Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chú à em yêu anh-243
Chú À! Em Yêu Anh! - Chương 243: Sau Tất Cả!
Hứa Sơ Sơ một đôi mắt ướt đẫm buông thỏng nhìn nhân gian, cô chớp mắt nhè nhẹ, chậm rãi nhìn họng súng trước trán mình, đột nhiên cảm thấy bản thân thật kì lạ
Tại sao lại có cảm giác như sắp chết vậy? Cô có phải sắp được tự do rồi không?
Không yêu, không hận, không nghĩ, cũng không đau nữa mọi thứ đều sẽ không có!
Có phải, thứ ở trong này có thể giúp cô giải thoát tất cả không?
Hà Như mỉm cười nhìn Thời Cảnh Thường, nói:
- Hãy nhìn xem, Thời Cảnh Thường, cô gái này đã buông xuôi rồi Cô ta thật sự đã chết tâm, không cách nào muốn sống tiếp nữa
Nguời đàn ông nhìn Hứa Sơ Sơ, đôi mắt anh đỏ ngầu, cả hai tay đều nắm thành đấm rất chặt
Cô ấy đã buông xuôi ư? Không thể, tuyệt đối không thể!
Anh không cho phép cô buông xuôi dễ dàng như thế! Không cho phép!
- Hứa Sơ Sơ! - Thời Cảnh Thường đột nhiên hét lớn
Tiếng thét của anh thành công gây được sự chú ý của Hứa Sơ Sơ, khiến cô liếc mắt nhìn qua
Anh nhìn cô, thở một hơi nặng nề, tiến lên một bước, nói:
- Đừng buông xuôi, anh xin em!
Hứa Sơ Sơ chớp mắt nhìn Thời Cảnh Thường, đôi mi run rẩy như cánh bướm nhẹ nhàng lại mang chút nặng trĩu không giải thích được
Thời Cảnh Thường anh đang cầu xin em sao? Vì cái gì?
Em cũng đã cầu xin anh Nhưng anh không quan tâm, vậy bây giờ anh lấy tư cách gì để cầu xin em?
Cô luôn nghĩ rằng cô rất yêu Thời Cảnh Thường, và anh ấy cũng yêu cô nhiều như vậy, thế nhưng Hứa Sơ Sơ đã sai rồi
Bọn họ, thật ra đều yêu bản thân mình hơn đối phương! Rất nhiều là đằng khác!
Hứa Sơ Sơ cầu xin anh đừng hận Hứa gia, là cô ích kỉ muốn anh ấy quên đi mối thù của người đã mang lại sự sống cho anh ấy trên cõi đời này
Còn Thời Cảnh Thường, anh cầu xin cô đừng bỏ lại anh một mình, chính là ích kỉ không muốn rời xa thứ mình xem trọng nhất
Suy cho cùng, bọn họ đều không yêu đối phương nhiều hơn mình đã tưởng, chỉ là bọn họ ích kỉ muốn giữ đối phương lại bên cạnh mình, ích kỉ muốn chiếm hữu cả tương lai của nhau Cái đó, không phải là tình yêu
Yêu là dám hi sinh vì nhau, không màng mọi thứ trước mắt Còn bọn họ, là yêu mà không dám hi sinh chính sự ích kỉ của bản thân mình Đến cuối cùng, mới không thể giải thoát cho nhau
Hứa Sơ Sơ lắc đầu nhìn Thời Cảnh Thường, cô chịu không nổi thế giới này nữa rồi cô thật sự không thể tiếp tục ích kỉ cho mình một lần nào nữa
Thời Cảnh Thường thở dốc, anh nhìn Hứa Sơ Sơ, lớn tiếng nói:
- Em phải sống, phải sống để hận anh! Hứa Sơ Sơ, em nhất định phải hận anh!
Hà Như bên cạnh như nghe một câu chuyện cười, bà ta chẳng để tâm đến gì nữa, ngón tay đã kéo cò lên nòng Hướng đích nhắm tới
Hứa Sơ Sơ dùng ánh mắt bình thản nhất nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, trong con ngươi như chỉ tồn tại hình bóng của người cô yêu nhất
Thời Cảnh Thường, em chẳng còn sức để hận anh nữa! Vậy nên lần này em lựa chọn tha thứ cho anh!
Tha thứ cho anh, cũng là tha thứ cho bản thân em! Xin lỗi, bấy lâu nay, em đã quá ích kỉ, xin lỗi
Em sẽ không ràng buộc anh trong thế giới của chính em nữa! Cũng sẽ không ích kỉ chiếm lấy anh nữa Em rất mệt, vậy nên chúng ta kết thúc thôi! Thời Cảnh Thường
Ánh mắt của Hứa Sơ Sơ như trao đi hàng ngàn sự bình thản cho Thời Cảnh Thường lúc này, nghĩ xong, cô nở nụ cười nhẹ, rồi nhắm mắt lại
Sau tất cả, chúng ta vẫn lừa dối nhau đến phút cuối cùng Vậy thì hôm nay, hãy chân thật mà cho nhau lối đi riêng một lần đi!
Tiếng trực thăng trên bầu trời một lần nữa hòa vào gió, ngồi trong đó, Sở Bắc đứng trước cửa, cúi đầu nhìn xuống phía dưới
Song song với anh, một cô gái mặc đồ đen cũng ở trên chiếc trực thăng khác, nhìn về cùng một hướng
"Pằng" - Tiếng súng cuối cùng cũng vang lên, kết thúc những ân oán của những người trẻ tuổi Đời trước đời sau, tất cả đều bị xóa sổ!
Gần như ngay sau đó, một vụ nổ lớn đã xảy ra, trái bom cũng phát nổ, thiêu rụi mọi thứ, khói đen bay lên che cả một bầu trời trong xanh
Bên dưới chỉ còn lại tiếng thét của những con người đã đến trễ một bước:
- Sơ Sơ!!!!!!!
*Hãy bỏ phiếu cho Tiêu nha*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Hứa Sơ Sơ một đôi mắt ướt đẫm buông thỏng nhìn nhân gian, cô chớp mắt nhè nhẹ, chậm rãi nhìn họng súng trước trán mình, đột nhiên cảm thấy bản thân thật kì lạ
Tại sao lại có cảm giác như sắp chết vậy? Cô có phải sắp được tự do rồi không?
Không yêu, không hận, không nghĩ, cũng không đau nữa mọi thứ đều sẽ không có!
Có phải, thứ ở trong này có thể giúp cô giải thoát tất cả không?
Hà Như mỉm cười nhìn Thời Cảnh Thường, nói:
- Hãy nhìn xem, Thời Cảnh Thường, cô gái này đã buông xuôi rồi Cô ta thật sự đã chết tâm, không cách nào muốn sống tiếp nữa
Nguời đàn ông nhìn Hứa Sơ Sơ, đôi mắt anh đỏ ngầu, cả hai tay đều nắm thành đấm rất chặt
Cô ấy đã buông xuôi ư? Không thể, tuyệt đối không thể!
Anh không cho phép cô buông xuôi dễ dàng như thế! Không cho phép!
- Hứa Sơ Sơ! - Thời Cảnh Thường đột nhiên hét lớn
Tiếng thét của anh thành công gây được sự chú ý của Hứa Sơ Sơ, khiến cô liếc mắt nhìn qua
Anh nhìn cô, thở một hơi nặng nề, tiến lên một bước, nói:
- Đừng buông xuôi, anh xin em!
Hứa Sơ Sơ chớp mắt nhìn Thời Cảnh Thường, đôi mi run rẩy như cánh bướm nhẹ nhàng lại mang chút nặng trĩu không giải thích được
Thời Cảnh Thường anh đang cầu xin em sao? Vì cái gì?
Em cũng đã cầu xin anh Nhưng anh không quan tâm, vậy bây giờ anh lấy tư cách gì để cầu xin em?
Cô luôn nghĩ rằng cô rất yêu Thời Cảnh Thường, và anh ấy cũng yêu cô nhiều như vậy, thế nhưng Hứa Sơ Sơ đã sai rồi
Bọn họ, thật ra đều yêu bản thân mình hơn đối phương! Rất nhiều là đằng khác!
Hứa Sơ Sơ cầu xin anh đừng hận Hứa gia, là cô ích kỉ muốn anh ấy quên đi mối thù của người đã mang lại sự sống cho anh ấy trên cõi đời này
Còn Thời Cảnh Thường, anh cầu xin cô đừng bỏ lại anh một mình, chính là ích kỉ không muốn rời xa thứ mình xem trọng nhất
Suy cho cùng, bọn họ đều không yêu đối phương nhiều hơn mình đã tưởng, chỉ là bọn họ ích kỉ muốn giữ đối phương lại bên cạnh mình, ích kỉ muốn chiếm hữu cả tương lai của nhau Cái đó, không phải là tình yêu
Yêu là dám hi sinh vì nhau, không màng mọi thứ trước mắt Còn bọn họ, là yêu mà không dám hi sinh chính sự ích kỉ của bản thân mình Đến cuối cùng, mới không thể giải thoát cho nhau
Hứa Sơ Sơ lắc đầu nhìn Thời Cảnh Thường, cô chịu không nổi thế giới này nữa rồi cô thật sự không thể tiếp tục ích kỉ cho mình một lần nào nữa
Thời Cảnh Thường thở dốc, anh nhìn Hứa Sơ Sơ, lớn tiếng nói:
- Em phải sống, phải sống để hận anh! Hứa Sơ Sơ, em nhất định phải hận anh!
Hà Như bên cạnh như nghe một câu chuyện cười, bà ta chẳng để tâm đến gì nữa, ngón tay đã kéo cò lên nòng Hướng đích nhắm tới
Hứa Sơ Sơ dùng ánh mắt bình thản nhất nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, trong con ngươi như chỉ tồn tại hình bóng của người cô yêu nhất
Thời Cảnh Thường, em chẳng còn sức để hận anh nữa! Vậy nên lần này em lựa chọn tha thứ cho anh!
Tha thứ cho anh, cũng là tha thứ cho bản thân em! Xin lỗi, bấy lâu nay, em đã quá ích kỉ, xin lỗi
Em sẽ không ràng buộc anh trong thế giới của chính em nữa! Cũng sẽ không ích kỉ chiếm lấy anh nữa Em rất mệt, vậy nên chúng ta kết thúc thôi! Thời Cảnh Thường
Ánh mắt của Hứa Sơ Sơ như trao đi hàng ngàn sự bình thản cho Thời Cảnh Thường lúc này, nghĩ xong, cô nở nụ cười nhẹ, rồi nhắm mắt lại
Sau tất cả, chúng ta vẫn lừa dối nhau đến phút cuối cùng Vậy thì hôm nay, hãy chân thật mà cho nhau lối đi riêng một lần đi!
Tiếng trực thăng trên bầu trời một lần nữa hòa vào gió, ngồi trong đó, Sở Bắc đứng trước cửa, cúi đầu nhìn xuống phía dưới
Song song với anh, một cô gái mặc đồ đen cũng ở trên chiếc trực thăng khác, nhìn về cùng một hướng
"Pằng" - Tiếng súng cuối cùng cũng vang lên, kết thúc những ân oán của những người trẻ tuổi Đời trước đời sau, tất cả đều bị xóa sổ!
Gần như ngay sau đó, một vụ nổ lớn đã xảy ra, trái bom cũng phát nổ, thiêu rụi mọi thứ, khói đen bay lên che cả một bầu trời trong xanh
Bên dưới chỉ còn lại tiếng thét của những con người đã đến trễ một bước:
- Sơ Sơ!!!!!!!
*Hãy bỏ phiếu cho Tiêu nha*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook