Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-241
Chương 241: Nguyện cầu nhân thế trường hoài (4)
Editor: Quỳnh Nguyễn
Trên cằm anh ẩn ẩn toát ra vài râu đen, mí mắt cũng có màu đen nhàn nhạt.
Người nầy ba ngày qua vội vàng tới vội vàng đi, mệt đến mức cả người đều đã gầy một vòng.
Có cách nói, người đàn ông công tác cực kỳ có mị lực. Cho dù hiện tại Lãnh Vân Lâm cũng không có nói một chữ mặc cũng là tây trang bình thường nhất lại làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ đứng đắn, cực kỳ ôn nhã.
Nhìn đến đây, cô vươn tay nhẹ nhàng sờ khóe mắt anh: "Buổi tối trở về, sớm một chút nghỉ ngơi."
Lại bị Lãnh Vân Lâm bắt được, khóe miệng người đàn ông hơi hơi gợi lên.
Mấy ngày nay, bởi vì công tác bận quá, cơ hồ đều không có thời gian cùng cô thân cận.
Anh vội vàng, cô cũng không có nhàn rỗi. Tất cả bản thảo của anh đều là cô soạn ra, tất cả tư liệu của anh đều là cô sắp xếp, chi tiết sinh hoạt của anh tất cả đều là cô tại xử lý.
Ba ngày cũng không gặp cô oán giận một câu, dậy so với anh sớm, ngủ được so với anh trễ, anh ngồi nói chuyện làm ăn cô đứng ở một bên, anh ăn uống linh đình cô liền ở một bên bưng trà dâng nước. Tất cả nhiệm vụ cô đều đã hoàn thành vừa chuẩn lại tốt.
Nói thật, rất nhiều nhiệm vụ, cô so với Trình Diệu Quân hoàn thành không tồi. Dù sao, cô là nữ nhân, tâm có vẻ tinh tế, rất nhiều chuyện Trình Diệu Quân khả năng không thể tưởng được toàn diện như thế, nhưng là cô lại có thể làm cực kỳ tốt.
Mà hiện tại, cô cái thứ nhất nghĩ đến, cư nhiên là chính mình quá mệt mỏi rồi.
Lãnh Vân Lâm mặc dù quả thật có chút mệt mỏi, lại dưới đáy lòng, hiện ra tới ấm áp.
Ở trong nháy mắt đó, anh cầm tay cô, lại có một loại ảo giác không nghĩ muốn buông ra.
Có lẽ phụ nữ như vậy thật sự cực kỳ thích hợp anh. Vô luận là công tác vẫn lại là gia đình, là cái người vẫn lại là công việc.
Nếu có thể, anh trái lại thật sự rất muốn giữ cô, hiện tại, tương lai.
Lúc Lãnh Vân Lâm ôm cô vào trong ngực, cô trái lại cực kỳ thuận theo dán trong ngực anh rắn chắc thật sự không là vì cô cực kỳ thích anh hoặc là cái gì, mà là thuần túy bởi vì thói quen.
Chỉ là, mặc kệ là thói quen cũng được, là vì anh cứu cô cho nên cảm thấy an tâm cũng được, tóm lại, ở một khắc này, cô dựa vào tại trước ngực anh, cảm nhận được trái tim trong bộ ngực của anh hữu lực nhảy lên, giống như tiếng tim đập chính mình cũng cùng anh đồng điệu.
Bởi vì muốn ra ngoài cho nên trong phòng không có đèn sáng. Tại dưới hào quang mờ nhạt sập tối, bóng dáng hai người đứng ở trước cửa sổ sát đất bị kéo được thật dài. Nhìn từ đàng xa, hai người gắn bó mà dựa vào, bóng dáng tựa hồ hợp làm một thể.
Hai người đều đã không nói gì, trong phòng, yên tĩnh giống như dị thế. Ngẫu nhiên có không khí chính là lưu động, đem rèm che nhẹ nhàng dương lên, thời gian giống như yên lặng.
"Em nói rất đúng, buổi tối, chúng ta sớm một chút trở về." Anh lôi kéo tay cô, ngữ điệu hàm hồ, cúi đầu, nhìn xem cô gái trong lòng, trong lòng, chợt dâng lên một cỗ thỏa mãn nhàn nhạt.
Thật giống như chồng lao lực một ngày về đến nhà rốt cục có thể ôm vợ, nhất thời cảm thấy được nhân sinh có theo đuổi tình yêu chất phác.
"Uh`m." Cô gật gật đầu, trong khi một tháng thời gian, bất tri bất giác, chỉ còn lại có hơn một tuần lễ sau cùng. Dù sao đều đã đã là thời khắc sau cùng, kiên trì liền là thắng lợi!
"Chúng ta đây, đi sớm về sớm." Anh mỉm cười, đáy mắt ôn nhu cùng tình ý, như là nước gợn lưu chuyển.
Không thể nói có bao nhiêu yêu, nhưng là, tại thời khắc này tâm tình của anh quả thật là bình hòa mà sâu sắc, tựa hồ chính là cả đời.
Editor: Quỳnh Nguyễn
Trên cằm anh ẩn ẩn toát ra vài râu đen, mí mắt cũng có màu đen nhàn nhạt.
Người nầy ba ngày qua vội vàng tới vội vàng đi, mệt đến mức cả người đều đã gầy một vòng.
Có cách nói, người đàn ông công tác cực kỳ có mị lực. Cho dù hiện tại Lãnh Vân Lâm cũng không có nói một chữ mặc cũng là tây trang bình thường nhất lại làm cho người ta một loại cảm giác cực kỳ đứng đắn, cực kỳ ôn nhã.
Nhìn đến đây, cô vươn tay nhẹ nhàng sờ khóe mắt anh: "Buổi tối trở về, sớm một chút nghỉ ngơi."
Lại bị Lãnh Vân Lâm bắt được, khóe miệng người đàn ông hơi hơi gợi lên.
Mấy ngày nay, bởi vì công tác bận quá, cơ hồ đều không có thời gian cùng cô thân cận.
Anh vội vàng, cô cũng không có nhàn rỗi. Tất cả bản thảo của anh đều là cô soạn ra, tất cả tư liệu của anh đều là cô sắp xếp, chi tiết sinh hoạt của anh tất cả đều là cô tại xử lý.
Ba ngày cũng không gặp cô oán giận một câu, dậy so với anh sớm, ngủ được so với anh trễ, anh ngồi nói chuyện làm ăn cô đứng ở một bên, anh ăn uống linh đình cô liền ở một bên bưng trà dâng nước. Tất cả nhiệm vụ cô đều đã hoàn thành vừa chuẩn lại tốt.
Nói thật, rất nhiều nhiệm vụ, cô so với Trình Diệu Quân hoàn thành không tồi. Dù sao, cô là nữ nhân, tâm có vẻ tinh tế, rất nhiều chuyện Trình Diệu Quân khả năng không thể tưởng được toàn diện như thế, nhưng là cô lại có thể làm cực kỳ tốt.
Mà hiện tại, cô cái thứ nhất nghĩ đến, cư nhiên là chính mình quá mệt mỏi rồi.
Lãnh Vân Lâm mặc dù quả thật có chút mệt mỏi, lại dưới đáy lòng, hiện ra tới ấm áp.
Ở trong nháy mắt đó, anh cầm tay cô, lại có một loại ảo giác không nghĩ muốn buông ra.
Có lẽ phụ nữ như vậy thật sự cực kỳ thích hợp anh. Vô luận là công tác vẫn lại là gia đình, là cái người vẫn lại là công việc.
Nếu có thể, anh trái lại thật sự rất muốn giữ cô, hiện tại, tương lai.
Lúc Lãnh Vân Lâm ôm cô vào trong ngực, cô trái lại cực kỳ thuận theo dán trong ngực anh rắn chắc thật sự không là vì cô cực kỳ thích anh hoặc là cái gì, mà là thuần túy bởi vì thói quen.
Chỉ là, mặc kệ là thói quen cũng được, là vì anh cứu cô cho nên cảm thấy an tâm cũng được, tóm lại, ở một khắc này, cô dựa vào tại trước ngực anh, cảm nhận được trái tim trong bộ ngực của anh hữu lực nhảy lên, giống như tiếng tim đập chính mình cũng cùng anh đồng điệu.
Bởi vì muốn ra ngoài cho nên trong phòng không có đèn sáng. Tại dưới hào quang mờ nhạt sập tối, bóng dáng hai người đứng ở trước cửa sổ sát đất bị kéo được thật dài. Nhìn từ đàng xa, hai người gắn bó mà dựa vào, bóng dáng tựa hồ hợp làm một thể.
Hai người đều đã không nói gì, trong phòng, yên tĩnh giống như dị thế. Ngẫu nhiên có không khí chính là lưu động, đem rèm che nhẹ nhàng dương lên, thời gian giống như yên lặng.
"Em nói rất đúng, buổi tối, chúng ta sớm một chút trở về." Anh lôi kéo tay cô, ngữ điệu hàm hồ, cúi đầu, nhìn xem cô gái trong lòng, trong lòng, chợt dâng lên một cỗ thỏa mãn nhàn nhạt.
Thật giống như chồng lao lực một ngày về đến nhà rốt cục có thể ôm vợ, nhất thời cảm thấy được nhân sinh có theo đuổi tình yêu chất phác.
"Uh`m." Cô gật gật đầu, trong khi một tháng thời gian, bất tri bất giác, chỉ còn lại có hơn một tuần lễ sau cùng. Dù sao đều đã đã là thời khắc sau cùng, kiên trì liền là thắng lợi!
"Chúng ta đây, đi sớm về sớm." Anh mỉm cười, đáy mắt ôn nhu cùng tình ý, như là nước gợn lưu chuyển.
Không thể nói có bao nhiêu yêu, nhưng là, tại thời khắc này tâm tình của anh quả thật là bình hòa mà sâu sắc, tựa hồ chính là cả đời.
Bình luận facebook