Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chú à em yêu anh-254
Chú À! Em Yêu Anh! - Chương 254: Cậu Quen Biết Cô Gái Này!
Hứa Sơ Sơ lau đi vệt nước trên mặt mình, cô chẹp miệng, bỏ lại bình thuốc vào trong tủ, đóng nắp lại, quyết định không nhìn nữa
Cô quay về đây đâu phải vì những kí ức này, kẻ đã tước đoạt hàng trăm mạng sống của gia tộc cô, cũng không thể vì mấy thứ nhảm nhí như thế mà buông xuôi được
Tay lại bắt đầu run lên, Hứa Sơ Sơ bấu chăt nó, dùng mọi biện pháp để nó bớt run, lắc đầu ngao ngán
Đã trốn đi mà còn bị kiểu dị thường này, Thẩm Nguyệt biết nhất định sẽ mắng chết cô!
Cô không ngại Thẩm Nguyệt phiền, nhưng cô sợ những câu cô ấy nói Mắng người cực thốn! Nghe cũng có thể tức chết! Cô có thể thề, chỉ cần nghe cô ấy nói thôi là sẽ biết chữ "chửi thâm" viết đúng nghĩa như thế nào
Hứa Sơ Sơ quay người đi ra khỏi phòng, cô đi dọc trên con đường hành lang quen thuộc, chậm rãi và cảm nhận nó
Ngôi nhà này, lúc trước cô đã từng ở khoảng thời gian sống ở đây tuy không nhiều nhưng cũng đủ để cô quen thuộc với mọi thứ
Thế nhưng, 3 năm sau quay trở về, cô lại không thấy bất kì cảm giác thân thuộc nào cả
Sàn nhà, ban công, các bức tường, đều được tô mới và thay đổi toàn bộ Căn nhà ấm áp và đầy tiếng cười trước đây đều hoàn toàn thay đổi, mà thế vào đó, lại là sự lạnh lẽo đáng sợ
Len lỏi vào đâu đó trong ngôi nhà này, Hứa Sơ Sơ thậm chí còn cảm nhận được nỗi cô độc tản vào trong không khí Nó rất ít, nhưng không phải là không thể nhận ra
Cô cười nhếch môi, cô độc ư? Cũng phải, Thời Cảnh Thường xứng đáng ở như thế này, tốt hơn hết là anh ta nên ở một mình như vậy đến suốt đời Chỉ có thế, mới đủ bù đắp cho những tội lỗi mà mình đã gây ra
Đi một lát, chân Hứa Sơ Sơ dừng lại trước một căn phòng, cô ngước lên nhìn Đây là thư phòng của Thời Cảnh Thường lúc trước, có lẽ anh ta cũng đang ở bên trong
Nghĩ nghĩ, cô vươn tay mở nắm cửa, quyết định đi vào!
Hứa Sơ Sơ vừa mở cửa liền nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc, người đàn ông đứng trước mặt cô trong chốc lát đã bật thốt lên:
- Hứa tiểu thư?
Cô cũng ngạc nhiên không kém, đáp ngược lại:
- Thư kí Vĩ?
Thời Cảnh Thường nhìn cả hai người, không hiểu tình huống gì đang xảy ra, một lát sau mới lên tiếng hỏi Vĩ Sâm:
- Cậu quen cô gái này sao?
Vĩ Sâm chợt nhận ra mình đã nói gì, anh quay đầu nhìn Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
- Dạ, không có! Tôi không quen cô ấy!
Hứa Sơ Sơ chớp mắt nhìn Vĩ Sâm, nhưng không nói gì
Thời Cảnh Thường liếc mắt qua nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng hỏi:
- Cô tỉnh lại rồi, có thấy chỗ nào bất ổn không?
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, hỏi ngược lại:
- Đây là đâu? Sao anh lại đưa tôi về đây?
Thời Cảnh Thường đưa tập tài liệu trên tay cho Vĩ Sâm, rồi ra hiệu cho anh ta ra ngoài, thuận miệng đáp:
- Đây là nhà tôi! Lúc đó cô bị ngất, là tôi đem cô về đây!
Hứa Sơ Sơ chậm rãi đảo mắt, hỏi tiếp:
- Tôi ngất không phải nên đưa tới bệnh viện sao? Anh đưa tôi về đây làm gì?
Ánh nhìn của Thời Cảnh Thường hơi cứng lại, sau vài giây mới trả lời:
- Không biết! Tự dưng tôi muốn vậy!
Lúc đó, quả thật thứ hiện lên trong đầu anh ngoài nỗi lo lắng vô căn cứ còn có suy nghĩ là đưa cô về nhà mình, cũng chẳng biết tại sao Cứ như là theo bản năng mà làm vậy!
Hứa Sơ Sơ mím môi, tay cô hơi nắm lại, lên tiếng gọi:
- Thời Cảnh Thường! Anh rốt cuộc là quên hết thật rồi sao?
*Hãy bỏ phiếu cho Tiêu nha*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Hứa Sơ Sơ lau đi vệt nước trên mặt mình, cô chẹp miệng, bỏ lại bình thuốc vào trong tủ, đóng nắp lại, quyết định không nhìn nữa
Cô quay về đây đâu phải vì những kí ức này, kẻ đã tước đoạt hàng trăm mạng sống của gia tộc cô, cũng không thể vì mấy thứ nhảm nhí như thế mà buông xuôi được
Tay lại bắt đầu run lên, Hứa Sơ Sơ bấu chăt nó, dùng mọi biện pháp để nó bớt run, lắc đầu ngao ngán
Đã trốn đi mà còn bị kiểu dị thường này, Thẩm Nguyệt biết nhất định sẽ mắng chết cô!
Cô không ngại Thẩm Nguyệt phiền, nhưng cô sợ những câu cô ấy nói Mắng người cực thốn! Nghe cũng có thể tức chết! Cô có thể thề, chỉ cần nghe cô ấy nói thôi là sẽ biết chữ "chửi thâm" viết đúng nghĩa như thế nào
Hứa Sơ Sơ quay người đi ra khỏi phòng, cô đi dọc trên con đường hành lang quen thuộc, chậm rãi và cảm nhận nó
Ngôi nhà này, lúc trước cô đã từng ở khoảng thời gian sống ở đây tuy không nhiều nhưng cũng đủ để cô quen thuộc với mọi thứ
Thế nhưng, 3 năm sau quay trở về, cô lại không thấy bất kì cảm giác thân thuộc nào cả
Sàn nhà, ban công, các bức tường, đều được tô mới và thay đổi toàn bộ Căn nhà ấm áp và đầy tiếng cười trước đây đều hoàn toàn thay đổi, mà thế vào đó, lại là sự lạnh lẽo đáng sợ
Len lỏi vào đâu đó trong ngôi nhà này, Hứa Sơ Sơ thậm chí còn cảm nhận được nỗi cô độc tản vào trong không khí Nó rất ít, nhưng không phải là không thể nhận ra
Cô cười nhếch môi, cô độc ư? Cũng phải, Thời Cảnh Thường xứng đáng ở như thế này, tốt hơn hết là anh ta nên ở một mình như vậy đến suốt đời Chỉ có thế, mới đủ bù đắp cho những tội lỗi mà mình đã gây ra
Đi một lát, chân Hứa Sơ Sơ dừng lại trước một căn phòng, cô ngước lên nhìn Đây là thư phòng của Thời Cảnh Thường lúc trước, có lẽ anh ta cũng đang ở bên trong
Nghĩ nghĩ, cô vươn tay mở nắm cửa, quyết định đi vào!
Hứa Sơ Sơ vừa mở cửa liền nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc, người đàn ông đứng trước mặt cô trong chốc lát đã bật thốt lên:
- Hứa tiểu thư?
Cô cũng ngạc nhiên không kém, đáp ngược lại:
- Thư kí Vĩ?
Thời Cảnh Thường nhìn cả hai người, không hiểu tình huống gì đang xảy ra, một lát sau mới lên tiếng hỏi Vĩ Sâm:
- Cậu quen cô gái này sao?
Vĩ Sâm chợt nhận ra mình đã nói gì, anh quay đầu nhìn Thời Cảnh Thường, lên tiếng:
- Dạ, không có! Tôi không quen cô ấy!
Hứa Sơ Sơ chớp mắt nhìn Vĩ Sâm, nhưng không nói gì
Thời Cảnh Thường liếc mắt qua nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng hỏi:
- Cô tỉnh lại rồi, có thấy chỗ nào bất ổn không?
Hứa Sơ Sơ lắc đầu, hỏi ngược lại:
- Đây là đâu? Sao anh lại đưa tôi về đây?
Thời Cảnh Thường đưa tập tài liệu trên tay cho Vĩ Sâm, rồi ra hiệu cho anh ta ra ngoài, thuận miệng đáp:
- Đây là nhà tôi! Lúc đó cô bị ngất, là tôi đem cô về đây!
Hứa Sơ Sơ chậm rãi đảo mắt, hỏi tiếp:
- Tôi ngất không phải nên đưa tới bệnh viện sao? Anh đưa tôi về đây làm gì?
Ánh nhìn của Thời Cảnh Thường hơi cứng lại, sau vài giây mới trả lời:
- Không biết! Tự dưng tôi muốn vậy!
Lúc đó, quả thật thứ hiện lên trong đầu anh ngoài nỗi lo lắng vô căn cứ còn có suy nghĩ là đưa cô về nhà mình, cũng chẳng biết tại sao Cứ như là theo bản năng mà làm vậy!
Hứa Sơ Sơ mím môi, tay cô hơi nắm lại, lên tiếng gọi:
- Thời Cảnh Thường! Anh rốt cuộc là quên hết thật rồi sao?
*Hãy bỏ phiếu cho Tiêu nha*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook