Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 81 - Chó cùng rứt giậu
Sột soạt, giống như đang gõ vào thần kinh não của Trần Khả Như.
Cô theo bản năng thò tay vào trong túi quần và làm hành động như không nhìn thấy gì hết.
Trước khi bước vào, nhân viên làm việc có nói rằng không có nhân viên trong khu rừng giả tưởng, nếu cô gặp tình huống khẩn cấp, hãy đi đến cái cây có quét sơn đỏ, ở đó có nút khẩn cấp, nhấn nó để được giúp đỡ.
Quả thật sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, một bóng đen đằng sau nhanh chóng vụt qua trước mặt cô, như thể có một cái bóng mờ bao phủ lấy cô.
Trần Khả Như lùi lại một bước, nghiến răng nghiến lợi, thần kinh căng thẳng.
"Gấp đến như vậy sao?"
Đó là Tống Quốc Minh.
Trần Khả Như cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta: "Lê Mỹ Hoa đâu?"
Tống Quốc Minh nở nụ cười ác ý trên môi: "Cô nói xem?"
Chẳng lẽ Lê Mỹ Hoa cũng giống như Vũ Tuyết Trang bị Hắc Sơn Lão Quỷ bắt đi rồi?
"Trần Khả Như, tại sao chúng ta không hợp tác với nhau. Dù sao thì chúng ta cũng phải đến động Thủy Liêm." Tống Quốc Minh giả vờ tốt bụng đề nghị.
Anh ta đang muốn tiến lại gần thì Trần Khả Như hét lên: "Đứng im đó, Tống Quốc Minh, lần trước tôi dạy dỗ anh chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
Vẻ mặt của Tống Quốc Minh thay đổi, phía sau gáy đột nhiên xuất hiện một cơn ớn lạnh.
Nhớ lại lần ở trên xe lúc đó, người phụ nữ này không hổ danh là bác sĩ, cô ra tay vừa nhanh chóng vừa chính xác... Nhưng lúc đó anh ta không quan sát kỹ và không đề phòng tình huống đó, mà bây giờ...
Đột nhiên khóe miệng anh ta cong lên thành một độ cong kỳ lạ, không để ý tới lời uy hiếp của Trần Khả Như, mà đi đến càng ngày càng gần, cả người thở hồng hộc: "Cô nói lần đó là lần nào? Là... Ở trong điện thoại, tôi nghe thấy âm thanh của cô, sau đó... "
Môi của anh ta mở ra thành hình dáng chữ cái tiếng anh W. Rõ ràng là một khuôn mặt cực kì đẹp trai, hàm hẹp dài và loại ánh sáng khi tóm được con mồi đó, lại lộ ra sự u ám và hèn hạ không gì sánh được.
Anh ta không nhắc đến còn tốt, nhắc đến lại khiến dạ dày Trần Khả Như bắt đầu trào lên, cô vô thức làm ra một hành động tương tự như nôn mửa.
Chính hành động này đã chọc giận Tống Quốc Minh.
"Cô lại muốn nôn à? Chẳng lẽ tôi không đủ đẹp trai sao? Bạn của cô thấy tôi liền si mê? Trần Khả Như, cô nhìn cho kỹ, dáng dấp tôi không kém gì Lê Hoàng Việt. Hơn nữa, tôi ở phương diện kia chắc chắn sẽ làm cô hài lòng."
Tống Quốc Minh càng nói càng phấn khích: "Cô có biết mấy ngày nay tôi nhớ cô nhiều như thế nào không? Vừa rồi tôi ôm Lê Mỹ Hoa, nhưng trong lòng lại nghĩ đến cô. Phải làm sao đây? Tôi giống như đã không còn cách nào kiềm chế và chịu đựng được nữa khi nhìn thấy cô thân mật với Lê Hoàng Việt."
Có một loại người áo mũ chỉnh tề, nhưng suy nghĩ lại rất bẩn thỉu. Cô không biết khi chính tai Lê Mỹ Hoa nghe thấy những lời anh ta nói thì sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?
Cô tái mặt, lạnh lùng nói: "Tống Quốc Minh, anh có chắc là anh thích tôi không? Tại sao tôi chỉ nhìn thấy một mặt xấu xí tồi tệ của anh vậy? Nếu như anh không lợi dụng Lê Mỹ Hoa, mà sử dụng phương thức bình thường để theo đuổi tôi, nói ra tình cảm của anh, ít nhất tôi sẽ không ghét anh đến vậy." "Tống Quốc Minh, đây là lần cuối cùng tôi nói cho anh biết, cho dù tôi có ly hôn với Lê Hoàng Việt, cho dù anh ấy có vứt bỏ tôi, cho dù tôi cô độc hết quãng đời còn lại, tôi cũng sẽ không chọn anh. Bây giờ anh có hai lựa chọn, hoặc là hết hy vọng hoặc là đừng ép tôi giở thủ đoạn."
Không thể không nói bộ dạng xị mặt của Trần Khả Như trông khá là uy nghiêm.
Nếu là người yếu tim, có thể sẽ bị hù dọa.
Nhưng thật không may là Tống Quốc Minh lại không bị dọa.
Đôi mắt anh ta trong phút chốc trở nên nham hiểm, đáy mắt chất chứa một loại tàn nhẫn như mây đen tụ lại và giông tố sắp đến, cả bầu trời như tối sầm lại.
Trần Khả Như nhận ra có điều gì đó không ổn, phải chăng lời nói của cô vừa rồi khiến đối phương tức giận? Trong mắt cô thoáng qua một chút nặng nề.
Trước khi đối phương chưa đến gần, cái khó ló cái khôn, cô chuẩn bị chạy trốn.
Trái tim của Trần Khả Như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, tốc độ của cô không thể nhanh hơn người đàn ông to lớn như Tống Quốc Minh được.
Tống Quốc Minh đứng nguyên tại chỗ với tư thế đó thật lâu, nhưng biểu tình trên khuôn mặt anh ta trở nên khó nắm bắt, ánh mắt anh ta lập tức dõi theo bóng dáng mảnh mai trắng nõn kia, ánh mắt quyết đoán: "Trần Khả Như, cô chạy không thoát đâu."
Ở đằng xa, Trần Khả Như loáng thoáng nghe thấy những lời nói phách lối của anh ta.
Cô chạy hết sức có thể, trong đầu đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, kế hoạch dự kiến của cô xuất hiện một chút sai lệch, có thể hôm nay cô sẽ không có cách nào chạy thoát.
Không phải hành động của cô quá mạo hiểm, mà cô cảm thấy rằng, cho dù như thế nào, không bắt được thì cá chết lưới rách, Tống Quốc Minh sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ của mình.
Trước mắt là ở trong toàn bộ khu rừng giả tưởng này, chỉ có cô và Tống Quốc Minh có thể tự do di chuyển.
Mắt cô sáng lên, báo động!
Không sai, trước tiên cô phải đi tìm cái cây được quét sơn màu đỏ. Khi chuông báo động vang lên, tự nhiên sẽ có nhân viên làm việc xuất hiện. Mà cô cũng sẽ thuận lợi cầm được chứng cứ.
Tống Quốc Minh giống như thợ săn mồi, anh ta cảm thấy thời gian đã chín muồi rồi, liền tung ra một đòn tấn công mãnh liệt.
Trần Khả Như là con mồi của anh ta, lần này, anh ta sẽ không để cho cô dễ dàng trốn thoát.
Càng về sau, Trần Khả Như chạy càng hỗn loạn hơn, nơi nào có đường, nơi nào hẹp thì liền chạy đến nơi đó, cô chưa bao giờ thử qua cảm giác chạy liều mạng như vậy, thể lực đã đến cực hạn. Mỗi lần cô nghĩ rằng đã bỏ xa được đối phương thì tiếng bước chân nặng nề đằng sau lại vang lên lần nữa.
Vòng đi vòng lại.
Cuối cùng cô cũng xác định được Tống Quốc Minh đang đùa bỡn cô, anh ta muốn làm tiêu hao thể lực và sự nhẫn nại của cô, muốn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cô.
Đột nhiên, có một bóng đỏ lóe lên trước mắt cô, cô mừng rỡ trong lòng.
Vừa định bấm chuông báo động, bỗng nhiên dưới eo truyền đến một trận đau nhức, hai mắt cô tối sầm lại, ngay sau đó liền mất đi ý thức.
Trước khi hôn mê, lòng Trần Khả Như ngổn ngang trăm mối, hỏng bét, cô rơi vào trong tay Tống Quốc Minh rồi!
Cô là bác sĩ, môi trường và thói quen làm việc lâu năm đã khiến cho ý chí của cô trở nên sáng suốt và kiên định hơn so những người phụ nữ bình thường, lúc mở mắt ra thì phát hiện cơ thể mềm nhũn không cử động được.
Cô cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tống Quốc Minh đang loay hoay với thứ gì đó ở cách đó không xa, chân mày cô nhíu mày. Trong mũi và khoang miệng tràn ngập mùi thuốc, hẳn là thuốc ngủ, nếu dùng liều lượng quá lớn sẽ khiến cơ thể suy nhược, mệt mỏi không còn sức.
Cô rùng mình một cái, đây là nơi nào?
Bức tường? Đúng, bây giờ họ đang ở bên ngoài bức tường của 123 entertainment? Tống Quốc Minh, anh ta mang cô đến đây làm cái gì?
"Cô tỉnh lại rồi, rất đúng lúc."
Tống Quốc Minh nhạy bén nhận ra cô đã tỉnh, anh ta xoay người lại, quai hàm anh ta nhếch lên một đường cong đắc ý.
"Tống Quốc Minh, nếu Lê Mỹ Hoa và Vũ Tuyết Trang phát hiện ra chúng ta mất tích, bọn họ nhất định sẽ đi tìm chúng ta. Anh thật sự không sợ sao?"
“Sợ?” Anh ta cong môi cười: “Tôi thấy là cô đang sợ thì hơn.”
Trần Khả Như thấy rõ anh ta đang đặt một cái giá để điện thoại thông minh có độ nét cao để quay phim... Chẳng lẽ anh ta muốn…
Trần Khả Như hít một ngụm khí lạnh, cổ họng giống như bị ai đó nhét thứ gì vào: "Tống Quốc Minh, tôi cảnh cáo anh, anh đừng nên xằng bậy."
Cô dùng hết sức siết chặt những ngón tay của mình, nhưng vẫn không có một chút sức lực nào.
“Trần Khả Như, tôi nghĩ đến nghĩ lui, thôi thì hôm nay chúng ta làm một trận đi.” Tống Quốc Minh vừa nói vừa cởi cúc áo sơ mi của mình, một nút, hai nút...
"Sự kiên nhẫn của tôi với cô từ hôm nay đã cạn kiệt rồi. Tôi ngược lại muốn xem xem, người phụ nữ mà tôi đã chơi qua thì Lê Hoàng Việt còn cần không? Dù sao tôi cũng sẽ quay lại quá trình. Tập đoàn Á Châu không thể bị mất mặt, cho nên Lê Hoàng Việt sẽ ly hôn với cô!"
Lúc này, Tống Quốc Minh đã cởi hết cúc áo ra, lộ ra cơ bắp săn chắc, rõ ràng là vóc dáng của anh ta rất đẹp, khuôn mặt của anh ta cực kỳ đẹp trai...
Nhưng mà.
Từ lòng bàn chân, có một cơn ớn lạnh chạy toán loạn đến tứ chi của Trần Khả Như.
Cả người cô lạnh thấu xương, không ngừng run rẩy, cô trừng mắt nhìn đối phương rồi hét lớn: “Tống Quốc Minh, nếu anh có gan dám làm gì tôi, cho dù Lê Hoàng Việt có ly hôn với tôi, thì tôi sợ rằng ngay cả mạng anh cũng không giữ được!"
"Ồ, cô lo lắng cho tôi sao? Yên tâm đi, tôi tự có cách đối phó với anh ta."
Anh ta ngồi xổm ở trước mặt Trần Khả Như, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như rất nắm chắc, giống như Trần Khả Như là bữa ăn trên mâm của anh ta, mặc cho anh ta xẻ thịt.
"Không biết xấu hổ!"
Đôi môi Trần Khả Như run rẩy kịch liệt, cô vừa mới có được hạnh phúc như mơ ước, chẳng lẽ thật sự sẽ bị Tống Quốc Minh phá hủy sao?
Bây giờ thì trông như Lê Hoàng Việt rất tốt với cô, say mê cô, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là nuông chiều cô.
Hôm nay, nếu cô có xảy ra chuyện gì với Tống Quốc Minh, cho dù là tình nguyện hay không tình nguyện, thì ở trong mắt anh chính là phản bội, anh sẽ ly hôn, chán ghét... hay thậm chí là vứt bỏ cô không một chút tiếc nuối...
Đối với Trần Khả Như mà nói, đó chính là ngày tận thế.
Không, cô muốn ngăn lại!
Ngay khi tay Tống Quốc Minh vươn tới cúc quần jean của cô, thì có một giọng nữ tức giận hét lên.
"Dừng tay!"
Tống Quốc Minh cau mày, chuyện tốt của mình bị cắt ngang, trong mắt anh ta lộ ra vẻ không vui cùng nham hiểm.
Lúc Trần Khả Như nhìn thấy rõ người đến là ai, lại thở phào nhẹ nhõm, nhịp tim của cô trở lại bình thường.
Lê Mỹ Hoa nước mắt lưng tròng, cô ta điên cuồng lao về phía trước, đẩy Tống Quốc Minh nãy giờ vẫn ngồi im không nhúc nhích ra.
Bởi vì Tống Quốc Minh không kịp đề phòng nên cơ thể cao một mét tám đang ăn mặc sốc sếch ngã nhào trên sỏi đá.
“Các người là đôi nam nữ không biết xấu hổ, lại làm ra chuyện như vậy!” Lê Mỹ Hoa đã hoàn toàn mất hết lý trí, cô ta vô cùng thích Tống Quốc Minh, nhưng cô ta thế nào cũng không ngờ được anh ta lại để ý đến Trần Khả Như, chẳng trách hai người đã hẹn hò lâu như vậy mà anh ta chưa từng chạm vào mình một lần, hóa ra tất cả là như vậy!
Ánh mắt Trần Khả Như trở nên nghiêm túc, trong ngực có chút tắt nghẽn, chẳng lẽ đây là ý tứ của câu không có tội mà vẫn bị gán tội sao?
Vẻ mặt của Tống Quốc Minh không hề tỏ ra áy náy hay hoảng sợ khi bị cô ta vạch trần sự thật, mà thay vào đó khóe môi anh ta khẽ cong lên, rất bình tĩnh.
"Đồ đàn bà đê tiện, đều là do cô hại. Nếu cô không quyến rũ Quốc Minh, sao anh ấy có thể làm ra chuyện dại dột như vậy! Đầu tiên là cô cướp anh cả của tôi khỏi tay chị Trần Phương Liên, bây giờ cô lại hủy hoại tôi và Quốc Minh, cô thật đúng là một người phụ nữ ác độc!"
Lê Mỹ Hoa hung hăng trừng mắt nhìn Trần Khả Như, lửa giận trong mắt rõ ràng như muốn nuốt chửng cô vào trong bụng!
Ngay sau đó cô ta nhấc lòng bàn tay lên cao, làm ra vẻ muốn tát xuống má cô.
Trần Khả Như ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, mặc dù cô đã sớm ngờ tới Lê Mỹ Hoa sẽ cả vú lấp miệng em, sẽ đổi trắng thay đen... nhưng cô không ngờ rằng đối phương lại làm như vậy.
Sức lực của cô còn chưa hồi phục nên căn bản không thể tránh được!
Cô theo bản năng thò tay vào trong túi quần và làm hành động như không nhìn thấy gì hết.
Trước khi bước vào, nhân viên làm việc có nói rằng không có nhân viên trong khu rừng giả tưởng, nếu cô gặp tình huống khẩn cấp, hãy đi đến cái cây có quét sơn đỏ, ở đó có nút khẩn cấp, nhấn nó để được giúp đỡ.
Quả thật sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, một bóng đen đằng sau nhanh chóng vụt qua trước mặt cô, như thể có một cái bóng mờ bao phủ lấy cô.
Trần Khả Như lùi lại một bước, nghiến răng nghiến lợi, thần kinh căng thẳng.
"Gấp đến như vậy sao?"
Đó là Tống Quốc Minh.
Trần Khả Như cảnh giác nhìn chằm chằm anh ta: "Lê Mỹ Hoa đâu?"
Tống Quốc Minh nở nụ cười ác ý trên môi: "Cô nói xem?"
Chẳng lẽ Lê Mỹ Hoa cũng giống như Vũ Tuyết Trang bị Hắc Sơn Lão Quỷ bắt đi rồi?
"Trần Khả Như, tại sao chúng ta không hợp tác với nhau. Dù sao thì chúng ta cũng phải đến động Thủy Liêm." Tống Quốc Minh giả vờ tốt bụng đề nghị.
Anh ta đang muốn tiến lại gần thì Trần Khả Như hét lên: "Đứng im đó, Tống Quốc Minh, lần trước tôi dạy dỗ anh chẳng lẽ còn chưa đủ sao?"
Vẻ mặt của Tống Quốc Minh thay đổi, phía sau gáy đột nhiên xuất hiện một cơn ớn lạnh.
Nhớ lại lần ở trên xe lúc đó, người phụ nữ này không hổ danh là bác sĩ, cô ra tay vừa nhanh chóng vừa chính xác... Nhưng lúc đó anh ta không quan sát kỹ và không đề phòng tình huống đó, mà bây giờ...
Đột nhiên khóe miệng anh ta cong lên thành một độ cong kỳ lạ, không để ý tới lời uy hiếp của Trần Khả Như, mà đi đến càng ngày càng gần, cả người thở hồng hộc: "Cô nói lần đó là lần nào? Là... Ở trong điện thoại, tôi nghe thấy âm thanh của cô, sau đó... "
Môi của anh ta mở ra thành hình dáng chữ cái tiếng anh W. Rõ ràng là một khuôn mặt cực kì đẹp trai, hàm hẹp dài và loại ánh sáng khi tóm được con mồi đó, lại lộ ra sự u ám và hèn hạ không gì sánh được.
Anh ta không nhắc đến còn tốt, nhắc đến lại khiến dạ dày Trần Khả Như bắt đầu trào lên, cô vô thức làm ra một hành động tương tự như nôn mửa.
Chính hành động này đã chọc giận Tống Quốc Minh.
"Cô lại muốn nôn à? Chẳng lẽ tôi không đủ đẹp trai sao? Bạn của cô thấy tôi liền si mê? Trần Khả Như, cô nhìn cho kỹ, dáng dấp tôi không kém gì Lê Hoàng Việt. Hơn nữa, tôi ở phương diện kia chắc chắn sẽ làm cô hài lòng."
Tống Quốc Minh càng nói càng phấn khích: "Cô có biết mấy ngày nay tôi nhớ cô nhiều như thế nào không? Vừa rồi tôi ôm Lê Mỹ Hoa, nhưng trong lòng lại nghĩ đến cô. Phải làm sao đây? Tôi giống như đã không còn cách nào kiềm chế và chịu đựng được nữa khi nhìn thấy cô thân mật với Lê Hoàng Việt."
Có một loại người áo mũ chỉnh tề, nhưng suy nghĩ lại rất bẩn thỉu. Cô không biết khi chính tai Lê Mỹ Hoa nghe thấy những lời anh ta nói thì sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?
Cô tái mặt, lạnh lùng nói: "Tống Quốc Minh, anh có chắc là anh thích tôi không? Tại sao tôi chỉ nhìn thấy một mặt xấu xí tồi tệ của anh vậy? Nếu như anh không lợi dụng Lê Mỹ Hoa, mà sử dụng phương thức bình thường để theo đuổi tôi, nói ra tình cảm của anh, ít nhất tôi sẽ không ghét anh đến vậy." "Tống Quốc Minh, đây là lần cuối cùng tôi nói cho anh biết, cho dù tôi có ly hôn với Lê Hoàng Việt, cho dù anh ấy có vứt bỏ tôi, cho dù tôi cô độc hết quãng đời còn lại, tôi cũng sẽ không chọn anh. Bây giờ anh có hai lựa chọn, hoặc là hết hy vọng hoặc là đừng ép tôi giở thủ đoạn."
Không thể không nói bộ dạng xị mặt của Trần Khả Như trông khá là uy nghiêm.
Nếu là người yếu tim, có thể sẽ bị hù dọa.
Nhưng thật không may là Tống Quốc Minh lại không bị dọa.
Đôi mắt anh ta trong phút chốc trở nên nham hiểm, đáy mắt chất chứa một loại tàn nhẫn như mây đen tụ lại và giông tố sắp đến, cả bầu trời như tối sầm lại.
Trần Khả Như nhận ra có điều gì đó không ổn, phải chăng lời nói của cô vừa rồi khiến đối phương tức giận? Trong mắt cô thoáng qua một chút nặng nề.
Trước khi đối phương chưa đến gần, cái khó ló cái khôn, cô chuẩn bị chạy trốn.
Trái tim của Trần Khả Như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi, tốc độ của cô không thể nhanh hơn người đàn ông to lớn như Tống Quốc Minh được.
Tống Quốc Minh đứng nguyên tại chỗ với tư thế đó thật lâu, nhưng biểu tình trên khuôn mặt anh ta trở nên khó nắm bắt, ánh mắt anh ta lập tức dõi theo bóng dáng mảnh mai trắng nõn kia, ánh mắt quyết đoán: "Trần Khả Như, cô chạy không thoát đâu."
Ở đằng xa, Trần Khả Như loáng thoáng nghe thấy những lời nói phách lối của anh ta.
Cô chạy hết sức có thể, trong đầu đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo, kế hoạch dự kiến của cô xuất hiện một chút sai lệch, có thể hôm nay cô sẽ không có cách nào chạy thoát.
Không phải hành động của cô quá mạo hiểm, mà cô cảm thấy rằng, cho dù như thế nào, không bắt được thì cá chết lưới rách, Tống Quốc Minh sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ của mình.
Trước mắt là ở trong toàn bộ khu rừng giả tưởng này, chỉ có cô và Tống Quốc Minh có thể tự do di chuyển.
Mắt cô sáng lên, báo động!
Không sai, trước tiên cô phải đi tìm cái cây được quét sơn màu đỏ. Khi chuông báo động vang lên, tự nhiên sẽ có nhân viên làm việc xuất hiện. Mà cô cũng sẽ thuận lợi cầm được chứng cứ.
Tống Quốc Minh giống như thợ săn mồi, anh ta cảm thấy thời gian đã chín muồi rồi, liền tung ra một đòn tấn công mãnh liệt.
Trần Khả Như là con mồi của anh ta, lần này, anh ta sẽ không để cho cô dễ dàng trốn thoát.
Càng về sau, Trần Khả Như chạy càng hỗn loạn hơn, nơi nào có đường, nơi nào hẹp thì liền chạy đến nơi đó, cô chưa bao giờ thử qua cảm giác chạy liều mạng như vậy, thể lực đã đến cực hạn. Mỗi lần cô nghĩ rằng đã bỏ xa được đối phương thì tiếng bước chân nặng nề đằng sau lại vang lên lần nữa.
Vòng đi vòng lại.
Cuối cùng cô cũng xác định được Tống Quốc Minh đang đùa bỡn cô, anh ta muốn làm tiêu hao thể lực và sự nhẫn nại của cô, muốn phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cô.
Đột nhiên, có một bóng đỏ lóe lên trước mắt cô, cô mừng rỡ trong lòng.
Vừa định bấm chuông báo động, bỗng nhiên dưới eo truyền đến một trận đau nhức, hai mắt cô tối sầm lại, ngay sau đó liền mất đi ý thức.
Trước khi hôn mê, lòng Trần Khả Như ngổn ngang trăm mối, hỏng bét, cô rơi vào trong tay Tống Quốc Minh rồi!
Cô là bác sĩ, môi trường và thói quen làm việc lâu năm đã khiến cho ý chí của cô trở nên sáng suốt và kiên định hơn so những người phụ nữ bình thường, lúc mở mắt ra thì phát hiện cơ thể mềm nhũn không cử động được.
Cô cảnh giác nhìn chằm chằm vào Tống Quốc Minh đang loay hoay với thứ gì đó ở cách đó không xa, chân mày cô nhíu mày. Trong mũi và khoang miệng tràn ngập mùi thuốc, hẳn là thuốc ngủ, nếu dùng liều lượng quá lớn sẽ khiến cơ thể suy nhược, mệt mỏi không còn sức.
Cô rùng mình một cái, đây là nơi nào?
Bức tường? Đúng, bây giờ họ đang ở bên ngoài bức tường của 123 entertainment? Tống Quốc Minh, anh ta mang cô đến đây làm cái gì?
"Cô tỉnh lại rồi, rất đúng lúc."
Tống Quốc Minh nhạy bén nhận ra cô đã tỉnh, anh ta xoay người lại, quai hàm anh ta nhếch lên một đường cong đắc ý.
"Tống Quốc Minh, nếu Lê Mỹ Hoa và Vũ Tuyết Trang phát hiện ra chúng ta mất tích, bọn họ nhất định sẽ đi tìm chúng ta. Anh thật sự không sợ sao?"
“Sợ?” Anh ta cong môi cười: “Tôi thấy là cô đang sợ thì hơn.”
Trần Khả Như thấy rõ anh ta đang đặt một cái giá để điện thoại thông minh có độ nét cao để quay phim... Chẳng lẽ anh ta muốn…
Trần Khả Như hít một ngụm khí lạnh, cổ họng giống như bị ai đó nhét thứ gì vào: "Tống Quốc Minh, tôi cảnh cáo anh, anh đừng nên xằng bậy."
Cô dùng hết sức siết chặt những ngón tay của mình, nhưng vẫn không có một chút sức lực nào.
“Trần Khả Như, tôi nghĩ đến nghĩ lui, thôi thì hôm nay chúng ta làm một trận đi.” Tống Quốc Minh vừa nói vừa cởi cúc áo sơ mi của mình, một nút, hai nút...
"Sự kiên nhẫn của tôi với cô từ hôm nay đã cạn kiệt rồi. Tôi ngược lại muốn xem xem, người phụ nữ mà tôi đã chơi qua thì Lê Hoàng Việt còn cần không? Dù sao tôi cũng sẽ quay lại quá trình. Tập đoàn Á Châu không thể bị mất mặt, cho nên Lê Hoàng Việt sẽ ly hôn với cô!"
Lúc này, Tống Quốc Minh đã cởi hết cúc áo ra, lộ ra cơ bắp săn chắc, rõ ràng là vóc dáng của anh ta rất đẹp, khuôn mặt của anh ta cực kỳ đẹp trai...
Nhưng mà.
Từ lòng bàn chân, có một cơn ớn lạnh chạy toán loạn đến tứ chi của Trần Khả Như.
Cả người cô lạnh thấu xương, không ngừng run rẩy, cô trừng mắt nhìn đối phương rồi hét lớn: “Tống Quốc Minh, nếu anh có gan dám làm gì tôi, cho dù Lê Hoàng Việt có ly hôn với tôi, thì tôi sợ rằng ngay cả mạng anh cũng không giữ được!"
"Ồ, cô lo lắng cho tôi sao? Yên tâm đi, tôi tự có cách đối phó với anh ta."
Anh ta ngồi xổm ở trước mặt Trần Khả Như, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt như rất nắm chắc, giống như Trần Khả Như là bữa ăn trên mâm của anh ta, mặc cho anh ta xẻ thịt.
"Không biết xấu hổ!"
Đôi môi Trần Khả Như run rẩy kịch liệt, cô vừa mới có được hạnh phúc như mơ ước, chẳng lẽ thật sự sẽ bị Tống Quốc Minh phá hủy sao?
Bây giờ thì trông như Lê Hoàng Việt rất tốt với cô, say mê cô, nhưng tuyệt đối không có nghĩa là nuông chiều cô.
Hôm nay, nếu cô có xảy ra chuyện gì với Tống Quốc Minh, cho dù là tình nguyện hay không tình nguyện, thì ở trong mắt anh chính là phản bội, anh sẽ ly hôn, chán ghét... hay thậm chí là vứt bỏ cô không một chút tiếc nuối...
Đối với Trần Khả Như mà nói, đó chính là ngày tận thế.
Không, cô muốn ngăn lại!
Ngay khi tay Tống Quốc Minh vươn tới cúc quần jean của cô, thì có một giọng nữ tức giận hét lên.
"Dừng tay!"
Tống Quốc Minh cau mày, chuyện tốt của mình bị cắt ngang, trong mắt anh ta lộ ra vẻ không vui cùng nham hiểm.
Lúc Trần Khả Như nhìn thấy rõ người đến là ai, lại thở phào nhẹ nhõm, nhịp tim của cô trở lại bình thường.
Lê Mỹ Hoa nước mắt lưng tròng, cô ta điên cuồng lao về phía trước, đẩy Tống Quốc Minh nãy giờ vẫn ngồi im không nhúc nhích ra.
Bởi vì Tống Quốc Minh không kịp đề phòng nên cơ thể cao một mét tám đang ăn mặc sốc sếch ngã nhào trên sỏi đá.
“Các người là đôi nam nữ không biết xấu hổ, lại làm ra chuyện như vậy!” Lê Mỹ Hoa đã hoàn toàn mất hết lý trí, cô ta vô cùng thích Tống Quốc Minh, nhưng cô ta thế nào cũng không ngờ được anh ta lại để ý đến Trần Khả Như, chẳng trách hai người đã hẹn hò lâu như vậy mà anh ta chưa từng chạm vào mình một lần, hóa ra tất cả là như vậy!
Ánh mắt Trần Khả Như trở nên nghiêm túc, trong ngực có chút tắt nghẽn, chẳng lẽ đây là ý tứ của câu không có tội mà vẫn bị gán tội sao?
Vẻ mặt của Tống Quốc Minh không hề tỏ ra áy náy hay hoảng sợ khi bị cô ta vạch trần sự thật, mà thay vào đó khóe môi anh ta khẽ cong lên, rất bình tĩnh.
"Đồ đàn bà đê tiện, đều là do cô hại. Nếu cô không quyến rũ Quốc Minh, sao anh ấy có thể làm ra chuyện dại dột như vậy! Đầu tiên là cô cướp anh cả của tôi khỏi tay chị Trần Phương Liên, bây giờ cô lại hủy hoại tôi và Quốc Minh, cô thật đúng là một người phụ nữ ác độc!"
Lê Mỹ Hoa hung hăng trừng mắt nhìn Trần Khả Như, lửa giận trong mắt rõ ràng như muốn nuốt chửng cô vào trong bụng!
Ngay sau đó cô ta nhấc lòng bàn tay lên cao, làm ra vẻ muốn tát xuống má cô.
Trần Khả Như ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, mặc dù cô đã sớm ngờ tới Lê Mỹ Hoa sẽ cả vú lấp miệng em, sẽ đổi trắng thay đen... nhưng cô không ngờ rằng đối phương lại làm như vậy.
Sức lực của cô còn chưa hồi phục nên căn bản không thể tránh được!