Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 82 - Trần Khả Như, anh ta không yêu cô
“Mỹ Hoa!”
Một người đàn ông khác chặn Lê Mỹ Hoa.
Cổ tay của cô ấy nhẹ nhàng bị một cánh tay đàn ông nắm lấy, tiếp theo sau đó, đập vào mắt cô là một bóng hình quen thuộc.
Lê Hoàng Việt.
Sao anh ta lại ở đây?
Trần Khả Như trong đầu lóe lên một suy nghĩ đáng sợ. Môi cô rung rung, nhìn thật kỹ, sẽ thấy cô đang có chút rung rẩy, đôi mắt trong veo trở nên mờ mịt, rất lâu, cũng không nói nên lời.
“Anh hai, anh đã thấy rồi đó, anh vẫn còn bảo vệ cho cô ta trêu hoa gọi bướm sao?” Lê Mỹ Hoa vô cùng tức giận, không thể nào không chế được cảm xúc, cô ta kích động hét lên, đôi mặt của cô trở nên đỏ ngầu.
Trần Khả Như không hoãn không sợ, đối với Lê Mỹ Hoa, cô không hề có chút thấy áy náy nào, cô ta vô tội sao? Trần Khả Như nhếch miệng lên không nói.
“Lê Mỹ Hoa, bình tỉnh lại một chút, em nhìn cho rõ, tên Tống Quốc Minh này, anh ta thật sự yêu thương em sao? Bây giờ, em vẫn còn cố chấp không muốn nhìn nhận? Anh ta luôn lừa gạt em!”
Lê Hoàng Việt từ từ thả lỏng cánh tay của Lê Mỹ Hoa ra, ánh mắt của anh ta giống như có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ. Mỗi câu anh ta nói ra đều giống như thánh chỉ mệnh lệnh, trực tiếp đâm vào trái tim của Lê Mỹ Hoa khiến cô ta nghe xong như muốn sụp đổ.
“Quốc Minh, những lời anh hai nói đều không phải sự thật, không phải sự thật đúng không, anh không hề lừa gạt em, anh chỉ là trong một lúc hồ đồ, đúng không anh?”
Lê Mỹ Hoa không cam tâm chạy đến trước mặt Tống Quốc Minh, nước mắt đầm đìa nhìn anh ta, một gương mặt nhỏ bé xinh xắn rơi nước mắt, khiến người ta thật sự cảm thấy thương hại.
Nhưng Tống Quốc Minh chỉ từ từ cài lại nút áo, mặt vô cảm nói: “Lê Mỹ Hoa, chẳng phải em đã nhìn thấy hết rồi sao, em và anh hai Lê thật biết diễn kịch, cố ý đưa một người đẹp đến thử thách anh, đàn ông mà bản chất là lăng nhăng …...nhưng mà, anh hai Lê, anh cũng thật sự chịu chơi, một cô vợ xinh đẹp như hoa như ngọc, không lẻ không sợ xảy ra nguyện ngoài ý muốn, để em chiếm được hay sao?”
Ánh mắt của Tống Quốc Minh không đặt ở trên cười của Trần Khả Như, vừa nói xong cười lạnh một cái.
Vốn dĩ Trần Khả Như còn đang giữ được bình tỉnh vừa nghe xong rốt cuộc không cách nào điềm tĩnh được nửa, tùy là Tống Quốc Minh cố ý nói, nhưng anh ta lại nói ra sự thật khiến người ta nghe mà lạnh lòng.
Ánh mắt cô ấy mờ mịt, không dám nhìn đến Lê Hoàng Việt.
Lê Hoàng Việt không hề giải thích, anh ta giống như tượng Apollo đẹp đẽ cao quý, đứng thẳng, ánh mắt thâm thúy, ảm đạm, không ai biết anh ta đang suy nghĩ chuyện gì.
“A----”
Lê Mỹ Hoa bịt tay lại, hét lên một tiếng, “Mấy người đều là người xấu! Mấy người đều đàng gạt tôi! Tôi không tin!”
Lê Mỹ Hoa dù cho có ngu đến đâu, cũng đã nhìn ra được, Tống Quốc Minh là đùa giỡn với cô. Cô ta không cách nào chấp nhận được người đàn ông cô ta luôn yêu thương, từ trước đến này lại chỉ yêu thương Trần Khả Như, chị dâu cô ta.
Cô trước giờ luôn kiêu căng, tự mãn, bây giờ thì tất cả và cả lòng tự trọng của cô cũng bị người ta chà đạp dưới chân, cô ta không còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa!
Trái tim chân thật là không thể nào gạt người được.
Lê Mỹ Hoa chỉ là ý thức được là từ trước đến nay cô luôn tự lừa dối mình.
Trong ánh mắt của Trần Khả Như không phân biệt được vui mừng hay phẫn nộ,
chỉ nghe thấy một giọng cười dài của Tống Quốc Minh, sau đó anh ta trực tiếp đi đến chỗ cô, nói với cô: “Trần Khả Như, cô là một người phụ nữ thông minh, Lê Hoàng Việt anh ta không hề yêu cô, trong lòng anh ta, ngay cả Lê Mỹ Hoa còn quan trọng hơn cô, anh ta luôn lợi dụng-----”
Dương Tử Hòa chưa nói hết câu, Lê Hoàng Việt một đấm bay đến, hung hăng đấm vào mặt anh ta. Dương Từ Hào hừ lạnh, gương mặt tuấn tú của anh đỏ hết một bên, chúp mắt, khéo miệng chảy xuống một dòng máu tươi.
Cảm giác bị đấm một cú rất đau, nhưng Tống Quốc Minh vẫn cười gian xảo nói: “Trần Khả Như, ly hôn với anh ta đi, trời đời này chỉ có anh là người yêu em nhất, anh ta bây giờ đánh anh, là nói lên anh ta bị chột dạ…….”
Lê Hoàng Việt lại một cụ đấm tới, tiếp là cú thứ hai, rồi thứ tư…….
Tống Quốc Minh không rõ ràng là có cách nào đánh trả, miệng mồm máu mè, vẫn cứ không ngừng nói những lời, kêu cô ấy rời khỏi Lê Hoàng Việt, rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa.
Đây là lần đầu tiên Trần Khả Như thấy Lê Hoàng Việt đánh người, cho dù trước đây cô có công kích hay hiểu lầm anh ta một cách ác độc như thế nào, anh ta vẫn luôn kiềm chế.
Còn bây giờ, anh ta nổi giận rồi.
Thật là vì chột dạ nên mới đánh người sau?
Trần Khả Như lại không biết được, lý trí của cô nhận định là Tống Quốc Minh đang giỡ trò ly gián, nhưng những lời anh ta nói như đinh đóng vào tim cô không cách nào tháo ra được.
Đây là một cái bẫy.
Để lật tẩy Tống Quốc Minh, lại đồng thời thăm dò cô.
Có thể sự sáng suốt khôn ngoan giống như anh ta, sớm đã nhìn ra được Tống Quốc Minh không ổn, sự vống tưởng của Tống Quốc Minh đối với cô…….thậm chí là sự buồn rầu của cô, hay sự mâu thuẫn trong cô, từ đầu tới cuối, anh ta biết nhưng im lặng, giả vờ như không hay biết gì.
Nếu như Lê Hoàng Việt tin tưởng cô một chút, có thể đem kế hoặc này nói với cô.
Nhưng không có.
Tống Quốc Minh nói không hề sai, ngay cả Lê Mỹ Hoa còn quan trọng hơn cô.
Mấy ngày nay, cô được coi là gì chứ.
Thật mắc cười.
Lê Mỹ Hoa tự mình gạt mình, cô thì cũng khác gì đâu?
Trần Khả Như sau khi hồi phục được chút sức lực, cô bò từ dưới đất lên, cô không hoãn không vội phủi bụi trên người mình xuống, mặt bình tĩnh nói: “Tôi đi về trước đây.”
Lúc này Tống Quốc Minh đã bị đánh tới không thở ra hơi, thở dốc trên đất, cả gương mặt đều sưng tím tái hết, dương như không còn nhận ra được gương mặt tuấn tú của anh ta nữa.
Lê Hoàng Việt nghe thấy giọng cô như thế, quay đầu lại, nắm đấm của anh ta vẫn siết chặt rung lên, trong lòng rất nặng nề.
Nhưng thấy cô ấy gương mặt cô không chút biểu cảm, sắc mặt nhàng nhạt, rõ ràng là so với trước khi bước vào khu rừng kì bí, đã có chút không giống nhau, thái độ cần thận từng chút gần như là kiềm chế tình cảm và sự hâm mộ của mình, bây giờ đột nhiên đã biến mất…..
Đôi mắt trong veo của Lê Hoàng Việt, không khỏi trầm lặng, hiện lên một cảm xúc phức tạp.
Không đợi anh ta trả lời, cô đã xoay người, bước những bước chân nặng nề từ từ đi xa dần.
Bóng lưng mỏng mảnh ấy, có mấy phần rất cô đơn, hình ảnh đó không ngừng xuất hiện trong trái tim anh, cứ lập đi lập lại khiến lòng anh không thể nào bình yên.
Cô ấy giận rồi.
Đôi chân của Lê Hoàng Việt, nhẹ nhàng cự động về phía trước…..
Ngay lúc này đây, trong ánh mắt Tống Quốc Minh có chút ảm đạm, anh ta cố hét lên: “Trần Khả Như, đừng ôm hy vọng ở anh ta nữa, anh ta mãi mãi không thể nào yêu cô đâu!”
“Câm miệng!”
Nghe thấy thế Lê Hoàng Việt nhíu mày, một chân hung hăng đá anh ta bay qua một bên.
Hình bóng của Trần Khả Như không hề dừng lại, giống như là dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng không thể lay động cô ấy được nữa.
Tống Quốc Minh chịu đau, mắt nhắm một nửa mở một nửa, những lời nói vẫn rất kiêu ngạo: “Lê Hoàng Việt, vô dụng thôi, trừ khi…….anh giết chết tôi đi……”
“Cậu cho là tôi không dám?”
Lê Hoàng Việt lớn tiếng nói, anh ta ghét nhất người khác thách thức mình, và ở tại thành phố Đà Nẵng này, âm thầm xử lý một người, với anh ta mà nói, không phải vấn đề gì.
“Lê Hoàng Việt, cậu không dám, bởi vì…….”
Tống Quốc Minh nhếch môi lên, thong thả ung dung nói.
Trong mắt vô cũng đắc ý, giống như người vừa rồi bị đánh, không phải anh ta. Vết thương trên cơ thể, dường như không còn có cảm giác đau.
Khả năng chịu đựng đau đớn của anh ta cũng giống như cái đầu hoang tưởng của anh ta vậy, rất cố chấp.
Nhưng khi Lê Hoàng Việt nghe thấy lời tiếp theo của anh ta, nụ cười lạnh lùng, một giây sau, anh ta một tay bóp cổ Tống Quốc Minh.
“Cậu nói lại lần nữa?” Anh ta mở to mắt nhìn chằm chằm, toàn thân anh ta như nổi lửa sẵn sàng giết chết bất kỳ ai đụng vào.
Tống Quốc Minh nữa mê nữa tỉnh, hơi thở khó khăn: “Lê…….Lê Hoàng Việt, Anh vốn không…….không hề yêu…...cô ấy……”
“Câm miệng!”
Gương mặt của Lê Hoàng Việt lộ ra vẻ phẫn nộ kinh người, lỗ mũi và lòng ngực rung lên, hai lồng mày co lại. Ánh mắt lạnh lùng, lạnh lùng và dữ tợn.
Dù cho một giây sau, anh ta có bẻ cổ Tống Quốc Minh, cũng không gì là lạ.
Nhưng mà.
Thời gian trôi qua rất lâu, ngoài trừ hơi thở dồn dập của hai người ra, thì không còn tiếng động nào nữa.
“Cút!”
Lê Hoàng Việt rống lên, các đốt ngón tay kẽo kẹt kẽo kẹt.
“Ha ha.......”
Tống Quốc Minh bò từ dưới đất lên, cả người đầy vết thương, khóe miệng cong lên như muốn nói rằng, anh ta mới là người chiến thắng.
Anh ta phát ra một tiếng cười quái đản, vang vọng liên tục trong rừng, có chút ảm đạm.
Trần Khả Như đi loạn trong rừng, đến khi tiếng cười quái đản ở phía sau từ từ mất đi, tình thân của cô vẫn mơ mơ hồ hồ.
Không biết có phải là do tác dụng của thuốc mà Tống Quốc Minh đã cho cô uống, hay là do nguyên nhân khác.
Thật ra thì có quan trọng gì đầu, Lê Hoàng Việt trước giờ chưa bao giờ hứa, chuyện xảy ra ngày hôm nay, chỉ là để trong đầu cô tỉnh táo lại thôi.
Đi được một lúc, cô gặp được Vũ Tuyết Trang đang vô cùng vội vã chạy đến.
“Chị Khả Như, em luôn đi tìm chị, sao chị lại ở đây, em đã tìm thấy chìa khóa lối ra rồi......” Vũ Tuyết Trang vui mừng quơ tay quơ chân, nhọ giọng kể lại những chuyện mình đã chảy qua.
Bị mắc kẹt trong động toàn nhện nhện, chảy qua những chuyện thật sự chấn động lòng người, thăng trầm lên xuống, cuối cùng nhờ trí thông minh của mình cô đã thoát được.
Trần Khả Như lộ ra vẻ mặt nhàng nhạt, “Đúng không, chị không tìm thấy.”
“Chị Khả Như, chơi mấy trò game thực chiến ngoài trời này, vẫn là em lợi hại hơn đúng không, lần sau chúng ta lại đến, chị phải theo sát em đó nha.......”
Trên đường quay trở về, Vũ Tuyết Trang cứ nói mãi không ngừng.
Trần Khả Như rất im lặng lắng nghe, chọn thời gian thích hợp phản ứng lại một câu, bộ dạng thông thả nhẹ nhàng của cô, giống như là, mây đen đã trôi đi, ngoài kia bầu trời vẫn trong xanh, không khi vẫn sạch sẽ tươi mát.
Giống như không hề có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là, dưới khóe mắt, chất chứa một tâm trạng nào đó không thể nói ra.
“Đúng rồi, chị Khả Như, chị có gặp được Lê Mỹ Hoa không, em vừa thấy cô ấy vừa khóc vừa chạy, chắc là mới cãi nhau với bạn trai!”
“Uhm.”
“Chị Khả Như, phía sau áo của chị dơ quá, chị bị ngã ở đâu hả?”
“Uhm, ngã một cái rất nặng.”
Trần Khả Như hít thở sâu, trả lời cô ấy.
“Sao em có cảm giác hôm nay chị có gì đó không đúng lắm, có phải là trách Tổng giám đốc Lê không đi cùng với chị không, không vui rồi hả? A ha chị Khả Như......”
“.......”
Ra khỏi khu rừng kì bí, bọn họ trực tiếp ngồi xe buýt đến cửa ra của khu vui chơi Cực Quang.
“Bà Lê, Tổng giám đốc Lê đâu ạ, sao mọi người không đi cùng anh ấy ra sao?”
Lê Chí Cường nhìn Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang, biểu tình rất kinh ngạc.
“Uhm, tôi đi thay đồ trước.”
Trần Khả Như nhàng nhạt đáp.
Vũ Tuyết Trang thấy khó hiểu: “Tổng giám đốc Lê của các anh không phải buổi trưa có việc nên đã đi cùng các anh rồi sao, ê, trợ lý nhỏ, tuổi đời còn nhỏ xíu, có phải là đã bị chứng hay quên rồi hay không?”
Vừa hay cho cô nắm được cơ hội, hung dữ chọc ghẹo anh ta.
Một người đàn ông khác chặn Lê Mỹ Hoa.
Cổ tay của cô ấy nhẹ nhàng bị một cánh tay đàn ông nắm lấy, tiếp theo sau đó, đập vào mắt cô là một bóng hình quen thuộc.
Lê Hoàng Việt.
Sao anh ta lại ở đây?
Trần Khả Như trong đầu lóe lên một suy nghĩ đáng sợ. Môi cô rung rung, nhìn thật kỹ, sẽ thấy cô đang có chút rung rẩy, đôi mắt trong veo trở nên mờ mịt, rất lâu, cũng không nói nên lời.
“Anh hai, anh đã thấy rồi đó, anh vẫn còn bảo vệ cho cô ta trêu hoa gọi bướm sao?” Lê Mỹ Hoa vô cùng tức giận, không thể nào không chế được cảm xúc, cô ta kích động hét lên, đôi mặt của cô trở nên đỏ ngầu.
Trần Khả Như không hoãn không sợ, đối với Lê Mỹ Hoa, cô không hề có chút thấy áy náy nào, cô ta vô tội sao? Trần Khả Như nhếch miệng lên không nói.
“Lê Mỹ Hoa, bình tỉnh lại một chút, em nhìn cho rõ, tên Tống Quốc Minh này, anh ta thật sự yêu thương em sao? Bây giờ, em vẫn còn cố chấp không muốn nhìn nhận? Anh ta luôn lừa gạt em!”
Lê Hoàng Việt từ từ thả lỏng cánh tay của Lê Mỹ Hoa ra, ánh mắt của anh ta giống như có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ. Mỗi câu anh ta nói ra đều giống như thánh chỉ mệnh lệnh, trực tiếp đâm vào trái tim của Lê Mỹ Hoa khiến cô ta nghe xong như muốn sụp đổ.
“Quốc Minh, những lời anh hai nói đều không phải sự thật, không phải sự thật đúng không, anh không hề lừa gạt em, anh chỉ là trong một lúc hồ đồ, đúng không anh?”
Lê Mỹ Hoa không cam tâm chạy đến trước mặt Tống Quốc Minh, nước mắt đầm đìa nhìn anh ta, một gương mặt nhỏ bé xinh xắn rơi nước mắt, khiến người ta thật sự cảm thấy thương hại.
Nhưng Tống Quốc Minh chỉ từ từ cài lại nút áo, mặt vô cảm nói: “Lê Mỹ Hoa, chẳng phải em đã nhìn thấy hết rồi sao, em và anh hai Lê thật biết diễn kịch, cố ý đưa một người đẹp đến thử thách anh, đàn ông mà bản chất là lăng nhăng …...nhưng mà, anh hai Lê, anh cũng thật sự chịu chơi, một cô vợ xinh đẹp như hoa như ngọc, không lẻ không sợ xảy ra nguyện ngoài ý muốn, để em chiếm được hay sao?”
Ánh mắt của Tống Quốc Minh không đặt ở trên cười của Trần Khả Như, vừa nói xong cười lạnh một cái.
Vốn dĩ Trần Khả Như còn đang giữ được bình tỉnh vừa nghe xong rốt cuộc không cách nào điềm tĩnh được nửa, tùy là Tống Quốc Minh cố ý nói, nhưng anh ta lại nói ra sự thật khiến người ta nghe mà lạnh lòng.
Ánh mắt cô ấy mờ mịt, không dám nhìn đến Lê Hoàng Việt.
Lê Hoàng Việt không hề giải thích, anh ta giống như tượng Apollo đẹp đẽ cao quý, đứng thẳng, ánh mắt thâm thúy, ảm đạm, không ai biết anh ta đang suy nghĩ chuyện gì.
“A----”
Lê Mỹ Hoa bịt tay lại, hét lên một tiếng, “Mấy người đều là người xấu! Mấy người đều đàng gạt tôi! Tôi không tin!”
Lê Mỹ Hoa dù cho có ngu đến đâu, cũng đã nhìn ra được, Tống Quốc Minh là đùa giỡn với cô. Cô ta không cách nào chấp nhận được người đàn ông cô ta luôn yêu thương, từ trước đến này lại chỉ yêu thương Trần Khả Như, chị dâu cô ta.
Cô trước giờ luôn kiêu căng, tự mãn, bây giờ thì tất cả và cả lòng tự trọng của cô cũng bị người ta chà đạp dưới chân, cô ta không còn mặt mũi nào nhìn mọi người nữa!
Trái tim chân thật là không thể nào gạt người được.
Lê Mỹ Hoa chỉ là ý thức được là từ trước đến nay cô luôn tự lừa dối mình.
Trong ánh mắt của Trần Khả Như không phân biệt được vui mừng hay phẫn nộ,
chỉ nghe thấy một giọng cười dài của Tống Quốc Minh, sau đó anh ta trực tiếp đi đến chỗ cô, nói với cô: “Trần Khả Như, cô là một người phụ nữ thông minh, Lê Hoàng Việt anh ta không hề yêu cô, trong lòng anh ta, ngay cả Lê Mỹ Hoa còn quan trọng hơn cô, anh ta luôn lợi dụng-----”
Dương Tử Hòa chưa nói hết câu, Lê Hoàng Việt một đấm bay đến, hung hăng đấm vào mặt anh ta. Dương Từ Hào hừ lạnh, gương mặt tuấn tú của anh đỏ hết một bên, chúp mắt, khéo miệng chảy xuống một dòng máu tươi.
Cảm giác bị đấm một cú rất đau, nhưng Tống Quốc Minh vẫn cười gian xảo nói: “Trần Khả Như, ly hôn với anh ta đi, trời đời này chỉ có anh là người yêu em nhất, anh ta bây giờ đánh anh, là nói lên anh ta bị chột dạ…….”
Lê Hoàng Việt lại một cụ đấm tới, tiếp là cú thứ hai, rồi thứ tư…….
Tống Quốc Minh không rõ ràng là có cách nào đánh trả, miệng mồm máu mè, vẫn cứ không ngừng nói những lời, kêu cô ấy rời khỏi Lê Hoàng Việt, rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa.
Đây là lần đầu tiên Trần Khả Như thấy Lê Hoàng Việt đánh người, cho dù trước đây cô có công kích hay hiểu lầm anh ta một cách ác độc như thế nào, anh ta vẫn luôn kiềm chế.
Còn bây giờ, anh ta nổi giận rồi.
Thật là vì chột dạ nên mới đánh người sau?
Trần Khả Như lại không biết được, lý trí của cô nhận định là Tống Quốc Minh đang giỡ trò ly gián, nhưng những lời anh ta nói như đinh đóng vào tim cô không cách nào tháo ra được.
Đây là một cái bẫy.
Để lật tẩy Tống Quốc Minh, lại đồng thời thăm dò cô.
Có thể sự sáng suốt khôn ngoan giống như anh ta, sớm đã nhìn ra được Tống Quốc Minh không ổn, sự vống tưởng của Tống Quốc Minh đối với cô…….thậm chí là sự buồn rầu của cô, hay sự mâu thuẫn trong cô, từ đầu tới cuối, anh ta biết nhưng im lặng, giả vờ như không hay biết gì.
Nếu như Lê Hoàng Việt tin tưởng cô một chút, có thể đem kế hoặc này nói với cô.
Nhưng không có.
Tống Quốc Minh nói không hề sai, ngay cả Lê Mỹ Hoa còn quan trọng hơn cô.
Mấy ngày nay, cô được coi là gì chứ.
Thật mắc cười.
Lê Mỹ Hoa tự mình gạt mình, cô thì cũng khác gì đâu?
Trần Khả Như sau khi hồi phục được chút sức lực, cô bò từ dưới đất lên, cô không hoãn không vội phủi bụi trên người mình xuống, mặt bình tĩnh nói: “Tôi đi về trước đây.”
Lúc này Tống Quốc Minh đã bị đánh tới không thở ra hơi, thở dốc trên đất, cả gương mặt đều sưng tím tái hết, dương như không còn nhận ra được gương mặt tuấn tú của anh ta nữa.
Lê Hoàng Việt nghe thấy giọng cô như thế, quay đầu lại, nắm đấm của anh ta vẫn siết chặt rung lên, trong lòng rất nặng nề.
Nhưng thấy cô ấy gương mặt cô không chút biểu cảm, sắc mặt nhàng nhạt, rõ ràng là so với trước khi bước vào khu rừng kì bí, đã có chút không giống nhau, thái độ cần thận từng chút gần như là kiềm chế tình cảm và sự hâm mộ của mình, bây giờ đột nhiên đã biến mất…..
Đôi mắt trong veo của Lê Hoàng Việt, không khỏi trầm lặng, hiện lên một cảm xúc phức tạp.
Không đợi anh ta trả lời, cô đã xoay người, bước những bước chân nặng nề từ từ đi xa dần.
Bóng lưng mỏng mảnh ấy, có mấy phần rất cô đơn, hình ảnh đó không ngừng xuất hiện trong trái tim anh, cứ lập đi lập lại khiến lòng anh không thể nào bình yên.
Cô ấy giận rồi.
Đôi chân của Lê Hoàng Việt, nhẹ nhàng cự động về phía trước…..
Ngay lúc này đây, trong ánh mắt Tống Quốc Minh có chút ảm đạm, anh ta cố hét lên: “Trần Khả Như, đừng ôm hy vọng ở anh ta nữa, anh ta mãi mãi không thể nào yêu cô đâu!”
“Câm miệng!”
Nghe thấy thế Lê Hoàng Việt nhíu mày, một chân hung hăng đá anh ta bay qua một bên.
Hình bóng của Trần Khả Như không hề dừng lại, giống như là dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cũng không thể lay động cô ấy được nữa.
Tống Quốc Minh chịu đau, mắt nhắm một nửa mở một nửa, những lời nói vẫn rất kiêu ngạo: “Lê Hoàng Việt, vô dụng thôi, trừ khi…….anh giết chết tôi đi……”
“Cậu cho là tôi không dám?”
Lê Hoàng Việt lớn tiếng nói, anh ta ghét nhất người khác thách thức mình, và ở tại thành phố Đà Nẵng này, âm thầm xử lý một người, với anh ta mà nói, không phải vấn đề gì.
“Lê Hoàng Việt, cậu không dám, bởi vì…….”
Tống Quốc Minh nhếch môi lên, thong thả ung dung nói.
Trong mắt vô cũng đắc ý, giống như người vừa rồi bị đánh, không phải anh ta. Vết thương trên cơ thể, dường như không còn có cảm giác đau.
Khả năng chịu đựng đau đớn của anh ta cũng giống như cái đầu hoang tưởng của anh ta vậy, rất cố chấp.
Nhưng khi Lê Hoàng Việt nghe thấy lời tiếp theo của anh ta, nụ cười lạnh lùng, một giây sau, anh ta một tay bóp cổ Tống Quốc Minh.
“Cậu nói lại lần nữa?” Anh ta mở to mắt nhìn chằm chằm, toàn thân anh ta như nổi lửa sẵn sàng giết chết bất kỳ ai đụng vào.
Tống Quốc Minh nữa mê nữa tỉnh, hơi thở khó khăn: “Lê…….Lê Hoàng Việt, Anh vốn không…….không hề yêu…...cô ấy……”
“Câm miệng!”
Gương mặt của Lê Hoàng Việt lộ ra vẻ phẫn nộ kinh người, lỗ mũi và lòng ngực rung lên, hai lồng mày co lại. Ánh mắt lạnh lùng, lạnh lùng và dữ tợn.
Dù cho một giây sau, anh ta có bẻ cổ Tống Quốc Minh, cũng không gì là lạ.
Nhưng mà.
Thời gian trôi qua rất lâu, ngoài trừ hơi thở dồn dập của hai người ra, thì không còn tiếng động nào nữa.
“Cút!”
Lê Hoàng Việt rống lên, các đốt ngón tay kẽo kẹt kẽo kẹt.
“Ha ha.......”
Tống Quốc Minh bò từ dưới đất lên, cả người đầy vết thương, khóe miệng cong lên như muốn nói rằng, anh ta mới là người chiến thắng.
Anh ta phát ra một tiếng cười quái đản, vang vọng liên tục trong rừng, có chút ảm đạm.
Trần Khả Như đi loạn trong rừng, đến khi tiếng cười quái đản ở phía sau từ từ mất đi, tình thân của cô vẫn mơ mơ hồ hồ.
Không biết có phải là do tác dụng của thuốc mà Tống Quốc Minh đã cho cô uống, hay là do nguyên nhân khác.
Thật ra thì có quan trọng gì đầu, Lê Hoàng Việt trước giờ chưa bao giờ hứa, chuyện xảy ra ngày hôm nay, chỉ là để trong đầu cô tỉnh táo lại thôi.
Đi được một lúc, cô gặp được Vũ Tuyết Trang đang vô cùng vội vã chạy đến.
“Chị Khả Như, em luôn đi tìm chị, sao chị lại ở đây, em đã tìm thấy chìa khóa lối ra rồi......” Vũ Tuyết Trang vui mừng quơ tay quơ chân, nhọ giọng kể lại những chuyện mình đã chảy qua.
Bị mắc kẹt trong động toàn nhện nhện, chảy qua những chuyện thật sự chấn động lòng người, thăng trầm lên xuống, cuối cùng nhờ trí thông minh của mình cô đã thoát được.
Trần Khả Như lộ ra vẻ mặt nhàng nhạt, “Đúng không, chị không tìm thấy.”
“Chị Khả Như, chơi mấy trò game thực chiến ngoài trời này, vẫn là em lợi hại hơn đúng không, lần sau chúng ta lại đến, chị phải theo sát em đó nha.......”
Trên đường quay trở về, Vũ Tuyết Trang cứ nói mãi không ngừng.
Trần Khả Như rất im lặng lắng nghe, chọn thời gian thích hợp phản ứng lại một câu, bộ dạng thông thả nhẹ nhàng của cô, giống như là, mây đen đã trôi đi, ngoài kia bầu trời vẫn trong xanh, không khi vẫn sạch sẽ tươi mát.
Giống như không hề có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là, dưới khóe mắt, chất chứa một tâm trạng nào đó không thể nói ra.
“Đúng rồi, chị Khả Như, chị có gặp được Lê Mỹ Hoa không, em vừa thấy cô ấy vừa khóc vừa chạy, chắc là mới cãi nhau với bạn trai!”
“Uhm.”
“Chị Khả Như, phía sau áo của chị dơ quá, chị bị ngã ở đâu hả?”
“Uhm, ngã một cái rất nặng.”
Trần Khả Như hít thở sâu, trả lời cô ấy.
“Sao em có cảm giác hôm nay chị có gì đó không đúng lắm, có phải là trách Tổng giám đốc Lê không đi cùng với chị không, không vui rồi hả? A ha chị Khả Như......”
“.......”
Ra khỏi khu rừng kì bí, bọn họ trực tiếp ngồi xe buýt đến cửa ra của khu vui chơi Cực Quang.
“Bà Lê, Tổng giám đốc Lê đâu ạ, sao mọi người không đi cùng anh ấy ra sao?”
Lê Chí Cường nhìn Trần Khả Như và Vũ Tuyết Trang, biểu tình rất kinh ngạc.
“Uhm, tôi đi thay đồ trước.”
Trần Khả Như nhàng nhạt đáp.
Vũ Tuyết Trang thấy khó hiểu: “Tổng giám đốc Lê của các anh không phải buổi trưa có việc nên đã đi cùng các anh rồi sao, ê, trợ lý nhỏ, tuổi đời còn nhỏ xíu, có phải là đã bị chứng hay quên rồi hay không?”
Vừa hay cho cô nắm được cơ hội, hung dữ chọc ghẹo anh ta.
Bình luận facebook