xuôi có thể về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhưng mà phải có một y tá đi theo để kiểm tra bệnh tình.
Mà y tá trưởng lại trao cơ hội tốt này cho Đào Cúc Vân, tiền lương gấp đôi, có điều phải ngày đêm túc trực chăm sóc, công việc vô cùng vất vả nhưng đối với Đào Cúc Vân mà nói thì đây đúng là một việc tốt.
Thế nhưng cô không thể nào ngờ nơi cô tới lại chính là nhà của Phan Thanh Hương.
Sau khi nhìn thấy Phan Thanh Hương, Đào Cúc Vân không khỏi sửng sốt.
“Sao lại là cô? Cả cái bệnh viện lớn như thế chẳng nhẽ không còn ai khác sao?” Phan Thanh Hương nằm ở trên giường, liếc mắt nhìn thấy Đào Cúc Vân đứng ở cửa, sắc mặt bà ta đột nhiên trở nên không vui.
Nghe vậy, vẻ mặt Đào Cúc Vân táo nhạt, người giúp việc ở bên cạnh đã quen với tình tình khó chịu như vậy của Phan Thanh Hương nên cũng không lấy làm bất ngờ cho lắm.
Đào Cúc Vân hối hận muốn chết, nếu như biết trước thì chắc chắn cô sẽ không tới. Ngộ nhỡ gặp được Đỗ Nhất Minh… nghĩ tới đây, Đào Cúc Vân lại không khỏi nịnh nọt nói: “Nếu bà Phan Thanh Hương không hài lòng với tôi, vậy thì bây giờ tôi quay về bảo bệnh viện đổi người khác tới, có được không?”
“Cô…”
Phan Thanh Hương hoàn toàn không ngờ tới cô gái này lại dám nói như vậy trước mặt bà ta, hoàn toàn không xem bà ta ra gì, đúng là nực cười!
“Tạm biệt bà.”
Đào Cúc Vân chỉ hận không thể rời khỏi đây ngay lập tức, cô không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Khi ở bệnh viện, Phan Thanh Hương thấy con trai mình và y tá liếc mắt đưa tình, bên ngoài nhìn có vẻ thanh thuần nhưng bản chất chính là hồ ly tinh! Bây giờ cô như thế này có lẽ vì muốn lạt mềm buộc chặt cũng nên.
“Đợi đã, ai cho cô đi?” Phan Thanh Hương chính là một người vô lý như thế, bà ta không thèm quan tâm cô có phải lạt mềm buộc chặt hay không, trước mắt cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Bà ta là ai chứ, sao một cô y tá kém cỏi dám từ chối được! Tuyệt đối không thể nào!
Đào Cúc Vân xoay người lễ phép nói: “Xin hỏi bà còn có chuyện gì sao?”
Thái độ và biểu cảm của cô không có chút nào bất thường.
Phan Thanh Hương giả vờ nói: “Bỏ đi, dù sao cô cũng đã lặn lội đường xá xa xôi tơi đây, nếu như nói đuổi đi là đuổi đi, ngược lại giống như tôi đang làm khó dễ cho cô, tôi cũng không thể để người ta tự ý tùy tiện vào nhà mình được! Cô cứ ở lại trước đi đã.”
Đào Cúc Vân vừa nghe đã cảm thấy không ổn, không phải vừa rồi Phan Thanh Hương có vẻ rất chán ghét cô sao, sao chớp mắt một cái đã thay đổi thái đội rồi, rốt cuộc bà ta muốn làm gì chứ?
“Tôi chỉ sợ mình không làm nổi trọng trách này, hay là để tôi nói với bệnh viện cử tới một người có kinh nghiệm hơn đi.” Đào Cúc Vân uyển chuyển từ chối, không để lộ chút sơ hở nào.
Phan Thanh Hương thầm nghĩ, nếu cô không muốn hầu hạ tôi, tôi càng muốn bắt cô phải hầu hạ mình.
Bà ta hiểu rõ bản thân mình, trong lòng bà ta cũng rõ ràng Đào Cúc Vân làm việc ở bệnh viện, tính tình chắc hẳn cũng không tệ, có tính nhẫn nại cao, chỉ là trong lòng bà ta có thành kiến, luôn cảm thấy kiểu phụ nữ như thế này luôn có tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ.
Thế nên bà nhướng mày, lớn giọng nói: “Thái độ của nhân viên ở bệnh viện các người đều như vậy sao? Có tin hay không tôi gọi điện cho chủ nhiệm khoa của các cô, khiếu nại cô thoái thác trách nhiệm không!”
Giọng nói bà ta đầy uy hiếp, từ khi Đào Cúc Vân đi làm tới nay, Phan Thanh Hương là bệnh nhân cực đoan nhất mà cô gặp phải, bất cứ thứ gì bà ta cũng có thể suy diễn linh tinh được.
Vốn dĩ Đào Cúc Vân còn đồng cảm với Phan Thanh Hương, nhưng lúc này cô đã từ fan biến thành anti luôn rồi, đúng là mẹ nào con nấy, một cặp dở hơi.
Cô lễ phép đứng ở mép giường Phan Thanh Huyền, hơi cúi người nói: “Bà Phan Thanh Hương, rốt cuộc bà muốn thế nào, có chỗ nào tôi khiến bà không hài lòng thì cho tôi xin lỗi.”
Vẻ mặt cô khiêm tốn, trong ánh mắt cũng không có vẻ gì là nịnh nọt, cô chỉ đơn giản ngắn gọn nói một câu.
“Tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, cô ở lại trước đi. Có điều, tôi phải nhắc nhở cô, làm cho tốt trách nhiệm công việc của mình thì tôi sẽ trả gấp đôi tiền lương cho cô, tốt nhất đừng có tâm tư gì khác, có hiểu không hả?”
Bất kể là đối với người thân hay người làm, Phan Thanh Hương đều rất công tư phân mình, yêu ghét thưởng phạt rõ ràng.
“Tôi rõ rồi.”
Tuy rằng ngoài miệng Đào Cúc Vân nói như vậy nhưng trong lòng cô lại thầm nói: Cái gì gọi là không được có tâm tư gì khác?
Cô không ngốc, trong phim truyền hình và tiểu thuyết thường có tình tuyết chủ nhà phỏng vấn người giúp việc, ít nhiều đều sẽ cảnh cáo một câu như vậy, thường cốt truyện sẽ diễn biến phát sinh ra nhiều chuyện hơn nữa.
Có lẽ Phan Thanh Hương đã lo lắng qua rồi, chỉ cần bà ta trả đủ tiền co cô, cô sẽ không có tâm tư gì với con trai bà ta cả.
Thật ra, dù sao cũng phải nói, Phan Thanh Hương bị gãy xương, được người giúp việc trong nhà chăm sóc cũng phải thôi, tốt nhất là không nên cử động, mỗi ngày đều tiêu độc khử trùng cho vết thương là được… Nhưng mà những kẻ có tiền, làm cái gì cũng phải cẩn thận, có lẽ chỉ hận không thể mời tất cả các bác sĩ tới thăm khám, Đào Cúc Vân lúc này mới cảm thấy công việc của mình nhàm chán đến mức nào.
Đào Cúc Vân cũng không nói thêm gì nữa, dù sao cô cũng không nói lại được Phan Thanh Hương.
Suốt cả ngày, trừ những lúc làm các công việc cơ bản của một y tá là sắc thuốc và khử trùng vết thương, cô luôn lo lắng đều phòng, sợ đụng phải Đỗ Nhất Minh khi anh trở về.
Khi sắc trời tối dần, cô vội vàng nói: “Bà Phan Thanh Hương, hôm nay cũng muộn rồi, tôi về trước, ngày mai tám giờ sáng tôi lại đến có được không?”
Cô y tá này cả ngày trừ những lúc làm việc thì tâm trạng đều thấp thỏm không yên, dáng vẻ lúc nào cũng như vội vã muốn trở về, chẳng lẽ là đang sợ gặp phải ai sao? Phan Thanh Hương lập tức nghĩ tới con trai bảo bối của mình là Đỗ Nhất Minh, bà ta lập tức vung tay đồng ý cho Đào Cúc Vân trở về.
Xem ra cuối cùng cũng vượt qua một ngày yên ổn.
Ngày thứ hai và ngày thứ ba, Đào Cúc Vân làm xong nhiệm vụ là có thể rời khỏi, liên tiếp vài ngày cô đều không gặp được người nào khác nhà họ Đỗ, cô có tình cờ nhìn thấy Đỗ Lan Anh mấy lần nhưng lại không hề thấy bóng dáng Đỗ Nhất Minh đâu.
Thật ra chỉ cần cẩn thận quan sát phòng ngủ của Phan Thanh Hương sẽ phát hiện, chồng bà ta lâu lắm rồi không trở về, mọi sắp xếp trong phòng đều giống như chỉ có một mình Phan Thanh Hương ở.
Vợ mắc bệnh nặng như vậy mà chồng lại chẳng đoái hoài quan tâm, còn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, đúng là trái tim sắt đá.
Đàn ông ấy mà, đều là sáng nắng chiều mưa, có mới nới cũ, có lẽ tính tình đào hoa phong lưu của Đỗ Nhất Minh cũng là do di truyền từ cha của anh, tóm lại theo Đào Cúc Vân nghĩ, có lẽ ở cái nhà này người bình thường nhất là Đỗ Lan Anh.
Một hôm người giúp việc ngủ ở phòng bên cạnh xin nghỉ, buổi tối Phan Thanh Hương ngủ không ngon giấc, thường tỉnh dậy đi vệ sinh, uống nước đều phải có sự giúp đỡ của người giúp việc, vốn dĩ lập trường của Đào Cúc Vân rất kiên định nhưng Phan Thanh Hương nói nếu cô ở lại một buổi tối sẽ tính tiền tăng ca cho cô, Đào Cúc Vân suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không thể chống lại sức hấp dẫn của đồng tiền mà đồng ý, sau đó cô gọi điện thoại về nhà ngay lập tức.
Không còn cách nào khác, cô chỉ là một người bình tiền, vì tiền hay vì gì cũng được, hơn nữa chăm sóc bệnh nhân cũng là bổn phận của cô, áp lực nợ nần thật sự quá lớn, bình thường chi tiêu trong nhà đều phải tiết kiệm, đồ trang điểm, quần áo, trang sức của cô cũng chẳng đủ tiền mua...
Chủ yếu cũng là do biểu hiện của Đào Cúc Vân quá tốt nên Phan Thanh Hương cũng buông lỏng cảnh giác, quen dần với việc được cô chăm sóc.
Phan Thanh Hương một ngày ba bữa cơm đều ở trong phòng ngủ, Đào Cúc Vân và những người giúp việc khác đều giống nhau, dùng cơm trong nhà bếp của biệt thự, không thể không nói, cơm của nhà giàu đúng là khác cơm của nhà nghèo, Đào Cúc Vân không phải một người sành ăn nhưng cũng không khỏi cảm thán trước tài nấu của đầu bếp nhà này.
Đào Cúc Vân biết được nhiều chuyện nhà họ Đỗ thông qua lời kể của mấy người giúp việc, mấy ngày hôm nay Đỗ Nhất Minh không về nhà có lẽ vì phải đi công tác. Bởi vì nhà họ công ty nhà họ Đỗ là chuỗi cửa hàng bách hóa xuyên quốc gia nên cần phải thường xuyên đi khảo sát, liên hệ với các nhãn hàng để kiểm tra… Có một số việc phải tự mình làm lấy mới được, tuy rằng bình thường Đỗ Nhất Minh có chút cà chớn nhưng đầu óc anh vô cùng tỉnh táo, dần dần đã tiếp nhận toàn bộ quyền điều hành công ty từ tay cha mình.
Ban đêm, Đào Cúc Vân đi lên lầu hai, Phan Thanh Hương cũng không làm gì gây khó dễ cho cô.
Đào Cúc Vân nhẹ nhàng đóng cửa lại, tắt đèn đi, không nhịn được mà ngáp một cái, hôm nay cô mệt muốn chết, bỗng nhiên lại cảm thấy khát nước, dựa vào chút ánh sáng le lói, cô nhẹ nhàng vịn theo lan can đi xuống cầu thang, dựa theo cảm giác mà đi xuống nhà bếp.
Không ngờ vừa mới đi tới thì cô va phải một người.
“A…” Đào Cúc Vân sợ hãi kêu lên một tiếng.
Đỗ Lan Anh là con gái nuôi của Đỗ Trí Quốc, trên danh nghĩa là em gái của Đỗ Nhất Minh nhưng trên thực tế, Phan Thanh Hương biết rõ Đỗ Lan Anh là con gái của tình nhân Đỗ Trí Quốc sinh ra, khi mới nhận nuôi cô ta, trong nhà đã ầm ỹ một trận.
Phan Thanh Hương không thích Đỗ Lan Anh, bà ta coi cô ta như cái gái trong mắt thế nên Đỗ Lan Anh cũng tránh mặt bà ta, hai người như hai kẻ xa lạ, chỉ có Đỗ Nhất Minh là bị kẹt ở giữa.
Đỗ Nhất Minh nói qua vài câu với em gái sau đó anh trở về phòng, nằm trên giường trằn trọc hồi lâu cũng không ngủ nổi, anh không khỏi nhớ tới dáng vẻ đáng thương khi rời đi của cô y tá kia.
Điên rồi! Điên rồi!
Đừng suy nghĩ nữa!
So với Đỗ Nhất Minh, Đào Cúc Vân lại càng khó chịu hơn, cô lăn qua lăn lại, khó chịu muốn chết đi được.
Người đàn ông này sao lại xấu xa vậy chứ! Cô xấu hổ không phải bởi vì ở thang máy có nhiều người mà là vì trách chính bản thân mình ngu xuẩn cứ không ngừng nhớ tới Đỗ Nhất Minh.
Chuyện ở thang máy là một minh chứng rõ ràng rằng Đỗ Nhất Minh đang trêu đùa cô, cô chẳng qua chỉ như một món đồ chơi của tên đàn ông đào hoa đó thôi.
Đào Cúc Vân cố gắng quên chuyện này đi thế nhưng đầu óc cô không ngừng oán thán, không thể nào phấn chấn lên nổi, tâm trạng cô không tốt chút nào, vốn dĩ cô đã không thích Đỗ Nhất Minh, bây giờ ấn tượng với anh càng tệ hơn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái đã một tuần trôi qua.
Nếu không phải lại xảy ra chuyện, cô còn tưởng cả đời này sẽ không gặp lại Đỗ Nhất Minh nữa.
Phan Thanh Hương đúng là xui xẻo, bị ung thư cổ tử cung đã đáng thương rồi, sau khi trở về còn bị ngã lúc đi tản bộ, hơn nữa còn gãy xương, phải đến bệnh viện làm phẫu thuật, sau khi xong xuôi có thể về nhà nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nhưng mà phải có một y tá đi theo để kiểm tra bệnh tình.
Mà y tá trưởng lại trao cơ hội tốt này cho Đào Cúc Vân, tiền lương gấp đôi, có điều phải ngày đêm túc trực chăm sóc, công việc vô cùng vất vả nhưng đối với Đào Cúc Vân mà nói thì đây đúng là một việc tốt.
Thế nhưng cô không thể nào ngờ nơi cô tới lại chính là nhà của Phan Thanh Hương.
Sau khi nhìn thấy Phan Thanh Hương, Đào Cúc Vân không khỏi sửng sốt.
“Sao lại là cô? Cả cái bệnh viện lớn như thế chẳng nhẽ không còn ai khác sao?” Phan Thanh Hương nằm ở trên giường, liếc mắt nhìn thấy Đào Cúc Vân đứng ở cửa, sắc mặt bà ta đột nhiên trở nên không vui.
Nghe vậy, vẻ mặt Đào Cúc Vân táo nhạt, người giúp việc ở bên cạnh đã quen với tình tình khó chịu như vậy của Phan Thanh Hương nên cũng không lấy làm bất ngờ cho lắm.
Đào Cúc Vân hối hận muốn chết, nếu như biết trước thì chắc chắn cô sẽ không tới. Ngộ nhỡ gặp được Đỗ Nhất Minh… nghĩ tới đây, Đào Cúc Vân lại không khỏi nịnh nọt nói: “Nếu bà Phan Thanh Hương không hài lòng với tôi, vậy thì bây giờ tôi quay về bảo bệnh viện đổi người khác tới, có được không?”
“Cô…”
Phan Thanh Hương hoàn toàn không ngờ tới cô gái này lại dám nói như vậy trước mặt bà ta, hoàn toàn không xem bà ta ra gì, đúng là nực cười!
“Tạm biệt bà.”
Đào Cúc Vân chỉ hận không thể rời khỏi đây ngay lập tức, cô không thể ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Khi ở bệnh viện, Phan Thanh Hương thấy con trai mình và y tá liếc mắt đưa tình, bên ngoài nhìn có vẻ thanh thuần nhưng bản chất chính là hồ ly tinh! Bây giờ cô như thế này có lẽ vì muốn lạt mềm buộc chặt cũng nên.
“Đợi đã, ai cho cô đi?” Phan Thanh Hương chính là một người vô lý như thế, bà ta không thèm quan tâm cô có phải lạt mềm buộc chặt hay không, trước mắt cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Bà ta là ai chứ, sao một cô y tá kém cỏi dám từ chối được! Tuyệt đối không thể nào!
Đào Cúc Vân xoay người lễ phép nói: “Xin hỏi bà còn có chuyện gì sao?”
Thái độ và biểu cảm của cô không có chút nào bất thường.
Phan Thanh Hương giả vờ nói: “Bỏ đi, dù sao cô cũng đã lặn lội đường xá xa xôi tơi đây, nếu như nói đuổi đi là đuổi đi, ngược lại giống như tôi đang làm khó dễ cho cô, tôi cũng không thể để người ta tự ý tùy tiện vào nhà mình được! Cô cứ ở lại trước đi đã.”
Đào Cúc Vân vừa nghe đã cảm thấy không ổn, không phải vừa rồi Phan Thanh Hương có vẻ rất chán ghét cô sao, sao chớp mắt một cái đã thay đổi thái đội rồi, rốt cuộc bà ta muốn làm gì chứ?
“Tôi chỉ sợ mình không làm nổi trọng trách này, hay là để tôi nói với bệnh viện cử tới một người có kinh nghiệm hơn đi.” Đào Cúc Vân uyển chuyển từ chối, không để lộ chút sơ hở nào.
Phan Thanh Hương thầm nghĩ, nếu cô không muốn hầu hạ tôi, tôi càng muốn bắt cô phải hầu hạ mình.
Bà ta hiểu rõ bản thân mình, trong lòng bà ta cũng rõ ràng Đào Cúc Vân làm việc ở bệnh viện, tính tình chắc hẳn cũng không tệ, có tính nhẫn nại cao, chỉ là trong lòng bà ta có thành kiến, luôn cảm thấy kiểu phụ nữ như thế này luôn có tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ.
Thế nên bà nhướng mày, lớn giọng nói: “Thái độ của nhân viên ở bệnh viện các người đều như vậy sao? Có tin hay không tôi gọi điện cho chủ nhiệm khoa của các cô, khiếu nại cô thoái thác trách nhiệm không!”
Giọng nói bà ta đầy uy hiếp, từ khi Đào Cúc Vân đi làm tới nay, Phan Thanh Hương là bệnh nhân cực đoan nhất mà cô gặp phải, bất cứ thứ gì bà ta cũng có thể suy diễn linh tinh được.
Vốn dĩ Đào Cúc Vân còn đồng cảm với Phan Thanh Hương, nhưng lúc này cô đã từ fan biến thành anti luôn rồi, đúng là mẹ nào con nấy, một cặp dở hơi.
Cô lễ phép đứng ở mép giường Phan Thanh Huyền, hơi cúi người nói: “Bà Phan Thanh Hương, rốt cuộc bà muốn thế nào, có chỗ nào tôi khiến bà không hài lòng thì cho tôi xin lỗi.”
Vẻ mặt cô khiêm tốn, trong ánh mắt cũng không có vẻ gì là nịnh nọt, cô chỉ đơn giản ngắn gọn nói một câu.
“Tôi cũng không muốn làm lớn chuyện, cô ở lại trước đi. Có điều, tôi phải nhắc nhở cô, làm cho tốt trách nhiệm công việc của mình thì tôi sẽ trả gấp đôi tiền lương cho cô, tốt nhất đừng có tâm tư gì khác, có hiểu không hả?”
Bất kể là đối với người thân hay người làm, Phan Thanh Hương đều rất công tư phân mình, yêu ghét thưởng phạt rõ ràng.
“Tôi rõ rồi.”
Tuy rằng ngoài miệng Đào Cúc Vân nói như vậy nhưng trong lòng cô lại thầm nói: Cái gì gọi là không được có tâm tư gì khác?
Cô không ngốc, trong phim truyền hình và tiểu thuyết thường có tình tuyết chủ nhà phỏng vấn người giúp việc, ít nhiều đều sẽ cảnh cáo một câu như vậy, thường cốt truyện sẽ diễn biến phát sinh ra nhiều chuyện hơn nữa.
Có lẽ Phan Thanh Hương đã lo lắng qua rồi, chỉ cần bà ta trả đủ tiền co cô, cô sẽ không có tâm tư gì với con trai bà ta cả.
Thật ra, dù sao cũng phải nói, Phan Thanh Hương bị gãy xương, được người giúp việc trong nhà chăm sóc cũng phải thôi, tốt nhất là không nên cử động, mỗi ngày đều tiêu độc khử trùng cho vết thương là được… Nhưng mà những kẻ có tiền, làm cái gì cũng phải cẩn thận, có lẽ chỉ hận không thể mời tất cả các bác sĩ tới thăm khám, Đào Cúc Vân lúc này mới cảm thấy công việc của mình nhàm chán đến mức nào.
Đào Cúc Vân cũng không nói thêm gì nữa, dù sao cô cũng không nói lại được Phan Thanh Hương.
Suốt cả ngày, trừ những lúc làm các công việc cơ bản của một y tá là sắc thuốc và khử trùng vết thương, cô luôn lo lắng đều phòng, sợ đụng phải Đỗ Nhất Minh khi anh trở về.
Khi sắc trời tối dần, cô vội vàng nói: “Bà Phan Thanh Hương, hôm nay cũng muộn rồi, tôi về trước, ngày mai tám giờ sáng tôi lại đến có được không?”
Cô y tá này cả ngày trừ những lúc làm việc thì tâm trạng đều thấp thỏm không yên, dáng vẻ lúc nào cũng như vội vã muốn trở về, chẳng lẽ là đang sợ gặp phải ai sao? Phan Thanh Hương lập tức nghĩ tới con trai bảo bối của mình là Đỗ Nhất Minh, bà ta lập tức vung tay đồng ý cho Đào Cúc Vân trở về.
Xem ra cuối cùng cũng vượt qua một ngày yên ổn.
Ngày thứ hai và ngày thứ ba, Đào Cúc Vân làm xong nhiệm vụ là có thể rời khỏi, liên tiếp vài ngày cô đều không gặp được người nào khác nhà họ Đỗ, cô có tình cờ nhìn thấy Đỗ Lan Anh mấy lần nhưng lại không hề thấy bóng dáng Đỗ Nhất Minh đâu.
Thật ra chỉ cần cẩn thận quan sát phòng ngủ của Phan Thanh Hương sẽ phát hiện, chồng bà ta lâu lắm rồi không trở về, mọi sắp xếp trong phòng đều giống như chỉ có một mình Phan Thanh Hương ở.
Vợ mắc bệnh nặng như vậy mà chồng lại chẳng đoái hoài quan tâm, còn ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, đúng là trái tim sắt đá.
Đàn ông ấy mà, đều là sáng nắng chiều mưa, có mới nới cũ, có lẽ tính tình đào hoa phong lưu của Đỗ Nhất Minh cũng là do di truyền từ cha của anh, tóm lại theo Đào Cúc Vân nghĩ, có lẽ ở cái nhà này người bình thường nhất là Đỗ Lan Anh.
Một hôm người giúp việc ngủ ở phòng bên cạnh xin nghỉ, buổi tối Phan Thanh Hương ngủ không ngon giấc, thường tỉnh dậy đi vệ sinh, uống nước đều phải có sự giúp đỡ của người giúp việc, vốn dĩ lập trường của Đào Cúc Vân rất kiên định nhưng Phan Thanh Hương nói nếu cô ở lại một buổi tối sẽ tính tiền tăng ca cho cô, Đào Cúc Vân suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không thể chống lại sức hấp dẫn của đồng tiền mà đồng ý, sau đó cô gọi điện thoại về nhà ngay lập tức.
Không còn cách nào khác, cô chỉ là một người bình tiền, vì tiền hay vì gì cũng được, hơn nữa chăm sóc bệnh nhân cũng là bổn phận của cô, áp lực nợ nần thật sự quá lớn, bình thường chi tiêu trong nhà đều phải tiết kiệm, đồ trang điểm, quần áo, trang sức của cô cũng chẳng đủ tiền mua...
Chủ yếu cũng là do biểu hiện của Đào Cúc Vân quá tốt nên Phan Thanh Hương cũng buông lỏng cảnh giác, quen dần với việc được cô chăm sóc.
Phan Thanh Hương một ngày ba bữa cơm đều ở trong phòng ngủ, Đào Cúc Vân và những người giúp việc khác đều giống nhau, dùng cơm trong nhà bếp của biệt thự, không thể không nói, cơm của nhà giàu đúng là khác cơm của nhà nghèo, Đào Cúc Vân không phải một người sành ăn nhưng cũng không khỏi cảm thán trước tài nấu của đầu bếp nhà này.
Đào Cúc Vân biết được nhiều chuyện nhà họ Đỗ thông qua lời kể của mấy người giúp việc, mấy ngày hôm nay Đỗ Nhất Minh không về nhà có lẽ vì phải đi công tác. Bởi vì nhà họ công ty nhà họ Đỗ là chuỗi cửa hàng bách hóa xuyên quốc gia nên cần phải thường xuyên đi khảo sát, liên hệ với các nhãn hàng để kiểm tra… Có một số việc phải tự mình làm lấy mới được, tuy rằng bình thường Đỗ Nhất Minh có chút cà chớn nhưng đầu óc anh vô cùng tỉnh táo, dần dần đã tiếp nhận toàn bộ quyền điều hành công ty từ tay cha mình.
Ban đêm, Đào Cúc Vân đi lên lầu hai, Phan Thanh Hương cũng không làm gì gây khó dễ cho cô.
Đào Cúc Vân nhẹ nhàng đóng cửa lại, tắt đèn đi, không nhịn được mà ngáp một cái, hôm nay cô mệt muốn chết, bỗng nhiên lại cảm thấy khát nước, dựa vào chút ánh sáng le lói, cô nhẹ nhàng vịn theo lan can đi xuống cầu thang, dựa theo cảm giác mà đi xuống nhà bếp.
Không ngờ vừa mới đi tới thì cô va phải một người.
“A…” Đào Cúc Vân sợ hãi kêu lên một tiếng.
Bình luận facebook