Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 665
Gió đêm sâu xa gợi lên bức màn, vén lên một không gian trầm mặc.
Tiếng vọng trong lời tuyên thệ bá đạo của Tần Phong vẫn còn lượn lờ, ở bên tai Ôn Ngọc vẫn không tiêu tan.
Cô vẫn lại là thật không dám nhìn ánh mắt anh, nhưng bây giờ, cô không có tránh né.
"Tần Phong." Cô liếm liếm môi, trong âm thanh hơn một tia hiu quạnh cùng thật cẩn thận, "Anh... Thật sự không ghét bỏ em sao?"
Tần Phong ánh mắt tối sầm lại, nhìn chằm chằm cô không nói gì.
Ôn Ngọc nuốt nuốt nước miếng, có chút tự ti nói: "Em biết, em cùng những người khác không giống nhau. Em... Cha em nói em là vì quá đơn thuần, anh đối với em mà nói, anh chỉ là an ủi em."
"Em... Anh, người nhà của anh sẽ cho phép anh cưới một người đần độn sao?"
Bí mật này, cô chưa từng có đối với bất luận người nào nói qua.
Từ nhỏ đến lớn, cô động một tí liền khóc, mỗi một lần nói lời làm chuyện gì đều đã cùng người bình thường không giống nhau. Cô từ nhỏ liền nghe đến người khác sau ở lưng vụng trộm nói cô đầu óc có vấn đề.
Tuy cô cũng không nghĩ là chính mình ngốc, nhưng mà cô vẫn nghĩ, một người nói chính mình đầu óc có vấn đề kia có thể là ghen tị, nhưng hai người thì sao? Ba người thậm chí rất nhiều rất nhiều người đều đã nói như vậy?
Tần Phong của cô tốt như vậy, cô làm sao có thể...
"Ôn Ngọc." Tần Phong hít một hơi thật sâu, âm thanh là từ trong kẽ răng mài ra, "Có đôi khi, anh thật muốn mở đầu óc của em nhìn xem, bên trong tới cùng là chứa cái gì!"
Anh gõ yêu lên đầu cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em cảm thấy được kẻ ngốc sẽ cảm thấy được chính mình ngốc? Người ngốc sẽ hỏi cái loại vấn đề này? Người ngốc sẽ mỗi lần đều đem người khác giận gần chết mà chính mình chưa bao giờ chịu thiệt?"
"Người ngốc lại có nhiều bạn bè như vậy, em bị người ta tới đục khoét nền tảng bọn họ không sợ đắc tội anh lập tức giúp em trút giận? Người ngốc sẽ làm cho Tô Thi Thi thiệt tình đối với em như thế? Người ngốc sẽ làm cho Ngôn Ngôn bọn nhóc kia thích em như thế?"
"Ôn Ngọc, em coi như có chút ngốc. Mỗi lần người khác nói cái gì sẽ tin cái đó, không phải đồ ngốc thì là cái gì!" Tần Phong mạnh thu tay về. Nói thêm gì đi nữa anh sợ nhịn không được đánh người rồi!
Cô ngốc này rời khỏi anh, vậy mà còn có một nguyên nhân như vậy, anh thật là bị chọc giận muốn điên rồi!
"Em..."
Tần Phong thấy cô vẫn còn muốn nói lại, giơ lên tay hung ác trừng mắt với cô.
Ôn Ngọc sợ tới mức rụt rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Tuy Tần Phong vừa rồi nói lời thật không dễ nghe, nhưng mà cô sao lại cảm giác trong lòng thật là vui vẻ.
"Còn có vấn đề khác nữa? Nói một lần cho xong đi." Tần Phong liếc cô một cái, không vui nói.
Trước kia anh quả thật xem nhẹ quá nhiều, chưa từng có cùng cô hảo hảo nói qua, thế cho nên người phụ nữ của anh lại để ý những chuyện này, anh một chút cũng không biết.
"Không... Đã không có." Ôn Ngọc đâu nào còn dám nói, vội vàng lắc đầu.
Tần Phong nheo lại mắt: "Thật sự không có?"
Ôn Ngọc nhu thuận lắc đầu: "Thật sự không có."
"Tốt lắm, em đã không có, vậy đến phiên anh hỏi." Tần Phong đổi cái tư thế, ngồi xếp bằng ở trước mặt cô, nghiêm túc nhìn cô.
"Anh hỏi em trước, về sau gặp được bất luận cái khó khăn gì, em có thể theo anh cùng nhau đối mặt hay không, mà không phải vừa gặp phải chuyện liền trốn đi?" Tần Phong hỏi.
Ôn Ngọc theo bản năng nghĩ muốn dời ánh mắt.
"Nhìn anh nói." Tần Phong lạnh lùng nói.
Ôn Ngọc nhất thời không dám động, nhìn ánh mắt anh, ánh mắt loạn phiêu: "Dạ...."
Nhu thuận lên tiếng.
Tần Phong vẫn như cũ nghiêm mặt, tiếp tục hỏi: "Nếu về sau nhìn đến có những người phụ nữ khác chạy đến đục khoét nền tảng, em có thể bảo vệ anh hay không?"
Ôn Ngọc sửng sốt, cho rằng Tần Phong tại tìm chính mình hỗ trợ, lại nhu thuận liền gật gật đầu: "Dạ...."
"Về sau anh cùng Hồng Tinh Huy đánh nhau thời điểm, em có thể luôn đứng ở phía bên anh được không?"
"Dạ...."
"Về sau anh không phản đối, em có thể làm được một ngày 24 giờ đi theo anh hay không?"
"Dạ...."
"Về sau nếu là anh không có tiền, em có thể..."
"Em nhất định hẳn không ghét bỏ anh." Ôn Ngọc lần này phản ứng đặc biệt nhanh.
Tần Phong trong mắt hiện lên quét xuống ý cười, mặt vẫn như cũ nghiêm túc, nhíu mày nghĩ nghĩ, nhàn nhạt nói: "Tạm thời chỉ như vậy thôi, cái khác đợi về sau nghĩ ra rồi hỏi tiếp đi."
Ôn Ngọc thật cẩn thận nhìn anh: "Thật sự không có sao?"
Cô còn tưởng rằng anh muốn hỏi cô vài năm qua đang làm gì, cô lại vẫn thật không dám nói.
"Được, nếu không thành vấn đề, vậy thì về nhà trước rồi." Tần Phong nói xong bò xuống giường.
Ôn Ngọc trong mắt hiện lên quét xuống ảm đạm.
Thì ra anh ấy lại vẫn phải đi về.
Tần Phong đứng ở bên giường, thấy cô ngồi ở trên giường không hề có động tác, nhíu mày nói: "Vừa rồi vẫn đồng ý sẽ một ngày 24 giờ đi theo anh, lập tức liền đổi ý rồi hả?"
"Không có!" Ôn Ngọc vội vàng nhảy xuống giường, lúc này mới phát hiện trên mặt anh đều là mới vừa rồi bị cô cào cấu toàn là vết thương, đau lòng cực kỳ, "Chúng ta trước đến bệnh viện đi?"
Tần Phong sờ soạng mặt, nhíu mày nói: "Đi bệnh viện bác sĩ hỏi anh làm sao mà bị thương, anh nên nói như thế nào?"
Ôn Ngọc cúi thấp đầu xuống, không dám nói lời nào.
Tần Phong kéo tay cô, nhàn nhạt nói: "Trong nhà có hộp cứu thương, em giúp anh xử lý."
"Dạ...." Ôn Ngọc gật gật đầu.
Tần Phong nhìn đến bộ dáng cô ngoan ngoãn nhu thuận đáng yêu, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.
Cho nên, Tô Thi Thi bọn họ nói biện pháp từ đầu không thể dùng được. Đối phó Ôn tiểu thư, phải hung hãn không phân rõ phải trái.
Giờ xem cô đi, hiện tại nhiều thành thật!
Ôn Ngọc đối với loại chuyện này, đầu óc xoay chuyển từ trước đến nay không nhanh lắm. Đi tới cửa thời điểm, mới phản ứng kịp chuyện gì.
"Tần Phong, anh có cảm thấy được vệ sĩ nhà Thi Thi quá thiếu cảnh giác hay không? Em vừa rồi kêu hô được lợi hại như thế, bọn họ cũng chưa đến hỗ trợ."
Tần Phong thân thể cứng đờ, tùy ý phụ họa nói: "Anh ngày mai liền nói cho quản gia để cho ông ta đổi người."
Ôn Ngọc gật gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện khác: "Anh đem Hồng Tinh Huy đánh đi đâu mất rồi? Chúng ta muốn báo cảnh sát hay không? Cái này coi là xâm phạm gia cư bất hợp pháp đi? Nếu không chúng ta nói hắn lẻn vào ướp bóc?"
Tần Phong có chút xuống đài không được, tức giận nói: "Em cực kỳ quan tâm hắn?"
Ôn Ngọc lập tức ngậm miệng.
An tĩnh rồi.
Tần Phong xấu hổ không thôi. Anhsau khi nghĩ lại phát hiện, anh thực ra là mượn Hồng Tinh Huy mới cùng Ôn tiểu thư cảm tình có đột nhiên tăng mạnh!
Thật sự bực tức!
Về chuyện Hồng Tinh Huy có xâm phạm gia cư bất hợp pháp gì đó hay không, anh cảm thấy được vẫn lại là không muốn tiếp tục thảo luận nữa rồi.
Đi tới một hồi, Ôn Ngọc phát hiện phương hướng bọn họ đi không quá đúng: "Chúng ta vì cái gì muốn đi cửa sau?"
Tần Phong liếc cô một cái: "Em từng nhìn thấy cửa sau nào lớn như vậy à?"
Anh đang nói chuyện, chỉ thấy phía trước một bức tường được làm thành từ một cây xanh bỗng nhiên di chuyển sang hai bên.
Hơn mười giây sau, xuất hiện một con đường khoảng chừng năm mét rộng rãi.
"Quả thật rất lớn." Ôn Ngọc trừng mắt, tò mò nhìn cái này, nhìn cái kia, giống như phát hiện châu lục mới một dạng, "Tần Phong anh xem, nơi này nối tới một tòa nhà. Oa, cái nhà này thật đẹp."
"Oa?" Ôn Ngọc bỗng nhiên dừng lại chân, nhìn chằm chằm căn nhà trước mắt kia, căn nhà kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và Phương Tây, quay đầu ngạc nhiên nhìn Tần Phong, "Tần Phong, đây là nhà do em thiết kế!"
"Thích?" Tần Phong đi tới, đứng ở bên cạnh cô cùng xem căn nhà trước mắt.
Ôn Ngọc kích động liền gật gật đầu: "Đây là căn nhà em thiết kế ưng ý nhất, mà còn sở trường của em là thiết kế nội thất, kiến trúc phòng ốc cũng không phải sở trường của em, tòa nhà này vẫn lại là Thi Thi để cho Bùi Dịch cùng hỗ trợ hoàn thành a."
Cô nhớ tới chuyện trải qua để khiết kế ra bản vẽ của căn nhà này, nhịn không được châm chọc nói: "Cái người khách hàng kia yêu cầu rất phiền toái, không muốn cho em thiết kế kiểu dáng mà bản thân em thích nhất. Anh nói coi người đó có phải cực kỳ quá đáng hay không, em đem thiết kế chính mình thích nhất cho anh ta, em hiện tại chính mình đều không có rồi."
Tần Phong nghiêm trang liền gật gật đầu, giống như tùy ý nói: "Nếu như vậy, vậy thì mua nó về để chính chúng ta ở đi."
"A?" Ôn Ngọc nghẹn rồi.
Cô chỉ là tùy tiện châm chọc một phen, tuyệt đối không có nghĩ tới phương diện này!
"Ngây ngốc làm gì? Mặt anh đau chết rồi!" Tần Phong hất mặt lên.
Ôn Ngọc vừa nghe, lập tức chạy chậm bắt kịp anh.
Tần Phong khóe miệng nhếch lên, đi nhanh về phía trước.
Chỉ là đến chỗ trong phòng khách, Ôn Ngọc một bên giúp anh tiêu độc một bên lo lắng nói: "Nhưng mà bây giờ còn không mua được, cứ như vậy tiến vào ở có phải không được tốt lắm hay không? Mà còn, anh làm sao có chìa khóa nhà người ta vậy?"
Tần Phong đau đầu không thôi, bịa chuyện nói: "Anh nhìn đến đây cũng cực kỳ thích, lạị bên cạnh nhà Bùi Dịch bọn họ, đã sớm nghĩ muốn mua rồi. Luật sư đã tiến hành bàn hợp đồng."
"Thật vậy sao? Tần Phong anh thật có mắt nhìn!" Ôn Ngọc vui vẻ nói.
"Em thật đúng là biết khoe khoang." Tần Phong bật cười.
Anh tạm thời vẫn còn không nghĩ muốn nói cho cô, trong miệng cô cái người khách biến thái kia chính là anh. Lúc trước vì cầu Tô Thi Thi giúp anh lừa dối Ôn Ngọc thiết kế căn nhà này, anh trả giá đại giá cũng không nhỏ.
"Ôn Ngọc." Tần Phong nhìn cô gái nhỏ của mình chớp lông mi, tâm càng ngày càng ngứa.
Anh vẻ mặt bình tĩnh cởi bỏ nút thắt quần áo trong, giọng đã ám khàn: "Năm năm, em thiếu anh rất nhiều thứ, hôm nay có phải nên giao phó chút lợi tức hay không?"
Tiếng vọng trong lời tuyên thệ bá đạo của Tần Phong vẫn còn lượn lờ, ở bên tai Ôn Ngọc vẫn không tiêu tan.
Cô vẫn lại là thật không dám nhìn ánh mắt anh, nhưng bây giờ, cô không có tránh né.
"Tần Phong." Cô liếm liếm môi, trong âm thanh hơn một tia hiu quạnh cùng thật cẩn thận, "Anh... Thật sự không ghét bỏ em sao?"
Tần Phong ánh mắt tối sầm lại, nhìn chằm chằm cô không nói gì.
Ôn Ngọc nuốt nuốt nước miếng, có chút tự ti nói: "Em biết, em cùng những người khác không giống nhau. Em... Cha em nói em là vì quá đơn thuần, anh đối với em mà nói, anh chỉ là an ủi em."
"Em... Anh, người nhà của anh sẽ cho phép anh cưới một người đần độn sao?"
Bí mật này, cô chưa từng có đối với bất luận người nào nói qua.
Từ nhỏ đến lớn, cô động một tí liền khóc, mỗi một lần nói lời làm chuyện gì đều đã cùng người bình thường không giống nhau. Cô từ nhỏ liền nghe đến người khác sau ở lưng vụng trộm nói cô đầu óc có vấn đề.
Tuy cô cũng không nghĩ là chính mình ngốc, nhưng mà cô vẫn nghĩ, một người nói chính mình đầu óc có vấn đề kia có thể là ghen tị, nhưng hai người thì sao? Ba người thậm chí rất nhiều rất nhiều người đều đã nói như vậy?
Tần Phong của cô tốt như vậy, cô làm sao có thể...
"Ôn Ngọc." Tần Phong hít một hơi thật sâu, âm thanh là từ trong kẽ răng mài ra, "Có đôi khi, anh thật muốn mở đầu óc của em nhìn xem, bên trong tới cùng là chứa cái gì!"
Anh gõ yêu lên đầu cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em cảm thấy được kẻ ngốc sẽ cảm thấy được chính mình ngốc? Người ngốc sẽ hỏi cái loại vấn đề này? Người ngốc sẽ mỗi lần đều đem người khác giận gần chết mà chính mình chưa bao giờ chịu thiệt?"
"Người ngốc lại có nhiều bạn bè như vậy, em bị người ta tới đục khoét nền tảng bọn họ không sợ đắc tội anh lập tức giúp em trút giận? Người ngốc sẽ làm cho Tô Thi Thi thiệt tình đối với em như thế? Người ngốc sẽ làm cho Ngôn Ngôn bọn nhóc kia thích em như thế?"
"Ôn Ngọc, em coi như có chút ngốc. Mỗi lần người khác nói cái gì sẽ tin cái đó, không phải đồ ngốc thì là cái gì!" Tần Phong mạnh thu tay về. Nói thêm gì đi nữa anh sợ nhịn không được đánh người rồi!
Cô ngốc này rời khỏi anh, vậy mà còn có một nguyên nhân như vậy, anh thật là bị chọc giận muốn điên rồi!
"Em..."
Tần Phong thấy cô vẫn còn muốn nói lại, giơ lên tay hung ác trừng mắt với cô.
Ôn Ngọc sợ tới mức rụt rụt cổ, không dám nói gì nữa.
Tuy Tần Phong vừa rồi nói lời thật không dễ nghe, nhưng mà cô sao lại cảm giác trong lòng thật là vui vẻ.
"Còn có vấn đề khác nữa? Nói một lần cho xong đi." Tần Phong liếc cô một cái, không vui nói.
Trước kia anh quả thật xem nhẹ quá nhiều, chưa từng có cùng cô hảo hảo nói qua, thế cho nên người phụ nữ của anh lại để ý những chuyện này, anh một chút cũng không biết.
"Không... Đã không có." Ôn Ngọc đâu nào còn dám nói, vội vàng lắc đầu.
Tần Phong nheo lại mắt: "Thật sự không có?"
Ôn Ngọc nhu thuận lắc đầu: "Thật sự không có."
"Tốt lắm, em đã không có, vậy đến phiên anh hỏi." Tần Phong đổi cái tư thế, ngồi xếp bằng ở trước mặt cô, nghiêm túc nhìn cô.
"Anh hỏi em trước, về sau gặp được bất luận cái khó khăn gì, em có thể theo anh cùng nhau đối mặt hay không, mà không phải vừa gặp phải chuyện liền trốn đi?" Tần Phong hỏi.
Ôn Ngọc theo bản năng nghĩ muốn dời ánh mắt.
"Nhìn anh nói." Tần Phong lạnh lùng nói.
Ôn Ngọc nhất thời không dám động, nhìn ánh mắt anh, ánh mắt loạn phiêu: "Dạ...."
Nhu thuận lên tiếng.
Tần Phong vẫn như cũ nghiêm mặt, tiếp tục hỏi: "Nếu về sau nhìn đến có những người phụ nữ khác chạy đến đục khoét nền tảng, em có thể bảo vệ anh hay không?"
Ôn Ngọc sửng sốt, cho rằng Tần Phong tại tìm chính mình hỗ trợ, lại nhu thuận liền gật gật đầu: "Dạ...."
"Về sau anh cùng Hồng Tinh Huy đánh nhau thời điểm, em có thể luôn đứng ở phía bên anh được không?"
"Dạ...."
"Về sau anh không phản đối, em có thể làm được một ngày 24 giờ đi theo anh hay không?"
"Dạ...."
"Về sau nếu là anh không có tiền, em có thể..."
"Em nhất định hẳn không ghét bỏ anh." Ôn Ngọc lần này phản ứng đặc biệt nhanh.
Tần Phong trong mắt hiện lên quét xuống ý cười, mặt vẫn như cũ nghiêm túc, nhíu mày nghĩ nghĩ, nhàn nhạt nói: "Tạm thời chỉ như vậy thôi, cái khác đợi về sau nghĩ ra rồi hỏi tiếp đi."
Ôn Ngọc thật cẩn thận nhìn anh: "Thật sự không có sao?"
Cô còn tưởng rằng anh muốn hỏi cô vài năm qua đang làm gì, cô lại vẫn thật không dám nói.
"Được, nếu không thành vấn đề, vậy thì về nhà trước rồi." Tần Phong nói xong bò xuống giường.
Ôn Ngọc trong mắt hiện lên quét xuống ảm đạm.
Thì ra anh ấy lại vẫn phải đi về.
Tần Phong đứng ở bên giường, thấy cô ngồi ở trên giường không hề có động tác, nhíu mày nói: "Vừa rồi vẫn đồng ý sẽ một ngày 24 giờ đi theo anh, lập tức liền đổi ý rồi hả?"
"Không có!" Ôn Ngọc vội vàng nhảy xuống giường, lúc này mới phát hiện trên mặt anh đều là mới vừa rồi bị cô cào cấu toàn là vết thương, đau lòng cực kỳ, "Chúng ta trước đến bệnh viện đi?"
Tần Phong sờ soạng mặt, nhíu mày nói: "Đi bệnh viện bác sĩ hỏi anh làm sao mà bị thương, anh nên nói như thế nào?"
Ôn Ngọc cúi thấp đầu xuống, không dám nói lời nào.
Tần Phong kéo tay cô, nhàn nhạt nói: "Trong nhà có hộp cứu thương, em giúp anh xử lý."
"Dạ...." Ôn Ngọc gật gật đầu.
Tần Phong nhìn đến bộ dáng cô ngoan ngoãn nhu thuận đáng yêu, trong mắt hiện lên quét xuống ý cười.
Cho nên, Tô Thi Thi bọn họ nói biện pháp từ đầu không thể dùng được. Đối phó Ôn tiểu thư, phải hung hãn không phân rõ phải trái.
Giờ xem cô đi, hiện tại nhiều thành thật!
Ôn Ngọc đối với loại chuyện này, đầu óc xoay chuyển từ trước đến nay không nhanh lắm. Đi tới cửa thời điểm, mới phản ứng kịp chuyện gì.
"Tần Phong, anh có cảm thấy được vệ sĩ nhà Thi Thi quá thiếu cảnh giác hay không? Em vừa rồi kêu hô được lợi hại như thế, bọn họ cũng chưa đến hỗ trợ."
Tần Phong thân thể cứng đờ, tùy ý phụ họa nói: "Anh ngày mai liền nói cho quản gia để cho ông ta đổi người."
Ôn Ngọc gật gật đầu, lại nghĩ tới một chuyện khác: "Anh đem Hồng Tinh Huy đánh đi đâu mất rồi? Chúng ta muốn báo cảnh sát hay không? Cái này coi là xâm phạm gia cư bất hợp pháp đi? Nếu không chúng ta nói hắn lẻn vào ướp bóc?"
Tần Phong có chút xuống đài không được, tức giận nói: "Em cực kỳ quan tâm hắn?"
Ôn Ngọc lập tức ngậm miệng.
An tĩnh rồi.
Tần Phong xấu hổ không thôi. Anhsau khi nghĩ lại phát hiện, anh thực ra là mượn Hồng Tinh Huy mới cùng Ôn tiểu thư cảm tình có đột nhiên tăng mạnh!
Thật sự bực tức!
Về chuyện Hồng Tinh Huy có xâm phạm gia cư bất hợp pháp gì đó hay không, anh cảm thấy được vẫn lại là không muốn tiếp tục thảo luận nữa rồi.
Đi tới một hồi, Ôn Ngọc phát hiện phương hướng bọn họ đi không quá đúng: "Chúng ta vì cái gì muốn đi cửa sau?"
Tần Phong liếc cô một cái: "Em từng nhìn thấy cửa sau nào lớn như vậy à?"
Anh đang nói chuyện, chỉ thấy phía trước một bức tường được làm thành từ một cây xanh bỗng nhiên di chuyển sang hai bên.
Hơn mười giây sau, xuất hiện một con đường khoảng chừng năm mét rộng rãi.
"Quả thật rất lớn." Ôn Ngọc trừng mắt, tò mò nhìn cái này, nhìn cái kia, giống như phát hiện châu lục mới một dạng, "Tần Phong anh xem, nơi này nối tới một tòa nhà. Oa, cái nhà này thật đẹp."
"Oa?" Ôn Ngọc bỗng nhiên dừng lại chân, nhìn chằm chằm căn nhà trước mắt kia, căn nhà kết hợp giữa phong cách Trung Quốc và Phương Tây, quay đầu ngạc nhiên nhìn Tần Phong, "Tần Phong, đây là nhà do em thiết kế!"
"Thích?" Tần Phong đi tới, đứng ở bên cạnh cô cùng xem căn nhà trước mắt.
Ôn Ngọc kích động liền gật gật đầu: "Đây là căn nhà em thiết kế ưng ý nhất, mà còn sở trường của em là thiết kế nội thất, kiến trúc phòng ốc cũng không phải sở trường của em, tòa nhà này vẫn lại là Thi Thi để cho Bùi Dịch cùng hỗ trợ hoàn thành a."
Cô nhớ tới chuyện trải qua để khiết kế ra bản vẽ của căn nhà này, nhịn không được châm chọc nói: "Cái người khách hàng kia yêu cầu rất phiền toái, không muốn cho em thiết kế kiểu dáng mà bản thân em thích nhất. Anh nói coi người đó có phải cực kỳ quá đáng hay không, em đem thiết kế chính mình thích nhất cho anh ta, em hiện tại chính mình đều không có rồi."
Tần Phong nghiêm trang liền gật gật đầu, giống như tùy ý nói: "Nếu như vậy, vậy thì mua nó về để chính chúng ta ở đi."
"A?" Ôn Ngọc nghẹn rồi.
Cô chỉ là tùy tiện châm chọc một phen, tuyệt đối không có nghĩ tới phương diện này!
"Ngây ngốc làm gì? Mặt anh đau chết rồi!" Tần Phong hất mặt lên.
Ôn Ngọc vừa nghe, lập tức chạy chậm bắt kịp anh.
Tần Phong khóe miệng nhếch lên, đi nhanh về phía trước.
Chỉ là đến chỗ trong phòng khách, Ôn Ngọc một bên giúp anh tiêu độc một bên lo lắng nói: "Nhưng mà bây giờ còn không mua được, cứ như vậy tiến vào ở có phải không được tốt lắm hay không? Mà còn, anh làm sao có chìa khóa nhà người ta vậy?"
Tần Phong đau đầu không thôi, bịa chuyện nói: "Anh nhìn đến đây cũng cực kỳ thích, lạị bên cạnh nhà Bùi Dịch bọn họ, đã sớm nghĩ muốn mua rồi. Luật sư đã tiến hành bàn hợp đồng."
"Thật vậy sao? Tần Phong anh thật có mắt nhìn!" Ôn Ngọc vui vẻ nói.
"Em thật đúng là biết khoe khoang." Tần Phong bật cười.
Anh tạm thời vẫn còn không nghĩ muốn nói cho cô, trong miệng cô cái người khách biến thái kia chính là anh. Lúc trước vì cầu Tô Thi Thi giúp anh lừa dối Ôn Ngọc thiết kế căn nhà này, anh trả giá đại giá cũng không nhỏ.
"Ôn Ngọc." Tần Phong nhìn cô gái nhỏ của mình chớp lông mi, tâm càng ngày càng ngứa.
Anh vẻ mặt bình tĩnh cởi bỏ nút thắt quần áo trong, giọng đã ám khàn: "Năm năm, em thiếu anh rất nhiều thứ, hôm nay có phải nên giao phó chút lợi tức hay không?"
Bình luận facebook