Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 61
Edit: Kaly Vương
Beta: Gấu
Đau không?
Chỉ là một câu hỏi bình thường, lại để cho Tô Thi Thi mũi cay cay.
Cô cuống quít quay đi mặt, yên lặng gật đầu.
Đương nhiên đau, phỏng chừng mặt bị đánh sưng lên.
Chỉ là cô không phải loại người đạo đức giả, gặp đàn ông là khóc lên?
Bùi Dịch nhìn đến Tô Thi Thi trên mặt in năm ngón tay, trong mắt lệ khí chớp lóe rồi biến mất, quay đầu đưa mắt nhìn Tần Phong: "Tôi nhớ rõ, nhà hàng này là của cậu?"
Tần Phong hiểu ý, gật đầu nói: "Không sai, nhà hàng này là tôi nhàm chán mở chơi."
Anh đối với người phục vụ bên cạnh nói: "Nhận dạng rõ hai người phụ nữ này, rồi đi thông báo quản lí, sau này hai người kia không được đến nhà hàng này nữa."
"Tần thiếu..." Đoàn Ngọc Tường cắn cắn môi, âm thầm xiết chặt quả đấm, trong mắt có tức giận nhảy lên cao.
Cô lớn lên đến từng này, vẫn chưa từng mất mặt như vậy.
"Chị, bọn họ quá khi dễ người..." Đoàn Ngọc Lộ vừa nghe đã tức điên.
"Em câm miệng cho chị" Đoàn Ngọc Tường thấp giọng mắng, ngẩng đầu đối với Bùi Dịch cùng Tần Phong bọn họ nói, "Thực xin lỗi, hôm nay là chúng tôi không tốt, quấy rầy rồi."
Sau đó cô kéo Đoàn Ngọc Lộ đi tới ngưỡng cửa, cúi đầu nhìn trên thân mình bị đồ ăn bắn vào vết bẩn, hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống ở trong này.
Lần này thật sự là mất hết cả mặt mũi, thế nhưng cô en gái đáng giận của cô ta vẫn còn không biết, cứ muốn tìm Tô Thi Thi tranh luận.
"Bọn họ dựa vào cái gì không cho chúng ta tới? Chúng ta là khách, có quyền đến chỗ này!"
"Em còn dám nói, chẳng lẽ muốn cho chú trẻ phát hỏa?" Đoàn Ngọc Tường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm cô ta một cái, lập tức bỏ tay cô ta ra, lập tức hướng xe mình đi đến.
"Chị muốn đi đâu?" Đoàn Ngọc Lộ suy nghĩ đến Bùi Dịch phát hỏa, vội vàng đuổi theo.
Đoàn Ngọc Tường bước nhanh hơn, lạnh giọng nói: "Về nhà thay quần áo."
Quần áo của cô ta đều đã ô uế, chẳng lẽ còn có thể về công ty sao?
May mắn vừa rồi chỉ có các cô, nếu bị nhiều người nhìn thấy, thật là không biết mặt mũi giấu đi đâu.
Mà trong quán cà phê, lúc này không khí có chút quỷ dị.
Tô Thi Thi cúi đầu, chậm rãi xoa mặt mình.
Mà bên cạnh cô, Bùi Dịch lãnh đạm nghiêm mặt một câu cũng không nói, không biết là lại tức giận cái gì.
(Người ta thấy chị bị đánh nên xót chứ sao. Thế cũng thắc mắc >"<)
Ôn Ngọc đứng đối diện Tô Thi Thi, khẩn trương nhìn cô, cực kỳ muốn hỏi một chút cô thế nào rồi. Nhưng nhìn đến người đàn ông đang đứng bên cạnh cô, Ôn Ngọc sợ tới mức một câu cũng không dám nói.
Cuối cùng vẫn lại là Tần Phong phá trầm mặc.
"Mỹ nữ, cô là nhân viên Xây dựng Tiệp Khắc à?" Tần Phong ngồi vào bên cạnh Ôn Ngọc hỏi.
Ôn Ngọc mặt liền đỏ, khó xử gật gật đầu
Tần Phong bị dáng bộ yêu bộ của cô mê hoặc, cao hứng, cười hì hì nói: "Mỹ nữ, số điện thoại là gì?"
"Này! Anh đừng trêu ghẹo cô ấy!" Tô Thi Thi nghe không nổi nữa, trừng mắt nhìn Tần Phong liếc mắt một cái.
Cái dạng công tử đào hoa này nhìn thấy mỹ nữ liền hận không thể nhào đi lên, Ôn Ngọc đơn thuần như vậy, chẳng phải là cừu mắc lừa sói?
"Thi Thi à, em ghen sao?" Tần Phong vừa nghe, mi mắt lập tức phát sáng lên, chớp chớp nhìn Tô Thi Thi, "Nếu em nguyện ý đến công ty của anh làm, anh đảm bảo chỉ chung tình với mình em."
"Tần Phong, cậu ngứa mình phải không?" Bùi Dịch đôi mắt lạnh lùng bắn qua.
Tần Phong giật mình, một cái quay đầu nhìn Ôn Ngọc, cười tít mắt nói: "Mỹ nữ, những thứ kia nhất điểm không dễ ăn, anh mời em đi nơi khác ăn cơm, em xem hai người bọn họ cũng có chuyện muốn thương lượng, chúng ta không cần quấy rầy bọn họ."
Tô Thi Thi khóe miệng nhịn không được rút rút. Tần Phong vì theo đuổi mỹ nữ, thật đúng là cái gì đều nói được.
Cô là lần đầu tiên gặp được ông chủ bảo khách món quán mình không dễ ăn, thật sự là bí tay với anh ta rồi.
Bên kia Ôn Ngọc ngây thơ đâu phải đối thủ của Tần Phong, hai ba câu đã bị anh lừa gạt mà dẫn đi quán cà phê.
"Không được, tôi muốn đi đem Ôn Ngọc trở về, chẳng thế thì cô ấy sẽ bị Tần Phong bắt nạt chết!" Tô Thi Thi đứng lên liền muốn đuổi theo.
Nhưng là cô còn chưa đi một bước, đã bị Bùi Dịch nhất bả kéo trên chỗ ngồi, Bùi Dịch quay đầu nhốt chặn cô, mâu quang lạnh lùng: " Hiện tại là hoàn toàn không đem tôi để vào mắt phải không?"
Tô Thi Thi trong lòng khẽ run rẩy, gặp Bùi Dịch hôm nay thái độ có gì đó không thích hợp, lập tức lấy lòng nói: "Sao dám chứ? Bùi tiên sinh người khí thế lợi hại như vậy, sao có khả năng không coi anh ra gì chứ?"
Tuy nhiên biết rõ là cô nói dối, nhưng Bùi Dịch vẫn lại là cực kỳ hưởng thụ bộ dạng cún con này của Tô Thi Thi.
Lôi kéo cô đứng lên, xoay người hướng bên cạnh đi đến, Tô Thi Thi khẩn trương hỏi: "Muốn đi đâu?"
Bùi Dịch hồi đầu nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, phun ra hai chữ: "Ghế lô."
Tô Thi Thi ha ha cười gượng một phen nói: "Liền ở trong này đi, vị trí gần cửa sổ, tầm mắt tốt."
Bùi Dịch nhàn nhạt thoáng nhìn: "Bí ẩn, dễ làm."
Tô Thi Thi mặt liền đỏ, người nầy trong đầu trừ bỏ chuyện này còn có cái khác sao?
Bùi Dịch hồi đầu nhìn đến tiểu nữ nhân đỏ bừng mặt, trong mắt hiện lên ý cười, lôi kéo cô đi đến một căn phòng được bao, đóng cửa lại, sau đó nhất bả ấn cô ở tại ghế lô, nâng cằm cô, thấp giọng hỏi: "Em suy nghĩ cái gì?"
"Không... Không cái gì nha..." Tô Thi Thi vội vàng nói.
"Không cái gì, vậy em mặt đỏ là sao?" Bùi Dịch nhìn chằm chằm mi mắt cô, gằn từng chữ hỏi.
"Anh!" Tô Thi Thi tức giận đẩy ra, đi vào bên trong, nói: "Tôi đói bụng, tôi muốn ăn cơm."
Buổi sáng bị đại cẩu tử kia làm náo loạn gà bay chó sủa, cô cả điểm tâm cũng không kịp ăn. Buổi sáng lại vội vàng với công việc, một chút cơ hội được nghỉ đều không có, lúc này đã sắp đói đến hôn mê.
Bùi Dịch thấy sắc mặt cô có hơi trắng bệch, ánh mắt tối sầm, hơi có chút đau lòng, lập tức rung chuông gọi người phục vụ tới, gọi chút điểm tâm gì đó.
Các loại vừa lên tới, Tô Thi Thi vừa thấy đến đồ ăn, mặt lập tức liền khổ: "Bùi tiên sinh, anh hẳn không keo kiệt như vậy đi, tôi muốn ăn thịt!"
Này rau xanh cây cải củ, xem cô như con thỏ sao?
Bùi Dịch thay cô múc một chén bánh nước canh, nói: "Em đã qua 10 tiếng đồng hồ không có ăn qua cái gì, lập tức ăn quá đầy mỡ không tốt lắm, uống trước chút canh."
Tô Thi Thi sửng sốt, trong lòng coi như được rót vào một dòng nước ấm, mà dòng nước ấm này nháy mắt lan tràn đến toàn thân cô, để cho cả thân thể cô đều ấm lên.
Miệng cô bất giác nhịn không được nhoẻn cười... một cái, cũng không muốn ăn thịt cá, cúi đầu lẳng lặng uống nước canh anh đưa tới.
Bùi Dịch nhìn thấy bộ dạng cô nhu thuận, ánh mắt cũng mềm mại rất nhiều.
Nha đầu kia không cùng anh cáu kỉnh thật sự là nhu thuận cực kỳ, chỉ là bị trêu chọc, tính tình kia thật không phải người bình thường chịu được, giống như một con nhím.
"Anh không ăn sao?" Tô Thi Thi uống vài bát canh, phát hiện Bùi Dịch ngồi ở chỗ kia đũa cũng chưa động, nhịn không được hỏi.
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái: "Giúp tôu múc."
Tô Thi Thi hết chỗ nói rồi, để bát xuống, cầm lấy bát bên cạnh thay anh múc thêm một chén, đoan đoan chính chính để tới trước mặt anh: "Mời uống, chú Bùi!"
Bùi Dịch khóe miệng nhếch... một cái, bỗng nhiên cảm giác cách xưng hô không tệ.
Đợi cho hai người uống canh xong, người phục vụ lại lục tục đem một chút đồ ăn, là Tô Thi Thi vừa rồi la hét muốn ăn thịt cá.
"Không nghĩ tới trong quán cà phê thức ăn cũng phong phú như vậy." Tô Thi Thi vừa ăn vừa thở dài, "Tần Phong thật rất biết kinh doanh."
"Là sao?" Nghe được cô khen ngợi người đàn ông khác, Bùi Dịch cũng có chút mất hứng rồi.
Tô Thi Thi lập tức cảnh giác, vội vàng nói: "Đương nhiên không sánh bằng anh rồi, anh mở cả chuỗi khách sạn, một quán cà phê tính là cái gì chứ!"
Bùi Dịch liền thích xem bộ dạng cún con của cô, nhàn nhạt "Uh"m" một tiếng, môi mỏng nhẹ thở ra mấy chữ: "Thật tinh mắt."
Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, người nầy, thật đúng là quá tự kiêu rồi.
Thấy cô ăn ít, Bùi Dịch buông đũa xuống, quay đầu nói: "Tô Thi Thi, lần sau để cho tôi thấy em bị người khác khi dễ, em chờ xem."
Tô Thi Thi hết chỗ nói rồi: "Tôi không thích ngược đãi bản thân, chẳng lẽ thích bị người ta khi dễ? Mà còn vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, Đoàn Ngọc Lộ vốn là muốn đánh người phục vụ kia, tôi chỉ nhịn không được thôi."
Bùi Dịch mâu sắc trầm trầm, một màn kia anh thấy rõ ràng, tuy biết Tô Thi Thi là vì người phục vụ kia mới bị đánh một tát, nhưng làm người đàn ông của cô, anh nhìn đến vẫn lại là rất tức giận.
"Tô Thi Thi em nhớ kỹ, sau này người khác khi dễ em, em liền hung hăng đáp trả lại cho tôi, xảy ra gì đều có tôi rồi."
Xảy ra gì đều có tôi.
Những lời này một mực Tô Thi Thi trong đầu phóng đại, không ngừng phóng đại, Tô Thi Thi sững sờ nhìn Bùi Dịch, hốc mắt chậm rãi ươn ướt.
Beta: Gấu
Đau không?
Chỉ là một câu hỏi bình thường, lại để cho Tô Thi Thi mũi cay cay.
Cô cuống quít quay đi mặt, yên lặng gật đầu.
Đương nhiên đau, phỏng chừng mặt bị đánh sưng lên.
Chỉ là cô không phải loại người đạo đức giả, gặp đàn ông là khóc lên?
Bùi Dịch nhìn đến Tô Thi Thi trên mặt in năm ngón tay, trong mắt lệ khí chớp lóe rồi biến mất, quay đầu đưa mắt nhìn Tần Phong: "Tôi nhớ rõ, nhà hàng này là của cậu?"
Tần Phong hiểu ý, gật đầu nói: "Không sai, nhà hàng này là tôi nhàm chán mở chơi."
Anh đối với người phục vụ bên cạnh nói: "Nhận dạng rõ hai người phụ nữ này, rồi đi thông báo quản lí, sau này hai người kia không được đến nhà hàng này nữa."
"Tần thiếu..." Đoàn Ngọc Tường cắn cắn môi, âm thầm xiết chặt quả đấm, trong mắt có tức giận nhảy lên cao.
Cô lớn lên đến từng này, vẫn chưa từng mất mặt như vậy.
"Chị, bọn họ quá khi dễ người..." Đoàn Ngọc Lộ vừa nghe đã tức điên.
"Em câm miệng cho chị" Đoàn Ngọc Tường thấp giọng mắng, ngẩng đầu đối với Bùi Dịch cùng Tần Phong bọn họ nói, "Thực xin lỗi, hôm nay là chúng tôi không tốt, quấy rầy rồi."
Sau đó cô kéo Đoàn Ngọc Lộ đi tới ngưỡng cửa, cúi đầu nhìn trên thân mình bị đồ ăn bắn vào vết bẩn, hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống ở trong này.
Lần này thật sự là mất hết cả mặt mũi, thế nhưng cô en gái đáng giận của cô ta vẫn còn không biết, cứ muốn tìm Tô Thi Thi tranh luận.
"Bọn họ dựa vào cái gì không cho chúng ta tới? Chúng ta là khách, có quyền đến chỗ này!"
"Em còn dám nói, chẳng lẽ muốn cho chú trẻ phát hỏa?" Đoàn Ngọc Tường chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm cô ta một cái, lập tức bỏ tay cô ta ra, lập tức hướng xe mình đi đến.
"Chị muốn đi đâu?" Đoàn Ngọc Lộ suy nghĩ đến Bùi Dịch phát hỏa, vội vàng đuổi theo.
Đoàn Ngọc Tường bước nhanh hơn, lạnh giọng nói: "Về nhà thay quần áo."
Quần áo của cô ta đều đã ô uế, chẳng lẽ còn có thể về công ty sao?
May mắn vừa rồi chỉ có các cô, nếu bị nhiều người nhìn thấy, thật là không biết mặt mũi giấu đi đâu.
Mà trong quán cà phê, lúc này không khí có chút quỷ dị.
Tô Thi Thi cúi đầu, chậm rãi xoa mặt mình.
Mà bên cạnh cô, Bùi Dịch lãnh đạm nghiêm mặt một câu cũng không nói, không biết là lại tức giận cái gì.
(Người ta thấy chị bị đánh nên xót chứ sao. Thế cũng thắc mắc >"<)
Ôn Ngọc đứng đối diện Tô Thi Thi, khẩn trương nhìn cô, cực kỳ muốn hỏi một chút cô thế nào rồi. Nhưng nhìn đến người đàn ông đang đứng bên cạnh cô, Ôn Ngọc sợ tới mức một câu cũng không dám nói.
Cuối cùng vẫn lại là Tần Phong phá trầm mặc.
"Mỹ nữ, cô là nhân viên Xây dựng Tiệp Khắc à?" Tần Phong ngồi vào bên cạnh Ôn Ngọc hỏi.
Ôn Ngọc mặt liền đỏ, khó xử gật gật đầu
Tần Phong bị dáng bộ yêu bộ của cô mê hoặc, cao hứng, cười hì hì nói: "Mỹ nữ, số điện thoại là gì?"
"Này! Anh đừng trêu ghẹo cô ấy!" Tô Thi Thi nghe không nổi nữa, trừng mắt nhìn Tần Phong liếc mắt một cái.
Cái dạng công tử đào hoa này nhìn thấy mỹ nữ liền hận không thể nhào đi lên, Ôn Ngọc đơn thuần như vậy, chẳng phải là cừu mắc lừa sói?
"Thi Thi à, em ghen sao?" Tần Phong vừa nghe, mi mắt lập tức phát sáng lên, chớp chớp nhìn Tô Thi Thi, "Nếu em nguyện ý đến công ty của anh làm, anh đảm bảo chỉ chung tình với mình em."
"Tần Phong, cậu ngứa mình phải không?" Bùi Dịch đôi mắt lạnh lùng bắn qua.
Tần Phong giật mình, một cái quay đầu nhìn Ôn Ngọc, cười tít mắt nói: "Mỹ nữ, những thứ kia nhất điểm không dễ ăn, anh mời em đi nơi khác ăn cơm, em xem hai người bọn họ cũng có chuyện muốn thương lượng, chúng ta không cần quấy rầy bọn họ."
Tô Thi Thi khóe miệng nhịn không được rút rút. Tần Phong vì theo đuổi mỹ nữ, thật đúng là cái gì đều nói được.
Cô là lần đầu tiên gặp được ông chủ bảo khách món quán mình không dễ ăn, thật sự là bí tay với anh ta rồi.
Bên kia Ôn Ngọc ngây thơ đâu phải đối thủ của Tần Phong, hai ba câu đã bị anh lừa gạt mà dẫn đi quán cà phê.
"Không được, tôi muốn đi đem Ôn Ngọc trở về, chẳng thế thì cô ấy sẽ bị Tần Phong bắt nạt chết!" Tô Thi Thi đứng lên liền muốn đuổi theo.
Nhưng là cô còn chưa đi một bước, đã bị Bùi Dịch nhất bả kéo trên chỗ ngồi, Bùi Dịch quay đầu nhốt chặn cô, mâu quang lạnh lùng: " Hiện tại là hoàn toàn không đem tôi để vào mắt phải không?"
Tô Thi Thi trong lòng khẽ run rẩy, gặp Bùi Dịch hôm nay thái độ có gì đó không thích hợp, lập tức lấy lòng nói: "Sao dám chứ? Bùi tiên sinh người khí thế lợi hại như vậy, sao có khả năng không coi anh ra gì chứ?"
Tuy nhiên biết rõ là cô nói dối, nhưng Bùi Dịch vẫn lại là cực kỳ hưởng thụ bộ dạng cún con này của Tô Thi Thi.
Lôi kéo cô đứng lên, xoay người hướng bên cạnh đi đến, Tô Thi Thi khẩn trương hỏi: "Muốn đi đâu?"
Bùi Dịch hồi đầu nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, phun ra hai chữ: "Ghế lô."
Tô Thi Thi ha ha cười gượng một phen nói: "Liền ở trong này đi, vị trí gần cửa sổ, tầm mắt tốt."
Bùi Dịch nhàn nhạt thoáng nhìn: "Bí ẩn, dễ làm."
Tô Thi Thi mặt liền đỏ, người nầy trong đầu trừ bỏ chuyện này còn có cái khác sao?
Bùi Dịch hồi đầu nhìn đến tiểu nữ nhân đỏ bừng mặt, trong mắt hiện lên ý cười, lôi kéo cô đi đến một căn phòng được bao, đóng cửa lại, sau đó nhất bả ấn cô ở tại ghế lô, nâng cằm cô, thấp giọng hỏi: "Em suy nghĩ cái gì?"
"Không... Không cái gì nha..." Tô Thi Thi vội vàng nói.
"Không cái gì, vậy em mặt đỏ là sao?" Bùi Dịch nhìn chằm chằm mi mắt cô, gằn từng chữ hỏi.
"Anh!" Tô Thi Thi tức giận đẩy ra, đi vào bên trong, nói: "Tôi đói bụng, tôi muốn ăn cơm."
Buổi sáng bị đại cẩu tử kia làm náo loạn gà bay chó sủa, cô cả điểm tâm cũng không kịp ăn. Buổi sáng lại vội vàng với công việc, một chút cơ hội được nghỉ đều không có, lúc này đã sắp đói đến hôn mê.
Bùi Dịch thấy sắc mặt cô có hơi trắng bệch, ánh mắt tối sầm, hơi có chút đau lòng, lập tức rung chuông gọi người phục vụ tới, gọi chút điểm tâm gì đó.
Các loại vừa lên tới, Tô Thi Thi vừa thấy đến đồ ăn, mặt lập tức liền khổ: "Bùi tiên sinh, anh hẳn không keo kiệt như vậy đi, tôi muốn ăn thịt!"
Này rau xanh cây cải củ, xem cô như con thỏ sao?
Bùi Dịch thay cô múc một chén bánh nước canh, nói: "Em đã qua 10 tiếng đồng hồ không có ăn qua cái gì, lập tức ăn quá đầy mỡ không tốt lắm, uống trước chút canh."
Tô Thi Thi sửng sốt, trong lòng coi như được rót vào một dòng nước ấm, mà dòng nước ấm này nháy mắt lan tràn đến toàn thân cô, để cho cả thân thể cô đều ấm lên.
Miệng cô bất giác nhịn không được nhoẻn cười... một cái, cũng không muốn ăn thịt cá, cúi đầu lẳng lặng uống nước canh anh đưa tới.
Bùi Dịch nhìn thấy bộ dạng cô nhu thuận, ánh mắt cũng mềm mại rất nhiều.
Nha đầu kia không cùng anh cáu kỉnh thật sự là nhu thuận cực kỳ, chỉ là bị trêu chọc, tính tình kia thật không phải người bình thường chịu được, giống như một con nhím.
"Anh không ăn sao?" Tô Thi Thi uống vài bát canh, phát hiện Bùi Dịch ngồi ở chỗ kia đũa cũng chưa động, nhịn không được hỏi.
Bùi Dịch nhàn nhạt liếc cô một cái: "Giúp tôu múc."
Tô Thi Thi hết chỗ nói rồi, để bát xuống, cầm lấy bát bên cạnh thay anh múc thêm một chén, đoan đoan chính chính để tới trước mặt anh: "Mời uống, chú Bùi!"
Bùi Dịch khóe miệng nhếch... một cái, bỗng nhiên cảm giác cách xưng hô không tệ.
Đợi cho hai người uống canh xong, người phục vụ lại lục tục đem một chút đồ ăn, là Tô Thi Thi vừa rồi la hét muốn ăn thịt cá.
"Không nghĩ tới trong quán cà phê thức ăn cũng phong phú như vậy." Tô Thi Thi vừa ăn vừa thở dài, "Tần Phong thật rất biết kinh doanh."
"Là sao?" Nghe được cô khen ngợi người đàn ông khác, Bùi Dịch cũng có chút mất hứng rồi.
Tô Thi Thi lập tức cảnh giác, vội vàng nói: "Đương nhiên không sánh bằng anh rồi, anh mở cả chuỗi khách sạn, một quán cà phê tính là cái gì chứ!"
Bùi Dịch liền thích xem bộ dạng cún con của cô, nhàn nhạt "Uh"m" một tiếng, môi mỏng nhẹ thở ra mấy chữ: "Thật tinh mắt."
Tô Thi Thi khóe miệng giật giật, người nầy, thật đúng là quá tự kiêu rồi.
Thấy cô ăn ít, Bùi Dịch buông đũa xuống, quay đầu nói: "Tô Thi Thi, lần sau để cho tôi thấy em bị người khác khi dễ, em chờ xem."
Tô Thi Thi hết chỗ nói rồi: "Tôi không thích ngược đãi bản thân, chẳng lẽ thích bị người ta khi dễ? Mà còn vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn, Đoàn Ngọc Lộ vốn là muốn đánh người phục vụ kia, tôi chỉ nhịn không được thôi."
Bùi Dịch mâu sắc trầm trầm, một màn kia anh thấy rõ ràng, tuy biết Tô Thi Thi là vì người phục vụ kia mới bị đánh một tát, nhưng làm người đàn ông của cô, anh nhìn đến vẫn lại là rất tức giận.
"Tô Thi Thi em nhớ kỹ, sau này người khác khi dễ em, em liền hung hăng đáp trả lại cho tôi, xảy ra gì đều có tôi rồi."
Xảy ra gì đều có tôi.
Những lời này một mực Tô Thi Thi trong đầu phóng đại, không ngừng phóng đại, Tô Thi Thi sững sờ nhìn Bùi Dịch, hốc mắt chậm rãi ươn ướt.
Bình luận facebook