Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chú à em yêu anh-269
Chú À! Em Yêu Anh! - Chương 269: Em Không Ngờ Đến Anh Cũng Như Vậy!
Sở Bắc vừa mở cửa đi ra, một bóng đen đã lao vào
Ngay khi Hứa Sơ Sơ còn chưa kịp nhận ra đó là ai thì người đó đã lao lên ôm chầm lấy cô, nói:
- Hứa Sơ Sơ, cậu đi đâu bây giờ mới chịu quay về hả! Định bỏ mình đi luôn đúng không?
Hứa Sơ Sơ bị bất ngờ, cô ôm lất cơ thể đang run rẩy của cô gái, chợt nhận ra đó là ai, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Lệ Lệ, là cậu hả?
Mạc Lệ đánh vào người cô, quát:
- Bây giờ mới nhận ra sao? Mình dễ quên như vậy đó hả!
Vừa nói, Mạc Lệ vừa khóc, chẳng mấy chốc đã làm ướt áo của cô Hứa Sơ Sơ bật cười, vỗ về:
- Được rồi, mình về rồi, chỉ là chưa có dịp đi tìm cậu thôi, để cậu lo lắng rồi!
Nói xong, ánh mắt Hứa Sơ Sơ lại liếc qua người đàn ông phía sau, gật đầu nhẹ với anh
Mạnh Huyền Chân đến cùng với Mạc Lệ, thấy Hứa Sơ Sơ chào mình, cũng mỉm cười chào đáp lại
Mạc Lệ khóc suốt nửa tiếng đồng hồ, vừa khóc vừa mếu máo kể với Hứa Sơ Sơ, làm cô chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa
Mạnh Huyền Chân ngồi bên cạnh, vỗ vai Mạc Lệ, lên tiếng:
- Được rồi, Sơ Sơ vừa mới bệnh tỉnh lại, em đừng có nháo Đi rót cho cô ấy một ít nước ấm đi!
Mạc Lệ khịt mũi, nói:
- Ừm, vậy em đi lấy nước cho cậu ấy, tiện thể mua chút gì đó, anh ở đây nói chuyện với Sơ Sơ nhé!
Mạnh Huyền Chân cười, vuốt tóc của Mạc Lệ, hỏi:
- Có biết phòng để nước ở đâu không? Tự lấy được chứ?
Mạc Lệ gật đầu, đáp:
- Em biết, em tự đi lấy được!
- Ngoan lắm, đi đi! - Mạnh Huyền Chân dứt lời, Mạc Lệ liền đứng lên rời đi, lúc ra ngoài cũng không quên đóng cửa lại
Mạnh Huyền Chân nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Cậu em gọi điện cho anh bảo anh và Mạc Lệ cùng tới, cô ấy biết tin em còn sống, đã khóc rất nhiều!
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, gật đầu đáp:
- Em biết, lúc nãy thấy giọng cậu ấy lạc hẳn! Cảm ơn anh, Huyền Chân, bao năm nay ở bên cạnh, đã thay em chăm sóc Lệ Lệ!
Mạnh Huyền Chân cười hắt ra một hơi, nói:
- Là anh cảm thấy có lỗi thôi, em không cần phải cảm ơn Nói đến cùng, là anh đã lừa dối em!
Hứa Sơ Sơ nhếch môi, lên tiếng:
- Người lừa em còn ít sao? Anh là bạn của Thời Cảnh Thường, giúp anh ấy là chuyện đương nhiên CHỉ là lúc mới biết, em không ngờ đến anh cũng như vậy!
Hứa Sơ Sơ lúc đầu còn không tin Mạnh Huyền Chân đã tiếp tay với Thời Cảnh Thường lừa cô, nhưng sau mọi việc, điều đó vẫn là sự thật Chẳng thể nào chối từ được
Bởi vậy, cô đã chấp nhận từ lâu rồi Bây giờ nghe anh ta thừa nhận, cũng không còn mấy biểu tình như trước nữa!
Mạnh Huyền Chân cúi đầu, nói:
- Anh với Thời Cảnh Thường là từ nhỏ lớn lên bên nhau, mẹ của cậu ấy cũng là mẹ của anh! Vậy nên, xin lỗi không thể chọn lựa khác được
*Hãy bỏ phiếu cho Tiêu nha*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Sở Bắc vừa mở cửa đi ra, một bóng đen đã lao vào
Ngay khi Hứa Sơ Sơ còn chưa kịp nhận ra đó là ai thì người đó đã lao lên ôm chầm lấy cô, nói:
- Hứa Sơ Sơ, cậu đi đâu bây giờ mới chịu quay về hả! Định bỏ mình đi luôn đúng không?
Hứa Sơ Sơ bị bất ngờ, cô ôm lất cơ thể đang run rẩy của cô gái, chợt nhận ra đó là ai, nhẹ nhàng lên tiếng:
- Lệ Lệ, là cậu hả?
Mạc Lệ đánh vào người cô, quát:
- Bây giờ mới nhận ra sao? Mình dễ quên như vậy đó hả!
Vừa nói, Mạc Lệ vừa khóc, chẳng mấy chốc đã làm ướt áo của cô Hứa Sơ Sơ bật cười, vỗ về:
- Được rồi, mình về rồi, chỉ là chưa có dịp đi tìm cậu thôi, để cậu lo lắng rồi!
Nói xong, ánh mắt Hứa Sơ Sơ lại liếc qua người đàn ông phía sau, gật đầu nhẹ với anh
Mạnh Huyền Chân đến cùng với Mạc Lệ, thấy Hứa Sơ Sơ chào mình, cũng mỉm cười chào đáp lại
Mạc Lệ khóc suốt nửa tiếng đồng hồ, vừa khóc vừa mếu máo kể với Hứa Sơ Sơ, làm cô chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa
Mạnh Huyền Chân ngồi bên cạnh, vỗ vai Mạc Lệ, lên tiếng:
- Được rồi, Sơ Sơ vừa mới bệnh tỉnh lại, em đừng có nháo Đi rót cho cô ấy một ít nước ấm đi!
Mạc Lệ khịt mũi, nói:
- Ừm, vậy em đi lấy nước cho cậu ấy, tiện thể mua chút gì đó, anh ở đây nói chuyện với Sơ Sơ nhé!
Mạnh Huyền Chân cười, vuốt tóc của Mạc Lệ, hỏi:
- Có biết phòng để nước ở đâu không? Tự lấy được chứ?
Mạc Lệ gật đầu, đáp:
- Em biết, em tự đi lấy được!
- Ngoan lắm, đi đi! - Mạnh Huyền Chân dứt lời, Mạc Lệ liền đứng lên rời đi, lúc ra ngoài cũng không quên đóng cửa lại
Mạnh Huyền Chân nhìn Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Cậu em gọi điện cho anh bảo anh và Mạc Lệ cùng tới, cô ấy biết tin em còn sống, đã khóc rất nhiều!
Hứa Sơ Sơ nghe anh nói, gật đầu đáp:
- Em biết, lúc nãy thấy giọng cậu ấy lạc hẳn! Cảm ơn anh, Huyền Chân, bao năm nay ở bên cạnh, đã thay em chăm sóc Lệ Lệ!
Mạnh Huyền Chân cười hắt ra một hơi, nói:
- Là anh cảm thấy có lỗi thôi, em không cần phải cảm ơn Nói đến cùng, là anh đã lừa dối em!
Hứa Sơ Sơ nhếch môi, lên tiếng:
- Người lừa em còn ít sao? Anh là bạn của Thời Cảnh Thường, giúp anh ấy là chuyện đương nhiên CHỉ là lúc mới biết, em không ngờ đến anh cũng như vậy!
Hứa Sơ Sơ lúc đầu còn không tin Mạnh Huyền Chân đã tiếp tay với Thời Cảnh Thường lừa cô, nhưng sau mọi việc, điều đó vẫn là sự thật Chẳng thể nào chối từ được
Bởi vậy, cô đã chấp nhận từ lâu rồi Bây giờ nghe anh ta thừa nhận, cũng không còn mấy biểu tình như trước nữa!
Mạnh Huyền Chân cúi đầu, nói:
- Anh với Thời Cảnh Thường là từ nhỏ lớn lên bên nhau, mẹ của cậu ấy cũng là mẹ của anh! Vậy nên, xin lỗi không thể chọn lựa khác được
*Hãy bỏ phiếu cho Tiêu nha*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com và Ngontinh.vn
Bình luận facebook