Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chú à em yêu anh-18
Chú À! Em Yêu Anh! - Chương 18: Lật Mặt Nhanh Hơn Lật Sách!
Hứa Sơ Sơ khóc rất lâu, cô cứ như lần cuối được khóc, cứ thút thít mãi không thôi
Thời Cảnh Thường thì vốn không giỏi mấy chuyện an ủi,anh còn chưa từng an ủi ai bao giờ cơ, lấy kinh nghiệm đâu ra mà đi an ủi cháu mình???
Cứ thế, Thời Cảnh Thường ngồi nhìn Hứa Sơ Sơ khóc thật lâu, đến khi nào cô nín đi, mới đặt tay lên đầu cô, nói nhẹ nhàng:
- Sơ Sơ, chú đưa cháu về nhé!
Hứa Sơ Sơ nấc cụt, ngước đầu chầm chậm nhìn lên, bây giờ, Thời Cảnh Thường mới thấy hai mắt cô đỏ hoe, mũi cũng rất đỏ, còn chảy vệt nước dài, khỏi nói cũng biết, nó là cái gì
Thời Cảnh Thường suýt cười, anh vươn tay lấy chiếc khăn lúc nãy, áp lên mặt cô, chùi chùi đi những vết bẩn
Hứa Sơ Sơ không phản kháng, mặc anh muốn làm gì thì làm, chỉ lâu lâu thút thít lên một tiếng như con chuột nhỏ
Lau mặt xong cho cô, Thời Cảnh Thường đứng dậy, nắm lấy tay cô, nói:
- Đi thôi, trễ rồi, mau về nhà của cháu!
Vừa nói, Thời Cảnh Thường vừa lôi kéo tay Hứa Sơ Sơ, như muốn dẫn cô về nhà thật
Không ngờ, ngay lúc đó, Hứa Sơ Sơ đóng đinh tại chỗ, cô giật ngược tay của Thời Cảnh Thường lại, không chịu đi
- Cháu nói muốn về nhà lúc nào? Không đi!!! - Hứa Sơ Sơ thốt lên
Thời Cảnh Thường: ""
Cái gì vậy? Con bé này lật lọng hả? Lúc nãy rõ ràng anh bảo đưa nó về, nó không lên tiếng, tức là ngầm đồng ý rồi còn gì?
Bây giờ lại bảo không muốn về? Tạo phản à!!!!
Thời Cảnh Thường nhíu mày, lên tiếng:
- Sơ Sơ, đùng làm loạn nữa, chú đưa cháu về, đứng dậy đi!!!
Hứa Sơ Sơ mím môi, ánh mắt dán chặt vào anh, cả khuôn mặt đều là ủy khuất
Tên ngốc nhà chú, tôi tới đây rồi còn muốn đuổi tôi về?? Không chịu, nhất định không chịu!!!
Thà huề vốn chứ nhất định không được lỗ!!!
Nghĩ nghĩ, Hứa Sơ Sơ hít mũi, nói:
- Cháu nói rồi, cháu không đi!
Thời Cảnh Thường há miệng không biết nói thế nào, anh bất đắc dĩ ngồi xuống trước mặt cô, hỏi:
- Sơ Sơ, cháu muốn làm gì đây?? Cháu nửa đêm uống rượu còn chạy tới nhà chú, rốt cuộc là tính làm gì?
Hứa Sơ Sơ bặm môi nhìn anh, đáp:
- Cháu nói rồi mà, cháu tới kể bí mật cho chú!
Thời Cảnh Thường: ""
Có ý niệm muốn đánh con bé này ghê!!!!
Bí mật gì mà kể cả ngày vậy? Lúc nãy không phải khóc dữ dội lắm sao? Bây giờ nín rồi thì nhớ ra mình muốn kể bí mật hả?
Anh thật không dám tin cô bé khóc lóc ỉ ôi lúc nãy với con bé đang trưng mặt tỉnh bơ ngồi đây nói muốn kể bí mật là một đâu!
Lật mặt cũng lật vừa vừa thôi, lật gì còn nhanh hơn sách vậy???
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Hứa Sơ Sơ khóc rất lâu, cô cứ như lần cuối được khóc, cứ thút thít mãi không thôi
Thời Cảnh Thường thì vốn không giỏi mấy chuyện an ủi,anh còn chưa từng an ủi ai bao giờ cơ, lấy kinh nghiệm đâu ra mà đi an ủi cháu mình???
Cứ thế, Thời Cảnh Thường ngồi nhìn Hứa Sơ Sơ khóc thật lâu, đến khi nào cô nín đi, mới đặt tay lên đầu cô, nói nhẹ nhàng:
- Sơ Sơ, chú đưa cháu về nhé!
Hứa Sơ Sơ nấc cụt, ngước đầu chầm chậm nhìn lên, bây giờ, Thời Cảnh Thường mới thấy hai mắt cô đỏ hoe, mũi cũng rất đỏ, còn chảy vệt nước dài, khỏi nói cũng biết, nó là cái gì
Thời Cảnh Thường suýt cười, anh vươn tay lấy chiếc khăn lúc nãy, áp lên mặt cô, chùi chùi đi những vết bẩn
Hứa Sơ Sơ không phản kháng, mặc anh muốn làm gì thì làm, chỉ lâu lâu thút thít lên một tiếng như con chuột nhỏ
Lau mặt xong cho cô, Thời Cảnh Thường đứng dậy, nắm lấy tay cô, nói:
- Đi thôi, trễ rồi, mau về nhà của cháu!
Vừa nói, Thời Cảnh Thường vừa lôi kéo tay Hứa Sơ Sơ, như muốn dẫn cô về nhà thật
Không ngờ, ngay lúc đó, Hứa Sơ Sơ đóng đinh tại chỗ, cô giật ngược tay của Thời Cảnh Thường lại, không chịu đi
- Cháu nói muốn về nhà lúc nào? Không đi!!! - Hứa Sơ Sơ thốt lên
Thời Cảnh Thường: ""
Cái gì vậy? Con bé này lật lọng hả? Lúc nãy rõ ràng anh bảo đưa nó về, nó không lên tiếng, tức là ngầm đồng ý rồi còn gì?
Bây giờ lại bảo không muốn về? Tạo phản à!!!!
Thời Cảnh Thường nhíu mày, lên tiếng:
- Sơ Sơ, đùng làm loạn nữa, chú đưa cháu về, đứng dậy đi!!!
Hứa Sơ Sơ mím môi, ánh mắt dán chặt vào anh, cả khuôn mặt đều là ủy khuất
Tên ngốc nhà chú, tôi tới đây rồi còn muốn đuổi tôi về?? Không chịu, nhất định không chịu!!!
Thà huề vốn chứ nhất định không được lỗ!!!
Nghĩ nghĩ, Hứa Sơ Sơ hít mũi, nói:
- Cháu nói rồi, cháu không đi!
Thời Cảnh Thường há miệng không biết nói thế nào, anh bất đắc dĩ ngồi xuống trước mặt cô, hỏi:
- Sơ Sơ, cháu muốn làm gì đây?? Cháu nửa đêm uống rượu còn chạy tới nhà chú, rốt cuộc là tính làm gì?
Hứa Sơ Sơ bặm môi nhìn anh, đáp:
- Cháu nói rồi mà, cháu tới kể bí mật cho chú!
Thời Cảnh Thường: ""
Có ý niệm muốn đánh con bé này ghê!!!!
Bí mật gì mà kể cả ngày vậy? Lúc nãy không phải khóc dữ dội lắm sao? Bây giờ nín rồi thì nhớ ra mình muốn kể bí mật hả?
Anh thật không dám tin cô bé khóc lóc ỉ ôi lúc nãy với con bé đang trưng mặt tỉnh bơ ngồi đây nói muốn kể bí mật là một đâu!
Lật mặt cũng lật vừa vừa thôi, lật gì còn nhanh hơn sách vậy???
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook