Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-5
Chương 5: Anh là kim chủ (5)
Editor: Quỳnh Nguyễn
Rốt cuộc nhịn không được, đồng tử mắt của cô một trận tan rã, cánh tay trắng nõn không lưu tâm nắm chặt áo hưu nhàn bên cạnh. Môi một loại hoa tường vi, dùng hết khí lực nói ra một câu: "Dẫn, dẫn tôi đi - - "
Anh cúi đầu, ngửi một cỗ hương ngọt đạm đạm trên người cô, còn có nhiệt độ thân thể không tự nhiên, mi tâm nhăn lại không thể thấy. Lấy bản lĩnh của anh, tự nhiên biết, thân thể cô có vấn đề.
Vị khách hàng kia liếm mặt cười nói: "Người Lâm thiếu tự thân xuất mã, đơn sinh ý kia tự nhiên..."
Đáy mắt Lãnh Vân Lâm lướt qua một tia cười lạnh: "Ông bỏ thuốc cho cô ấy?"
Khách hàng kia nhất thời vẻ mặt mồ hôi lạnh, "Sớm biết rằng cô là nữ nhân anh, tôi..."
Lãnh Vân Lâm dịu dàng cúi người, ôm cô vào lòng, Mộ Thanh Vũ vô ý thức vươn tay nắm chặt áo sơmi của anh, đầu tại ngực anh cọ xát, như là một con mèo nhỏ.
Một đôi mắt bị rượu cùng thuốc hun mê ly như vậy, môi mỏng anh khẽ nhếch, không cho nghi ngờ phun ra mấy chữ: "Nếu ông muốn nữ nhân, nơi này lại vẫn có một cái - - "
Nói xong câu đó, anh không chút do dự ôm cô đi, lưu lại tại chỗ, khách hàng kinh ngạc không hiểu, còn có cô gái bên cạnh vẻ mặt tái mét.
===============================
Trước mắt, nhìn Lãnh Vân Lâm ngồi ở trên ghế sofa đang thích ý vén hai chân, một bộ nghiễm nhiên, hưởng dụng phía sau cô, tư thế thoả mãn ăn uống no đủ, Mộ Thanh Vũ rất có kích thích muốn đánh anh.
"Nói đi, cô muốn bao nhiêu?" Lãnh Vân Lâm cực kỳ tự nhiên mở miệng, giống như nói, cũng không phải dùng tiền tài khai triển một đoạn quan hệ nam nữ không đứng đắn, mà là ăn cơm uống nước đơn giản một dạng.
Dù sao anh cũng đuổi đi mất một vị, bên người hồ sơ không hết thời hạn, đầy đủ dung nạp một cái bạn kèm giường mới.
Mộ Thanh Vũ tốn một chút thời gian bình phục trái tim kịch liệt nhảy động, lập tức bình tĩnh mở miệng.
" Chuyện tình đêm qua, tôi cám ơn anh, những lời này là tôi uống rượu nói lung tung, không phải là thực."
Lãnh Vân Lâm nhìn mắt cô tĩnh nhạt, trong trong veo mà lạnh lùng mang theo một tia kiên định, thậm chí có chút giống cô?
Mắt bỗng dưng một sâu, anh không có tiếp tục cái vấn đề vừa mới kia, mà là hỏi: "Cô cũng tại tập đoàn Lãnh thị?"
Cái khách hàng bụng phệ kia, anh mơ hồ có ấn tượng, có vẻ như là một cái thương nhân theo chân bọn họ hợp tác.
Cô gật gật đầu: "Tôi tại bộ tiêu thụ điện tử, đảm nhiệm phó phòng."
Lãnh Vân Lâm gật gật đầu: "Cô ngày mai không cần làm, tới đây làm thư ký cho tôi đi."
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, đang ở tập đoàn Lãnh thị, ai chẳng biết, hiện giờ Lãnh Vân Lâm sớm đã không phải cái chỉ yêu nghệ thuật điện ảnh và truyền hình năm năm trước kia rồi.
Anh vô tình, nữ thư ký "Toàn chức" của anh mấy tháng một đổi, tất cả thiên kiều bá mị, tất cả "Không gì làm không được"!
Ngắn ngủi kinh ngạc, sau đó cô đạm mạc mở miệng: "Lãnh tổng, tôi nghĩ anh lầm rồi. Tôi cũng không có muốn bán đứng bản thân tôi."
Anh có chút kinh ngạc, có lẽ là vài năm nay, bị quá nhiều nữ nhân làm hư, loại kinh nghiệm bị nữ nhân cự tuyệt này, thật không ngờ, anh còn có thể lại lĩnh hội.
Bất quá, nhớ tới cái sáng sớm năm năm trước kia, bộ dáng cô chật vật rời khỏi tựa hồ cũng là hận không thể lập tức cùng anh thanh minh quan hệ, giống như anh là thú dữ một dạng.
Cô mặc một kiện một kiện, mặc quần áo tốt, biểu tình bình tĩnh tự nhiên. Xuống giường, bắp đùi bủn rủn vẫn lại là để cho cô nhẹ nhàng nhíu nhíu mày. Chờ cô đứng lại, cô cực kỳ lễ...
Editor: Quỳnh Nguyễn
Rốt cuộc nhịn không được, đồng tử mắt của cô một trận tan rã, cánh tay trắng nõn không lưu tâm nắm chặt áo hưu nhàn bên cạnh. Môi một loại hoa tường vi, dùng hết khí lực nói ra một câu: "Dẫn, dẫn tôi đi - - "
Anh cúi đầu, ngửi một cỗ hương ngọt đạm đạm trên người cô, còn có nhiệt độ thân thể không tự nhiên, mi tâm nhăn lại không thể thấy. Lấy bản lĩnh của anh, tự nhiên biết, thân thể cô có vấn đề.
Vị khách hàng kia liếm mặt cười nói: "Người Lâm thiếu tự thân xuất mã, đơn sinh ý kia tự nhiên..."
Đáy mắt Lãnh Vân Lâm lướt qua một tia cười lạnh: "Ông bỏ thuốc cho cô ấy?"
Khách hàng kia nhất thời vẻ mặt mồ hôi lạnh, "Sớm biết rằng cô là nữ nhân anh, tôi..."
Lãnh Vân Lâm dịu dàng cúi người, ôm cô vào lòng, Mộ Thanh Vũ vô ý thức vươn tay nắm chặt áo sơmi của anh, đầu tại ngực anh cọ xát, như là một con mèo nhỏ.
Một đôi mắt bị rượu cùng thuốc hun mê ly như vậy, môi mỏng anh khẽ nhếch, không cho nghi ngờ phun ra mấy chữ: "Nếu ông muốn nữ nhân, nơi này lại vẫn có một cái - - "
Nói xong câu đó, anh không chút do dự ôm cô đi, lưu lại tại chỗ, khách hàng kinh ngạc không hiểu, còn có cô gái bên cạnh vẻ mặt tái mét.
===============================
Trước mắt, nhìn Lãnh Vân Lâm ngồi ở trên ghế sofa đang thích ý vén hai chân, một bộ nghiễm nhiên, hưởng dụng phía sau cô, tư thế thoả mãn ăn uống no đủ, Mộ Thanh Vũ rất có kích thích muốn đánh anh.
"Nói đi, cô muốn bao nhiêu?" Lãnh Vân Lâm cực kỳ tự nhiên mở miệng, giống như nói, cũng không phải dùng tiền tài khai triển một đoạn quan hệ nam nữ không đứng đắn, mà là ăn cơm uống nước đơn giản một dạng.
Dù sao anh cũng đuổi đi mất một vị, bên người hồ sơ không hết thời hạn, đầy đủ dung nạp một cái bạn kèm giường mới.
Mộ Thanh Vũ tốn một chút thời gian bình phục trái tim kịch liệt nhảy động, lập tức bình tĩnh mở miệng.
" Chuyện tình đêm qua, tôi cám ơn anh, những lời này là tôi uống rượu nói lung tung, không phải là thực."
Lãnh Vân Lâm nhìn mắt cô tĩnh nhạt, trong trong veo mà lạnh lùng mang theo một tia kiên định, thậm chí có chút giống cô?
Mắt bỗng dưng một sâu, anh không có tiếp tục cái vấn đề vừa mới kia, mà là hỏi: "Cô cũng tại tập đoàn Lãnh thị?"
Cái khách hàng bụng phệ kia, anh mơ hồ có ấn tượng, có vẻ như là một cái thương nhân theo chân bọn họ hợp tác.
Cô gật gật đầu: "Tôi tại bộ tiêu thụ điện tử, đảm nhiệm phó phòng."
Lãnh Vân Lâm gật gật đầu: "Cô ngày mai không cần làm, tới đây làm thư ký cho tôi đi."
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, đang ở tập đoàn Lãnh thị, ai chẳng biết, hiện giờ Lãnh Vân Lâm sớm đã không phải cái chỉ yêu nghệ thuật điện ảnh và truyền hình năm năm trước kia rồi.
Anh vô tình, nữ thư ký "Toàn chức" của anh mấy tháng một đổi, tất cả thiên kiều bá mị, tất cả "Không gì làm không được"!
Ngắn ngủi kinh ngạc, sau đó cô đạm mạc mở miệng: "Lãnh tổng, tôi nghĩ anh lầm rồi. Tôi cũng không có muốn bán đứng bản thân tôi."
Anh có chút kinh ngạc, có lẽ là vài năm nay, bị quá nhiều nữ nhân làm hư, loại kinh nghiệm bị nữ nhân cự tuyệt này, thật không ngờ, anh còn có thể lại lĩnh hội.
Bất quá, nhớ tới cái sáng sớm năm năm trước kia, bộ dáng cô chật vật rời khỏi tựa hồ cũng là hận không thể lập tức cùng anh thanh minh quan hệ, giống như anh là thú dữ một dạng.
Cô mặc một kiện một kiện, mặc quần áo tốt, biểu tình bình tĩnh tự nhiên. Xuống giường, bắp đùi bủn rủn vẫn lại là để cho cô nhẹ nhàng nhíu nhíu mày. Chờ cô đứng lại, cô cực kỳ lễ...
Bình luận facebook