Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chú à em yêu anh-153
Chú À! Em Yêu Anh! - Chương 153: Chú Không Được Đi!
Hà Như rời đi, trong phòng chỉ còn mình Hứa Sơ Sơ đứng và một người đàn ông đang ngồi, người đó chính là Thời Cảnh Thường!
Hôm nay, anh chưa nói gì cả, cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn Hứa Sơ Sơ
Rốt cuộc, giống như người đó nói, cô thật sự đã làm được rồi!
Quả thật, một khi Hứa Sơ Sơ chú tâm vào chuyện gì đó, cô sẽ làm được tất cả, thậm chí còn hơn thế nữa!
Chỉ trong vòng 2 ngày ngắn ngủi, đã có thể tìm ra bằng chứng đánh bật lại Hà Như, việc này vốn đã vượt sức của người bình thường rồi! Thế mà, cô vẫn là làm được!
Thời Cảnh Thường đứng dậy, anh đi đến gần chỗ Hứa Sơ Sơ, nhìn cô lên tiếng:
- Chúc mừng, cháu đã giữ được Hứa gia rồi!
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô nhìn người đàn ông đáng hận trước mặt, nói:
-Làm chú thất vọng rồi đúng không? Vậy bây giờ? Chú không có gì để nói với cháu sao?
Thời Cảnh Thường rũ mắt, anh đột nhiên lùi lại một bước, cúi đầu với Hứa Sơ Sơ, đáp:
- Chúc mừng gia chủ kế nhiệm!
Một câu nói, kéo dài khoảng cách giữa hai người, càng dãn ra quan hệ vốn đã xa vời của bọn họ, như phân biệt rạch ròi thân phận của cả hai!
Hứa Sơ Sơ cắn môi, nhìn người đàn ông đang cúi đầu với mình, tức giận lên tiếng:
- Chú thật sự phải làm như thế này sao? Cái cháu muốn không phải là cái này, chú ngẩng đầu lên đi!
Thế nhưng, sau lời nói của Hứa Sơ Sơ, Thời Cảnh Thường vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ im lặng đứng cúi đầu như vậy!
Điều này khiến Hứa Sơ Sơ khó chịu, điều cô muốn không phải như thế này, cô lấy lại quyền thừa kế không phải là muốn anh cúi đầu với cô như thế này!!!!
- Mau ngẩng đầu lên!!!!- Hứa Sơ Sơ hét lớn
Lần này, Thời Cảnh Thường ngẩng đầu lên thật, nhưng ánh mắt của anh rất lạnh nhạt, chỉ nói nhẹ đáp lại:
- Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước!
Nói rồi, anh nhanh chóng xoay người, nhấc chân rời đi Hứa Sơ Sơ bất ngờ, cô chạy lại nắm lấy tay anh, nói lớn:
- Chú không được đi! Chú phải nói chuyện với cháu xong đã!
Thời Cảnh Thướng mím môi, vốn định quay lại gỡ tay Hứa Sơ Sơ ra, nhưng đột nhiên phía sau vang lên tiếng "Rầm" lớn, tay của người con gái đang nắm tay anh cũng buông lỏng mà trượt xuống
Thời Cảnh Thường bất giác xoay người, liền nhìn thấy Hứa Sơ Sơ nằm bất động trên sàn, mắt nhắm nghiền lại, ngất xỉu!
Anh hoảng hốt chạy lại, đỡ lấy đầu cô, lay lay gọi lớn:
- Sơ Sơ Sơ Sơ
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Hà Như rời đi, trong phòng chỉ còn mình Hứa Sơ Sơ đứng và một người đàn ông đang ngồi, người đó chính là Thời Cảnh Thường!
Hôm nay, anh chưa nói gì cả, cũng không làm gì, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn Hứa Sơ Sơ
Rốt cuộc, giống như người đó nói, cô thật sự đã làm được rồi!
Quả thật, một khi Hứa Sơ Sơ chú tâm vào chuyện gì đó, cô sẽ làm được tất cả, thậm chí còn hơn thế nữa!
Chỉ trong vòng 2 ngày ngắn ngủi, đã có thể tìm ra bằng chứng đánh bật lại Hà Như, việc này vốn đã vượt sức của người bình thường rồi! Thế mà, cô vẫn là làm được!
Thời Cảnh Thường đứng dậy, anh đi đến gần chỗ Hứa Sơ Sơ, nhìn cô lên tiếng:
- Chúc mừng, cháu đã giữ được Hứa gia rồi!
Hứa Sơ Sơ mím môi, cô nhìn người đàn ông đáng hận trước mặt, nói:
-Làm chú thất vọng rồi đúng không? Vậy bây giờ? Chú không có gì để nói với cháu sao?
Thời Cảnh Thường rũ mắt, anh đột nhiên lùi lại một bước, cúi đầu với Hứa Sơ Sơ, đáp:
- Chúc mừng gia chủ kế nhiệm!
Một câu nói, kéo dài khoảng cách giữa hai người, càng dãn ra quan hệ vốn đã xa vời của bọn họ, như phân biệt rạch ròi thân phận của cả hai!
Hứa Sơ Sơ cắn môi, nhìn người đàn ông đang cúi đầu với mình, tức giận lên tiếng:
- Chú thật sự phải làm như thế này sao? Cái cháu muốn không phải là cái này, chú ngẩng đầu lên đi!
Thế nhưng, sau lời nói của Hứa Sơ Sơ, Thời Cảnh Thường vẫn không ngẩng đầu lên, chỉ im lặng đứng cúi đầu như vậy!
Điều này khiến Hứa Sơ Sơ khó chịu, điều cô muốn không phải như thế này, cô lấy lại quyền thừa kế không phải là muốn anh cúi đầu với cô như thế này!!!!
- Mau ngẩng đầu lên!!!!- Hứa Sơ Sơ hét lớn
Lần này, Thời Cảnh Thường ngẩng đầu lên thật, nhưng ánh mắt của anh rất lạnh nhạt, chỉ nói nhẹ đáp lại:
- Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước!
Nói rồi, anh nhanh chóng xoay người, nhấc chân rời đi Hứa Sơ Sơ bất ngờ, cô chạy lại nắm lấy tay anh, nói lớn:
- Chú không được đi! Chú phải nói chuyện với cháu xong đã!
Thời Cảnh Thướng mím môi, vốn định quay lại gỡ tay Hứa Sơ Sơ ra, nhưng đột nhiên phía sau vang lên tiếng "Rầm" lớn, tay của người con gái đang nắm tay anh cũng buông lỏng mà trượt xuống
Thời Cảnh Thường bất giác xoay người, liền nhìn thấy Hứa Sơ Sơ nằm bất động trên sàn, mắt nhắm nghiền lại, ngất xỉu!
Anh hoảng hốt chạy lại, đỡ lấy đầu cô, lay lay gọi lớn:
- Sơ Sơ Sơ Sơ
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook