Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chú à em yêu anh-92
Chú À! Em Yêu Anh! - Chương 92: Cô Ấy Không Phải Người Ngốc, Chú Càng Không Phải Người Ngốc!
Mạc Lệ đứng trước cửa, cô mặc một chiếc váy đen đơn giản, nhưng lại rất xinh đẹp, nổi bật lên nước da trắng toát
Mạc Lệ nhìn Hứa Sơ Sơ, nói:
- Sơ Sơ, bỏ tay xuống đi!
Hứa Sơ Sơ cắn chặt môi nhìn cô, không hiểu sao trong ánh mắt cay xè, như có thứ gì đó đang muốn trào ra, cái đứa ngốc này, đến đây làm gì để đau lòng chứ, cô ở đây là để đau lòng giúp cô ấy mà
Cuộn chặt tay, Hứa Sơ Sơ bỏ xuống, cô đi lại chỗ Mạc Lệ, hỏi:
- Lệ Lệ, thân thể đã tốt hơn chưa mà rời giường vậy? Sao cậu lai đến đây?
Nói xong, khóe mắt Hứa Sơ Sơ liếc ra chỗ Mạnh Huyền Chân đứng sau, trừng phát ra tia điện
Mạnh Huyền Chân vô cùng oan ức, lắc đầu ngoay ngoáy, làm gì phải anh đưa tới chứ? Là chú của em đưa cô ta tới đó! Anh còn chẳng biết tên cô ta là gì nữa cơ!
Mạc Lệ cười mỉm, cô cầm tay Hứa Sơ Sơ, nói:
- Mình không sao! Mình biết cậu tới đây là vì chuyện gì, nhưng người nên đối mặt bây giờ là mình, Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ mím môi, con nhỏ ngốc này, mạnh mẽ gì chứ, lời vừa rồi chắc chắn là nghe cả rồi, bây giờ còn tỏ ra mình ổn, đúng là
Mạc Lệ vỗ tay Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Cậu ra ngoài đi, để mình ở đây!
- Lệ Lệ - Hứa Sơ Sơ muốn ngăn cản nhưng ngay lập tức bị nói lại
- Sơ Sơ, tin mình đi! Dù cho có muốn kết thúc, người kết thúc cũng phải là mình, được chứ?
Nói rồi, cô liếc mắt qua nhìn Mạnh Huyền Chân, anh hiểu ý liền bước lên một tay tóm lấy Hứa Sơ Sơ, mang cô ra ngoài
Hứa Sơ Sơ bị kéo đi, trơ mắt nhìn cánh cửa bị đóng lại, thân ảnh bé nhỏ với nụ cười ấy, làm cô đau lòng đến tột độ
Mạnh Huyền Chân thở dài, nhìn Hứa Sơ Sơ, anh cũng không biết chuyện gì, nên chẳng thể cho lời khuyên nào, lên tiếng:
- Hứa tiểu thư, tuy không biết bạn của em có chuyện gì, nhưng nếu cô ấy đã nói muốn đối mặt, vậy thì, cứ để cô ấy làm những gì mình muốn đi! Đôi khi cái nhìn trực diện tốt hơn rất nhiều lần so với trốn tránh!
Hứa Sơ Sơ rũ mắt, cô sao không biết chứ, chính Mạc Lệ đã dạy cho cô cách đối mặt với thực tại cơ mà, thế nhưng thực tại của cậu ấy quá đau lòng, cũng quá khổ thương, cô là người ngoài còn đau lòng khôn xiết, huống hồ cậu ấy là kẻ trong cuộc
Đột nhiên, một giọng nói vang lên kèm theo tiếng bước chân vững chắc:
- Chuyện của Mạc Lê, cháu dù muốn giúp cũng không thể triệt để được đâu, nên để cho những người trong cuộc tự giải quyết với nhau, đó mới là cách kết thúc tốt nhất
Thời Cảnh Thường bước tới, hai tay anh đút trong túi quần nhìn Hứa Sơ Sơ
Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, bất giác gọi:
- Chú!!
Thời Cảnh Thường mím môi nhìn cô, hỏi:
- Tới đây là để quậy sao? Còn muốn thay người khác giải quyết chuyện nữa à?
Hứa Sơ Sơ bị anh khiển trách, bất mãn đáp:
- Cháu có quậy phá gì đâu! Chỉ là muốn giúp Lệ Lệ thôi mà!
Thời Cảnh Thường nhướng mày, nói:
- Giúp? Cháu đã giúp được cái gì, hay là càng giúp càng rối thêm? Mạc Lệ không phải người ngốc, chú lại càng không phải người ngốc, đừng tưởng hôm nay chú không biết cháu đã làm trò tốt gì ở đây!
Hứa Sơ Sơ liếc mắt qua nhìn Mạnh Huyền Chân, liền thấy trên tay anh cầm một vật nhỏ màu đen, nhíu mày, Hứa Sơ Sơ nhắm mắt, chời má, bị lộ rồi!
Thời Cảnh Thường thở dài, anh rút tay ra kéo lấy người cô, nói:
- Sau này nếu có muốn phá cũng phải tìm một nơi rẻ một chút, cháu tưởng khách sạn hoàng gia này rẻ lắm sao? Còn dám làm chuyện đó trong nhà vệ sinh?
Hứa Sơ Sơ nghe liền phản bác:
- Cháu đã kịp phá đâu mà chú nói thế, không phải bây giờ bị chú bắt bài rồi hả, giấu trong nhà vệ sinh còn bị moi ra được, IQ của chú đúng là biến thái!!
Thời Cảnh Thường nhướng mày, nói:
- Còn không biết hối lỗi? Chú còn chưa nói đến việc cháu đã phá tan nát cánh cửa nhà vệ sinh nam đâu!
Hứa Sơ Sơ lần này bị chặn họng, không thốt nổi nên lời, biết thế lúc nãy khỏi lo chuyện bao đồng cho rồi, bây giờ bị người ta nói thế này, cãi thế méo nào được?
Thời Cảnh Thường nhìn Mạnh Huyền Chân, lên tiếng:
- Cậu đợi ở đây, lát nữa đưa Mạc tiểu thư về đi!
Nói rồi, anh cầm lấy tay Hứa Sơ Sơ, kéo đi!
Mạnh Huyền Chân đằng sau một bầu trời thắc mắc, liền nói lớn:
- Sao lại là tôi? Tôi đem đứa trẻ đó đi đâu được chứ?? Về đâu hả???
Thời Cảnh Thường dắt Hứa Sơ Sơ đi một mạch, không quay đầu, chỉ thuận miệng đáp:
- Muốn đưa đi đâu thì đưa, nhưng đừng đem về nhà tôi, nếu không tôi đóng gói đưa tới nhà cậu!
Thời Cảnh Thường đi xa, hoàn toàn không biết đằng sau Mạnh Huyền Chân suýt chửi thề thành tiếng
Mẹ kiếp, ban đêm, anh đưa một con nhóc 20t về nhà bằng cách nào??? Đem về nhà mình, còn không còn không sợ bị nói là biến thái!!!
*Vì tối qua app bị lỗi nên Tiêu không đăng được chap, hiện đã sửa được rồi, chiều nay Tiêu sẽ ráng ra cho mọi người, chap này là của tối qua rồi, xin lỗi mọi người nhiều nhé*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Mạc Lệ đứng trước cửa, cô mặc một chiếc váy đen đơn giản, nhưng lại rất xinh đẹp, nổi bật lên nước da trắng toát
Mạc Lệ nhìn Hứa Sơ Sơ, nói:
- Sơ Sơ, bỏ tay xuống đi!
Hứa Sơ Sơ cắn chặt môi nhìn cô, không hiểu sao trong ánh mắt cay xè, như có thứ gì đó đang muốn trào ra, cái đứa ngốc này, đến đây làm gì để đau lòng chứ, cô ở đây là để đau lòng giúp cô ấy mà
Cuộn chặt tay, Hứa Sơ Sơ bỏ xuống, cô đi lại chỗ Mạc Lệ, hỏi:
- Lệ Lệ, thân thể đã tốt hơn chưa mà rời giường vậy? Sao cậu lai đến đây?
Nói xong, khóe mắt Hứa Sơ Sơ liếc ra chỗ Mạnh Huyền Chân đứng sau, trừng phát ra tia điện
Mạnh Huyền Chân vô cùng oan ức, lắc đầu ngoay ngoáy, làm gì phải anh đưa tới chứ? Là chú của em đưa cô ta tới đó! Anh còn chẳng biết tên cô ta là gì nữa cơ!
Mạc Lệ cười mỉm, cô cầm tay Hứa Sơ Sơ, nói:
- Mình không sao! Mình biết cậu tới đây là vì chuyện gì, nhưng người nên đối mặt bây giờ là mình, Sơ Sơ!
Hứa Sơ Sơ mím môi, con nhỏ ngốc này, mạnh mẽ gì chứ, lời vừa rồi chắc chắn là nghe cả rồi, bây giờ còn tỏ ra mình ổn, đúng là
Mạc Lệ vỗ tay Hứa Sơ Sơ, lên tiếng:
- Cậu ra ngoài đi, để mình ở đây!
- Lệ Lệ - Hứa Sơ Sơ muốn ngăn cản nhưng ngay lập tức bị nói lại
- Sơ Sơ, tin mình đi! Dù cho có muốn kết thúc, người kết thúc cũng phải là mình, được chứ?
Nói rồi, cô liếc mắt qua nhìn Mạnh Huyền Chân, anh hiểu ý liền bước lên một tay tóm lấy Hứa Sơ Sơ, mang cô ra ngoài
Hứa Sơ Sơ bị kéo đi, trơ mắt nhìn cánh cửa bị đóng lại, thân ảnh bé nhỏ với nụ cười ấy, làm cô đau lòng đến tột độ
Mạnh Huyền Chân thở dài, nhìn Hứa Sơ Sơ, anh cũng không biết chuyện gì, nên chẳng thể cho lời khuyên nào, lên tiếng:
- Hứa tiểu thư, tuy không biết bạn của em có chuyện gì, nhưng nếu cô ấy đã nói muốn đối mặt, vậy thì, cứ để cô ấy làm những gì mình muốn đi! Đôi khi cái nhìn trực diện tốt hơn rất nhiều lần so với trốn tránh!
Hứa Sơ Sơ rũ mắt, cô sao không biết chứ, chính Mạc Lệ đã dạy cho cô cách đối mặt với thực tại cơ mà, thế nhưng thực tại của cậu ấy quá đau lòng, cũng quá khổ thương, cô là người ngoài còn đau lòng khôn xiết, huống hồ cậu ấy là kẻ trong cuộc
Đột nhiên, một giọng nói vang lên kèm theo tiếng bước chân vững chắc:
- Chuyện của Mạc Lê, cháu dù muốn giúp cũng không thể triệt để được đâu, nên để cho những người trong cuộc tự giải quyết với nhau, đó mới là cách kết thúc tốt nhất
Thời Cảnh Thường bước tới, hai tay anh đút trong túi quần nhìn Hứa Sơ Sơ
Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của anh, bất giác gọi:
- Chú!!
Thời Cảnh Thường mím môi nhìn cô, hỏi:
- Tới đây là để quậy sao? Còn muốn thay người khác giải quyết chuyện nữa à?
Hứa Sơ Sơ bị anh khiển trách, bất mãn đáp:
- Cháu có quậy phá gì đâu! Chỉ là muốn giúp Lệ Lệ thôi mà!
Thời Cảnh Thường nhướng mày, nói:
- Giúp? Cháu đã giúp được cái gì, hay là càng giúp càng rối thêm? Mạc Lệ không phải người ngốc, chú lại càng không phải người ngốc, đừng tưởng hôm nay chú không biết cháu đã làm trò tốt gì ở đây!
Hứa Sơ Sơ liếc mắt qua nhìn Mạnh Huyền Chân, liền thấy trên tay anh cầm một vật nhỏ màu đen, nhíu mày, Hứa Sơ Sơ nhắm mắt, chời má, bị lộ rồi!
Thời Cảnh Thường thở dài, anh rút tay ra kéo lấy người cô, nói:
- Sau này nếu có muốn phá cũng phải tìm một nơi rẻ một chút, cháu tưởng khách sạn hoàng gia này rẻ lắm sao? Còn dám làm chuyện đó trong nhà vệ sinh?
Hứa Sơ Sơ nghe liền phản bác:
- Cháu đã kịp phá đâu mà chú nói thế, không phải bây giờ bị chú bắt bài rồi hả, giấu trong nhà vệ sinh còn bị moi ra được, IQ của chú đúng là biến thái!!
Thời Cảnh Thường nhướng mày, nói:
- Còn không biết hối lỗi? Chú còn chưa nói đến việc cháu đã phá tan nát cánh cửa nhà vệ sinh nam đâu!
Hứa Sơ Sơ lần này bị chặn họng, không thốt nổi nên lời, biết thế lúc nãy khỏi lo chuyện bao đồng cho rồi, bây giờ bị người ta nói thế này, cãi thế méo nào được?
Thời Cảnh Thường nhìn Mạnh Huyền Chân, lên tiếng:
- Cậu đợi ở đây, lát nữa đưa Mạc tiểu thư về đi!
Nói rồi, anh cầm lấy tay Hứa Sơ Sơ, kéo đi!
Mạnh Huyền Chân đằng sau một bầu trời thắc mắc, liền nói lớn:
- Sao lại là tôi? Tôi đem đứa trẻ đó đi đâu được chứ?? Về đâu hả???
Thời Cảnh Thường dắt Hứa Sơ Sơ đi một mạch, không quay đầu, chỉ thuận miệng đáp:
- Muốn đưa đi đâu thì đưa, nhưng đừng đem về nhà tôi, nếu không tôi đóng gói đưa tới nhà cậu!
Thời Cảnh Thường đi xa, hoàn toàn không biết đằng sau Mạnh Huyền Chân suýt chửi thề thành tiếng
Mẹ kiếp, ban đêm, anh đưa một con nhóc 20t về nhà bằng cách nào??? Đem về nhà mình, còn không còn không sợ bị nói là biến thái!!!
*Vì tối qua app bị lỗi nên Tiêu không đăng được chap, hiện đã sửa được rồi, chiều nay Tiêu sẽ ráng ra cho mọi người, chap này là của tối qua rồi, xin lỗi mọi người nhiều nhé*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook