Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 98 - Động cơ gây án đâu
“Lê Hoàng Việt, đừng đùa với tôi.”
Trần Khả Như xụ mặt, dựa theo sự quan sát của cô, đây tuyệt đối không phải trò đùa dai bình thường, Lê Hoàng Việt là người cực kỳ biết tự giữ mình, khả năng chịu đau rất giỏi, nếu không thành vấn đề, anh sẽ không biểu hiện ra mặt.
“Không sao cả.”
Anh nói với giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Trần Khả Như mặc kệ lời anh nói, nhíu mày lại, sau đó nhanh nhẹn vòng ra sau lưng anh, lúc này, cô bắt đầu quan sát cơ thể của anh một cách vô cùng tỉ mỉ không bỏ sót một chi tiết nào.
Bộ tây trang phẳng phiu phác họa nên dáng người vai rộng eo thon của anh, đương nhiên, thứ Trần Khả Như quan tâm không phải cái này. Giây tiếp theo, ánh mắt của cô trở nên thẫn thờ, con ngươi dừng lại ở trên một cái lỗ đen.
“Cởi áo khoác ra!”
Cô cau mày nghiêm túc nói, bây giờ rõ ràng hình tượng Bác sĩ Trần đang lên sóng, phong cách nói chuyện của cô đã không còn nhẹ nhàng như lúc trước, con thỏ trắng nhỏ vừa rồi ngoan ngoãn đợi anh không biết đã trở thành hổ dữ oai phong lẫm liệt từ khi nào.
Lê Hoàng Việt làm theo lời cô, động tác hơi chậm chạp nhưng lại vô cùng tùy ý.
Ghét nhất chính là mấy cậu ấm nhà giàu thế này, cởi quần áo thôi cũng làm giống như đang quay chương trình truyền hình vậy, lúc nào cũng muốn làm ra cử chỉ vừa ngầu lòi vừa hoàn hảo, Trần Khả Như thuận theo tư thế của anh kéo áo xuống, động tác cực kỳ nhanh nhẹn không hề có một chút cà kê dê ngỗng nào.
“Tiếp tục cởi!”
Áo sơ mi màu trắng lộ ra ngoài, Trần Khả Như híp đôi mắt lại, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng.
Lê Chí Cường nghẹn họng nhìn trân trối tổng giám đốc Lê thành thật cởi quần áo ra, mãi cho đến khi nửa người trên trần trụi để lộ ra làn da màu mật khỏe mạnh, cơ ngực cơ bụng gầy mà rắn chắc... Ánh mắt của mấy nữ nhân viên bên này đều đã giống như bị hớp hồn!
Lê Chí Cường đột nhiên lo lắng thay cho bà chủ, sói nhiều thịt ít, trai đẹp hút gái, quá hại nước hại dân!
Cô dùng một ngón tay non mịn lạnh băng vuốt lên da thịt của anh, bên trong cánh tay của anh có một vết lõm màu đen to bằng hạt đậu tương, lớp da bên ngoài đã bị ăn mòn.
Tay của Trần Khả Như bỗng run rẩy, không biết vì sao, hốc mắt của cô lại trở nên cay xè.
“Sao vậy?”
Lê Hoàng Việt tỏ vẻ như không có chuyện gì hỏi cô.
Dáng vẻ không sao cả của anh khiến máu não của Trần Khả Như sôi lên.
Cô liếc nhìn anh bình tĩnh hỏi: “Vừa rồi không cảm thấy đau sao?”
Lê Hoàng Việt thành thật trả lời: “Giống như bị ong chích một cái... Ừm, cũng tương tự như vậy đấy.”
“Ngu ngốc!”
Trần Khả Như buộc miệng mắng, trong mắt hiện lên một cảm xúc không rõ, dần dần tích tụ lại, xoay tròn xung quanh đồng tử.
“Gan to lên rồi hả?”
Lê Hoàng Việt không ngại khoe ân ái ở trước mặt nhiều người, nhưng anh lại ghét bị người ta dạy dỗ, bộ dạng bây giờ của Trần Khả Như giống hệt một cô giáo đang dạy dỗ học sinh, hình tượng của anh đường đường là tổng giám đốc cao ngạo lạnh lùng của Á Châu, sao có thể lép vế trước cô được chứ?
“Lê Hoàng Việt, anh đừng mạnh miệng, bây giờ ở trong mắt của tôi, anh chính là một người bệnh có tính trẻ con đấy.”
Sắc mặt của Trần Khả Như đã trở nên vô cùng nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng, không hề cho anh cơ hội thương lượng. Dứt lời, cô nắm lấy cánh tay phải không bị thương của Lê Hoàng Việt, kéo anh ra ngoài: "Lập tức theo tôi đến bệnh viện!”
Sở dĩ cô tức giận như vậy là bởi vì Lê Hoàng Việt không hề quan tâm đến bản thân mình, da tóc trên người đều là do ba mẹ ban tặng, anh cho rằng thiếu một bộ phận nào đó cũng không có gì to tát cả sao.
Rõ ràng là đã bị thương vậy mà còn vội vàng đi xử lý chuyện khác... Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Lê Hoàng Việt nhíu mày lại, nhưng trong lòng lại nảy sinh một cảm giác xa lạ, nghĩ không ra cũng không thể nói rõ.
Người đàn ông cao lớn bị một cô gái kéo đi, ánh mắt của mọi người xung quanh trở nên nóng rực, Lê Hoàng Việt ngẩng đầu lên, đảo ánh mắt sắc bén nhìn qua, cả đám người đang duỗi dài cổ hóng chuyện lập tức run rẩy thu hồi ánh mắt, giả vờ làm công việc của mình.
Lê Hoàng Việt hài lòng nhấp môi.
Khi đi đến cửa của sảnh lớn, Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo rợn người, bây giờ đã là tháng mười, bộ váy hở ngực lộ vai khiến phần lông trên da thịt lộ ra bên ngoài của cô dựng đứng hết cả lên.
Không xong rồi!
Lê Hoàng Việt!
Trần Khả Như vội vàng khoác một chiếc áo sơ mi vào cho Lê Hoàng Việt đang để mình trần, trong lòng vô cùng căng thẳng, cô bị điên rồi sao, sao lại để cho nhiều người nhìn thấy như vậy chứ, hơn nữa lại còn là phái nữ!
Lê Hoàng Việt nhìn cô giận dỗi giống hệt một bà già cau có, thỉnh thoảng trong mắt lại vô thức toát ra sự quan tâm rồi lại cảm động, cảm xúc của Bác sĩ Trần lạnh lùng cao ngạo có sự thay đổi trông rất thú vị, không phải sao?
Bọn họ đi đến bệnh viện gần nhất.
Dọc theo đường đi, không ai nói gì cả.
Một nửa tay áo bên cánh tay phải của anh bị cắt ra, để lộ ra một ít da thịt.
Cô y tá đỏ mặt tim đập nhanh sơ cứu giúp Lê Hoàng Việt, dùng kiềm tính trung hoà xong, sau đó miệng vết thương sẽ từ từ sưng lên, sau khi hết mưng mủ rồi sẽ hình thành nên một vết sẹo lõm, cũng tức là một cái lỗ.
Lê Hoàng Việt cũng coi như may mắn hơn mấy nhân viên công tác và đám phóng viên kia nhiều.
Ngoại trừ khuyết điểm về tính cách ra, có thể nói Lê Hoàng Việt là một người hoàn hảo không tì vết.
Nhưng về sau trên làn da trắng nõn hoàn hảo không tì vết này sẽ có thêm một vết sẹo.
Tâm trạng của Trần Khả Như vô cùng nặng nề phức tạp, cánh môi mím chặt, hai mắt cứ nhìn chằm chằm miệng vết thương, sau đó tâm trí lại giống như bay vào cõi thần tiên.
Đối với loại axit chỉ bắn phải một giọt vào người đã lập tức bị ăn mòn thế này, độ lan rộng cực cao, nếu cô bị tạt cả lọ vào người, nhan sắc bị phá hoại chỉ là chuyện nhỏ, dựa theo độ gây bỏng, ngay cả tính mang cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Toàn bộ thành phố Đà Nẵng nói riêng, cả nước nói chung, nhà nước rõ ràng đã ra lệnh cấm mua bán loạt chất lỏng dung môi có thể gây nên tổn thương nghiêm trọng này, nhưng vẫn có vài người luôn biết cách lách luật, đây cũng là sự tiêu cực trong quá trình phát triển của pháp luật và xã hội.
Nếu vệ sĩ không kịp thời ngăn cả thì toàn bộ tấm lưng của Lê Hoàng Việt chắc chắn sẽ bị trúng chiêu.
Làm vậy vì một người phụ nữ thay đổi thất thường, đáng sao?
Lê Hoàng Việt, anh có từng nghĩ đến hậu quả hay không vậy?
Suy nghĩ miên man một lúc thật lâu, mãi cho đến khi y tá rời khỏi phòng khử trùng, Lê Hoàng Việt mặc quần áo nghiêm chỉnh đứng lên, dùng giọng nói hùng hồn trầm ấm hỏi: “Đau lòng lắm sao?”
Cô lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt sâu đen của anh, sau đó gật đầu.
Lúc này cô trông vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn.
Nhưng lại không khiến anh chán ghét.
Lê Hoàng Việt nhẹ nhàng cong cánh môi mỏng lên, bình tĩnh nói: “Vậy dùng trái tim của em bồi thường tôi đi, Trần Khả Như, về sau em không được giấu tôi bất cứ chuyện gì, phải một lòng một dạ với tôi.”
Trần Khả Như gật đầu lần thứ hai.
Bác sĩ Trần hung hăng của vừa rồi đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Bên trong căn phòng khử trùng chật hẹp, mùi nước sát trùng và formalin không hề ảnh hưởng đến khung cảnh mờ ám lúc này.
Anh nghiêng đầu nhẹ nhàng nắm lấy vai cô chậm rãi cúi đầu xuống.
Khi Lê Hoàng Việt hôn một người phụ nữ chưa bao giờ nhẹ nhàng từ tốn hay cẩn thận, từ trước đến giờ anh đều hành động đơn giản thô bạo, trực tiếp cởi ra quần rồi lâm trận.
Nhưng hôm nay, cách anh đối xử với cô giống như một thằng nhãi ranh mới bắt đầu biết yêu vậy.
Trần Khả Như hơi ngửa mặt lên, vóc dáng của cô quá thấp, nếu không mang giày cao gót thì hình tượng của cô sẽ biến thành một bé lùn đáng yêu.
Ngay vào lúc hai người sắp tiến vào trạng thái đê mê, hôn môi đến nảy sinh dục vọng, hơi thở đan xen vào nhau thì…
“Cùm cụp” tiếng mở cửa vang lên.
“Hai anh chị à, chỗ tôi vẫn còn người cần khám bệnh...” Hai người muốn thân mật thì làm ơn hãy về nhà đi!
“Ngại quá, chúng tôi đi ngay.”
Da mặt của Bác sĩ Trần hiện lên một vệt đỏ ửng.
Cô với tay túm lấy Lê Hoàng Việt đang có chút khó chịu ở một bên, dáng vẻ vội vàng tựa như muốn chạy trốn.
Lê Hoàng Việt nhất quyết không buông, hơi thở dần dần tới gần bên tai cô, lưu luyến ở giữa chiếc cổ mỏng manh mẫn cảm của Trần Khả Như, giọng anh trầm khàn nói: "Buổi tối, chờ tôi."
Nghe vậy, lỗ tai Trần Khả Như không khỏi nóng lên, trên mặt càng căng chặt hơn, giận dữ nói: "Đi nhanh đi."
Loại chuyện này, chẳng lẽ không thể nói ở những chỗ không có người sao.
Vì sao Lê Hoàng Việt luôn có thể nói ra những lời mờ ám đó như lẽ đương nhiên chứ!
"Tôi bảo Lê Chí Cường đưa em về biệt thự trước."
Ở trên xe, Lê Hoàng Việt nói.
Trần Khả Như hơi chần chờ, hỏi: "Tôi có thể gặp người đã tạt axit sulfuric không?"?"
Nhìn thấy ánh mắt đang trầm tư của đối phương liếc về phía mình, cô vội bổ sung thêm một câu: "Nếu anh cảm thấy không tiện, vậy thì bỏ đi."
Có lẽ cô đã quá buồn lo vô cớ rồi, tra án và thẩm vấn, là chuyện của cảnh sát, không có chuyện của cô.
Từ sự kiện trên facebook, Dương Căn đã mạnh mẽ ép chuyện này xuống, cho đến chuyện tạt axit sulfuric, từng chuyện một liên tiếp xảy ra, nhưng lần này cô không thể không bỏ qua được nữa, quá nhiều sự trùng hợp, chứng minh tất cả đã có kế hoạch chuẩn bị từ trước.
Cô tuyệt đối không thể tiếp tục bị động như vậy được, lần tiếp theo chưa chắc cô có thể may mắn như vậy nữa.
"Có thể."
Chỉ cần là chuyện Lê Hoàng Việt đồng ý, thì nhất định có thể làm được.
"Tổng giám đốc Lê, bây giờ chúng ta tới thẳng cục cảnh sát, hay là?"
Tài xế thả chậm tốc độ xe lại, thăm dò hỏi.
"Năm mươi mét phía trước, dừng xe tạt vào lề đường bên phải." Giọng nói lạnh lùng ra lệnh truyền đến.
Tài xế nghe anh nói vậy thì liền theo đó mà làm, Trần Khả Như lại cảm thấy khó hiểu, từ trước đến nay khi làm việc anh đều thích làm cho người khác không thể đoán được suy nghĩ trong đầu mình như vậy sao.
"Xuống xe."
"..."
"Chẳng lẽ cô định mặc hở hang như vậy để đi đến cục cảnh sát thu hút ong bướm à?"
Lê Hoàng Việt càng ngày càng cảm thấy không vui, người phụ nữ của anh, chỉ mình anh mới có thể nhìn.
Trần Khả Như bỗng nhiên hiểu ra, từ nãy tới giờ cô vẫn luôn mặc trên người một chiếc váy cúp ngực lộng lẫy sang trọng, sau đó còn lui tới những nơi công cộng như bệnh viện nữa?
Nói ra thì có chút giả vờ.
Trong cửa hàng chuyên kinh doanh đồ cao cấp, Lê Hoàng Việt vừa bước vào liền chọn cho Trần Khả Như một bộ váy liền màu đen, số đo kích cỡ hoàn toàn chính là nói ra không cần suy nghĩ.
"Sao anh..." Anh thật sự tự tin như vậy sao?
Ánh mặt đăm chiêu suy nghĩ của Lê Hoàng Việt đối mặt với ánh mắt nghi hoặc muốn nói lại thôi của Trần Khả Như.
Anh nhẹ nhàng bước qua người cô, nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ em không biết từ trước tới nay ánh mắt của tôi luôn rất chuẩn sao, bao gồm số đo gần đây nhỏ đi của em."
Trần Khả Như nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, khi thấy người nhận viên bán hàng trẻ tuổi giả bộ mắt điếc tai ngơ, cô lập tức cảm thấy lúng túng, nghiêm khuôn mặt nhỏ lại, nói một câu không lệch đi đâu được: "Lê Hoàng Việt, anh chính là một tên vô lại."
"Vô cùng vinh hạnh."
Lúc thay quần áo, đột nhiên Trần Khả Như nghĩ đến một chuyện: "Tôi còn nợ anh ba trăm triệu nhỉ."
"Hửm?"
Lê Hoàng Việt nhướng mày, giả bộ như đang suy nghĩ sâu xa: "Vì sao tôi lại nhớ là sáu trăm triệu nhỉ?"
"Tổng giám đốc Lê mới ba mươi hai tuổi, bước vào thời kỳ mãn kinh sớm nên trí nhớ suy yếu rồi sao?"
Trần Khả Như thầm nghĩ, tuy rằng về sau trên cơ bản đều là cô ăn của anh, mặc của anh, nhưng số tiền ba trăm triệu kia, hễ nghĩ lại trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
"Mới nợ đã vài tháng, gấp đôi số tiền lên, chẳng lẽ không nên sao?"
Anh nói như lẽ đương nhiên, đáy mắt chứa đựng nụ cười yếu ớt.
"Dựa theo cách nói của anh, số nợ tôi thiếu anh, cả đời này, còn có thể thanh toán được sao?"
"Vẫn phải thanh toán, chỉ cần đem em cho tôi là được."
...
Nửa giờ sau, cục cảnh sát thành phố.
Đây là lần thứ hai Trần Khả Như đến cục cảnh sát thành phố Đà Nẵng, đi theo bên người còn có Lê Hoàng Việt, không hiểu sao lại cảm thấy cả người không giống với lần trước.
Cục trưởng Hồ nhiệt tình đi ra tiếp đón, tựa như một nhân vật lớn cấp tỉnh nào đó đi đến đồn cảnh sát vậy.
Trên khuôn mặt phúc hậu của Cục trưởng Hồ nở một nụ cười ấm áp ôn hòa, vừa dẫn bọn họ đi đến phòng thẩm vấn, vừa khiêm tốn giải thích ngắn gọn tình hình cơ bản của nghi phạm.
"Người bị tình nghi tên là Trầm Quý, bốn mươi lăm tuổi, là người ở huyện Bình tỉnh Hà Giang, công nhân trong phân xưởng của nhà máy nhiệt điện, không có con, mất vợ, một năm trước người vợ không may bị chết vì ung thư cổ tử cung, một tuần trước từ huyện Bình đột nhiên đến khu vực nội thành thành phố Đà Nẵng, dụng cụ gây án axit sunfuric cũng là do ông ta trộm từ nhà máy nhiệt điện mà lúc trước từng làm việc ra ngoài."
Lê Hoàng Việt hạ giọng nói: "Động cơ gây án thì sao?"
Trần Khả Như xụ mặt, dựa theo sự quan sát của cô, đây tuyệt đối không phải trò đùa dai bình thường, Lê Hoàng Việt là người cực kỳ biết tự giữ mình, khả năng chịu đau rất giỏi, nếu không thành vấn đề, anh sẽ không biểu hiện ra mặt.
“Không sao cả.”
Anh nói với giọng điệu vô cùng bình tĩnh.
Trần Khả Như mặc kệ lời anh nói, nhíu mày lại, sau đó nhanh nhẹn vòng ra sau lưng anh, lúc này, cô bắt đầu quan sát cơ thể của anh một cách vô cùng tỉ mỉ không bỏ sót một chi tiết nào.
Bộ tây trang phẳng phiu phác họa nên dáng người vai rộng eo thon của anh, đương nhiên, thứ Trần Khả Như quan tâm không phải cái này. Giây tiếp theo, ánh mắt của cô trở nên thẫn thờ, con ngươi dừng lại ở trên một cái lỗ đen.
“Cởi áo khoác ra!”
Cô cau mày nghiêm túc nói, bây giờ rõ ràng hình tượng Bác sĩ Trần đang lên sóng, phong cách nói chuyện của cô đã không còn nhẹ nhàng như lúc trước, con thỏ trắng nhỏ vừa rồi ngoan ngoãn đợi anh không biết đã trở thành hổ dữ oai phong lẫm liệt từ khi nào.
Lê Hoàng Việt làm theo lời cô, động tác hơi chậm chạp nhưng lại vô cùng tùy ý.
Ghét nhất chính là mấy cậu ấm nhà giàu thế này, cởi quần áo thôi cũng làm giống như đang quay chương trình truyền hình vậy, lúc nào cũng muốn làm ra cử chỉ vừa ngầu lòi vừa hoàn hảo, Trần Khả Như thuận theo tư thế của anh kéo áo xuống, động tác cực kỳ nhanh nhẹn không hề có một chút cà kê dê ngỗng nào.
“Tiếp tục cởi!”
Áo sơ mi màu trắng lộ ra ngoài, Trần Khả Như híp đôi mắt lại, sắc mặt càng trở nên nghiêm trọng.
Lê Chí Cường nghẹn họng nhìn trân trối tổng giám đốc Lê thành thật cởi quần áo ra, mãi cho đến khi nửa người trên trần trụi để lộ ra làn da màu mật khỏe mạnh, cơ ngực cơ bụng gầy mà rắn chắc... Ánh mắt của mấy nữ nhân viên bên này đều đã giống như bị hớp hồn!
Lê Chí Cường đột nhiên lo lắng thay cho bà chủ, sói nhiều thịt ít, trai đẹp hút gái, quá hại nước hại dân!
Cô dùng một ngón tay non mịn lạnh băng vuốt lên da thịt của anh, bên trong cánh tay của anh có một vết lõm màu đen to bằng hạt đậu tương, lớp da bên ngoài đã bị ăn mòn.
Tay của Trần Khả Như bỗng run rẩy, không biết vì sao, hốc mắt của cô lại trở nên cay xè.
“Sao vậy?”
Lê Hoàng Việt tỏ vẻ như không có chuyện gì hỏi cô.
Dáng vẻ không sao cả của anh khiến máu não của Trần Khả Như sôi lên.
Cô liếc nhìn anh bình tĩnh hỏi: “Vừa rồi không cảm thấy đau sao?”
Lê Hoàng Việt thành thật trả lời: “Giống như bị ong chích một cái... Ừm, cũng tương tự như vậy đấy.”
“Ngu ngốc!”
Trần Khả Như buộc miệng mắng, trong mắt hiện lên một cảm xúc không rõ, dần dần tích tụ lại, xoay tròn xung quanh đồng tử.
“Gan to lên rồi hả?”
Lê Hoàng Việt không ngại khoe ân ái ở trước mặt nhiều người, nhưng anh lại ghét bị người ta dạy dỗ, bộ dạng bây giờ của Trần Khả Như giống hệt một cô giáo đang dạy dỗ học sinh, hình tượng của anh đường đường là tổng giám đốc cao ngạo lạnh lùng của Á Châu, sao có thể lép vế trước cô được chứ?
“Lê Hoàng Việt, anh đừng mạnh miệng, bây giờ ở trong mắt của tôi, anh chính là một người bệnh có tính trẻ con đấy.”
Sắc mặt của Trần Khả Như đã trở nên vô cùng nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng, không hề cho anh cơ hội thương lượng. Dứt lời, cô nắm lấy cánh tay phải không bị thương của Lê Hoàng Việt, kéo anh ra ngoài: "Lập tức theo tôi đến bệnh viện!”
Sở dĩ cô tức giận như vậy là bởi vì Lê Hoàng Việt không hề quan tâm đến bản thân mình, da tóc trên người đều là do ba mẹ ban tặng, anh cho rằng thiếu một bộ phận nào đó cũng không có gì to tát cả sao.
Rõ ràng là đã bị thương vậy mà còn vội vàng đi xử lý chuyện khác... Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Lê Hoàng Việt nhíu mày lại, nhưng trong lòng lại nảy sinh một cảm giác xa lạ, nghĩ không ra cũng không thể nói rõ.
Người đàn ông cao lớn bị một cô gái kéo đi, ánh mắt của mọi người xung quanh trở nên nóng rực, Lê Hoàng Việt ngẩng đầu lên, đảo ánh mắt sắc bén nhìn qua, cả đám người đang duỗi dài cổ hóng chuyện lập tức run rẩy thu hồi ánh mắt, giả vờ làm công việc của mình.
Lê Hoàng Việt hài lòng nhấp môi.
Khi đi đến cửa của sảnh lớn, Trần Khả Như đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo rợn người, bây giờ đã là tháng mười, bộ váy hở ngực lộ vai khiến phần lông trên da thịt lộ ra bên ngoài của cô dựng đứng hết cả lên.
Không xong rồi!
Lê Hoàng Việt!
Trần Khả Như vội vàng khoác một chiếc áo sơ mi vào cho Lê Hoàng Việt đang để mình trần, trong lòng vô cùng căng thẳng, cô bị điên rồi sao, sao lại để cho nhiều người nhìn thấy như vậy chứ, hơn nữa lại còn là phái nữ!
Lê Hoàng Việt nhìn cô giận dỗi giống hệt một bà già cau có, thỉnh thoảng trong mắt lại vô thức toát ra sự quan tâm rồi lại cảm động, cảm xúc của Bác sĩ Trần lạnh lùng cao ngạo có sự thay đổi trông rất thú vị, không phải sao?
Bọn họ đi đến bệnh viện gần nhất.
Dọc theo đường đi, không ai nói gì cả.
Một nửa tay áo bên cánh tay phải của anh bị cắt ra, để lộ ra một ít da thịt.
Cô y tá đỏ mặt tim đập nhanh sơ cứu giúp Lê Hoàng Việt, dùng kiềm tính trung hoà xong, sau đó miệng vết thương sẽ từ từ sưng lên, sau khi hết mưng mủ rồi sẽ hình thành nên một vết sẹo lõm, cũng tức là một cái lỗ.
Lê Hoàng Việt cũng coi như may mắn hơn mấy nhân viên công tác và đám phóng viên kia nhiều.
Ngoại trừ khuyết điểm về tính cách ra, có thể nói Lê Hoàng Việt là một người hoàn hảo không tì vết.
Nhưng về sau trên làn da trắng nõn hoàn hảo không tì vết này sẽ có thêm một vết sẹo.
Tâm trạng của Trần Khả Như vô cùng nặng nề phức tạp, cánh môi mím chặt, hai mắt cứ nhìn chằm chằm miệng vết thương, sau đó tâm trí lại giống như bay vào cõi thần tiên.
Đối với loại axit chỉ bắn phải một giọt vào người đã lập tức bị ăn mòn thế này, độ lan rộng cực cao, nếu cô bị tạt cả lọ vào người, nhan sắc bị phá hoại chỉ là chuyện nhỏ, dựa theo độ gây bỏng, ngay cả tính mang cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Toàn bộ thành phố Đà Nẵng nói riêng, cả nước nói chung, nhà nước rõ ràng đã ra lệnh cấm mua bán loạt chất lỏng dung môi có thể gây nên tổn thương nghiêm trọng này, nhưng vẫn có vài người luôn biết cách lách luật, đây cũng là sự tiêu cực trong quá trình phát triển của pháp luật và xã hội.
Nếu vệ sĩ không kịp thời ngăn cả thì toàn bộ tấm lưng của Lê Hoàng Việt chắc chắn sẽ bị trúng chiêu.
Làm vậy vì một người phụ nữ thay đổi thất thường, đáng sao?
Lê Hoàng Việt, anh có từng nghĩ đến hậu quả hay không vậy?
Suy nghĩ miên man một lúc thật lâu, mãi cho đến khi y tá rời khỏi phòng khử trùng, Lê Hoàng Việt mặc quần áo nghiêm chỉnh đứng lên, dùng giọng nói hùng hồn trầm ấm hỏi: “Đau lòng lắm sao?”
Cô lấy lại tinh thần, nhìn vào đôi mắt sâu đen của anh, sau đó gật đầu.
Lúc này cô trông vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn.
Nhưng lại không khiến anh chán ghét.
Lê Hoàng Việt nhẹ nhàng cong cánh môi mỏng lên, bình tĩnh nói: “Vậy dùng trái tim của em bồi thường tôi đi, Trần Khả Như, về sau em không được giấu tôi bất cứ chuyện gì, phải một lòng một dạ với tôi.”
Trần Khả Như gật đầu lần thứ hai.
Bác sĩ Trần hung hăng của vừa rồi đã hoàn toàn biến mất không thấy đâu.
Bên trong căn phòng khử trùng chật hẹp, mùi nước sát trùng và formalin không hề ảnh hưởng đến khung cảnh mờ ám lúc này.
Anh nghiêng đầu nhẹ nhàng nắm lấy vai cô chậm rãi cúi đầu xuống.
Khi Lê Hoàng Việt hôn một người phụ nữ chưa bao giờ nhẹ nhàng từ tốn hay cẩn thận, từ trước đến giờ anh đều hành động đơn giản thô bạo, trực tiếp cởi ra quần rồi lâm trận.
Nhưng hôm nay, cách anh đối xử với cô giống như một thằng nhãi ranh mới bắt đầu biết yêu vậy.
Trần Khả Như hơi ngửa mặt lên, vóc dáng của cô quá thấp, nếu không mang giày cao gót thì hình tượng của cô sẽ biến thành một bé lùn đáng yêu.
Ngay vào lúc hai người sắp tiến vào trạng thái đê mê, hôn môi đến nảy sinh dục vọng, hơi thở đan xen vào nhau thì…
“Cùm cụp” tiếng mở cửa vang lên.
“Hai anh chị à, chỗ tôi vẫn còn người cần khám bệnh...” Hai người muốn thân mật thì làm ơn hãy về nhà đi!
“Ngại quá, chúng tôi đi ngay.”
Da mặt của Bác sĩ Trần hiện lên một vệt đỏ ửng.
Cô với tay túm lấy Lê Hoàng Việt đang có chút khó chịu ở một bên, dáng vẻ vội vàng tựa như muốn chạy trốn.
Lê Hoàng Việt nhất quyết không buông, hơi thở dần dần tới gần bên tai cô, lưu luyến ở giữa chiếc cổ mỏng manh mẫn cảm của Trần Khả Như, giọng anh trầm khàn nói: "Buổi tối, chờ tôi."
Nghe vậy, lỗ tai Trần Khả Như không khỏi nóng lên, trên mặt càng căng chặt hơn, giận dữ nói: "Đi nhanh đi."
Loại chuyện này, chẳng lẽ không thể nói ở những chỗ không có người sao.
Vì sao Lê Hoàng Việt luôn có thể nói ra những lời mờ ám đó như lẽ đương nhiên chứ!
"Tôi bảo Lê Chí Cường đưa em về biệt thự trước."
Ở trên xe, Lê Hoàng Việt nói.
Trần Khả Như hơi chần chờ, hỏi: "Tôi có thể gặp người đã tạt axit sulfuric không?"?"
Nhìn thấy ánh mắt đang trầm tư của đối phương liếc về phía mình, cô vội bổ sung thêm một câu: "Nếu anh cảm thấy không tiện, vậy thì bỏ đi."
Có lẽ cô đã quá buồn lo vô cớ rồi, tra án và thẩm vấn, là chuyện của cảnh sát, không có chuyện của cô.
Từ sự kiện trên facebook, Dương Căn đã mạnh mẽ ép chuyện này xuống, cho đến chuyện tạt axit sulfuric, từng chuyện một liên tiếp xảy ra, nhưng lần này cô không thể không bỏ qua được nữa, quá nhiều sự trùng hợp, chứng minh tất cả đã có kế hoạch chuẩn bị từ trước.
Cô tuyệt đối không thể tiếp tục bị động như vậy được, lần tiếp theo chưa chắc cô có thể may mắn như vậy nữa.
"Có thể."
Chỉ cần là chuyện Lê Hoàng Việt đồng ý, thì nhất định có thể làm được.
"Tổng giám đốc Lê, bây giờ chúng ta tới thẳng cục cảnh sát, hay là?"
Tài xế thả chậm tốc độ xe lại, thăm dò hỏi.
"Năm mươi mét phía trước, dừng xe tạt vào lề đường bên phải." Giọng nói lạnh lùng ra lệnh truyền đến.
Tài xế nghe anh nói vậy thì liền theo đó mà làm, Trần Khả Như lại cảm thấy khó hiểu, từ trước đến nay khi làm việc anh đều thích làm cho người khác không thể đoán được suy nghĩ trong đầu mình như vậy sao.
"Xuống xe."
"..."
"Chẳng lẽ cô định mặc hở hang như vậy để đi đến cục cảnh sát thu hút ong bướm à?"
Lê Hoàng Việt càng ngày càng cảm thấy không vui, người phụ nữ của anh, chỉ mình anh mới có thể nhìn.
Trần Khả Như bỗng nhiên hiểu ra, từ nãy tới giờ cô vẫn luôn mặc trên người một chiếc váy cúp ngực lộng lẫy sang trọng, sau đó còn lui tới những nơi công cộng như bệnh viện nữa?
Nói ra thì có chút giả vờ.
Trong cửa hàng chuyên kinh doanh đồ cao cấp, Lê Hoàng Việt vừa bước vào liền chọn cho Trần Khả Như một bộ váy liền màu đen, số đo kích cỡ hoàn toàn chính là nói ra không cần suy nghĩ.
"Sao anh..." Anh thật sự tự tin như vậy sao?
Ánh mặt đăm chiêu suy nghĩ của Lê Hoàng Việt đối mặt với ánh mắt nghi hoặc muốn nói lại thôi của Trần Khả Như.
Anh nhẹ nhàng bước qua người cô, nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ em không biết từ trước tới nay ánh mắt của tôi luôn rất chuẩn sao, bao gồm số đo gần đây nhỏ đi của em."
Trần Khả Như nhanh chóng nhìn lướt qua bốn phía, khi thấy người nhận viên bán hàng trẻ tuổi giả bộ mắt điếc tai ngơ, cô lập tức cảm thấy lúng túng, nghiêm khuôn mặt nhỏ lại, nói một câu không lệch đi đâu được: "Lê Hoàng Việt, anh chính là một tên vô lại."
"Vô cùng vinh hạnh."
Lúc thay quần áo, đột nhiên Trần Khả Như nghĩ đến một chuyện: "Tôi còn nợ anh ba trăm triệu nhỉ."
"Hửm?"
Lê Hoàng Việt nhướng mày, giả bộ như đang suy nghĩ sâu xa: "Vì sao tôi lại nhớ là sáu trăm triệu nhỉ?"
"Tổng giám đốc Lê mới ba mươi hai tuổi, bước vào thời kỳ mãn kinh sớm nên trí nhớ suy yếu rồi sao?"
Trần Khả Như thầm nghĩ, tuy rằng về sau trên cơ bản đều là cô ăn của anh, mặc của anh, nhưng số tiền ba trăm triệu kia, hễ nghĩ lại trong lòng cô lại cảm thấy khó chịu.
"Mới nợ đã vài tháng, gấp đôi số tiền lên, chẳng lẽ không nên sao?"
Anh nói như lẽ đương nhiên, đáy mắt chứa đựng nụ cười yếu ớt.
"Dựa theo cách nói của anh, số nợ tôi thiếu anh, cả đời này, còn có thể thanh toán được sao?"
"Vẫn phải thanh toán, chỉ cần đem em cho tôi là được."
...
Nửa giờ sau, cục cảnh sát thành phố.
Đây là lần thứ hai Trần Khả Như đến cục cảnh sát thành phố Đà Nẵng, đi theo bên người còn có Lê Hoàng Việt, không hiểu sao lại cảm thấy cả người không giống với lần trước.
Cục trưởng Hồ nhiệt tình đi ra tiếp đón, tựa như một nhân vật lớn cấp tỉnh nào đó đi đến đồn cảnh sát vậy.
Trên khuôn mặt phúc hậu của Cục trưởng Hồ nở một nụ cười ấm áp ôn hòa, vừa dẫn bọn họ đi đến phòng thẩm vấn, vừa khiêm tốn giải thích ngắn gọn tình hình cơ bản của nghi phạm.
"Người bị tình nghi tên là Trầm Quý, bốn mươi lăm tuổi, là người ở huyện Bình tỉnh Hà Giang, công nhân trong phân xưởng của nhà máy nhiệt điện, không có con, mất vợ, một năm trước người vợ không may bị chết vì ung thư cổ tử cung, một tuần trước từ huyện Bình đột nhiên đến khu vực nội thành thành phố Đà Nẵng, dụng cụ gây án axit sunfuric cũng là do ông ta trộm từ nhà máy nhiệt điện mà lúc trước từng làm việc ra ngoài."
Lê Hoàng Việt hạ giọng nói: "Động cơ gây án thì sao?"
Bình luận facebook