Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chú à em yêu anh-98
Chú À! Em Yêu Anh! - Chương 98: Không Thích Cháu, Trừ Phi Chú Thích Đàn Ông!
Thời Cảnh Thường nhìn Hứa Sơ Sơ từ trên xuống, ánh mắt trong đêm tối trầm lặng không gợn sóng, lên tiếng nói:
- Cháu biết chú đang nói đến vấn đề gì mà!
Tay Hứa Sơ Sơ bất giác nắm chặt, cô liếm môi, đặt chén canh đã uống gần cạn xuống đùi mình, không lên tiếng đáp lại
Cô đương nhiên hiểu rõ Thời Cảnh Thường muốn nói gì, chỉ là bây giờ chưa phải lúc để cô nghe
Thời Cảnh Thường mím môi, nói:
- Chú là chú của cháu, Sơ Sơ, hơn ai hết cả hai chúng ta đều biết rõ chuyện này Chú rất cảm ơn cháu đã thích chú, nhưng mà nó nên dừng ở đây thôi! Đừng vượt qua ranh giới này nữa, nếu không
Hứa Sơ Sơ rũ mắt, chưa nghe anh nói xong đã lên tiếng cắt ngang:
- Nếu không thì thế nào? Chú sợ bản thân sẽ thích cháu sao?
Nghe câu hỏi của cô, từ trong người Thời Cảnh Thường bộc phát ra sự từ chối, một loại cảm giác muốn phản bác, anh không kiềm chế được mà thốt lên ngay lập tức:
- Sơ Sơ, không phải! Chú
- Đủ rồi! Chú không cần nói nữa! - Hứa Sơ Sơ thêm một lần cắt ngang lời anh nói, không cho anh lên tiếng
Cô sợ những lời phát ra từ miệng anh, nhất là trong những trường hợp như thế này, rất sợ
- Chú tưởng cháu chưa từng thử từ bỏ chú sao? Chú tưởng cháu là một cục đá nên lúc nào cũng mãn nhãn với những lời từ chối của chú sao? Không có! Không một ai trên đời này có thể chịu đựng được điều đó đâu ạ
Hứa Sơ Sơ rũ mắt, nhìn bát canh trong tay, nói tiếp:
- Nhưng tại sao sau bao nhiêu lần chú từ chối, cháu vẫn cứ muốn thích chú, vẫn cứ muốn nói với chú chứ? Đó là bởi vì thích chú sớm đã trở thành một thói quen trong cuộc đời của cháu rồi dù có muốn bỏ nhưng bản thân lại cứ thuận theo bản năng mà bỏ không được
- Chú có thể nói từ chối cháu, có thể nói không thích cháu, nhưng xin chú đừng bắt cháu từ bỏ Bởi vì, cháu sẽ không làm được đâu!
Thời Cảnh Thường nhìn đầu Hứa Sơ Sơ cúi gằm, anh không biết lúc nói những lời này, con bé có khóc hay không, nhưng lại thấy nó thật nghẹn ngào, cứ như là cô đang cố kiềm nén mà nói ra vậy
Một lúc sau, anh lên tiếng:
- Nếu lỡ như sau này, chú có người chú thích, chú cưới người đó, cháu cũng có người cháu thích, rồi cưới người đó, vậy thì sẽ như thế nào?
Hứa Sơ Sơ mím môi, ánh trăng lên cao chiếu vào cửa sổ, vô tình khắc lên bóng đen của Thời Cảnh Thường đứng đằng sau, cô dang chân ra, chạm vào chiếc bóng của anh, nói giọng chắc chắn:
- Sẽ không đâu! Chú có thể từ chối cháu, bao nhiêu lần cháu cũng không sợ, nhưng mà chú không được phép có bạn gái, càng không được phép cưới vợ!! Bởi vì nếu như chú không thích cháu, thì không được phép thích bất kì người con gái nào cả trừ phi chú đi thích đàn ông!
- Nếu không chẳng còn cách nào để ngưng cháu thích chú nữa đâu!!!
Nói xong, Hứa Sơ Sơ đứng bật dậy, cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, nói vọng ra:
- Cháu muốn đi tắm rồi đi ngủ, chú về phòng đi!!
Thời Cảnh Thường đi tới chỗ cửa, anh muốn giơ tay lên gõ, nhưng rồi lại bỏ tay xuống, quyết định thôi!
Quay người lại, dựa vào cánh cửa gỗ rắn chắc một cách nhẹ nhàng, Thời Cảnh Thường đưa một tay lên đặt trên trái tim mình, nơi đó đang đập rất nhanh
Anh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn ra ngoài cửa sổ, câu nói lúc nãy vẫn còn văng vẳng trong đầu Thời Cảnh Thường:
- Nếu như chú không thích cháu, thì không được phép thích bất kì người con gái nào trừ phi, chú đi thích đàn ông
Nói thật lòng, thâm tâm lúc đó, không phải không rung động
Hứa Sơ Sơ ở bên trong, đứng dựa người vào cánh cửa gỗ, hai tay để ra đằng sau, ngửa đầu nhìn lên, nhớ đến khoảnh khắc anh buộc tóc cho mình, cô liền nhắm mắt lại
Lúc ấy bản thân tham lam đến mức chỉ muốn thời gian dừng lại ngay lúc đó để sự dịu dàng của anh một mình thuộc về cô
Ánh trăng lên cao, soi vào cánh cửa gỗ dày, trong đêm tối nó như một chiếc gương, chiếu thẳng vào hai con người đang ở hai nơi, nhưng lại chỉ cách nhau một cánh cửa Rõ ràng là tựa đầu vào nhau, nhưng lại chẳng ai chịu nói nỗi lòng của mình
Có những lúc, khoảng cách đôi ta tựa như rất xa, nhưng thực chất lại rất gần
*Hãy bỏ phiếu để Tiêu có động lực ra chap nhiều hơn nhé*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Thời Cảnh Thường nhìn Hứa Sơ Sơ từ trên xuống, ánh mắt trong đêm tối trầm lặng không gợn sóng, lên tiếng nói:
- Cháu biết chú đang nói đến vấn đề gì mà!
Tay Hứa Sơ Sơ bất giác nắm chặt, cô liếm môi, đặt chén canh đã uống gần cạn xuống đùi mình, không lên tiếng đáp lại
Cô đương nhiên hiểu rõ Thời Cảnh Thường muốn nói gì, chỉ là bây giờ chưa phải lúc để cô nghe
Thời Cảnh Thường mím môi, nói:
- Chú là chú của cháu, Sơ Sơ, hơn ai hết cả hai chúng ta đều biết rõ chuyện này Chú rất cảm ơn cháu đã thích chú, nhưng mà nó nên dừng ở đây thôi! Đừng vượt qua ranh giới này nữa, nếu không
Hứa Sơ Sơ rũ mắt, chưa nghe anh nói xong đã lên tiếng cắt ngang:
- Nếu không thì thế nào? Chú sợ bản thân sẽ thích cháu sao?
Nghe câu hỏi của cô, từ trong người Thời Cảnh Thường bộc phát ra sự từ chối, một loại cảm giác muốn phản bác, anh không kiềm chế được mà thốt lên ngay lập tức:
- Sơ Sơ, không phải! Chú
- Đủ rồi! Chú không cần nói nữa! - Hứa Sơ Sơ thêm một lần cắt ngang lời anh nói, không cho anh lên tiếng
Cô sợ những lời phát ra từ miệng anh, nhất là trong những trường hợp như thế này, rất sợ
- Chú tưởng cháu chưa từng thử từ bỏ chú sao? Chú tưởng cháu là một cục đá nên lúc nào cũng mãn nhãn với những lời từ chối của chú sao? Không có! Không một ai trên đời này có thể chịu đựng được điều đó đâu ạ
Hứa Sơ Sơ rũ mắt, nhìn bát canh trong tay, nói tiếp:
- Nhưng tại sao sau bao nhiêu lần chú từ chối, cháu vẫn cứ muốn thích chú, vẫn cứ muốn nói với chú chứ? Đó là bởi vì thích chú sớm đã trở thành một thói quen trong cuộc đời của cháu rồi dù có muốn bỏ nhưng bản thân lại cứ thuận theo bản năng mà bỏ không được
- Chú có thể nói từ chối cháu, có thể nói không thích cháu, nhưng xin chú đừng bắt cháu từ bỏ Bởi vì, cháu sẽ không làm được đâu!
Thời Cảnh Thường nhìn đầu Hứa Sơ Sơ cúi gằm, anh không biết lúc nói những lời này, con bé có khóc hay không, nhưng lại thấy nó thật nghẹn ngào, cứ như là cô đang cố kiềm nén mà nói ra vậy
Một lúc sau, anh lên tiếng:
- Nếu lỡ như sau này, chú có người chú thích, chú cưới người đó, cháu cũng có người cháu thích, rồi cưới người đó, vậy thì sẽ như thế nào?
Hứa Sơ Sơ mím môi, ánh trăng lên cao chiếu vào cửa sổ, vô tình khắc lên bóng đen của Thời Cảnh Thường đứng đằng sau, cô dang chân ra, chạm vào chiếc bóng của anh, nói giọng chắc chắn:
- Sẽ không đâu! Chú có thể từ chối cháu, bao nhiêu lần cháu cũng không sợ, nhưng mà chú không được phép có bạn gái, càng không được phép cưới vợ!! Bởi vì nếu như chú không thích cháu, thì không được phép thích bất kì người con gái nào cả trừ phi chú đi thích đàn ông!
- Nếu không chẳng còn cách nào để ngưng cháu thích chú nữa đâu!!!
Nói xong, Hứa Sơ Sơ đứng bật dậy, cô chạy nhanh vào nhà vệ sinh, đóng cửa lại, nói vọng ra:
- Cháu muốn đi tắm rồi đi ngủ, chú về phòng đi!!
Thời Cảnh Thường đi tới chỗ cửa, anh muốn giơ tay lên gõ, nhưng rồi lại bỏ tay xuống, quyết định thôi!
Quay người lại, dựa vào cánh cửa gỗ rắn chắc một cách nhẹ nhàng, Thời Cảnh Thường đưa một tay lên đặt trên trái tim mình, nơi đó đang đập rất nhanh
Anh nuốt một ngụm nước bọt, nhìn ra ngoài cửa sổ, câu nói lúc nãy vẫn còn văng vẳng trong đầu Thời Cảnh Thường:
- Nếu như chú không thích cháu, thì không được phép thích bất kì người con gái nào trừ phi, chú đi thích đàn ông
Nói thật lòng, thâm tâm lúc đó, không phải không rung động
Hứa Sơ Sơ ở bên trong, đứng dựa người vào cánh cửa gỗ, hai tay để ra đằng sau, ngửa đầu nhìn lên, nhớ đến khoảnh khắc anh buộc tóc cho mình, cô liền nhắm mắt lại
Lúc ấy bản thân tham lam đến mức chỉ muốn thời gian dừng lại ngay lúc đó để sự dịu dàng của anh một mình thuộc về cô
Ánh trăng lên cao, soi vào cánh cửa gỗ dày, trong đêm tối nó như một chiếc gương, chiếu thẳng vào hai con người đang ở hai nơi, nhưng lại chỉ cách nhau một cánh cửa Rõ ràng là tựa đầu vào nhau, nhưng lại chẳng ai chịu nói nỗi lòng của mình
Có những lúc, khoảng cách đôi ta tựa như rất xa, nhưng thực chất lại rất gần
*Hãy bỏ phiếu để Tiêu có động lực ra chap nhiều hơn nhé*
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Vietwriter.com
Bình luận facebook