Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 414 - Ngoại truyện Đỗ Nhất Minh và Đào Cúc Vân (34)
Vì vậy, cô không muốn nói với Đỗ Nhất Minh rằng mặc cảm tự ti của cô đang không ngừng quấy phá và cô đã muốn từ bỏ anh.
“Anh không muốn nghe lời xin lỗi, Đào Cúc Vân, em nói rõ cho anh biết rốt cuộc là em nghĩ như thế nào?”
Nếu không có những ngày đêm yêu thương ngọt ngào bên nhau thì có lẽ Đỗ Nhất Minh sẽ không cảm thấy bị tổn thương quá nhiều, nhưng có một số chuyện đã xảy ra với mà anh không có cách nào thay đổi được.
“Em không biết… anh có thể cho em một chút thời gian và đừng ép em không?”
Đào Cúc Vân che lỗ tai, trong mắt tích tụ nước mắt, cảm xúc lúc này của cô rất hỗn loạn. Đầu óc cô có chút bối rối, nếu như lúc này Đỗ Nhất Minh không đến gặp cô và thái độ của anh không mạnh mẽ như vậy thì có lẽ bọn họ sẽ không cần xé rách mặt như lúc này.
Đỗ Nhất Minh không thể chịu đựng được khi thấy cô ấy đau khổ.
Anh chợt hoảng hồn tỉnh táo lại, anh vừa làm gì vậy?
“Cúc Vân, Cúc Vân, anh xin lỗi, em tha thứ cho anh được không, là do anh quá bốc đồng, chúng ta sẽ không chia tay phải không?” Ánh mắt Đỗ Nhất Minh đầy vẻ thâm tình như muốn nhấn chìm Đào Cúc Vân trong đó: “Cho anh đi cùng với em, ở bên cạnh em được không? Anh biết rằng em phải một mình gánh chịu tất cả những khó khăn này rất vất vả. Anh là bạn trai của em. Ngay cả khi em không muốn làm phiền anh hoặc tiêu tiền của anh thì anh vẫn có thể sử dụng các phương pháp khác để duy trì lòng tự trọng của em... “
Vốn dĩ Đào Cúc Vân thực sự không muốn khóc trước mặt Đỗ Nhất Minh vì đó là biểu hiện của sự hèn nhát và đạo đức giả, nhưng trước lời tỏ tình cảm động của Đỗ Nhất Minh thì trừ phi cô là người gỗ, là người sắt đá...mới có thể từ chối.
Cô không có cách nào để từ chối, trái tim cô không thể lừa dối người ta và lý trí cũng không còn kìm nén được cảm xúc bên trong.
Tình cảm này đã ngấm vào quá sâu, cho dù là Đào Quốc Phong phản đối hay là sự ngăn cản ác ý của Phan Thanh Hương thì Đào Cúc Vân cũng không để ý hay quan tâm. Cô thầm nghĩ chỉ muốn ở bên Đỗ Nhất Minh.
Một khi cô vì lòng tự trọng mà bỏ qua một người đàn ông tốt như Đỗ Nhất Minh thì cô sẽ hối hận cả đời.
Vì vậy cô không thể buông tay.
Hai mắt cô đẫm lệ, Đào Cúc Vân gật đầu.
“Tốt rồi.”
Đỗ Nhất Minh kích động ôm chầm lấy cô, hai người im lặng ôm lấy nhau, đủ loại nghi ngờ, thắc mắc và cãi vã...đều dần trở thành chuyện của quá khứ, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người đang dần trở nên bình lặng.
Bọn họ nghĩ cứ ôm lấy nhau như thế này thật tốt. Nhưng điều đó là không thể, không thể thực hiện được, cuối cùng thì họ vẫn phải trở lại với thực tại.
“Đã muộn rồi, anh về trước đi.” Một lúc lâu sau Đào Cúc Vân mới lên tiếng nhắc nhở.
“Không.”
Giọng điệu của Đỗ Nhất Minh trở nên mềm nhẹ giống như đang làm nũng khiến Đào Cúc Vân cảm thấy buồn nôn, nổi da gà nhưng khóe miệng lại mở một nụ cười ngọt ngào. Đỗ Nhất Minh tiếp tục bám lấy cô không chịu buông ra: “Em ở lại bên cạnh anh được không? Em phải bù đắp cho anh, đã hai ngày chúng ta không gặp mặt rồi, Đào Cúc Vân, em thật tàn nhẫn...”
Đào Cúc Vân đột nhiên bị anh làm cho vui vẻ, giống như mọi mây mù đã bị cuốn đi, gánh nặng trên vai cô dường như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Trở về đi, ngoan nào.”
Đôi khi cô cảm thấy Đỗ Nhất Minh giống như một đứa trẻ và cần được dỗ dành. Đôi khi anh rất đàn ông đủ để cô ấy dựa vào.
“Anh đi gặp mẹ của chúng ta được không?” Đỗ Nhất Minh bất giác nắm lấy vai cô đi về phía trước. Đào Cúc Vân nép vào vòng tay của anh trông thật đáng yêu.
“Không biết xấu hổ.”
“Ừ, anh cần mặt để làm gì chứ, mỗi ngày lại phải rửa.”
“Ba hoa.”
Đào Cúc Vân không biết phải làm gì với anh, ngay lập tức Đỗ Nhất Minh hôn lên gò má mịn màng của Đào Cúc Vân, hôn trộm đúng là rất ngọt ngào.
Đào Cúc Vân lo lắng nhìn quanh hành lang, hai má dần trở nên ửng hồng. May mắn là không có ai nhìn thấy nếu không sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Không khó đoán cậu Nhất Minh đã nhận ngay một ánh mắt khinh bỉ từ bạn gái, anh đưa tay sờ sờ mũi không có chút dáng vẻ tội lỗi nào, nếu không phải vì cố ý đây là nơi công cộng thì anh đã hôn lên miệng thay vì mặt. Cậu Nhất Minh vẫn chưa thỏa mãn niềm nhớ nhung với cô.
Hiện tại thì mẹ vợ tương lai đang bị bệnh, Cúc Vân cũng không quá lạc quan. Nhất Minh nhìn thấy bạn gái gần đây phờ phạc, gầy gò liền cảm thấy rất đau lòng: “Hai ngày tới anh sẽ chăm sóc cho dì, em với cha cần nghỉ ngơi thật tốt, nhớ chưa?”
Khi Đào Cúc Vân vừa mới mở miệng thì cô đã bị lòng bàn tay nóng bỏng của Nhất Minh chặn lại không cho cô lên tiếng, anh nghiêm nghị nói: “Anh không chấp nhận bất kỳ lời phản bác nào, phản đối không có giá trị.”
Đào Cúc Vân không sợ mẹ mình sẽ có ý kiến vì lúc này bà đang bị bệnh, sức lực của bệnh nhân lấy đâu ra mà cản trở vấn đề tình cảm của cô, cản trở lớn nhất đối với cô có lẽ là từ cha Đào Quốc Phong. Về phần Phan Thanh Hương, cô cũng không biết bà ta có lén lút sau lưng làm gì không, Đào Cúc Vân cũng không có thời gian để ý chuyện này.
Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Đào Cúc Vân nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, cuối cùng thái độ cũng trở nên dịu dàng: “Em chỉ muốn nói hôm nay anh trở về đi, ngủ một giấc rồi ngày mai lại tới gặp mẹ.”
“Thật không?” Đỗ Nhất Minh vui mừng khôn xiết.
“Giả đó.”
"..."
Anh còn không hiểu chuyện tình cảm của người khác đơn giản êm đẹp như thế mà sao người giàu có như anh lại khó khăn thế này, quả thực chẳng khác gì phim điệp viên.
Khi nào thì anh mới có thể ôm được người đẹp và tận hưởng cuộc sống viên mãn?
Bọn họ đều hiểu rõ là nếu không giải quyết chuyện Phan Thanh Hương thì nó sẽ luôn là một phiền toái.
Cuối cùng thì Đào Cúc Vân cũng không thuyết phục được Đỗ Nhất Minh trở về, người này đã quá quen miệng nên Đào Cúc Vân đã bị hạ gục sau mấy viên đạn bọc đường. Nhưng mà Cao Bích Ngọc đang ngủ nên cũng không thấy Đỗ Nhất Minh.
Đào Cúc Vân dự định ngày mai sẽ làm công tác tư tưởng cho Đào Quốc Phong, cô nằm ngủ trên giường mà nghĩ ngợi lung tung.
Có lẽ là cô đã quá mệt mỏi, cô luôn muốn nhìn thấy Đỗ Nhất Minh, muốn nói với anh vài câu, đôi mắt cô dần nhắm lại rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, bởi vì mùa xuân đang tới gần nên vạn vật đã bắt đầu hồi sinh, bầu không khí cũng đặc biệt trong lành, thoải mái.
Đào Cúc Vân đang trùm chăn, cô thấy Đỗ Nhất Minh và mẹ Cao Bích Ngọc đang ăn sáng cùng nhau, họ vừa nói vừa cười.
Hai mắt Đào Cúc Vân mở to nhìn chằm chằm vào hai người, có chuyện gì vậy?
Cách đây vài ngày, khi nghe chuyện về Đỗ Nhất Minh mẹ cô đã cùng với cha nói chuyện với cô một hồi, hơn nữa còn có thái độ dùng tiền đập người vô cùng ngạo mạn của Phan Thanh Hương cũng khiến mọi người không thể chịu được. Ngay cả bản thân cô cũng đã kiềm chế vài tháng mới làm hòa lại với Đỗ Nhất Minh.
Là cha mẹ thì chuyện lo lắng cho con gái của họ không sai. Đào Cúc Vân hiểu tất cả nên cô không trách họ.
Nhưng mấy ngày trước mẹ cô đã rất tức giận, dù bây giờ bị ốm và thần kinh suy nhược nhưng cũng không thể thay đổi thái quá như vậy chứ?
Cúc Vân đã nhìn thấy phương pháp của Đỗ Nhất Minh, thảo nào anh đã cầu xin cô giới thiệu mình với cha mẹ cô.
“Cúc Vân, con mau dậy đi, chúng ta cùng nhau ăn sáng đi, Nhất Minh vừa mới mua xong nên còn nóng.”
“Vâng ạ.”
Không biết có phải là ảo giác của Đào Cúc Vân hay không, cô cảm thấy hôm nay tinh thần của Cao Bích Ngọc đã hồi phục rất nhiều, da dẻ cũng tốt lên, có lẽ phương pháp điều trị đã có kết quả hoặc cũng có thể là do Đỗ Nhất Minh, có một số chuyện khó nói rõ nguyên do.
Đỗ Nhất Minh vẫn luôn cười tươi vui vẻ, Cúc Vân nhìn thấy anh vẫn mặc áo hoa của ngày hôm qua nên biết được đêm qua anh chưa về. Một người đàn ông như vậy không biết ở đâu trong một đêm, Đào Cúc Vân đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, không khỏi muốn than vãn vài câu với anh.
Khi Đào Quốc Phong bước vào phòng bệnh và nhìn thấy cảnh ăn sáng vui vẻ, trong lòng ông cảm thấy khó chịu.
“Cậu… sao cậu lại ở đây?” Đào Quốc Phong lập tức thay đổi sắc mặt.
Ba người đều nhìn ra cửa, Đỗ Nhất Minh nhanh miệng kêu lên đầy vẻ thân thiết: “Cháu chào chú.”
Đào Quốc Phong tức giận, một người phụ nữ thích gây chuyện và đáng ghét như Phan Thanh Hương thì sao có thể sinh ra đứa con trai tốt đẹp được! Đào Quốc Phong khinh thường những đứa con trai dựa vào gương mặt để lừa gạt những cô gái vô tội.
Sắc mặt Đào Quốc Phong trở nên tối sầm không nói lời nào, phòng bệnh bỗng trở nên xấu hổ.
Đỗ Nhất Minh cũng xấu hổ nhưng không có cách nào, người ta là người lớn tuổi hơn, là cha vợ tương lai của anh nên đương nhiên so với Cao Bích Ngọc đang nằm trên giường thì khó chinh phục hơn nhiều, nhưng mà anh còn cả chặng đường dài phía trước nên chỉ có thể chịu đựng.
Cúc Vân đứng ra hòa giải: “Cha, sao cha không ngủ thêm một chút đi. Nhất Minh, cũng đã muộn rồi, anh còn phải đi làm nữa, anh mau đi đi.”
“Được rồi, lần sau anh lại đến thăm dì.”
Đỗ Nhất Minh cẩn thận đúc kết ra một kinh nghiệm, chỉ cần da mặt dày thì thanh sắt cũng có thể mài thành kim thêu. Dù sao thì Đào Quốc Phong cũng không vội vã đuổi người và không chửi bới nên ít nhất anh còn có hy vọng.
“Cúc Vân, con đi tiễn Nhất Minh đi.”
Nghe Cao Bích Ngọc nói ra lời này khiến Đào Quốc Phong tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía bà, có chuyện gì vậy, chỉ trong thời gian ngắn mà vợ ông đã bị cậu nhà giàu kia mua chuộc sao?
“Được.”
Sau khi hai người rời đi, Đào Quốc Phong hỏi vợ: “Không phải lúc đầu bà cũng phản đối sao? Tại sao vừa rồi lại nói như vậy?”
Khi đó thái độ của hai người đều rất kiên định, họ sẽ không chấp nhận một người có phẩm chất đạo đức kém như vậy, Cao Bích Ngọc cũng kiên quyết đứng về phía ông.
Cao Bích Ngọc lộ ra vẻ thờ ơ: “Tôi cảm thấy Nhất Minh là một người tốt, nó đối xử với Cúc Vân rất có tâm...Quan trọng nhất là bản thân Cúc Vân cũng thích thằng bé. Bà già như tôi đã nằm nửa chân trong quan tài rồi, không thể cấm đoán được nhiều như vậy. Bây giờ thấy con mình vui vẻ là tôi đã cảm thấy hạnh phúc và thoải mái lắm rồi...Cúc Vân là con gái tôi, nếu nó đã đưa ra lựa chọn thì cha mẹ chúng ta nên ủng hộ nó.”
“Bích Ngọc… bà...”
Đào Quốc Phong bất lực đưa tay che mắt giống như có chút khó khắn. Nhưng ông cũng không thể phủ nhận những gì vợ nói là đúng, nhất thời ông không thể chấp nhận được: “Tôi cũng cảm thấy có lỗi với Cúc Vân, tôi sợ con bé sẽ bị thiệt thòi khi kết hôn và không ai có thể giúp nó...”
“Con cháu có phúc của con cháu, Quốc Phong, chúng ta đừng xen vào chuyện của Cúc Vân nữa.”
"..."
Những lời của Cao Bích Ngọc khiến Đào Quốc Phong rất xúc động và ông bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về những vấn đề trước mắt.
Đào Cúc Vân tiễn Đỗ Nhất Minh rời đi, anh lưu luyến ấn lên môi cô một nụ hôn. Cùng lúc đó thì Phan Thanh Hương gọi điện thoại cho Đỗ Trí Quốc. Đỗ Trí Quốc vốn dĩ không kiên nhẫn nói chuyện với bà ta nhưng khi nghe những gì Phan Thanh Hương nói thì cả hai đã quyết định gặp nhau.
“Anh không muốn nghe lời xin lỗi, Đào Cúc Vân, em nói rõ cho anh biết rốt cuộc là em nghĩ như thế nào?”
Nếu không có những ngày đêm yêu thương ngọt ngào bên nhau thì có lẽ Đỗ Nhất Minh sẽ không cảm thấy bị tổn thương quá nhiều, nhưng có một số chuyện đã xảy ra với mà anh không có cách nào thay đổi được.
“Em không biết… anh có thể cho em một chút thời gian và đừng ép em không?”
Đào Cúc Vân che lỗ tai, trong mắt tích tụ nước mắt, cảm xúc lúc này của cô rất hỗn loạn. Đầu óc cô có chút bối rối, nếu như lúc này Đỗ Nhất Minh không đến gặp cô và thái độ của anh không mạnh mẽ như vậy thì có lẽ bọn họ sẽ không cần xé rách mặt như lúc này.
Đỗ Nhất Minh không thể chịu đựng được khi thấy cô ấy đau khổ.
Anh chợt hoảng hồn tỉnh táo lại, anh vừa làm gì vậy?
“Cúc Vân, Cúc Vân, anh xin lỗi, em tha thứ cho anh được không, là do anh quá bốc đồng, chúng ta sẽ không chia tay phải không?” Ánh mắt Đỗ Nhất Minh đầy vẻ thâm tình như muốn nhấn chìm Đào Cúc Vân trong đó: “Cho anh đi cùng với em, ở bên cạnh em được không? Anh biết rằng em phải một mình gánh chịu tất cả những khó khăn này rất vất vả. Anh là bạn trai của em. Ngay cả khi em không muốn làm phiền anh hoặc tiêu tiền của anh thì anh vẫn có thể sử dụng các phương pháp khác để duy trì lòng tự trọng của em... “
Vốn dĩ Đào Cúc Vân thực sự không muốn khóc trước mặt Đỗ Nhất Minh vì đó là biểu hiện của sự hèn nhát và đạo đức giả, nhưng trước lời tỏ tình cảm động của Đỗ Nhất Minh thì trừ phi cô là người gỗ, là người sắt đá...mới có thể từ chối.
Cô không có cách nào để từ chối, trái tim cô không thể lừa dối người ta và lý trí cũng không còn kìm nén được cảm xúc bên trong.
Tình cảm này đã ngấm vào quá sâu, cho dù là Đào Quốc Phong phản đối hay là sự ngăn cản ác ý của Phan Thanh Hương thì Đào Cúc Vân cũng không để ý hay quan tâm. Cô thầm nghĩ chỉ muốn ở bên Đỗ Nhất Minh.
Một khi cô vì lòng tự trọng mà bỏ qua một người đàn ông tốt như Đỗ Nhất Minh thì cô sẽ hối hận cả đời.
Vì vậy cô không thể buông tay.
Hai mắt cô đẫm lệ, Đào Cúc Vân gật đầu.
“Tốt rồi.”
Đỗ Nhất Minh kích động ôm chầm lấy cô, hai người im lặng ôm lấy nhau, đủ loại nghi ngờ, thắc mắc và cãi vã...đều dần trở thành chuyện của quá khứ, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người đang dần trở nên bình lặng.
Bọn họ nghĩ cứ ôm lấy nhau như thế này thật tốt. Nhưng điều đó là không thể, không thể thực hiện được, cuối cùng thì họ vẫn phải trở lại với thực tại.
“Đã muộn rồi, anh về trước đi.” Một lúc lâu sau Đào Cúc Vân mới lên tiếng nhắc nhở.
“Không.”
Giọng điệu của Đỗ Nhất Minh trở nên mềm nhẹ giống như đang làm nũng khiến Đào Cúc Vân cảm thấy buồn nôn, nổi da gà nhưng khóe miệng lại mở một nụ cười ngọt ngào. Đỗ Nhất Minh tiếp tục bám lấy cô không chịu buông ra: “Em ở lại bên cạnh anh được không? Em phải bù đắp cho anh, đã hai ngày chúng ta không gặp mặt rồi, Đào Cúc Vân, em thật tàn nhẫn...”
Đào Cúc Vân đột nhiên bị anh làm cho vui vẻ, giống như mọi mây mù đã bị cuốn đi, gánh nặng trên vai cô dường như nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Trở về đi, ngoan nào.”
Đôi khi cô cảm thấy Đỗ Nhất Minh giống như một đứa trẻ và cần được dỗ dành. Đôi khi anh rất đàn ông đủ để cô ấy dựa vào.
“Anh đi gặp mẹ của chúng ta được không?” Đỗ Nhất Minh bất giác nắm lấy vai cô đi về phía trước. Đào Cúc Vân nép vào vòng tay của anh trông thật đáng yêu.
“Không biết xấu hổ.”
“Ừ, anh cần mặt để làm gì chứ, mỗi ngày lại phải rửa.”
“Ba hoa.”
Đào Cúc Vân không biết phải làm gì với anh, ngay lập tức Đỗ Nhất Minh hôn lên gò má mịn màng của Đào Cúc Vân, hôn trộm đúng là rất ngọt ngào.
Đào Cúc Vân lo lắng nhìn quanh hành lang, hai má dần trở nên ửng hồng. May mắn là không có ai nhìn thấy nếu không sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Không khó đoán cậu Nhất Minh đã nhận ngay một ánh mắt khinh bỉ từ bạn gái, anh đưa tay sờ sờ mũi không có chút dáng vẻ tội lỗi nào, nếu không phải vì cố ý đây là nơi công cộng thì anh đã hôn lên miệng thay vì mặt. Cậu Nhất Minh vẫn chưa thỏa mãn niềm nhớ nhung với cô.
Hiện tại thì mẹ vợ tương lai đang bị bệnh, Cúc Vân cũng không quá lạc quan. Nhất Minh nhìn thấy bạn gái gần đây phờ phạc, gầy gò liền cảm thấy rất đau lòng: “Hai ngày tới anh sẽ chăm sóc cho dì, em với cha cần nghỉ ngơi thật tốt, nhớ chưa?”
Khi Đào Cúc Vân vừa mới mở miệng thì cô đã bị lòng bàn tay nóng bỏng của Nhất Minh chặn lại không cho cô lên tiếng, anh nghiêm nghị nói: “Anh không chấp nhận bất kỳ lời phản bác nào, phản đối không có giá trị.”
Đào Cúc Vân không sợ mẹ mình sẽ có ý kiến vì lúc này bà đang bị bệnh, sức lực của bệnh nhân lấy đâu ra mà cản trở vấn đề tình cảm của cô, cản trở lớn nhất đối với cô có lẽ là từ cha Đào Quốc Phong. Về phần Phan Thanh Hương, cô cũng không biết bà ta có lén lút sau lưng làm gì không, Đào Cúc Vân cũng không có thời gian để ý chuyện này.
Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Đào Cúc Vân nhẹ nhàng đẩy tay anh ra, cuối cùng thái độ cũng trở nên dịu dàng: “Em chỉ muốn nói hôm nay anh trở về đi, ngủ một giấc rồi ngày mai lại tới gặp mẹ.”
“Thật không?” Đỗ Nhất Minh vui mừng khôn xiết.
“Giả đó.”
"..."
Anh còn không hiểu chuyện tình cảm của người khác đơn giản êm đẹp như thế mà sao người giàu có như anh lại khó khăn thế này, quả thực chẳng khác gì phim điệp viên.
Khi nào thì anh mới có thể ôm được người đẹp và tận hưởng cuộc sống viên mãn?
Bọn họ đều hiểu rõ là nếu không giải quyết chuyện Phan Thanh Hương thì nó sẽ luôn là một phiền toái.
Cuối cùng thì Đào Cúc Vân cũng không thuyết phục được Đỗ Nhất Minh trở về, người này đã quá quen miệng nên Đào Cúc Vân đã bị hạ gục sau mấy viên đạn bọc đường. Nhưng mà Cao Bích Ngọc đang ngủ nên cũng không thấy Đỗ Nhất Minh.
Đào Cúc Vân dự định ngày mai sẽ làm công tác tư tưởng cho Đào Quốc Phong, cô nằm ngủ trên giường mà nghĩ ngợi lung tung.
Có lẽ là cô đã quá mệt mỏi, cô luôn muốn nhìn thấy Đỗ Nhất Minh, muốn nói với anh vài câu, đôi mắt cô dần nhắm lại rồi chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi cô tỉnh dậy thì nghe thấy tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ, bởi vì mùa xuân đang tới gần nên vạn vật đã bắt đầu hồi sinh, bầu không khí cũng đặc biệt trong lành, thoải mái.
Đào Cúc Vân đang trùm chăn, cô thấy Đỗ Nhất Minh và mẹ Cao Bích Ngọc đang ăn sáng cùng nhau, họ vừa nói vừa cười.
Hai mắt Đào Cúc Vân mở to nhìn chằm chằm vào hai người, có chuyện gì vậy?
Cách đây vài ngày, khi nghe chuyện về Đỗ Nhất Minh mẹ cô đã cùng với cha nói chuyện với cô một hồi, hơn nữa còn có thái độ dùng tiền đập người vô cùng ngạo mạn của Phan Thanh Hương cũng khiến mọi người không thể chịu được. Ngay cả bản thân cô cũng đã kiềm chế vài tháng mới làm hòa lại với Đỗ Nhất Minh.
Là cha mẹ thì chuyện lo lắng cho con gái của họ không sai. Đào Cúc Vân hiểu tất cả nên cô không trách họ.
Nhưng mấy ngày trước mẹ cô đã rất tức giận, dù bây giờ bị ốm và thần kinh suy nhược nhưng cũng không thể thay đổi thái quá như vậy chứ?
Cúc Vân đã nhìn thấy phương pháp của Đỗ Nhất Minh, thảo nào anh đã cầu xin cô giới thiệu mình với cha mẹ cô.
“Cúc Vân, con mau dậy đi, chúng ta cùng nhau ăn sáng đi, Nhất Minh vừa mới mua xong nên còn nóng.”
“Vâng ạ.”
Không biết có phải là ảo giác của Đào Cúc Vân hay không, cô cảm thấy hôm nay tinh thần của Cao Bích Ngọc đã hồi phục rất nhiều, da dẻ cũng tốt lên, có lẽ phương pháp điều trị đã có kết quả hoặc cũng có thể là do Đỗ Nhất Minh, có một số chuyện khó nói rõ nguyên do.
Đỗ Nhất Minh vẫn luôn cười tươi vui vẻ, Cúc Vân nhìn thấy anh vẫn mặc áo hoa của ngày hôm qua nên biết được đêm qua anh chưa về. Một người đàn ông như vậy không biết ở đâu trong một đêm, Đào Cúc Vân đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, không khỏi muốn than vãn vài câu với anh.
Khi Đào Quốc Phong bước vào phòng bệnh và nhìn thấy cảnh ăn sáng vui vẻ, trong lòng ông cảm thấy khó chịu.
“Cậu… sao cậu lại ở đây?” Đào Quốc Phong lập tức thay đổi sắc mặt.
Ba người đều nhìn ra cửa, Đỗ Nhất Minh nhanh miệng kêu lên đầy vẻ thân thiết: “Cháu chào chú.”
Đào Quốc Phong tức giận, một người phụ nữ thích gây chuyện và đáng ghét như Phan Thanh Hương thì sao có thể sinh ra đứa con trai tốt đẹp được! Đào Quốc Phong khinh thường những đứa con trai dựa vào gương mặt để lừa gạt những cô gái vô tội.
Sắc mặt Đào Quốc Phong trở nên tối sầm không nói lời nào, phòng bệnh bỗng trở nên xấu hổ.
Đỗ Nhất Minh cũng xấu hổ nhưng không có cách nào, người ta là người lớn tuổi hơn, là cha vợ tương lai của anh nên đương nhiên so với Cao Bích Ngọc đang nằm trên giường thì khó chinh phục hơn nhiều, nhưng mà anh còn cả chặng đường dài phía trước nên chỉ có thể chịu đựng.
Cúc Vân đứng ra hòa giải: “Cha, sao cha không ngủ thêm một chút đi. Nhất Minh, cũng đã muộn rồi, anh còn phải đi làm nữa, anh mau đi đi.”
“Được rồi, lần sau anh lại đến thăm dì.”
Đỗ Nhất Minh cẩn thận đúc kết ra một kinh nghiệm, chỉ cần da mặt dày thì thanh sắt cũng có thể mài thành kim thêu. Dù sao thì Đào Quốc Phong cũng không vội vã đuổi người và không chửi bới nên ít nhất anh còn có hy vọng.
“Cúc Vân, con đi tiễn Nhất Minh đi.”
Nghe Cao Bích Ngọc nói ra lời này khiến Đào Quốc Phong tràn đầy nghi ngờ nhìn về phía bà, có chuyện gì vậy, chỉ trong thời gian ngắn mà vợ ông đã bị cậu nhà giàu kia mua chuộc sao?
“Được.”
Sau khi hai người rời đi, Đào Quốc Phong hỏi vợ: “Không phải lúc đầu bà cũng phản đối sao? Tại sao vừa rồi lại nói như vậy?”
Khi đó thái độ của hai người đều rất kiên định, họ sẽ không chấp nhận một người có phẩm chất đạo đức kém như vậy, Cao Bích Ngọc cũng kiên quyết đứng về phía ông.
Cao Bích Ngọc lộ ra vẻ thờ ơ: “Tôi cảm thấy Nhất Minh là một người tốt, nó đối xử với Cúc Vân rất có tâm...Quan trọng nhất là bản thân Cúc Vân cũng thích thằng bé. Bà già như tôi đã nằm nửa chân trong quan tài rồi, không thể cấm đoán được nhiều như vậy. Bây giờ thấy con mình vui vẻ là tôi đã cảm thấy hạnh phúc và thoải mái lắm rồi...Cúc Vân là con gái tôi, nếu nó đã đưa ra lựa chọn thì cha mẹ chúng ta nên ủng hộ nó.”
“Bích Ngọc… bà...”
Đào Quốc Phong bất lực đưa tay che mắt giống như có chút khó khắn. Nhưng ông cũng không thể phủ nhận những gì vợ nói là đúng, nhất thời ông không thể chấp nhận được: “Tôi cũng cảm thấy có lỗi với Cúc Vân, tôi sợ con bé sẽ bị thiệt thòi khi kết hôn và không ai có thể giúp nó...”
“Con cháu có phúc của con cháu, Quốc Phong, chúng ta đừng xen vào chuyện của Cúc Vân nữa.”
"..."
Những lời của Cao Bích Ngọc khiến Đào Quốc Phong rất xúc động và ông bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về những vấn đề trước mắt.
Đào Cúc Vân tiễn Đỗ Nhất Minh rời đi, anh lưu luyến ấn lên môi cô một nụ hôn. Cùng lúc đó thì Phan Thanh Hương gọi điện thoại cho Đỗ Trí Quốc. Đỗ Trí Quốc vốn dĩ không kiên nhẫn nói chuyện với bà ta nhưng khi nghe những gì Phan Thanh Hương nói thì cả hai đã quyết định gặp nhau.
Bình luận facebook