Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66 - Tổng giám đốc Lê, tiết kiệm là một đức tính tốt
Trần Khả Như tối nay rất hài lòng, từ trước đến giờ chưa từng cảm thấy thê giới lại tươi đẹp đến vậy, đến hô hấp cũng trở nên tuyệt vời hơn.
Lê Hoàng Việt ôm cô nhanh nhẹn khiêu vũ, dường như trong khong khí cũng tràn ngập dư vị ngọt ngào. Cho dù cô lạnh lùng như thế, bất giác ánh mắt trở nên dịu dàng, lưu luyến.
Lê Hoàng Việt rõ ràng nhìn thấy vẻ xúc động cùng mê ly trong mắt cô, khóe miệng anh khẽ nở nụ cười nhàn nhạt: cuối cùng, vẫn là trầm luân vào rồi chứ?
Đúng vậy, không muốn trốn tránh nữa, chỉ có điều những lời đường mật, vẫn phải từ từ mới có thể chấp nhận được.
Trong buổi dạ tiệc ngày hôm đó cũng đặc biệt mời đến một vài phóng viên, hình ảnh Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như tình cảm với nhau trong suốt cả buổi tiệc không hề hạ nhiệt, chiếm lĩnh tin tức đầu bảng trên tất cả các mặt báo.
Cô từ một bác sĩ không có tiếng tăm gì, hoàn toàn trở thành một người phụ nữ nổi tiếng hơn cả những ngôi sao trên mạng, thậm chí có thể được gọi là tấm gương, mục tiêu học tập của các cô gái ở thành phố Đà Nẵng.
Hai cơ thể dựa sát như sắp dính vào nhau, buổi đêm như vậy, xảy ra chút chuyện gì đó, không phải là nước chảy thành sông sao?
Bọn họ cùng nhau trở về biệt thự Di Linh, chưa bao giờ nghĩ qua việc cả hai tự nguyện, đối với cô mà nói là đơn giản, chân thực như thế.
Lúc xuống xe, chân của Trần Khả Như bị trẹo.
Sự thật là, cô đi đôi giày cao gót tận sáu bảy phân khiêu vũ cả một buổi tối, lúc này lòng bàn chân cô có cảm giác giống như hồng quân sau khi hành quân đoạn đường dài hai nghìn năm trăm mét vậy. Tê, đau, sưng.
“Sao vậy?”
Lê Hoàng Việt xuống xe sau đó đã nhìn thấy.
“Không sao.” Cô bật thốt lên theo phản xạ.
Vốn dĩ cũng không muốn kiên cường, nhưng có một số thói quen dường như đã ăn sâu vào vào trong tiềm thức của cô trong suốt hơn hai mươi năm nay, không muốn thay đổi.
Trong mắt Lê Hoàng Việt không khỏi tối lại nhìn chăm chú Trần Khả Như. Dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, có chút âm u không chắc chắn.
Không khí bị đè nén xuống có chút lạnh.
Trần Khả Như khó hiểu: Không phải là mình lại giẫm phải mìn rồi đó chứ?
Anh lại gần, từ trên cao nhìn xuống.
Cô ngẩng đầu, tròng mắt ngẩn ngơ.
Chỉ nhìn thấy anh đưa cánh tay ra, sau đó bản thân rơi vào một vòng tay ấm áp.
Dù gì đây cũng là trước cửa nhà, trực giác của Trần Khả Như định trốn tránh, lại chậm hơn một bước, đối phương đã ôm cô lên rồi.
Trêu ghẹo sao?
Đúng lúc này mặt cô cũng trở nên đỏ ửng lên dưới màn đêm, bàn tay to lớn dùng lực áp lên vị trí trái tim trên ngực cô, nặng nề áp xuống.
Cảnh tượng này, khiến cô không khỏi liên tưởng đến, Lê Hoàng Việt từng nói, anh ta muốn trái tim của cô.
Có một loại cảm giác móc trái tim đỏ tươi từ lồng ngực ra ngoài.
Giọng nói của Lê Hoàng Việt đè thấp phảng phất qua trong gió: “Trần Khả Như, tôi muốn trái tim cứng rắn ngoan cố của em, tan chảy từng chút một vì tôi.”
Kiểu ung dung tự tin bình tĩnh cùng hào quang đó, khiến toàn thân Trần Khả Như rung lên.
Sự chán ghét của anh, quyết liệt như vậy. Mà phần chiều chuộng của anh, lại độc tài đến mức như chuyện đương nhiên thế kia, không cho cô bất kì cơ hội phản kháng nào. Thứ anh muốn, là mọi thứ của cô.
“Vậy anh thì sao? Có tan chảy vì tôi hay không?”
Trong mắt cô thoáng qua ánh sáng lấp lánh, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, tiếp sau đó đưa bàn tay mềm mại ra, tư thế cũng giống như vậy, lòng bàn tay áp lên vị trí trái tim trên ngực anh.
Lòng bàn tay, mềm mại, vốn dĩ lành lạnh cũng trở lên nóng hơn.
Gió có chút lạnh, nhưng nhiệt độ trong cơ thể Trần Khả Như hoàn toàn tương phản với làn da bên ngoài.
Cô là bác sĩ, nhưng cảm giác nóng lạnh đan xen như vậy, rõ ràng không giống như bị ốm.
Ánh mắt Lê Hoàng Việt nóng rực, giống như mắt chim ưng trong đêm, khóa chặt trên người cô, nhưng đôi môi mỏng quyến rũ rất lâu sau cũng không phát ra âm thanh nào.
Ngón tay trắng của cô xoay vòng nhè nhẹ, bống nhiễn cong lên.
“Lạnh quá, vào trong thôi.” Không muốn nói à? Đáp án dường như nằm trong dự liệu của cô.
Cô nhanh chóng muốn rút tay về, nhưng lại bị cánh tay nhanh mà mạnh mẽ như tia chớp giữ lại giữa không trung, nắm thật chặt. Chỉ cần là thứ anh thích, cho dù có thế nào cũng không thể chạy thoát.
Trần Khả Như dãy dụa một chút, Lê Hoàng Việt dứt khoát ôm cô lên.
Ngay sau đó, anh cúi người lẩm bẩm bên tai cô: “Người phụ nữ cố chấp quá sẽ không đáng yêu, người phụ nữ thông minh quá cũng không đáng yêu, Trần Khả Như, tôi thích nhìn dáng vẻ ngại ngùng yếu đuối của em.”
Cảm giác tê tê lại ngứa ngứa ấy, trong chớp mắt khiến cô như hóa thành bọt biển, lí trí đang dần dần tán loạn lên, sụp đổ hoàn toàn.
Mặt cô đỏ ửng mang đến cảm giác mê người, trong mắt giống như có từng cơn sóng đang xê chuyển...yết hầu của Lê Hoàng Việt bỗng dưng chuyển động, ánh mắt cũng mơ màng tối sẫm lại.
Anh nhấc chân, đi nhanh như bay.
Trần Khả Như nắm chắc âu phục của anh, cơ thể theo nhịp bước của anh malay động.
Anh bước rấy nhanh!
Trần Khả Như mơ hồ biết được đây là đang ám chỉ điều gì, lại không dám suy nghĩ sâu xa, yếu đuối dựa vào trong lồng ngực anh, không muốn động đậy.
Đột nhiên, lộp bộp lộp bộp hai tiếng, hai chân vung lên, giày thủy tinh ở trên chân cứ thế rơi xuống.
“Giày...”
Bước chân đang vội vã, Trần Khả Như lại nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.
Lê Hoàng Việt thoáng dừng một chút, không chớp mắt nói, “Không cần nữa.”
Trần Khả Như: “...”
Tổng giám đốc Lê, mặc dù tôi biết anh rất giàu có, nhưng tùy tiện vứt một đôi giày trị giá mấy trăm triệu như vậy, quá xa xỉ rồi!
“Tổng giám đốc Lê, tiết kiệm cũng là một đức tính tốt.” Cô cau mày, có chút không dám gật bừa với giá trị quan của đối phương.
Bởi vì lúc học đại học cô vừa học vừa làm, sự tiết kiệm đã ăn sâu vào trong xương cốt của Trần Khả Như, không nặng lắm, nhưng thỉnh thoảng sẽ lại bộc lộ ra, nhắc nhở cô.
“Đôi giày đó, không phải là không vừa chân sao?”
Anh nói như chuyện đương nhiên, “Đồ không vừa chân, giữ lại có tác dụng gì, sau này không cần đi cao như vậy.”
Trần Khả Như còn muốn nói gì đó, lại phát hiện ra không cần thiết nữa, quan điểm về giá trị của cô và Lê Hoàng Việt cách xa quá nhiều, vốn không cùng trên một đường thẳng.
Cô không khỏi nín thở trầm tư, Lê Hoàng Việt đang quan tâm mình sao?
“Ừm.”
Cô nhàn nhạt đáp lời, trong lòng bất giác có một chút phiền não: Vóc dáng Lê Hoàng Việt cao như vậy, mình nếu như không đi giày cao gót, với chiều cao của cô, không phải là chỉ đến vai của đối phương sao?
Khoảng cách chiều cao lí tưởng nhất trong truyền thuyết?
“Đang nghĩ gì vậy?”
“...”
Trần Khả Như có chút xấu hổ, lẽ nào cô đã định, sau này sẽ thường xuyên xuất đầu lộ diện với tổng giám đốc Lê tham dự các buổi hội nghị ở nơi công cộng sao?
Không được, không được nghĩ nữa, cô bay quá cao rồi! Trần Khả Như, không được đắc ý quá!
Cô nhắc nhở bản thân, mày phải hờ hững, mày phải bình tĩnh!
Tất cả những hành động nhanh chóng đó của anh, đều đang tỏ rõ ràng thế nào gọi là không dằn nổi.
Đi vào trong phòng, Trần Khả Như đã choáng váng chuyển hướng, bởi vì vừa nãy bị bế lên thang xoắn xoay tròn, cô lại còn sợ độ cao.
Đến đèn cũng chưa bật, nụ hôn của anh đã thuận thế rơi xuống, chi chít liên tục.
“Cửa...đóng cửa...”
Híp mắt lại, cô trầm giọng kêu lên.
Lê Hoàng Việt đúng lúc mở đôi mắt mê ly, gần như thấp giọng nói:” Đừng để ý...”
Dù sao trong nhà cũng không có người thứ ba.
“Vậy...tắm đi?”
“Làm xong rồi tắm.”
Giọng nói Lê Hoàng Việt nặng nề hơn, bắt đầu công thành đoạt đất một lần nữa.
Vào giờ phút quan trọng thế này, cô vẫn có thể quan tâm đến việc tắm rửa, Lê Hoàng Việt có phải là nên trừng phạt người nào đó không chuyên tâm không?
Một đêm lưu luyến, dường như mới bắt đầu,
Ánh trăng sáng rõ, trên một cây thạch lựu ngoài cửa sổ, dường như có một loài chim gì đó không rõ tên đang dừng lại trên đó, kêu nguyên cả một đêm, cho đến khi chân trời rạng sáng.
Ánh ban mai từng chút từng chút một lộ ra sau những tầng mây, theo sự đổi dời của thời gian, dần dần chiếm giữ cả chân trời,
Lúc Trần Khả Như tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Tối hôm qua quả thực là bị anh dày vò đến quá mệt mỏi, bây giờ, cô cuối cùng cũng có chút tin lời của Lê Hoàng Việt, anh chưa hề đụng qua Trần Khả Hân hay là Đàm Thu Trang!
Thực ra bây giờ cô cảm thấy, chạm qua, cũng chẳng sao cả.
Đàn ông có quá khứ, giống như lúc trước Lê Hoàng Việt có An Tây, cô chỉ cần nhìn về tương lai, quý trọng những thứ trước mắt là được.
Cô híp mắt lại, nhìn về phía cây thạch lựu ngoài cửa sổ, cánh hoa đỏ tươi tàn lụi, kết thành từng quả lựu.
Điều này làm cho cô nhớ đến cây hoa nở rộ trước nhà Trần Thế Phong, thực ra, mẹ cô vốn chưa từng trồng thạch lựu, chẳng qua là để lừa Phan Lệ Thu, xem ra, Phan Lệ Thu đối với mẹ cô là ghét tận xương tủy.
Không khó nhận ra, mỗi lần, ánh mắt mỗi lần Phan Lệ Thu nhìn cô, ngoài ghét bỏ ra, còn hiện có cả sự đố kị không thể che giấu.
Nhưng lúc này cô nhìn gì cũng thấy vừa mắt, hóa ra đây chính là dư vị của tình yêu.
Bệnh viện số một.
“Chào Bác sĩ Trần!”
“Bác sĩ Trần, chào buổi sáng!”
“...”
Đồng nghiệp chào hỏi, so với thường ngày càng nhiệt tình hơn, bác sĩ xinh đẹp nhất nổi tiếng trên mạng xã hội lại cộng thêm việc chữa bệnh, đương nhiên, quan trọng nhất là, cô có thân phận là bà chủ của tổng giám độc tập đoàn Á Châu, đơn giản là tự mang hào quang, vừa xuất hiện, liền trở thành tiêu điểm chú ý.
Những đồng nghiệp từng cảm thấy cô lạnh lùng giờ đột nhiên phát hiện, bà chủ tổng giám đốc không phải nên là người nghênh ngang kiêu ngạo sao?
Có điều, Bác sĩ Trần bình thường cũng rất khiêm tốn. Lúc nào cũng âm thầm, không xuất đầu lộ diện, lại giấu thân phận bà chủ tổng giám đốc lâu như vậy.
Quả nhiên là con người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái, nhìn xem, đến nụ cười cũng trở nên hòa nhã dễ gần nhiều rồi!
“Minh tinh à, bà chủ tổng giám đốc?”
Vũ Tuyết Trang mặt đầy sự chế nhạo, trong mắt ngập tràn vui vẻ.
“Sao đến em cũng...”
Trần Khả Như biết bây giờ bị ép thành một minh tinh, nhưng việc này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của cô. Mặc dù không có gì không tốt, nhưng nghĩ kĩ một chút, cô hiểu đạo lý già néo đứt dây, sóng gió đang nổi lên, sau này làm gì nói gì, đều phải có giới hạn.
Cô không thích như vậy.
Hi vọng qua một thời gian nữa có thể khôi phục lại như bình thường.
Nhưng, cô lại quên mất, kéo dài quan hệ với Lê Hoàng Việt, làm sao có thể che giấu được ánh mắt của công chúng.
“Chị Khả Như, làm sao đây, cứ như vậy, đến em cũng muốn yêu Lê sở khanh mất, anh ấy bây giờ đối với chị, quả thực quá tốt đi! Đến thân phận người vợ cũng công bố rồi, em thấy tám mươi phần trăm là đã bị chị mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi...gia đình hai người sau khi gương vỡ lại lành, tiếp theo đây, có phải là nên suy nghĩ đến việc sinh một nhóc con không?”
Vũ Tuyết Trang nửa đùa, nửa thật nói.
Vốn dĩ hai người kề vai sát cánh với nhau, sau khi Trần Khả Như nghe được, đột nhiên cả người khẽ run, tròng mắt trong vắt như nước trở nên ảm đạm.
“Chị Khả Như, sắc mặt chị trắng quá?” Vũ Tuyết Trang buồn rầu vội vã, mếu máo,”Có phải là, em nói sai gì không/”
Biểu cảm của Trần Khả Như cứng lại, khiến Vũ Tuyết Trang càng gấp gáp hơn.
Trần Khả Như kinh hãi.
Tiêu rồi!
Cô vậy mà lại quên mất chuyện đó!
Lê Hoàng Việt ôm cô nhanh nhẹn khiêu vũ, dường như trong khong khí cũng tràn ngập dư vị ngọt ngào. Cho dù cô lạnh lùng như thế, bất giác ánh mắt trở nên dịu dàng, lưu luyến.
Lê Hoàng Việt rõ ràng nhìn thấy vẻ xúc động cùng mê ly trong mắt cô, khóe miệng anh khẽ nở nụ cười nhàn nhạt: cuối cùng, vẫn là trầm luân vào rồi chứ?
Đúng vậy, không muốn trốn tránh nữa, chỉ có điều những lời đường mật, vẫn phải từ từ mới có thể chấp nhận được.
Trong buổi dạ tiệc ngày hôm đó cũng đặc biệt mời đến một vài phóng viên, hình ảnh Lê Hoàng Việt và Trần Khả Như tình cảm với nhau trong suốt cả buổi tiệc không hề hạ nhiệt, chiếm lĩnh tin tức đầu bảng trên tất cả các mặt báo.
Cô từ một bác sĩ không có tiếng tăm gì, hoàn toàn trở thành một người phụ nữ nổi tiếng hơn cả những ngôi sao trên mạng, thậm chí có thể được gọi là tấm gương, mục tiêu học tập của các cô gái ở thành phố Đà Nẵng.
Hai cơ thể dựa sát như sắp dính vào nhau, buổi đêm như vậy, xảy ra chút chuyện gì đó, không phải là nước chảy thành sông sao?
Bọn họ cùng nhau trở về biệt thự Di Linh, chưa bao giờ nghĩ qua việc cả hai tự nguyện, đối với cô mà nói là đơn giản, chân thực như thế.
Lúc xuống xe, chân của Trần Khả Như bị trẹo.
Sự thật là, cô đi đôi giày cao gót tận sáu bảy phân khiêu vũ cả một buổi tối, lúc này lòng bàn chân cô có cảm giác giống như hồng quân sau khi hành quân đoạn đường dài hai nghìn năm trăm mét vậy. Tê, đau, sưng.
“Sao vậy?”
Lê Hoàng Việt xuống xe sau đó đã nhìn thấy.
“Không sao.” Cô bật thốt lên theo phản xạ.
Vốn dĩ cũng không muốn kiên cường, nhưng có một số thói quen dường như đã ăn sâu vào vào trong tiềm thức của cô trong suốt hơn hai mươi năm nay, không muốn thay đổi.
Trong mắt Lê Hoàng Việt không khỏi tối lại nhìn chăm chú Trần Khả Như. Dưới ánh đèn đường màu vàng nhạt, có chút âm u không chắc chắn.
Không khí bị đè nén xuống có chút lạnh.
Trần Khả Như khó hiểu: Không phải là mình lại giẫm phải mìn rồi đó chứ?
Anh lại gần, từ trên cao nhìn xuống.
Cô ngẩng đầu, tròng mắt ngẩn ngơ.
Chỉ nhìn thấy anh đưa cánh tay ra, sau đó bản thân rơi vào một vòng tay ấm áp.
Dù gì đây cũng là trước cửa nhà, trực giác của Trần Khả Như định trốn tránh, lại chậm hơn một bước, đối phương đã ôm cô lên rồi.
Trêu ghẹo sao?
Đúng lúc này mặt cô cũng trở nên đỏ ửng lên dưới màn đêm, bàn tay to lớn dùng lực áp lên vị trí trái tim trên ngực cô, nặng nề áp xuống.
Cảnh tượng này, khiến cô không khỏi liên tưởng đến, Lê Hoàng Việt từng nói, anh ta muốn trái tim của cô.
Có một loại cảm giác móc trái tim đỏ tươi từ lồng ngực ra ngoài.
Giọng nói của Lê Hoàng Việt đè thấp phảng phất qua trong gió: “Trần Khả Như, tôi muốn trái tim cứng rắn ngoan cố của em, tan chảy từng chút một vì tôi.”
Kiểu ung dung tự tin bình tĩnh cùng hào quang đó, khiến toàn thân Trần Khả Như rung lên.
Sự chán ghét của anh, quyết liệt như vậy. Mà phần chiều chuộng của anh, lại độc tài đến mức như chuyện đương nhiên thế kia, không cho cô bất kì cơ hội phản kháng nào. Thứ anh muốn, là mọi thứ của cô.
“Vậy anh thì sao? Có tan chảy vì tôi hay không?”
Trong mắt cô thoáng qua ánh sáng lấp lánh, kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, tiếp sau đó đưa bàn tay mềm mại ra, tư thế cũng giống như vậy, lòng bàn tay áp lên vị trí trái tim trên ngực anh.
Lòng bàn tay, mềm mại, vốn dĩ lành lạnh cũng trở lên nóng hơn.
Gió có chút lạnh, nhưng nhiệt độ trong cơ thể Trần Khả Như hoàn toàn tương phản với làn da bên ngoài.
Cô là bác sĩ, nhưng cảm giác nóng lạnh đan xen như vậy, rõ ràng không giống như bị ốm.
Ánh mắt Lê Hoàng Việt nóng rực, giống như mắt chim ưng trong đêm, khóa chặt trên người cô, nhưng đôi môi mỏng quyến rũ rất lâu sau cũng không phát ra âm thanh nào.
Ngón tay trắng của cô xoay vòng nhè nhẹ, bống nhiễn cong lên.
“Lạnh quá, vào trong thôi.” Không muốn nói à? Đáp án dường như nằm trong dự liệu của cô.
Cô nhanh chóng muốn rút tay về, nhưng lại bị cánh tay nhanh mà mạnh mẽ như tia chớp giữ lại giữa không trung, nắm thật chặt. Chỉ cần là thứ anh thích, cho dù có thế nào cũng không thể chạy thoát.
Trần Khả Như dãy dụa một chút, Lê Hoàng Việt dứt khoát ôm cô lên.
Ngay sau đó, anh cúi người lẩm bẩm bên tai cô: “Người phụ nữ cố chấp quá sẽ không đáng yêu, người phụ nữ thông minh quá cũng không đáng yêu, Trần Khả Như, tôi thích nhìn dáng vẻ ngại ngùng yếu đuối của em.”
Cảm giác tê tê lại ngứa ngứa ấy, trong chớp mắt khiến cô như hóa thành bọt biển, lí trí đang dần dần tán loạn lên, sụp đổ hoàn toàn.
Mặt cô đỏ ửng mang đến cảm giác mê người, trong mắt giống như có từng cơn sóng đang xê chuyển...yết hầu của Lê Hoàng Việt bỗng dưng chuyển động, ánh mắt cũng mơ màng tối sẫm lại.
Anh nhấc chân, đi nhanh như bay.
Trần Khả Như nắm chắc âu phục của anh, cơ thể theo nhịp bước của anh malay động.
Anh bước rấy nhanh!
Trần Khả Như mơ hồ biết được đây là đang ám chỉ điều gì, lại không dám suy nghĩ sâu xa, yếu đuối dựa vào trong lồng ngực anh, không muốn động đậy.
Đột nhiên, lộp bộp lộp bộp hai tiếng, hai chân vung lên, giày thủy tinh ở trên chân cứ thế rơi xuống.
“Giày...”
Bước chân đang vội vã, Trần Khả Như lại nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.
Lê Hoàng Việt thoáng dừng một chút, không chớp mắt nói, “Không cần nữa.”
Trần Khả Như: “...”
Tổng giám đốc Lê, mặc dù tôi biết anh rất giàu có, nhưng tùy tiện vứt một đôi giày trị giá mấy trăm triệu như vậy, quá xa xỉ rồi!
“Tổng giám đốc Lê, tiết kiệm cũng là một đức tính tốt.” Cô cau mày, có chút không dám gật bừa với giá trị quan của đối phương.
Bởi vì lúc học đại học cô vừa học vừa làm, sự tiết kiệm đã ăn sâu vào trong xương cốt của Trần Khả Như, không nặng lắm, nhưng thỉnh thoảng sẽ lại bộc lộ ra, nhắc nhở cô.
“Đôi giày đó, không phải là không vừa chân sao?”
Anh nói như chuyện đương nhiên, “Đồ không vừa chân, giữ lại có tác dụng gì, sau này không cần đi cao như vậy.”
Trần Khả Như còn muốn nói gì đó, lại phát hiện ra không cần thiết nữa, quan điểm về giá trị của cô và Lê Hoàng Việt cách xa quá nhiều, vốn không cùng trên một đường thẳng.
Cô không khỏi nín thở trầm tư, Lê Hoàng Việt đang quan tâm mình sao?
“Ừm.”
Cô nhàn nhạt đáp lời, trong lòng bất giác có một chút phiền não: Vóc dáng Lê Hoàng Việt cao như vậy, mình nếu như không đi giày cao gót, với chiều cao của cô, không phải là chỉ đến vai của đối phương sao?
Khoảng cách chiều cao lí tưởng nhất trong truyền thuyết?
“Đang nghĩ gì vậy?”
“...”
Trần Khả Như có chút xấu hổ, lẽ nào cô đã định, sau này sẽ thường xuyên xuất đầu lộ diện với tổng giám đốc Lê tham dự các buổi hội nghị ở nơi công cộng sao?
Không được, không được nghĩ nữa, cô bay quá cao rồi! Trần Khả Như, không được đắc ý quá!
Cô nhắc nhở bản thân, mày phải hờ hững, mày phải bình tĩnh!
Tất cả những hành động nhanh chóng đó của anh, đều đang tỏ rõ ràng thế nào gọi là không dằn nổi.
Đi vào trong phòng, Trần Khả Như đã choáng váng chuyển hướng, bởi vì vừa nãy bị bế lên thang xoắn xoay tròn, cô lại còn sợ độ cao.
Đến đèn cũng chưa bật, nụ hôn của anh đã thuận thế rơi xuống, chi chít liên tục.
“Cửa...đóng cửa...”
Híp mắt lại, cô trầm giọng kêu lên.
Lê Hoàng Việt đúng lúc mở đôi mắt mê ly, gần như thấp giọng nói:” Đừng để ý...”
Dù sao trong nhà cũng không có người thứ ba.
“Vậy...tắm đi?”
“Làm xong rồi tắm.”
Giọng nói Lê Hoàng Việt nặng nề hơn, bắt đầu công thành đoạt đất một lần nữa.
Vào giờ phút quan trọng thế này, cô vẫn có thể quan tâm đến việc tắm rửa, Lê Hoàng Việt có phải là nên trừng phạt người nào đó không chuyên tâm không?
Một đêm lưu luyến, dường như mới bắt đầu,
Ánh trăng sáng rõ, trên một cây thạch lựu ngoài cửa sổ, dường như có một loài chim gì đó không rõ tên đang dừng lại trên đó, kêu nguyên cả một đêm, cho đến khi chân trời rạng sáng.
Ánh ban mai từng chút từng chút một lộ ra sau những tầng mây, theo sự đổi dời của thời gian, dần dần chiếm giữ cả chân trời,
Lúc Trần Khả Như tỉnh lại, mặt trời đã lên cao.
Tối hôm qua quả thực là bị anh dày vò đến quá mệt mỏi, bây giờ, cô cuối cùng cũng có chút tin lời của Lê Hoàng Việt, anh chưa hề đụng qua Trần Khả Hân hay là Đàm Thu Trang!
Thực ra bây giờ cô cảm thấy, chạm qua, cũng chẳng sao cả.
Đàn ông có quá khứ, giống như lúc trước Lê Hoàng Việt có An Tây, cô chỉ cần nhìn về tương lai, quý trọng những thứ trước mắt là được.
Cô híp mắt lại, nhìn về phía cây thạch lựu ngoài cửa sổ, cánh hoa đỏ tươi tàn lụi, kết thành từng quả lựu.
Điều này làm cho cô nhớ đến cây hoa nở rộ trước nhà Trần Thế Phong, thực ra, mẹ cô vốn chưa từng trồng thạch lựu, chẳng qua là để lừa Phan Lệ Thu, xem ra, Phan Lệ Thu đối với mẹ cô là ghét tận xương tủy.
Không khó nhận ra, mỗi lần, ánh mắt mỗi lần Phan Lệ Thu nhìn cô, ngoài ghét bỏ ra, còn hiện có cả sự đố kị không thể che giấu.
Nhưng lúc này cô nhìn gì cũng thấy vừa mắt, hóa ra đây chính là dư vị của tình yêu.
Bệnh viện số một.
“Chào Bác sĩ Trần!”
“Bác sĩ Trần, chào buổi sáng!”
“...”
Đồng nghiệp chào hỏi, so với thường ngày càng nhiệt tình hơn, bác sĩ xinh đẹp nhất nổi tiếng trên mạng xã hội lại cộng thêm việc chữa bệnh, đương nhiên, quan trọng nhất là, cô có thân phận là bà chủ của tổng giám độc tập đoàn Á Châu, đơn giản là tự mang hào quang, vừa xuất hiện, liền trở thành tiêu điểm chú ý.
Những đồng nghiệp từng cảm thấy cô lạnh lùng giờ đột nhiên phát hiện, bà chủ tổng giám đốc không phải nên là người nghênh ngang kiêu ngạo sao?
Có điều, Bác sĩ Trần bình thường cũng rất khiêm tốn. Lúc nào cũng âm thầm, không xuất đầu lộ diện, lại giấu thân phận bà chủ tổng giám đốc lâu như vậy.
Quả nhiên là con người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng thoải mái, nhìn xem, đến nụ cười cũng trở nên hòa nhã dễ gần nhiều rồi!
“Minh tinh à, bà chủ tổng giám đốc?”
Vũ Tuyết Trang mặt đầy sự chế nhạo, trong mắt ngập tràn vui vẻ.
“Sao đến em cũng...”
Trần Khả Như biết bây giờ bị ép thành một minh tinh, nhưng việc này hoàn toàn không nằm trong dự liệu của cô. Mặc dù không có gì không tốt, nhưng nghĩ kĩ một chút, cô hiểu đạo lý già néo đứt dây, sóng gió đang nổi lên, sau này làm gì nói gì, đều phải có giới hạn.
Cô không thích như vậy.
Hi vọng qua một thời gian nữa có thể khôi phục lại như bình thường.
Nhưng, cô lại quên mất, kéo dài quan hệ với Lê Hoàng Việt, làm sao có thể che giấu được ánh mắt của công chúng.
“Chị Khả Như, làm sao đây, cứ như vậy, đến em cũng muốn yêu Lê sở khanh mất, anh ấy bây giờ đối với chị, quả thực quá tốt đi! Đến thân phận người vợ cũng công bố rồi, em thấy tám mươi phần trăm là đã bị chị mê hoặc đến thần hồn điên đảo rồi...gia đình hai người sau khi gương vỡ lại lành, tiếp theo đây, có phải là nên suy nghĩ đến việc sinh một nhóc con không?”
Vũ Tuyết Trang nửa đùa, nửa thật nói.
Vốn dĩ hai người kề vai sát cánh với nhau, sau khi Trần Khả Như nghe được, đột nhiên cả người khẽ run, tròng mắt trong vắt như nước trở nên ảm đạm.
“Chị Khả Như, sắc mặt chị trắng quá?” Vũ Tuyết Trang buồn rầu vội vã, mếu máo,”Có phải là, em nói sai gì không/”
Biểu cảm của Trần Khả Như cứng lại, khiến Vũ Tuyết Trang càng gấp gáp hơn.
Trần Khả Như kinh hãi.
Tiêu rồi!
Cô vậy mà lại quên mất chuyện đó!
Bình luận facebook